Chương 48
Shizu
22/08/2016
Chiến loạn nội phản dù có trong hoàn cảnh đau thương, tuyệt vọng như thế nào đi chăng nữa cũng phải tiếp tục để đi đến hồi kết thúc. Hai bên triều đình và nội phản cứ tiếp tục giằng co không bên nào yếu thế. Nhưng tất cả mọi người đều biết thắng bại chỉ là vấn đề thời gian.
Quân binh triều đình tuy không tinh nhưng thắng lời số lượng. Quân lính Nhiếp Chính vương mặc dù nhuệ khí hùng hồn, khả năng một địch mười nhưng so sánh giữa hai bên thì phải công nhận một sự thật: binh lính triều đình gấp trăm lần nội phản! Điều này có nghĩa kéo dài càng lâu, thế cục dần xác định rõ ràng.
Dân chúng lầm thang. Người ở Tây thành đã đi lánh nạn chạy tới kinh thành. Người chạy không kịp thì trốn chui trốn nhũi. Có đôi khi vài người đang chạy thì bị cuốn vào trong chiến trường tàn khốc, đợi đến khi đầu lìa khỏi xác, xuất hồn rồi lại ngơ ngác không biết mình chết như thế nào.
Xuân lại đến, gần đến mùng một trét rồi mà khắp Thánh An quốc vẫn xơ xác tiêu điều. Thành phía Tây gần hoàng cung nhất, chiến trường và mùi máu tanh cũng lan tới người dân nơi đây. Dù là dịp vui nhưng không ai còn để tâm nữa bởi trên đường đi lay lất xác người và đẫm máu tươi. Thỉnh thoảng có tiếng chém giết, quen rồi người tị nạn cũng dần không còn chút phản kháng nào. Không phải bọn họ không sợ chết mà là bọn họ đã chết lặng rồi, "tử vong" hai chữ này đã không còn cho bọn họ cảm giác.
--------------------------
Hoàng cung luôn là nơi xa hoa nhất. Dù cho quốc gia có chiến loạn cõ nào đi chăng nữa thì những nữ nhân trong hậu cung cũng không chịu ảnh hưởng mảy may miễn là bọn họ an phận. Cho nên, làm một người trầm lặng và thần bí, vị Quang Minh hoàng hậu lúc nào cũng ru rú trong Phượng Nghi cung của mình hiện tại đang trải qua cuộc sống cực kì bình yên.
Thân thể nhỏ nhắn chóng tay nằm nghiêng trên trường kỷ, Quang Minh hoàng hậu mặc cung phục chất lượng cực tốt nhưng không cầu kỳ màu vàng nhạt thêu hoa văn đang lười biếng thổi thổi cái khăn mỏng che nửa khuôn mặt của mình. Bên cạnh nàng là đương kim hoàng đế Hoắc Lai Hàm đang ngồi trên mặt đất thỉnh thoảng đút một trái nho tím mọng cho nàng.
Thật sự không biết nên khen tặng chiều cao của vị hoàng đế này vì ngồi bệch trên đất mà cũng tầm tầm Quang Minh hoàng hậu hay là nên khinh bỉ cái trường kỷ nàng đang nằm quá lùn nữa...
Im lặng đút trái cây cho nàng một hồi, Hoắc Lai Hàm khẽ vuốt tóc nàng, ôn nhu hỏi:
- Thích không? Sau này ta sẽ sai người chuyển mấy trái nho này vào cung của nàng.
Quang Minh hoàng hậu gật đầu, ánh mắt nhìn thật xa vào cửa sổ như đang lạc vào thế giới cửa chính mình.
Hoắc Lai Hàm nhíu mày, một thân long bào cứ như thế bị gã ném xuống đất. Gã đem thân mình cường tráng của mình ép lên Quang Minh hoàng hậu, bàn tay mơn trớn lên đôi mắt to tròn của nàng:
- Bảo bối, cũng vài ngày rồi chúng ta chưa giao lưu tình cảm. Hôm nay làm một chút nhé, như thế nào?
Quang Minh hoàng hậu liếc mắt nhìn gã một cái, không nói gì im lặng xoay người sang hướng khác. Lúc này, trong mắt nàng mới loé tia khó chịu. Thật sự mà nói... giọng điệu như vậy, dù là thân phận hoàng đế thì cũng có chút đáng khinh.
