Quyển 1 - Chương 91: Lai Câu Và Phạm Trực
Quốc Sơn
13/08/2016
Gió núi thổi mỗi lúc một mạnh, từng cơn từng cơn lùa qua khe như tiếng nhạc cụ nỉ non réo gọi. Mã, bộ, tám vạn quân chia ba đội từ từ tiến về kê đầu, Phạm Trực tay cằm phương thiên họa kích trầm tĩnh phóng tầm mắt ra bốn phương mà quan sát.
Xung quanh ông ta, núi rừng trùng trùng điệp điệp bao phủ, cỏ cây xanh tốt đua nhau khoe sắc, nhưng trong vẻ đẹp của vạn vật lại toát lên cảm giác khó chịu. Một thứ xúc cảm lo âu khi chiến tuyến của địch ngày càng cận kề.
Báo.
Một tên tiểu tướng phi ngựa hỏa tốc tiến đến trình báo:
- Bẩm tướng quân, phía trước tiền đội phát hiện quân địch đang dàn quân.
- Trên các đầu núi đều có cắm quân kỳ, phỏng ước quân địch phía trước có hơn sáu vạn.
Phạm Trực nghe vậy thì suy ngẫm rồi nói:
- Quân địch không thể đông như vậy, ắt hẳn là kế nghi binh.
- Ngươi lập tức bảo Côn Phong đi chậm lại, kiếm chỗ dàn quân, ta tự đến để đánh giá tình hình.
Tên tiểu tướng nhận lệnh, sau đó phi ngựa trở lại, còn Phạm Trực cũng dốc binh sỹ tiến mau một chút, nhanh chóng hội họp với tiền quân.
Đi độ được năm dặm, quân cảu Phạm Trực đã gặp được cánh quân của Côn Phong. Lúc này phía trước mấy ngọn núi, cờ xí thay nhau di chuyển, các đỉnh núi đều có khói bay, Côn Phong nói với Phạm Trực:
- Địch từ sớm đã chiếm được địa lợi, các cao điểm tốt đều bị chiếm lấy, nhất cử nhất động của quân ta đều trong tầm kiểm soát của địch.
- Đại nhân trận này người tính đánh như thế nào.
Phạm Trực đánh giá tình hình, hắn nhìn một dãi rừng núi, cờ xí chớp động, đôi chỗ có quân đội di chuyển, nhưng tất cả đều bị rừng cây bao phủ nên không đoán được là quân địch nhiều ít thế nào.
Phạm Trực nghĩ một lúc rồi sau đó ra lệnh:
- Bộ quân hai ngàn tiến lên ngọn núi phía tả.
Nhận lệnh, một nhị thiên nhân tướng dẫn bộ binh xông phá lên trên, nơi mà có rất nhiều tinh kỳ đang phấp phới bay. Bộ binh tay cằm thuẫn sắt, đao nhắn nối đuôi nhau tiến lên, nhưng họ cứ tiến lên mà không gặp bất cứ sự ngăn trở nào. Tinh kỳ trước mặt chỉ là những ngọn cờ được cằm trên tay của những bù nhìn rơm. Nhị thiên nhân tướng sao khi rà xoát thì phất cờ báo hiệu.
Bên dưới Phạm Trực thấy cờ báo thì nói:
- Quả nhiên là nghi binh, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.
- Điều thệm năm đội tiến lên các ngọn đồi trước mặt cho ta.
Quân của Phạm Trực lập tức y lệnh thi hành, từng đội, từng đội tiến lên theo chỉ định, nhưng lần này có khác một chút. Hai trong số năm ngon đồi tiến quân có quân Việt đã đón chờ sẵng, và số lượng lên đến vài ngàn. Ở hai ngọn đồi ấy quân của Phạm Trực liên tiếp bị đẩy lùi.
- Bên trái ba ngàn, trước mặt bốn ngàn, quả nhiên ẩn tàng không ít binh lực.
- Kẻ lĩnh quân để ta chơi với mi.
