Chương 30: Giết Người
Trầm Nhập Thái Bình Dương
21/11/2022
Hắn quay đầu nhìn mới ngạc nhiên phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên.
Hương hoa toả ra xung quanh, mùi thơm bay vào mũi.
Mà bên cạnh hắn là một cô gái xinh xắn đáng yêu.
Uông Trần ngây người.
Khuôn mặt của đối phương lại quen thuộc như thế, rõ ràng là bạn gái mối tình đầu khi hắn còn học đại học!
“Uông Trần, ngươi làm sao vậy?”
Mối tình đầu cười rồi làm mặt xấu với Uông Trần: “Đồ ngốc.”
Uông Trần không cầm lòng được mà vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt nàng.
Hai người yêu nhau bốn năm, nhưng giống như hầu hết những cặp đôi đại học, tới tốt nghiệp vì hiện thực mà chia tay.
Cho đến khi Uông Trần xuyên tới đây cũng chưa từng gặp lại nhau.
Nghe nói rằng nàng đã ra nước ngoài.
Uông Trần từng mơ thấy nàng rất nhiều lần.
Mối tình đầu mỉm cười né tránh bàn tay đang duỗi tới của hắn, nàng gác đầu lên vai hắn rồi nhẹ giọng nói: “Uông Trần, ngươi phải sống tốt nhé.”
Sau đó khẽ cắn vào tai hắn.
Hồn Uông Trần bay lên trên trời.
Chỉ mong thời gian vĩnh viễn dừng lại trong giây phút này.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng, sao mối tình lại càng ngày càng cắn mạnh, lỗ tai hắn càng ngày càng đau vậy!
Uông Trần bị đau tỉnh.
Hắn cố gắng mở to mắt, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cả người như bị thứ gì đó đè nặng, không thể nhúc nhích.
Hắn ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, mùi hương đó làm đầu hắn càng ngày càng mơ hồ.
Bên tai truyền đến tiếng “Chít chít” và cảm giác lông tơ mềm mại.
Là Tiểu Bạch!
“Kẽo kẹt~”
Đúng lúc này, cửa phòng vốn đã khoá lại bị một người đẩy ra.
Uông Trần cố gắng xoay đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen bước vào phòng.
Trên tay đối phương cầm một con dao găm sắc bén.
Tuy vì bóng tối nên không nhìn thấy rõ mặt, nhưng sát ý của người tới làm Uông Trần như rơi vào hầm băng.
Đối phương tới đây để giết mình!
Không!
Trong lòng Uông Trần gào thét vì tức giận.
Hắn không muốn chết.
Không muốn bị người giết chết mà không rõ nguyên do như vậy!!
Nhưng giờ phút này hắn lại không thể cử động, kinh mạch và pháp lực trong đan điền như bị đóng băng.
Làm sao bây giờ?
Tiểu Bạch ở bên cạnh như nghe thấy tiếng lòng của hắn, nó cắn mạnh vào tai hắn.
Đau! Đau! Đau!
Cơn đau mãnh liệt làm Uông Trần đột nhiên tỉnh táo lại.
Pháp lực đang đóng băng bỗng dưng “sống lại”.
Uông Trần không tự hỏi, hoàn toàn làm theo bản năng, khép ngón trỏ và ngón giữa của tay phải thành kiếm chỉ!
Một kình khí Canh Kim sắc bén đến cực điểm nhanh chóng bắn ra.
Căn phòng tối tăm đột nhiên sáng lên, một tia sáng lộng lẫy phá không bắn trúng thái dương bên trái của người mặc đồ đen.
Giây phút kình khí bắn trúng, trên người hắn đột nhiên phát ra linh quang rực rỡ.
Nhưng kình khí Canh Kim lại không hề dừng lại, nó đột phá tầng phòng ngự linh quang hộ thân này, xuyên thủng đầu người mặc đồ đen, lộ ra từng huyệt thái dương bên phải của hắn!
Người mặc đồ đen chấn động.
Đôi mắt của hắn mang theo sự khó tin, khuôn mặt nhanh chóng trở nên méo mó.
Cổ họng hắn rung động như muốn nói điều gì đó.
Nhưng đứng thẳng không cử động một lát, dao găm trong tay đột nhiên rơi xuống mặt đất.
Sau đó hắn ngã xuống.
Chết.
“Khụ khụ!”
Uông Trần nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm, sau đó không ức chế được mà liên tục ho khan.
Miệng mũi đều chảy máu.
Mà hay ngón tay phải của hắn đã da tróc thịt bong, chảy đầy máu tươi!
Sau khi dùng hết toàn lực giết chết kẻ xâm lấn, ý thức của Uông Trần nhanh chóng lại trở nên mơ hồ.
Hắn lại rơi vào hôn mê.
Ngay cả thông báo xuất hiện trong góc nhìn cũng không chú ý
…
Thùng!
Tiếng chuông xa xưa vang lên, đánh thức người đang hôn mê trên giường.
Giờ Mẹo.
Uông Trần khẽ chớp mắt, ánh mắt dại ra nhìn nóc nhà.
Ký ức dần khôi phục lại.
“Ta không chết à?”
Uông Trần nâng tay phải lên, nhìn thấy ngón tay đau đớn, vết máu loang lổ của mình cuối cùng mới tỉnh táo lại.
Hắn cố gắng ngồi dậy, sau đó phát hiện có thi thể đang nằm trong phòng và cửa phòng bị mở ra.
Đó không phải là mơ!
Kẻ xâm lấn nằm sấp dưới đất, dưới thân là một vũng máu đã khô cạn.
Trong đó còn kèm theo thứ gì đó màu xám trắng trong đầu.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh của máu.
