Chương 251: Bách Thế Trưởng Lão (2)
Nhất Bá Nhân Thông
22/05/2019
Thanh Minh đắc chí cười nói.
- Để xem Hỏa linh lực hay thể thuật của ngươi làm thế nào chống lại thủy tiễn của ta.
Không chỉ Thanh Minh to mắt chờ xem Bách Thế làm thế nào khi mà sức mạnh linh lực của Thanh Minh lớn hơn 4 lần so với Bách Thế nhờ vào tu vi Tông cảnh tầng 3. Mà cả khán đài đệ tử cũng đều dõi mắt để nhìn, coi Bách Thế trưởng lão làm thế nào để minh chứng cho câu ngạo mạn của mình “nếu các ngươi cho rằng Thủy khắc Hỏa thì đã lầm, bây giờ ta sẽ cho các ngươi thấy, thứ gì mới thật sự khắc thứ gì”.
Mẹ nó, sức mạnh linh lực đã thua 4 lần, Hỏa còn bị Thủy khắc nên khiến Hỏa lại yếu thêm vài phần, vậy nên rõ ràng từ “thua” đã chờ ở ngay trước mặt rồi. Đòi thắng, đòi chứng minh, cái quần ấy!
Cho dù Công pháp có ở cấp Tôn, Đế cũng thua thôi vì công pháp vốn lấy gốc là sức mạnh linh lực, chỉ khi sức mạnh linh lực ngang nhau hoặc hơn thua một chút thì mới nhờ công pháp phân thắng bại. Còn bây giờ là thua đến 4 lần, công pháp có mạnh cũng không đỡ được.
Thần thông? Không sai, Thần thông sẽ cứu được, nhưng linh lực tiêu hoa là cực kỳ lớn. Vả lại Thanh Minh trưởng lão chẳng lẽ không có Thần thông?
Thần thông cũng có gốc từ sức mạnh linh lực, chưa biết Thần thông Bách Thế trưởng lão mạnh như thế nào nhưng ngay từ đầu thì Thần thông của Thanh Minh trưởng lão cũng đã mạnh hơn gấp 4 lần. Thứ duy nhất có thể cứu được Bách Thế trưởng lão lúc này đó chính là sự lĩnh ngộ Thần thông phải cao hơn Thanh Minh trưởng lão ít nhất 1 lần, cũng tức là phải có lĩnh ngộ Thần thông ở cấp độ Tướng cảnh.
Và điều đó là điều hoàn toàn không có khả năng.
Trừ phi Bách Thế trưởng lão có thiên tư siêu cấp như các đỉnh cấp thiên tài ở các đại tông môn to lớn nhất Nam Vực.
Đứng trước mọi ánh mắt chờ xem hài, đối diện thủy tiễn tựa mưa tên giăng đầy lối thoát. Bách Thế cười nhạt trên khuôn mặt đầy bình thường lại còn đeo kính tựa anh chàng “học sinh giỏi” ở căn nhà hàng xóm, khinh miệt nói.
- Đây là sức mạnh của ngươi ư? Thật nhỏ yếu. Ta sẽ cho người thấy, Thủy linh lực của ngươi chẳng là gì, và ngươi, cũng chẳng khác gì một con dê đang chờ ta đến làm món thịt nướng.
- Hỏa Điêu, Phong Hỏa Xa Vũ!
Dứt lời, một phần Hỏa linh lực của Bách Thế được giải thoát, nó bay lên bầu trời rồi hóa thành một con đại bàng lửa xanh lục cao to 5m. Con đại bàng vừa thành hình liền vung lên đôi cánh rực lửa liên hồi, tạo nên cuồng phong cùng vô số lông chim lửa đánh về phía thủy tiễn.
- Hỏa thuật, Đại Hỏa Cầu!
Chưa dừng lại ở đó, Bách Thế còn đồng lúc tạo nên một viên cầu lửa xanh lục cao đến 5m, che khuất đi tầm nhìn của Thanh Minh đối với hắn và bay khá nhanh về hướng Thanh Minh.
- Đùng đùng đùng…
Đúng lúc này thì lông chim lửa và thủy tiễn cũng va phạm, chúng tạo nên những vụ nổ liên hồi rồi kỳ lạ tan biến mất, trong khi rõ ràng Thủy khắc Hỏa, Hỏa không thể thắng Thủy trong giao tranh, nhất là khi Thanh Minh còn mạnh hơn Bách Thế.
Và rồi lại thậm chí còn bất ngờ hơn nữa khi xuất hiện trước mắt mọi người là vài lông chim lửa đã chiến thắng thủy tiễn, phá tan thủy tiễn rồi lao vun vút về phía Thanh Minh.
- Không thể nào, chuyện này thật hư cấu…
Cả khán đài tròn mắt cả lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phải chăng đây là Thần thông của Bách Thế trưởng lão.
- Làm sao có thể?
Bách Minh cũng rất giật mình, khó tin, nhưng đứng trước Đại Hỏa Cầu và một số lông chim lửa của Bách Thế đang cấp tốc lao đến, hắn không có thời gian dừng để suy nghĩ.
