Chương 32
Shizu
03/02/2016
- Tiết Châu, nơi này vừa quái lạ vừa rộng như vậy chúng ta biết đi đâu mà tìm cha nàng đây? - Nhất Minh sau một hồi kinh ngạc trước Ma giới cũng chấn tỉnh lại. Hắn giọng nói bình thản, đưa mắt nhìn nàng. Nàng cắn môi đảo mắt khắp nơi:
- Chúng ta nương theo mấy bụi rậm đi.
Thế là hai người nhẹ nhàng đi trong bụi rậm, cố gắng tránh gây ra tiếng động dù là nhỏ nhất. Bỗng, trên đầu bọn họ có vài tiếng nói:
- Cái ngươi nói xem, tại sao vật tế hôm nay còn chưa đến? - Yêu quái Ất nhíu mày bất mãn.
- Vội gì chứ? Tơ nhện của Lạp Cô đại nhân sẽ bắt được vật tế cho xem. - Yêu quái Giáp khinh thường nhìn hắn.
- Hừ! Nói đi nói lại các ngươi cũng chỉ mong chờ vật tế bị Nữ vương rút cạn máu rồi đưa tới cho mình ăn chứ gì. - Yêu quái Bính.
- Uầy! Ngươi ngon nói thử ngươi không mong đi. - Yêu quái giáp đóp chát lại một câu khiến yêu quái Bính ngậm luôn miệng, không so đo nữa.
Tiết Châu nghe xong trong lòng phát lạnh. Nữ vương... Nữ vương Tử Liên thật không ngờ lại dùng cách rút máu người để phá vỡ phong ấn... Ngân Nhi a! Ngươi mau xuất hiện đi, ngao!!!! Lòng nàng n lần tru tréo gọi tên Ngân Nhi.
- Tiết Châu, ta nghĩ chúng ta nên đi theo mấy bụi rậm này rất có thể sẽ tìm được vương gia. Nói không chừng hắn đã theo lối này xâm nhập vào bên trong rồi. - Nhất Minh mím môi nhìn theo hàng bụi rậm mang một màu xanh héo úa. Trong ánh mắt hắn anh lên tia nghiêm túc đến đáng sợ.
- Hảo! Chúng ta đuổi theo thôi. - Nàng gật đầu. Khẽ cúi thấp người bò theo hàng bụi rậm. Ách... ngươi hỏi tại sao nàng phải bò? Bởi vì hàng bụi rậm này rất lùn nha, cả Nhất Minh và Nàng đều phải quỳ xuống mà bò đi. Nếu không sớm đã bị lũ yêu quái phát hiện.
Cứ thế hai người bò. Tiết Châu chỉ cảm thấy mình đã bò rất lâu, rất lâu đến lúc hai đầu gối tê cứng, hai tay hoạt động mệt mỏi mới nhìn thấy được Kiện Minh đang cách bọn họ không xa.
Tiết Châu vui mừng khôn xiết. Thật may quá! Hắn không có bị gì cả. Trong lúc vui mừng nàng đã quên mất mi hf đang ở chỗ nào mà kêu lên:
- Ch...
Lời chưa kịp thốt ra hết đã bị Nhất Minh từ đằng sau bịt lấy miệng. Đồng thời, Kiện Minh cũng quay sang làm động tác im lặng, trừng mắt với nàng khiến cho nàng cảm thấy thật teo a.
- Lạp Cô! Tại sao giờ này vật hiến tế còn chưa tới? - Một giọng nói nhẹ nhàng mà rét lạnh lòng người vang lên.
Tiết Châu trong lòng không ngừng cảm thán. Wow! Giọng nói thật dễ nghe a nhưng ngữ khí lại thật lạnh lẽo khiến người ta như rơi vào hố băng.
Tiếp theo sau đó là giọng nói của nữ nhân tên Lạp Cô kia vô cùng run rẩy:
- Nữ vương... thần... thần cũng không biết đây là bị làm sao. Để vi thần lập tức đến cái tiểu trấn ấy kiểm tra.
- Ngươi tốt nhất là nhanh lên, đừng phá hỏng đại sự giải phong ấn của ta! - Nữ vương trong giọng nói rõ ràng tăng thêm một bậc. Ngữ khí có chút không vui thấy rõ.
Lạp Cô sợ tới mức cuốn cuồn. Vội vàng dập đầu:
- Vâng...
Nói rồi nàng ta biến mất trong nháy mắt.
