Chương 10
Hàn Hạ
14/03/2017
“Anh nói gì? Tôi không hiểu!” Hạ Tiểu Nhu tỉnh bơ.
“Đừng giả bộ nữa.Tôi nói cô dừng hành động đê tiện bỉ ổi đó lại đi!” Phương Nghị quát to.
Hạ Tiểu Nhu toan mở cửa xe “Không hiểu anh đang nói gì. Đừng làm loạn ở Bách Hợp của tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Anh ngăn không cho cô mở cửa “Được, cô cứ gọi, tôi điều tra Prim ngay lập tức, có manh mối nào cũng đưa ra hết, để cho cả thế giới biết tiểu thư nhà họ Hạ, trưởng phòng kinh doanh của Bách Hợp nổi tiếng bụng dạ độc ác như thế nào, vu oan hãm hại một cô gái lương thiện!”
“Anh có chứng cứ gì, có chứng cứ thì anh đi kiện tôi đi. Còn không thì tránh ra!” Hạ Tiểu Nhu hơi lo, người đàn ông này biết được bao nhiêu? Thế nhưng cô vẫn cứng miệng.
“Tôi mà có chứng cứ thì bây giờ cô đã ngồi ở đồn cảnh sát, đoàn luật sư của cô cũng đừng hòng cãi thắng. Hôm nay tôi thấy Prim đeo một chiếc dây chuyện mặt ngọc thạch, nhìn chất lượng viên ngọc đó, tôi đoán phải mất ba bốn tháng lương. Prim vừa ra trường đi làm, làm gì có nhiều tiền đến như vậy. Được, cho là cô ấy có gia đình giàu có, nhưng tháng trước tôi nghe cô ấy nói điện thoại lén lút, là xin người ta cho khất nợ. Tôi nghĩ lại thái độ của Prim mấy ngày hôm nay, cô ấy đã hết bần thần, làm việc đã tốt hơn. Tôi tưởng cô ấy dần quen, hóa ra không phải. Vả lại dùng hẳn máy nội bộ công ty để xâm nhập, tôi chưa thấy tên hacker nào kém thông minh đến vậy, trừ khi là giá họa…”
Phương Nghị quan sát Hạ Tiểu Nhu, cô vẫn tỏ ra cứng rắn, anh tiếp tục “Nếu chỉ có vậy, tôi cũng nghi ngờ mỗi Prim. Cô biết vì sao tôi tìm đến cô không? Là bởi vì hồ sơ ghi Prim đi du học Thụy Sĩ về, cùng trường với cô! Có trùng hợp đến như vậy không!”
“Chỉ là sự trùng hợp thôi, không nói lên điều gì hết! Đoạn phim chỉ rành rành Ân Đồng ngồi trước bàn máy tính lúc 3 giờ 45 phút, đó là bằng chứng hữu hiệu nhất.” Trong giọng Hạ Tiểu Nhu bắt đầu lộ vẻ run sợ.
Phương Nghị thấy vẻ mặt của cô, càng khẳng định giả thiết của mình, anh truy tới cùng “À, cô còn biết rõ chuyện đoạn phim đến thế, tôi tưởng đoạn phim chỉ được chiếu ở cuộc họp khẩn hôm nọ. Xem như cô đã chính miệng thừa nhận. Cô thật độc ác, ăn cắp thông tin cá nhân khách hàng, không chỉ bị đuổi việc mà còn bị khách hàng kiện, trường hợp xấu nhất còn phải ngồi tù.”
“Đây không thể coi là chứng cứ được, chỉ là lời nói suông của anh.” Hạ Tiểu Nhu không ngờ mình trót lỡ lời dưới khí thế của người này.
“Được thôi, nếu cô nói như thế thì tôi quay về báo cáo chuyện của Prim với Lạc tổng. Tôi không tin anh ấy bỏ qua bất cứ manh mối nào có thể giải oan cho Ân Đồng. Chuyện này mà làm lớn lên, không những Lạc tổng thù ghét cô đỉnh điểm, lại còn làm uy tín Bách Hợp rớt về con số không. Cô nghĩ sao nếu tôi nói Bách Hợp muốn ăn cắp thông tin khách hàng của Evergreen? Đến lúc đó sự hợp tác của hai nhà sụp đổ, cũng không còn công ty nào muốn làm ăn với Bách Hợp nữa.”
Hạ Tiểu Nhu biết lời anh nói là sự thật, cô không thể để Huân ca ca biết chuyện này. Cô không ngờ sẽ có người lần ra manh mối, Hạ Tiểu Nhu quá tự tin về đoạn phim ngụy tạo chứng cứ hoàn hảo, không đề phòng người bên cạnh Prim. “Prim sẽ không khai tôi ra! Cùng lắm anh chỉ bắt được cô ấy.”
