Chương 262: Yến Tiệc Tại Hoàng Cung (3)
Nhất Bá Nhân Thông
22/05/2019
Thấy biểu hiện này của Bách Thế, Lang Phá Thạch đang cứ tưởng mọi thứ xong rồi, con át chủ bài đệ nhất mỹ nữ hoàng cung và cũng là con gái của hắn thất bại trong việc quyến rũ vị trưởng lão cao quý Bát Huyền Tông này thì lập tức trở nên vui mừng.
Tuy vậy hắn cố giữ vững bình tĩnh trong lòng, nhàn nhạt như vẫn còn giận nói.
- Nếu trưởng lão đã lên tiếng thích nàng như vậy ta cũng không trách tội nàng nữa, đồng thời ta còn ban tặng nàng làm nữ nhân cho trưởng lão, trưởng lão thấy thế nào?
- Thế thì ta xin cảm tạ hoàng thượng. Ta thật sự, thật sự rất thích nàng đấy.
Bách Thế không xoay mặt đáp, sau đó hắn nhìn con chim non bé nhỏ đang sợ hãi trước mặt nói.
- Cô bé chắc đã nghe hoàng thượng ban chỉ rồi đấy, từ bây giờ nàng liền là nữ nhân của ta.
Nói rồi Bách Thế cũng tức thì trong ánh mắt của mọi người bế cô bé lên, ôm nàng quay trở về chỗ ngồi.
- Phụ… ho…
Phận nữ nhi yếu đuối, tu vi trong người cũng chẳng thể có, thiếu nữ bị hắn ôm liền sợ hãi tột độ, lệ ngấn khóe mắt không ngừng rơi trong ánh mắt tội nghiệp, đáng thương của khá nhiều thiếu niên, thiếu nữ đang đứng nơi đây mà nhìn Lang Phá Thạch kêu lên hai từ tiếng gì đó không rõ lắm.
- Câm mồm!
Lang Phá Thạch lập tức kêu lên, đôi mắt trừng lên theo kiểu “đồ ngu, cấm mày phá kế hoạch của tao, nên cam chịu đi”.
- Trẫm đã ban chỉ, ngươi không được cãi. Từ nay ngươi sống là người của Bách Thế trưởng lão, chết là ma của Bách Thế trưởng lão.
Câu nói đó khiến thiếu nữ điếng lòng, gương mặt buồn bã trở nên chết lặng, cơ thể tuy là buông lỏng nhưng cũng còn đó sự chống cự vô cùng mãnh liệt của bản năng nàng khi ở trong vòng tay một người lạ.
Bách Thế không để ý nàng thế nào, tiếng nấc nhẹ hay lớn vì hắn biết đó là điều tất nhiên xảy ra đối với một thiếu nữ ngây thơ, từ nhỏ đến giờ luôn nằm trong sự bảo bọc, yêu thương của cha mẹ. Hắn chỉ là đơn giản nói vài lời.
- Sợ? Phải, cứ sợ đi, nó từ từ rồi sẽ quen thôi cô bé. Hồi nhỏ, khi ta còn yếu nhược thì còn gặp phải nhiều thứ đáng sợ hơn ngươi nhiều. Chẳng hạn như một lão già mấy trăm tuổi đầu ngang nhiên cưỡng hiếp một tiểu nữ chỉ mới năm tuổi trước mặt ta, máu ở vùng hạ thân của tiểu nữ đó chảy ra không ngừng, ám ảnh ta mãi cho đến bây giờ vẫn còn nhớ ngày đó.
- Hay là gia đình nọ chỉ vì ngày xưa không cho tên kia mượn một ít tiền, mấy chục năm sau liền bị tên đó quay về giết sạch sẽ, một đứa trẻ nhỏ cũng không tha.