Chứng kiến một màn này, lại nhìn thấy cái đuôi rắn đỏ như máu của Nữ vương khiến Tiết Châu hít một ngụm khí lạnh. Giờ phút này mọi cảnh tượng huyền ảo đối với nàng vốn phi khoa học lại là một sự thật không thể chối cải. Điều đó có nghĩa là nàng đang trong tình thế vô cùng nguy cấp!
Nàng quay đầu kéo ống tay áo của Kiện Minh và Nhất Minh liền thấy bọn họ vẫn rất bình tĩnh nhìn vạn yêu Nữ vương.
Trong lòng nàng thầm chảy mồ hôi lạnh. Ngao!!! Giờ phút này bọn họ còn lo ngắm gái? Sắc lang! Sắc lang! Quả nhiên đàn ông toàn là một lũ sắc lang!
Không biết có phải nghe hiểu được trong lòng nàng đang nói gì không mà Nhất Minh liền quay đầu liếc nàng một cái, song, liền lắc nhẹ đầu với Kiện Minh.
Kiện Minh cũng gật gù lắc đầu. Tất nhiên sự trao đổi một cách kì quoặc này chỉ có mình đàn ông mới hiểu mà phụ nữ... khụ... con gái chân chính như Tiết Châu đương nhiên không hiểu nổi.
Sau đó bọn họ đồng loạt thở dài. Trong lòng chính là: vị Nữ vương này tuy rằng xinh đẹp không gì sánh bằng nhưng tiếc thay... ngực thật nhỏ. Chả bù với tiểu Châu nhà bọn hắn. (Shizu: Ta té! 0.0)
Đột nhiên giọng nói nhẹ nhàng của vạn yêu Nữ vương lại vang lên:
- Các vị từ bên ngoài xâm nhập vào đây có phải cũng nên ra chào hỏi bổn vương không?
Sặc! Trong lòng nàng n lần phọt máu. Có cầ phải sắc bén mà phát hiện sớm như vậy không a? Ngân Nhi!!! Ngươi mau một chút a, bổn đại gia sắp bị làm điểm tâm cho tỷ tỷ ngươi rồi, ngao!!!!
Kiện Minh nhếch mép bước ra khỏi bụi rậm. Không run sợ nhìn thẳng về phía Nữ vương Tử Liên:
- Tại hạ mạo muội vô tình lạc vào nơi này, xin Nữ vương giơ cao đánh khẽ.
- Ha ha ha! Hai vị bằng hữu kia của ngươi sao còn chưa ra? - Tử Liên tựa tiếu phi tiếu liếc mắt về phía bụi cây chỗ nàng và Nhất Minh đang trốn.
Đến nước này rồi thì các nàng không thể không ra ngoài. Vì thấy sau khi lấy hết dũng cảm bước ra, nàng liền không khách khí núp sau lưng hai người kia. Ngao!!! Mạng nhỉ quan trọng. Cái gì mà huynh đệ nghĩa khí trực tiếp cho qua.
Đúng vậy! Biểu hiện của nàng dẫn tới hai người bọn hắn chỉ nhìn nàng bằng nửa con mắt! (độc giả + tác gia: chúng ta cũng nhìn bằng nửa con mắt.)
- Các ngươi hẳn cũng biết nơi này rất nguy hiểm đi? - Tử Liên đột nhiên cất giọng hỏi.
- Thưa, biết. - Nhất Minh bình tĩnh đáp.
- Vậy làm sao các ngươi lại vào được tới tận đây? - Tử Liên bắt đầh uốn éo đuôi rắn của mình, làm nàng ta từ trên ngôi vị đứng lên.
Tiết Châu vừa nhìn liền da gà nổi khắp người. Đuôi quả thật rất đai nha. Chỉ cần mới đứng có một chút thôi nàng ta cũng cao tới tận ba mét.
Lòng cảnh giác của nàng lập tức đề cao, châm chú nhìn phản ứng của Nữ vương mà phán đoán. Trong lòng, nỗi bất an đột nhiên trào dâng.
Kiện Minh không nhanh không chậm, mỉm cười trả lời:
- Chúng tôi cũng chỉ là đi lạc thôi.
- Ồ! Vậy thì ta sẽ không làm khó các ngươi.
Câu nói này khiến cho lòng nàng vui như mở hội. Nhưng lập tức phát hiện không đúng. Ánh mắt của vạn yêu Nữ vương hình như có tì đó rất độc ác. Vì vậy môi nàng tiếp tục mấp máy liền tục nhưng chung quy vẫn không phát ra một tiếng động nào.