Người ta luôn nói, khi yêu rồi thì người trong lòng cũng hoá Tây Thi. Để chứng minh sự thật này, vị hoàng đế nào đó đã làm một ví dụ rất tốt bởi vì hành động xoay người này của nàng không nghi ngờ gì nữa trong mắt gã chính là ngạo kiều. Chúc mừng, đã thành công khơi lên hoả diễm trong lòng gã rồi. Vì vậy, gã không chút nghĩ ngợi cúi đầu hôn lên cổ nàng, tay cũng bắt đầu không thành thật bò loạn.
Dù gặp người đốt lửa trên cơ thể, Quang Minh hoàng hậu cũng chẳng phản ứng nào. Hay nói cách khác, nàng trong lòng không có bất kì một ngọt lửa nào. Nam nhân có thể động dục bất kì lúc nào nhưng nữ nhân thì rất khó. Hừ! Ngươi xem tiểu thuyết np thấy nữ chủ hở một cái bị khiêu khích là mềm nhũn thì đó là sự thật sao? Hoàn toàn không phải! Trong những tình huống như thế này, chỉ cần tâm ngươi không sa đoạ, nam nhân không chạm vào những điểm mẫn cảm thì sẽ không có chút hứng thú nào. Ở một phương diện nào đó có thể nói vị Quang Minh hoàng hậu này là đang dùng hành động khinh bỉ kĩ thuật xxoo của ngựa đực hoàng đế.
Sau đó.... Quang Minh hoàng hậu không như cái tên của nàng, bởi vì, nàng bị ăn sạch sành sanh, bị nhúng chàm từ đầu tới chân không bỏ xót bất kì chỗ nào.
"Ăn" no rồi tất nhiên có tinh thâbf làm việc. Hoắc Lai Hàm sau khi giúp nàng tẩy rửa xong liền mặc áo bào đi ra ngoài để lại một mình hoàng hậu vùi đầu ngủ trong chăn.
Đợi cho tiếng bước chân đi thật xa, cơ hồ là không nghe thấy nữa một lúc lâu người vốn ngủ liền mở mắt. Khuôn mặt bị vùi trong chăn không thấy rõ dung mạo cứng ngắt. Bàn tay nhỏ nắm chặt tấm chăn ấm áp nhưng lòng nàng lại lạnh lẽo vô cùng. Nàng chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu mặc lại y phục. Tóc bị vén lên làm cho người ta xác định được vị Quang Minh hoàng hậu trong lời đồn này. Không phải là Võ Tiết Châu thì còn là ai?
Nhưng nàng đã không còn là Võ Tiết Châu ngày đó cười cười nói nói và làm ba cái chuyện điên khùng nữa rồi. Gương mặt nàng vẫn như thế không thay đổi. Cái thay đổi chính là ánh mắt lạnh nhạt cùng khí chất thành thục chỉ có ở những người phụ nữ. Điều này nói rõ... nàng đã không còn là con gái nữa.
Ngồi trên giường mệt mỏi nhìn cửa sổ. Hoa đào lung linh rơi xuống những cánh hoa hồng phấn nộn. Không khí ngày xuân xinh đẹp như thế, vui vẻ như thế nhưng trông mắt nàng lại chỉ còn một vẻ tiêu điều.
Nhớ sau khi tỉnh dậy từ cơn bạo bệnh, nàng kiên trì đợi Hoắc Lai Hàm dỗ dành hết ba ngày, nguỵ trang đến độ gã nôn nóng gần như phát điên mới giả dối kể cho gã nghe rằng Hoắc Kiện Minh vì dã tâm hành hạ nàng để lấy hai vị thê tử của hắn. Thật không ngờ gã lại tin. Ha ha, chắc có lẽ vì thấy nàng thảm quá nên không nghi ngờ gì cả. Hoặc có thể nói, dã tâm cùng dã tâm đương nhiên hiểu nhau a...
