Chương 891: Thực lực thật sự của gia tộc Liệt Sơn Tu
Nhĩ Căn
07/10/2013
Phong lão biểu tình nghiêm túc, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh, những tu sĩ từ hoảng hốt tỉnh táo lại, nghe câu nói này xong ngây như phỗng.
Man tộc, Phong Man, Man Thần, bọn họ không hiểu biết ba chữ này đại biểu cái gì, nhưng từ biểu tình nghiêm túc của Phong lão có thể thấy ra hiển nhiên là bí ẩn không phải tu sĩ bình thường có thể nghe thấy.
Nhưng hôm nay họ đã nghe thấy, hễ ai hơi thông minh lập tức đoán ra, nếu nghe được bí ẩn không nên nghe sẽ có kết cuộc gì!
Có tu sĩ từ từ thụt lùi, nhưng đại trận phòng hộ của phòng đấu giá gia tộc Liệt Sơn Tu vẫn đang tồn tại, bọn họ không thể rời đi.
Phong lão cúi đầu khiến tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu xung quanh biến sắc mặt. Bọn họ là gia tộc Liệt Sơn Tu đương nhiên biết mình tu là công pháp gì, càng hiểu gia tộc đến từ đâu. Chẳng qua huyết mạch của họ bị phong ấn, khiến người ngoài dù dùng hết cách sưu hồn cũng không thể thăm dò ra.
Việc này bí ẩn đến mức là căn bản tộc quy của gia tộc Liệt Sơn Tu, nhiều năm qua không phải không có người làm lỗi, nhưng bất cứ lỗi lầm gì đều bị vô hình hóa giải, nên chết thì chết, nên diệt thì diệt. Bao nhiêu năm nay gia tộc Liệt Sơn Tu ở trong mắt người ngoài chỉ là một gia tộc trung đẳng.
Bây giờ Phong lão cúi đầu, những tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu nhìn nhau. Liệt Sơn Khang Cửu tinh thần rung động, gã bỗng hiểu tại sao lúc trước đối diện Tô Minh thì hốt hoảng. Liệt Sơn Khang Cửu hít sâu, gã là người đầu tiên trong tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh.
“Liệt Sơn Khang Cửu kính bái Man Thần! “
“ Kính bái Man Thần! “
“Chúng ta kính bái Man Thần! “
Từng thanh âm lục tục phát ra từ miệng các tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu, liên tiếp vang vọng nguyên phòng đấu giá.
Nụ cười trên mặt Tô Minh đã mất, hóa thành uy nghiêm. Tô Minh đứng giữa không trung, bình tĩnh nhìn Phong lão, hiện tại hắn không là thân phận Phong Man mà là Man Thần đời thứ bốn đẳng cấp Man tộc nghiêm ngặt!
“ Mời Phong lão đứng dậy, Tô ta là Man Thần đời thứ bốn.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Phong lão nghe thế ngẩng đầu nhìn Tô Minh, mắt có hiền từ, hiểu ra và tràn đầy quan tâm. Từ khi nhìn ra Tô Minh là người thừa kế của lão thì Phong lão cho rằng hắn là đệ tử truyền thừa duy nhất của đời lão. Đặc biệt là tìm ra điểm khiến lão do dự là đến từ đất Man tộc thừa nhận, từ niệm khung trời Man tộc ngưng tụ, từ ký thác ý Man Thần trong lòng vô số người Man tộc thì từ ái của lão biến thành tự hào.
“Đã truyền thừa bốn đời...năm đó lão phu theo đại nhân rời đi, chớp mắt đã nhiều năm như vậy.” Phong lão lắc đầu, vẻ mặt cảm thán, nhớ lại.
Phong lão lắc đầu, vung tay phải hướng một bên.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu nghe lệnh, mở ra trận pháp, tiêu diệt tất cả người tham gia đấu giá tại đây! “
Lời nói của Phong lão phát ra, không khí âm trầm, các tu sĩ xung quanh ai nấy biến sắc mặt.
“Các ngươi... “
“Ta nguyện ý thề tuyệt đối sẽ không lộ một chút gì chuyện hôm nay, các ngươi... “
“Gia tộc Liệt Sơn Tu bình thường, chúng ta có mấy ngàn người ở đây, các ngươi làm sao giết! “
Từng tiếng xôn xao ầm ĩ, nhưng rất nhanh biến thành tiếng hú thê lương. Phòng đấu giá tỏa ánh sáng đại trận vô tận, tiếng ầm ầm không dứt, từng bóng người gia tộc Liệt Sơn Tu tàn sát xung quanh.
