Chương 65: Chương 64: Chương 64: Thật sự tính toán
Nhất Bá Nhân Thông
04/07/2018
Vừa đến nơi, một bầu không khí âm u, tĩnh lặng tức thì vây lấy cơ thể Vô Thường. Ngồi ở đó đặt tay lên bàn, Quan Vũ khẽ cười có phần gượng gạo với Vô Thường, Mị Ảnh Lam thì vẫn như cũ ngồi ngoan, riêng Phượng Tiên Nhã thì như một khúc gỗ ngây ngốc ra, cứ nhìn mãi cây kem đã hóa hành nước đã ngấm gần hết vào đất nâu ướt của rừng.
-Haizzz…
Thở ra một hơi, Vô Thường đặt đống đồ ăn lên bàn, hương thơm từ nó tỏa ra xung quanh khiến Quan Vũ và Mị Ảnh Lam ngửi được liền khó giữ được phép lịch sự, hai người ngồi im nhìn thức ăn trên bàn mà liên tục nuốt khan, dạ dày nhảy nhót đại động, khó chịu.
Vô Thường bước qua chỗ ngồi của Phượng Tiên Nhã ngay kế bên.
Đến nơi, Vô Thường lập tức khụy xuống, hai tay lớn bất ngờ xông lên mặt đỏ hồng của Phượng Tiên Nhãn, véo mạnh má rất mềm mà lại mịn của nàng. Hắn nói.
-Buồn cái gì mà buồn, Vô Thường ta không buồn thì thôi, Tiên Nhã tiểu thư buồn cái khỉ mốc!
-Chỉ là một cây kem thôi, lần tới có thời gian ta lại lấy cho mỗi người một cái.
Sau đó Vô Thường buông tay ra, lấy một cái ghế đúng nghĩa khi nó nơi dựa lưng chống mệt đặt ngay khoảng trống bên cạnh Tiên Nhã, mặc kệ nàng ta đang ôm mặt đau tròn xoe cặp mắt ướt nhìn hắn chằm chằm mà vừa hờn dỗi, vừa thấy có lỗi với hắn.
Vô Thường nhìn Mị Ảnh Lam, Quan Vũ, rồi cuối cùng là Phượng Tiên Nhã đang nhìn mình, hắn nói như chưa từng xảy ra chuyện gì.
-Ăn đi thôi. Ăn xong liền đi, chúng ta không có nhiều thời gian.
Nói xong, Vô Thường không đợi ai nói hay kịp hành động gì, hắn đứng dậy bắt đầu phân chia thức ăn.
Xoẹt!
Một tay vung lên, hai con chim nướng chia thành hai nửa, mỗi một nửa đều nằm ở trong một chén gỗ của bốn người.
Vụt!
Một cái ném, bốn cái bánh lần lượt bay đến vị trí trên bàn của bốn người.
Cạch!
Lấy nắp của nồi gỗ xuống khiến mùi thơm bên trong ùa ra ngoài, bao trùm bốn phí khiến lòng người khó có thể nhịn được nước miếng trào ra.
-Thường huynh, mấy món này trông thơm ngon quá, ta… ta ăn…
-Vũ huynh ăn cũng được, không ăn cũng chẳng sao.
Nhấp một ngụm trà, Vô Thường không để ý Quan Vũ dù là một Linh Nhân cảnh vốn không cần ăn, chỉ cần hấp thụ linh khí là đủ sống dư giả qua ngày đang nhiễu nước miếng khóe miệng, mắt sáng nhìn hắn, hắn cứ nói thẳng thừng một câu, rồi tự rót cho bản thân một ly trà nhỏ, nhấm nháp một trận.
Sau đó, trong ánh mắt mở to hết hồn, tràn ngập đầy sự ngơ ngác của ba người Phượng Tiên Nhã, Vô Thường tức khắc chộp lấy nửa con chim nướng vàng giòn trong chén gỗ.
-Hút…
Đưa lên ngay miệng, Vô Thường hút mạnh một hơi, tất cả thịt nướng đều bay vào miệng hắn, trên tay chỉ còn đúng mộ bộ xương trắng của con chim.
Chưa dừng lại, bàn tay Vô Thường hướng đến miếng bánh vàng vàng trắng trắng mà cầm lấy.
-Cạp cạp cạp cạp.
Chỉ bốn lần cắn, một chiếc bánh hình tròn tròn có đường kính gần 15cm đều nằm gọn trong miệng Vô Thường, khiến miệng hắn phình to như vừa bị người cho ăn đấm.
-Ngoằm ngoằm… ngoằm…
Bất chấp hình tượng, không cần tỏ vẻ mình con nhà giàu tế nhị hay đập trai, mà vốn hiện tại hắn cũng không đẹp trai gì, Vô Thường vô tư nhai bánh chóp chép, miệng liên tục phát ra âm thanh kỳ quái khiến ba người Quan Vũ lâm vào im lặng nhìn theo.
-Nhìn gì mà nhìn, không lo ăn đi, ăn không hết lần sau ta liền không nấu gì nữa, có nấu chỉ mình ta ăn.
