Quyển 1 - Chương 94: Độ không
Quốc Sơn
28/11/2016
Lúc này Triệu Phong đang ngăm mình dưới sông cách doanh trại không xa, ánh mắt hắn trầm tĩnh nhìn từng gợn sóng nhỏ lăn tăn vỗ về cơ thể, sự yên bình ấy như đang che lắp nỗi sợ hãi trong lòng.
Mấy ngày gần đây, những cơn ác mộng đang hành hạ hắn qua từng giấc ngủ, những hình ảnh lạ lẫm, những sự kiện mà hắn tin rằng chỉ có trong mơ mới có thể xảy ra thì nay càng trở nên chân thật hơn bao giờ hết.
Trong những cơn ác mộng triền miên ấy, hình ảnh một ma đầu đang sừng sững trước ánh trăng đỏ rực như máu, dưới chân là vạn khô lâu chất chồng cao như núi, toàn thân là sắc lạnh âm u. Ẩn chứa bên trong kẻ ấy là một cỗ khí tức ma quỷ cùng đôi mắt màu đen như vực sâu thăm thẵm, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm giác linh hồn đang bị một thứ sức mạnh đáng sợ bóp nghẹt.
Bên dưới ngọn núi xương, hàng ngàn, hàng vạn quái thú hình thù kỳ lạ, to lớn đến ghê sợ đang rạp mình như triều bái, chúng úy kỵ mỗi khi ánh mắt tên ma đầu này lướt qua, có cảm tưởng ở thế giới này hắn chính là trời.
Chỉ nghĩ đến đó, Triệu Phong bất giác run lên, không phải là cái lạnh của làn nước đang bao phủ lấy hắn mà cái lạnh của sự sợ hãi xuất phát từ nội tâm. Chưa bao giờ trong đời hắn cảm thấy bản thân mình trở nên hèn nhát như lúc này.
Hắc.
Triệu Phong thở dài ra một hơi nặng nề, hắn chạm nhẹ trên hình xăm rồng trước ngực, từ đó một hơi lạnh âm hàn đang tỏa phát ra giữa lòng bàn tay. Dạo gần đây hình xăm này đã biến đổi khá nhiều, thậm chí còn sống động như thật và điều đó khiến cho Triệu Phong lo lắng.
Triệu Phong còn nhớ, lúc nhỏ mẹ hắn đã từng nói xuất thân đằng ngoại là Lăng Tiêu gia, một gia tộc lâu đời truyền thừa cả vạn năm. Nhưng gia tộc này vốn rất đơn chiếc, nhân khẩu thưa thớt, truyền đến thế hệ này thì chỉ còn ông ngoại, mẫu thân và hai tỷ muội Triệu Phong. Mẫu thân còn nói, phàm ai có huyết thống của Lăng Tiêu gia đều có một hình xăm rồng trên cơ thể, đó vừa là biểu trưng cho gia tộc và cũng là một lời nguyền kỳ bí ám ảnh Lăng Tiêu gia suốt vạn năm qua. Mỗi người thuộc Lăng Tiêu gia sẽ có một hình rồng với màu sắc và vị trí xuất hiện khác nhau trên cơ thể, còn lí do vì sao thì không ai biết được.
Nghe mẫu thân nói vậy càng khiến cho đứa trẻ hiếu động như Triệu Phong trở nên tò mò, tuy nhiên về sau dù hắn đã hỏi thêm rất nhiều nhưng mẫu thân ngoài những thông tin đó ra cũng không chia sẽ bất cứ chuyện gì nữa cả, thậm chí là tông tích của ông ngoại mà cả đời Triệu Phong chưa từng gặp mặt.
Rồi đến cái hôm định mệnh ấy, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện những kẻ kỳ lạ, sử dụng những thứ vũ khí lạ lẫm mang oai lực vô biên, hôm đó Triệu gia toàn bộ chìm trong cảnh máu lửa. Ngay cả mẫu thân hôm đó cũng không còn là mẫu thân mà Triệu Phong từng biết, cả người một thân bí thuật khác hẳn với người phụ nữ bình lặng thường nhật, hoa chân múa tay ra đủ các thứ thần thông giống như tiên nhân chứ chẳng phải phàm nhân, một mình người chống với ba bốn kẻ lạ mặt, bảo vệ hai chị em trước sự truy đuổi của bọn chúng.
Trong lúc nguy nan, mẫu thân trao lại hai con cho hai nhũ mẫu, còn mình thì chặn đường trước lũ hung đồ. Trước khi đi mẫu thân có trao cho Triệu Phong một vật, đó chính là một dây chuyền với viên ngọc bích màu đỏ, dặn dò nhũ mẩu phải tìm được lão quản gia mà trao lại vật này. Còn về sau, Triệu Phong từ khi rời gia đình rày đây mai đó, thấm thoát đã một thời gian dài, hồi tưởng lại chuyễn cũ mà cứ như mới xảy ra ngày hôm qua, và càng gợi nhớ hơn về mối huyết hải thăm thù mà vẫn chưa có một phương hướng tìm ra.
Tháo sợi dây chuyền đang đeo ở cổ, Triệu Phong đắm đuối nhìn nó, mặc dù đã rất rất nhiều lần hắn cố gắng tìm hiểu đây là vật gì, nhưng sau nhiều lần kết luận thì đấy vẫn chỉ là một viên ngọc bích tròn màu đỏ và thậm chí là nhìn không hề có một chút giá trị gì. Nhưng chẳng hiểu vì sao từ những giấc mơ, hắn lại cảm giác hình xăm trên người và viên ngọc màu đỏ tầm thường này đang ẩn chứa một thứ sức mạnh gì đó rất đáng sợ, và có lẽ chính nó là nguyên nhân mà đám hung đồ muốn hạ thủ với Triệu gia.
