Chương 3: Thô lỗ
Nhất Linh Cửu Lục
27/07/2024
Trần Kỳ đứng ở hành lang, nhanh chóng nhớ lại nguyên nhân kết quả sự việc, tuy cậu nhiều lần khẳng định mình không gian lận nhưng lời tố cáo của Triệu Hiểu Thanh là nói có sách mách có chứng, cho dù cậu chỉ chuyền giấy chứ không nhận giấy, mục đích ban đầu cũng là muốn so đáp án, động cơ “gian lận” vẫn xem như thành lập.
Cậu do dự chậm chạp, ở trước cửa văn phòng hô lên một tiếng báo cáo, chào đón cậu là một đôi mắt trẻ trung và nghiêm nghị của Diêu Chương Long.
“Những chỗ này em không viết gì cả.” Diêu Chương Long mở cuốn bài tập còn trắng tinh của cậu ra cho cậu xem: “Em chơi suốt kỳ nghỉ hè à?”
“...”
“Bài kiểm tra đầu năm này, ngoại trừ điểm môn Toán của em là còn xem được, những môn còn lại có môn nào em so được với Triệu Hiểu Thanh?”
Trần Kỳ phản bác: “Em mới không muốn so với cậu ấy.”
“Vậy em muốn so với ai?”
“Em không so.” Trần Kỳ cảm thấy cứ so tới so lui rất phiền phức: “Triệu Hiểu Thanh lần này cũng thụt lùi ạ?”
“Không có, vừa rồi cô Hồ tìm em ấy để nói chuyện về cuộc thi viết văn.”
“Ồ.”
“Em không nên chỉ vì một lần thi tốt mà trở nên kiêu ngạo tự mãn, thành tích cứ lên xuống thất thường như thế này sao có thể khiến người ta yên tâm được.” Diêu Chương Long xem cậu như là một hạt giống có triển vọng thi đậu trường Trung học số một: “Nhất định phải giữ vững thành tích môn Toán của mình, Trần Kỳ, thời gian thật sự không còn nhiều nữa.”
Trần Kỳ cũng không thể nói rằng cậu học Toán không tốn nhiều công sức lắm, để có thể ra khỏi đây càng sớm càng tốt, cậu chỉ có thể dạ vâng. Diệp Ngọc Linh chờ cậu trở lại chỗ ngồi, lo lắng Triệu Hiểu Thanh nói gì đó không có lợi với bọn họ, Trần Kỳ lắc đầu: “Không liên quan đến cậu ấy.”
“Thật sao?”
“Ừm. Tối qua tớ không ngủ được, muốn nằm một lúc, giáo viên đến thì gọi tớ.”
“Được, tớ sẽ gọi cậu.”
Cô ấy nhẹ nhàng đồng ý một tiếng, trái tim của Trần Kỳ ngay lập tức mềm nhũn. Xem ra Vương Tư Tề nói không sai, hoa khôi lớp dịu dàng hòa nhã sẽ không mách lẻo cậu, ngồi cùng bàn với cô ấy đúng là may mắn.
—
Mười ngày trôi qua, cuối cùng cũng đợi được tới lúc nghỉ học. Bốn giờ rưỡi buổi chiều, các học sinh đeo cặp sách, cầm theo đồ lặt vặt nối đuôi nhau ra khỏi cổng trường.
Triệu Hiểu Thanh về đến nhà, giặt quần áo trước rồi mới dọn dẹp nhà cửa. Sau khi mẹ cô, Trương Bình, hoàn thành công việc ở nhà máy gia công nguyên vật liệu thì còn phải đến quán ăn để làm việc tiếp, Hiểu Thanh biết bà sẽ không trở về ngay nên đã tự nấu một bát mì trứng với rau cải, ăn xong thì lên phòng làm bài.
Thật ra kiến thức cần học ở cấp hai chỉ có bấy nhiêu, sau khi học xong kiến thức mới trong học kỳ này, hơn nửa năm còn lại chỉ là không ngừng ôn tập và ôn tập. Môn Toán là điểm yếu của cô, vì vậy cô ép bản thân phải học nửa tiếng, lúc ra ngoài thì nhìn thấy một ông lão ở cùng khu với mình đang quét sân.
Hiểu Thanh không thích hoàng hôn, hoàng hôn là sự kết thúc, là một ngày nữa lại trôi qua, giống như một chiếc lá khô héo tàn nhẹ nhàng rơi xuống đất. So ra thì cô lại thích bình minh hơn, có thể là vì trong tên của cô có một chữ “Hiểu”, có thể là vì “Hiểu” có nghĩa là trời sáng, là sáng tỏ, là được mọi người biết đến, vì vậy cô càng yêu lúc mặt trời mọc xuyên qua những đám mây - đó là sự khởi đầu của một ngày, những phím đàn được nhấn sau màn đêm đen tối, phát ra những bản nhạc tươi vui có thể nhẹ nhàng cũng có thể trầm bổng.