Hầm hừ nói với ba người Quan Vũ, Vô Thường nuốt bánh xuống bụng, tiếp đó hắn một tay cầm chén gỗ vươn đến cái nồi gà hầm, lấy cái môi (hay còn gọi là giá múc canh) bằng gỗ múc xuống một cái cánh gà cùng một chén nước hầm đậm đà hương vị thơm ngon.
-Ngoằm.
-Ực.
Một lần cắn, một lần uống, cả chén canh hầm đều trôi vào bụng Vô Thường.
Đặt chén xuống, Vô Thường nhẹ nhàng rót một ly trà nhỏ mà từ từ thưởng thức.
-Chà chà, tuyệt.
Uống xong một ly này, Vô Thường lập tức ngồi dậy vươn vai thoải mái.
-Còn nửa giờ nữa sẽ khởi hành, mọi người cứ dùng bữa tự nhiên.
Dùng linh lực tẩy rửa chén đũa, ly của mình, Vô Thường thu đồ đạc vào giới nhẫn rồi đi lại gần ao nhỏ rửa mặt, tiếp đó liền nhảy lên cây to bên cạnh ao, nằm ngủ an lành trên một cái nhánh cây lớn.
Đợi cho đến khi hắn có vẻ yên giấc nhẹ, ba người Quan Vũ mới thu hồi ánh mắt nhìn hắn, thoáng nhìn rồi tập trung vào thức ăn trên bàn mà Vô Thường đã cất công nấu cho bọn họ, mặc dù họ có lẽ không cần ăn.
-Thường huynh đã có lòng làm món, ba người chúng ta cũng nên ăn thôi.
Quan Vũ khẽ nói với Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã, nhưng mà chính hắn lại là người có cái biểu hiện bản mặt không thể chờ đợi được, nhìn tham chằm chằm vài ba món ít ỏi trên bàn.
Hắn vẫn đang cần chút mặt mũi.
-Ưm.
Như cũ, Mị Ảnh Lam chỉ nhẹ gật đầu một cái tán thành.
-Vậy chúng ta ăn đi Vũ ca, Lam tỷ.
Phượng Tiên Nhã sau khi nhìn Vô Thường trải qua một loạt hành động mất hình tượng, một nụ cười tươi khẽ hiện lên trên mặt nàng, nó như làm vơi đi cảm giác phiền muộn khi nãy.
Trong đầu Phượng Tiên Nhã bất chợt hiện lên một câu tiếu ý “hắn là người rất kỳ lạ a, hì hì”.
-Rồi rồi, mọi người cùng ăn.
Nói rồi, Quan Vũ tức thì không chờ đợi ai, tay lớn như gió vươn ra, cầm lấy nửa con chim nướng to gần bằng nắm tay trong chén gỗ lên miệng cắn một miếng.
Bên cạnh chỉ cách vài chục cm, Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã cũng khẽ cầm bánh nướng xé xuống một miếng, nhẹ bỏ vào miệng xinh.
-Ừm...!
-Ưm...!
-Ứm…!
Trợn tròn mắt vì quá mức kinh ngạc trong sự ngây ngất hương vị đang tan dần trong miệng, ba người Quan Vũ tiếp đó liền…
Nằm ở trên cành cây lớn cách ba người Quan Vũ không xa, Vô Thường nhắm mắt lim dim, âm thầm tự suy đoán và tính toán kĩ càng lại từ đầu, bởi vì não hắn bây giờ đã chân chính rãnh rỗi.
“Hiện có mười giới, trăm hai mươi ngày. Vậy ra nơi này, mà không phải, chính xác thì bình chướng mới đúng, nó sẽ bao quanh mảnh đất này theo dạng hình tròn”.
Trên thực tế có thể sẽ không phải hình tròn như Vô Thường nghĩ, nhưng nếu ngoại trừ hình tròn thì hắn không thể nghĩ ra hình khác hợp lý hơn.
“Khi xuất hiện, ta ở vị trí biên, vậy có nghĩa các giới khác cũng sẽ ở biên”
“Khoảng cách giữa giới này với giới kia trong mười giới sẽ bằng nhau, tức là ở hai bên trái, phải của Nhân tộc sẽ có hai tộc khác gần kề và đều cách Nhân tộc một đoạn bằng nhau”.
Xuất hiện ở trên thảo nguyên nhỏ với bức tượng nam nhân bằng đá đứng sừng sững, Vô Thường có thể tạm suy đoán như vậy.
“Xem nào, tất cả thông tin tiểu Nhã Nhã chia sẻ đều là do tổng hợp thông tin từ những cuộc tranh đoạt lần trước mà ra, cho nên có thể nó sẽ không hoàn toàn chính xác. Còn quy luật trò chơi thì nàng nói là từ lần tranh đoạt đầu tiên đã có, những lần sau không lặp lại nhưng quy luật không hề đổi”.
“Hừm, để xem…”
Trong đầu Vô Thường chợt hiện ra một vòng tròn có mười chấm đen nằm đều trên đường tròn. Ở tâm vòng tròn, một vòng tròn nhỏ ẩn dụ cho khu vực bán kính 5km hiện ra.