- Nỗi sợ hãi của ngươi so ra chỉ là những nỗi sợ bé nhỏ nhất trên thế gian này mà thôi. Là nữ nhân, không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày được gả đi, gả cho người tốt không nói, gả nhầm người xấu hay bị kẻ gian bắt cóc về làm áp trại phu nhân thì khổ. Trở thành nữ nhân của ta xem như số ngươi đủ tốt, ngươi biết là không phải nữ nhân nào cũng vừa tầm mắt của ta đâu.
Thật là một câu chuyện xạo lờ, nhưng cũng không phải là không đúng của Bách Thế.
Ở thế giới này, người làm nữ nhân thật sự rất khổ. Nữ nhân càng xinh đẹp lại càng khổ hơn nữa, khổ đến nỗi mà có khi đã qua tay hơn cả trăm thằng đàn ông, vùng kín rách tươm, chảy xệ, thâm đen đến mức mà ai nhìn vào cũng đều gật đầu bảo chắc bị đàn ông giã chày đến cả tỷ lần, nhưng vẫn có người ham, người mê, người từ sáng đến tối giã chày liên tục chỉ vì nàng ta đẹp, có thân hình nóng bỏng.
Nữ nhân sinh ra có thiên phú cực cao nhưng hầu như chẳng tu luyện chưa được bao lâu thì đã bị dâm tặc cường giả đè xuống cưỡng hiếp, hủy hoại con đường tu luyện. Cổ chí kim, cường giả lưu danh mang thân phận nữ nhi liệu có mấy người?
Hồng nhan là họa thủy, cũng là bạc phận!
Trong buổi yến tiệc đêm nay, nguyên nhân các vị tướng dưới trướng Lang Phá Thạch chỉ toàn là nam nhân cũng là điều dễ hiểu.
- Trưởng lão nói rất không sai. Ngươi được trẫm chỉ định làm nữ nhân của trưởng lão là phúc đức ba đời của ngươi, ngươi phải tự biết bản thân nên làm gì. Đừng khóc lóc như đứa trẻ nữa, nữ nhân rồi sẽ có ngày lấy chồng thôi.
Lang Phá Thạch vừa phẩy tay đuổi bảy người nhạc cụ – vũ nữ đi, vừa trầm giọng nói với thiếu nữ.
Trong đó có câu “người phải tự biết bản thân nên làm gì” dường như là mang ẩn ý nhắc nhở gì đó với thiếu nữ chứ không đơn thuần là nói cho có.
Bất quá cũng ngay đúng lúc này, khi những người khác vì thận phận yếu nhược nên chẳng dám xen vào “chuyện ba người” thì Bách Thế bỗng tháo mắt kính xuống, đeo lên gương mặt buồn rầu của thiếu nữ trong lòng ngực. Gương mặt hắn chuyển sang chế độ “thanh niên nghiêm túc”, nhàn nhạt nói.
- Được rồi, Lang Phá Thạch ngươi cũng không cần giả điên nữa. Kế hoạch nhỏ của các ngươi đều đã bị ta nhìn thấu, vậy nên hãy nói thẳng ra những điều mà các ngươi muốn nói đi.
Có được thiếu nữ là một niềm vui bất ngờ trong chuyến viếng thăm hoàng cung này của Bách Thế, cho nên hắn cũng không còn muốn ở nơi đây lâu hơn. Giải quyết xong sớm, quay về nhà từ từ hưởng thụ mỹ nữ nóng bỏng trong lòng mới là đạo lý.
- Trưởng lão đang nói gì vậy, ta không hiểu?
Lang Phá Thạch đơn nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận.
Bách Thế méo miệng, mặt bắt đầu trở nên lạnh lùng nói.
- Sức chịu đựng của ta rất có giới hạn. Ta chỉ nói một lần duy nhất nữa thôi. Các ngươi có cái gì thì nói thẳng ra, không nói thì về sau cũng đừng nói nữa.
Dứt lời, Bách Thế cũng lập tức ôm lấy mỹ nữ trong lòng đứng dậy, có lẽ là chuẩn bị rời đi nếu như Lang Phá Thạch còn dám nhây nhụa, che giấu cái ý đồ mà hắn đã đoán được từ lâu.