Tuy nhiên, vào lúc này, ánh hoàng hôn đã nhuộm vàng chiếc áo ba lỗ trắng của ông lão bằng một vầng sáng màu vàng.
Hiếm khi Hiểu Thanh cảm thấy hoàng hôn cũng rất đẹp.
—
Mãi đến tận đêm khuya, Trương Bình mới về nhà. Bà nhẹ nhàng mở cửa, Hiểu Thanh vẫn chưa ngủ.
“Mẹ.”
“Đang xem TV à?”
“Dạ.” Hiểu Thanh tắt quạt, đi ra ngoài lấy chè đậu xanh trong tủ lạnh cho mẹ.
Trương Bình vui vẻ, hài lòng nhận lấy: “Mẹ để dành cho con, con lại để dành cho mẹ.”
“Nhưng mẹ vất vả hơn con mà.”
Sau đó, khi Trương Bình tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, Hiểu Thanh kể cho mẹ nghe về bài khảo sát đầu năm và đại hội thể thao vào tháng 9: “Mẹ, con muốn đăng ký thi chạy đường dài.”
Trương Bình bất ngờ: “Nhưng con không thích chạy bộ mà.”
“Dù không thích con cũng phải làm tốt, môn thể dục trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba chiếm 30 điểm, tháng 5 năm sau là phải thi rồi, các nội dung thi bắt buộc của trường con là chạy đường dài, đỡ bóng chuyền, và đánh bóng bàn vào tường, thành tích tốt nhất chạy 800m bên nữ là 3 phút 24 giây, con còn không vượt qua được sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trương Bình vuốt ve chùm tóc đuôi ngựa của cô: “Không phải mới chạy là có thể đạt được thành tích tốt nhất.”
“Không phải mới bắt đầu, kể từ học kỳ trước chúng con đã được yêu cầu phải chạy bộ vào mỗi buổi sáng, hơn nữa vào giờ nghỉ giải lao giữa buổi tụi con cũng phải tập thể dục, nếu tính thời gian thì chưa lần nào con chạy hơn 3 phút rưỡi hết.”
“Luyện tập thường ngày và thi cử chắc chắn không giống nhau.” Trương Bình biết con mình đối với chuyện gì cũng phải chuẩn bị trước mọi thứ: “Con muốn đăng ký thì đăng ký, nhưng đừng quá đặt nặng thành tích, lỡ như trong lớp con có bạn nữ giỏi chạy đường dài, con cũng không cần phải tranh đua, bởi vì đại hội thể thao là để lấy điểm và danh hiệu cho lớp, con hiểu không?”
Cũng nhờ mẹ mà Hiểu Thanh mới nhận ra ý nghĩ dùng cuộc thi để tạo động cơ kích thích bản thân luyện tập của mình có bao nhiêu thực dụng, nhưng cô cảm thấy việc này không có gì sai trái, chỉ hy vọng rằng đến lúc đó không có ai cạnh tranh vị trí này của cô.
Thật ra không có ai muốn giành vị trí này với cô, đại hội thể thao mỗi năm tổ chức một lần, không cần lên lớp không cần phải thi, có thể công khai mua đồ ăn vặt và tám chuyện, ngoại trừ những người có năng khiếu thể thao, những học sinh khác càng muốn được xem người khác đeo biển số thay vì bản thân bị ép vào sân rồi bị mất mặt.
Vì vậy, khi lớp trưởng Vương Tư Tề và lớp phó thể dục thông báo rằng việc đăng ký bắt đầu, tiếng than vãn trong lớp lấn át tiếng reo hò, kết quả đăng ký vài ngày sau vẫn giống như những năm trước - hầu hết các hạng mục thi điền kinh và chạy nước rút nhanh chóng bị phân chia, chỉ còn lại các bộ môn vừa mệt vừa khổ.
Vương Tư Tề theo kế hoạch đi đến chỗ Triệu Hiểu Thanh, tiền trảm hậu tấu: “Lần này tớ đăng ký cho cậu chạy 2000 mét.”
Hiểu Thanh cau mày, ngẩng đầu lên khỏi bàn: “Tớ không muốn chạy dài như vậy, tớ đã đăng ký chạy 800m với lớp phó rồi.”
