Chương 43
Shizu
22/08/2016
Sau hôm gặp gỡ Nhất Kiệt, Hoắc Kiện Minh lập tức phái người đưa Tiết Châu rời khỏi thành trấn âm u. Hắn làm việc rất quyết tuyệt. Mặc cho nghi vấn của nàng, hắn không hề do dự ra lệnh cho hai ám vệ đi cùng nàng, hộ tống nàng trở về nhà gỗ. Vì thế mà trước khi đi, Tiết Châu vẫn không hiểu nổi vì sao hắn lại hành động nhân. Nàng ở trên nhà gỗ một tháng. Năm tháng này không có bất kì ai đến thăm nàng ngoại trừ Nhất Minh. Tất cả sinh hoạt và thức ăn của nàng đều do một tay hai ám vệ chăm sóc. Phải nói hai tên này là siêu cấp bảo mẫu, đảm đang hơn con gái, chu đáo hơn vợ hiền, ân cần hơn cả mẹ già. Chậc, không biết cha nàng làm thế nào mà tìm được thuộc hạ toàn năng như thế.
Mặt khác, Kiện Minh làm chủ soái, không thể đến chỗ xa xôi của nàng thì đã đành thế nhưng tên Nhất Minh dở dở ương ương này không phải cũng là một trong những tướng lĩnh trọng yếu sao? Vì sao thời gian của y lại thảnh thơi cứ hai, ba tuần là chạy đến đây như thế?
Hôm nay tên thích khách kia lại tới nữa. Y đến làm cho nàng rất cao hứng vì không phải đối diện với hai gương mặt nhìn đến chán ngấy của ám vệ nhưng đồng thời cũng khiến nàng cảm thấy ảo não cùng bất đắc dĩ. Bởi lẽ mỗi khi y tới đều nói những việc tào lao, không có ý định tiết lộ tình hình chiến sự cho nàng biết dù chỉ là nửa câu!
Cố gắng nhẫn nhịn đối thoại với y vài câu, cuối cùng cũng có thể tiễn bước y rời đi. Võ Tiết Châu nhíu mày đứng trên ban công nhìn theo bóng Nhất Minh cưỡi ngựa dần dần trở thành chấm đen nhỏ xíu, hỏi người bên cạnh:
- Tào Văn, tình hình chiến sự như thế nào?
Ám vệ bị điểm danh có chute ngạc nhiên nhìn nàng, lại nhìn tên ám vệ kế bên có chute không biết làm sao.
- Nói! - Giọng nàng đanh lại, ánh mắt vẫn chưa từng rơi vào người hắn.
- Tiểu thư, thuộc hạ... - Tào Văn ấp úng muốn từ chối. Chỉ là... hắn thật sự khóc không ra nước mắt. Ai có thể nói cho hắn biết áp lực cùng khí tràn lạnh lẽo này là từ đâu đến không a?
Tên ám vệ bên cạnh không nỡ nhìn đồng bạn bị làm khó bèn cuối đầu khuyên nhủ:
- Tiểu thư, người không cần lo lắng. Người là nữ nhi, tình hình chiến sự nói ra có chút không thích hợp. Huống hồ nơi đó đã có vương gia, ngài ấy nhất định sẽ chống đỡ được.
Nàng nhướng mày, liếc mắt nhìn về phía mỗ Tào, khuôn miệng nhỏ nhắn phun ra một chữ:
- Nói!
Tào Văn thật muốn khóc QAQ
Mỗ ám vệ kế bên: ... Người anh em, ta đã làm hết khả năng... (¬_¬)
Tào Văn lau lau mồ hôi hột trên trán. Khoé miệng khó khăn cử động:
- Thưa, tình hình chiến sự không mấy khả quan. Vốn Tần vương gia với chúng ta liên minh nhưng lại bị đương kim hoàng thượng không biết từ nơi nào biết được đã phong toả cả Tần vương phủ và lanh thổ của Tần vương. Chúng ta mất đi con bai này rơi vào thế hạ phong. Hiện tại mặc dù vẫn đánh tới thành kế tiếp, chiến thắng trở về nhưng nhân số lại giảm là không thể nghi ngờ! Cho nên bọn họ đang bàn bạc tính toán xem có cách nào giảm lượng thương vong nhưng vẫn có thể thắng lợi hay không.
- Vậy kế sách bọn họ định đoạt là gì? - Nàng nhàn nhạt mở miệng không rõ tâm trạng.
