Chương 247: Đối Mặt Với Người Mang Theo Hệ Thống
Nhất Bá Nhân Thông
22/05/2019
Đồng lúc với thời điểm Vô Thường đang trên đường quay trở về Lãng Thủy thành, tại Mộng Hà Phủ, nơi được cấp cho Nhược Gia Thủy làm nơi trú ngụ, tu luyện.
Nhược Gia Thủy nằm trên giường ấm, mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ. Nhược Gia Thủy thấy Vô Thường đứng trước mặt nàng, nhưng chỉ vài giây sau hắn bỗng bước về phía trước, bỏ lại nàng ở phia sau càng lúc càng xa.
Nàng đứng nơi đó sợ hãi, bước chân cũng không kìm được đuổi theo hắn trong nước mắt nhưng lại vô vọng, nàng bước càng nhiều thì hắn lại đi càng nhanh, vĩnh viễn nàng không thể nào đuổi kịp. Thế rồi cho đến khi khoảng cách giữa hai người đã gần 200m, hắn chợt dừng lại, quay lưng lạnh nhạt nhìn nàng bật thốt một câu đầy sự chế giễu.
- Phế vật.
Nàng như chết lặng, tim nàng cũng chết lặng. Nàng đứng ngây ngốc ở nơi đó tựa như một khúc gỗ nhìn về phía trước, dẫu hắn đã hoàn toàn biến mất.
Mãi cho đến khi trong giấc mơ của nàng chợt xuất hiện một nữ nhân trẻ tuổi, không rõ gương mặt đi đến kêu gọi nàng và truyền thụ cho nàng một bộ Thần công Băng hệ, nàng mới tỉnh giấc.
Tỉnh giấc cả trong, lẫn cả bên ngoài.
Nhược Gia Thủy bật dậy khỏi giường trong khi mồ hôi ướt nhẹt quần áo, nước mắt thấm mặn gương mặt.
- Ta… ta sẽ không còn yếu nữa, xin huynh đừng bỏ muội lại.
Mím chặt môi hồng thật mạnh, sức mạnh linh lực của Nhươc Gia Thủy lập tức tan biến, quay trở về con số không.
Để tu luyện được Thần công Băng hệ nàng vừa đạt được, nàng buộc phải phá đi Băng Liên Vũ đã tu luyện vài chục ngày của nàng, đưa linh lực về trạng thái ban đầu.
Linh lực của nàng hiện đang chuyển biến thành Băng Liên Vũ, từ Băng Liên Vũ lại không thể chuyển sáng tu luyện Thần công Băng hệ nên chỉ còn cách phá linh lực để tu luyện lại từ đầu.
Nếu so với những tu luyện giả khác phải mất rất nhiều linh lực để quay về tu vi chưa phân tầng của cảnh giới* khi tìm được công pháp mạnh hơn công pháp hiện tại và tu luyện, nàng hoàn toàn chẳng mất mát một thứ gì.
*Giả sử ở Tông cảnh tầng 9, quay về là quay về chưa phần tầng chứ ko phải Linh Nhân cảnh. Đây là hậu quả khi thay đổi công pháp. Đó cũng là lý do Công pháp quý giá.
Nhược Gia Thủy không chậm trễ thêm một phút giây nào vì nàng biết hắn đã bỏ rất, rất xa nàng, nàng lập tức vận chuyển pháp quyết tu luyện Âm Linh Thái Sơ để nhanh nhất đuổi đến hắn, chạm vào hắn hoặc chí ít là theo sau hắn mà không bị hắn bỏ rơi.
Việc đang xảy ra với Nhược Gia Thủy có lẽ sẽ khiến Vô Thường cảm thấy bất ngờ, hắn ban đầu muốn để nàng là người quyết định mối quan hệ sau này của hai người nên mới tạo ra ảo cảnh hắn nói hai từ “phế vật”, lúc đó nếu nàng bỏ cuộc, quan hệ hai người chấm dứt, còn nếu nàng mạnh mẽ vùng lên, hắn cũng chỉ còn cách bên cạnh nàng bầu bạn. Nhưng mà thật không ngờ nàng lại gặp được một nữ nhân áo trắng kỳ lạ trong mơ, ban cho nàng Thần công để đuổi theo sức mạnh của hắn.
Điều này đối với Nhược Gia Thủy chắc hẳn là một điềm tốt, nhưng nếu Vô Thường biết thì đối với hắn lại là một điềm xấu. Cái điều xấu này tất nhiên không phải do Nhược Gia Thủy không từ bỏ hắn mà là đến từ nữ nhân áo trắng kia.
Thế giới tu luyện là một nơi rất nguy hiểm, nguy hiểm gấp trăm, gấp ngàn lần thế giới hắn đọc trong truyện.