“Nếu đi thẳng một đường vuông góc với bình chướng, cũng tức là theo nhóm của Tiêu Thần tiến đến khu rừng rồi cứ thế đi thẳng thì chắc chắn sẽ đến được trung tâm mảnh đại lục, nơi sẽ diễn ra cuộc chiến phân thứ hạng”.
Vô Thường vẽ mười đường thẳng nối từ chấm đen nằm trên đường tròn nối đến vòng tròn nhỏ tại tâm.
“Nếu đây là một cuộc chơi đã được sắp đặt sẵn bởi bàn tay của một ai đó, chẳng hạn như là Thần. Vậy thì ta có thể khẳng định một điều, thời gian để đi đến trung tâm sẽ không vượt quá 100 ngày, thậm chí là không vượt quá một nửa thời gian 60 ngày hoặc 50 ngày, có khi còn là 30 ngày”.
Vô Thường không tin cuộc tranh đoạt này do trí tuệ của Mười Giới tạo thành, bởi lẽ Mười Giới phải trải qua hàng trăm triệu năm, có thể là cả tỷ năm mới sinh ra được tí tẹo trí tuệ, đầu óc chúng cho đến bây giờ không sẽ thông minh đến như vậy.
Trong truyện Vô Thường đọc từng có nhắc đến, Thần có thể điều khống thiên địa ở Phàm Giới, Vô Thường đoán Thần hoặc sinh vật có đẳng cấp tương tự làm ra trò này thì sẽ chính xác, hợp lý hơn.
Và vì nếu là một trò chơi, thì dĩ nhiên sẽ không ai tạo ra số ngày chỉ để đi thẳng đến một chỗ trong khi xung quanh có rất nhiều cơ duyên chờ người chơi đoạt được.
“Với 120 ngày, dụng ý thật sự của nó chính là tạo điều kiện để các giới tham gia tìm về các tài vật, tài nguyên, lẫn sinh khí về cho giới. Do vậy, sẽ không ai ngu mà cứ thẳng tiến về trung tâm rồi ngồi đợi, thay vào đó họ sẽ phải đi vòng để kiếm thêm đồ, đợi thời gian xấp xỉ rồi mới tiến về trung tâm”.
“Vì là một cuộc chơi do ai đó tạo thành, dĩ nhiên đều sẽ có quy luật riêng của nó. Có lẽ nó tồn tại một số quy luật cơ bản như sau”.
“Một. Phạm vi nếu Tộc đi đường vòng để tìm tài nguyên chỉ có thể cao lắm là nửa đường tròn, nếu vượt quá, thời gian đi đến trung tâm tuyệt đối không kịp, Tộc sẽ bị bình chướng nuốt chửng. Nguyên do, là vì đây là cuộc chơi, nó sẽ kèm theo may mắn và có giới hạn bản đồ”.
“Hai. Mảnh đại lục này có rất nhiều địa hình hỗn tạp, có nơi là rừng, có nơi là sa mạc, có nơi là núi non, có nơi là tuyết trắng,… chắc hẳn mỗi nơi như thế đều có đồ vật gì đó kỳ lạ hay tài nguyên quý hiếm ẩn giấu. Chủ yếu là Tộc có phát hiện ra hay không phát hiện ra, và dĩ nhiên thì tồn tại song song bên trong là các loại nguy hiểm”.
“Ba. Càng vào sâu, tài nguyên mới càng thêm nhiều, xen vào đó thì hẳn nhiên nguy hiểm cũng sẽ tăng cao”.
“Haizzzz”
Nói đến đây, Vô Thường liền thở dài trong lòng.
“Khốn thật, không xác định chính xác được thế mới đau lòng tôi chứ”.
Tất cả các suy nghĩ nãy giờ chỉ là hắn suy đoán theo một chiều hướng của riêng hắn, không điều gì đảm bảo cho tính xác thực của chúng, nhưng đối với hắn mà nói, thà có những thứ thông tin chưa xác thực này còn tốt hơn là không có gì cả.
Đến đây Vô Thường buộc phải đánh cược 50/50, nếu số ngày 120 cho trước chỉ đủ hoặc thấp hơn vài ngày để các Tộc tham gia cuộc tranh đọat tận dụng tốt, chạy một đường thẳng từ biên tiến đến trung tâm thì hắn tiêu.
“Mẹ kiếp, đến lúc bố chơi thật rồi!”
Nhảy xuống cây, lấy áo khoác mặc lại vào người, Vô Thường đi đến chỗ ba người Quan Vũ chỉ vừa ăn xong, đang nhấm nháp trà thư giãn.
Vô Thường nghiêm túc nói.
-Tình hình thay đổi, từ lúc này trở đi ta là người điều lệnh, sẽ cố gắng hết sức dẫn dắt các ngài không những tìm về điểm sinh khí cho Nhân Giới mà còn là tìm về đồ tốt lợi cho các ngài. Các ngài không cần làm bất cứ điều gì cả vì đơn giản các ngài quá yếu để sinh tồn ở nơi này, chỉ cần theo bên cạnh ta là đủ rồi.
