Chương 55
Shizu
02/10/2016
Đã từng yêu rất nhiều, Quen nhau mấy năm với bao trắc trở.
Đã từng ngượng ngùng khi nghĩ đến tương lai.
Đã từng đau khổ khi nghĩ đến kết thúc.
Yêu người, ta không còn quan tâm ai khác.
Yêu người, ta đấm chìm trong ngọt ngào,
Bỏ quên cách yêu thương bản thân.
Yêu người, ta bỏ cả tôn nghiêm.
Sẵn sàng làm tất cả...
Tất cả... tất cả... chỉ là một cái chớp mắt dưới mùa hoa nở...
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng... [Giã từ]...
Tiết Châu ngẩng đầu nhìn khắp nói đều là màu xanh lục dịu nhẹ. Phật nói: "Linh hồn sau khi rơi vào vầng sáng xanh nhẹ nhàng, sẽ đầu thai làm kiếp người."
Vốn dĩ định chọn thông đạo có ánh sáng trắng rực rỡ. Nhưng ánh sáng kia quá mạnh mẽ làm nàng không thể nào mở mắt, cũng không có cách nào tiến vào. Vì vậy chỉ đành đến cổng nhân đầu thai làm người.
Tiết Châu thở dài, xem ra nghiệp của nàng quá nặng rồi.
Canh mạnh bà đã uống, hồn phách ở cửa nhân sinh. Từ nay về sau, tất cả xem như kết thúc. Đã không còn Võ Tiết Châu của thế kỉ hai mươi mốt. Đã không còn là nghĩa nữ của Nhiếp Chính vương. Đã không còn là Quang Minh hoàng hậu. Không còn gì cả...
----------------------------
Tám năm.... thời gian quá đủ cho một linh hồn đầu thai kiếp người. Tám năm, một mái ấm hạnh phúc đã có một bé gái người người cưng chiều...
- Tiểu thư! Tiểu thư à! Ta cầu người, chớ làm bậy!!! Người cứ như vậy hoài thế nào phu nhân và đại nhân cũng sẽ mắng ta. - Một nữ tử quỳ xuống trước mặt nữ hài khóc rống lên.
Nữ hài tám tuổi ngồi bệch trên mặt đất đang cầm một vật hình thù như nỏ bắn rụng mấy chiếc lá. Nghe tì nữ của mình vừa khóc vừa than đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền toái. Cô bé lúc lắc cái đầu bánh bao một chút rồi đi thẳng vào khuê phòng, không thèm ngó ngàng gì đến nữ tì nữa.
Bước vào căn phòng rộng lớn xa xỉ nhưng bên trong lại chả khác nào bãi rác công cộng. Không phải quần áo không được xếp mà là đồ vật này nọ vứt linh tinh!
Trong căn phòng bày biện đầy đủ rất nhiều thứ, nào là nỏ, là súng ngắn, súng trường thậm chí còn có nửa chiếc tên lửa đang làm dang dở. Xung quanh mấy thứ được trưng cất cẩn thận đó chính là sắt thiết, gỗ, kẽm,... Nói chung là tùm lum cả lên.
Thế mà cô bé rất hứng thú. Vừa bước vào phòng là chạy ngay đến chiếc tên lửa xăm soi nghiên cứu.
Có lẽ bạn sẽ ngạc nhiên vì sao một cô bé tám tuổi lại có thể làm mấy thứ đồ vật kì quái này. Đáp án chính là... không biết! Ngay cả cha mẹ bé cũng chả biết thì lấy gì để giải thích đây? Chỉ có thể nói bé rất thông minh, thông minh bẩm sinh thôi!
Cho nên, chuyện cô bé chế tạo mấy thứ này đã trở thành đề bài bàn tán cho mọi người ở Nhật Quang quốc.
Sẵn tiện giới thiệu với mọi người luôn, bé tên Điệp Tiết Châu. Sặc, nghe đồn cái tên này là do Tam vương phi Hiên Ngọc Di đặc biệt tới nhà đặt tên. Bé thật sự chả thích cái tên này, không có lý do, chỉ là không thích thôi! Cha bé là một vị quan chỉ ở hàng tứ phẩm, mẹ bé là một mỹ nhân ở Tây Lan quốc lưu lạc tới đây! Bé còn có một ca ca đã mười lăm tuổi, là một tên mặt liệt! Phụ thân của bé rất thương bé, ca ca và mẫu thân! Gia đình bé rất hạnh phúc! Tự bạch xin hết!
Ở bên này Điệp gia đại tiểu thư ngây ngây ngốc ngốc làm mấy chuyện kì quái, trong cung là xảy ra một hồi vũ bão.