“Vậy à? Lớp phó thể dục không có nói với tớ, chạy 800m đã được đăng ký hết rồi.” Vương Tư Tề cố tình gọi thêm hai học sinh nữ khác lại đây, ban đầu họ không muốn, nhưng khi nghe nếu không đăng ký chạy 800m thì sẽ phải chạy 2000m, họ chỉ có thể thỏa hiệp.
Kế hoạch của Vương Tư Tề thành công, cậu ta giả vờ nói: “Nếu như không điền đủ danh sách thì sẽ bị trừ điểm lớp, tớ đã nộp danh sách rồi, đây là cơ hội hiếm có, Triệu Hiểu Thanh, điểm số của cậu tốt như vậy nên đi đầu làm gương.”
Ngay lập tức, Triệu Hiểu Thanh nổi giận: “Vậy không phải lớp trưởng là cậu cũng nên đi đầu làm gương sao? Cậu đăng ký gì rồi?”
“Chạy nước rút và nhảy xa. Cậu thậm chí còn chưa từng làm cổ động viên đúng không, còn tớ thì năm nào cũng đều có tên trên bảng xếp hạng đấy.”
Từ Vĩ Kiệt ở phía trước nói: “Năm nào cậu ấy cũng viết kịch bản phát thanh để cổ vũ cho các bạn.”
“Ồ, đúng rồi, kịch bản phát thanh.” Vương Tư Tề nghĩ tới điểm này: “Vậy năm nay cũng trông cậy vào cậu rồi, cậu năm mươi bản, đại biểu môn Ngữ văn năm mươi bản, hai người các cậu là đủ để đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành.”
“Đồ thần kinh.” Triệu Hiểu Thanh bực bội đẩy cậu ta, Vương Tư Tề nhảy lùi về sau một bước để né. Hiểu Thanh đuổi theo, cậu ta giảo hoạt bỏ chạy, lúc chạy ngang qua chỗ Trần Kỳ còn nháy mắt với cậu.
Trần Kỳ đang chơi Rubik, lúc ngẩng đầu liền trông thấy Triệu Hiểu Thanh mím chặt môi, cả người tràn đầy phẫn nộ hướng về phía cậu: “Này, tớ không có chọc cậu.”
“Vương Tư Tề!” Hiểu Thanh không để ý tới Trần Kỳ mà nhắm tới kẻ đầu têu: “Cậu dám tự mình quyết định, cậu không xong với tớ đâu.”
Vương Tư Tề không hề sợ hãi, cậu ta còn làm mặt quỷ, Hiểu Thanh giật lấy khối Rubik trong tay Trần Kỳ, đang định ném thì Trần Kỳ đứng dậy: “Chị hai, đây là hình vuông, có góc.”
Hiểu Thanh trừng mắt nhìn cậu, Trần Kỳ sững sờ, vội vàng thu lại đồ vật: “Không muốn chạy thì đừng chạy, ai có thể trói rồi ép cậu ra sân chạy.”
Vương Tư Tề: “Này, tên nhóc kia, cậu ở phe nào vậy?”
Diệp Ngọc Linh ở bên cạnh ngăn cản cậu ta: “Được rồi được rồi, cậu bớt nói vài câu đi.”
Triệu Hiểu Thanh và Vương Tư Tề đã bất hòa từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cậu ta bất chấp lý lẽ như thế. Cô nắm chặt tay, ra hiệu cảnh cáo rồi giận dữ bước về chỗ ngồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trạng thái phòng thủ của Vương Tư Tề cũng theo đó mà được dỡ bỏ, Trần Kỳ cau mày nhìn cậu ta: “Tớ đã nói cậu sẽ bị đánh mà.”
“Đồ phản bội này.” Vương Tư Tề nhảy lên khóa cổ cậu, ầm ĩ một hồi mới chịu buông. Vương Tư Tề cho rằng điều khiến người ta ghét nhất ở Triệu Hiểu Thanh đó là cô không biết đùa, bộ dạng nghiêm túc, tính khí thất thường, lúc nào cũng lạnh lùng và hung dữ, trông chẳng giống con gái chút nào.
“Vào học rồi.” Trần Kỳ đá cậu ta một cái.
Vương Tư Tề đáp trả cậu, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, bên kia Triệu Hiểu Thanh vẫn còn tức giận, lật sách soàn soạt.
—
Ưu điểm của việc luyện tập trước là ở chỗ đã có sự chuẩn bị nhưng nhược điểm là phải trả giá cho sự ngu ngốc của người khác. Triệu Hiểu Thanh giận dữ mắng Vương Tư Tề nhưng khi nghĩ đến lời nói của mẹ, cô quyết định nuốt cục tức này xuống, cũng chỉ là chạy thêm hai vòng nữa trong lúc chạy bộ buổi sáng ngày hôm sau.