-Yên tâm, Vô Thường ta trông bề ngoài có chút yếu, nhưng đó chỉ là bề ngoài.
-Vậy ai không đồng tình, có thể rời nhóm ngay bây giờ.
Lúc trước, Vô Thường vì bận tìm hiểu kiến thức vừa trộm được của ba người Quan Vũ, chưa thật sự quan tâm đến vấn đề cướp đoạt điểm sinh khí nên khi hắn định ra kế hoạch thì có phần hơi đơn giản, đi đến đâu, đánh đến đó. Bây giờ hắn đã phân tích xong kiến thức ăn trộm, đầu óc rãnh rỗi hơn nên chuyển qua kế hoạch khác, một kế hoạch tốt đẹp hơn và chủ động hơn đến từ hắn.
Lần này, Vô Thường quyết chí sẽ tận lực “đưa đồ ăn vào cổ họng” của ba người Quan Vũ, giúp ba người Quan Vũ đạt được nguồn tài nguyên tốt nhất. Đợi khi thoát ra khỏi cuộc tranh đoạt, với kiến thức và tài nguyên họ có được, cộng thêm với thế lực trợ trận sau lưng của họ ở bên ngoài, tương lai của ba người sẽ thật sự trở thành trụ cột cho Nhân Giới.
-Chúng ta không có ý kiến, mọi sự đều nghe theo Thường huynh chỉ dẫn.
Quan Vũ suy nghĩ chốc lát liền thay mặt cả ba lên tiếng. Mị Lam Ảnh và Phượng Tiên Nhã cũng đồng ý bằng một cái gật đầu hoặc im lặng.
Trải qua vài sự kiện trên đường, ba người Quan Vũ đều tự biết bản thân họ yếu, trong cuộc tranh đoạt này phần lớn họ đều vô dụng, nghe theo một người vừa mạnh, vừa thần bí như Vô Thường là điều đúng, là điều thông minh.
-Được, vậy thì đồ đạc, chén đũa của ai người nấy giữ, chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ.
Vô Thường nói ra, ba người Quan Vũ lập tức thu hồi các thứ thuộc về mình hoặc là do Vô Thường tặng họ. Còn lại những thứ như bàn, nồi, Vô Thường đều thu vào nhẫn giới.
“Để xem nào…”.
Đứng yên tại chỗ, Vô Thường sử dụng cơ thể lặng lẽ cảm nhận các dòng sức mạnh lớn nhỏ, các dòng năng lượng mạnh yếu, các dòng linh khí đậm nhạt đang chảy xung quanh, hòng xác định hướng đi có nguồn tài nguyên tốt nhất cho nhóm, tìm ra vật chủ chốt của khu rừng này nếu nó đúng theo suy luận của hắn.
-Theo ta.
Lộ ra một nụ cười có quỷ dị nhưng cũng chứa chấp sự tự tin vô cùng, Vô Thường men theo hướng 1h của khu rừng mà tiến. Hướng này là hướng mà hắn cảm nhận được các dòng sức mạnh từ tất cả các nơi trong rừng đang lướt đến.
Ba người Quan Vũ sau khi dùng linh lực bảo vệ hô hấp, cơ thể liền tiếp cận Vô Thường, cùng hắn rời đi.
Vô Thường ở cạnh ba người, cảm nhận được tất cả các dòng sức mạnh của ba người đang làm việc gì, hoạt động thế nào, mệt nhọc ra sao, hắn chợt nói.
-Lần này thoải mái đi, không cần thiết phải dùng linh lực bảo hộ cơ thể.
-Có ta ở đây, tất cả đều sẽ được an toàn.
Bất chợt nghe vậy, cả ba người Phượng Tiên Nhã đều ngạc nhiên hướng đến Vô Thường nhìn qua.
“Tên này…”
Nhìn Vô Thường vừa tà dị lại vừa ngạo nghễ trong một cái nhếch môi khinh thường treo trên mặt, coi mọi thứ dường như đều trở thành vật dễ dàng nằm gọn trong lòng bàn tay của mình, Quan Vũ lần đầu tiên trong đời không cảm thấy ghét bản mặt lếu láo như vậy, ngược lại hắn còn có điều gì đó kính trọng, thán phục đối với vẻ mặt này, và hắn biết chắc rằng mọi thứ mà người mang vẻ mặt này đều sẽ làm được như lời đã nói ra.
“Thình thịch… thình thịch…”
Về phía Phượng Tiên Nhã, một tiểu nữ đã bị khí chất, sự lôi cuốn cơ thể của Vô Thường hút hồn và Mị Ảnh Lam, “thiếu nữ hai mặt” như là một “con cá nhỏ” đã bị Vô Thường dụ dỗ bằng chính sức mạnh của hắn, hai nàng tim đều đập rộn liên hồi, đập lớn như là đánh trống, âm thanh to đến nỗi mà Quan Vũ cách họ nửa mét kế bên cũng đều có thể nghe được.