Tử Liên nhếch môi, nàng ta nói tiếp:
- Nhưng ta có một điều kiện. Chỉ cần các ngươi tránh được một đòn của Tiểu Hoa, ta sẽ thả các ngươi đi.
Bàn tay Kiện Minh và Nhất Minh xiết chặt. Mồ hôi lạnh chảy dọc khắp sống lưng. Xem ra phen này bọn họ lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng thà đánh cược một lần còn có cơ hội sống sót còn hơn là không đánh cược thì vĩnh viễn ở trong tuyệt vọng chỉ có một con đường chết.
- Được, mời nữ vương bệ hạ cho Tiểu Hoa cô nương xuất chiêu. - Kiện Minh.
Chỉ thấy Tử Liên vỗ tay hai cái, tức thì, có một con rắn hổ ngựa khổng lồ bò ra từ sau ngai vị của nàng ta. Nàng ta nhẹ vuốt lấy cái đầu tam giác màu đen của nó, mỉm cười bảo:
- Tiểu Hoa, ngươi tấn công mấy vị khách này một lần thử nào.
Ánh mắt của con mãn xà đó nhìn nàng ta xong lại liế nhìn các nàng. Cái mũi thở hắt ra một cái rồi từ từ ngoe nguẩy thân mình.
Khoé môi Kiện Minh và Tiết Châu nhất thời run rẩy. "Tiểu Hoa cô nương" đúng là có thân hình thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Con mãn xà khổng lồ đầy khinh thường nhìn bọn họ. Thân mình đang chậm bò trên đất bỗng nhõm dậy làm tư thế phóng đến chỗ bọn họ. Cái lưỡi đỏ lòm cứ thè ra rồi thụt vô như người ta liếm môi khi nhìn thấy đồ ăn.
Kiện Minh cả kinh. Không ngờ "Tiểu Hoa cô nương" lại là con khủng mãn xà. Nhất thời chắn trước mặt Tiết Châu, miệng hô:
- Mọi người mau tản ra.
Tiết thay vẫn chậm một bước. Con mãn xà kia đã phóng đến chỗ bọn họ. Cái miệng đỏ lòm như chậu máu há ra chực cắn người. Hai cái răng nanh nhọn hoắc của nó ánh lên màu sắc lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi. Giờ phút này con rắn lão nhanh như một mũi tên hướng chuẩn xác về phía Kiện Minh đang chắn trước mặt nàng.
- Chúng ta nương theo mấy bụi rậm đi.
Thế là hai người nhẹ nhàng đi trong bụi rậm, cố gắng tránh gây ra tiếng động dù là nhỏ nhất. Bỗng, trên đầu bọn họ có vài tiếng nói:
- Cái ngươi nói xem, tại sao vật tế hôm nay còn chưa đến? - Yêu quái Ất nhíu mày bất mãn.
- Vội gì chứ? Tơ nhện của Lạp Cô đại nhân sẽ bắt được vật tế cho xem. - Yêu quái Giáp khinh thường nhìn hắn.
- Hừ! Nói đi nói lại các ngươi cũng chỉ mong chờ vật tế bị Nữ vương rút cạn máu rồi đưa tới cho mình ăn chứ gì. - Yêu quái Bính.
- Uầy! Ngươi ngon nói thử ngươi không mong đi. - Yêu quái giáp đóp chát lại một câu khiến yêu quái Bính ngậm luôn miệng, không so đo nữa.
Tiết Châu nghe xong trong lòng phát lạnh. Nữ vương... Nữ vương Tử Liên thật không ngờ lại dùng cách rút máu người để phá vỡ phong ấn... Ngân Nhi a! Ngươi mau xuất hiện đi, ngao!!!! Lòng nàng n lần tru tréo gọi tên Ngân Nhi.
- Tiết Châu, ta nghĩ chúng ta nên đi theo mấy bụi rậm này rất có thể sẽ tìm được vương gia. Nói không chừng hắn đã theo lối này xâm nhập vào bên trong rồi. - Nhất Minh mím môi nhìn theo hàng bụi rậm mang một màu xanh héo úa. Trong ánh mắt hắn anh lên tia nghiêm túc đến đáng sợ.
- Hảo! Chúng ta đuổi theo thôi. - Nàng gật đầu. Khẽ cúi thấp người bò theo hàng bụi rậm. Ách... ngươi hỏi tại sao nàng phải bò? Bởi vì hàng bụi rậm này rất lùn nha, cả Nhất Minh và Nàng đều phải quỳ xuống mà bò đi. Nếu không sớm đã bị lũ yêu quái phát hiện.