Nam nhân đã ba mươi mặc trường bào đen nghiêm túc nhìn thẳng vào ba phụ nhân mặc cung trang sang trọng phía trước.
Nói là ba phụ nhân nhưng thật ra thời gian chả để lại dấu vết gì trên người các nàng cả. Vẫn là tuổi thanh xuân xinh đẹp như lúc xưa, chưa bao giờ úa tàn. Hoặc nói cách khác, thời gian là không thể nào để lại dấu vết trên người họ kể từ cái lúc bọn họ thức tỉnh huyết mạch của thần.
An Tuyết Linh nghi hoặc nhìn ba người. Cái quái gì nha? Chuyện gì mà nghiêm trọng thế này? Có ai có thể nói cho ta biết không không không không? (Tiếng vọng nội tâm không ngừng gào thét.)
Đường Ngân Nhi nhẹ nhàng bỏ một miếng điểm tâm vào miệng rồi nói:
- Ngươi có thể xâm nhập được vào đây thì bản lãnh hẳn đã tăng lên nhiều rồi.
- Nhị vương phi quá khen. Hôm nay ta đến đây là vì có một chuyện thắc mắc. - Hắc y nam nhân sống lưng thẳng tắp, giọng nói lộ rõ vẻ kích động khó nén.
- Có chuyện gì mà khiến trang chủ phải lặng lội đường xa mà tới bổn quốc ta thế? - Hiên Ngọc Di cười tủm tỉm. Ánh mắt thể hiện rõ "mị biết hết" nhìn nam tử.
Nhất Minh nhếch môi, y trầm giọng hỏi:
- Nghe nói quý quốc có một vị tiểu thư họ Điệp, tính tình kì quái, hành động quái gở, chuyên làm ra những thứ lạ đời.
Nói là câu hỏi nhưng dường như nó là câu tường thuật thì đúng hơn. Bởi vì trong giọng nói của y, sự khẳng định đã rõ rành rành.
An Tuyết Linh đần mặt ra, tiểu quỷ Điệp gia? Nha? Nổi tiếng đến vậy sao? Ớ cơ mà nhìn tiểu quỷ này nàng lại nhớ đến Võ Tiết Châu, chẳng biết bây giờ nàng ta ra sao rồi.
Đường Ngân Nhi cười tươi như hoa cúc, thành thật gật đầu:
- Đúng vậy. Bất quá, đó chỉ là một tiểu nữ hài tám tuổi nghịch ngợm mà thôi.
- Chẳng lẽ người không cảm thấy những thứ vị tiểu thư họ Điệp kia làm ra được mô tả rất giống với vũ khí mà nàng đã làm sao? - Nhất Minh nắm chặt tay. Sau khi y nghe được tin tức này, y thật sự kích động. Y không tin vào luân hồi chi cảnh nhưng nếu thật sự có, y thà rằng để nó xảy ra trên người nàng.
Hiên Ngọc Di cười khẽ định trả lời thì Đường Ngân Nhi đã giành trước:
- Sao ngươi không tự đi mà xem thử thực hư ra sao?
Nhất Minh không nói gì, y cứ như vậy yên lặng nhìn một lượt ba người rồi xoay người phi thân đi mất.
Đợi sau khi y đi xa rồi, Hiên Ngọc Nhi mới bất mãn hướng Đường Ngân Nhi hỏi:
- Ngân Nhi, tại sao không nói thật với y?
Đường Ngân Nhi bắn ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn về phía bạn chí cốt của mình, giọng điệu đầy bất đắc dĩ:
- Đầu thai rồi là hai người khác nhau. Ai biết sau khi gặp rồi có thất vọng hay không? Sinh ra trong hoàn cảnh khác, không còn bất kì kí ức, tính tình cũng sẽ thay đổi. Ta không muốn để cho y hi vọng quá nhiều.
An Tuyết Linh nghe thấy cái hiểu cái không. Cuối cùng đành phải gãi đầu phát biểu:
- Ủa? Vị kia không phải là vị tướng quân trong lời đồn sao? Tình cảm với thê thiếp thắm thiết lắm mà. Chạy tới đây tìm nha đầu Điệp gia làm cái gì? Con rơi hả? A! Không phải nha, ta thấy tiểu quỷ kia rất giống cha mẹ mà! Có nhầm lẫn gì không?
Đường Ngân Nhi và Hiên Ngọc Di triệt để câm nín trước cái logic của nàng. Tất nhiên, câm nín không có nghĩa là không được cử động đúng không? Vì vậy hai vị này đã quăng cho nàng ánh mắt thể hiện rõ ý nghĩ "mị rất xem thường cưng" cho nàng.