Mấy tháng trước nàng giả chết lừa Kiện Minh. Nàng không những uống thuốc ức chế bản thân lâm vào trạng thái chết mà còn nhờ Hoắc Lai Hàm điểm huyệt xúc cảm của mình. Sau đó, nàng lại uống loại thuốc tên kì quái nhưng hiệu quả y hệt như thuốc gây mê.
Cứ như vậy lẳng lặng nằm trong quan tài không đậy nắp một ngày một đêm.
Ngay khi thuốc mê hết tác dụng, dưới tình huống mỏi cơ gần chết mà vẫn không đợi được người, nàng nhất thời có ý định bỏ cuộc. Nhưng trời thật không phụ lòng người. Đêm thứ hai Hoắc Kiện Minh và Nhất Minh đều đã tới. Nhớ tới cái đêm bị bóp cổ đó, nàng thật sự tỏ vẻ mình thật đắc ý vì chỉ số thông minh vượt trội của mình.
Sau đó nàng được đón về hoàng cung và sắc phong thành Quang Minh hoàng hậu dưới cái danh Hạ Tình nhưng vẫn luôn mang khăn che mặt. A! Phải nói rằng nàng chưa bao giờ lộ mặt mới phải cho nên trong ngoài cung mới có lời đồn ba phải như bây giờ.
Cái đêm được sắc phong đó cũng là cái đêm nàng buông xuôi tất cả, mặc cho Hoắc Lai Hàm chiếm đoạt, xâm phạm. Biểu hiện này của nàng càng làm gã tin tưởng việc Kiện Minh phản bội nàng vì thế gã đã ôn nhu hứa hẹn: "Tiết Châu, nàng đã là người của ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng."
Tiết Châu nhắm mắt. A! Nàng cảm thấy mệ mỏi quá. Cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. Đột nhiên cảm thấy thật nhớ nhà... Thật muốn về nhà quá...
Qua một hồi lâu, nàng mở to đôi mắt đã ửng đỏ, xoay người không nhanh không chậm chui xuống gầm giường, dùng gậy cạy từng khối gạch, cuối cùng để lộ ra một thông đạo đi xuống phía dưới.
Nàng nhếch môi, từ từ bò xuống. Thông đạo tối đen như hắc ám dần dần cắn nuốt sắc vàng đơn bạt của nàng. Tối tăm đến nỗi làm người ngỡ như nếu đã lạc vào rồi thì sẽ không cách nào có thể trở về...
Quân binh triều đình tuy không tinh nhưng thắng lời số lượng. Quân lính Nhiếp Chính vương mặc dù nhuệ khí hùng hồn, khả năng một địch mười nhưng so sánh giữa hai bên thì phải công nhận một sự thật: binh lính triều đình gấp trăm lần nội phản! Điều này có nghĩa kéo dài càng lâu, thế cục dần xác định rõ ràng.
Dân chúng lầm thang. Người ở Tây thành đã đi lánh nạn chạy tới kinh thành. Người chạy không kịp thì trốn chui trốn nhũi. Có đôi khi vài người đang chạy thì bị cuốn vào trong chiến trường tàn khốc, đợi đến khi đầu lìa khỏi xác, xuất hồn rồi lại ngơ ngác không biết mình chết như thế nào.
Xuân lại đến, gần đến mùng một trét rồi mà khắp Thánh An quốc vẫn xơ xác tiêu điều. Thành phía Tây gần hoàng cung nhất, chiến trường và mùi máu tanh cũng lan tới người dân nơi đây. Dù là dịp vui nhưng không ai còn để tâm nữa bởi trên đường đi lay lất xác người và đẫm máu tươi. Thỉnh thoảng có tiếng chém giết, quen rồi người tị nạn cũng dần không còn chút phản kháng nào. Không phải bọn họ không sợ chết mà là bọn họ đã chết lặng rồi, "tử vong" hai chữ này đã không còn cho bọn họ cảm giác.
--------------------------
Hoàng cung luôn là nơi xa hoa nhất. Dù cho quốc gia có chiến loạn cõ nào đi chăng nữa thì những nữ nhân trong hậu cung cũng không chịu ảnh hưởng mảy may miễn là bọn họ an phận. Cho nên, làm một người trầm lặng và thần bí, vị Quang Minh hoàng hậu lúc nào cũng ru rú trong Phượng Nghi cung của mình hiện tại đang trải qua cuộc sống cực kì bình yên.