Hắn khẽ dậm bước chân nhảy lên không trung hòng tránh thoát Đại Hỏa Cầu và lông chim lửa đang giết về vị trí cũ của hắn, trong lòng cũng đã nhanh hiểu rằng Bách Thế không đơn giản như vẻ bề ngoài đã thể hiện. Hắn muốn hạ gục Bách Thế thì phải sử dụng thực lực thật sự của bản thân hắn.
- Ngu xuẩn!
Thế nhưng là trong lúc Thanh Minh tự cho rằng với tốc độ lao lên cao của hắn, lông chim lửa hay Đại Hỏa Cầu không theo kịp thì Bách Thế bất ngờ đã xuất hiện ở ngay bên cạnh Đại Hỏa Cầu vì vốn dĩ ngay từ đầu Đại Hỏa Cầu đã di chuyển không được nhanh.
Bách Thế khẽ liếc mắt nhìn Thanh Minh đang kinh ngạc, không biết Bách Thế đnag chuẩn bị làm gì khi xuất hiện ở đó. Chân Bách Thế bỗng bộc phát sức lực mạnh, một cú đá thẳng vào Đại Hỏa Cầu, đánh bay Đại Hỏa Cầu theo một chiều nghiêng và biến Đại Hỏa Cầu từ “cầu” thành “cung” với tốc độ bay đã trở nên quá mức nhanh.
- Cái chó gì! Chết tiệt!
- Thủy Trọng Thuẫn!
Một lần nữa kinh ngạc đến trợn mắt, chẳng thể hiểu nỗi vì lý do gì Bách Thế có thể tác động trực tiếp được lên chiêu thức, đó là điều hư cấu, cái chó chết vô lý cực kỳ. Thế nhưng Thanh Minh vốn đã chẳng phải người quan chiến, hắn là một người trong cuộc nên không có thời gian suy nghĩ tại sao mà là phải suy nghĩ cách ứng phó ngay.
Và đối với tốc độ không thể né tránh này của Đại Hỏa Cầu, hắn không thể làm gì khác ngoài việc buộc phải sử dụng đến một trong ba chiêu thức của Thủy Hà Ngục, Thủy Trọng Thuẫn!
Thủy Trọng Thuẫn không phải một tuyến phòng thủ đơn giản. Từ “Trọng” trong “Thủy Trọng Thuẫn” đã hoàn toàn nói lên tấm thủy thuẫn này cực kỳ nặng, vì thế cũng có thể hiểu nó cũng cực kỳ cứng, đảm bảo có thể đỡ mọi chiêu thức mà không phải do cường giả quá mạnh gây ra.
Trong trận chiến đấu với kẻ thua bản thân 4 lần sức mạnh như Bách Thế, Thủy Trọng Thuẫn chắc chắn là một bức tưởng thủ vệ không bao giờ ngã của Thanh Minh.
Tuy nhiên…
- Ngươi hãy nhìn kỹ lại xem đó có phải là Đại Hỏa Cầu hay không?!
Bách Thế có vẻ ngay từ lúc đá Đại Hỏa Cầu đi thì đã bay đến trên lưng của con đại bàng lửa xanh, điều khiển nó lấy tốc độ nhanh nhất có thể để rút lui khỏi phạm vi cả Thanh Minh trưởng lão. Hắn khẽ đẩy nhẹ cặp kính, nhìn Thanh Minh trưởng lão lắc đầu nói.
- GRốngggg!
Đồng lúc trong khi tất cả mọi người quan chiến, lão giả trọng tài và Thanh Minh còn chưa kịp hiểu ý nghĩa lời nói của hắn, mà vốn dĩ ngay từ não của họ cũng đã chẳng đuổi kịp diễn biến trận đấu khi thấy cảnh “Bách Thế đá Đại Hỏa Cầu” và chết lặng tại đó thì một tiếng gầm rống kỳ lạ vang lên tựa như xung quanh đây đang có một con yêu thú gào thét dữ dội.
Tiếp đó, một cảnh tựa dường như chỉ có trong mơ, có trong những câu chuyện không có thực hay ảo giác bỗng nhiên diễn ra khiến tất cả ngươi quan sát được đều ngây người, đứng hình. Đại Hỏa Cầu đang bay đến Thanh Minh vậy mà bất ngờ từ “cung” hóa thành một cái miệng rồng to lớn, nuốt trọn cả Thanh Minh và Thủy Trọng Thuẫn vào bên trong rồi lao về phía xa.
Ở bên trong đầu rồng, Thanh Minh dù là chẳng thể hiểu nỗi cái chó má gì không có thật đang diễn ra, chiêu thức phóng ra bỗng từ quả cầu biến thành đầu rồng? Cái WTF!. Nhưng nhờ Thủy Trọng Thuẫn bảo vệ quanh người nên bản thân hắn cảm nhận được cái đầu rồng lửa xanh này ngoài việc mang hắn đi xa thì không có bất kỳ sức sát thương nào lên người hắn.
Do vậy, hắn đứng khoanh tay nhìn Bách Thế ở phương xa mà chế giễu.
- Ta lại tưởng thứ gì hay ho, hóa ra chỉ là làm màu che mắt thiên hạ. Một chiêu thức thật vớ vẩn. Bách Thế, bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy, sức mạnh thật sự của…
- Chiến đến nơi vẫn còn chưa biết. Ta thật sự bội phục sự bình tĩnh hết sức kinh người của Thanh Minh trưởng lão nhưng cũng rất tiếc cho ngươi.