Dứt lời, Phạm Trực cưỡi ngựa đi trước, đại quân thấy vậy nối gót theo sau. Phạm Trực không nói, chỉ tay ra hiệu, kẻ chỉ huy bên dưới hiểu ngay, lập tức phân binh ra làm bốn hướng, tấn công các địa điểm khác nhau. Còn Phạm Trực thì dẫn năm ngàn quân tấn công một ngọn núi cao nhất ở phía hữu.
Quân của Phạm Trực tiến như gió, lướt qua những hàng cây cao vút, chuẩn bị tiến đánh thì phía trước một trận mưa tên đã bắn tới.
Phập, phập.
Tên như mưa rơi, hàng trăm, hàng trăm mũi tên tề phát bắn chết và bị thương một phần quân sĩ, Phạm Trực lấy kích gạt tên nghe rào rào, sau đó chờ cho loạt tên dứt đi, ông ta lại tiếp tục hành quân lên phía trên, nhưng so với phương hướng di chuyển ban đầu đã có thay đổi ít nhiều.
Rào, rào.
Lại một trận mưa tên nữa, cả ngàn cây tên lao xuống rơi lộp độp trên những mảnh khiên sắt, nhưng số lượng quá nhiều, cộng sức gió tặng mạnh sự công phá khiến cho đội quân của Phạm Trực mất thêm khá nhiều người.
Phó tướng nói với Phạm Trực:
- Có lẽ địch biết hướng di chuyển của chúng ta, tướng quân người xem, dường như bất cứ chỗ đặt chân nào của quân ta đều bị địch đoán trước vậy.
Phạm Trực cũng biết điều đó, ông giơ tay hạ lệnh quân sĩ:
- Tất cả tạm thời dừng lại.
Quân đội lập tức thắng cương dừng ngựa, thì ngay lập tức chỗ họ chuẩn bị tiến tới, mưa tên từ trên trời đã trút xuống ào ào. Loạt tên vừa dứt, Phạm Trực liền quay ngựa đâm thẳng lên đồi theo một hướng khác, lối đi này bị cây cối chắn đường chằn chịt, tuy nhiên không ngăn nổi đại đội của Phạm Trực dưới trướng.
Phạm Trực nói:
- Quả nhiên đường đi nước bước của ta đều trong tay chúng, kẻ lĩnh quân này không phải hạng tầm thường.
- Nếu ngươi đã có nhã hứng lẫn trốn tấn công từ trong bóng tối, thì để lão tử lôi mặt chuột của ngươi ra vậy.
Phạm Trực đi đầu, liên tiếp thay đổi phương hướng di chuyển, quân đội di chuyển trong rừng rậm, dốc và địa hình phức tạp ngổn ngang nhưng một chút chậm bước cũng chưa từng xảy ra. Phương thiên họa kích với lục lạc ở đầu rung lên thứ âm thanh vui tai, nhưng thứ âm thanh này không phải là thứ âm thanh mang lại hạnh phúc, mà là một giai điệu chết chóc.
Leng keng, leng keng.
Tiếng lục lạc rung mạnh khi phương thiên họa kích toàn lực chém về phía trước, lưỡi kích sắt cắt mạnh vào một thân cây đang chắn lối. Sức mạnh của nó bị cản lại, một sức mạnh cự đại không kém đang điên cuồng ào ạt tới.
Bang.
Một kích một đao chạm nhau, uy lực của phương thiên họa kích và thanh long đao toàn lực xung phá, hai con chiến mã bị sức mạnh này mà không nhấc được một bước chân, khó khăn trụ vững không bị đẩy lui. Còn phía trên hai mãnh tướng nhìn nhau thưởng thức:
- Là ai mau xưng tên?
- Đại tướng Việt quốc Lai Câu.
- Đại danh nghe qua đã lâu, Phạm Trực xin tiếp vài chiêu đối ẩm.
Lời cạn cũng là lúc động thủ, hai tướng vung vít binh khí cả trăm cân, dấn thân vào trận kịch chiến như đã được thiên địa sắp đặt.