Ở thế giới này có hai loại người, kẻ mạnh và kẻ yếu.
Kẻ yếu bị người kinh bỉ, sỉ nhục, giết chết như một còn kiến.
Còn kẻ mạnh lại là đích nhắm đến của vô số lão quái Thiên Nhân cảnh gần chết, mong muốn tìm một thân thể mới để được sống tiếp.
Mục đích thu nhập tiểu bối có thiên phú tốt của các tổ chức lớn hình thành cũng chính là như vậy. Thiên tài tốt bình thường có lẽ không sao, để chúng làm tay chân, kẻ nối nghiệp. Còn nếu tốt quá thì lại là con mồi để các lão quái có cấp bậc Thiên Nhân cảnh đã có khả năng linh hồn xuất khiếu nhắm đến, mong ước tìm được thân thể mới để hồi sinh. Từ đó nhờ vào cơ thể, thiên phú tuổi trẻ tốt hơn bọn họ ngày trước mà tu luyện đến được cảnh giới cao hơn, cảnh giới bản thân họ đã ao ước bấy lâu.
Hải Thần Chi Điện tạo nên Người Kế Thừa, mục đích có khi cũng không thoát khỏi quy luật này. Bởi lẽ trên đời làm gì có ai đối xử tốt với một người mà không có mục đích?
Cha, mẹ, ông, bà cũng như vậy. Họ đối xử tốt, yêu thương người con, người cháu hết mực là vì gì? Là vì cảm xúc, cảm xúc hạnh phúc khi họ được nhìn người con, người cháu từng bước khôn lớn, trưởng thành, thấy chúng được vui vẻ, hạnh phúc nhân sinh.
Mục đích này của họ là tốt, vô hại và đúng đạo lý con người nên làm, tình người nên có nhưng xét cho cùng, đó cũng là mục đích.
Vậy nữ nhân áo trắng kia vì lý do gì lại phải trao tặng Thần công Âm Linh Thái Sơ cho Nhược Gia Thủy?
Nghi vấn về điều này chắc hẳn sẽ có rất nhiều, nhưng đối với Vô Thường, một kẻ cực kỳ cẩn thận thì sẽ luôn có một nghi vấn tồn tại, phải chăng nữ nhân áo trắng ấy muốn thông qua Thần công để đoạt xá Nhược Gia Thủy?
Đã gọi là Thần công thì tất là thứ không tầm thường, bởi Thần là một tồn tại có đẳng cấp rất kinh khủng. Họ đoạt xá ngay trong giấc mơ còn làm được chứ đừng nói là thông qua công pháp do chính họ sáng tạo.
Bất quá thì Vô Thường có biết được chuyện nữ nhân áo trắng kia hay không vẫn là một vấn đề lớn khi mà Nhược Gia Thủy đã thề đọc, không, đúng hơn là nàng đã van xin với nữ nhân áo trắng đừng giết Vô Thường, đổi lại nàng dù có chết cũng sẽ không bao giờ nói ra cuộc gặp gỡ này giữa hai người.
…
Dưới tốc độ mà một Thánh cảnh như Giao Tần không thể có. Hai mươi ngày sau, hai người Vô Thường, Mạc Chi đã có mặt tại Nam Linh đảo.
Lần này trở về, để tránh khỏi sự nghi ngờ của các thế lực khác trực thuộc Kim Vương Điện nên Mạc Chi từ Phá Giới cảnh rơi xuống Thánh cảnh, Vô Thường từ thiên phú khủng bố, không thể xác định rơi xuống 88 sợi xích. Nhờ vậy, họ sau khi hỏi được vị trí truyền tống trận Nhược gia từ Giao Tần liền đã rất thuận tiện đi đến nơi mà không có bất kỳ ai nghi ngờ.
Đứng trước một đồ án trận pháp to lớn in trên một tảng đó to, mượt, nhẵn, Vô Thường nhẹ đặt tay lên cảm nhận.
Vài giây sau, hắn rút ra thì thào.
- Không sai, đúng là đầu giây bên kia đã bị người hủy. Truyền tống trận này vô dụng rồi.
Hắn nói với Mạc Chi.
- Liên hệ với người Phù gia, chúng ta sẽ mượn nhờ truyền tống của họ quay về.
Mặc Chi cũng không cảm thấy bất ngờ khi lão quái Vô Thường có thể hiểu rõ trận pháp, lão gật đầu, cầm phù lục ra xì xào vài tiếng như đang liên hệ với ai đó.
Chừng một phút sau, lão nói với Vô Thường.
- Đã bàn bạc xong thưa thiếu chủ, chúng ta đã có thể đi.
- Ừm.