“Cô tin Prim đến thế sao?” Prim là nhân chứng quan trọng, nếu Prim không chịu nói, Phương Nghị rất khó đưa sự việc ra ánh sáng.
Hạ Tiểu Nhu mím môi, “Phải, chúng tôi ở cùng ký túc xá đại học. Nhà Prim không khá giả, đi học bằng học bổng nên phải làm thêm rất nhiều. Có đêm Prim đi làm về kiệt sức ngất xỉu, cả ký túc xá đi cắm trại, còn mỗi mình tôi đưa cô ấy đi bệnh viện rồi chăm sóc. Hơn nữa mẹ cô ấy cần số tiền lớn để phẫu thuật ở Thái, Prim phải mượn tiền xã hội đen. Gần đây là tôi trả nợ cho cô ấy, dây chuyền đó cũng của tôi, mặt Phật đó may mắn lắm, chúng tôi đều hi vọng mẹ cô ấy phẫu thuật thành công. Tôi nói là để anh biết, anh không cạy miệng Prim được đâu! Cùng lắm là các người sa thải cô ấy, tôi dư sức sắp xếp cho Prim một công việc khác. Không có Prim, Huân ca ca sẽ tin tôi, không làm khó tôi đâu.”
Phương Nghị tin lời Hạ Tiểu Nhu, con người này sẽ không dùng người bừa bãi. Nhưng phải làm thế nào để ép được cô ta nói ra sự thật, chứng minh Ân Đồng vô tội? Phương Nghị nói cứng “Giữa lựa chọn tin tưởng cô và manh mối duy nhất minh oan cho Ân Đồng, cô nghĩ Lạc tổng sẽ chọn cô sao? Hay tôi nói luôn cho anh ấy chuyện kim cài áo hình hoa hải đường nhỉ? Con người cô từ đầu đến chân toàn mẫu mới nhất mùa này, cô nói sao khiến người ta tin mình không biết gì về thời trang? Chắc Hạ tiểu thư quên lần đầu chúng ta gặp nhau cô mặc đồ gì chăng?”
Là áo mới nhất của miumiu! Lần này Hạ Tiểu Nhu thực sự hốt hoảng. Cô lùi về phía sau, dựa lưng vào cửa xe tìm một cảm giác an toàn.
Hành động này không qua khỏi nhãn lực sắc bén của Phương Nghị, bản lĩnh khiến Phương Nghị leo lên vị trí quản lý bây giờ chỉ có một, quan sát tỉ mỉ, nắm chặt tâm lý đối phương. Anh ép Hạ Tiểu Nhu vào giữa mình và xe. Hạ Tiểu Nhu dáng cao, chân lại mang giày cao gót nhưng đứng cạnh Phương Nghị cao 1m87, cô vẫn nhỏ bé lo sợ túm chặt vạt áo. “Anh muốn tôi làm gì mới chịu giấu kín chuyện này? Anh muốn bao nhiêu tiền?”
“Cô tưởng ai cũng tham tiền sao! Tôi không thèm những đồng tiền rác rưởi của cô. Tôi muốn cô đưa đoạn băng gốc chưa bị chỉnh sửa ra, và rót trà nhận lỗi với Ân Đồng.” Anh ép cô không còn đường lui.
Hạ Tiểu Nhu không nhịn được nữa, hét lên uất ức “Tại sao? Tại sao tôi phải xin lỗi cô ấy? Tại sao tôi phải xin lỗi người cướp vị hôn phu của tôi? Ngày tôi về nước, anh ấy nói có chuyện muốn nói với tôi, tôi mừng thầm nghĩ đó là lời cầu hôn. Nhưng anh ấy nói gì, anh ấy nói mình đã có bạn gái, lại còn nhờ tôi tiếp tục đóng vai vị hôn thê. Cảm giác ấy chua xót thế nào anh có biết không, nhìn anh ấy chăm sóc Ân Đồng tôi đau đớn thế nào anh có biết không. Nhìn hai người ngọt ngào với nhau, tôi vừa phải giả bộ cười nói vừa giúp anh ấy đóng kịch với người nhà. Tôi cũng là con người, tôi cũng có cảm giác, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
“Cô không thích sao không từ chối ngay lúc đó, cô cho rằng mình có quyền gì mà hãm hại Ân Đồng.” Cô gái này đáng lẽ ra cũng được người ta thương từ xuất phát điểm, đáng tiếc lại chọn sai cách.