Kích của ngươi, đao của ta, sự nhanh nhẹn của ngươi, sự mạnh bạo của ta.
Máu đang không ngừng sôi sục, như rượu nồng say thắm vào trong.
Càng uống lại càng nồng, càng nồng lại càng say, đến quên đi nổi đau đang hiện hữu.
Đao vẫn không ngừng vung lên, kích không ngừng chém xuống.
Máu thịt và áo giáp bị xé toạc, cùng một cỗ bá khí đang muốn đào thoát ra ngoài.
Tất cả còn lại chỉ là sự điên cuồng, điên cuồng trong trận chiến của hai dã thú.
Sư tử và mãnh hổ đều là ác thú, đều là chúa tể sơn lâm, đều là những loài có móng sắc nhất, răng nhọn nhất, cùng một đấu tâm không bao giờ biết gục ngã. Ánh mắt mang dại, cử động nhanh như gió, hai con dã thú gằm ghè từng chút một, cơn khát máu tỏa ra khiến chúng quân sỹ theo quanh phải kinh hãi dừng bước.
Bang.
Một chiêu lại đến, thanh long đao như bừng tỉnh phô ra sức mạnh thôn thiên cái địa, bên kia phương thiên họa kích như tử địch nhiều năm, một chút cũng không chịu thua thiệt. Đao và kích cứ qua rồi lại, cứ tới rồi lui, binh sỹ hai bên chẳng biết từ lúc nào cũng bị cuốn vào trận chiến của hai người, trở thành cỏ cây mặc sức họ dẫm đạp.
Sinh mệnh rốt cục là gì, trước sức mạnh của hai con người ấy, ngàn vạn lính chẳng khác nào rơm rác, mỏng manh đến đáng thương. Sự sợ hãi đang réo gọi, tử thần đang nhăm nhe như muốn cắn nuốt tất cả, máu đang đào thoát ra khỏi cơ thể, sinh mạng cũng không còn giữ được, tất cả đều là vì trận chiến của hai con thú ấy.
Keng.
Lai Câu chém một đao cực mạnh, lưỡi đao ấy bị thanh kích sắt chặn lấy, Lai Câu lạnh nhạt nói:
- Thủ pháp này ta đã từng thấy qua, nhưng đã quá lâu nên không còn nhớ rõ nữa.
- Tên tướng kia, rốt cục hai ta phải chăng đã từng chạm mặt.
- Nhưng, ..., nhưng nếu có một đối thủ như ngươi tại sao ta lại không nhớ ra kia chứ.
Phạm Trực ánh mắt sắc lạnh như dao, cùng một nụ cười tàn nhẫn:
- Ngươi có thể không nhớ về ta, nhưng ta thì mãi không quên được ngươi.
- Lai Câu, ta và ngươi có một món nợ sâu hơn trời bể, trước đây ta không thể hạ được ngươi, thì bây giờ ta sẽ làm điều đó.
- Tiếp ta một chiêu.
Phương thiên họa kích như sấm giật, đâm một kích toàn lực, lục lạc đính kèm trên đó rung lên, sau đó mạnh mẽ tiến về phía Lai Câu.
Keng.
Lai Câu thu đao lại, thân đao đón nhận lưỡi kích sắc lẹm, còn chưa kịp phản công thì từ đâm kích đã chuyển sang chém, hết chém rồi bạt, biến hóa khôn lường. Nhìn vào kẻ địch trước mặt, Lai Câu chợt nhận ra quyết tâm của kẻ đó, trong ánh mắt của hắn là một thứ ánh sáng rực cháy như một ngọn lửa hung bạo cắn nuốt vạn vật. Đôi tay thoăn thoắt, nhanh nhẹn, làm cho thanh phương thiên họa kích cứng nhắt bỗng trở nên mềm dẻo đến lạ thường.