Cả hai người lần nữa duy chuyển. Khoảng vài chục phút sau vì dù sao thì khoảng cách giữa truyền tống Nhược gia và Phù gia khá xa, hai người dừng chân ở một hang động nhỏ rồi biến mất.
Xuất hiện ở Lãng Thủy thành, Vô Thường cũng không hứng thú nói chuyện với vài bậc cao nhân Phù gia khi thấy khách quý đến liền tiếp chuyện, câu kéo quan hệ, hắn lập tức sai bảo Mạc Chi đưa hắn đến vị trí Nhược gia nằm trong đầu hắn.
Không lâu sau khi đến một vùng trống rỗng mà khi xưa đã từng là Nhược gia rộng lớn, hùng vĩ, hắn đưa tay xoa sống mũi thầm mắng.
- Mẹ nó, bà già điên.
Tuyệt tác “san bằng Nhược gia” hoàn mỹ, vừa khớp, không một chút dư thừa này tất nhiên ngoài bà già điên hăm dọa giết hắn nếu gặp hắn thêm một lần nữa thì không còn ai đủ sức thuyết phục hắn nghĩ đến.
Lần này xem ra hắn lại rất khó ăn nói với Nhược Gia Thủy, nếu để nàng biết được Nhược gia đã vong thì… mà thôi, chuyện gì đến thì cứ đến, hắn lại cũng chẳng sợ. Nàng hận, muốn giết, hay căm ghét gì hắn thì tùy nàng.
Có lẽ cũng ngay chính lúc Vô Thường nảy sinh ra ý nghĩ này, hắn cũng không biết được rằng, chính hắn đang dần dần thay đổi. Cái nặng tình của hắn, cái mặc cảm tội lỗi của hắn đang dần dần nhạt đi một cách rõ rệt, đúng hơn là từ quan tâm đang biến thành không quan tâm một cách hết sức tự nhiên, cứ như là hắn trước giờ đều như vậy.
Hắn đang ngày một lún sâu hơn vào việc đánh mất con người trước đây của mình. Và nếu hắn không phát hiện kịp thời, hậu quả sẽ vô cùng khó lường cho cả hắn và cả thế giới.
Cái thứ mà hắn gọi là “ác tính” liệu có thật là ác tính như hắn nghĩ… hay thật chất nó chính là bản chất của hắn?
Thời gian sẽ trả lời hết thảy…
- Chúng ta đi thôi.
Có một loại cảm giác muộn phiền trong đầu, Vô Thường cùng Mạc Chi lại di chuyển, mục tiêu là khu rừng nhỏ ở Tam Hoa thôn.
Rất nhanh, chỉ vài giờ khi nhờ vào tốc độc của Phá Giới cảnh, hai người đã đến được khu rừng nhỏ.
Vô Thường đứng bên ngoài bìa rừng, nhìn màu sắc của rừng dường như chỉ nhạt đi thêm một tẹo so với trước, hắn đoán là nguyên nhân gây ra việc đất, cây, nước mất đi sức sống có vẻ đã được xử lý bởi một bàn tay thế lực nào đó. Hắn nói với Mạc Chi.
- Ngươi ở ngoài đây. Ta một mình đi vào.
- Thiếu chủ yên tâm, ta sẽ đứng im ngoài này và không dùng linh thức dõi theo thiếu chủ như người mong muốn.
Mạc Chi tựa như ngày hôm đó, cái ngày mà Vô Thường đàm đạo với Nhị ca trong đêm, lão nói dối một cách không hề chớp mắt.
Vô Thường đi vào, lão tất nhiên theo dõi đến cùng, lỡ hắn chết hay làm chuyện mờ ám, phản bội tổ chức thì sao?
Nghe lão nói, Vô Thường gật gù hài lòng, bước chân đi nhanh vào khu rừng. Bất quá khi hắn đi đến gianh giới giữa ngoài và trong rừng thì bỗng đứng lại, nói một câu khiến Mạc Chi sửng người một lúc lâu.
- Này lão già. Ngươi đừng tưởng tối ngày hôm đó ngươi nghe lén cuộc đối thoại giữa ta và thuộc hạ của ta, ta lại không biết. Ta mấy ngày qua không cho ngươi hay chỉ là chuyện đó đối với ta không quan trọng nhưng còn bây giờ thì khác. Ngươi tốt nhất đừng để ta nhắc lại thêm một lần nữa về điều này.
Nói rồi, Vô Thường cũng biến mất trong rừng một cách kỳ bí mà cho dù có dùng linh thức cũng không tài nào phát hiện được hắn đang ở nơi nao.