Lớp phó thể dục biết mình xử lý không tốt chuyện này, muốn tìm cơ hội giải thích nhưng Hiểu Thanh lại phớt lờ cậu ta, cô tự mình chạy đủ vòng, bấm thời gian và tính điểm số, âm thầm luyện tập cho đến khi khai mạc đại hội thể thao.
So với đội ngũ vào sân trăm kiểu như một và bài diễn văn dài dòng lặp đi lặp lại của lãnh đạo, lễ diễu hành càng thu hút sự chú ý của các học sinh hơn. Những lá cờ rẻ tiền màu sắc rực rỡ nhanh chóng giao nhau trên bục rồi lại nhanh chóng tách ra, tiếng gió thổi vù vù khiến các học sinh hàng đầu thốt lên thích thú, các học sinh hàng sau kiễng chân vươn cổ nhưng chỉ nhìn thấy dư ảnh của các góc cờ.
“Nhìn Vương Tư Tề kìa!” Vương Dĩnh vỗ vai bạn học trước mặt: “Cậu ấy chạy nhanh quá!”
“Nói thừa, cậu ấy dẫn đầu đấy.”
Vương Dĩnh cười, lớp trưởng không hổ là lớp trưởng. Xoay người ra sau, cô ấy nhìn thấy Hiểu Thanh nắm chặt hai tay đặt trước ngực, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Cô ấy không bắt chuyện với Hiểu Thanh. Dù ngồi cùng bàn đã lâu nhưng mối quan hệ của họ dường như luôn bị ngăn cách bởi một lớp màn, không chỉ là đại hội thể thao, cô ấy biết Hiểu Thanh không thích tham gia vào các cuộc nói chuyện của bọn họ, cô càng thích ngồi dưới bóng cây, tìm một chiếc ghế đẩu đặt lên đùi viết kịch bản phát thanh.
Thật ra thì ai cũng có thể viết kịch bản phát thanh, nhưng nếu nộp lên bục mà không được đọc thì cũng chỉ là góp cho đủ số lượng mà thôi. Các kịch bản của Hiểu Thanh và đại biểu môn Ngữ văn thường được đọc, mà được đọc sẽ được cộng thêm điểm. Vương Dĩnh từng giúp đưa kịch bản lên bục nên cô ấy biết Hiểu Thanh đã viết rất nhiều, cũng được đọc rất nhiều, nhưng các bạn cùng lớp đều ngầm tin rằng Diệp Ngọc Linh có công lớn nhất vì cô ấy là người quản lý đài phát thanh, từ đầu đến cuối luôn ngồi trên bục. Mỗi một lần giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên trên sân “sau đây là bài văn của lớp 7/8 và lớp 8/8”, các bạn học cùng lớp đều trưng ra khuôn mặt đắc ý, giống như đang nói: “Nhìn xem, đây chính là chỗ hay của việc có người lớp mình trên bục.”
Đúng lúc này, hiệu trưởng tuyên bố đại hội thể thao bắt đầu, Diệp Ngọc Linh cùng các học sinh nam ở đài phát thanh đã bày xong bàn ghế tạo thành nơi làm việc của họ: “Mời các vận động viên đến địa điểm được chỉ định để điểm danh, mời những học sinh không có hạng mục thi đấu đến khu vực của lớp mình và giữ trật tự.”
Đám đông tản ra bốn phía như các quả bóng bida bị đánh trúng. Hiểu Thanh giẫm phải đá vụn và cỏ dại ở giữa sân vận động, một mình đi về phía trước, chưa đến đường chạy đã có người gọi cô.
Cô quay người lại, Từ Vĩ Kiệt đuổi kịp: “Hôm nay cậu không cần thi đúng không?”
“Chiều mai tớ mới thi.”
“Ồ.”
Còn chưa kịp để ý, tờ giấy số báo danh trên tay cô đã bị giật mất. Trần Kỳ mở ra xem: “438, số ba tám* chết tiệt, này là đang mắng cậu sao?”
*Thường dùng để chỉ người phụ nữ không được yêu thích, bị ghét.
Triệu Hiểu Thanh không hài lòng với sự thô lỗ của cậu, vội vàng giật lại: “Cần cậu quan tâm à.”
“Không đổi số nào may mắn hơn à?”
Nếu cô đổi với người khác, người khác cũng sẽ bị kẻ nhàm chán như cậu ta đem ra làm trò đùa. Triệu Hiểu Thanh ghét bỏ trừng mắt nhìn cậu: “Cậu im miệng đi.”