Sau một hồi truy xét và tìm tòi, Triệu Phong rốt cuộc cũng từ bỏ như mọi lần, hắn đeo lại sợi dây chuyền rồi định rời bước đi, thì ngay lúc này một tên lính hất hơ hất hải chạy đến thông báo. Sau khi nghe xong, Triệu Phong hết sức khẩn trương, mặc lại quần áo, lấp tức tiến về doanh trại. Có vẻ vì quá gấp rút, nên Triệu Phong không hề để ý bên trong viên ngọc đang phát ra một thứ ánh sáng nhè nhè, làm những đường vân bên trong chuyển động theo từng nhịp. Thứ ánh sáng yếu ớt ấy cứ chớp tắt từng hồi, như đang kêu gọi một thứ gì đó. Và cách xa hàng trăm vạn dặm, nơi ba quái nhân đang trấn giữ tại hang động nằm chôn vùi dưới vực sâu, đang dùng tiên lực trấn áp cỗ quái lực từ chiếc hộp kỳ lạ đang điên cuồng xông phá cắm chế của ba sợi xích sắt quấn quanh.
Người được cho là đại ca của ba người khuôn mặt đã mấy phần trằm trọng nói:
-Càng ngày, hồn khí càng muốn thoát ra, dù chúng ta đã gia cố rất nhiều cắm chế lên trên đó.
-Cho thấy không lâu nữa vật bên trong sẽ phá vỡ được Giáp Vân Cương, không biết môn chủ và các trưởng lão khác đã luyện được Xuyên Vân Thủ chưa?
-Nếu không, công sức cả ngàn năm qua của gia tộc chúng ta chẳng khắc nào lấy muối bỏ bể.
Hai người còn lại thì đồng cảm với nỗi lo lắng của vị đại ca, họ theo di chỉ của gia tộc, đã tọa trấn ở đây hơn mấy trăm năm duy trì phong ấn trên Giáp Vân Cương. Hơn ai hết họ hiểu được tầm quan trọng của vật bên trong, và sức mạnh mà họ đang đối đầu. Thậm chí từng ngày trôi qua, nguyên linh lực của họ đang bị vật này quấy nhiễu làm cho một thân đạo hạnh bị bào mòn. Tiếp tục gia trì ấn chú ba người có nổi khổ mà không thốt được nên lời.
Trong lúc ấy từ phía trên, một giọng nói trầm hùng vang vọng, cùng một đạo ánh sáng màu lam thanh thuần từ từ tiến xuống, làm cho không gian vốn âm u cô tịch lại có thêm mấy phần sáng sủa. Từ trong quần sáng ngày một tiến gần, giọng nói càng trở nên rõ ràng hơn, đặc biệt có thể phân biệt đó là cuộc trao đổi của hai người, một người trong số đó nói:
-Độ Không huynh như ta đã gửi truyền thư, vật bên trong ngày càng khó khống chế, Giáp Vân Cương đã không còn trụ được bao lâu.
-Vì vậy lần này Lục mỗ đành phải nhờ vả sự giúp đỡ của Độ Không huynh, hi vọng có thể kiềm hãm được vật bên trong cho đến đúng thời điểm.
Người còn lại nghe vậy thì nói:
-Lục Giả sư huynh không cần khách sáo, ngày trước Lục gia có ân với gia sư, nên trước lúc viên tịch ngài đã căn dặn tại hạ rất kỹ. Sau này nếu con cháu của Lục gia có nhờ vả, chỉ cần trong ba điều kiện thì dù đó là việc gì cũng phải giúp.
-Cho nên lần này tại hạ có mang đến Niên Liên Châu, một trong hai mươi bảo vật của Lôi Minh Tự, với phật lực của Niên Liên Châu hi vọng có thể trấn áp ma tính của vật bên trong.
Lục Giả nghe vậy thì lúc đầu có hơi kinh ngạc, nhưng không hổ là người từng trải khuôn mặt không biểu lộ gì khác biệt, thậm chí còn điềm tĩnh đáp lời:
-Quả không hổ là tứ đại thần tăng của phật môn, chỉ tùy tuyện xuất ra thì đã là Niên Liên Châu oai trấn thiên hạ.
-Lục Giả hôm nay quả nhiên được mở rộng tầm mắt.
Độ Không nhìn khuôn mặt của Lục Giả thì cười như không cười, đối với loại người này lại cảm thấy có mấy phần cố kỵ, sau đó Độ Không nói:
-Niên Liên Châu tuy cũng là bảo vật nhưng so với Bá Diệt Đao thật là so sánh quá khập khiễn.
Nghe ba chữ “Bá Diệt Đao” cơ mặt của Lục Giả hơi rung, ông ta nhìn Độ Không thật kỹ sau đó ngữ điệu nghiêm túc nói:
-Vốn tưởng Độ Không huynh là người thanh tịnh không màn chuyện đời, không ngờ chuyện này chẳng biết bằng cách gì mà có thể đến tai làm phiền một người thanh tu như huynh.
Độ Không đáp:
-Lục Giả huynh không cần phải nghiêm trọng, chuyện này chỉ là do cơ duyên mà tại hạ mới biết được. Nhưng Độ Không ta không phải là người nhiều chuyện, về việc này tất yếu sẽ không truyền ra ngoài.
-Nhưng có điều ta cũng phải lập lại, Bá Diệt đao là hung sát tà binh, bản thân có lệ khí cực kỳ nặng, phàm không phải chủ của đao mà cố điều khiển tất sẽ bị ma chú bên trong cắn trả.