Mạc Chi chết đứng trước câu cuối của Vô Thường một lúc lâu với nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu là tại sao hắn biết? Hắn nói xạo? Nếu vậy thì tại sao hắn làm như thế? Lý do gì? Hắn không sợ? Cho đến khi lão tỉnh người thì đã ngay lập tức lấy truyền âm phù ra báo cáo sự việc cho Thái Bất Đẩu biết, cũng như lão đã từng làm ngay khi nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Vô Thường và Nhị ca.
- Bất Đẩu Tiên Sinh…
...
Bên trong rừng, Vô Thường sau khi chạy đến một đoạn sâu trong rừng liền dừng bước, thả lỏng các giác quan cơ thể để cảm nhận cái cảm giác mà vật đó ngày trước đã mang lại cho hắn, xem thử nó có còn không. Nếu không thì tất đã mất, hắn nên đi về, không cần phải tiến sâu thêm.
- Vẫn còn, rất tốt.
Vài giây cảm ứng qua đi, Vô Thường lộ ra một nụ cười trên môi liền cấp tốc bước nhanh, mục tiêu hắn cần tìm có lẽ chỉ ở khoảng 20km phía trước nữa thôi.
Nhờ sức mạnh của linh lực và Hỏa Linh Thể, Vô Thường chỉ mất gần 30 phút đã đến nơi, một vùng đất thoáng đãng với ít cây, nhiều cỏ. Ở giữa vùng đất là một cây hoa màu trắng khá lớn, gấp hai lần cơ thể Vô Thường đang tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, thanh thuần khiến lòng người có cảm giác êm ả, bình yên.
Bất quá thì ngoài cái cây hoa mà có lẽ là thứ đó, tại nơi đây còn có một thiếu niên chừng 15 tuổi trông rất đẹp trai, người đã đến trước Vô Thường và đang loay hoay tìm cách mang bông hoa trở về.
Vô Thường và thiếu niên gặp nhau, cả người ngay sau đó liền bắt đầu đối nhãn, nhìn nhau một lúc không rời để kiểm tra sức mạnh, cấp bậc của đối thủ trước khi lựa chọn phương án bỏ chạy, tranh giành hoặc tấn công.
Thiếu niên nhìn Vô Thường trong mắt, một loạt các chỉ số về Vô Thường lập tức xuất hiện trong mắt thiếu niên tên Bạch Vĩ Dạ này.
“Tên: Vô Thường.
Loài: Nhân tộc.
Tuổi: 7.
Thiên phú: 1 sợi xích.
Tu vi: Linh Nhân cảnh hậu kỳ.
Sức mạnh: vượt cấp Linh Nhân cảnh.
Kết luận: nhân vật cực kỳ nguy hiểm, nên tránh đối diện trực tiếp”.
Cùng với đó, trong đầu Vĩ Dạ chợt vang lên giọng nói máy móc, không rõ giới tính nam hay nữ, già hay trẻ.
“Tên tiểu tử này mặc dù có thiên phú 1 sợi xích nhưng rất mạnh, sức mạnh của hắn theo ta cảm nhận là đã vượt quá Linh Nhân cảnh, chạm đến cấp độ Linh Sư cảnh bằng ngươi rồi. Ngươi dừng nên hấp tấp tấn công kẻo ăn quả đắng”.
Bạch Vĩ Dạ trả lời.
“Hệ thống, ta tự có suy tính của ta”.
Sau đó, Bạch Vĩ Dạ nhàn nhã nhìn Vô Thường nói.
- Vị tiểu huynh đệ ắt hẳn cũng biết trên đời có tồn tại một luật lệ, chính là kẻ nào đến trước liền xí trước. Vậy bông hoa này liền là của ta a, ngươi đừng nên tranh giành, nếu không may ta lỡ tay giết ngươi thì thật tội lỗi.
Mặc dù thông qua hệ thống, Bạch Vĩ Dã biết Vô Thường trông bộ dạng nhỏ bé lại cực kỳ mạnh, tu vi Linh Nhân cảnh với thiên phú 1 sợi xích không ngờ đã mạnh sánh ngang được với Linh Sư cảnh, nhưng điều đó tất nhiên cũng không thể khiến hắn sợ hãi.
Hắn có hệ thống bá đạo trong tay thì còn sợ gì Vô Thường? Dùng một chút vật phẩm gia tăng sức mạnh cũng đã đủ để hắn dùng một chiêu hạ sát Vô Thường.
Vô Thường nghe Bạch Vĩ Dạ nói, hắn không đáp lời mà là lộ ra nụ cười tà nhìn Bạch Vĩ Dạ rồi nói một khiến Bạch Vĩ Dạ giật mình sửng sốt trong thoáng chốc.
- Trên người của ngươi, ta cảm nhận được một thứ dị vật đang ngày qua ngày ăn mòn sự sống, linh hồn của ngươi. Thật là một kẻ đáng thương.
- Dị vật? Ngươi đang lừa ta ư?