Cô siết chặt tờ giấy số báo danh, nhét vào túi quần, Từ Vĩ Kiệt ở bên cạnh mỉm cười nhìn Trần Kỳ đang chạy ra xa, đột nhiên hy vọng sẽ có một hòn đá nào đó ngáng chân cậu ta.
Cậu do dự chậm chạp, ở trước cửa văn phòng hô lên một tiếng báo cáo, chào đón cậu là một đôi mắt trẻ trung và nghiêm nghị của Diêu Chương Long.
“Những chỗ này em không viết gì cả.” Diêu Chương Long mở cuốn bài tập còn trắng tinh của cậu ra cho cậu xem: “Em chơi suốt kỳ nghỉ hè à?”
“...”
“Bài kiểm tra đầu năm này, ngoại trừ điểm môn Toán của em là còn xem được, những môn còn lại có môn nào em so được với Triệu Hiểu Thanh?”
Trần Kỳ phản bác: “Em mới không muốn so với cậu ấy.”
“Vậy em muốn so với ai?”
“Em không so.” Trần Kỳ cảm thấy cứ so tới so lui rất phiền phức: “Triệu Hiểu Thanh lần này cũng thụt lùi ạ?”
“Không có, vừa rồi cô Hồ tìm em ấy để nói chuyện về cuộc thi viết văn.”
“Ồ.”
“Em không nên chỉ vì một lần thi tốt mà trở nên kiêu ngạo tự mãn, thành tích cứ lên xuống thất thường như thế này sao có thể khiến người ta yên tâm được.” Diêu Chương Long xem cậu như là một hạt giống có triển vọng thi đậu trường Trung học số một: “Nhất định phải giữ vững thành tích môn Toán của mình, Trần Kỳ, thời gian thật sự không còn nhiều nữa.”
Trần Kỳ cũng không thể nói rằng cậu học Toán không tốn nhiều công sức lắm, để có thể ra khỏi đây càng sớm càng tốt, cậu chỉ có thể dạ vâng. Diệp Ngọc Linh chờ cậu trở lại chỗ ngồi, lo lắng Triệu Hiểu Thanh nói gì đó không có lợi với bọn họ, Trần Kỳ lắc đầu: “Không liên quan đến cậu ấy.”
“Thật sao?”
“Ừm. Tối qua tớ không ngủ được, muốn nằm một lúc, giáo viên đến thì gọi tớ.”
“Được, tớ sẽ gọi cậu.”
Cô ấy nhẹ nhàng đồng ý một tiếng, trái tim của Trần Kỳ ngay lập tức mềm nhũn. Xem ra Vương Tư Tề nói không sai, hoa khôi lớp dịu dàng hòa nhã sẽ không mách lẻo cậu, ngồi cùng bàn với cô ấy đúng là may mắn.
—
Mười ngày trôi qua, cuối cùng cũng đợi được tới lúc nghỉ học. Bốn giờ rưỡi buổi chiều, các học sinh đeo cặp sách, cầm theo đồ lặt vặt nối đuôi nhau ra khỏi cổng trường.
Triệu Hiểu Thanh về đến nhà, giặt quần áo trước rồi mới dọn dẹp nhà cửa. Sau khi mẹ cô, Trương Bình, hoàn thành công việc ở nhà máy gia công nguyên vật liệu thì còn phải đến quán ăn để làm việc tiếp, Hiểu Thanh biết bà sẽ không trở về ngay nên đã tự nấu một bát mì trứng với rau cải, ăn xong thì lên phòng làm bài.
Thật ra kiến thức cần học ở cấp hai chỉ có bấy nhiêu, sau khi học xong kiến thức mới trong học kỳ này, hơn nửa năm còn lại chỉ là không ngừng ôn tập và ôn tập. Môn Toán là điểm yếu của cô, vì vậy cô ép bản thân phải học nửa tiếng, lúc ra ngoài thì nhìn thấy một ông lão ở cùng khu với mình đang quét sân.
Hiểu Thanh không thích hoàng hôn, hoàng hôn là sự kết thúc, là một ngày nữa lại trôi qua, giống như một chiếc lá khô héo tàn nhẹ nhàng rơi xuống đất. So ra thì cô lại thích bình minh hơn, có thể là vì trong tên của cô có một chữ “Hiểu”, có thể là vì “Hiểu” có nghĩa là trời sáng, là sáng tỏ, là được mọi người biết đến, vì vậy cô càng yêu lúc mặt trời mọc xuyên qua những đám mây - đó là sự khởi đầu của một ngày, những phím đàn được nhấn sau màn đêm đen tối, phát ra những bản nhạc tươi vui có thể nhẹ nhàng cũng có thể trầm bổng.