“Tôi phải là một người hoàn mỹ trước mặt Huân ca ca, không thể giành chính diện, tôi đi đường khác. Sau đó thì sao, anh ấy giận dữ với bác gái nắm tay Ân Đồng kéo đi. Tôi làm cô ấy hổ thẹn trước mặt bác trai bác gái, nhưng anh ấy lại yêu thương cô ấy hơn. Ngay cả hai bác cũng không phản đối hai người nữa, tôi tự hỏi Ân Đồng có bản lĩnh gì mà giành lấy tình thương đó của tôi. Anh nhìn đi, nhìn tay tôi đi, bàn tay này mãi mãi có sẹo, bởi vì anh ấy bỏ mặc tôi, chọn cô ấy. Ân Đồng quan trọng với Huân ca ca như vậy, tôi phải làm cô ấy trở nên thật nhục nhã, mất hết chỗ đứng.
Từ ngày cô ấy xuất hiện, ánh mắt dịu dàng Huân ca ca từng dành cho một mình tôi chuyển hết sang cô ấy. Thậm chí anh ấy còn chưa bao giờ cưng chiều tôi như Ân Đồng. Là vì tôi mạnh mẽ, tôi tự tin, tôi ngậm thìa vàng sinh ra nên tôi không cần được thương yêu sao? Tôi đâu có thay đổi được gia cảnh của mình, tại sao ai cũng xem người nhà giàu chúng tôi đều ngang ngược khó chiều? Tôi chỉ muốn có tình yêu của Huân ca ca thôi. Ân Đồng thì sao? Cô ấy có hơn gì tôi? Chẳng lẽ cô ấy yếu đuối hơn, hiền lành hơn thì sẽ được che chở sao? Tôi không cam tâm!”
Hạ Tiểu Nhu làm một tràng dài. Cô kích động bộc phát nhưng giọng vẫn cứng rắn, mắt ráo hoảnh. Phương Nghị lắc đầu “Ân Đồng tốt bụng với mọi người, không bao giờ gian trá, với ai cũng dùng tấm lòng chân thành đối xử. Cô thấy đó, cô ấy chinh phục ông bà Lạc thế nào. Không như cô, lòng dạ hiểm ác, lúc nào cũng dùng thủ đoạn.”
“Tôi cũng làm được như cô ấy. Tôi phải cho Huân ca ca biết, tôi yêu anh ấy nhiều hơn Ân Đồng. Ân Đồng ở bên anh ấy bao nhiêu lâu? Tôi lớn lên cùng Huân ca ca, hiểu rõ anh ấy như lòng bàn tay.” Hạ Tiểu Nhu đứng thẳng lưng, Phương Nghị cũng lùi một bước.
“Lạc tổng không nhìn ra con người thật của cô, anh ấy không chọn cô có thể vì nghĩ cô quá mạnh mẽ, anh ấy thích một con thỏ trắng nhỏ dịu dàng nhu mì hiểu chuyện. Ân Đồng ôn nhu như nước, ai ở bên cạnh cô ấy cũng thoải mái. Còn tôi, thứ lỗi tôi nói thẳng! Cô chỉ biết thắng thua, cô không muốn thua Ân Đồng. Cô có thật lòng yêu Lạc tổng không, hay cô chỉ muốn giành về cho bằng được, hay cô ăn không được thì đạp đổ? Những hành động cô làm chỉ cho thấy cô cố tình dìm Ân Đồng, đạp lên trên cô ấy thôi. Rất tiếc Ân Đồng người tốt có trời cao phù hộ, cô mãi không thắng được. Cô làm bao nhiêu chuyện, Lạc tổng chưa từng ngừng yêu Ân Đồng, cô còn chưa chịu bỏ cuộc?”
“Giành lấy người mình yêu thì có gì sai. Tôi yêu anh ấy mười mấy năm. Từ nhỏ chúng tôi đã ở bên nhau, anh ấy chỉ quan tâm mỗi một người con gái là tôi, tôi đã hứa với lòng phải gả cho anh ấy. Chúng tôi lại có hôn ước, Huân ca ca phải là của tôi. Ân Đồng giữa đường nhảy ra, tôi chỉ giành lại những gì thuộc về mình. Còn hơn anh, yêu người ta mà không dám nói!”
Phương Nghị quắc mắt “Cô nói gì?”