Bạch Vĩ Dạ cảm thấy buồn cười nói.
Có hệ thống nơi tay, hắn chẳng lẽ còn không biết bản thân có dị vật hay không?
Nhược Gia Thủy nằm trên giường ấm, mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ. Nhược Gia Thủy thấy Vô Thường đứng trước mặt nàng, nhưng chỉ vài giây sau hắn bỗng bước về phía trước, bỏ lại nàng ở phia sau càng lúc càng xa.
Nàng đứng nơi đó sợ hãi, bước chân cũng không kìm được đuổi theo hắn trong nước mắt nhưng lại vô vọng, nàng bước càng nhiều thì hắn lại đi càng nhanh, vĩnh viễn nàng không thể nào đuổi kịp. Thế rồi cho đến khi khoảng cách giữa hai người đã gần 200m, hắn chợt dừng lại, quay lưng lạnh nhạt nhìn nàng bật thốt một câu đầy sự chế giễu.
- Phế vật.
Nàng như chết lặng, tim nàng cũng chết lặng. Nàng đứng ngây ngốc ở nơi đó tựa như một khúc gỗ nhìn về phía trước, dẫu hắn đã hoàn toàn biến mất.
Mãi cho đến khi trong giấc mơ của nàng chợt xuất hiện một nữ nhân trẻ tuổi, không rõ gương mặt đi đến kêu gọi nàng và truyền thụ cho nàng một bộ Thần công Băng hệ, nàng mới tỉnh giấc.
Tỉnh giấc cả trong, lẫn cả bên ngoài.
Nhược Gia Thủy bật dậy khỏi giường trong khi mồ hôi ướt nhẹt quần áo, nước mắt thấm mặn gương mặt.
- Ta… ta sẽ không còn yếu nữa, xin huynh đừng bỏ muội lại.
Mím chặt môi hồng thật mạnh, sức mạnh linh lực của Nhươc Gia Thủy lập tức tan biến, quay trở về con số không.
Để tu luyện được Thần công Băng hệ nàng vừa đạt được, nàng buộc phải phá đi Băng Liên Vũ đã tu luyện vài chục ngày của nàng, đưa linh lực về trạng thái ban đầu.
Linh lực của nàng hiện đang chuyển biến thành Băng Liên Vũ, từ Băng Liên Vũ lại không thể chuyển sáng tu luyện Thần công Băng hệ nên chỉ còn cách phá linh lực để tu luyện lại từ đầu.
Nếu so với những tu luyện giả khác phải mất rất nhiều linh lực để quay về tu vi chưa phân tầng của cảnh giới* khi tìm được công pháp mạnh hơn công pháp hiện tại và tu luyện, nàng hoàn toàn chẳng mất mát một thứ gì.
*Giả sử ở Tông cảnh tầng 9, quay về là quay về chưa phần tầng chứ ko phải Linh Nhân cảnh. Đây là hậu quả khi thay đổi công pháp. Đó cũng là lý do Công pháp quý giá.
Nhược Gia Thủy không chậm trễ thêm một phút giây nào vì nàng biết hắn đã bỏ rất, rất xa nàng, nàng lập tức vận chuyển pháp quyết tu luyện Âm Linh Thái Sơ để nhanh nhất đuổi đến hắn, chạm vào hắn hoặc chí ít là theo sau hắn mà không bị hắn bỏ rơi.
Việc đang xảy ra với Nhược Gia Thủy có lẽ sẽ khiến Vô Thường cảm thấy bất ngờ, hắn ban đầu muốn để nàng là người quyết định mối quan hệ sau này của hai người nên mới tạo ra ảo cảnh hắn nói hai từ “phế vật”, lúc đó nếu nàng bỏ cuộc, quan hệ hai người chấm dứt, còn nếu nàng mạnh mẽ vùng lên, hắn cũng chỉ còn cách bên cạnh nàng bầu bạn. Nhưng mà thật không ngờ nàng lại gặp được một nữ nhân áo trắng kỳ lạ trong mơ, ban cho nàng Thần công để đuổi theo sức mạnh của hắn.
Điều này đối với Nhược Gia Thủy chắc hẳn là một điềm tốt, nhưng nếu Vô Thường biết thì đối với hắn lại là một điềm xấu. Cái điều xấu này tất nhiên không phải do Nhược Gia Thủy không từ bỏ hắn mà là đến từ nữ nhân áo trắng kia.
Thế giới tu luyện là một nơi rất nguy hiểm, nguy hiểm gấp trăm, gấp ngàn lần thế giới hắn đọc trong truyện.
Ở thế giới này có hai loại người, kẻ mạnh và kẻ yếu.
Kẻ yếu bị người kinh bỉ, sỉ nhục, giết chết như một còn kiến.