Tào Văn cười khổ, bất đắc dĩ đáp:
- Thưa, vốn hoàng thượng là một kẻ ham mê tửu sắc. Trong cung hiện tại đã có không dưới hai mươi vị phi tần. Bởi vì chưa có hoàng hậu, hậu cung rối loạn vẫn không thể tranh rõ xem ai là chủ mẫu nên các tướng lĩnh đã quyết định dùng "mỹ nhân kế", tìm ra mũ nữ khuynh quốc khuynh thành có khả năng làm cho hôn quân điên đảo.
Tiết Châu khẽ cười. "Mỹ nhân kế"? Không nhầm đấy chứ? Bọn họ muốn tìm mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành làm cho tên thối hoàng đế kia đảo điên? Chỉ e gã ta không ngốc như vậy. Cho dù từ trước đến nay gã không thể hiện tâm cơ nhưng đã là người hoàng thất, có thể ngồi trên ngôi vị cữu ngũ chí tôn ấy thì làm sao có thể đơn thuần? Chỉ sợ vị mỹ nữ kia sẽ bị giết không thể nghi ngờ. Nếu là như vậy chỉ có một cách...
Nghĩ một hồi, nàng lại hỏi:
- Bọn họ có áp dụng kế sách này chưa?
Tào Văn cuối đầu, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng và sầu muộn:
- Vẫn chưa. Vương gia nói tình hình hiện tại không ổn. Vị trí hiện tại không thích hợp với kiểu đánh bất ngờ. Vả lại trong quân doanh không thể tìm được vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương như mọi người mong muốn nên tạm thời trì hoãn. Đợi sau khi quân binh có thể đánh tới thành Tây gần kinh thành nhất: Lưu Quang thành thì sẽ thử sử dụng kế này.
Đây ràng là việc hy sinh rất nhiều binh lính để có thể đến được nơi đó. Điều này trong lòng ai cũng hiểu được...
Nàng gật đầu, sau đó đem cây súng ngắm giao cho Tào Văn. Nàng chỉ hắn cách bắn, cách nhắm, dặn dò hắn lập tức trở về trợ giúp Kiện Minh xong thì tiếp tục ngồi bên ban công ngẩn người. Mặt trời đỏ lựng lặn nửa mình dưới một đế quốc hùng mạnh, nhuộm lên thế gian màu cam của chết chóc và bi thương. Tiết Châu trầm ngâm nhìn xa xâm, lòng bỗng nặng trĩu, đáy mắt mơ hồ hiện lên một đạo quang mang rồi rất nhanh biến mất. Nơi đó... có người mà nàng vẫn hằng mong đợi...
----------------------------
Sau khi Tào Văn rời đi, lập tức có một ám vệ khác nhanh chóng thúc ngựa đến nhà gỗ của nàng để thế chỗ. Hai người ám vệ này tiếp tục chăm sóc nàng kín kĩ như vú em. Đến bây giờ thì nàng thật sự không khỏi hoài nghi mấy ám vệ cha thu nhận có phải hay không đều phải trải qua một lớp đào tạo "vợ hiền" điển hình. Chẳng lẽ là lót đường trước cho sự cô đơn lẻ bóng của ám vệ khi bọn họ phải liên tục làm nhiệm vụ làm ảnh hưởng đến tính hướng mà phát sinh chuyện tềnh nam nam nên mới cho mỗi người học? Nha! Suy nghĩ như vậy cũng quá hiện đại đi? Khụ... chắc chỉ là do nàng não bổ ảo tưởng thôi ha.
Thu đi đông tới. Tuyết rơi phủ trắng xoá mặt đường. Hơi lạnh bao trùm cả nhân gian. Tiết Châu ngồi trừng mắt nhìn Nhất Minh. Nàng không hiểu sao hai tháng trước hắn chạy tới thăm nàng nói đấy là lần cuối cùng hắn đến thăm nàng vì sau này không có thời gian nữa. Nhưng bây giờ lại chạy đến đây, còn trưng ra vẻ mặt uất ức này nữa. Cmn! Lão nương có làm gì ngươi sao mà ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt như tiểu thê tử bị lão chồng bỏ rơi vậy?
Nhất Minh trong lòng rối bời, không biết nên nói gì với nàng. Chần chừ một chút mới khẽ thở dài, giọng nói tràn đầy khổ sở cùng đau lòng lặp tức vang lên trong nhà gỗ:
- Tiết Châu, theo ta về quân doanh đi.