Nhưng dù gì tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu không có nhiều người, theo lý thì không thể giết hết mấy ngàn người. Nhưng trận pháp vận chuyển, có mấy ngàn hơi thở giáng xuống, biến thành mấy ngàn gã đàn ông. Những gã đàn ông khuếch tán Man Văn trên người, mắt trợn trừng, có khí huyết bàng bạc bùng phát.
Phút chốc trong phòng đấu giá tiếng hét thảm không dứt, thanh âm tán đi, mấy ngàn tu sĩ đều chết hết, máu nhuộm tất cả góc phòng. Trận giết chóc này đến đột ngột, đi cũng nhanh, khiến thanh niên và ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ bị rung động đứng ngây ngốc.
“Còn hai người gia tộc Thái Từ này Man Thần định xử lý ra sao?” Phong lão nhìn Tô Minh, hỏi ý.
“Chỗ này là gia tộc Liệt Sơn Tu, Phong lão cứ tùy ý.” Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng bị đợt tàn sát làm rung động.
Phong lão hời hợt và máu đầy đất hình thành đối lập rõ rệt.
“Kẻ xúc phạm Man Thần luôn sẽ bị xử tử!” Phong lão xoay người, ánh mắt lần đầu tiên đặt vào người thanh niên và ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ.
Ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ mặt tái nhợt, túm lấy thanh niên định thụt lùi.
Nhưng lão mới nhấc chân lên thì Phong lão nhẹ phất tay.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu, các ngươi dám!? “
“Giết ta thì gia tộc Liệt Sơn Tu các ngươi sẽ chôn cùng. Trên người ta có mệnh ngọc của gia tộc, một khi bỏ mạng thì gia tộc liền biết ta ở phòng đấu giá gia tộc Liệt Sơn Tu gặp ngoài ý muốn!” Thanh niên hét chói tai.
Nhưng thanh niên mới nói xong thì thanh âm phun ra biến thành máu. Phong lão vung tay, ngoài người gã dấy lên gió vô tận rít gào, chỉ chốc lát đã mất đi máu thịt hóa thành bộ xương, khoảnh khắc vỡ vụn.
Còn ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ thì trong nguy hiểm sống chết bùng phát toàn bộ tu vi, từng khúc cỗ xanh to lớn vòng quanh ngoài người lão, liều chết chống cự gió xung quanh. Nhưng chỉ phòng ngự được vài giây, trong tiếng hừ lạnh của Phong lão, chín khúc gỗ to xanh ngoài người ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ cùng vỡ ra, bao gồm thân hình lão xé rách bốn, năm mảnh cùng với tiếng hét không cam lòng.
Tình cảnh này khiến Xích Hỏa Hầu con ngươi co rút.
Ngọc Nhu tập trung nhìn, im lặng không nói.
Còn Minh Long, hạc trọc lông thì một người căng thẳng, một thì bộ dạng lười biếng.
“Tiêu diệt tộc nhân gia tộc Thái Từ có tạo thành ảnh hưởng gì cho gia tộc Liệt Sơn Tu không?” Tô Minh im lặng giây lát sau nhìn hướng Phong lão, hỏi.
“ Man Thần đời thứ bốn mới đến Hắc Mặc Tinh, có rất nhiều chuyện chưa biết. Thôi được, chúng ta cùng nhau xem, thực lực thật sự hiện tại của gia tộc Liệt Sơn Tu.” Phong lão mỉm cười, vung lên tay phải.
Xung quanh ầm vang, màn sáng ảo to lớn hiện ra. Màn sáng vặn vẹo chớp lóe, từ từ biến rõ ràng, bên trên là bản đồ nhìn xuống Hắc Thủy thành. Có thể thấy hồ nước khổng lồ, vô số kiến trúc bên trong, thấy phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu trong nhiều kiến trúc.