Nhìn binh khí của địch, Lai Câu lại nhìn về thanh long đao rồi nói:
- Ngươi sao vậy, ta cảm giác ngươi đang rung lên, không cam tâm phải không, thấy kẻ tử địch truyền kiếp quá mạnh mà bản thân không muốn chịu thua kém phải không?
- Thanh long đao, ơi hỡi thanh long đao, hãy cho nó biết sức mạnh của ngươi nào.
Bắp thịt căng cứng gồng mình vút thanh đại đao bằng sắt nguyên, thanh long gầm gào phóng mình đưa cái sắc lạnh ghê người phả vào đối thủ.
Bang.
Đao và kích lại chạm nhau, sức mạnh quá lớn khiến cho binh khí hai bên đều nức mẻ, những mảnh sắt không kiềm được bắn tung tóe ra sau như những mãnh đạn, những kẻ kém may mắn bị bắn đến toát da, rách thịt.
Nhưng mặc cho sự hoảng loạn của binh sĩ hai bên, hai vị tướng lãnh vẫn điềm nhiên như không mà đối chiến.
Ngoài trận chiến của hai người, những vị trí khác liên quân và Việt quân cũng đang nổ ra những trận đánh lớn. Những địa điểm mà Phạm Trực chỉ ra đều là nơi có tồn đọng phục binh của quân Việt, số lượng tuy nhiều ít khác nhau nhưng đều là nơi Việt quân lưu trú, dường như thế trận đang nằm trong tay liên quân vậy.
Sát.
Thân Minh cùng một vài danh tướng chia đường tấn công các cứ điểm, áp đảo về quân lực khiến cho trận chiến trở thành thế trận một chiều. Long Cơ quan sát tất cả sau đó ra lệnh:
- Lập tức cho toàn bộ quân lui về hậu sơn.
- Phái hai đội đi theo tiếp ứng, ngăn ngừa kỵ binh của địch.
Quân lệnh đưa ra, các cánh quân lần lượt lui theo chỉ định, từng đội, từng đội vừa chống trả vừa rút. Thân Minh thấy địch chưa hẳn đã thua mà có ý thoái lui, sợ mắc mưu nên không dám liều lĩnh tấn công, chỉ cho một nhóm dduoir theo, còn đại quân bám theo sau. Điều đó càng khiến cho việc dời binh của Long Cơ càng trở nên dễ dàng.
Bốn cánh quân đã lui, Lai Câu cũng không ham chiến, Lai Câu chém mạnh một đao khiến hai tướng bật ra xa, sau đó Lai Câu nói:
- Hôm nay chỉ đến đây thôi, lúc khác ta với ngươi sẽ lại tái đấu.
- Hi vọng đến lúc đó ngươi vẫn giữ được sức mạnh như ngày hôm nay, có như vậy thì trận đấu mới thú vị.
Phạm Trực thu kích lại rồi nói:
- Muốn đi là đi nào có dể vậy!
Phương thiên họa kích lại rung lên chém tới, nhưng lúc này sau lưng Lai Câu một đội cung tiễn thủ đã xuất hiện, bắn tới tấp về phía trước. Phạm Trực vung thương lên gạt phăng đi tất cả, nhưng khi hắn vừa ngước lên thì Lai Câu đã âm thầm rút lui. Phạm Trực khuôn mặt lạnh lùng nói với chúng tướng sỹ:
- Bảo mọi người châm lửa đốt rừng, toàn quân di chuyển về phía tả truy kích địch.
Quân sĩ nhận lệnh thì lập tức thi hành, các trụ lấy lửa sớm được tạo thành, các đội kỵ binh thay nhau chia lửa tiến lên, châm lửa vào các rừng cây rậm rạp, vào các đồi núi. Lửa nương thế gió cháy đùng đùng tạo thành một bức tường lửa rộng lớn dài mấy dặm, đuổi theo sau quân Việt, còn Phạm Trực lại dẫn quân theo một lối khác đuổi riết không buôn.
Phạm Trực nói thầm trong lòng:
- Để ta xem là ngươi nhanh hay lửa nhanh.