Cô đắc ý “Tôi nói anh, yêu Ân Đồng mà không làm gì cả, đứng một chỗ nhìn hai người tình chàng ý thiếp. Ánh mắt của anh mỗi lần nhìn Ân Đồng chỉ có nhân viên của Evergreen nhìn không ra, tôi đã thấy từ lúc anh khoác áo cho cô ấy trong tiệc liên hoan. Tôi thấy chúng ta nên hợp tác tách hai người bọn họ ra!”
Anh không ngờ cô gái này có thể trắng trợn như vậy “Tôi nói vậy mà cô vẫn chưa thông suốt sao. Tôi không muốn bày trò điên khùng với cô, tình yêu của tôi không đến lượt cô phán xét.”
“Anh có còn là đàn ông không? Yêu mà không dám nói, còn đứng bên chúc phúc cho bọn họ. Tôi vẫn chưa nghĩ ra tại sao Ân Đồng lấy được lòng bác trai bác gái sớm như vậy. Xem ra có người yêu cô ấy đơn phương, tình nguyện chỉ giáo. Hay tôi nói cho Ân Đồng biết anh yêu cô ấy nhỉ. Nếu anh muốn tôi im lặng thì đừng khai chuyện kia ra!” Hạ Tiểu Nhu nhẹ nhõm, đã nắm được điểm yếu của anh rồi.
Nhưng Phương Nghị là ai chứ, đâu dễ dàng bị người khác điều khiển “Cô muốn nói đã nói từ sau buổi liên hoan rồi. Mà nếu cô thích thì cứ việc, chuyện tôi thích Ân Đồng là chuyện trong sạch, sao đê tiện bằng chuyện cô làm. Tôi thích cô ấy, nhưng biết rõ cô ấy yêu Lạc tổng không gì thay đổi. Tình yêu của hai người bọn họ sâu sắc bền chặt thế nào người mù cũng nhìn ra. Anh ấy đắc tội với mẹ, đắc tội với toàn bộ nhân viên Lạc thị cũng muốn được che chở cho Ân Đồng. Cô nghĩ mình có tài năng gì chia cắt bọn họ. Bỏ cuộc đi Hạ Tiểu Nhu!”
Hạ Tiểu Nhu làm bao nhiêu chuyện, thấy Huân ca ca một lòng hướng về Ân Đồng, không dành cho cô nửa con mắt đã muốn tắt hết hi vọng. Chuyện lần này tưởng có thể lật đổ được Ân Đồng, lại làm cho anh ấy ra tay bảo vệ cô ấy, bảo cô ấy nghỉ ngơi chuẩn bị cho hôn lễ. Còn thêm tên oan gia lúc nào cũng khắc khẩu với cô, cắn chặt cô không buông này, Hạ Tiểu Nhu biết mình khó có thể lật ngược ván cờ. Nhưng cô vẫn không cam tâm!
Như đọc được suy nghĩ của Hạ Tiểu Nhu, Phương Nghị biết cô đã lung lay, quyết định tung đòn cuối nhượng bộ “Nếu cô chịu giao đoạn phim ra, tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ chuyện từ trước đến giờ của cô cho ai hết. Còn nếu cô có lương tâm thì xin lỗi Ân Đồng đi, tôi không ép cô nữa.”
Cô mím môi, chuyện đã đến nước này, không thuận theo tên oan gia chết tiệt này cũng không được, đành gật đầu “Được, tôi đồng ý! Anh cũng hứa với tôi, không được nói chuyện này ra.”
“Tôi luôn giữ lời.” Bỗng dưng Phương Nghị thấy bầu không khí chựng lại sau bao lời tranh cãi gay gắt, anh nói thêm “Tôi nghĩ, cô đối với Lạc tổng chỉ như một món đồ chơi, cô không thích nên để trong xó, nhưng khi có đứa bé khác đụng đến lại sống chết giành giật chỉ để khẳng định quyền sở hữu của mình. Món đồ chơi không hợp với cô, mà cô cũng không hợp với nó. Rồi có một ngày cô sẽ tìm được đúng chân ái của mình.”
Hạ Tiểu Nhu im lặng, Phương Nghị lùi ra sau mở cửa xe cho cô. Cô lên xe, khởi động máy lái đi, muốn tránh xa con người này. Anh nhìn theo bóng xe rời khỏi, lắc đầu rồi cũng quay người đi về.
Ba ngày sau, có một chiếc đĩa được gửi ẩn danh đến văn phòng Tổng giám đốc Evergreen, đoạn phim thể hiện rõ chính Prim là người ngồi trước máy tính số một khi sự việc xảy ra. Phòng nhân sự cho biết Prim đã nộp đơn nghỉ phép, trở về Thái ngày hôm qua. Thông tin cũng chưa bị lộ, chưa để lại hậu quả nghiêm trọng. Chuyện này xem như đứt manh mối, khép lại tại đây.