Hiện tại trong phòng đấu giá cực kỳ yên tĩnh, mấy ngàn gã đàn ông thân hình mơ hồ, dần tan biến. Còn tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu thì thanh lý phòng đấu giá. Đôi khi họ ngẩng đầu nhìn Tô Minh và Phong lão, mỗi người im lặng, thanh lý xong mùi máu cũng nhạt nhiều.
Tô Minh bình tĩnh nhìn màn sáng, hắn rất tò mò thực lực của gia tộc Liệt Sơn Tu. Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu có thể dựa vào sức mạnh bản thân vùng lên, thậm chí sáng tạo vương triều Man tộc, nhân vật như vậy ở Hắc Mặc Tinh mấy vạn năm, nếu y sáng tạo chỉ là một gia tộc trung đẳng thì Tô Minh sẽ hơi thất vọng. Nhưng hành động và ngôn ngữ của Phong lão chứng tỏ gia tộc Liệt Sơn Tu không thèm để ý gia tộc Thái Từ, thậm chí không để mắt các gia tộc trên Hắc Mặc Tinh.
Tô Minh tập trung nhìn màn sáng chốc lát sau, chợt phát hiện nguyên Hắc Thủy thành dường như biến tĩnh lặng, tất cả tu vi trên từng cây cầu đá đều ngẩng đầu lên.
Trong yên tĩnh, mọi người ngẩng đầu, Tô Minh ở trong màn sáng thấy chỗ chính giữa Hắc Thủy thành, trên kiến trúc mênh mông có từng tiếng chuông ngân vang vọng.
Tiếng chuông ngân lên, bầu trời vặn vẹo, từng bóng người biến ảo, gió mây thay đổi cuốn tám hướng, một uy nhiếp khổng lồ buông xuống Hắc Thủy thành.
Ngay sau đó, trên bầu trời có ngày càng nhiều bóng người, trong gió mây có một đại điện cỡ vài vạn mét từ từ buông xuống, trên đại điện có chữ viết rõ ràng, là...
Thái Từ điện!
“Thái Từ ra lệnh, tất cả tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu bị mạt sát khỏi Hắc Thủy thành, gia tộc Liệt Sơn Tu từ nay trừ danh trong Hắc Mặc Tinh!” Một thanh âm uy nghiêm như sấm sét phát ra từ Thái Từ điện trên bầu trời.
Khi thanh âm vang lên thì trên bầu trời đã xuất hiện mấy trăm bóng người, chớp mắt lao nhanh hướng tới phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu trong Hắc Thủy thành.
“Hắc Thủy thành là do gia tộc Thái Từ một chi nhánh Vu đạo giáng xuống cai quản. Mặc Kỳ thành là do Mặc gia thần nguyên tinh hải sở hữu. Tinh Phàm thành là bốn chân giới nâng đỡ Hoa gia xây dựng. Trên Hắc Mặc Tinh họ là ba đỉnh gia tộc, nhưng Hắc Mặc Tinh là của chúng ta.” Giọng Phong lão lạnh nhạt nhưng có bá khí vô hình chẳng chút che giấu tỏa ra ngoài.
Phong lão thốt lời, Tô Minh liền thấy trên màn sáng nguyên Hắc Thủy thành trong chớp mắt chấn động kịch liệt. Ngay sau đó, từng cây cầu đá vặn vẹo, từng tiếng rống vang lên. Khiến Tô Minh nín thở là các cầu đá vặn vẹo hóa thành từng con rồng đá!
Tiếng rít thét gào, trời đất chấn động, những rồng gầm rống vọt lên trời.
“Gia tộc Thái Từ ở Hắc Thủy thành thời gian rất dài, ba đỉnh gia tộc cũng nên thay đổi. Ngọc gia không tệ, có thể thay Thái Từ làm lỗi lớn trở thành đỉnh gia tộc mới.” Phong lão lạnh nhạt nói.
Khi Phong lão nói chuyện thì hình ảnh trong màn sáng lại biến đổi, chỉ thấy các rồng đá gầm rống, tất cả kiến trúc trong Hắc Thủy thành khoảnh khắc từ chỗ nóc nhà toát ra từng luồng sáng âm u. Các nóc nhà như phân giải biến thành từng trận pháp phức tạp.
Nguyên Hắc Thủy thành bị trận pháp rậm rạp chiếm cứ!
*Ầm!* một tiếng, từng cột sáng bùng phát ra từ trận pháp, lao hướng Thái Từ điện trên bầu trời!