-Lục Giả huynh với thực lực của Lục gia hiện tại, ta khuyên huynh đừng nên đánh cược một cách mạo hiểm như vậy.
Lục Giả nghe vậy thì thoáng cười rồi nói:
-Độ Không huynh hiểu rõ về Bá Diệt đao như vậy tất cũng hiểu để có được đao, Lục gia chúng ta đã bỏ không biết bao nhiêu công sức suốt mấy thế hệ.
-Tà binh này tuy là vật hung sát, nhưng uy lực của nó trong thất thiên khiển chỉ thua mỗi Thiên Tinh, thậm chí có khi còn ngang ngửa.
-Lục gia ta bỏ nhiều công sức chỉ vì mong muốn một ngày nào đó trong chính đạo lại khôi phục được uy danh của tiên tổ.
Bá khí của Lục Giả khiến cho Độ Không chỉ khẽ lắc đầu, Độ Không nói:
-Làm người hà tất cứ vì danh lợi, khổ một đời đua tranh tất cũng sẽ mất vì đua tranh.
-Lục Giả huynh, ta khuyên huynh một lần nữa, rút lui khi còn chưa muộn.
Lục Giả vẫn cười nhạt đáp lời:
-Lục Giả ta từ khi tiếp nhận vị trí trưởng tộc, thừa hưởng ý nguyện của các bậc trưởng lão, tất cả là vì gia tộc dù có mất mạng cũng không nề hà.
-Độ Không huynh không cần phải lo lắng, chỉ cần giúp ta giảm ma lực của Bá Diệt Đao chờ tới khi cần thiết thì Lục Giả ta đã cảm ơn lắm rồi.
Biết không thể khuyên can, Độ Không chỉ còn biết chấp nhận, hai người ngự trên một tấm băng mỏng màu xanh, phát ra thứ ánh sáng nhu hòa từ từ tiến xuống dưới.
Lúc này ba người canh giữ ấn chú vẫn không thể dừng việc thi pháp, nhưng họ vẫn hướng về vị gia chủ mà cung kính:
-Tộc chủ giá lâm không biết là có sự vụ gì, ba người chúng tôi vì phải ổn định trận pháp thật ngại khi không thể nghênh đón từ xa, mong tộc chủ tha tội.
Lục Giả nghe vậy thì cũng đáp lời:
-Ba vị trưởng lão không cần phải đa lễ ai cũng có chức trách của mình, các vị vì gia tộc mà chịu khổ nhiều năm là Lục Giả có lỗi với mọi người mới phải.
-Chỉ trách thời gian qua công việc trong tộc quá nhiều, mãi đến bây giờ mới có thể sắp xếp ghé thăm. Các vị trưởng lão thật là ủy khuất với mọi người mà.
Ba người bên dưới cảm động đáp:
-Tộc chủ đấy là trách nhiệm của bọn chúng tôi, vì sự nghiệp chấn hưng gia tộc dù có mất đi cái mạng già thì cũng đã có là gì.
-Chỉ sợ là vật bên trong tà khí quá nặng, ba người chúng tôi đã không thể chống chịu thêm được nữa.
Lục Giả nghe vậy thì đáp:
-Các vị không phải lo, lần này ta đến đây cũng chính vì lí do này. Mọi người xem, đây là Độ Không sư huynh, một trong tứ đại thần tăng của Lôi Minh Tự.
-Hôm nay huynh ấy đến đây có mang theo Niên Liên Châu pháp bảo của Phật môn, phật lực bên trong viên châu này oai lực vô biên tất có thể tiêu giảm ma khí của tà vật.
Độ Không nghe vậy thì nói:
-Không dám nhận, không dám nhận, Niên Liên Châu tuy là vật bất phàm, nhưng dù gì nếu so với Bá Diệt Đao thì vẫn là đá cụi mà so với minh châu.
-Tuy nhiên để không phụ lại sự ủy thác, tại hạ còn có thể gia trì thêm Khốn Ma Trận bên ngoài Giáp Vân Cương, như vậy với năng lực của mọi người tức có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Ba người bên dưới nghe Độ Không nói vậy thì hết sức hoan hỉ, phải biết chỉ Niên Liên Châu thôi cũng đã là chí bảo hàn ma, nay lại thêm Khốn Ma Trận, trận đồ oai lực vào loại bậc nhất thì việc hãm được tốc độ hồn khí thoát ra thật là không phải chuyện không thể.
Thấy biểu hiện của mọi người Độ Không không nói thêm gì, từ trong óng tay áo lấy ra một viên châu màu vàng, ánh sáng từ đó phát ra nhàn nhạt nhưng vẫn đủ làm ánh lên những hoa văn khắc chìm bên trên.
Độ Không đặt viên châu vào giữa lòng bàn tay, miệng lẩm nhẩm phạn văn, giọng điệu không chậm, không nhanh, thần thái lại có mấy phần nghiêm túc. Niên Liên Châu như hiểu được phật âm, ánh sáng trên viên ngọc càng trở nên rõ rệt, trong thoáng chốc cả viên châu bùng phát thành một quang minh cầu chói lòa mang thứ ánh sáng ấm áp, xâm nhập từng chút màu u tối xung quanh. Lục Giả và ba vị trưởng lão Lục gia lần đầu được ánh sáng ấy chạm vào người, cảm giác toàn thân thoải mái, những buồn bực sầu lo đều bị phật lực của Niên Liên Châu trục xuất ra ngoài, cảm thấy cực kỳ nhẹ nhỏm.