Thân thể nhỏ nhắn chóng tay nằm nghiêng trên trường kỷ, Quang Minh hoàng hậu mặc cung phục chất lượng cực tốt nhưng không cầu kỳ màu vàng nhạt thêu hoa văn đang lười biếng thổi thổi cái khăn mỏng che nửa khuôn mặt của mình. Bên cạnh nàng là đương kim hoàng đế Hoắc Lai Hàm đang ngồi trên mặt đất thỉnh thoảng đút một trái nho tím mọng cho nàng.
Thật sự không biết nên khen tặng chiều cao của vị hoàng đế này vì ngồi bệch trên đất mà cũng tầm tầm Quang Minh hoàng hậu hay là nên khinh bỉ cái trường kỷ nàng đang nằm quá lùn nữa...
Im lặng đút trái cây cho nàng một hồi, Hoắc Lai Hàm khẽ vuốt tóc nàng, ôn nhu hỏi:
- Thích không? Sau này ta sẽ sai người chuyển mấy trái nho này vào cung của nàng.
Quang Minh hoàng hậu gật đầu, ánh mắt nhìn thật xa vào cửa sổ như đang lạc vào thế giới cửa chính mình.
Hoắc Lai Hàm nhíu mày, một thân long bào cứ như thế bị gã ném xuống đất. Gã đem thân mình cường tráng của mình ép lên Quang Minh hoàng hậu, bàn tay mơn trớn lên đôi mắt to tròn của nàng:
- Bảo bối, cũng vài ngày rồi chúng ta chưa giao lưu tình cảm. Hôm nay làm một chút nhé, như thế nào?
Quang Minh hoàng hậu liếc mắt nhìn gã một cái, không nói gì im lặng xoay người sang hướng khác. Lúc này, trong mắt nàng mới loé tia khó chịu. Thật sự mà nói... giọng điệu như vậy, dù là thân phận hoàng đế thì cũng có chút đáng khinh.
Người ta luôn nói, khi yêu rồi thì người trong lòng cũng hoá Tây Thi. Để chứng minh sự thật này, vị hoàng đế nào đó đã làm một ví dụ rất tốt bởi vì hành động xoay người này của nàng không nghi ngờ gì nữa trong mắt gã chính là ngạo kiều. Chúc mừng, đã thành công khơi lên hoả diễm trong lòng gã rồi. Vì vậy, gã không chút nghĩ ngợi cúi đầu hôn lên cổ nàng, tay cũng bắt đầu không thành thật bò loạn.
Dù gặp người đốt lửa trên cơ thể, Quang Minh hoàng hậu cũng chẳng phản ứng nào. Hay nói cách khác, nàng trong lòng không có bất kì một ngọt lửa nào. Nam nhân có thể động dục bất kì lúc nào nhưng nữ nhân thì rất khó. Hừ! Ngươi xem tiểu thuyết np thấy nữ chủ hở một cái bị khiêu khích là mềm nhũn thì đó là sự thật sao? Hoàn toàn không phải! Trong những tình huống như thế này, chỉ cần tâm ngươi không sa đoạ, nam nhân không chạm vào những điểm mẫn cảm thì sẽ không có chút hứng thú nào. Ở một phương diện nào đó có thể nói vị Quang Minh hoàng hậu này là đang dùng hành động khinh bỉ kĩ thuật xxoo của ngựa đực hoàng đế.
Sau đó.... Quang Minh hoàng hậu không như cái tên của nàng, bởi vì, nàng bị ăn sạch sành sanh, bị nhúng chàm từ đầu tới chân không bỏ xót bất kì chỗ nào.
"Ăn" no rồi tất nhiên có tinh thâbf làm việc. Hoắc Lai Hàm sau khi giúp nàng tẩy rửa xong liền mặc áo bào đi ra ngoài để lại một mình hoàng hậu vùi đầu ngủ trong chăn.