Hôm đó trời gió to, một vùng núi rừng chằn chịt bị hỏa thần nhấn chìm, những cột khói vút cao xông thẳng lên trời, khắp nơi đều là biển lửa.
Xung quanh ông ta, núi rừng trùng trùng điệp điệp bao phủ, cỏ cây xanh tốt đua nhau khoe sắc, nhưng trong vẻ đẹp của vạn vật lại toát lên cảm giác khó chịu. Một thứ xúc cảm lo âu khi chiến tuyến của địch ngày càng cận kề.
Báo.
Một tên tiểu tướng phi ngựa hỏa tốc tiến đến trình báo:
- Bẩm tướng quân, phía trước tiền đội phát hiện quân địch đang dàn quân.
- Trên các đầu núi đều có cắm quân kỳ, phỏng ước quân địch phía trước có hơn sáu vạn.
Phạm Trực nghe vậy thì suy ngẫm rồi nói:
- Quân địch không thể đông như vậy, ắt hẳn là kế nghi binh.
- Ngươi lập tức bảo Côn Phong đi chậm lại, kiếm chỗ dàn quân, ta tự đến để đánh giá tình hình.
Tên tiểu tướng nhận lệnh, sau đó phi ngựa trở lại, còn Phạm Trực cũng dốc binh sỹ tiến mau một chút, nhanh chóng hội họp với tiền quân.
Đi độ được năm dặm, quân cảu Phạm Trực đã gặp được cánh quân của Côn Phong. Lúc này phía trước mấy ngọn núi, cờ xí thay nhau di chuyển, các đỉnh núi đều có khói bay, Côn Phong nói với Phạm Trực:
- Địch từ sớm đã chiếm được địa lợi, các cao điểm tốt đều bị chiếm lấy, nhất cử nhất động của quân ta đều trong tầm kiểm soát của địch.
- Đại nhân trận này người tính đánh như thế nào.
Phạm Trực đánh giá tình hình, hắn nhìn một dãi rừng núi, cờ xí chớp động, đôi chỗ có quân đội di chuyển, nhưng tất cả đều bị rừng cây bao phủ nên không đoán được là quân địch nhiều ít thế nào.
Phạm Trực nghĩ một lúc rồi sau đó ra lệnh:
- Bộ quân hai ngàn tiến lên ngọn núi phía tả.
Nhận lệnh, một nhị thiên nhân tướng dẫn bộ binh xông phá lên trên, nơi mà có rất nhiều tinh kỳ đang phấp phới bay. Bộ binh tay cằm thuẫn sắt, đao nhắn nối đuôi nhau tiến lên, nhưng họ cứ tiến lên mà không gặp bất cứ sự ngăn trở nào. Tinh kỳ trước mặt chỉ là những ngọn cờ được cằm trên tay của những bù nhìn rơm. Nhị thiên nhân tướng sao khi rà xoát thì phất cờ báo hiệu.
Bên dưới Phạm Trực thấy cờ báo thì nói:
- Quả nhiên là nghi binh, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.
- Điều thệm năm đội tiến lên các ngọn đồi trước mặt cho ta.
Quân của Phạm Trực lập tức y lệnh thi hành, từng đội, từng đội tiến lên theo chỉ định, nhưng lần này có khác một chút. Hai trong số năm ngon đồi tiến quân có quân Việt đã đón chờ sẵng, và số lượng lên đến vài ngàn. Ở hai ngọn đồi ấy quân của Phạm Trực liên tiếp bị đẩy lùi.
- Bên trái ba ngàn, trước mặt bốn ngàn, quả nhiên ẩn tàng không ít binh lực.
- Kẻ lĩnh quân để ta chơi với mi.
Dứt lời, Phạm Trực cưỡi ngựa đi trước, đại quân thấy vậy nối gót theo sau. Phạm Trực không nói, chỉ tay ra hiệu, kẻ chỉ huy bên dưới hiểu ngay, lập tức phân binh ra làm bốn hướng, tấn công các địa điểm khác nhau. Còn Phạm Trực thì dẫn năm ngàn quân tấn công một ngọn núi cao nhất ở phía hữu.