Độ Không sau khi làm cho Niên Liên Châu phát ra thần uy thì lập tức ném lên trời, Niên Liên Châu bay được một đoạn thì dừng lại lơ lững trên không vẫn phát hào quang ra xung quanh. Sau đó Độ Không tay dẫn pháp quyết, một chữ vạn thật lớn kim quang sáng lạn hiện tỏ trước pháp ấn. Độ Không hét lên một tiếng, búng mình lên trên, tả thủ hóa chưởng đánh một phát vào Niên Liên Châu.
Kim quang như cùng một gốc, chữ vạn cùng Niên Liên Châu hai thứ sức mạnh như dung hợp lại rồi cộng hưởng đến muôn phần.
Tách, tách, tách,
Từng âm thanh bé nhỏ nhưng rõ ràng, đủ để các cao thủ ở đây có thể cảm nhận được, tức thì Niên Liên Châu vốn liền một khối, tự nhiên những đường khắc chìm trên viên châu đang tách ra, hình thành một đóa hoa xen nhỏ nhắn có đến hàng trăm cánh.
Kim Quang mà nó phát ra càng lúc càng lớn, sau đó như một cơn bão lũ mạnh mẽ lúc khởi điểm, tan biến nhạt nhòa lúc kết thúc, kim quang từ từ thu lại nơi trung tâm đài sen, sau đó yên tĩnh tạo thành một ngọn lửa nhỏ. Đóa hoa sen thành tạo từ Niên Liên Châu sau đó rơi lại vào tay Độ Không, Độ Không từ trên cao hạ xuống đặt đóa hoa sen ấy lên trên Giáp Vân Cương.
Chẳng hiểu vì sao dù kim quang không mấy mạnh mẽ lại có phần hiu hắt, nhưng hắc khí từ trong chiếc hộp đào thoát ra cứ bị thứ ánh sáng ấy làm tiêu tan hết cả. Bốn người trong Lục Gia chứng kiến một màn ảo diệu này mà không khỏi thốt lên hai chữ:
-Lợi hại.
Độ Không như không để việc đó vào tai tiếp tục làm công việc của mình, Độ Không cắn vào đầu ngón tay phải, máu không ngừng chảy ra. Độ Không dùng máu làm bút, vẽ bốn chữ lớn trên bốn vách đá của vực thẵm, bốn chữ ấy lần lượt là: Vô, Tự, Chân, Ngã.
Sau khi dừng viết, sắc mặt của Độ Không có mấy phần mệt mỏi, dường như khí lực dùng vào việc họa bút đã hút đi của Độ Không không biết bao nhiêu sinh lực.
Nhưng không vì sự mệt mỏi mà Độ Không dừng tay, Độ Không hai tay liên tục bắt ấn chú, tốc độ đã đến một cảnh giới thuần thục đến lạ thường, rồi Độ Không hô vang:
-Tý, sữu, dần, mão,.., thân, dậu, tuất, hợi.
-Thiên, địa, quang, minh,… Tứ linh đồng quy.
-Khốn ma trận.
Ba chữ cuối cùng, Độ Không dẫn phật lực toàn thân theo một chưởng đánh mạnh vào khoảng không dưới chân, tức thì một đồ trận lấy tâm là lòng bàn tay của Độ Không nhanh chóng bành trướng và chiếm lĩnh suốt một khoảng chu vi bao quanh hang động. Trên đồ trận là các chú văn kỳ lạ đang không ngừng luân chuyển, phạn văn bên trong từng chữ, từng chứ ánh lên kim quang chói mắt, phát ra thứ linh lực khiến cho Lục Giả vốn là người được cho là mạnh nhất một gia tộc hùng mạnh cũng không nén được lời khen:
-Không hổ là trận pháp hàn yêu mạnh nhất của Phật gia, Độ Không sư huynh người bái nhập Lôi Minh Tự chưa lâu mà đã có thể có một thân đạo hạnh như vậy thật là không dễ a.
-Tại hạ xin bái phục, bái phục.
Trước lời khen của Lục Giả, Độ Không không những không lấy làm mừng, sắc mặt vốn vô cảm lại như thường nhật xuất hiện, Độ Không tùy tiện nói:
-Tất cả là nhờ gia sư dốc lòng dạy dỗ, nào phải là tại hạ có tài năng gì xuất sắc hơn người.
-Ngoài ra chuyện mà Lục gia nhờ, Độ Không đã đáp ứng thiết nghĩ cũng không còn gì để mà lưu lại.
-Lục Giả huynh trong tự còn có nhiều sự vụ, Độ Không xin mạng phép đi trước.
Lục Giả biết là không thể giữ được con người này nên đánh gật đầu, sau đó thái độ có mấy phần cung kính nói:
-Vậy thì không làm phiền huynh nữa, lần sau Lục Giả sẽ tự sắp xếp thời gian để lên Lôi Minh Tự mà cám ơn.
-Độ Không sư huynh đi thong thả.
Độ Không nghe vậy thì cũng không nói thêm nữa lời, trong tay xuất ra một chuỗi phật châu, phật châu này vốn liền một chuỗi, thì sau khi rời khỏi tay liền tách ra thành mười hai viên. Các viên châu lơ lửng trên không trung, sau đó chúng phát ra những tia sáng màu vàng nối các viên châu lại với nhau tạo thành một mặt phẳng. Độ Không nhảy lên ngồi vào mặt phẳng tạo ra từ các viên châu, sau đó khẽ dụng nội lực truyền dẫn, ngự không mà bay lên trên, chẳng mấy chốc mà bốn người Lục gia đã không còn trông thấy nữa.