Thanh Minh còn chưa dứt hết lời muốn nói thì Bách Thế cũng đã dừng di chuyển, nhìn hắn đầy vẻ lắc đầu.
Ngay sau đó, trong ánh mắt của mọi người, dù là người núp trong bóng tối hay là người đứng ở ngoài ánh sáng quan sát, dù là cường giả cao nhân hay người yếu, kẻ nhược. Tại lúc này, cái đầu rồng lửa xanh đang nhốt Thanh Minh bỗng nhiên lóe sáng lên, càng lúc càng sáng, cứ tựa như một ngôi sao tẻ nhạt chợt trở thành ngôi sáng nhất vũ trụ. Và khi ánh sáng chói lòa ấy đạt đến cực điểm thì cũng là lúc…
- Chói mắt quá, đây… đây là gì vậy?
- Không nhìn thấy được.
- Tất cả nhắm mắt, bịt tai lại ngay!
Tại nơi nào đó trong đấu trường, một cao nhân cường giả lợi hại dường như đã biết được chuyện gì sắp xảy ra bên trong Chiến Vân Đài nên lập tứ lớn giọng hô lên, âm thanh vang vọng khắp bầu trời Bát Huyến Tông để cho các đệ tử, kẻ yếu nghe được mà mong chóng làm theo.
Nhưng rất đáng tiếc, phát hiện này đến khá là trễ, đệ tử nghe được và kịp thời làm ra hành động nhắm mắt, bịt tai là không nhiều, số lượng chưa đến trăm.
- ĐÙNG!!!
Một tiếng nổ lớn bộc phát ra từ vị trí Thanh Minh trưởng lão vang vọng. Đất đai rung chuyển kịch liệt. Âm thanh rung chấn dữ dội tựa vũ bão.
Đất, đá, sức gió chèn ép từ vụ nổ bạo phát khắp nơi, văng đi mười sáu hướng. May mắn là nhờ có lớp trận pháp phòng ngự trên Chiến Vân Đài ngăn chặn việc chúng lao ra tấn công các vị đệ tử, giữ chúng lại bên trong, không thì có lẽ đã có rất nhiều đệ tử nơi đây phải nhận lấy thương tích.
Dù vậy thì trận rung chuyển mặt đất vẫn khiến các vị đệ tử mất thăng bằng, té ngã, còn sự chấn động không khí do tiếng nổ quá mức lớn cũng đã khiến các vị đệ tử không kịp bịt tai phải bị tổn thương màn nhĩ, thủng màn nhĩ, thậm chí là bị điếc hẳn một hoặc hai bên tai đối với các đệ tử đứng quá gần vụ ở nổ Chiến Vân Đài.
Đây chính là sức mạnh hủy diệt của Tông cảnh!
Người quan chiến có trận pháp phòng ngự bảo hộ mà còn bị như thế thì Thanh Minh trưởng lão, người đã hứng trọn vụ nổ thì hẳn không nói cũng biết đã lành ít, dữ nhiều. Thậm chí nói không chừng là đã “không từ mà vong”.
Thời gian vài chục giây nhanh chóng qua đi, trong sự bình ổn tâm tình, cố gắng gượng dậy cơ thể bị thương tổn của các đệ tử. Tại vị trí vụ nổ bên trong Chiến Vân Đài, bụi mù, khói đất chẳng mấy chốc tan đi để làm hiện ra một lòng chảo rộng lớn 50m, độ sâu lớn nhất ở trung tâm chảo là 5m vì dẫu sao thì vật nổ đã nổ ở trên không trung chứ không phải dưới đất.
Nằm ở trung tâm lồng chảo là một cơ thể trần trụi, tóc, râu cũng chẳng còn của một người đầy vết thương cháy khét, da thịt bong tróc lộ rõ xương, gương mặt yếu ớt, bơ phờ không chút sức lực. Nhưng mà dù vậy thì vẫn có thể thấy được một đôi mắt còn chưa hết ngạc nhiên, ngỡ ngàng của sự khó tin đang hiện hữu rõ trên gương mặt người đó.
Người này không ai khác mà chính là Thanh Minh trưởng lão. Nhờ Thủy Trọng Thuẫn và Linh Giáp mặc trên người nên hắn đã thoát chết, nhưng mà tiếc thay thì nhẫn giới chứa tài sản tích lũy mấy trăm năm cuộc đời của hắn cùng Linh Giáp đều đã tan biến.
Nhẫn giới được tạo nên chủ yếu nhờ trận pháp. Nhẫn giới hỏng thì trận pháp hỏng, điều đó cũng đồng nghĩa với tất cả mọi thứ bên trong đều bị nhốt lại. Nhẫn giới hóa tro, tất cả cũng đều hóa thành tro. Nếu nhẫn giới của Thanh Minh trưởng lão có cấp bậc cao hơn thì đã khác đi rất nhiều, không phải tay trắng như hiện tại.
- Vụt!
Trưởng lão trọng tài sau một lúc thất thần không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, những điều vừa thấy có phải là thật liền thoáng giật mình lên khi chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, lão lập tức bay đến vị trí của Thanh Minh trưởng lão để xem thử hắn thế nào còn trợ giúp, cố gắng hết sức không để hắn chết.