Tuy nhiên, vào lúc này, ánh hoàng hôn đã nhuộm vàng chiếc áo ba lỗ trắng của ông lão bằng một vầng sáng màu vàng.
Hiếm khi Hiểu Thanh cảm thấy hoàng hôn cũng rất đẹp.
—
Mãi đến tận đêm khuya, Trương Bình mới về nhà. Bà nhẹ nhàng mở cửa, Hiểu Thanh vẫn chưa ngủ.
“Mẹ.”
“Đang xem TV à?”
“Dạ.” Hiểu Thanh tắt quạt, đi ra ngoài lấy chè đậu xanh trong tủ lạnh cho mẹ.
Trương Bình vui vẻ, hài lòng nhận lấy: “Mẹ để dành cho con, con lại để dành cho mẹ.”
“Nhưng mẹ vất vả hơn con mà.”
Sau đó, khi Trương Bình tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, Hiểu Thanh kể cho mẹ nghe về bài khảo sát đầu năm và đại hội thể thao vào tháng 9: “Mẹ, con muốn đăng ký thi chạy đường dài.”
Trương Bình bất ngờ: “Nhưng con không thích chạy bộ mà.”
“Dù không thích con cũng phải làm tốt, môn thể dục trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba chiếm 30 điểm, tháng 5 năm sau là phải thi rồi, các nội dung thi bắt buộc của trường con là chạy đường dài, đỡ bóng chuyền, và đánh bóng bàn vào tường, thành tích tốt nhất chạy 800m bên nữ là 3 phút 24 giây, con còn không vượt qua được sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trương Bình vuốt ve chùm tóc đuôi ngựa của cô: “Không phải mới chạy là có thể đạt được thành tích tốt nhất.”
“Không phải mới bắt đầu, kể từ học kỳ trước chúng con đã được yêu cầu phải chạy bộ vào mỗi buổi sáng, hơn nữa vào giờ nghỉ giải lao giữa buổi tụi con cũng phải tập thể dục, nếu tính thời gian thì chưa lần nào con chạy hơn 3 phút rưỡi hết.”
“Luyện tập thường ngày và thi cử chắc chắn không giống nhau.” Trương Bình biết con mình đối với chuyện gì cũng phải chuẩn bị trước mọi thứ: “Con muốn đăng ký thì đăng ký, nhưng đừng quá đặt nặng thành tích, lỡ như trong lớp con có bạn nữ giỏi chạy đường dài, con cũng không cần phải tranh đua, bởi vì đại hội thể thao là để lấy điểm và danh hiệu cho lớp, con hiểu không?”
Cũng nhờ mẹ mà Hiểu Thanh mới nhận ra ý nghĩ dùng cuộc thi để tạo động cơ kích thích bản thân luyện tập của mình có bao nhiêu thực dụng, nhưng cô cảm thấy việc này không có gì sai trái, chỉ hy vọng rằng đến lúc đó không có ai cạnh tranh vị trí này của cô.
Thật ra không có ai muốn giành vị trí này với cô, đại hội thể thao mỗi năm tổ chức một lần, không cần lên lớp không cần phải thi, có thể công khai mua đồ ăn vặt và tám chuyện, ngoại trừ những người có năng khiếu thể thao, những học sinh khác càng muốn được xem người khác đeo biển số thay vì bản thân bị ép vào sân rồi bị mất mặt.
Vì vậy, khi lớp trưởng Vương Tư Tề và lớp phó thể dục thông báo rằng việc đăng ký bắt đầu, tiếng than vãn trong lớp lấn át tiếng reo hò, kết quả đăng ký vài ngày sau vẫn giống như những năm trước - hầu hết các hạng mục thi điền kinh và chạy nước rút nhanh chóng bị phân chia, chỉ còn lại các bộ môn vừa mệt vừa khổ.
Vương Tư Tề theo kế hoạch đi đến chỗ Triệu Hiểu Thanh, tiền trảm hậu tấu: “Lần này tớ đăng ký cho cậu chạy 2000 mét.”
Hiểu Thanh cau mày, ngẩng đầu lên khỏi bàn: “Tớ không muốn chạy dài như vậy, tớ đã đăng ký chạy 800m với lớp phó rồi.”
“Vậy à? Lớp phó thể dục không có nói với tớ, chạy 800m đã được đăng ký hết rồi.” Vương Tư Tề cố tình gọi thêm hai học sinh nữ khác lại đây, ban đầu họ không muốn, nhưng khi nghe nếu không đăng ký chạy 800m thì sẽ phải chạy 2000m, họ chỉ có thể thỏa hiệp.