“Đừng giả bộ nữa.Tôi nói cô dừng hành động đê tiện bỉ ổi đó lại đi!” Phương Nghị quát to.
Hạ Tiểu Nhu toan mở cửa xe “Không hiểu anh đang nói gì. Đừng làm loạn ở Bách Hợp của tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Anh ngăn không cho cô mở cửa “Được, cô cứ gọi, tôi điều tra Prim ngay lập tức, có manh mối nào cũng đưa ra hết, để cho cả thế giới biết tiểu thư nhà họ Hạ, trưởng phòng kinh doanh của Bách Hợp nổi tiếng bụng dạ độc ác như thế nào, vu oan hãm hại một cô gái lương thiện!”
“Anh có chứng cứ gì, có chứng cứ thì anh đi kiện tôi đi. Còn không thì tránh ra!” Hạ Tiểu Nhu hơi lo, người đàn ông này biết được bao nhiêu? Thế nhưng cô vẫn cứng miệng.
“Tôi mà có chứng cứ thì bây giờ cô đã ngồi ở đồn cảnh sát, đoàn luật sư của cô cũng đừng hòng cãi thắng. Hôm nay tôi thấy Prim đeo một chiếc dây chuyện mặt ngọc thạch, nhìn chất lượng viên ngọc đó, tôi đoán phải mất ba bốn tháng lương. Prim vừa ra trường đi làm, làm gì có nhiều tiền đến như vậy. Được, cho là cô ấy có gia đình giàu có, nhưng tháng trước tôi nghe cô ấy nói điện thoại lén lút, là xin người ta cho khất nợ. Tôi nghĩ lại thái độ của Prim mấy ngày hôm nay, cô ấy đã hết bần thần, làm việc đã tốt hơn. Tôi tưởng cô ấy dần quen, hóa ra không phải. Vả lại dùng hẳn máy nội bộ công ty để xâm nhập, tôi chưa thấy tên hacker nào kém thông minh đến vậy, trừ khi là giá họa…”
Phương Nghị quan sát Hạ Tiểu Nhu, cô vẫn tỏ ra cứng rắn, anh tiếp tục “Nếu chỉ có vậy, tôi cũng nghi ngờ mỗi Prim. Cô biết vì sao tôi tìm đến cô không? Là bởi vì hồ sơ ghi Prim đi du học Thụy Sĩ về, cùng trường với cô! Có trùng hợp đến như vậy không!”
“Chỉ là sự trùng hợp thôi, không nói lên điều gì hết! Đoạn phim chỉ rành rành Ân Đồng ngồi trước bàn máy tính lúc 3 giờ 45 phút, đó là bằng chứng hữu hiệu nhất.” Trong giọng Hạ Tiểu Nhu bắt đầu lộ vẻ run sợ.
Phương Nghị thấy vẻ mặt của cô, càng khẳng định giả thiết của mình, anh truy tới cùng “À, cô còn biết rõ chuyện đoạn phim đến thế, tôi tưởng đoạn phim chỉ được chiếu ở cuộc họp khẩn hôm nọ. Xem như cô đã chính miệng thừa nhận. Cô thật độc ác, ăn cắp thông tin cá nhân khách hàng, không chỉ bị đuổi việc mà còn bị khách hàng kiện, trường hợp xấu nhất còn phải ngồi tù.”
“Đây không thể coi là chứng cứ được, chỉ là lời nói suông của anh.” Hạ Tiểu Nhu không ngờ mình trót lỡ lời dưới khí thế của người này.
“Được thôi, nếu cô nói như thế thì tôi quay về báo cáo chuyện của Prim với Lạc tổng. Tôi không tin anh ấy bỏ qua bất cứ manh mối nào có thể giải oan cho Ân Đồng. Chuyện này mà làm lớn lên, không những Lạc tổng thù ghét cô đỉnh điểm, lại còn làm uy tín Bách Hợp rớt về con số không. Cô nghĩ sao nếu tôi nói Bách Hợp muốn ăn cắp thông tin khách hàng của Evergreen? Đến lúc đó sự hợp tác của hai nhà sụp đổ, cũng không còn công ty nào muốn làm ăn với Bách Hợp nữa.”
Hạ Tiểu Nhu biết lời anh nói là sự thật, cô không thể để Huân ca ca biết chuyện này. Cô không ngờ sẽ có người lần ra manh mối, Hạ Tiểu Nhu quá tự tin về đoạn phim ngụy tạo chứng cứ hoàn hảo, không đề phòng người bên cạnh Prim. “Prim sẽ không khai tôi ra! Cùng lắm anh chỉ bắt được cô ấy.”