Quân của Phạm Trực tiến như gió, lướt qua những hàng cây cao vút, chuẩn bị tiến đánh thì phía trước một trận mưa tên đã bắn tới.
Phập, phập.
Tên như mưa rơi, hàng trăm, hàng trăm mũi tên tề phát bắn chết và bị thương một phần quân sĩ, Phạm Trực lấy kích gạt tên nghe rào rào, sau đó chờ cho loạt tên dứt đi, ông ta lại tiếp tục hành quân lên phía trên, nhưng so với phương hướng di chuyển ban đầu đã có thay đổi ít nhiều.
Rào, rào.
Lại một trận mưa tên nữa, cả ngàn cây tên lao xuống rơi lộp độp trên những mảnh khiên sắt, nhưng số lượng quá nhiều, cộng sức gió tặng mạnh sự công phá khiến cho đội quân của Phạm Trực mất thêm khá nhiều người.
Phó tướng nói với Phạm Trực:
- Có lẽ địch biết hướng di chuyển của chúng ta, tướng quân người xem, dường như bất cứ chỗ đặt chân nào của quân ta đều bị địch đoán trước vậy.
Phạm Trực cũng biết điều đó, ông giơ tay hạ lệnh quân sĩ:
- Tất cả tạm thời dừng lại.
Quân đội lập tức thắng cương dừng ngựa, thì ngay lập tức chỗ họ chuẩn bị tiến tới, mưa tên từ trên trời đã trút xuống ào ào. Loạt tên vừa dứt, Phạm Trực liền quay ngựa đâm thẳng lên đồi theo một hướng khác, lối đi này bị cây cối chắn đường chằn chịt, tuy nhiên không ngăn nổi đại đội của Phạm Trực dưới trướng.
Phạm Trực nói:
- Quả nhiên đường đi nước bước của ta đều trong tay chúng, kẻ lĩnh quân này không phải hạng tầm thường.
- Nếu ngươi đã có nhã hứng lẫn trốn tấn công từ trong bóng tối, thì để lão tử lôi mặt chuột của ngươi ra vậy.
Phạm Trực đi đầu, liên tiếp thay đổi phương hướng di chuyển, quân đội di chuyển trong rừng rậm, dốc và địa hình phức tạp ngổn ngang nhưng một chút chậm bước cũng chưa từng xảy ra. Phương thiên họa kích với lục lạc ở đầu rung lên thứ âm thanh vui tai, nhưng thứ âm thanh này không phải là thứ âm thanh mang lại hạnh phúc, mà là một giai điệu chết chóc.
Leng keng, leng keng.
Tiếng lục lạc rung mạnh khi phương thiên họa kích toàn lực chém về phía trước, lưỡi kích sắt cắt mạnh vào một thân cây đang chắn lối. Sức mạnh của nó bị cản lại, một sức mạnh cự đại không kém đang điên cuồng ào ạt tới.
Bang.
Một kích một đao chạm nhau, uy lực của phương thiên họa kích và thanh long đao toàn lực xung phá, hai con chiến mã bị sức mạnh này mà không nhấc được một bước chân, khó khăn trụ vững không bị đẩy lui. Còn phía trên hai mãnh tướng nhìn nhau thưởng thức:
- Là ai mau xưng tên?
- Đại tướng Việt quốc Lai Câu.
- Đại danh nghe qua đã lâu, Phạm Trực xin tiếp vài chiêu đối ẩm.
Lời cạn cũng là lúc động thủ, hai tướng vung vít binh khí cả trăm cân, dấn thân vào trận kịch chiến như đã được thiên địa sắp đặt.
Kích của ngươi, đao của ta, sự nhanh nhẹn của ngươi, sự mạnh bạo của ta.
Máu đang không ngừng sôi sục, như rượu nồng say thắm vào trong.