Kế hoạch của Vương Tư Tề thành công, cậu ta giả vờ nói: “Nếu như không điền đủ danh sách thì sẽ bị trừ điểm lớp, tớ đã nộp danh sách rồi, đây là cơ hội hiếm có, Triệu Hiểu Thanh, điểm số của cậu tốt như vậy nên đi đầu làm gương.”
Ngay lập tức, Triệu Hiểu Thanh nổi giận: “Vậy không phải lớp trưởng là cậu cũng nên đi đầu làm gương sao? Cậu đăng ký gì rồi?”
“Chạy nước rút và nhảy xa. Cậu thậm chí còn chưa từng làm cổ động viên đúng không, còn tớ thì năm nào cũng đều có tên trên bảng xếp hạng đấy.”
Từ Vĩ Kiệt ở phía trước nói: “Năm nào cậu ấy cũng viết kịch bản phát thanh để cổ vũ cho các bạn.”
“Ồ, đúng rồi, kịch bản phát thanh.” Vương Tư Tề nghĩ tới điểm này: “Vậy năm nay cũng trông cậy vào cậu rồi, cậu năm mươi bản, đại biểu môn Ngữ văn năm mươi bản, hai người các cậu là đủ để đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành.”
“Đồ thần kinh.” Triệu Hiểu Thanh bực bội đẩy cậu ta, Vương Tư Tề nhảy lùi về sau một bước để né. Hiểu Thanh đuổi theo, cậu ta giảo hoạt bỏ chạy, lúc chạy ngang qua chỗ Trần Kỳ còn nháy mắt với cậu.
Trần Kỳ đang chơi Rubik, lúc ngẩng đầu liền trông thấy Triệu Hiểu Thanh mím chặt môi, cả người tràn đầy phẫn nộ hướng về phía cậu: “Này, tớ không có chọc cậu.”
“Vương Tư Tề!” Hiểu Thanh không để ý tới Trần Kỳ mà nhắm tới kẻ đầu têu: “Cậu dám tự mình quyết định, cậu không xong với tớ đâu.”
Vương Tư Tề không hề sợ hãi, cậu ta còn làm mặt quỷ, Hiểu Thanh giật lấy khối Rubik trong tay Trần Kỳ, đang định ném thì Trần Kỳ đứng dậy: “Chị hai, đây là hình vuông, có góc.”
Hiểu Thanh trừng mắt nhìn cậu, Trần Kỳ sững sờ, vội vàng thu lại đồ vật: “Không muốn chạy thì đừng chạy, ai có thể trói rồi ép cậu ra sân chạy.”
Vương Tư Tề: “Này, tên nhóc kia, cậu ở phe nào vậy?”
Diệp Ngọc Linh ở bên cạnh ngăn cản cậu ta: “Được rồi được rồi, cậu bớt nói vài câu đi.”
Triệu Hiểu Thanh và Vương Tư Tề đã bất hòa từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cậu ta bất chấp lý lẽ như thế. Cô nắm chặt tay, ra hiệu cảnh cáo rồi giận dữ bước về chỗ ngồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trạng thái phòng thủ của Vương Tư Tề cũng theo đó mà được dỡ bỏ, Trần Kỳ cau mày nhìn cậu ta: “Tớ đã nói cậu sẽ bị đánh mà.”
“Đồ phản bội này.” Vương Tư Tề nhảy lên khóa cổ cậu, ầm ĩ một hồi mới chịu buông. Vương Tư Tề cho rằng điều khiến người ta ghét nhất ở Triệu Hiểu Thanh đó là cô không biết đùa, bộ dạng nghiêm túc, tính khí thất thường, lúc nào cũng lạnh lùng và hung dữ, trông chẳng giống con gái chút nào.
“Vào học rồi.” Trần Kỳ đá cậu ta một cái.
Vương Tư Tề đáp trả cậu, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, bên kia Triệu Hiểu Thanh vẫn còn tức giận, lật sách soàn soạt.
—
Ưu điểm của việc luyện tập trước là ở chỗ đã có sự chuẩn bị nhưng nhược điểm là phải trả giá cho sự ngu ngốc của người khác. Triệu Hiểu Thanh giận dữ mắng Vương Tư Tề nhưng khi nghĩ đến lời nói của mẹ, cô quyết định nuốt cục tức này xuống, cũng chỉ là chạy thêm hai vòng nữa trong lúc chạy bộ buổi sáng ngày hôm sau.
Lớp phó thể dục biết mình xử lý không tốt chuyện này, muốn tìm cơ hội giải thích nhưng Hiểu Thanh lại phớt lờ cậu ta, cô tự mình chạy đủ vòng, bấm thời gian và tính điểm số, âm thầm luyện tập cho đến khi khai mạc đại hội thể thao.