Vạn luồng ánh sáng, vạn con rồng đá, trong Hắc Thủy thành gió mây xoay chuyển!
Man tộc, Phong Man, Man Thần, bọn họ không hiểu biết ba chữ này đại biểu cái gì, nhưng từ biểu tình nghiêm túc của Phong lão có thể thấy ra hiển nhiên là bí ẩn không phải tu sĩ bình thường có thể nghe thấy.
Nhưng hôm nay họ đã nghe thấy, hễ ai hơi thông minh lập tức đoán ra, nếu nghe được bí ẩn không nên nghe sẽ có kết cuộc gì!
Có tu sĩ từ từ thụt lùi, nhưng đại trận phòng hộ của phòng đấu giá gia tộc Liệt Sơn Tu vẫn đang tồn tại, bọn họ không thể rời đi.
Phong lão cúi đầu khiến tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu xung quanh biến sắc mặt. Bọn họ là gia tộc Liệt Sơn Tu đương nhiên biết mình tu là công pháp gì, càng hiểu gia tộc đến từ đâu. Chẳng qua huyết mạch của họ bị phong ấn, khiến người ngoài dù dùng hết cách sưu hồn cũng không thể thăm dò ra.
Việc này bí ẩn đến mức là căn bản tộc quy của gia tộc Liệt Sơn Tu, nhiều năm qua không phải không có người làm lỗi, nhưng bất cứ lỗi lầm gì đều bị vô hình hóa giải, nên chết thì chết, nên diệt thì diệt. Bao nhiêu năm nay gia tộc Liệt Sơn Tu ở trong mắt người ngoài chỉ là một gia tộc trung đẳng.
Bây giờ Phong lão cúi đầu, những tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu nhìn nhau. Liệt Sơn Khang Cửu tinh thần rung động, gã bỗng hiểu tại sao lúc trước đối diện Tô Minh thì hốt hoảng. Liệt Sơn Khang Cửu hít sâu, gã là người đầu tiên trong tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh.
“Liệt Sơn Khang Cửu kính bái Man Thần! “
“ Kính bái Man Thần! “
“Chúng ta kính bái Man Thần! “
Từng thanh âm lục tục phát ra từ miệng các tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu, liên tiếp vang vọng nguyên phòng đấu giá.
Nụ cười trên mặt Tô Minh đã mất, hóa thành uy nghiêm. Tô Minh đứng giữa không trung, bình tĩnh nhìn Phong lão, hiện tại hắn không là thân phận Phong Man mà là Man Thần đời thứ bốn đẳng cấp Man tộc nghiêm ngặt!
“ Mời Phong lão đứng dậy, Tô ta là Man Thần đời thứ bốn.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Phong lão nghe thế ngẩng đầu nhìn Tô Minh, mắt có hiền từ, hiểu ra và tràn đầy quan tâm. Từ khi nhìn ra Tô Minh là người thừa kế của lão thì Phong lão cho rằng hắn là đệ tử truyền thừa duy nhất của đời lão. Đặc biệt là tìm ra điểm khiến lão do dự là đến từ đất Man tộc thừa nhận, từ niệm khung trời Man tộc ngưng tụ, từ ký thác ý Man Thần trong lòng vô số người Man tộc thì từ ái của lão biến thành tự hào.
“Đã truyền thừa bốn đời...năm đó lão phu theo đại nhân rời đi, chớp mắt đã nhiều năm như vậy.” Phong lão lắc đầu, vẻ mặt cảm thán, nhớ lại.
Phong lão lắc đầu, vung tay phải hướng một bên.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu nghe lệnh, mở ra trận pháp, tiêu diệt tất cả người tham gia đấu giá tại đây! “
Lời nói của Phong lão phát ra, không khí âm trầm, các tu sĩ xung quanh ai nấy biến sắc mặt.
“Các ngươi... “
“Ta nguyện ý thề tuyệt đối sẽ không lộ một chút gì chuyện hôm nay, các ngươi... “
“Gia tộc Liệt Sơn Tu bình thường, chúng ta có mấy ngàn người ở đây, các ngươi làm sao giết! “
Từng tiếng xôn xao ầm ĩ, nhưng rất nhanh biến thành tiếng hú thê lương. Phòng đấu giá tỏa ánh sáng đại trận vô tận, tiếng ầm ầm không dứt, từng bóng người gia tộc Liệt Sơn Tu tàn sát xung quanh.