Lục Giả sau khi Độ Không rời đi thì tiến lại kiểm tra Giáp Vân Cương thêm một lần nữa, thấy hắc khí đã không còn đào thoát thì yên tâm. Sau đó ông ta hỏi thăm các vị trưởng lão ở đây vài câu rồi cũng ngự không mà rời khỏi.
Mấy ngày gần đây, những cơn ác mộng đang hành hạ hắn qua từng giấc ngủ, những hình ảnh lạ lẫm, những sự kiện mà hắn tin rằng chỉ có trong mơ mới có thể xảy ra thì nay càng trở nên chân thật hơn bao giờ hết.
Trong những cơn ác mộng triền miên ấy, hình ảnh một ma đầu đang sừng sững trước ánh trăng đỏ rực như máu, dưới chân là vạn khô lâu chất chồng cao như núi, toàn thân là sắc lạnh âm u. Ẩn chứa bên trong kẻ ấy là một cỗ khí tức ma quỷ cùng đôi mắt màu đen như vực sâu thăm thẵm, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm giác linh hồn đang bị một thứ sức mạnh đáng sợ bóp nghẹt.
Bên dưới ngọn núi xương, hàng ngàn, hàng vạn quái thú hình thù kỳ lạ, to lớn đến ghê sợ đang rạp mình như triều bái, chúng úy kỵ mỗi khi ánh mắt tên ma đầu này lướt qua, có cảm tưởng ở thế giới này hắn chính là trời.
Chỉ nghĩ đến đó, Triệu Phong bất giác run lên, không phải là cái lạnh của làn nước đang bao phủ lấy hắn mà cái lạnh của sự sợ hãi xuất phát từ nội tâm. Chưa bao giờ trong đời hắn cảm thấy bản thân mình trở nên hèn nhát như lúc này.
Hắc.
Triệu Phong thở dài ra một hơi nặng nề, hắn chạm nhẹ trên hình xăm rồng trước ngực, từ đó một hơi lạnh âm hàn đang tỏa phát ra giữa lòng bàn tay. Dạo gần đây hình xăm này đã biến đổi khá nhiều, thậm chí còn sống động như thật và điều đó khiến cho Triệu Phong lo lắng.
Triệu Phong còn nhớ, lúc nhỏ mẹ hắn đã từng nói xuất thân đằng ngoại là Lăng Tiêu gia, một gia tộc lâu đời truyền thừa cả vạn năm. Nhưng gia tộc này vốn rất đơn chiếc, nhân khẩu thưa thớt, truyền đến thế hệ này thì chỉ còn ông ngoại, mẫu thân và hai tỷ muội Triệu Phong. Mẫu thân còn nói, phàm ai có huyết thống của Lăng Tiêu gia đều có một hình xăm rồng trên cơ thể, đó vừa là biểu trưng cho gia tộc và cũng là một lời nguyền kỳ bí ám ảnh Lăng Tiêu gia suốt vạn năm qua. Mỗi người thuộc Lăng Tiêu gia sẽ có một hình rồng với màu sắc và vị trí xuất hiện khác nhau trên cơ thể, còn lí do vì sao thì không ai biết được.
Nghe mẫu thân nói vậy càng khiến cho đứa trẻ hiếu động như Triệu Phong trở nên tò mò, tuy nhiên về sau dù hắn đã hỏi thêm rất nhiều nhưng mẫu thân ngoài những thông tin đó ra cũng không chia sẽ bất cứ chuyện gì nữa cả, thậm chí là tông tích của ông ngoại mà cả đời Triệu Phong chưa từng gặp mặt.
Rồi đến cái hôm định mệnh ấy, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện những kẻ kỳ lạ, sử dụng những thứ vũ khí lạ lẫm mang oai lực vô biên, hôm đó Triệu gia toàn bộ chìm trong cảnh máu lửa. Ngay cả mẫu thân hôm đó cũng không còn là mẫu thân mà Triệu Phong từng biết, cả người một thân bí thuật khác hẳn với người phụ nữ bình lặng thường nhật, hoa chân múa tay ra đủ các thứ thần thông giống như tiên nhân chứ chẳng phải phàm nhân, một mình người chống với ba bốn kẻ lạ mặt, bảo vệ hai chị em trước sự truy đuổi của bọn chúng.
Trong lúc nguy nan, mẫu thân trao lại hai con cho hai nhũ mẫu, còn mình thì chặn đường trước lũ hung đồ. Trước khi đi mẫu thân có trao cho Triệu Phong một vật, đó chính là một dây chuyền với viên ngọc bích màu đỏ, dặn dò nhũ mẩu phải tìm được lão quản gia mà trao lại vật này. Còn về sau, Triệu Phong từ khi rời gia đình rày đây mai đó, thấm thoát đã một thời gian dài, hồi tưởng lại chuyễn cũ mà cứ như mới xảy ra ngày hôm qua, và càng gợi nhớ hơn về mối huyết hải thăm thù mà vẫn chưa có một phương hướng tìm ra.
Tháo sợi dây chuyền đang đeo ở cổ, Triệu Phong đắm đuối nhìn nó, mặc dù đã rất rất nhiều lần hắn cố gắng tìm hiểu đây là vật gì, nhưng sau nhiều lần kết luận thì đấy vẫn chỉ là một viên ngọc bích tròn màu đỏ và thậm chí là nhìn không hề có một chút giá trị gì. Nhưng chẳng hiểu vì sao từ những giấc mơ, hắn lại cảm giác hình xăm trên người và viên ngọc màu đỏ tầm thường này đang ẩn chứa một thứ sức mạnh gì đó rất đáng sợ, và có lẽ chính nó là nguyên nhân mà đám hung đồ muốn hạ thủ với Triệu gia.