Càng uống lại càng nồng, càng nồng lại càng say, đến quên đi nổi đau đang hiện hữu.
Đao vẫn không ngừng vung lên, kích không ngừng chém xuống.
Máu thịt và áo giáp bị xé toạc, cùng một cỗ bá khí đang muốn đào thoát ra ngoài.
Tất cả còn lại chỉ là sự điên cuồng, điên cuồng trong trận chiến của hai dã thú.
Sư tử và mãnh hổ đều là ác thú, đều là chúa tể sơn lâm, đều là những loài có móng sắc nhất, răng nhọn nhất, cùng một đấu tâm không bao giờ biết gục ngã. Ánh mắt mang dại, cử động nhanh như gió, hai con dã thú gằm ghè từng chút một, cơn khát máu tỏa ra khiến chúng quân sỹ theo quanh phải kinh hãi dừng bước.
Bang.
Một chiêu lại đến, thanh long đao như bừng tỉnh phô ra sức mạnh thôn thiên cái địa, bên kia phương thiên họa kích như tử địch nhiều năm, một chút cũng không chịu thua thiệt. Đao và kích cứ qua rồi lại, cứ tới rồi lui, binh sỹ hai bên chẳng biết từ lúc nào cũng bị cuốn vào trận chiến của hai người, trở thành cỏ cây mặc sức họ dẫm đạp.
Sinh mệnh rốt cục là gì, trước sức mạnh của hai con người ấy, ngàn vạn lính chẳng khác nào rơm rác, mỏng manh đến đáng thương. Sự sợ hãi đang réo gọi, tử thần đang nhăm nhe như muốn cắn nuốt tất cả, máu đang đào thoát ra khỏi cơ thể, sinh mạng cũng không còn giữ được, tất cả đều là vì trận chiến của hai con thú ấy.
Keng.
Lai Câu chém một đao cực mạnh, lưỡi đao ấy bị thanh kích sắt chặn lấy, Lai Câu lạnh nhạt nói:
- Thủ pháp này ta đã từng thấy qua, nhưng đã quá lâu nên không còn nhớ rõ nữa.
- Tên tướng kia, rốt cục hai ta phải chăng đã từng chạm mặt.
- Nhưng, ..., nhưng nếu có một đối thủ như ngươi tại sao ta lại không nhớ ra kia chứ.
Phạm Trực ánh mắt sắc lạnh như dao, cùng một nụ cười tàn nhẫn:
- Ngươi có thể không nhớ về ta, nhưng ta thì mãi không quên được ngươi.
- Lai Câu, ta và ngươi có một món nợ sâu hơn trời bể, trước đây ta không thể hạ được ngươi, thì bây giờ ta sẽ làm điều đó.
- Tiếp ta một chiêu.
Phương thiên họa kích như sấm giật, đâm một kích toàn lực, lục lạc đính kèm trên đó rung lên, sau đó mạnh mẽ tiến về phía Lai Câu.
Keng.
Lai Câu thu đao lại, thân đao đón nhận lưỡi kích sắc lẹm, còn chưa kịp phản công thì từ đâm kích đã chuyển sang chém, hết chém rồi bạt, biến hóa khôn lường. Nhìn vào kẻ địch trước mặt, Lai Câu chợt nhận ra quyết tâm của kẻ đó, trong ánh mắt của hắn là một thứ ánh sáng rực cháy như một ngọn lửa hung bạo cắn nuốt vạn vật. Đôi tay thoăn thoắt, nhanh nhẹn, làm cho thanh phương thiên họa kích cứng nhắt bỗng trở nên mềm dẻo đến lạ thường.
Nhìn binh khí của địch, Lai Câu lại nhìn về thanh long đao rồi nói:
- Ngươi sao vậy, ta cảm giác ngươi đang rung lên, không cam tâm phải không, thấy kẻ tử địch truyền kiếp quá mạnh mà bản thân không muốn chịu thua kém phải không?