Chừng vài giây sau, khi khán đài đã tạm thời bình ổn, mọi đệ tử đều ngơ ngác nhìn xung quanh, trưởng lão trọng tài thấy Thanh Minh không có vấn đề thương tích gì lớn liền đứng lên tuyên bố.
- Người thắng cuộc là Bách…
- Ta vẫn chưa thua!
Không để trưởng lão trọng tài nói thêm một từ “Thế”, Thanh Minh nhịn đau nhưng tổng thể thì vẫn còn khỏe như trâu đứng bật dậy nói.
- Ta còn đánh được, không thể tính là thua.
Tất nhiên rồi, hắn bây giờ đã là kẻ trắng tay, ngoài ra thì danh dự cũng mất hết khi lãnh trọn một đòn của kẻ yếu hơn bản thân mấy lần, nếu hắn nhận thua thì sau này còn chỗ đứng nào cho hắn trong Bát Huyền Tông đây.
Hắn phải giết Bách Thế hoặc ít nhất phải là người thắng cuộc sau cùng!
Vừa nãy lãnh trọn một vụ nổ chẳng qua chỉ là do hắn bất cẩn vì không ngờ tới Bách Thế có thể trực tiếp chạm được vào chiêu thức rồi thay đổi hướng đi, cũng như tốc độ của nó. Nhưng lần này chắc chắn sẽ khác, hắn tuyệt đối sẽ không cho Bách Thế có thêm một lần cơ hội nào nữa, hắn vẫn chưa dùng đến sức mạnh thật sự.
Trưởng lão trọng tài nghe Thanh Minh cự lời liền không vui nói.
- Hừ. Ngươi nhìn ngươi xem, ngươi còn chỗ nào nguyên vẹn để mà tiếp tục chiến đấu? Ngươi đã thua Bách Thế rồi, chấp nhận sự thật này đi.
- Thắng thua dựa trên tiêu chí sắp có một trong hai người phải chết. Ta bây giờ hoàn toàn khỏe mạnh, làm sao lại phán ta thua.
Thanh Minh không phục nói. Hắn quyết liệt phản kháng quyết định của trọng tài.
Không nói mấy thứ khác và cả giới nhẫn mấy trăm năm tích góp tài sản của hắn, chỉ nói đến danh dự của hắn, một người Thủy hệ, sức mạnh linh lực mạnh gấp 4 lần lại bị tính thua bởi một tên Hỏa hệ nhỏ yếu, hắn sau này làm sao còn có thể gặp người đây, mặt mũi làm sao còn. Chưa kể hắn còn phải ăn nói như thế nào với người đó.
Do vậy, có chết hắn cũng không nhận thua.
- Sư huynh, đệ không ngại đánh với hắn thêm vài trăm hiệp đâu. Huynh cứ để hắn thỏa mãn sự ảo tưởng sức mạnh của hắn.
Đúng lúc này, Bách Thế đứng trên lưng đại bàng lửa xanh cũng bay đến gần đó. Hắn nhìn hai người nói.
- Được. Nếu hai ngươi đều đã muốn chiến tiếp thì cứ việc, nhưng lần này ta sẽ không quản nữa, sống chết tùy các ngươi. Hãy nhớ lấy điều này.
Hai người đã đều muốn đánh tiếp thì trưởng lão trọng tài cũng chẳng còn gì để nói thêm. Cứ đơn giản bỏ mặc hai người muốn làm gì thì làm cho rảnh nợ là tốt.
Nói xong câu đó, trưởng lão trọng tài cũng liền rời đi, quay về vị trí cũ chờ xem ai sẽ là kẻ phải chết. Nhưng đồng thời cũng suy nghĩ về Bách Thế trưởng lão kỳ quái, về những gì mà hắn vừa thể hiện. Đó hoàn toàn là điều đã phản bác mọi định lý về cách sử dụng chiêu thức.
Một chiêu thức đã ném ra ngoài thì dù là địch hay người đã tạo ra nó chạm vào thì cũng sẽ bị thương tích. Đằng này Bách Thế cứ vô tư đá thẳng vào Đại Hỏa Cầu, bây giờ còn cưỡi trên đại bàng lửa mà cứ trông như đang cưỡi yêu thú, không hề nhận một tí sát thương nào vào người.
Cái khốn gì đang diễn ra thế này. Một loại công pháp kỳ dị chăng?
Cũng không chỉ một mình trưởng lão trọng tài. Tất cả mọi người có mặt nơi đây, bất kể là cường giả hay kẻ đứng đầu một Tông đều có ý nghĩ giống như vậy.
Cứ ngỡ đến đây xem chỉ là một trận biến bình dị, đơn giản mà ai cũng có thể đoán trước được kết quả thắng thua sẽ thuộc về bên nào. Nhưng không, mọi chuyện diễn ra không hề giống như dự tính.
Người có sức mạnh yếu hơn 4 lần lại đang nắm lợi thế. Thủy không thể khắc Hỏa. Một loại công pháp kỳ dị xuất hiện.
Tất cả đều tồn tại ở trên một vị trưởng lão mới gia nhập Bát Huyền Tông, người có thiên phú gần như ngang bằng Tông chủ và sở hữu một ngọn lửa màu xanh lục vô cùng đặc dị mà chưa từng có một sử sách nào ghi chép lại.