Cứ thế hai người bò. Tiết Châu chỉ cảm thấy mình đã bò rất lâu, rất lâu đến lúc hai đầu gối tê cứng, hai tay hoạt động mệt mỏi mới nhìn thấy được Kiện Minh đang cách bọn họ không xa.
Tiết Châu vui mừng khôn xiết. Thật may quá! Hắn không có bị gì cả. Trong lúc vui mừng nàng đã quên mất mi hf đang ở chỗ nào mà kêu lên:
- Ch...
Lời chưa kịp thốt ra hết đã bị Nhất Minh từ đằng sau bịt lấy miệng. Đồng thời, Kiện Minh cũng quay sang làm động tác im lặng, trừng mắt với nàng khiến cho nàng cảm thấy thật teo a.
- Lạp Cô! Tại sao giờ này vật hiến tế còn chưa tới? - Một giọng nói nhẹ nhàng mà rét lạnh lòng người vang lên.
Tiết Châu trong lòng không ngừng cảm thán. Wow! Giọng nói thật dễ nghe a nhưng ngữ khí lại thật lạnh lẽo khiến người ta như rơi vào hố băng.
Tiếp theo sau đó là giọng nói của nữ nhân tên Lạp Cô kia vô cùng run rẩy:
- Nữ vương... thần... thần cũng không biết đây là bị làm sao. Để vi thần lập tức đến cái tiểu trấn ấy kiểm tra.
- Ngươi tốt nhất là nhanh lên, đừng phá hỏng đại sự giải phong ấn của ta! - Nữ vương trong giọng nói rõ ràng tăng thêm một bậc. Ngữ khí có chút không vui thấy rõ.
Lạp Cô sợ tới mức cuốn cuồn. Vội vàng dập đầu:
- Vâng...
Nói rồi nàng ta biến mất trong nháy mắt.
Chứng kiến một màn này, lại nhìn thấy cái đuôi rắn đỏ như máu của Nữ vương khiến Tiết Châu hít một ngụm khí lạnh. Giờ phút này mọi cảnh tượng huyền ảo đối với nàng vốn phi khoa học lại là một sự thật không thể chối cải. Điều đó có nghĩa là nàng đang trong tình thế vô cùng nguy cấp!
Nàng quay đầu kéo ống tay áo của Kiện Minh và Nhất Minh liền thấy bọn họ vẫn rất bình tĩnh nhìn vạn yêu Nữ vương.
Trong lòng nàng thầm chảy mồ hôi lạnh. Ngao!!! Giờ phút này bọn họ còn lo ngắm gái? Sắc lang! Sắc lang! Quả nhiên đàn ông toàn là một lũ sắc lang!
Không biết có phải nghe hiểu được trong lòng nàng đang nói gì không mà Nhất Minh liền quay đầu liếc nàng một cái, song, liền lắc nhẹ đầu với Kiện Minh.
Kiện Minh cũng gật gù lắc đầu. Tất nhiên sự trao đổi một cách kì quoặc này chỉ có mình đàn ông mới hiểu mà phụ nữ... khụ... con gái chân chính như Tiết Châu đương nhiên không hiểu nổi.
Sau đó bọn họ đồng loạt thở dài. Trong lòng chính là: vị Nữ vương này tuy rằng xinh đẹp không gì sánh bằng nhưng tiếc thay... ngực thật nhỏ. Chả bù với tiểu Châu nhà bọn hắn. (Shizu: Ta té! 0.0)
Đột nhiên giọng nói nhẹ nhàng của vạn yêu Nữ vương lại vang lên:
- Các vị từ bên ngoài xâm nhập vào đây có phải cũng nên ra chào hỏi bổn vương không?
Sặc! Trong lòng nàng n lần phọt máu. Có cầ phải sắc bén mà phát hiện sớm như vậy không a? Ngân Nhi!!! Ngươi mau một chút a, bổn đại gia sắp bị làm điểm tâm cho tỷ tỷ ngươi rồi, ngao!!!!
Kiện Minh nhếch mép bước ra khỏi bụi rậm. Không run sợ nhìn thẳng về phía Nữ vương Tử Liên:
- Tại hạ mạo muội vô tình lạc vào nơi này, xin Nữ vương giơ cao đánh khẽ.