Tiết Châu kinh ngạc nhìn y. Có chút ngoài ý muốn khi y nói ra câu đó. Nàng nhẹ giọng hỏi tại sao nhưng hắn không trả lời. Qua một khoảng trầm mặc, y nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của nàng, dùng lực kéo nàng đứng lên lôi đi:
- Đến lúc đó nàng sẽ biết.
----------------------------
Suốt năm ngày năm đêm hai người cùng hai ám vệ chạy trên lưng ngựa không hề ngừng nghỉ. Mặc dù Tiết Châu được Nhất Minh ôm nàng vào lòng trong khi thúc ngựa để nghỉ ngơi nhưng căn bản vô ích. Ngựa phi như bay, thử hỏi I còn có thể ngủ? Cho nên nàng đã năm ngày năm đêm ngủ không ngon, cái mông nhỏ bé tội nghiệp cũng bị "chà đạp" một cách không thương tiếc.
Nhóm người Tiết Châu đến doanh trại cũng là lúc trời bắt đầu rạng sáng. Binh lính đã hàng ba, àng bốn đi tuần tra và thay ca. Thấy các nàng liền có một người muốn thông báo cho Kiện Minh nhưng Nhất Minh lại không cho. Hắn lạnh giọng hỏi:
- Vương gia bây giờ đang ở đâu?
- Thưa, ở trong lều trại. - Binh lính kính cẩ đáp.
- Vậy còn Trần tiểu thư? - Y tiếp tục hỏi một câu khiến nàng kinh ngạc.
- Trần tiểu thư đang ở cùng một chỗ với vương gia. - Binh lính tiếp tục trả lời.
Câu trả lời này khiến nàng nghi hoặc không thôi. Tại sao Trần Trứ Mai lại ở cùng với cha? Khoan đã! Từ ngữ "ở cùng một chỗ" này hơi bị hiểu lầm nha. Tiết Châu nhíu chặt đôi mày, quay đầu nhìn về phía Nhất Minh như đang chờ y giải thích nhưng y chẳng nói gì cả.
Y tuỳ tiện khoát tay cho tên binh lính lui đi làm việc của mình rồi nắm chặt lấy tay nàng đi về hướng lều của Kiện Minh.
Bầu không khí bỗng trở nên quỷ dị, khí tràn lạnh leo. cùng cảm giác bất an của mỗi người đồng loạt dâng lên.
Rạng sáng này có lẽ sẽ trôi qua rất ngắn ngủi. Nhưng lại làm kế hoạch của Nhiếp Chính vương Hoắc Kiện Minh lâm vào thế khó khăn. Ván cờ này hắn sẽ phải vuột mất một quân cờ...
Mặt khác, Kiện Minh làm chủ soái, không thể đến chỗ xa xôi của nàng thì đã đành thế nhưng tên Nhất Minh dở dở ương ương này không phải cũng là một trong những tướng lĩnh trọng yếu sao? Vì sao thời gian của y lại thảnh thơi cứ hai, ba tuần là chạy đến đây như thế?
Hôm nay tên thích khách kia lại tới nữa. Y đến làm cho nàng rất cao hứng vì không phải đối diện với hai gương mặt nhìn đến chán ngấy của ám vệ nhưng đồng thời cũng khiến nàng cảm thấy ảo não cùng bất đắc dĩ. Bởi lẽ mỗi khi y tới đều nói những việc tào lao, không có ý định tiết lộ tình hình chiến sự cho nàng biết dù chỉ là nửa câu!
Cố gắng nhẫn nhịn đối thoại với y vài câu, cuối cùng cũng có thể tiễn bước y rời đi. Võ Tiết Châu nhíu mày đứng trên ban công nhìn theo bóng Nhất Minh cưỡi ngựa dần dần trở thành chấm đen nhỏ xíu, hỏi người bên cạnh:
- Tào Văn, tình hình chiến sự như thế nào?
Ám vệ bị điểm danh có chute ngạc nhiên nhìn nàng, lại nhìn tên ám vệ kế bên có chute không biết làm sao.
- Nói! - Giọng nàng đanh lại, ánh mắt vẫn chưa từng rơi vào người hắn.
- Tiểu thư, thuộc hạ... - Tào Văn ấp úng muốn từ chối. Chỉ là... hắn thật sự khóc không ra nước mắt. Ai có thể nói cho hắn biết áp lực cùng khí tràn lạnh lẽo này là từ đâu đến không a?