Còn kẻ mạnh lại là đích nhắm đến của vô số lão quái Thiên Nhân cảnh gần chết, mong muốn tìm một thân thể mới để được sống tiếp.
Mục đích thu nhập tiểu bối có thiên phú tốt của các tổ chức lớn hình thành cũng chính là như vậy. Thiên tài tốt bình thường có lẽ không sao, để chúng làm tay chân, kẻ nối nghiệp. Còn nếu tốt quá thì lại là con mồi để các lão quái có cấp bậc Thiên Nhân cảnh đã có khả năng linh hồn xuất khiếu nhắm đến, mong ước tìm được thân thể mới để hồi sinh. Từ đó nhờ vào cơ thể, thiên phú tuổi trẻ tốt hơn bọn họ ngày trước mà tu luyện đến được cảnh giới cao hơn, cảnh giới bản thân họ đã ao ước bấy lâu.
Hải Thần Chi Điện tạo nên Người Kế Thừa, mục đích có khi cũng không thoát khỏi quy luật này. Bởi lẽ trên đời làm gì có ai đối xử tốt với một người mà không có mục đích?
Cha, mẹ, ông, bà cũng như vậy. Họ đối xử tốt, yêu thương người con, người cháu hết mực là vì gì? Là vì cảm xúc, cảm xúc hạnh phúc khi họ được nhìn người con, người cháu từng bước khôn lớn, trưởng thành, thấy chúng được vui vẻ, hạnh phúc nhân sinh.
Mục đích này của họ là tốt, vô hại và đúng đạo lý con người nên làm, tình người nên có nhưng xét cho cùng, đó cũng là mục đích.
Vậy nữ nhân áo trắng kia vì lý do gì lại phải trao tặng Thần công Âm Linh Thái Sơ cho Nhược Gia Thủy?
Nghi vấn về điều này chắc hẳn sẽ có rất nhiều, nhưng đối với Vô Thường, một kẻ cực kỳ cẩn thận thì sẽ luôn có một nghi vấn tồn tại, phải chăng nữ nhân áo trắng ấy muốn thông qua Thần công để đoạt xá Nhược Gia Thủy?
Đã gọi là Thần công thì tất là thứ không tầm thường, bởi Thần là một tồn tại có đẳng cấp rất kinh khủng. Họ đoạt xá ngay trong giấc mơ còn làm được chứ đừng nói là thông qua công pháp do chính họ sáng tạo.
Bất quá thì Vô Thường có biết được chuyện nữ nhân áo trắng kia hay không vẫn là một vấn đề lớn khi mà Nhược Gia Thủy đã thề đọc, không, đúng hơn là nàng đã van xin với nữ nhân áo trắng đừng giết Vô Thường, đổi lại nàng dù có chết cũng sẽ không bao giờ nói ra cuộc gặp gỡ này giữa hai người.
…
Dưới tốc độ mà một Thánh cảnh như Giao Tần không thể có. Hai mươi ngày sau, hai người Vô Thường, Mạc Chi đã có mặt tại Nam Linh đảo.
Lần này trở về, để tránh khỏi sự nghi ngờ của các thế lực khác trực thuộc Kim Vương Điện nên Mạc Chi từ Phá Giới cảnh rơi xuống Thánh cảnh, Vô Thường từ thiên phú khủng bố, không thể xác định rơi xuống 88 sợi xích. Nhờ vậy, họ sau khi hỏi được vị trí truyền tống trận Nhược gia từ Giao Tần liền đã rất thuận tiện đi đến nơi mà không có bất kỳ ai nghi ngờ.
Đứng trước một đồ án trận pháp to lớn in trên một tảng đó to, mượt, nhẵn, Vô Thường nhẹ đặt tay lên cảm nhận.
Vài giây sau, hắn rút ra thì thào.
- Không sai, đúng là đầu giây bên kia đã bị người hủy. Truyền tống trận này vô dụng rồi.
Hắn nói với Mạc Chi.
- Liên hệ với người Phù gia, chúng ta sẽ mượn nhờ truyền tống của họ quay về.
Mặc Chi cũng không cảm thấy bất ngờ khi lão quái Vô Thường có thể hiểu rõ trận pháp, lão gật đầu, cầm phù lục ra xì xào vài tiếng như đang liên hệ với ai đó.
Chừng một phút sau, lão nói với Vô Thường.
- Đã bàn bạc xong thưa thiếu chủ, chúng ta đã có thể đi.
- Ừm.
Cả hai người lần nữa duy chuyển. Khoảng vài chục phút sau vì dù sao thì khoảng cách giữa truyền tống Nhược gia và Phù gia khá xa, hai người dừng chân ở một hang động nhỏ rồi biến mất.