Sau một hồi truy xét và tìm tòi, Triệu Phong rốt cuộc cũng từ bỏ như mọi lần, hắn đeo lại sợi dây chuyền rồi định rời bước đi, thì ngay lúc này một tên lính hất hơ hất hải chạy đến thông báo. Sau khi nghe xong, Triệu Phong hết sức khẩn trương, mặc lại quần áo, lấp tức tiến về doanh trại. Có vẻ vì quá gấp rút, nên Triệu Phong không hề để ý bên trong viên ngọc đang phát ra một thứ ánh sáng nhè nhè, làm những đường vân bên trong chuyển động theo từng nhịp. Thứ ánh sáng yếu ớt ấy cứ chớp tắt từng hồi, như đang kêu gọi một thứ gì đó. Và cách xa hàng trăm vạn dặm, nơi ba quái nhân đang trấn giữ tại hang động nằm chôn vùi dưới vực sâu, đang dùng tiên lực trấn áp cỗ quái lực từ chiếc hộp kỳ lạ đang điên cuồng xông phá cắm chế của ba sợi xích sắt quấn quanh.
Người được cho là đại ca của ba người khuôn mặt đã mấy phần trằm trọng nói:
-Càng ngày, hồn khí càng muốn thoát ra, dù chúng ta đã gia cố rất nhiều cắm chế lên trên đó.
-Cho thấy không lâu nữa vật bên trong sẽ phá vỡ được Giáp Vân Cương, không biết môn chủ và các trưởng lão khác đã luyện được Xuyên Vân Thủ chưa?
-Nếu không, công sức cả ngàn năm qua của gia tộc chúng ta chẳng khắc nào lấy muối bỏ bể.
Hai người còn lại thì đồng cảm với nỗi lo lắng của vị đại ca, họ theo di chỉ của gia tộc, đã tọa trấn ở đây hơn mấy trăm năm duy trì phong ấn trên Giáp Vân Cương. Hơn ai hết họ hiểu được tầm quan trọng của vật bên trong, và sức mạnh mà họ đang đối đầu. Thậm chí từng ngày trôi qua, nguyên linh lực của họ đang bị vật này quấy nhiễu làm cho một thân đạo hạnh bị bào mòn. Tiếp tục gia trì ấn chú ba người có nổi khổ mà không thốt được nên lời.
Trong lúc ấy từ phía trên, một giọng nói trầm hùng vang vọng, cùng một đạo ánh sáng màu lam thanh thuần từ từ tiến xuống, làm cho không gian vốn âm u cô tịch lại có thêm mấy phần sáng sủa. Từ trong quần sáng ngày một tiến gần, giọng nói càng trở nên rõ ràng hơn, đặc biệt có thể phân biệt đó là cuộc trao đổi của hai người, một người trong số đó nói:
-Độ Không huynh như ta đã gửi truyền thư, vật bên trong ngày càng khó khống chế, Giáp Vân Cương đã không còn trụ được bao lâu.
-Vì vậy lần này Lục mỗ đành phải nhờ vả sự giúp đỡ của Độ Không huynh, hi vọng có thể kiềm hãm được vật bên trong cho đến đúng thời điểm.
Người còn lại nghe vậy thì nói:
-Lục Giả sư huynh không cần khách sáo, ngày trước Lục gia có ân với gia sư, nên trước lúc viên tịch ngài đã căn dặn tại hạ rất kỹ. Sau này nếu con cháu của Lục gia có nhờ vả, chỉ cần trong ba điều kiện thì dù đó là việc gì cũng phải giúp.
-Cho nên lần này tại hạ có mang đến Niên Liên Châu, một trong hai mươi bảo vật của Lôi Minh Tự, với phật lực của Niên Liên Châu hi vọng có thể trấn áp ma tính của vật bên trong.
Lục Giả nghe vậy thì lúc đầu có hơi kinh ngạc, nhưng không hổ là người từng trải khuôn mặt không biểu lộ gì khác biệt, thậm chí còn điềm tĩnh đáp lời:
-Quả không hổ là tứ đại thần tăng của phật môn, chỉ tùy tuyện xuất ra thì đã là Niên Liên Châu oai trấn thiên hạ.
-Lục Giả hôm nay quả nhiên được mở rộng tầm mắt.
Độ Không nhìn khuôn mặt của Lục Giả thì cười như không cười, đối với loại người này lại cảm thấy có mấy phần cố kỵ, sau đó Độ Không nói:
-Niên Liên Châu tuy cũng là bảo vật nhưng so với Bá Diệt Đao thật là so sánh quá khập khiễn.
Nghe ba chữ “Bá Diệt Đao” cơ mặt của Lục Giả hơi rung, ông ta nhìn Độ Không thật kỹ sau đó ngữ điệu nghiêm túc nói:
-Vốn tưởng Độ Không huynh là người thanh tịnh không màn chuyện đời, không ngờ chuyện này chẳng biết bằng cách gì mà có thể đến tai làm phiền một người thanh tu như huynh.
Độ Không đáp:
-Lục Giả huynh không cần phải nghiêm trọng, chuyện này chỉ là do cơ duyên mà tại hạ mới biết được. Nhưng Độ Không ta không phải là người nhiều chuyện, về việc này tất yếu sẽ không truyền ra ngoài.
-Nhưng có điều ta cũng phải lập lại, Bá Diệt đao là hung sát tà binh, bản thân có lệ khí cực kỳ nặng, phàm không phải chủ của đao mà cố điều khiển tất sẽ bị ma chú bên trong cắn trả.
-Lục Giả huynh với thực lực của Lục gia hiện tại, ta khuyên huynh đừng nên đánh cược một cách mạo hiểm như vậy.