Tên ám vệ bên cạnh không nỡ nhìn đồng bạn bị làm khó bèn cuối đầu khuyên nhủ:
- Tiểu thư, người không cần lo lắng. Người là nữ nhi, tình hình chiến sự nói ra có chút không thích hợp. Huống hồ nơi đó đã có vương gia, ngài ấy nhất định sẽ chống đỡ được.
Nàng nhướng mày, liếc mắt nhìn về phía mỗ Tào, khuôn miệng nhỏ nhắn phun ra một chữ:
- Nói!
Tào Văn thật muốn khóc QAQ
Mỗ ám vệ kế bên: ... Người anh em, ta đã làm hết khả năng... (¬_¬)
Tào Văn lau lau mồ hôi hột trên trán. Khoé miệng khó khăn cử động:
- Thưa, tình hình chiến sự không mấy khả quan. Vốn Tần vương gia với chúng ta liên minh nhưng lại bị đương kim hoàng thượng không biết từ nơi nào biết được đã phong toả cả Tần vương phủ và lanh thổ của Tần vương. Chúng ta mất đi con bai này rơi vào thế hạ phong. Hiện tại mặc dù vẫn đánh tới thành kế tiếp, chiến thắng trở về nhưng nhân số lại giảm là không thể nghi ngờ! Cho nên bọn họ đang bàn bạc tính toán xem có cách nào giảm lượng thương vong nhưng vẫn có thể thắng lợi hay không.
- Vậy kế sách bọn họ định đoạt là gì? - Nàng nhàn nhạt mở miệng không rõ tâm trạng.
Tào Văn cười khổ, bất đắc dĩ đáp:
- Thưa, vốn hoàng thượng là một kẻ ham mê tửu sắc. Trong cung hiện tại đã có không dưới hai mươi vị phi tần. Bởi vì chưa có hoàng hậu, hậu cung rối loạn vẫn không thể tranh rõ xem ai là chủ mẫu nên các tướng lĩnh đã quyết định dùng "mỹ nhân kế", tìm ra mũ nữ khuynh quốc khuynh thành có khả năng làm cho hôn quân điên đảo.
Tiết Châu khẽ cười. "Mỹ nhân kế"? Không nhầm đấy chứ? Bọn họ muốn tìm mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành làm cho tên thối hoàng đế kia đảo điên? Chỉ e gã ta không ngốc như vậy. Cho dù từ trước đến nay gã không thể hiện tâm cơ nhưng đã là người hoàng thất, có thể ngồi trên ngôi vị cữu ngũ chí tôn ấy thì làm sao có thể đơn thuần? Chỉ sợ vị mỹ nữ kia sẽ bị giết không thể nghi ngờ. Nếu là như vậy chỉ có một cách...
Nghĩ một hồi, nàng lại hỏi:
- Bọn họ có áp dụng kế sách này chưa?
Tào Văn cuối đầu, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng và sầu muộn:
- Vẫn chưa. Vương gia nói tình hình hiện tại không ổn. Vị trí hiện tại không thích hợp với kiểu đánh bất ngờ. Vả lại trong quân doanh không thể tìm được vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương như mọi người mong muốn nên tạm thời trì hoãn. Đợi sau khi quân binh có thể đánh tới thành Tây gần kinh thành nhất: Lưu Quang thành thì sẽ thử sử dụng kế này.
Đây ràng là việc hy sinh rất nhiều binh lính để có thể đến được nơi đó. Điều này trong lòng ai cũng hiểu được...
Nàng gật đầu, sau đó đem cây súng ngắm giao cho Tào Văn. Nàng chỉ hắn cách bắn, cách nhắm, dặn dò hắn lập tức trở về trợ giúp Kiện Minh xong thì tiếp tục ngồi bên ban công ngẩn người. Mặt trời đỏ lựng lặn nửa mình dưới một đế quốc hùng mạnh, nhuộm lên thế gian màu cam của chết chóc và bi thương. Tiết Châu trầm ngâm nhìn xa xâm, lòng bỗng nặng trĩu, đáy mắt mơ hồ hiện lên một đạo quang mang rồi rất nhanh biến mất. Nơi đó... có người mà nàng vẫn hằng mong đợi...