Nhưng dù gì tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu không có nhiều người, theo lý thì không thể giết hết mấy ngàn người. Nhưng trận pháp vận chuyển, có mấy ngàn hơi thở giáng xuống, biến thành mấy ngàn gã đàn ông. Những gã đàn ông khuếch tán Man Văn trên người, mắt trợn trừng, có khí huyết bàng bạc bùng phát.
Phút chốc trong phòng đấu giá tiếng hét thảm không dứt, thanh âm tán đi, mấy ngàn tu sĩ đều chết hết, máu nhuộm tất cả góc phòng. Trận giết chóc này đến đột ngột, đi cũng nhanh, khiến thanh niên và ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ bị rung động đứng ngây ngốc.
“Còn hai người gia tộc Thái Từ này Man Thần định xử lý ra sao?” Phong lão nhìn Tô Minh, hỏi ý.
“Chỗ này là gia tộc Liệt Sơn Tu, Phong lão cứ tùy ý.” Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng bị đợt tàn sát làm rung động.
Phong lão hời hợt và máu đầy đất hình thành đối lập rõ rệt.
“Kẻ xúc phạm Man Thần luôn sẽ bị xử tử!” Phong lão xoay người, ánh mắt lần đầu tiên đặt vào người thanh niên và ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ.
Ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ mặt tái nhợt, túm lấy thanh niên định thụt lùi.
Nhưng lão mới nhấc chân lên thì Phong lão nhẹ phất tay.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu, các ngươi dám!? “
“Giết ta thì gia tộc Liệt Sơn Tu các ngươi sẽ chôn cùng. Trên người ta có mệnh ngọc của gia tộc, một khi bỏ mạng thì gia tộc liền biết ta ở phòng đấu giá gia tộc Liệt Sơn Tu gặp ngoài ý muốn!” Thanh niên hét chói tai.
Nhưng thanh niên mới nói xong thì thanh âm phun ra biến thành máu. Phong lão vung tay, ngoài người gã dấy lên gió vô tận rít gào, chỉ chốc lát đã mất đi máu thịt hóa thành bộ xương, khoảnh khắc vỡ vụn.
Còn ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ thì trong nguy hiểm sống chết bùng phát toàn bộ tu vi, từng khúc cỗ xanh to lớn vòng quanh ngoài người lão, liều chết chống cự gió xung quanh. Nhưng chỉ phòng ngự được vài giây, trong tiếng hừ lạnh của Phong lão, chín khúc gỗ to xanh ngoài người ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ cùng vỡ ra, bao gồm thân hình lão xé rách bốn, năm mảnh cùng với tiếng hét không cam lòng.
Tình cảnh này khiến Xích Hỏa Hầu con ngươi co rút.
Ngọc Nhu tập trung nhìn, im lặng không nói.
Còn Minh Long, hạc trọc lông thì một người căng thẳng, một thì bộ dạng lười biếng.
“Tiêu diệt tộc nhân gia tộc Thái Từ có tạo thành ảnh hưởng gì cho gia tộc Liệt Sơn Tu không?” Tô Minh im lặng giây lát sau nhìn hướng Phong lão, hỏi.
“ Man Thần đời thứ bốn mới đến Hắc Mặc Tinh, có rất nhiều chuyện chưa biết. Thôi được, chúng ta cùng nhau xem, thực lực thật sự hiện tại của gia tộc Liệt Sơn Tu.” Phong lão mỉm cười, vung lên tay phải.
Xung quanh ầm vang, màn sáng ảo to lớn hiện ra. Màn sáng vặn vẹo chớp lóe, từ từ biến rõ ràng, bên trên là bản đồ nhìn xuống Hắc Thủy thành. Có thể thấy hồ nước khổng lồ, vô số kiến trúc bên trong, thấy phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu trong nhiều kiến trúc.
Hiện tại trong phòng đấu giá cực kỳ yên tĩnh, mấy ngàn gã đàn ông thân hình mơ hồ, dần tan biến. Còn tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu thì thanh lý phòng đấu giá. Đôi khi họ ngẩng đầu nhìn Tô Minh và Phong lão, mỗi người im lặng, thanh lý xong mùi máu cũng nhạt nhiều.