Trước tình hình căng thẳng, cực kỳ quan trọng này, Lang Phá Thạch không thể làm gì hơn ngoài việc lập tức liếc mắt “đưa tình” một vòng với tất cả các vị đại thần, dường như là đang xin ý kiến biểu thị.
“Hoàng thượng…”
“Chúng ta…”
“Haizzz…”
“Phải làm thôi…”
“Chỉ còn cách nghe theo lời hắn…”
Mọi người đều liếc mắt đáp lời, miệng họ tuy là không nói, truyền âm không sử dụng, nhưng lời cầu mong hoàng thượng làm ra quyết định đúng đắn là đã thể hiện rất rõ ràng.
Lang Phá Thạch hiểu ý, hắn chỉ đành thở dài nói.
- Trưởng lão đừng giận. Chuyện nếu đã để trưởng lão biết thì ta cũng không còn gì để giấu trưởng lão. Ta sẽ nói hết tất cả.
- Như vậy có phải tốt hơn không. Nói ta nghe đi.
Bách Thế cười tà, tay ôm mỹ nữ ngồi xuống lắng nghe.
Lang Phá Thạch cũng bắt đầu kể ra âm mưu mà cũng không thể gọi là “âm mưu” của hắn và các đại thần. Nó hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Bách Thế.
Nghe Lang Phá Thạch kể ra tường tận mới rõ. Tại trong lãnh thổ Nam Hà quốc, triều đình của Nam Hà quốc không phải là thế lực mạnh mẽ duy nhất, ở ngoài kia, không hề tham gia sự vụ triều chính hay trực tiếp quản lý đất nước còn có thập đại gia tộc, với mỗi đại gia tộc đều có lão tổ Tông cảnh tọa trấn.
Cứ hằng ba năm, mỗi lần Bát Huyền Tông đi đến kinh thành để tổ chức cuộc tuyển chọn nhân tài thì mười đại gia tộc đều cử những con cháu tốt nhất trong gia tộc đến tham dự. Và có lẽ là do cách thức rèn luyện con cháu của triều đình thua kém nên Bát Huyền Tông tuyển mười thì đã có hết chín tiểu bối trúng cử đều là người đến từ thập đại gia tộc. Nhờ đó, thập đại gia tộc cứ từ năm này qua năm khác, thực lực không ngừng mạnh lên, dần dần có đủ sức uy hiếp đến triều đình, uy hiếp đến trật tự quy luật trên toàn bộ Nam Hà quốc.
Tình trạng này nếu cứ để tiếp diễn, e rằng chỉ cần qua thêm chục năm, qua thêm vài lần tuyển chọn nhân tài, Nam Hà quốc sẽ phải đổi chủ.
Đó là toàn bộ nguyên nhân mà bắt đầu từ 21 năm trước, cứ mỗi lần các vị trưởng lão giám khảo Bát Huyền Tông đến kinh thành, triều đình mở yến tiệc chiêu đãi tẩy gió trần lại có thêm tiết mục tỷ thí giữa các tiểu bối để các trưởng lão Bất Huyền Tông thấy chúng có tương lai, sau đó đưa ra lời dụ dỗ, thậm chí là bỏ tài vật đút lót, mua chuộc các vị trưởng lão, khiến con cháu triều đình được cơ hội trúng cử nhiều hơn.
Nhưng mà không biết có phải là do các vị trưởng lão đến từ Bát Huyền Tông quá mức liêm chính hoặc do các nhân tài của thập đại gia tộc đến Bát Huyền Tông đã có danh tiếng nổi bật trong tông hay không, mà dù triều đình có dụ hoặc bằng bao nhiêu tài vật quý hiếm đi chăng nữa cũng không một ai chấm chế, trợ giúp.
