Chương 10
Shizu
27/12/2015
Tru Liệt nhíu mày. Hắn không phải ngốc tử, cũng biết được người mà Tiết Châu đang ám chỉ đến là ai nhưng mà hắn cũng không tiện ra mặt. Hắn còn cần đến sự trợ giúp của phụ thân bọn họ a. Đồng thời câu nói của Tiết Châu cũng đã nhắc nhở với hắn rằng Tuyết Linh đã từng căn dặn hắn phải đối sử tốt với Tiểu Lam. Nếu như hắn đến cả lời hứa đó cũng không thể giữ được với nàng thì xem như hắn đã phụ nàng rồi.... - Đa tạ cô nương đã giúp đỡ Tiểu Lam. - Tru Liệt hướng Tiết Châu chấp tay nói. Xong lại quay đầu nhìn Tiểu Lam: - Tiểu Lam, sau này nàng phải cẩn thận hơn nữa đó. Từ nay về sau ta sẽ cho người gác trước Phụng Nghi cung của nàng. Nàng cũng không được tự tiện ăn đồ ăn của người khác. Thức ăn sẽ do đích thân đầu bếp chính của hoàng cung làm và mang đến cho nàng.
- Tạ ơn hoàng thượng đã quan tâm. - Tiểu Lam mỉm cười đáp. Nàng biết trong lòng Tru Liệt chung qui vẫn hướng về Tuyết Linh nhưng là nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc với sự quan tâm của hắn. Chỉ cần đơn giản như vậy thôi cũng đủ khiến cho nàng hạnh phúc lắm rồi...
Tiết Châu đứng một bên thở dài. Nếu nàng nhớ không lầm thì theo như trong tiểu thuyết nói rằng sau này Tru Liệt mới thật sự yêu Tiểu Lam... Một cô nương đơn thuần như vậy mà lại phải yêu một đế vương có cả tam cung lục viện như vậy có phải hay không quá tàn nhẫn đối với nàng?
-----------------
Nhiếp Chính vương phủ.....
Trong một nơi tối tăm không có chút ánh sáng, một tiếng nói vang lên:
- Võ Tiết Châu kia thật sự là nữ nhi của vương gia?
- Ngươi thật ngu ngốc! Lời nàng nói ngươi tin sao? - Một giọng nói khác vang lên. Kèm theo đó là sự mỉa mai có thể thấy rõ.
- Vậy tại sao vương gia lại cưng chiều nàng như vậy? - Lại thêm một giọng nói khác.
Lời vừa thốt ra, những giọng nói khác đã lên tiếng:
- Hừ... Ta nghe nói là mười năm trước, đột nhiên nàng ta xuất hiện trong vương phủ. Rồi lại vô sỉ nằng nặc gọi vương gia là cha.
- Có phải hay không nàng ta muốn quyến rũ vương gia?
- Hắc... Nàng ta có bản lĩnh đó?
- Cũng không thể xem thường con hồ li tinh đó. Ngươi không thấy vương gia đối với nàng như thế nào sao?
- Vậy thì chúng ta chỉ cần trừ khử nàng ta là được để tránh đêm dài lắm mộng. - Đột nhiên có một giọng nói vang lên. Trong giọng nói không giấu được tia độc ác.
- Vậy để ta sai a hoàn của mình đi tìm Hắc Sơn Trang bàn bạc.
- Ngươi đừng điên! A hoàn trong phủ chung sống với nàng ta mười năm, nha đầu thối kia cũng rất hay lấy lòng họ. Ngươi nghĩ bọn người kia chịu giúp?
- Thôi được, vậy để ta tự mình đi! - Giọng nói hung ác khi nãy lại vang lên.
---------------
Tiết Châu ở lại hoàng cung của Thuý Nguyệt quốc đã được ba hôm rồi. Kiện Minh và Tru Liệt cứ đi bàn chuyện quốc sự suốt khiến nàng rất chán. Cha còn không cho nàng ra khỏi đại môn của hoàng cung chắc là sợ nàng lại đi kĩ viện đây mà. Nhưng không sao. Ngày nào nàng cũng qua Phụng Nghi cung của Tiểu Lam chơi. Tuy là hằng ngày chỉ nói chuyện vài canh giờ nhưng nàng thu thập được rất nhiều đồ tốt để chế tạo lại cổ máy thời gian nga.
Thường ngày nàng vẫn hay đi lòng vòng hoàng cung để xem có cái gì hay hay mà lượm về hay không nhưng rất tiết, nàng chỉ lượm được vài ba món. Thật khiến nàng phiền não. Nhưng những ngày yên bình như vậycungx nhanh chóng qua đi cho đến đêm thứ năm....
Tiết Châu vui vẻ lên giường ngủ. Ngày mai là nàng có thể trở về Thánh An quốc rồi. Cổ máy thời gian đang làm dang dở cũng cần rất nhiều nguyên liệu mới có thể làm ra a. Không biết những thứ nàng nhặt được có giúp ích gì được không nhỉ?
Trong căn phòng không một ánh sáng. Đêm đen tịch mịch càng làm người ta thêm ghê rợn. Đột nhiên có những tiếng động kì lạ vang lên.
Tiết Châu lia ánh mắt sắc bén về phía cửa sổ. Có ai đó đã vào phòng nàng! Nàng nắm chặt ra giường. Trong lòng liền chùng xuống. Chết tiệt! Nàng lại không mang theo vũ khí. Phải làm sao đây?
Trong phòng tinh. lặng đến quỷ dị. Bóng tối bao phủ khắp nơi khiến nàng không nhìn thấy gì cả. Đột nhiên phía trên giường nàng có một bóng đen đang bám vào đó.