- Thanh long đao, ơi hỡi thanh long đao, hãy cho nó biết sức mạnh của ngươi nào.
Bắp thịt căng cứng gồng mình vút thanh đại đao bằng sắt nguyên, thanh long gầm gào phóng mình đưa cái sắc lạnh ghê người phả vào đối thủ.
Bang.
Đao và kích lại chạm nhau, sức mạnh quá lớn khiến cho binh khí hai bên đều nức mẻ, những mảnh sắt không kiềm được bắn tung tóe ra sau như những mãnh đạn, những kẻ kém may mắn bị bắn đến toát da, rách thịt.
Nhưng mặc cho sự hoảng loạn của binh sĩ hai bên, hai vị tướng lãnh vẫn điềm nhiên như không mà đối chiến.
Ngoài trận chiến của hai người, những vị trí khác liên quân và Việt quân cũng đang nổ ra những trận đánh lớn. Những địa điểm mà Phạm Trực chỉ ra đều là nơi có tồn đọng phục binh của quân Việt, số lượng tuy nhiều ít khác nhau nhưng đều là nơi Việt quân lưu trú, dường như thế trận đang nằm trong tay liên quân vậy.
Sát.
Thân Minh cùng một vài danh tướng chia đường tấn công các cứ điểm, áp đảo về quân lực khiến cho trận chiến trở thành thế trận một chiều. Long Cơ quan sát tất cả sau đó ra lệnh:
- Lập tức cho toàn bộ quân lui về hậu sơn.
- Phái hai đội đi theo tiếp ứng, ngăn ngừa kỵ binh của địch.
Quân lệnh đưa ra, các cánh quân lần lượt lui theo chỉ định, từng đội, từng đội vừa chống trả vừa rút. Thân Minh thấy địch chưa hẳn đã thua mà có ý thoái lui, sợ mắc mưu nên không dám liều lĩnh tấn công, chỉ cho một nhóm dduoir theo, còn đại quân bám theo sau. Điều đó càng khiến cho việc dời binh của Long Cơ càng trở nên dễ dàng.
Bốn cánh quân đã lui, Lai Câu cũng không ham chiến, Lai Câu chém mạnh một đao khiến hai tướng bật ra xa, sau đó Lai Câu nói:
- Hôm nay chỉ đến đây thôi, lúc khác ta với ngươi sẽ lại tái đấu.
- Hi vọng đến lúc đó ngươi vẫn giữ được sức mạnh như ngày hôm nay, có như vậy thì trận đấu mới thú vị.
Phạm Trực thu kích lại rồi nói:
- Muốn đi là đi nào có dể vậy!
Phương thiên họa kích lại rung lên chém tới, nhưng lúc này sau lưng Lai Câu một đội cung tiễn thủ đã xuất hiện, bắn tới tấp về phía trước. Phạm Trực vung thương lên gạt phăng đi tất cả, nhưng khi hắn vừa ngước lên thì Lai Câu đã âm thầm rút lui. Phạm Trực khuôn mặt lạnh lùng nói với chúng tướng sỹ:
- Bảo mọi người châm lửa đốt rừng, toàn quân di chuyển về phía tả truy kích địch.
Quân sĩ nhận lệnh thì lập tức thi hành, các trụ lấy lửa sớm được tạo thành, các đội kỵ binh thay nhau chia lửa tiến lên, châm lửa vào các rừng cây rậm rạp, vào các đồi núi. Lửa nương thế gió cháy đùng đùng tạo thành một bức tường lửa rộng lớn dài mấy dặm, đuổi theo sau quân Việt, còn Phạm Trực lại dẫn quân theo một lối khác đuổi riết không buôn.
Phạm Trực nói thầm trong lòng:
- Để ta xem là ngươi nhanh hay lửa nhanh.
Hôm đó trời gió to, một vùng núi rừng chằn chịt bị hỏa thần nhấn chìm, những cột khói vút cao xông thẳng lên trời, khắp nơi đều là biển lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.