“Cô tin Prim đến thế sao?” Prim là nhân chứng quan trọng, nếu Prim không chịu nói, Phương Nghị rất khó đưa sự việc ra ánh sáng.
Hạ Tiểu Nhu mím môi, “Phải, chúng tôi ở cùng ký túc xá đại học. Nhà Prim không khá giả, đi học bằng học bổng nên phải làm thêm rất nhiều. Có đêm Prim đi làm về kiệt sức ngất xỉu, cả ký túc xá đi cắm trại, còn mỗi mình tôi đưa cô ấy đi bệnh viện rồi chăm sóc. Hơn nữa mẹ cô ấy cần số tiền lớn để phẫu thuật ở Thái, Prim phải mượn tiền xã hội đen. Gần đây là tôi trả nợ cho cô ấy, dây chuyền đó cũng của tôi, mặt Phật đó may mắn lắm, chúng tôi đều hi vọng mẹ cô ấy phẫu thuật thành công. Tôi nói là để anh biết, anh không cạy miệng Prim được đâu! Cùng lắm là các người sa thải cô ấy, tôi dư sức sắp xếp cho Prim một công việc khác. Không có Prim, Huân ca ca sẽ tin tôi, không làm khó tôi đâu.”
Phương Nghị tin lời Hạ Tiểu Nhu, con người này sẽ không dùng người bừa bãi. Nhưng phải làm thế nào để ép được cô ta nói ra sự thật, chứng minh Ân Đồng vô tội? Phương Nghị nói cứng “Giữa lựa chọn tin tưởng cô và manh mối duy nhất minh oan cho Ân Đồng, cô nghĩ Lạc tổng sẽ chọn cô sao? Hay tôi nói luôn cho anh ấy chuyện kim cài áo hình hoa hải đường nhỉ? Con người cô từ đầu đến chân toàn mẫu mới nhất mùa này, cô nói sao khiến người ta tin mình không biết gì về thời trang? Chắc Hạ tiểu thư quên lần đầu chúng ta gặp nhau cô mặc đồ gì chăng?”
Là áo mới nhất của miumiu! Lần này Hạ Tiểu Nhu thực sự hốt hoảng. Cô lùi về phía sau, dựa lưng vào cửa xe tìm một cảm giác an toàn.
Hành động này không qua khỏi nhãn lực sắc bén của Phương Nghị, bản lĩnh khiến Phương Nghị leo lên vị trí quản lý bây giờ chỉ có một, quan sát tỉ mỉ, nắm chặt tâm lý đối phương. Anh ép Hạ Tiểu Nhu vào giữa mình và xe. Hạ Tiểu Nhu dáng cao, chân lại mang giày cao gót nhưng đứng cạnh Phương Nghị cao 1m87, cô vẫn nhỏ bé lo sợ túm chặt vạt áo. “Anh muốn tôi làm gì mới chịu giấu kín chuyện này? Anh muốn bao nhiêu tiền?”
“Cô tưởng ai cũng tham tiền sao! Tôi không thèm những đồng tiền rác rưởi của cô. Tôi muốn cô đưa đoạn băng gốc chưa bị chỉnh sửa ra, và rót trà nhận lỗi với Ân Đồng.” Anh ép cô không còn đường lui.
Hạ Tiểu Nhu không nhịn được nữa, hét lên uất ức “Tại sao? Tại sao tôi phải xin lỗi cô ấy? Tại sao tôi phải xin lỗi người cướp vị hôn phu của tôi? Ngày tôi về nước, anh ấy nói có chuyện muốn nói với tôi, tôi mừng thầm nghĩ đó là lời cầu hôn. Nhưng anh ấy nói gì, anh ấy nói mình đã có bạn gái, lại còn nhờ tôi tiếp tục đóng vai vị hôn thê. Cảm giác ấy chua xót thế nào anh có biết không, nhìn anh ấy chăm sóc Ân Đồng tôi đau đớn thế nào anh có biết không. Nhìn hai người ngọt ngào với nhau, tôi vừa phải giả bộ cười nói vừa giúp anh ấy đóng kịch với người nhà. Tôi cũng là con người, tôi cũng có cảm giác, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
“Cô không thích sao không từ chối ngay lúc đó, cô cho rằng mình có quyền gì mà hãm hại Ân Đồng.” Cô gái này đáng lẽ ra cũng được người ta thương từ xuất phát điểm, đáng tiếc lại chọn sai cách.