Bách Thế!
- Để xem Hỏa linh lực hay thể thuật của ngươi làm thế nào chống lại thủy tiễn của ta.
Không chỉ Thanh Minh to mắt chờ xem Bách Thế làm thế nào khi mà sức mạnh linh lực của Thanh Minh lớn hơn 4 lần so với Bách Thế nhờ vào tu vi Tông cảnh tầng 3. Mà cả khán đài đệ tử cũng đều dõi mắt để nhìn, coi Bách Thế trưởng lão làm thế nào để minh chứng cho câu ngạo mạn của mình “nếu các ngươi cho rằng Thủy khắc Hỏa thì đã lầm, bây giờ ta sẽ cho các ngươi thấy, thứ gì mới thật sự khắc thứ gì”.
Mẹ nó, sức mạnh linh lực đã thua 4 lần, Hỏa còn bị Thủy khắc nên khiến Hỏa lại yếu thêm vài phần, vậy nên rõ ràng từ “thua” đã chờ ở ngay trước mặt rồi. Đòi thắng, đòi chứng minh, cái quần ấy!
Cho dù Công pháp có ở cấp Tôn, Đế cũng thua thôi vì công pháp vốn lấy gốc là sức mạnh linh lực, chỉ khi sức mạnh linh lực ngang nhau hoặc hơn thua một chút thì mới nhờ công pháp phân thắng bại. Còn bây giờ là thua đến 4 lần, công pháp có mạnh cũng không đỡ được.
Thần thông? Không sai, Thần thông sẽ cứu được, nhưng linh lực tiêu hoa là cực kỳ lớn. Vả lại Thanh Minh trưởng lão chẳng lẽ không có Thần thông?
Thần thông cũng có gốc từ sức mạnh linh lực, chưa biết Thần thông Bách Thế trưởng lão mạnh như thế nào nhưng ngay từ đầu thì Thần thông của Thanh Minh trưởng lão cũng đã mạnh hơn gấp 4 lần. Thứ duy nhất có thể cứu được Bách Thế trưởng lão lúc này đó chính là sự lĩnh ngộ Thần thông phải cao hơn Thanh Minh trưởng lão ít nhất 1 lần, cũng tức là phải có lĩnh ngộ Thần thông ở cấp độ Tướng cảnh.
Và điều đó là điều hoàn toàn không có khả năng.
Trừ phi Bách Thế trưởng lão có thiên tư siêu cấp như các đỉnh cấp thiên tài ở các đại tông môn to lớn nhất Nam Vực.
Đứng trước mọi ánh mắt chờ xem hài, đối diện thủy tiễn tựa mưa tên giăng đầy lối thoát. Bách Thế cười nhạt trên khuôn mặt đầy bình thường lại còn đeo kính tựa anh chàng “học sinh giỏi” ở căn nhà hàng xóm, khinh miệt nói.
- Đây là sức mạnh của ngươi ư? Thật nhỏ yếu. Ta sẽ cho người thấy, Thủy linh lực của ngươi chẳng là gì, và ngươi, cũng chẳng khác gì một con dê đang chờ ta đến làm món thịt nướng.
- Hỏa Điêu, Phong Hỏa Xa Vũ!
Dứt lời, một phần Hỏa linh lực của Bách Thế được giải thoát, nó bay lên bầu trời rồi hóa thành một con đại bàng lửa xanh lục cao to 5m. Con đại bàng vừa thành hình liền vung lên đôi cánh rực lửa liên hồi, tạo nên cuồng phong cùng vô số lông chim lửa đánh về phía thủy tiễn.
- Hỏa thuật, Đại Hỏa Cầu!
Chưa dừng lại ở đó, Bách Thế còn đồng lúc tạo nên một viên cầu lửa xanh lục cao đến 5m, che khuất đi tầm nhìn của Thanh Minh đối với hắn và bay khá nhanh về hướng Thanh Minh.
- Đùng đùng đùng…
Đúng lúc này thì lông chim lửa và thủy tiễn cũng va phạm, chúng tạo nên những vụ nổ liên hồi rồi kỳ lạ tan biến mất, trong khi rõ ràng Thủy khắc Hỏa, Hỏa không thể thắng Thủy trong giao tranh, nhất là khi Thanh Minh còn mạnh hơn Bách Thế.
Và rồi lại thậm chí còn bất ngờ hơn nữa khi xuất hiện trước mắt mọi người là vài lông chim lửa đã chiến thắng thủy tiễn, phá tan thủy tiễn rồi lao vun vút về phía Thanh Minh.
- Không thể nào, chuyện này thật hư cấu…
Cả khán đài tròn mắt cả lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phải chăng đây là Thần thông của Bách Thế trưởng lão.
- Làm sao có thể?
Bách Minh cũng rất giật mình, khó tin, nhưng đứng trước Đại Hỏa Cầu và một số lông chim lửa của Bách Thế đang cấp tốc lao đến, hắn không có thời gian dừng để suy nghĩ.
Hắn khẽ dậm bước chân nhảy lên không trung hòng tránh thoát Đại Hỏa Cầu và lông chim lửa đang giết về vị trí cũ của hắn, trong lòng cũng đã nhanh hiểu rằng Bách Thế không đơn giản như vẻ bề ngoài đã thể hiện. Hắn muốn hạ gục Bách Thế thì phải sử dụng thực lực thật sự của bản thân hắn.