Đã từng ngượng ngùng khi nghĩ đến tương lai.
Đã từng đau khổ khi nghĩ đến kết thúc.
Yêu người, ta không còn quan tâm ai khác.
Yêu người, ta đấm chìm trong ngọt ngào,
Bỏ quên cách yêu thương bản thân.
Yêu người, ta bỏ cả tôn nghiêm.
Sẵn sàng làm tất cả...
Tất cả... tất cả... chỉ là một cái chớp mắt dưới mùa hoa nở...
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng... [Giã từ]...
Tiết Châu ngẩng đầu nhìn khắp nói đều là màu xanh lục dịu nhẹ. Phật nói: "Linh hồn sau khi rơi vào vầng sáng xanh nhẹ nhàng, sẽ đầu thai làm kiếp người."
Vốn dĩ định chọn thông đạo có ánh sáng trắng rực rỡ. Nhưng ánh sáng kia quá mạnh mẽ làm nàng không thể nào mở mắt, cũng không có cách nào tiến vào. Vì vậy chỉ đành đến cổng nhân đầu thai làm người.
Tiết Châu thở dài, xem ra nghiệp của nàng quá nặng rồi.
Canh mạnh bà đã uống, hồn phách ở cửa nhân sinh. Từ nay về sau, tất cả xem như kết thúc. Đã không còn Võ Tiết Châu của thế kỉ hai mươi mốt. Đã không còn là nghĩa nữ của Nhiếp Chính vương. Đã không còn là Quang Minh hoàng hậu. Không còn gì cả...
----------------------------
Tám năm.... thời gian quá đủ cho một linh hồn đầu thai kiếp người. Tám năm, một mái ấm hạnh phúc đã có một bé gái người người cưng chiều...
- Tiểu thư! Tiểu thư à! Ta cầu người, chớ làm bậy!!! Người cứ như vậy hoài thế nào phu nhân và đại nhân cũng sẽ mắng ta. - Một nữ tử quỳ xuống trước mặt nữ hài khóc rống lên.
Nữ hài tám tuổi ngồi bệch trên mặt đất đang cầm một vật hình thù như nỏ bắn rụng mấy chiếc lá. Nghe tì nữ của mình vừa khóc vừa than đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền toái. Cô bé lúc lắc cái đầu bánh bao một chút rồi đi thẳng vào khuê phòng, không thèm ngó ngàng gì đến nữ tì nữa.
Bước vào căn phòng rộng lớn xa xỉ nhưng bên trong lại chả khác nào bãi rác công cộng. Không phải quần áo không được xếp mà là đồ vật này nọ vứt linh tinh!
Trong căn phòng bày biện đầy đủ rất nhiều thứ, nào là nỏ, là súng ngắn, súng trường thậm chí còn có nửa chiếc tên lửa đang làm dang dở. Xung quanh mấy thứ được trưng cất cẩn thận đó chính là sắt thiết, gỗ, kẽm,... Nói chung là tùm lum cả lên.
Thế mà cô bé rất hứng thú. Vừa bước vào phòng là chạy ngay đến chiếc tên lửa xăm soi nghiên cứu.
Có lẽ bạn sẽ ngạc nhiên vì sao một cô bé tám tuổi lại có thể làm mấy thứ đồ vật kì quái này. Đáp án chính là... không biết! Ngay cả cha mẹ bé cũng chả biết thì lấy gì để giải thích đây? Chỉ có thể nói bé rất thông minh, thông minh bẩm sinh thôi!
Cho nên, chuyện cô bé chế tạo mấy thứ này đã trở thành đề bài bàn tán cho mọi người ở Nhật Quang quốc.
Sẵn tiện giới thiệu với mọi người luôn, bé tên Điệp Tiết Châu. Sặc, nghe đồn cái tên này là do Tam vương phi Hiên Ngọc Di đặc biệt tới nhà đặt tên. Bé thật sự chả thích cái tên này, không có lý do, chỉ là không thích thôi! Cha bé là một vị quan chỉ ở hàng tứ phẩm, mẹ bé là một mỹ nhân ở Tây Lan quốc lưu lạc tới đây! Bé còn có một ca ca đã mười lăm tuổi, là một tên mặt liệt! Phụ thân của bé rất thương bé, ca ca và mẫu thân! Gia đình bé rất hạnh phúc! Tự bạch xin hết!
Ở bên này Điệp gia đại tiểu thư ngây ngây ngốc ngốc làm mấy chuyện kì quái, trong cung là xảy ra một hồi vũ bão.