“Ta giết người rồi.”
Uông Trần nghĩ.
Hương hoa toả ra xung quanh, mùi thơm bay vào mũi.
Mà bên cạnh hắn là một cô gái xinh xắn đáng yêu.
Uông Trần ngây người.
Khuôn mặt của đối phương lại quen thuộc như thế, rõ ràng là bạn gái mối tình đầu khi hắn còn học đại học!
“Uông Trần, ngươi làm sao vậy?”
Mối tình đầu cười rồi làm mặt xấu với Uông Trần: “Đồ ngốc.”
Uông Trần không cầm lòng được mà vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt nàng.
Hai người yêu nhau bốn năm, nhưng giống như hầu hết những cặp đôi đại học, tới tốt nghiệp vì hiện thực mà chia tay.
Cho đến khi Uông Trần xuyên tới đây cũng chưa từng gặp lại nhau.
Nghe nói rằng nàng đã ra nước ngoài.
Uông Trần từng mơ thấy nàng rất nhiều lần.
Mối tình đầu mỉm cười né tránh bàn tay đang duỗi tới của hắn, nàng gác đầu lên vai hắn rồi nhẹ giọng nói: “Uông Trần, ngươi phải sống tốt nhé.”
Sau đó khẽ cắn vào tai hắn.
Hồn Uông Trần bay lên trên trời.
Chỉ mong thời gian vĩnh viễn dừng lại trong giây phút này.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng, sao mối tình lại càng ngày càng cắn mạnh, lỗ tai hắn càng ngày càng đau vậy!
Uông Trần bị đau tỉnh.
Hắn cố gắng mở to mắt, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cả người như bị thứ gì đó đè nặng, không thể nhúc nhích.
Hắn ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, mùi hương đó làm đầu hắn càng ngày càng mơ hồ.
Bên tai truyền đến tiếng “Chít chít” và cảm giác lông tơ mềm mại.
Là Tiểu Bạch!
“Kẽo kẹt~”
Đúng lúc này, cửa phòng vốn đã khoá lại bị một người đẩy ra.
Uông Trần cố gắng xoay đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen bước vào phòng.
Trên tay đối phương cầm một con dao găm sắc bén.
Tuy vì bóng tối nên không nhìn thấy rõ mặt, nhưng sát ý của người tới làm Uông Trần như rơi vào hầm băng.
Đối phương tới đây để giết mình!
Không!
Trong lòng Uông Trần gào thét vì tức giận.
Hắn không muốn chết.
Không muốn bị người giết chết mà không rõ nguyên do như vậy!!
Nhưng giờ phút này hắn lại không thể cử động, kinh mạch và pháp lực trong đan điền như bị đóng băng.
Làm sao bây giờ?
Tiểu Bạch ở bên cạnh như nghe thấy tiếng lòng của hắn, nó cắn mạnh vào tai hắn.
Đau! Đau! Đau!
Cơn đau mãnh liệt làm Uông Trần đột nhiên tỉnh táo lại.
Pháp lực đang đóng băng bỗng dưng “sống lại”.
Uông Trần không tự hỏi, hoàn toàn làm theo bản năng, khép ngón trỏ và ngón giữa của tay phải thành kiếm chỉ!
Một kình khí Canh Kim sắc bén đến cực điểm nhanh chóng bắn ra.
Căn phòng tối tăm đột nhiên sáng lên, một tia sáng lộng lẫy phá không bắn trúng thái dương bên trái của người mặc đồ đen.
Giây phút kình khí bắn trúng, trên người hắn đột nhiên phát ra linh quang rực rỡ.
Nhưng kình khí Canh Kim lại không hề dừng lại, nó đột phá tầng phòng ngự linh quang hộ thân này, xuyên thủng đầu người mặc đồ đen, lộ ra từng huyệt thái dương bên phải của hắn!
Người mặc đồ đen chấn động.
Đôi mắt của hắn mang theo sự khó tin, khuôn mặt nhanh chóng trở nên méo mó.
Cổ họng hắn rung động như muốn nói điều gì đó.
Nhưng đứng thẳng không cử động một lát, dao găm trong tay đột nhiên rơi xuống mặt đất.
Sau đó hắn ngã xuống.
Chết.
“Khụ khụ!”
Uông Trần nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm, sau đó không ức chế được mà liên tục ho khan.
Miệng mũi đều chảy máu.
Mà hay ngón tay phải của hắn đã da tróc thịt bong, chảy đầy máu tươi!
Sau khi dùng hết toàn lực giết chết kẻ xâm lấn, ý thức của Uông Trần nhanh chóng lại trở nên mơ hồ.
Hắn lại rơi vào hôn mê.
Ngay cả thông báo xuất hiện trong góc nhìn cũng không chú ý
…
Thùng!
Tiếng chuông xa xưa vang lên, đánh thức người đang hôn mê trên giường.
Giờ Mẹo.
Uông Trần khẽ chớp mắt, ánh mắt dại ra nhìn nóc nhà.
Ký ức dần khôi phục lại.
“Ta không chết à?”
Uông Trần nâng tay phải lên, nhìn thấy ngón tay đau đớn, vết máu loang lổ của mình cuối cùng mới tỉnh táo lại.
Hắn cố gắng ngồi dậy, sau đó phát hiện có thi thể đang nằm trong phòng và cửa phòng bị mở ra.
Đó không phải là mơ!
Kẻ xâm lấn nằm sấp dưới đất, dưới thân là một vũng máu đã khô cạn.
Trong đó còn kèm theo thứ gì đó màu xám trắng trong đầu.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh của máu.
“Ta giết người rồi.”
Uông Trần nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.