- Ha ha ha! Hai vị bằng hữu kia của ngươi sao còn chưa ra? - Tử Liên tựa tiếu phi tiếu liếc mắt về phía bụi cây chỗ nàng và Nhất Minh đang trốn.
Đến nước này rồi thì các nàng không thể không ra ngoài. Vì thấy sau khi lấy hết dũng cảm bước ra, nàng liền không khách khí núp sau lưng hai người kia. Ngao!!! Mạng nhỉ quan trọng. Cái gì mà huynh đệ nghĩa khí trực tiếp cho qua.
Đúng vậy! Biểu hiện của nàng dẫn tới hai người bọn hắn chỉ nhìn nàng bằng nửa con mắt! (độc giả + tác gia: chúng ta cũng nhìn bằng nửa con mắt.)
- Các ngươi hẳn cũng biết nơi này rất nguy hiểm đi? - Tử Liên đột nhiên cất giọng hỏi.
- Thưa, biết. - Nhất Minh bình tĩnh đáp.
- Vậy làm sao các ngươi lại vào được tới tận đây? - Tử Liên bắt đầh uốn éo đuôi rắn của mình, làm nàng ta từ trên ngôi vị đứng lên.
Tiết Châu vừa nhìn liền da gà nổi khắp người. Đuôi quả thật rất đai nha. Chỉ cần mới đứng có một chút thôi nàng ta cũng cao tới tận ba mét.
Lòng cảnh giác của nàng lập tức đề cao, châm chú nhìn phản ứng của Nữ vương mà phán đoán. Trong lòng, nỗi bất an đột nhiên trào dâng.
Kiện Minh không nhanh không chậm, mỉm cười trả lời:
- Chúng tôi cũng chỉ là đi lạc thôi.
- Ồ! Vậy thì ta sẽ không làm khó các ngươi.
Câu nói này khiến cho lòng nàng vui như mở hội. Nhưng lập tức phát hiện không đúng. Ánh mắt của vạn yêu Nữ vương hình như có tì đó rất độc ác. Vì vậy môi nàng tiếp tục mấp máy liền tục nhưng chung quy vẫn không phát ra một tiếng động nào.
Tử Liên nhếch môi, nàng ta nói tiếp:
- Nhưng ta có một điều kiện. Chỉ cần các ngươi tránh được một đòn của Tiểu Hoa, ta sẽ thả các ngươi đi.
Bàn tay Kiện Minh và Nhất Minh xiết chặt. Mồ hôi lạnh chảy dọc khắp sống lưng. Xem ra phen này bọn họ lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng thà đánh cược một lần còn có cơ hội sống sót còn hơn là không đánh cược thì vĩnh viễn ở trong tuyệt vọng chỉ có một con đường chết.
- Được, mời nữ vương bệ hạ cho Tiểu Hoa cô nương xuất chiêu. - Kiện Minh.
Chỉ thấy Tử Liên vỗ tay hai cái, tức thì, có một con rắn hổ ngựa khổng lồ bò ra từ sau ngai vị của nàng ta. Nàng ta nhẹ vuốt lấy cái đầu tam giác màu đen của nó, mỉm cười bảo:
- Tiểu Hoa, ngươi tấn công mấy vị khách này một lần thử nào.
Ánh mắt của con mãn xà đó nhìn nàng ta xong lại liế nhìn các nàng. Cái mũi thở hắt ra một cái rồi từ từ ngoe nguẩy thân mình.
Khoé môi Kiện Minh và Tiết Châu nhất thời run rẩy. "Tiểu Hoa cô nương" đúng là có thân hình thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Con mãn xà khổng lồ đầy khinh thường nhìn bọn họ. Thân mình đang chậm bò trên đất bỗng nhõm dậy làm tư thế phóng đến chỗ bọn họ. Cái lưỡi đỏ lòm cứ thè ra rồi thụt vô như người ta liếm môi khi nhìn thấy đồ ăn.
Kiện Minh cả kinh. Không ngờ "Tiểu Hoa cô nương" lại là con khủng mãn xà. Nhất thời chắn trước mặt Tiết Châu, miệng hô:
- Mọi người mau tản ra.
Tiết thay vẫn chậm một bước. Con mãn xà kia đã phóng đến chỗ bọn họ. Cái miệng đỏ lòm như chậu máu há ra chực cắn người. Hai cái răng nanh nhọn hoắc của nó ánh lên màu sắc lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi. Giờ phút này con rắn lão nhanh như một mũi tên hướng chuẩn xác về phía Kiện Minh đang chắn trước mặt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.