Xuất hiện ở Lãng Thủy thành, Vô Thường cũng không hứng thú nói chuyện với vài bậc cao nhân Phù gia khi thấy khách quý đến liền tiếp chuyện, câu kéo quan hệ, hắn lập tức sai bảo Mạc Chi đưa hắn đến vị trí Nhược gia nằm trong đầu hắn.
Không lâu sau khi đến một vùng trống rỗng mà khi xưa đã từng là Nhược gia rộng lớn, hùng vĩ, hắn đưa tay xoa sống mũi thầm mắng.
- Mẹ nó, bà già điên.
Tuyệt tác “san bằng Nhược gia” hoàn mỹ, vừa khớp, không một chút dư thừa này tất nhiên ngoài bà già điên hăm dọa giết hắn nếu gặp hắn thêm một lần nữa thì không còn ai đủ sức thuyết phục hắn nghĩ đến.
Lần này xem ra hắn lại rất khó ăn nói với Nhược Gia Thủy, nếu để nàng biết được Nhược gia đã vong thì… mà thôi, chuyện gì đến thì cứ đến, hắn lại cũng chẳng sợ. Nàng hận, muốn giết, hay căm ghét gì hắn thì tùy nàng.
Có lẽ cũng ngay chính lúc Vô Thường nảy sinh ra ý nghĩ này, hắn cũng không biết được rằng, chính hắn đang dần dần thay đổi. Cái nặng tình của hắn, cái mặc cảm tội lỗi của hắn đang dần dần nhạt đi một cách rõ rệt, đúng hơn là từ quan tâm đang biến thành không quan tâm một cách hết sức tự nhiên, cứ như là hắn trước giờ đều như vậy.
Hắn đang ngày một lún sâu hơn vào việc đánh mất con người trước đây của mình. Và nếu hắn không phát hiện kịp thời, hậu quả sẽ vô cùng khó lường cho cả hắn và cả thế giới.
Cái thứ mà hắn gọi là “ác tính” liệu có thật là ác tính như hắn nghĩ… hay thật chất nó chính là bản chất của hắn?
Thời gian sẽ trả lời hết thảy…
- Chúng ta đi thôi.
Có một loại cảm giác muộn phiền trong đầu, Vô Thường cùng Mạc Chi lại di chuyển, mục tiêu là khu rừng nhỏ ở Tam Hoa thôn.
Rất nhanh, chỉ vài giờ khi nhờ vào tốc độc của Phá Giới cảnh, hai người đã đến được khu rừng nhỏ.
Vô Thường đứng bên ngoài bìa rừng, nhìn màu sắc của rừng dường như chỉ nhạt đi thêm một tẹo so với trước, hắn đoán là nguyên nhân gây ra việc đất, cây, nước mất đi sức sống có vẻ đã được xử lý bởi một bàn tay thế lực nào đó. Hắn nói với Mạc Chi.
- Ngươi ở ngoài đây. Ta một mình đi vào.
- Thiếu chủ yên tâm, ta sẽ đứng im ngoài này và không dùng linh thức dõi theo thiếu chủ như người mong muốn.
Mạc Chi tựa như ngày hôm đó, cái ngày mà Vô Thường đàm đạo với Nhị ca trong đêm, lão nói dối một cách không hề chớp mắt.
Vô Thường đi vào, lão tất nhiên theo dõi đến cùng, lỡ hắn chết hay làm chuyện mờ ám, phản bội tổ chức thì sao?
Nghe lão nói, Vô Thường gật gù hài lòng, bước chân đi nhanh vào khu rừng. Bất quá khi hắn đi đến gianh giới giữa ngoài và trong rừng thì bỗng đứng lại, nói một câu khiến Mạc Chi sửng người một lúc lâu.
- Này lão già. Ngươi đừng tưởng tối ngày hôm đó ngươi nghe lén cuộc đối thoại giữa ta và thuộc hạ của ta, ta lại không biết. Ta mấy ngày qua không cho ngươi hay chỉ là chuyện đó đối với ta không quan trọng nhưng còn bây giờ thì khác. Ngươi tốt nhất đừng để ta nhắc lại thêm một lần nữa về điều này.
Nói rồi, Vô Thường cũng biến mất trong rừng một cách kỳ bí mà cho dù có dùng linh thức cũng không tài nào phát hiện được hắn đang ở nơi nao.
Mạc Chi chết đứng trước câu cuối của Vô Thường một lúc lâu với nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu là tại sao hắn biết? Hắn nói xạo? Nếu vậy thì tại sao hắn làm như thế? Lý do gì? Hắn không sợ? Cho đến khi lão tỉnh người thì đã ngay lập tức lấy truyền âm phù ra báo cáo sự việc cho Thái Bất Đẩu biết, cũng như lão đã từng làm ngay khi nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Vô Thường và Nhị ca.