Đợi cho tiếng bước chân đi thật xa, cơ hồ là không nghe thấy nữa một lúc lâu người vốn ngủ liền mở mắt. Khuôn mặt bị vùi trong chăn không thấy rõ dung mạo cứng ngắt. Bàn tay nhỏ nắm chặt tấm chăn ấm áp nhưng lòng nàng lại lạnh lẽo vô cùng. Nàng chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu mặc lại y phục. Tóc bị vén lên làm cho người ta xác định được vị Quang Minh hoàng hậu trong lời đồn này. Không phải là Võ Tiết Châu thì còn là ai?
Nhưng nàng đã không còn là Võ Tiết Châu ngày đó cười cười nói nói và làm ba cái chuyện điên khùng nữa rồi. Gương mặt nàng vẫn như thế không thay đổi. Cái thay đổi chính là ánh mắt lạnh nhạt cùng khí chất thành thục chỉ có ở những người phụ nữ. Điều này nói rõ... nàng đã không còn là con gái nữa.
Ngồi trên giường mệt mỏi nhìn cửa sổ. Hoa đào lung linh rơi xuống những cánh hoa hồng phấn nộn. Không khí ngày xuân xinh đẹp như thế, vui vẻ như thế nhưng trông mắt nàng lại chỉ còn một vẻ tiêu điều.
Nhớ sau khi tỉnh dậy từ cơn bạo bệnh, nàng kiên trì đợi Hoắc Lai Hàm dỗ dành hết ba ngày, nguỵ trang đến độ gã nôn nóng gần như phát điên mới giả dối kể cho gã nghe rằng Hoắc Kiện Minh vì dã tâm hành hạ nàng để lấy hai vị thê tử của hắn. Thật không ngờ gã lại tin. Ha ha, chắc có lẽ vì thấy nàng thảm quá nên không nghi ngờ gì cả. Hoặc có thể nói, dã tâm cùng dã tâm đương nhiên hiểu nhau a...
Mấy tháng trước nàng giả chết lừa Kiện Minh. Nàng không những uống thuốc ức chế bản thân lâm vào trạng thái chết mà còn nhờ Hoắc Lai Hàm điểm huyệt xúc cảm của mình. Sau đó, nàng lại uống loại thuốc tên kì quái nhưng hiệu quả y hệt như thuốc gây mê.
Cứ như vậy lẳng lặng nằm trong quan tài không đậy nắp một ngày một đêm.
Ngay khi thuốc mê hết tác dụng, dưới tình huống mỏi cơ gần chết mà vẫn không đợi được người, nàng nhất thời có ý định bỏ cuộc. Nhưng trời thật không phụ lòng người. Đêm thứ hai Hoắc Kiện Minh và Nhất Minh đều đã tới. Nhớ tới cái đêm bị bóp cổ đó, nàng thật sự tỏ vẻ mình thật đắc ý vì chỉ số thông minh vượt trội của mình.
Sau đó nàng được đón về hoàng cung và sắc phong thành Quang Minh hoàng hậu dưới cái danh Hạ Tình nhưng vẫn luôn mang khăn che mặt. A! Phải nói rằng nàng chưa bao giờ lộ mặt mới phải cho nên trong ngoài cung mới có lời đồn ba phải như bây giờ.
Cái đêm được sắc phong đó cũng là cái đêm nàng buông xuôi tất cả, mặc cho Hoắc Lai Hàm chiếm đoạt, xâm phạm. Biểu hiện này của nàng càng làm gã tin tưởng việc Kiện Minh phản bội nàng vì thế gã đã ôn nhu hứa hẹn: "Tiết Châu, nàng đã là người của ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng."
Tiết Châu nhắm mắt. A! Nàng cảm thấy mệ mỏi quá. Cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. Đột nhiên cảm thấy thật nhớ nhà... Thật muốn về nhà quá...
Qua một hồi lâu, nàng mở to đôi mắt đã ửng đỏ, xoay người không nhanh không chậm chui xuống gầm giường, dùng gậy cạy từng khối gạch, cuối cùng để lộ ra một thông đạo đi xuống phía dưới.
Nàng nhếch môi, từ từ bò xuống. Thông đạo tối đen như hắc ám dần dần cắn nuốt sắc vàng đơn bạt của nàng. Tối tăm đến nỗi làm người ngỡ như nếu đã lạc vào rồi thì sẽ không cách nào có thể trở về...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.