Nam nhân đã ba mươi mặc trường bào đen nghiêm túc nhìn thẳng vào ba phụ nhân mặc cung trang sang trọng phía trước.
Nói là ba phụ nhân nhưng thật ra thời gian chả để lại dấu vết gì trên người các nàng cả. Vẫn là tuổi thanh xuân xinh đẹp như lúc xưa, chưa bao giờ úa tàn. Hoặc nói cách khác, thời gian là không thể nào để lại dấu vết trên người họ kể từ cái lúc bọn họ thức tỉnh huyết mạch của thần.
An Tuyết Linh nghi hoặc nhìn ba người. Cái quái gì nha? Chuyện gì mà nghiêm trọng thế này? Có ai có thể nói cho ta biết không không không không? (Tiếng vọng nội tâm không ngừng gào thét.)
Đường Ngân Nhi nhẹ nhàng bỏ một miếng điểm tâm vào miệng rồi nói:
- Ngươi có thể xâm nhập được vào đây thì bản lãnh hẳn đã tăng lên nhiều rồi.
- Nhị vương phi quá khen. Hôm nay ta đến đây là vì có một chuyện thắc mắc. - Hắc y nam nhân sống lưng thẳng tắp, giọng nói lộ rõ vẻ kích động khó nén.
- Có chuyện gì mà khiến trang chủ phải lặng lội đường xa mà tới bổn quốc ta thế? - Hiên Ngọc Di cười tủm tỉm. Ánh mắt thể hiện rõ "mị biết hết" nhìn nam tử.
Nhất Minh nhếch môi, y trầm giọng hỏi:
- Nghe nói quý quốc có một vị tiểu thư họ Điệp, tính tình kì quái, hành động quái gở, chuyên làm ra những thứ lạ đời.
Nói là câu hỏi nhưng dường như nó là câu tường thuật thì đúng hơn. Bởi vì trong giọng nói của y, sự khẳng định đã rõ rành rành.
An Tuyết Linh đần mặt ra, tiểu quỷ Điệp gia? Nha? Nổi tiếng đến vậy sao? Ớ cơ mà nhìn tiểu quỷ này nàng lại nhớ đến Võ Tiết Châu, chẳng biết bây giờ nàng ta ra sao rồi.
Đường Ngân Nhi cười tươi như hoa cúc, thành thật gật đầu:
- Đúng vậy. Bất quá, đó chỉ là một tiểu nữ hài tám tuổi nghịch ngợm mà thôi.
- Chẳng lẽ người không cảm thấy những thứ vị tiểu thư họ Điệp kia làm ra được mô tả rất giống với vũ khí mà nàng đã làm sao? - Nhất Minh nắm chặt tay. Sau khi y nghe được tin tức này, y thật sự kích động. Y không tin vào luân hồi chi cảnh nhưng nếu thật sự có, y thà rằng để nó xảy ra trên người nàng.
Hiên Ngọc Di cười khẽ định trả lời thì Đường Ngân Nhi đã giành trước:
- Sao ngươi không tự đi mà xem thử thực hư ra sao?
Nhất Minh không nói gì, y cứ như vậy yên lặng nhìn một lượt ba người rồi xoay người phi thân đi mất.
Đợi sau khi y đi xa rồi, Hiên Ngọc Nhi mới bất mãn hướng Đường Ngân Nhi hỏi:
- Ngân Nhi, tại sao không nói thật với y?
Đường Ngân Nhi bắn ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn về phía bạn chí cốt của mình, giọng điệu đầy bất đắc dĩ:
- Đầu thai rồi là hai người khác nhau. Ai biết sau khi gặp rồi có thất vọng hay không? Sinh ra trong hoàn cảnh khác, không còn bất kì kí ức, tính tình cũng sẽ thay đổi. Ta không muốn để cho y hi vọng quá nhiều.
An Tuyết Linh nghe thấy cái hiểu cái không. Cuối cùng đành phải gãi đầu phát biểu:
- Ủa? Vị kia không phải là vị tướng quân trong lời đồn sao? Tình cảm với thê thiếp thắm thiết lắm mà. Chạy tới đây tìm nha đầu Điệp gia làm cái gì? Con rơi hả? A! Không phải nha, ta thấy tiểu quỷ kia rất giống cha mẹ mà! Có nhầm lẫn gì không?
Đường Ngân Nhi và Hiên Ngọc Di triệt để câm nín trước cái logic của nàng. Tất nhiên, câm nín không có nghĩa là không được cử động đúng không? Vì vậy hai vị này đã quăng cho nàng ánh mắt thể hiện rõ ý nghĩ "mị rất xem thường cưng" cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.