- Bất Đẩu Tiên Sinh…
...
Bên trong rừng, Vô Thường sau khi chạy đến một đoạn sâu trong rừng liền dừng bước, thả lỏng các giác quan cơ thể để cảm nhận cái cảm giác mà vật đó ngày trước đã mang lại cho hắn, xem thử nó có còn không. Nếu không thì tất đã mất, hắn nên đi về, không cần phải tiến sâu thêm.
- Vẫn còn, rất tốt.
Vài giây cảm ứng qua đi, Vô Thường lộ ra một nụ cười trên môi liền cấp tốc bước nhanh, mục tiêu hắn cần tìm có lẽ chỉ ở khoảng 20km phía trước nữa thôi.
Nhờ sức mạnh của linh lực và Hỏa Linh Thể, Vô Thường chỉ mất gần 30 phút đã đến nơi, một vùng đất thoáng đãng với ít cây, nhiều cỏ. Ở giữa vùng đất là một cây hoa màu trắng khá lớn, gấp hai lần cơ thể Vô Thường đang tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, thanh thuần khiến lòng người có cảm giác êm ả, bình yên.
Bất quá thì ngoài cái cây hoa mà có lẽ là thứ đó, tại nơi đây còn có một thiếu niên chừng 15 tuổi trông rất đẹp trai, người đã đến trước Vô Thường và đang loay hoay tìm cách mang bông hoa trở về.
Vô Thường và thiếu niên gặp nhau, cả người ngay sau đó liền bắt đầu đối nhãn, nhìn nhau một lúc không rời để kiểm tra sức mạnh, cấp bậc của đối thủ trước khi lựa chọn phương án bỏ chạy, tranh giành hoặc tấn công.
Thiếu niên nhìn Vô Thường trong mắt, một loạt các chỉ số về Vô Thường lập tức xuất hiện trong mắt thiếu niên tên Bạch Vĩ Dạ này.
“Tên: Vô Thường.
Loài: Nhân tộc.
Tuổi: 7.
Thiên phú: 1 sợi xích.
Tu vi: Linh Nhân cảnh hậu kỳ.
Sức mạnh: vượt cấp Linh Nhân cảnh.
Kết luận: nhân vật cực kỳ nguy hiểm, nên tránh đối diện trực tiếp”.
Cùng với đó, trong đầu Vĩ Dạ chợt vang lên giọng nói máy móc, không rõ giới tính nam hay nữ, già hay trẻ.
“Tên tiểu tử này mặc dù có thiên phú 1 sợi xích nhưng rất mạnh, sức mạnh của hắn theo ta cảm nhận là đã vượt quá Linh Nhân cảnh, chạm đến cấp độ Linh Sư cảnh bằng ngươi rồi. Ngươi dừng nên hấp tấp tấn công kẻo ăn quả đắng”.
Bạch Vĩ Dạ trả lời.
“Hệ thống, ta tự có suy tính của ta”.
Sau đó, Bạch Vĩ Dạ nhàn nhã nhìn Vô Thường nói.
- Vị tiểu huynh đệ ắt hẳn cũng biết trên đời có tồn tại một luật lệ, chính là kẻ nào đến trước liền xí trước. Vậy bông hoa này liền là của ta a, ngươi đừng nên tranh giành, nếu không may ta lỡ tay giết ngươi thì thật tội lỗi.
Mặc dù thông qua hệ thống, Bạch Vĩ Dã biết Vô Thường trông bộ dạng nhỏ bé lại cực kỳ mạnh, tu vi Linh Nhân cảnh với thiên phú 1 sợi xích không ngờ đã mạnh sánh ngang được với Linh Sư cảnh, nhưng điều đó tất nhiên cũng không thể khiến hắn sợ hãi.
Hắn có hệ thống bá đạo trong tay thì còn sợ gì Vô Thường? Dùng một chút vật phẩm gia tăng sức mạnh cũng đã đủ để hắn dùng một chiêu hạ sát Vô Thường.
Vô Thường nghe Bạch Vĩ Dạ nói, hắn không đáp lời mà là lộ ra nụ cười tà nhìn Bạch Vĩ Dạ rồi nói một khiến Bạch Vĩ Dạ giật mình sửng sốt trong thoáng chốc.
- Trên người của ngươi, ta cảm nhận được một thứ dị vật đang ngày qua ngày ăn mòn sự sống, linh hồn của ngươi. Thật là một kẻ đáng thương.
- Dị vật? Ngươi đang lừa ta ư?
Bạch Vĩ Dạ cảm thấy buồn cười nói.
Có hệ thống nơi tay, hắn chẳng lẽ còn không biết bản thân có dị vật hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.