Tiết Châu giật mình. Nhìn bóng đen đó từ từ thả người xuống không một tiếng động mà đáp xuống giường nàng trông thật ghê rợn. Nàng đang chuẩn bị hét lên thì đã bị bóng đen kia dùng khăn bịt mũi lại.
Mùi hương kì lạ xông lên chóp mũi, ánh mắt nàng bắt đầu hoa dần. Mí mắt nặng trĩu, ý thức như bị ai đó hung hăng dùng cây búa đánh vào mà tan vỡ. Nàng chìm vào hôn mê...
- Tạ ơn hoàng thượng đã quan tâm. - Tiểu Lam mỉm cười đáp. Nàng biết trong lòng Tru Liệt chung qui vẫn hướng về Tuyết Linh nhưng là nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc với sự quan tâm của hắn. Chỉ cần đơn giản như vậy thôi cũng đủ khiến cho nàng hạnh phúc lắm rồi...
Tiết Châu đứng một bên thở dài. Nếu nàng nhớ không lầm thì theo như trong tiểu thuyết nói rằng sau này Tru Liệt mới thật sự yêu Tiểu Lam... Một cô nương đơn thuần như vậy mà lại phải yêu một đế vương có cả tam cung lục viện như vậy có phải hay không quá tàn nhẫn đối với nàng?
-----------------
Nhiếp Chính vương phủ.....
Trong một nơi tối tăm không có chút ánh sáng, một tiếng nói vang lên:
- Võ Tiết Châu kia thật sự là nữ nhi của vương gia?
- Ngươi thật ngu ngốc! Lời nàng nói ngươi tin sao? - Một giọng nói khác vang lên. Kèm theo đó là sự mỉa mai có thể thấy rõ.
- Vậy tại sao vương gia lại cưng chiều nàng như vậy? - Lại thêm một giọng nói khác.
Lời vừa thốt ra, những giọng nói khác đã lên tiếng:
- Hừ... Ta nghe nói là mười năm trước, đột nhiên nàng ta xuất hiện trong vương phủ. Rồi lại vô sỉ nằng nặc gọi vương gia là cha.
- Có phải hay không nàng ta muốn quyến rũ vương gia?
- Hắc... Nàng ta có bản lĩnh đó?
- Cũng không thể xem thường con hồ li tinh đó. Ngươi không thấy vương gia đối với nàng như thế nào sao?
- Vậy thì chúng ta chỉ cần trừ khử nàng ta là được để tránh đêm dài lắm mộng. - Đột nhiên có một giọng nói vang lên. Trong giọng nói không giấu được tia độc ác.
- Vậy để ta sai a hoàn của mình đi tìm Hắc Sơn Trang bàn bạc.
- Ngươi đừng điên! A hoàn trong phủ chung sống với nàng ta mười năm, nha đầu thối kia cũng rất hay lấy lòng họ. Ngươi nghĩ bọn người kia chịu giúp?
- Thôi được, vậy để ta tự mình đi! - Giọng nói hung ác khi nãy lại vang lên.
---------------
Tiết Châu ở lại hoàng cung của Thuý Nguyệt quốc đã được ba hôm rồi. Kiện Minh và Tru Liệt cứ đi bàn chuyện quốc sự suốt khiến nàng rất chán. Cha còn không cho nàng ra khỏi đại môn của hoàng cung chắc là sợ nàng lại đi kĩ viện đây mà. Nhưng không sao. Ngày nào nàng cũng qua Phụng Nghi cung của Tiểu Lam chơi. Tuy là hằng ngày chỉ nói chuyện vài canh giờ nhưng nàng thu thập được rất nhiều đồ tốt để chế tạo lại cổ máy thời gian nga.
Thường ngày nàng vẫn hay đi lòng vòng hoàng cung để xem có cái gì hay hay mà lượm về hay không nhưng rất tiết, nàng chỉ lượm được vài ba món. Thật khiến nàng phiền não. Nhưng những ngày yên bình như vậycungx nhanh chóng qua đi cho đến đêm thứ năm....
Tiết Châu vui vẻ lên giường ngủ. Ngày mai là nàng có thể trở về Thánh An quốc rồi. Cổ máy thời gian đang làm dang dở cũng cần rất nhiều nguyên liệu mới có thể làm ra a. Không biết những thứ nàng nhặt được có giúp ích gì được không nhỉ?
Trong căn phòng không một ánh sáng. Đêm đen tịch mịch càng làm người ta thêm ghê rợn. Đột nhiên có những tiếng động kì lạ vang lên.
Tiết Châu lia ánh mắt sắc bén về phía cửa sổ. Có ai đó đã vào phòng nàng! Nàng nắm chặt ra giường. Trong lòng liền chùng xuống. Chết tiệt! Nàng lại không mang theo vũ khí. Phải làm sao đây?
Trong phòng tinh. lặng đến quỷ dị. Bóng tối bao phủ khắp nơi khiến nàng không nhìn thấy gì cả. Đột nhiên phía trên giường nàng có một bóng đen đang bám vào đó.
Tiết Châu giật mình. Nhìn bóng đen đó từ từ thả người xuống không một tiếng động mà đáp xuống giường nàng trông thật ghê rợn. Nàng đang chuẩn bị hét lên thì đã bị bóng đen kia dùng khăn bịt mũi lại.
Mùi hương kì lạ xông lên chóp mũi, ánh mắt nàng bắt đầu hoa dần. Mí mắt nặng trĩu, ý thức như bị ai đó hung hăng dùng cây búa đánh vào mà tan vỡ. Nàng chìm vào hôn mê...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.