“Tôi phải là một người hoàn mỹ trước mặt Huân ca ca, không thể giành chính diện, tôi đi đường khác. Sau đó thì sao, anh ấy giận dữ với bác gái nắm tay Ân Đồng kéo đi. Tôi làm cô ấy hổ thẹn trước mặt bác trai bác gái, nhưng anh ấy lại yêu thương cô ấy hơn. Ngay cả hai bác cũng không phản đối hai người nữa, tôi tự hỏi Ân Đồng có bản lĩnh gì mà giành lấy tình thương đó của tôi. Anh nhìn đi, nhìn tay tôi đi, bàn tay này mãi mãi có sẹo, bởi vì anh ấy bỏ mặc tôi, chọn cô ấy. Ân Đồng quan trọng với Huân ca ca như vậy, tôi phải làm cô ấy trở nên thật nhục nhã, mất hết chỗ đứng.
Từ ngày cô ấy xuất hiện, ánh mắt dịu dàng Huân ca ca từng dành cho một mình tôi chuyển hết sang cô ấy. Thậm chí anh ấy còn chưa bao giờ cưng chiều tôi như Ân Đồng. Là vì tôi mạnh mẽ, tôi tự tin, tôi ngậm thìa vàng sinh ra nên tôi không cần được thương yêu sao? Tôi đâu có thay đổi được gia cảnh của mình, tại sao ai cũng xem người nhà giàu chúng tôi đều ngang ngược khó chiều? Tôi chỉ muốn có tình yêu của Huân ca ca thôi. Ân Đồng thì sao? Cô ấy có hơn gì tôi? Chẳng lẽ cô ấy yếu đuối hơn, hiền lành hơn thì sẽ được che chở sao? Tôi không cam tâm!”
Hạ Tiểu Nhu làm một tràng dài. Cô kích động bộc phát nhưng giọng vẫn cứng rắn, mắt ráo hoảnh. Phương Nghị lắc đầu “Ân Đồng tốt bụng với mọi người, không bao giờ gian trá, với ai cũng dùng tấm lòng chân thành đối xử. Cô thấy đó, cô ấy chinh phục ông bà Lạc thế nào. Không như cô, lòng dạ hiểm ác, lúc nào cũng dùng thủ đoạn.”
“Tôi cũng làm được như cô ấy. Tôi phải cho Huân ca ca biết, tôi yêu anh ấy nhiều hơn Ân Đồng. Ân Đồng ở bên anh ấy bao nhiêu lâu? Tôi lớn lên cùng Huân ca ca, hiểu rõ anh ấy như lòng bàn tay.” Hạ Tiểu Nhu đứng thẳng lưng, Phương Nghị cũng lùi một bước.
“Lạc tổng không nhìn ra con người thật của cô, anh ấy không chọn cô có thể vì nghĩ cô quá mạnh mẽ, anh ấy thích một con thỏ trắng nhỏ dịu dàng nhu mì hiểu chuyện. Ân Đồng ôn nhu như nước, ai ở bên cạnh cô ấy cũng thoải mái. Còn tôi, thứ lỗi tôi nói thẳng! Cô chỉ biết thắng thua, cô không muốn thua Ân Đồng. Cô có thật lòng yêu Lạc tổng không, hay cô chỉ muốn giành về cho bằng được, hay cô ăn không được thì đạp đổ? Những hành động cô làm chỉ cho thấy cô cố tình dìm Ân Đồng, đạp lên trên cô ấy thôi. Rất tiếc Ân Đồng người tốt có trời cao phù hộ, cô mãi không thắng được. Cô làm bao nhiêu chuyện, Lạc tổng chưa từng ngừng yêu Ân Đồng, cô còn chưa chịu bỏ cuộc?”
“Giành lấy người mình yêu thì có gì sai. Tôi yêu anh ấy mười mấy năm. Từ nhỏ chúng tôi đã ở bên nhau, anh ấy chỉ quan tâm mỗi một người con gái là tôi, tôi đã hứa với lòng phải gả cho anh ấy. Chúng tôi lại có hôn ước, Huân ca ca phải là của tôi. Ân Đồng giữa đường nhảy ra, tôi chỉ giành lại những gì thuộc về mình. Còn hơn anh, yêu người ta mà không dám nói!”
Phương Nghị quắc mắt “Cô nói gì?”
Cô đắc ý “Tôi nói anh, yêu Ân Đồng mà không làm gì cả, đứng một chỗ nhìn hai người tình chàng ý thiếp. Ánh mắt của anh mỗi lần nhìn Ân Đồng chỉ có nhân viên của Evergreen nhìn không ra, tôi đã thấy từ lúc anh khoác áo cho cô ấy trong tiệc liên hoan. Tôi thấy chúng ta nên hợp tác tách hai người bọn họ ra!”