- Ngu xuẩn!
Thế nhưng là trong lúc Thanh Minh tự cho rằng với tốc độ lao lên cao của hắn, lông chim lửa hay Đại Hỏa Cầu không theo kịp thì Bách Thế bất ngờ đã xuất hiện ở ngay bên cạnh Đại Hỏa Cầu vì vốn dĩ ngay từ đầu Đại Hỏa Cầu đã di chuyển không được nhanh.
Bách Thế khẽ liếc mắt nhìn Thanh Minh đang kinh ngạc, không biết Bách Thế đnag chuẩn bị làm gì khi xuất hiện ở đó. Chân Bách Thế bỗng bộc phát sức lực mạnh, một cú đá thẳng vào Đại Hỏa Cầu, đánh bay Đại Hỏa Cầu theo một chiều nghiêng và biến Đại Hỏa Cầu từ “cầu” thành “cung” với tốc độ bay đã trở nên quá mức nhanh.
- Cái chó gì! Chết tiệt!
- Thủy Trọng Thuẫn!
Một lần nữa kinh ngạc đến trợn mắt, chẳng thể hiểu nỗi vì lý do gì Bách Thế có thể tác động trực tiếp được lên chiêu thức, đó là điều hư cấu, cái chó chết vô lý cực kỳ. Thế nhưng Thanh Minh vốn đã chẳng phải người quan chiến, hắn là một người trong cuộc nên không có thời gian suy nghĩ tại sao mà là phải suy nghĩ cách ứng phó ngay.
Và đối với tốc độ không thể né tránh này của Đại Hỏa Cầu, hắn không thể làm gì khác ngoài việc buộc phải sử dụng đến một trong ba chiêu thức của Thủy Hà Ngục, Thủy Trọng Thuẫn!
Thủy Trọng Thuẫn không phải một tuyến phòng thủ đơn giản. Từ “Trọng” trong “Thủy Trọng Thuẫn” đã hoàn toàn nói lên tấm thủy thuẫn này cực kỳ nặng, vì thế cũng có thể hiểu nó cũng cực kỳ cứng, đảm bảo có thể đỡ mọi chiêu thức mà không phải do cường giả quá mạnh gây ra.
Trong trận chiến đấu với kẻ thua bản thân 4 lần sức mạnh như Bách Thế, Thủy Trọng Thuẫn chắc chắn là một bức tưởng thủ vệ không bao giờ ngã của Thanh Minh.
Tuy nhiên…
- Ngươi hãy nhìn kỹ lại xem đó có phải là Đại Hỏa Cầu hay không?!
Bách Thế có vẻ ngay từ lúc đá Đại Hỏa Cầu đi thì đã bay đến trên lưng của con đại bàng lửa xanh, điều khiển nó lấy tốc độ nhanh nhất có thể để rút lui khỏi phạm vi cả Thanh Minh trưởng lão. Hắn khẽ đẩy nhẹ cặp kính, nhìn Thanh Minh trưởng lão lắc đầu nói.
- GRốngggg!
Đồng lúc trong khi tất cả mọi người quan chiến, lão giả trọng tài và Thanh Minh còn chưa kịp hiểu ý nghĩa lời nói của hắn, mà vốn dĩ ngay từ não của họ cũng đã chẳng đuổi kịp diễn biến trận đấu khi thấy cảnh “Bách Thế đá Đại Hỏa Cầu” và chết lặng tại đó thì một tiếng gầm rống kỳ lạ vang lên tựa như xung quanh đây đang có một con yêu thú gào thét dữ dội.
Tiếp đó, một cảnh tựa dường như chỉ có trong mơ, có trong những câu chuyện không có thực hay ảo giác bỗng nhiên diễn ra khiến tất cả ngươi quan sát được đều ngây người, đứng hình. Đại Hỏa Cầu đang bay đến Thanh Minh vậy mà bất ngờ từ “cung” hóa thành một cái miệng rồng to lớn, nuốt trọn cả Thanh Minh và Thủy Trọng Thuẫn vào bên trong rồi lao về phía xa.
Ở bên trong đầu rồng, Thanh Minh dù là chẳng thể hiểu nỗi cái chó má gì không có thật đang diễn ra, chiêu thức phóng ra bỗng từ quả cầu biến thành đầu rồng? Cái WTF!. Nhưng nhờ Thủy Trọng Thuẫn bảo vệ quanh người nên bản thân hắn cảm nhận được cái đầu rồng lửa xanh này ngoài việc mang hắn đi xa thì không có bất kỳ sức sát thương nào lên người hắn.
Do vậy, hắn đứng khoanh tay nhìn Bách Thế ở phương xa mà chế giễu.
- Ta lại tưởng thứ gì hay ho, hóa ra chỉ là làm màu che mắt thiên hạ. Một chiêu thức thật vớ vẩn. Bách Thế, bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy, sức mạnh thật sự của…
- Chiến đến nơi vẫn còn chưa biết. Ta thật sự bội phục sự bình tĩnh hết sức kinh người của Thanh Minh trưởng lão nhưng cũng rất tiếc cho ngươi.