Đi chính giữa trung tâm ba người, Vô Thường không để ý đến ánh nhìn của họ như thế nào đối với hắn, hắn chỉ là khẽ mở miệng nói ra một câu, một câu mà nó đã không ngừng vang vọng trong đầu ba người Quan Vũ một hồi rất lâu sau đó.
-Ngay lúc này đây, trò chơi mới chính thức… bắt đầu!
-Ha… ha ha… ha ha…
-Haizzz…
Thở ra một hơi, Vô Thường đặt đống đồ ăn lên bàn, hương thơm từ nó tỏa ra xung quanh khiến Quan Vũ và Mị Ảnh Lam ngửi được liền khó giữ được phép lịch sự, hai người ngồi im nhìn thức ăn trên bàn mà liên tục nuốt khan, dạ dày nhảy nhót đại động, khó chịu.
Vô Thường bước qua chỗ ngồi của Phượng Tiên Nhã ngay kế bên.
Đến nơi, Vô Thường lập tức khụy xuống, hai tay lớn bất ngờ xông lên mặt đỏ hồng của Phượng Tiên Nhãn, véo mạnh má rất mềm mà lại mịn của nàng. Hắn nói.
-Buồn cái gì mà buồn, Vô Thường ta không buồn thì thôi, Tiên Nhã tiểu thư buồn cái khỉ mốc!
-Chỉ là một cây kem thôi, lần tới có thời gian ta lại lấy cho mỗi người một cái.
Sau đó Vô Thường buông tay ra, lấy một cái ghế đúng nghĩa khi nó nơi dựa lưng chống mệt đặt ngay khoảng trống bên cạnh Tiên Nhã, mặc kệ nàng ta đang ôm mặt đau tròn xoe cặp mắt ướt nhìn hắn chằm chằm mà vừa hờn dỗi, vừa thấy có lỗi với hắn.
Vô Thường nhìn Mị Ảnh Lam, Quan Vũ, rồi cuối cùng là Phượng Tiên Nhã đang nhìn mình, hắn nói như chưa từng xảy ra chuyện gì.
-Ăn đi thôi. Ăn xong liền đi, chúng ta không có nhiều thời gian.
Nói xong, Vô Thường không đợi ai nói hay kịp hành động gì, hắn đứng dậy bắt đầu phân chia thức ăn.
Xoẹt!
Một tay vung lên, hai con chim nướng chia thành hai nửa, mỗi một nửa đều nằm ở trong một chén gỗ của bốn người.
Vụt!
Một cái ném, bốn cái bánh lần lượt bay đến vị trí trên bàn của bốn người.
Cạch!
Lấy nắp của nồi gỗ xuống khiến mùi thơm bên trong ùa ra ngoài, bao trùm bốn phí khiến lòng người khó có thể nhịn được nước miếng trào ra.
-Thường huynh, mấy món này trông thơm ngon quá, ta… ta ăn…
-Vũ huynh ăn cũng được, không ăn cũng chẳng sao.
Nhấp một ngụm trà, Vô Thường không để ý Quan Vũ dù là một Linh Nhân cảnh vốn không cần ăn, chỉ cần hấp thụ linh khí là đủ sống dư giả qua ngày đang nhiễu nước miếng khóe miệng, mắt sáng nhìn hắn, hắn cứ nói thẳng thừng một câu, rồi tự rót cho bản thân một ly trà nhỏ, nhấm nháp một trận.
Sau đó, trong ánh mắt mở to hết hồn, tràn ngập đầy sự ngơ ngác của ba người Phượng Tiên Nhã, Vô Thường tức khắc chộp lấy nửa con chim nướng vàng giòn trong chén gỗ.
-Hút…
Đưa lên ngay miệng, Vô Thường hút mạnh một hơi, tất cả thịt nướng đều bay vào miệng hắn, trên tay chỉ còn đúng mộ bộ xương trắng của con chim.
Chưa dừng lại, bàn tay Vô Thường hướng đến miếng bánh vàng vàng trắng trắng mà cầm lấy.
-Cạp cạp cạp cạp.
Chỉ bốn lần cắn, một chiếc bánh hình tròn tròn có đường kính gần 15cm đều nằm gọn trong miệng Vô Thường, khiến miệng hắn phình to như vừa bị người cho ăn đấm.
-Ngoằm ngoằm… ngoằm…
Bất chấp hình tượng, không cần tỏ vẻ mình con nhà giàu tế nhị hay đập trai, mà vốn hiện tại hắn cũng không đẹp trai gì, Vô Thường vô tư nhai bánh chóp chép, miệng liên tục phát ra âm thanh kỳ quái khiến ba người Quan Vũ lâm vào im lặng nhìn theo.
-Nhìn gì mà nhìn, không lo ăn đi, ăn không hết lần sau ta liền không nấu gì nữa, có nấu chỉ mình ta ăn.
Hầm hừ nói với ba người Quan Vũ, Vô Thường nuốt bánh xuống bụng, tiếp đó hắn một tay cầm chén gỗ vươn đến cái nồi gà hầm, lấy cái môi (hay còn gọi là giá múc canh) bằng gỗ múc xuống một cái cánh gà cùng một chén nước hầm đậm đà hương vị thơm ngon.