So với đội ngũ vào sân trăm kiểu như một và bài diễn văn dài dòng lặp đi lặp lại của lãnh đạo, lễ diễu hành càng thu hút sự chú ý của các học sinh hơn. Những lá cờ rẻ tiền màu sắc rực rỡ nhanh chóng giao nhau trên bục rồi lại nhanh chóng tách ra, tiếng gió thổi vù vù khiến các học sinh hàng đầu thốt lên thích thú, các học sinh hàng sau kiễng chân vươn cổ nhưng chỉ nhìn thấy dư ảnh của các góc cờ.
“Nhìn Vương Tư Tề kìa!” Vương Dĩnh vỗ vai bạn học trước mặt: “Cậu ấy chạy nhanh quá!”
“Nói thừa, cậu ấy dẫn đầu đấy.”
Vương Dĩnh cười, lớp trưởng không hổ là lớp trưởng. Xoay người ra sau, cô ấy nhìn thấy Hiểu Thanh nắm chặt hai tay đặt trước ngực, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Cô ấy không bắt chuyện với Hiểu Thanh. Dù ngồi cùng bàn đã lâu nhưng mối quan hệ của họ dường như luôn bị ngăn cách bởi một lớp màn, không chỉ là đại hội thể thao, cô ấy biết Hiểu Thanh không thích tham gia vào các cuộc nói chuyện của bọn họ, cô càng thích ngồi dưới bóng cây, tìm một chiếc ghế đẩu đặt lên đùi viết kịch bản phát thanh.
Thật ra thì ai cũng có thể viết kịch bản phát thanh, nhưng nếu nộp lên bục mà không được đọc thì cũng chỉ là góp cho đủ số lượng mà thôi. Các kịch bản của Hiểu Thanh và đại biểu môn Ngữ văn thường được đọc, mà được đọc sẽ được cộng thêm điểm. Vương Dĩnh từng giúp đưa kịch bản lên bục nên cô ấy biết Hiểu Thanh đã viết rất nhiều, cũng được đọc rất nhiều, nhưng các bạn cùng lớp đều ngầm tin rằng Diệp Ngọc Linh có công lớn nhất vì cô ấy là người quản lý đài phát thanh, từ đầu đến cuối luôn ngồi trên bục. Mỗi một lần giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên trên sân “sau đây là bài văn của lớp 7/8 và lớp 8/8”, các bạn học cùng lớp đều trưng ra khuôn mặt đắc ý, giống như đang nói: “Nhìn xem, đây chính là chỗ hay của việc có người lớp mình trên bục.”
Đúng lúc này, hiệu trưởng tuyên bố đại hội thể thao bắt đầu, Diệp Ngọc Linh cùng các học sinh nam ở đài phát thanh đã bày xong bàn ghế tạo thành nơi làm việc của họ: “Mời các vận động viên đến địa điểm được chỉ định để điểm danh, mời những học sinh không có hạng mục thi đấu đến khu vực của lớp mình và giữ trật tự.”
Đám đông tản ra bốn phía như các quả bóng bida bị đánh trúng. Hiểu Thanh giẫm phải đá vụn và cỏ dại ở giữa sân vận động, một mình đi về phía trước, chưa đến đường chạy đã có người gọi cô.
Cô quay người lại, Từ Vĩ Kiệt đuổi kịp: “Hôm nay cậu không cần thi đúng không?”
“Chiều mai tớ mới thi.”
“Ồ.”
Còn chưa kịp để ý, tờ giấy số báo danh trên tay cô đã bị giật mất. Trần Kỳ mở ra xem: “438, số ba tám* chết tiệt, này là đang mắng cậu sao?”
*Thường dùng để chỉ người phụ nữ không được yêu thích, bị ghét.
Triệu Hiểu Thanh không hài lòng với sự thô lỗ của cậu, vội vàng giật lại: “Cần cậu quan tâm à.”
“Không đổi số nào may mắn hơn à?”
Nếu cô đổi với người khác, người khác cũng sẽ bị kẻ nhàm chán như cậu ta đem ra làm trò đùa. Triệu Hiểu Thanh ghét bỏ trừng mắt nhìn cậu: “Cậu im miệng đi.”
Cô siết chặt tờ giấy số báo danh, nhét vào túi quần, Từ Vĩ Kiệt ở bên cạnh mỉm cười nhìn Trần Kỳ đang chạy ra xa, đột nhiên hy vọng sẽ có một hòn đá nào đó ngáng chân cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.