Anh không ngờ cô gái này có thể trắng trợn như vậy “Tôi nói vậy mà cô vẫn chưa thông suốt sao. Tôi không muốn bày trò điên khùng với cô, tình yêu của tôi không đến lượt cô phán xét.”
“Anh có còn là đàn ông không? Yêu mà không dám nói, còn đứng bên chúc phúc cho bọn họ. Tôi vẫn chưa nghĩ ra tại sao Ân Đồng lấy được lòng bác trai bác gái sớm như vậy. Xem ra có người yêu cô ấy đơn phương, tình nguyện chỉ giáo. Hay tôi nói cho Ân Đồng biết anh yêu cô ấy nhỉ. Nếu anh muốn tôi im lặng thì đừng khai chuyện kia ra!” Hạ Tiểu Nhu nhẹ nhõm, đã nắm được điểm yếu của anh rồi.
Nhưng Phương Nghị là ai chứ, đâu dễ dàng bị người khác điều khiển “Cô muốn nói đã nói từ sau buổi liên hoan rồi. Mà nếu cô thích thì cứ việc, chuyện tôi thích Ân Đồng là chuyện trong sạch, sao đê tiện bằng chuyện cô làm. Tôi thích cô ấy, nhưng biết rõ cô ấy yêu Lạc tổng không gì thay đổi. Tình yêu của hai người bọn họ sâu sắc bền chặt thế nào người mù cũng nhìn ra. Anh ấy đắc tội với mẹ, đắc tội với toàn bộ nhân viên Lạc thị cũng muốn được che chở cho Ân Đồng. Cô nghĩ mình có tài năng gì chia cắt bọn họ. Bỏ cuộc đi Hạ Tiểu Nhu!”
Hạ Tiểu Nhu làm bao nhiêu chuyện, thấy Huân ca ca một lòng hướng về Ân Đồng, không dành cho cô nửa con mắt đã muốn tắt hết hi vọng. Chuyện lần này tưởng có thể lật đổ được Ân Đồng, lại làm cho anh ấy ra tay bảo vệ cô ấy, bảo cô ấy nghỉ ngơi chuẩn bị cho hôn lễ. Còn thêm tên oan gia lúc nào cũng khắc khẩu với cô, cắn chặt cô không buông này, Hạ Tiểu Nhu biết mình khó có thể lật ngược ván cờ. Nhưng cô vẫn không cam tâm!
Như đọc được suy nghĩ của Hạ Tiểu Nhu, Phương Nghị biết cô đã lung lay, quyết định tung đòn cuối nhượng bộ “Nếu cô chịu giao đoạn phim ra, tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ chuyện từ trước đến giờ của cô cho ai hết. Còn nếu cô có lương tâm thì xin lỗi Ân Đồng đi, tôi không ép cô nữa.”
Cô mím môi, chuyện đã đến nước này, không thuận theo tên oan gia chết tiệt này cũng không được, đành gật đầu “Được, tôi đồng ý! Anh cũng hứa với tôi, không được nói chuyện này ra.”
“Tôi luôn giữ lời.” Bỗng dưng Phương Nghị thấy bầu không khí chựng lại sau bao lời tranh cãi gay gắt, anh nói thêm “Tôi nghĩ, cô đối với Lạc tổng chỉ như một món đồ chơi, cô không thích nên để trong xó, nhưng khi có đứa bé khác đụng đến lại sống chết giành giật chỉ để khẳng định quyền sở hữu của mình. Món đồ chơi không hợp với cô, mà cô cũng không hợp với nó. Rồi có một ngày cô sẽ tìm được đúng chân ái của mình.”
Hạ Tiểu Nhu im lặng, Phương Nghị lùi ra sau mở cửa xe cho cô. Cô lên xe, khởi động máy lái đi, muốn tránh xa con người này. Anh nhìn theo bóng xe rời khỏi, lắc đầu rồi cũng quay người đi về.
Ba ngày sau, có một chiếc đĩa được gửi ẩn danh đến văn phòng Tổng giám đốc Evergreen, đoạn phim thể hiện rõ chính Prim là người ngồi trước máy tính số một khi sự việc xảy ra. Phòng nhân sự cho biết Prim đã nộp đơn nghỉ phép, trở về Thái ngày hôm qua. Thông tin cũng chưa bị lộ, chưa để lại hậu quả nghiêm trọng. Chuyện này xem như đứt manh mối, khép lại tại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.