-Ngoằm.
-Ực.
Một lần cắn, một lần uống, cả chén canh hầm đều trôi vào bụng Vô Thường.
Đặt chén xuống, Vô Thường nhẹ nhàng rót một ly trà nhỏ mà từ từ thưởng thức.
-Chà chà, tuyệt.
Uống xong một ly này, Vô Thường lập tức ngồi dậy vươn vai thoải mái.
-Còn nửa giờ nữa sẽ khởi hành, mọi người cứ dùng bữa tự nhiên.
Dùng linh lực tẩy rửa chén đũa, ly của mình, Vô Thường thu đồ đạc vào giới nhẫn rồi đi lại gần ao nhỏ rửa mặt, tiếp đó liền nhảy lên cây to bên cạnh ao, nằm ngủ an lành trên một cái nhánh cây lớn.
Đợi cho đến khi hắn có vẻ yên giấc nhẹ, ba người Quan Vũ mới thu hồi ánh mắt nhìn hắn, thoáng nhìn rồi tập trung vào thức ăn trên bàn mà Vô Thường đã cất công nấu cho bọn họ, mặc dù họ có lẽ không cần ăn.
-Thường huynh đã có lòng làm món, ba người chúng ta cũng nên ăn thôi.
Quan Vũ khẽ nói với Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã, nhưng mà chính hắn lại là người có cái biểu hiện bản mặt không thể chờ đợi được, nhìn tham chằm chằm vài ba món ít ỏi trên bàn.
Hắn vẫn đang cần chút mặt mũi.
-Ưm.
Như cũ, Mị Ảnh Lam chỉ nhẹ gật đầu một cái tán thành.
-Vậy chúng ta ăn đi Vũ ca, Lam tỷ.
Phượng Tiên Nhã sau khi nhìn Vô Thường trải qua một loạt hành động mất hình tượng, một nụ cười tươi khẽ hiện lên trên mặt nàng, nó như làm vơi đi cảm giác phiền muộn khi nãy.
Trong đầu Phượng Tiên Nhã bất chợt hiện lên một câu tiếu ý “hắn là người rất kỳ lạ a, hì hì”.
-Rồi rồi, mọi người cùng ăn.
Nói rồi, Quan Vũ tức thì không chờ đợi ai, tay lớn như gió vươn ra, cầm lấy nửa con chim nướng to gần bằng nắm tay trong chén gỗ lên miệng cắn một miếng.
Bên cạnh chỉ cách vài chục cm, Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã cũng khẽ cầm bánh nướng xé xuống một miếng, nhẹ bỏ vào miệng xinh.
-Ừm...!
-Ưm...!
-Ứm…!
Trợn tròn mắt vì quá mức kinh ngạc trong sự ngây ngất hương vị đang tan dần trong miệng, ba người Quan Vũ tiếp đó liền…
Nằm ở trên cành cây lớn cách ba người Quan Vũ không xa, Vô Thường nhắm mắt lim dim, âm thầm tự suy đoán và tính toán kĩ càng lại từ đầu, bởi vì não hắn bây giờ đã chân chính rãnh rỗi.
“Hiện có mười giới, trăm hai mươi ngày. Vậy ra nơi này, mà không phải, chính xác thì bình chướng mới đúng, nó sẽ bao quanh mảnh đất này theo dạng hình tròn”.
Trên thực tế có thể sẽ không phải hình tròn như Vô Thường nghĩ, nhưng nếu ngoại trừ hình tròn thì hắn không thể nghĩ ra hình khác hợp lý hơn.
“Khi xuất hiện, ta ở vị trí biên, vậy có nghĩa các giới khác cũng sẽ ở biên”
“Khoảng cách giữa giới này với giới kia trong mười giới sẽ bằng nhau, tức là ở hai bên trái, phải của Nhân tộc sẽ có hai tộc khác gần kề và đều cách Nhân tộc một đoạn bằng nhau”.
Xuất hiện ở trên thảo nguyên nhỏ với bức tượng nam nhân bằng đá đứng sừng sững, Vô Thường có thể tạm suy đoán như vậy.
“Xem nào, tất cả thông tin tiểu Nhã Nhã chia sẻ đều là do tổng hợp thông tin từ những cuộc tranh đoạt lần trước mà ra, cho nên có thể nó sẽ không hoàn toàn chính xác. Còn quy luật trò chơi thì nàng nói là từ lần tranh đoạt đầu tiên đã có, những lần sau không lặp lại nhưng quy luật không hề đổi”.
“Hừm, để xem…”
Trong đầu Vô Thường chợt hiện ra một vòng tròn có mười chấm đen nằm đều trên đường tròn. Ở tâm vòng tròn, một vòng tròn nhỏ ẩn dụ cho khu vực bán kính 5km hiện ra.
“Nếu đi thẳng một đường vuông góc với bình chướng, cũng tức là theo nhóm của Tiêu Thần tiến đến khu rừng rồi cứ thế đi thẳng thì chắc chắn sẽ đến được trung tâm mảnh đại lục, nơi sẽ diễn ra cuộc chiến phân thứ hạng”.