Lục Giả nghe vậy thì thoáng cười rồi nói:
-Độ Không huynh hiểu rõ về Bá Diệt đao như vậy tất cũng hiểu để có được đao, Lục gia chúng ta đã bỏ không biết bao nhiêu công sức suốt mấy thế hệ.
-Tà binh này tuy là vật hung sát, nhưng uy lực của nó trong thất thiên khiển chỉ thua mỗi Thiên Tinh, thậm chí có khi còn ngang ngửa.
-Lục gia ta bỏ nhiều công sức chỉ vì mong muốn một ngày nào đó trong chính đạo lại khôi phục được uy danh của tiên tổ.
Bá khí của Lục Giả khiến cho Độ Không chỉ khẽ lắc đầu, Độ Không nói:
-Làm người hà tất cứ vì danh lợi, khổ một đời đua tranh tất cũng sẽ mất vì đua tranh.
-Lục Giả huynh, ta khuyên huynh một lần nữa, rút lui khi còn chưa muộn.
Lục Giả vẫn cười nhạt đáp lời:
-Lục Giả ta từ khi tiếp nhận vị trí trưởng tộc, thừa hưởng ý nguyện của các bậc trưởng lão, tất cả là vì gia tộc dù có mất mạng cũng không nề hà.
-Độ Không huynh không cần phải lo lắng, chỉ cần giúp ta giảm ma lực của Bá Diệt Đao chờ tới khi cần thiết thì Lục Giả ta đã cảm ơn lắm rồi.
Biết không thể khuyên can, Độ Không chỉ còn biết chấp nhận, hai người ngự trên một tấm băng mỏng màu xanh, phát ra thứ ánh sáng nhu hòa từ từ tiến xuống dưới.
Lúc này ba người canh giữ ấn chú vẫn không thể dừng việc thi pháp, nhưng họ vẫn hướng về vị gia chủ mà cung kính:
-Tộc chủ giá lâm không biết là có sự vụ gì, ba người chúng tôi vì phải ổn định trận pháp thật ngại khi không thể nghênh đón từ xa, mong tộc chủ tha tội.
Lục Giả nghe vậy thì cũng đáp lời:
-Ba vị trưởng lão không cần phải đa lễ ai cũng có chức trách của mình, các vị vì gia tộc mà chịu khổ nhiều năm là Lục Giả có lỗi với mọi người mới phải.
-Chỉ trách thời gian qua công việc trong tộc quá nhiều, mãi đến bây giờ mới có thể sắp xếp ghé thăm. Các vị trưởng lão thật là ủy khuất với mọi người mà.
Ba người bên dưới cảm động đáp:
-Tộc chủ đấy là trách nhiệm của bọn chúng tôi, vì sự nghiệp chấn hưng gia tộc dù có mất đi cái mạng già thì cũng đã có là gì.
-Chỉ sợ là vật bên trong tà khí quá nặng, ba người chúng tôi đã không thể chống chịu thêm được nữa.
Lục Giả nghe vậy thì đáp:
-Các vị không phải lo, lần này ta đến đây cũng chính vì lí do này. Mọi người xem, đây là Độ Không sư huynh, một trong tứ đại thần tăng của Lôi Minh Tự.
-Hôm nay huynh ấy đến đây có mang theo Niên Liên Châu pháp bảo của Phật môn, phật lực bên trong viên châu này oai lực vô biên tất có thể tiêu giảm ma khí của tà vật.
Độ Không nghe vậy thì nói:
-Không dám nhận, không dám nhận, Niên Liên Châu tuy là vật bất phàm, nhưng dù gì nếu so với Bá Diệt Đao thì vẫn là đá cụi mà so với minh châu.
-Tuy nhiên để không phụ lại sự ủy thác, tại hạ còn có thể gia trì thêm Khốn Ma Trận bên ngoài Giáp Vân Cương, như vậy với năng lực của mọi người tức có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Ba người bên dưới nghe Độ Không nói vậy thì hết sức hoan hỉ, phải biết chỉ Niên Liên Châu thôi cũng đã là chí bảo hàn ma, nay lại thêm Khốn Ma Trận, trận đồ oai lực vào loại bậc nhất thì việc hãm được tốc độ hồn khí thoát ra thật là không phải chuyện không thể.
Thấy biểu hiện của mọi người Độ Không không nói thêm gì, từ trong óng tay áo lấy ra một viên châu màu vàng, ánh sáng từ đó phát ra nhàn nhạt nhưng vẫn đủ làm ánh lên những hoa văn khắc chìm bên trên.
Độ Không đặt viên châu vào giữa lòng bàn tay, miệng lẩm nhẩm phạn văn, giọng điệu không chậm, không nhanh, thần thái lại có mấy phần nghiêm túc. Niên Liên Châu như hiểu được phật âm, ánh sáng trên viên ngọc càng trở nên rõ rệt, trong thoáng chốc cả viên châu bùng phát thành một quang minh cầu chói lòa mang thứ ánh sáng ấm áp, xâm nhập từng chút màu u tối xung quanh. Lục Giả và ba vị trưởng lão Lục gia lần đầu được ánh sáng ấy chạm vào người, cảm giác toàn thân thoải mái, những buồn bực sầu lo đều bị phật lực của Niên Liên Châu trục xuất ra ngoài, cảm thấy cực kỳ nhẹ nhỏm.
Độ Không sau khi làm cho Niên Liên Châu phát ra thần uy thì lập tức ném lên trời, Niên Liên Châu bay được một đoạn thì dừng lại lơ lững trên không vẫn phát hào quang ra xung quanh. Sau đó Độ Không tay dẫn pháp quyết, một chữ vạn thật lớn kim quang sáng lạn hiện tỏ trước pháp ấn. Độ Không hét lên một tiếng, búng mình lên trên, tả thủ hóa chưởng đánh một phát vào Niên Liên Châu.