Thanh Minh còn chưa dứt hết lời muốn nói thì Bách Thế cũng đã dừng di chuyển, nhìn hắn đầy vẻ lắc đầu.
Ngay sau đó, trong ánh mắt của mọi người, dù là người núp trong bóng tối hay là người đứng ở ngoài ánh sáng quan sát, dù là cường giả cao nhân hay người yếu, kẻ nhược. Tại lúc này, cái đầu rồng lửa xanh đang nhốt Thanh Minh bỗng nhiên lóe sáng lên, càng lúc càng sáng, cứ tựa như một ngôi sao tẻ nhạt chợt trở thành ngôi sáng nhất vũ trụ. Và khi ánh sáng chói lòa ấy đạt đến cực điểm thì cũng là lúc…
- Chói mắt quá, đây… đây là gì vậy?
- Không nhìn thấy được.
- Tất cả nhắm mắt, bịt tai lại ngay!
Tại nơi nào đó trong đấu trường, một cao nhân cường giả lợi hại dường như đã biết được chuyện gì sắp xảy ra bên trong Chiến Vân Đài nên lập tứ lớn giọng hô lên, âm thanh vang vọng khắp bầu trời Bát Huyến Tông để cho các đệ tử, kẻ yếu nghe được mà mong chóng làm theo.
Nhưng rất đáng tiếc, phát hiện này đến khá là trễ, đệ tử nghe được và kịp thời làm ra hành động nhắm mắt, bịt tai là không nhiều, số lượng chưa đến trăm.
- ĐÙNG!!!
Một tiếng nổ lớn bộc phát ra từ vị trí Thanh Minh trưởng lão vang vọng. Đất đai rung chuyển kịch liệt. Âm thanh rung chấn dữ dội tựa vũ bão.
Đất, đá, sức gió chèn ép từ vụ nổ bạo phát khắp nơi, văng đi mười sáu hướng. May mắn là nhờ có lớp trận pháp phòng ngự trên Chiến Vân Đài ngăn chặn việc chúng lao ra tấn công các vị đệ tử, giữ chúng lại bên trong, không thì có lẽ đã có rất nhiều đệ tử nơi đây phải nhận lấy thương tích.
Dù vậy thì trận rung chuyển mặt đất vẫn khiến các vị đệ tử mất thăng bằng, té ngã, còn sự chấn động không khí do tiếng nổ quá mức lớn cũng đã khiến các vị đệ tử không kịp bịt tai phải bị tổn thương màn nhĩ, thủng màn nhĩ, thậm chí là bị điếc hẳn một hoặc hai bên tai đối với các đệ tử đứng quá gần vụ ở nổ Chiến Vân Đài.
Đây chính là sức mạnh hủy diệt của Tông cảnh!
Người quan chiến có trận pháp phòng ngự bảo hộ mà còn bị như thế thì Thanh Minh trưởng lão, người đã hứng trọn vụ nổ thì hẳn không nói cũng biết đã lành ít, dữ nhiều. Thậm chí nói không chừng là đã “không từ mà vong”.
Thời gian vài chục giây nhanh chóng qua đi, trong sự bình ổn tâm tình, cố gắng gượng dậy cơ thể bị thương tổn của các đệ tử. Tại vị trí vụ nổ bên trong Chiến Vân Đài, bụi mù, khói đất chẳng mấy chốc tan đi để làm hiện ra một lòng chảo rộng lớn 50m, độ sâu lớn nhất ở trung tâm chảo là 5m vì dẫu sao thì vật nổ đã nổ ở trên không trung chứ không phải dưới đất.
Nằm ở trung tâm lồng chảo là một cơ thể trần trụi, tóc, râu cũng chẳng còn của một người đầy vết thương cháy khét, da thịt bong tróc lộ rõ xương, gương mặt yếu ớt, bơ phờ không chút sức lực. Nhưng mà dù vậy thì vẫn có thể thấy được một đôi mắt còn chưa hết ngạc nhiên, ngỡ ngàng của sự khó tin đang hiện hữu rõ trên gương mặt người đó.
Người này không ai khác mà chính là Thanh Minh trưởng lão. Nhờ Thủy Trọng Thuẫn và Linh Giáp mặc trên người nên hắn đã thoát chết, nhưng mà tiếc thay thì nhẫn giới chứa tài sản tích lũy mấy trăm năm cuộc đời của hắn cùng Linh Giáp đều đã tan biến.
Nhẫn giới được tạo nên chủ yếu nhờ trận pháp. Nhẫn giới hỏng thì trận pháp hỏng, điều đó cũng đồng nghĩa với tất cả mọi thứ bên trong đều bị nhốt lại. Nhẫn giới hóa tro, tất cả cũng đều hóa thành tro. Nếu nhẫn giới của Thanh Minh trưởng lão có cấp bậc cao hơn thì đã khác đi rất nhiều, không phải tay trắng như hiện tại.
- Vụt!
Trưởng lão trọng tài sau một lúc thất thần không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, những điều vừa thấy có phải là thật liền thoáng giật mình lên khi chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, lão lập tức bay đến vị trí của Thanh Minh trưởng lão để xem thử hắn thế nào còn trợ giúp, cố gắng hết sức không để hắn chết.