Vô Thường vẽ mười đường thẳng nối từ chấm đen nằm trên đường tròn nối đến vòng tròn nhỏ tại tâm.
“Nếu đây là một cuộc chơi đã được sắp đặt sẵn bởi bàn tay của một ai đó, chẳng hạn như là Thần. Vậy thì ta có thể khẳng định một điều, thời gian để đi đến trung tâm sẽ không vượt quá 100 ngày, thậm chí là không vượt quá một nửa thời gian 60 ngày hoặc 50 ngày, có khi còn là 30 ngày”.
Vô Thường không tin cuộc tranh đoạt này do trí tuệ của Mười Giới tạo thành, bởi lẽ Mười Giới phải trải qua hàng trăm triệu năm, có thể là cả tỷ năm mới sinh ra được tí tẹo trí tuệ, đầu óc chúng cho đến bây giờ không sẽ thông minh đến như vậy.
Trong truyện Vô Thường đọc từng có nhắc đến, Thần có thể điều khống thiên địa ở Phàm Giới, Vô Thường đoán Thần hoặc sinh vật có đẳng cấp tương tự làm ra trò này thì sẽ chính xác, hợp lý hơn.
Và vì nếu là một trò chơi, thì dĩ nhiên sẽ không ai tạo ra số ngày chỉ để đi thẳng đến một chỗ trong khi xung quanh có rất nhiều cơ duyên chờ người chơi đoạt được.
“Với 120 ngày, dụng ý thật sự của nó chính là tạo điều kiện để các giới tham gia tìm về các tài vật, tài nguyên, lẫn sinh khí về cho giới. Do vậy, sẽ không ai ngu mà cứ thẳng tiến về trung tâm rồi ngồi đợi, thay vào đó họ sẽ phải đi vòng để kiếm thêm đồ, đợi thời gian xấp xỉ rồi mới tiến về trung tâm”.
“Vì là một cuộc chơi do ai đó tạo thành, dĩ nhiên đều sẽ có quy luật riêng của nó. Có lẽ nó tồn tại một số quy luật cơ bản như sau”.
“Một. Phạm vi nếu Tộc đi đường vòng để tìm tài nguyên chỉ có thể cao lắm là nửa đường tròn, nếu vượt quá, thời gian đi đến trung tâm tuyệt đối không kịp, Tộc sẽ bị bình chướng nuốt chửng. Nguyên do, là vì đây là cuộc chơi, nó sẽ kèm theo may mắn và có giới hạn bản đồ”.
“Hai. Mảnh đại lục này có rất nhiều địa hình hỗn tạp, có nơi là rừng, có nơi là sa mạc, có nơi là núi non, có nơi là tuyết trắng,… chắc hẳn mỗi nơi như thế đều có đồ vật gì đó kỳ lạ hay tài nguyên quý hiếm ẩn giấu. Chủ yếu là Tộc có phát hiện ra hay không phát hiện ra, và dĩ nhiên thì tồn tại song song bên trong là các loại nguy hiểm”.
“Ba. Càng vào sâu, tài nguyên mới càng thêm nhiều, xen vào đó thì hẳn nhiên nguy hiểm cũng sẽ tăng cao”.
“Haizzzz”
Nói đến đây, Vô Thường liền thở dài trong lòng.
“Khốn thật, không xác định chính xác được thế mới đau lòng tôi chứ”.
Tất cả các suy nghĩ nãy giờ chỉ là hắn suy đoán theo một chiều hướng của riêng hắn, không điều gì đảm bảo cho tính xác thực của chúng, nhưng đối với hắn mà nói, thà có những thứ thông tin chưa xác thực này còn tốt hơn là không có gì cả.
Đến đây Vô Thường buộc phải đánh cược 50/50, nếu số ngày 120 cho trước chỉ đủ hoặc thấp hơn vài ngày để các Tộc tham gia cuộc tranh đọat tận dụng tốt, chạy một đường thẳng từ biên tiến đến trung tâm thì hắn tiêu.
“Mẹ kiếp, đến lúc bố chơi thật rồi!”
Nhảy xuống cây, lấy áo khoác mặc lại vào người, Vô Thường đi đến chỗ ba người Quan Vũ chỉ vừa ăn xong, đang nhấm nháp trà thư giãn.
Vô Thường nghiêm túc nói.
-Tình hình thay đổi, từ lúc này trở đi ta là người điều lệnh, sẽ cố gắng hết sức dẫn dắt các ngài không những tìm về điểm sinh khí cho Nhân Giới mà còn là tìm về đồ tốt lợi cho các ngài. Các ngài không cần làm bất cứ điều gì cả vì đơn giản các ngài quá yếu để sinh tồn ở nơi này, chỉ cần theo bên cạnh ta là đủ rồi.
-Yên tâm, Vô Thường ta trông bề ngoài có chút yếu, nhưng đó chỉ là bề ngoài.
-Vậy ai không đồng tình, có thể rời nhóm ngay bây giờ.