Kim quang như cùng một gốc, chữ vạn cùng Niên Liên Châu hai thứ sức mạnh như dung hợp lại rồi cộng hưởng đến muôn phần.
Tách, tách, tách,
Từng âm thanh bé nhỏ nhưng rõ ràng, đủ để các cao thủ ở đây có thể cảm nhận được, tức thì Niên Liên Châu vốn liền một khối, tự nhiên những đường khắc chìm trên viên châu đang tách ra, hình thành một đóa hoa xen nhỏ nhắn có đến hàng trăm cánh.
Kim Quang mà nó phát ra càng lúc càng lớn, sau đó như một cơn bão lũ mạnh mẽ lúc khởi điểm, tan biến nhạt nhòa lúc kết thúc, kim quang từ từ thu lại nơi trung tâm đài sen, sau đó yên tĩnh tạo thành một ngọn lửa nhỏ. Đóa hoa sen thành tạo từ Niên Liên Châu sau đó rơi lại vào tay Độ Không, Độ Không từ trên cao hạ xuống đặt đóa hoa sen ấy lên trên Giáp Vân Cương.
Chẳng hiểu vì sao dù kim quang không mấy mạnh mẽ lại có phần hiu hắt, nhưng hắc khí từ trong chiếc hộp đào thoát ra cứ bị thứ ánh sáng ấy làm tiêu tan hết cả. Bốn người trong Lục Gia chứng kiến một màn ảo diệu này mà không khỏi thốt lên hai chữ:
-Lợi hại.
Độ Không như không để việc đó vào tai tiếp tục làm công việc của mình, Độ Không cắn vào đầu ngón tay phải, máu không ngừng chảy ra. Độ Không dùng máu làm bút, vẽ bốn chữ lớn trên bốn vách đá của vực thẵm, bốn chữ ấy lần lượt là: Vô, Tự, Chân, Ngã.
Sau khi dừng viết, sắc mặt của Độ Không có mấy phần mệt mỏi, dường như khí lực dùng vào việc họa bút đã hút đi của Độ Không không biết bao nhiêu sinh lực.
Nhưng không vì sự mệt mỏi mà Độ Không dừng tay, Độ Không hai tay liên tục bắt ấn chú, tốc độ đã đến một cảnh giới thuần thục đến lạ thường, rồi Độ Không hô vang:
-Tý, sữu, dần, mão,.., thân, dậu, tuất, hợi.
-Thiên, địa, quang, minh,… Tứ linh đồng quy.
-Khốn ma trận.
Ba chữ cuối cùng, Độ Không dẫn phật lực toàn thân theo một chưởng đánh mạnh vào khoảng không dưới chân, tức thì một đồ trận lấy tâm là lòng bàn tay của Độ Không nhanh chóng bành trướng và chiếm lĩnh suốt một khoảng chu vi bao quanh hang động. Trên đồ trận là các chú văn kỳ lạ đang không ngừng luân chuyển, phạn văn bên trong từng chữ, từng chứ ánh lên kim quang chói mắt, phát ra thứ linh lực khiến cho Lục Giả vốn là người được cho là mạnh nhất một gia tộc hùng mạnh cũng không nén được lời khen:
-Không hổ là trận pháp hàn yêu mạnh nhất của Phật gia, Độ Không sư huynh người bái nhập Lôi Minh Tự chưa lâu mà đã có thể có một thân đạo hạnh như vậy thật là không dễ a.
-Tại hạ xin bái phục, bái phục.
Trước lời khen của Lục Giả, Độ Không không những không lấy làm mừng, sắc mặt vốn vô cảm lại như thường nhật xuất hiện, Độ Không tùy tiện nói:
-Tất cả là nhờ gia sư dốc lòng dạy dỗ, nào phải là tại hạ có tài năng gì xuất sắc hơn người.
-Ngoài ra chuyện mà Lục gia nhờ, Độ Không đã đáp ứng thiết nghĩ cũng không còn gì để mà lưu lại.
-Lục Giả huynh trong tự còn có nhiều sự vụ, Độ Không xin mạng phép đi trước.
Lục Giả biết là không thể giữ được con người này nên đánh gật đầu, sau đó thái độ có mấy phần cung kính nói:
-Vậy thì không làm phiền huynh nữa, lần sau Lục Giả sẽ tự sắp xếp thời gian để lên Lôi Minh Tự mà cám ơn.
-Độ Không sư huynh đi thong thả.
Độ Không nghe vậy thì cũng không nói thêm nữa lời, trong tay xuất ra một chuỗi phật châu, phật châu này vốn liền một chuỗi, thì sau khi rời khỏi tay liền tách ra thành mười hai viên. Các viên châu lơ lửng trên không trung, sau đó chúng phát ra những tia sáng màu vàng nối các viên châu lại với nhau tạo thành một mặt phẳng. Độ Không nhảy lên ngồi vào mặt phẳng tạo ra từ các viên châu, sau đó khẽ dụng nội lực truyền dẫn, ngự không mà bay lên trên, chẳng mấy chốc mà bốn người Lục gia đã không còn trông thấy nữa.
Lục Giả sau khi Độ Không rời đi thì tiến lại kiểm tra Giáp Vân Cương thêm một lần nữa, thấy hắc khí đã không còn đào thoát thì yên tâm. Sau đó ông ta hỏi thăm các vị trưởng lão ở đây vài câu rồi cũng ngự không mà rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.