Chừng vài giây sau, khi khán đài đã tạm thời bình ổn, mọi đệ tử đều ngơ ngác nhìn xung quanh, trưởng lão trọng tài thấy Thanh Minh không có vấn đề thương tích gì lớn liền đứng lên tuyên bố.
- Người thắng cuộc là Bách…
- Ta vẫn chưa thua!
Không để trưởng lão trọng tài nói thêm một từ “Thế”, Thanh Minh nhịn đau nhưng tổng thể thì vẫn còn khỏe như trâu đứng bật dậy nói.
- Ta còn đánh được, không thể tính là thua.
Tất nhiên rồi, hắn bây giờ đã là kẻ trắng tay, ngoài ra thì danh dự cũng mất hết khi lãnh trọn một đòn của kẻ yếu hơn bản thân mấy lần, nếu hắn nhận thua thì sau này còn chỗ đứng nào cho hắn trong Bát Huyền Tông đây.
Hắn phải giết Bách Thế hoặc ít nhất phải là người thắng cuộc sau cùng!
Vừa nãy lãnh trọn một vụ nổ chẳng qua chỉ là do hắn bất cẩn vì không ngờ tới Bách Thế có thể trực tiếp chạm được vào chiêu thức rồi thay đổi hướng đi, cũng như tốc độ của nó. Nhưng lần này chắc chắn sẽ khác, hắn tuyệt đối sẽ không cho Bách Thế có thêm một lần cơ hội nào nữa, hắn vẫn chưa dùng đến sức mạnh thật sự.
Trưởng lão trọng tài nghe Thanh Minh cự lời liền không vui nói.
- Hừ. Ngươi nhìn ngươi xem, ngươi còn chỗ nào nguyên vẹn để mà tiếp tục chiến đấu? Ngươi đã thua Bách Thế rồi, chấp nhận sự thật này đi.
- Thắng thua dựa trên tiêu chí sắp có một trong hai người phải chết. Ta bây giờ hoàn toàn khỏe mạnh, làm sao lại phán ta thua.
Thanh Minh không phục nói. Hắn quyết liệt phản kháng quyết định của trọng tài.
Không nói mấy thứ khác và cả giới nhẫn mấy trăm năm tích góp tài sản của hắn, chỉ nói đến danh dự của hắn, một người Thủy hệ, sức mạnh linh lực mạnh gấp 4 lần lại bị tính thua bởi một tên Hỏa hệ nhỏ yếu, hắn sau này làm sao còn có thể gặp người đây, mặt mũi làm sao còn. Chưa kể hắn còn phải ăn nói như thế nào với người đó.
Do vậy, có chết hắn cũng không nhận thua.
- Sư huynh, đệ không ngại đánh với hắn thêm vài trăm hiệp đâu. Huynh cứ để hắn thỏa mãn sự ảo tưởng sức mạnh của hắn.
Đúng lúc này, Bách Thế đứng trên lưng đại bàng lửa xanh cũng bay đến gần đó. Hắn nhìn hai người nói.
- Được. Nếu hai ngươi đều đã muốn chiến tiếp thì cứ việc, nhưng lần này ta sẽ không quản nữa, sống chết tùy các ngươi. Hãy nhớ lấy điều này.
Hai người đã đều muốn đánh tiếp thì trưởng lão trọng tài cũng chẳng còn gì để nói thêm. Cứ đơn giản bỏ mặc hai người muốn làm gì thì làm cho rảnh nợ là tốt.
Nói xong câu đó, trưởng lão trọng tài cũng liền rời đi, quay về vị trí cũ chờ xem ai sẽ là kẻ phải chết. Nhưng đồng thời cũng suy nghĩ về Bách Thế trưởng lão kỳ quái, về những gì mà hắn vừa thể hiện. Đó hoàn toàn là điều đã phản bác mọi định lý về cách sử dụng chiêu thức.
Một chiêu thức đã ném ra ngoài thì dù là địch hay người đã tạo ra nó chạm vào thì cũng sẽ bị thương tích. Đằng này Bách Thế cứ vô tư đá thẳng vào Đại Hỏa Cầu, bây giờ còn cưỡi trên đại bàng lửa mà cứ trông như đang cưỡi yêu thú, không hề nhận một tí sát thương nào vào người.
Cái khốn gì đang diễn ra thế này. Một loại công pháp kỳ dị chăng?
Cũng không chỉ một mình trưởng lão trọng tài. Tất cả mọi người có mặt nơi đây, bất kể là cường giả hay kẻ đứng đầu một Tông đều có ý nghĩ giống như vậy.
Cứ ngỡ đến đây xem chỉ là một trận biến bình dị, đơn giản mà ai cũng có thể đoán trước được kết quả thắng thua sẽ thuộc về bên nào. Nhưng không, mọi chuyện diễn ra không hề giống như dự tính.
Người có sức mạnh yếu hơn 4 lần lại đang nắm lợi thế. Thủy không thể khắc Hỏa. Một loại công pháp kỳ dị xuất hiện.
Tất cả đều tồn tại ở trên một vị trưởng lão mới gia nhập Bát Huyền Tông, người có thiên phú gần như ngang bằng Tông chủ và sở hữu một ngọn lửa màu xanh lục vô cùng đặc dị mà chưa từng có một sử sách nào ghi chép lại.
Bách Thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.