Tô Minh bình tĩnh nhìn màn sáng, hắn rất tò mò thực lực của gia tộc Liệt Sơn Tu. Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu có thể dựa vào sức mạnh bản thân vùng lên, thậm chí sáng tạo vương triều Man tộc, nhân vật như vậy ở Hắc Mặc Tinh mấy vạn năm, nếu y sáng tạo chỉ là một gia tộc trung đẳng thì Tô Minh sẽ hơi thất vọng. Nhưng hành động và ngôn ngữ của Phong lão chứng tỏ gia tộc Liệt Sơn Tu không thèm để ý gia tộc Thái Từ, thậm chí không để mắt các gia tộc trên Hắc Mặc Tinh.
Tô Minh tập trung nhìn màn sáng chốc lát sau, chợt phát hiện nguyên Hắc Thủy thành dường như biến tĩnh lặng, tất cả tu vi trên từng cây cầu đá đều ngẩng đầu lên.
Trong yên tĩnh, mọi người ngẩng đầu, Tô Minh ở trong màn sáng thấy chỗ chính giữa Hắc Thủy thành, trên kiến trúc mênh mông có từng tiếng chuông ngân vang vọng.
Tiếng chuông ngân lên, bầu trời vặn vẹo, từng bóng người biến ảo, gió mây thay đổi cuốn tám hướng, một uy nhiếp khổng lồ buông xuống Hắc Thủy thành.
Ngay sau đó, trên bầu trời có ngày càng nhiều bóng người, trong gió mây có một đại điện cỡ vài vạn mét từ từ buông xuống, trên đại điện có chữ viết rõ ràng, là...
Thái Từ điện!
“Thái Từ ra lệnh, tất cả tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu bị mạt sát khỏi Hắc Thủy thành, gia tộc Liệt Sơn Tu từ nay trừ danh trong Hắc Mặc Tinh!” Một thanh âm uy nghiêm như sấm sét phát ra từ Thái Từ điện trên bầu trời.
Khi thanh âm vang lên thì trên bầu trời đã xuất hiện mấy trăm bóng người, chớp mắt lao nhanh hướng tới phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu trong Hắc Thủy thành.
“Hắc Thủy thành là do gia tộc Thái Từ một chi nhánh Vu đạo giáng xuống cai quản. Mặc Kỳ thành là do Mặc gia thần nguyên tinh hải sở hữu. Tinh Phàm thành là bốn chân giới nâng đỡ Hoa gia xây dựng. Trên Hắc Mặc Tinh họ là ba đỉnh gia tộc, nhưng Hắc Mặc Tinh là của chúng ta.” Giọng Phong lão lạnh nhạt nhưng có bá khí vô hình chẳng chút che giấu tỏa ra ngoài.
Phong lão thốt lời, Tô Minh liền thấy trên màn sáng nguyên Hắc Thủy thành trong chớp mắt chấn động kịch liệt. Ngay sau đó, từng cây cầu đá vặn vẹo, từng tiếng rống vang lên. Khiến Tô Minh nín thở là các cầu đá vặn vẹo hóa thành từng con rồng đá!
Tiếng rít thét gào, trời đất chấn động, những rồng gầm rống vọt lên trời.
“Gia tộc Thái Từ ở Hắc Thủy thành thời gian rất dài, ba đỉnh gia tộc cũng nên thay đổi. Ngọc gia không tệ, có thể thay Thái Từ làm lỗi lớn trở thành đỉnh gia tộc mới.” Phong lão lạnh nhạt nói.
Khi Phong lão nói chuyện thì hình ảnh trong màn sáng lại biến đổi, chỉ thấy các rồng đá gầm rống, tất cả kiến trúc trong Hắc Thủy thành khoảnh khắc từ chỗ nóc nhà toát ra từng luồng sáng âm u. Các nóc nhà như phân giải biến thành từng trận pháp phức tạp.
Nguyên Hắc Thủy thành bị trận pháp rậm rạp chiếm cứ!
*Ầm!* một tiếng, từng cột sáng bùng phát ra từ trận pháp, lao hướng Thái Từ điện trên bầu trời!
Vạn luồng ánh sáng, vạn con rồng đá, trong Hắc Thủy thành gió mây xoay chuyển!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.