----------------------------
Sau khi Tào Văn rời đi, lập tức có một ám vệ khác nhanh chóng thúc ngựa đến nhà gỗ của nàng để thế chỗ. Hai người ám vệ này tiếp tục chăm sóc nàng kín kĩ như vú em. Đến bây giờ thì nàng thật sự không khỏi hoài nghi mấy ám vệ cha thu nhận có phải hay không đều phải trải qua một lớp đào tạo "vợ hiền" điển hình. Chẳng lẽ là lót đường trước cho sự cô đơn lẻ bóng của ám vệ khi bọn họ phải liên tục làm nhiệm vụ làm ảnh hưởng đến tính hướng mà phát sinh chuyện tềnh nam nam nên mới cho mỗi người học? Nha! Suy nghĩ như vậy cũng quá hiện đại đi? Khụ... chắc chỉ là do nàng não bổ ảo tưởng thôi ha.
Thu đi đông tới. Tuyết rơi phủ trắng xoá mặt đường. Hơi lạnh bao trùm cả nhân gian. Tiết Châu ngồi trừng mắt nhìn Nhất Minh. Nàng không hiểu sao hai tháng trước hắn chạy tới thăm nàng nói đấy là lần cuối cùng hắn đến thăm nàng vì sau này không có thời gian nữa. Nhưng bây giờ lại chạy đến đây, còn trưng ra vẻ mặt uất ức này nữa. Cmn! Lão nương có làm gì ngươi sao mà ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt như tiểu thê tử bị lão chồng bỏ rơi vậy?
Nhất Minh trong lòng rối bời, không biết nên nói gì với nàng. Chần chừ một chút mới khẽ thở dài, giọng nói tràn đầy khổ sở cùng đau lòng lặp tức vang lên trong nhà gỗ:
- Tiết Châu, theo ta về quân doanh đi.
Tiết Châu kinh ngạc nhìn y. Có chút ngoài ý muốn khi y nói ra câu đó. Nàng nhẹ giọng hỏi tại sao nhưng hắn không trả lời. Qua một khoảng trầm mặc, y nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của nàng, dùng lực kéo nàng đứng lên lôi đi:
- Đến lúc đó nàng sẽ biết.
----------------------------
Suốt năm ngày năm đêm hai người cùng hai ám vệ chạy trên lưng ngựa không hề ngừng nghỉ. Mặc dù Tiết Châu được Nhất Minh ôm nàng vào lòng trong khi thúc ngựa để nghỉ ngơi nhưng căn bản vô ích. Ngựa phi như bay, thử hỏi I còn có thể ngủ? Cho nên nàng đã năm ngày năm đêm ngủ không ngon, cái mông nhỏ bé tội nghiệp cũng bị "chà đạp" một cách không thương tiếc.
Nhóm người Tiết Châu đến doanh trại cũng là lúc trời bắt đầu rạng sáng. Binh lính đã hàng ba, àng bốn đi tuần tra và thay ca. Thấy các nàng liền có một người muốn thông báo cho Kiện Minh nhưng Nhất Minh lại không cho. Hắn lạnh giọng hỏi:
- Vương gia bây giờ đang ở đâu?
- Thưa, ở trong lều trại. - Binh lính kính cẩ đáp.
- Vậy còn Trần tiểu thư? - Y tiếp tục hỏi một câu khiến nàng kinh ngạc.
- Trần tiểu thư đang ở cùng một chỗ với vương gia. - Binh lính tiếp tục trả lời.
Câu trả lời này khiến nàng nghi hoặc không thôi. Tại sao Trần Trứ Mai lại ở cùng với cha? Khoan đã! Từ ngữ "ở cùng một chỗ" này hơi bị hiểu lầm nha. Tiết Châu nhíu chặt đôi mày, quay đầu nhìn về phía Nhất Minh như đang chờ y giải thích nhưng y chẳng nói gì cả.
Y tuỳ tiện khoát tay cho tên binh lính lui đi làm việc của mình rồi nắm chặt lấy tay nàng đi về hướng lều của Kiện Minh.
Bầu không khí bỗng trở nên quỷ dị, khí tràn lạnh leo. cùng cảm giác bất an của mỗi người đồng loạt dâng lên.
Rạng sáng này có lẽ sẽ trôi qua rất ngắn ngủi. Nhưng lại làm kế hoạch của Nhiếp Chính vương Hoắc Kiện Minh lâm vào thế khó khăn. Ván cờ này hắn sẽ phải vuột mất một quân cờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.