Lúc trước, Vô Thường vì bận tìm hiểu kiến thức vừa trộm được của ba người Quan Vũ, chưa thật sự quan tâm đến vấn đề cướp đoạt điểm sinh khí nên khi hắn định ra kế hoạch thì có phần hơi đơn giản, đi đến đâu, đánh đến đó. Bây giờ hắn đã phân tích xong kiến thức ăn trộm, đầu óc rãnh rỗi hơn nên chuyển qua kế hoạch khác, một kế hoạch tốt đẹp hơn và chủ động hơn đến từ hắn.
Lần này, Vô Thường quyết chí sẽ tận lực “đưa đồ ăn vào cổ họng” của ba người Quan Vũ, giúp ba người Quan Vũ đạt được nguồn tài nguyên tốt nhất. Đợi khi thoát ra khỏi cuộc tranh đoạt, với kiến thức và tài nguyên họ có được, cộng thêm với thế lực trợ trận sau lưng của họ ở bên ngoài, tương lai của ba người sẽ thật sự trở thành trụ cột cho Nhân Giới.
-Chúng ta không có ý kiến, mọi sự đều nghe theo Thường huynh chỉ dẫn.
Quan Vũ suy nghĩ chốc lát liền thay mặt cả ba lên tiếng. Mị Lam Ảnh và Phượng Tiên Nhã cũng đồng ý bằng một cái gật đầu hoặc im lặng.
Trải qua vài sự kiện trên đường, ba người Quan Vũ đều tự biết bản thân họ yếu, trong cuộc tranh đoạt này phần lớn họ đều vô dụng, nghe theo một người vừa mạnh, vừa thần bí như Vô Thường là điều đúng, là điều thông minh.
-Được, vậy thì đồ đạc, chén đũa của ai người nấy giữ, chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ.
Vô Thường nói ra, ba người Quan Vũ lập tức thu hồi các thứ thuộc về mình hoặc là do Vô Thường tặng họ. Còn lại những thứ như bàn, nồi, Vô Thường đều thu vào nhẫn giới.
“Để xem nào…”.
Đứng yên tại chỗ, Vô Thường sử dụng cơ thể lặng lẽ cảm nhận các dòng sức mạnh lớn nhỏ, các dòng năng lượng mạnh yếu, các dòng linh khí đậm nhạt đang chảy xung quanh, hòng xác định hướng đi có nguồn tài nguyên tốt nhất cho nhóm, tìm ra vật chủ chốt của khu rừng này nếu nó đúng theo suy luận của hắn.
-Theo ta.
Lộ ra một nụ cười có quỷ dị nhưng cũng chứa chấp sự tự tin vô cùng, Vô Thường men theo hướng 1h của khu rừng mà tiến. Hướng này là hướng mà hắn cảm nhận được các dòng sức mạnh từ tất cả các nơi trong rừng đang lướt đến.
Ba người Quan Vũ sau khi dùng linh lực bảo vệ hô hấp, cơ thể liền tiếp cận Vô Thường, cùng hắn rời đi.
Vô Thường ở cạnh ba người, cảm nhận được tất cả các dòng sức mạnh của ba người đang làm việc gì, hoạt động thế nào, mệt nhọc ra sao, hắn chợt nói.
-Lần này thoải mái đi, không cần thiết phải dùng linh lực bảo hộ cơ thể.
-Có ta ở đây, tất cả đều sẽ được an toàn.
Bất chợt nghe vậy, cả ba người Phượng Tiên Nhã đều ngạc nhiên hướng đến Vô Thường nhìn qua.
“Tên này…”
Nhìn Vô Thường vừa tà dị lại vừa ngạo nghễ trong một cái nhếch môi khinh thường treo trên mặt, coi mọi thứ dường như đều trở thành vật dễ dàng nằm gọn trong lòng bàn tay của mình, Quan Vũ lần đầu tiên trong đời không cảm thấy ghét bản mặt lếu láo như vậy, ngược lại hắn còn có điều gì đó kính trọng, thán phục đối với vẻ mặt này, và hắn biết chắc rằng mọi thứ mà người mang vẻ mặt này đều sẽ làm được như lời đã nói ra.
“Thình thịch… thình thịch…”
Về phía Phượng Tiên Nhã, một tiểu nữ đã bị khí chất, sự lôi cuốn cơ thể của Vô Thường hút hồn và Mị Ảnh Lam, “thiếu nữ hai mặt” như là một “con cá nhỏ” đã bị Vô Thường dụ dỗ bằng chính sức mạnh của hắn, hai nàng tim đều đập rộn liên hồi, đập lớn như là đánh trống, âm thanh to đến nỗi mà Quan Vũ cách họ nửa mét kế bên cũng đều có thể nghe được.
Đi chính giữa trung tâm ba người, Vô Thường không để ý đến ánh nhìn của họ như thế nào đối với hắn, hắn chỉ là khẽ mở miệng nói ra một câu, một câu mà nó đã không ngừng vang vọng trong đầu ba người Quan Vũ một hồi rất lâu sau đó.
-Ngay lúc này đây, trò chơi mới chính thức… bắt đầu!
-Ha… ha ha… ha ha…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.