Mười ngày trước Phú Khánh và lão giả áo nâu cũng như vậy. Không biết lần này Bách Thế khi nghe xong sự tự tình có khác biệt?
Âm mưu của họ chỉ đơn giản như vậy. Đây cũng không phải là do nhóm người Lang Phá Thạch cố tình che giấu mà chỉ là do họ chưa đến lúc phải nói, giờ Bách Thế đã phát hiện, bắt họ nói ra thì họ đành nói.
Bách Thế nghe xong, bỗng cười nhạt hỏi.
- Các ngươi hoàn toàn tin tưởng ta là trưởng lão do Bát Huyền Tông phái đến nên mới không chút nghi ngờ bày ra cách thức này?
Lang Phá Thạch gượng cười nói.
- Trưởng lão là người có giấy tờ do Tông chủ đại nhân đóng dấu chứng minh hẳn hoi, chúng ta nào dám nghi ngờ gì đối với trưởng lão chứ.
- Ồ, thế nhưng là vẫn có một đứa ngu xuẩn phủ nhận điều đó. Và kết cục của tên đó như thế nào thì hẳn các ngươi đều đã biết rồi đấy.
Bách Thế cười lạnh. Sau đó hắn quay về vấn đề chính, khẽ đảo đôi mắt sắc bén nhìn một cách kỹ càng hơn đối với mười bảy đứa tiểu bối có mặt tại nơi đây.
Chừng gần mười giây trôi đi, hắn thu hồi ánh mắt trong sự mong chờ một cái gật đầu nhẹ của hắn đến từ mọi người để họ có thể thấy được hy vọng mong manh, hắn nói.
- Nể tình hoàng thượng đã ban tặng mỹ nữ cho ta, ta cũng không ngại trợ giúp các ngươi một chút.
- Tốt quá!
- Nhưng mà trước đó ta cần hỏi một câu.
Lang Phá Thạch và các đại thần đang sáng mắt vui mừng thì Bách Thế lại hỏi.
- Đây là những tiểu bối có tiềm năng nhất trong nhà của các ngươi?
- Đúng vậy thưa trưởng lão, tất cả đều là tiểu bối mạnh nhất của mỗi nhà.
Lang Phá Thạch thay mặt mọi người đáp.
Bách Thế gật gù hiểu, rồi nghiêm nghị nói ngay.
- Nếu thế thì ta xin được loại bỏ ba tiểu bối vì chúng sẽ không thể và không bao giờ có khả năng được tuyển chọn đến Bát Huyền Tông khảo hạch.
Bách Thế lập tức giơ tay lên, chỉ ngay về một thiếu niên đang đứng sau lưng của vị đại nguyên soái thứ hai từ dưới đếm lên, ngồi ở dãy bàn bên phải.
- Mười bảy tuổi, thiên phú 74 sợi xích, Thủy Tâm Đan, tu vi Linh Nhân cảnh hậu kỳ, một tốc độ tăng trưởng tu vi có thể nói là rất cao so với những tiểu bối còn lại. Nhưng...
Một từ “nhưng” hắn nói ra, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt chú ý với đủ loại sắc thái biểu cảm lên vị thiếu niên, nhất là vị đại nguyên soái là cha, ông hay chú, bác gì đó của thiếu niên.
- Hai ngày trước dường như ngươi đã đụng chạm đến nữ nhân, điều đó khiến tốc độ tăng trưởng tu vi của ngươi trong tương lai sẽ chậm lại vô cùng. Nói đúng hơn, tiền đồ cường giả của ngươi đã bị hủy.
- Ngươi không có tư cách trở thành đệ tử Bát Huyền Tông.
Lời này của hắn vừa dứt, thiếu niên được chỉ điểm lập tức sợ hãi vì bị người nói đúng tim đen, trung niên lục tuần có quan hệ với thiếu niên cũng mang theo sự kinh ngạc rồi hóa thành tức giận vô cùng.
Bất quá họ còn chưa tra hỏi rõ sự thật thì giọng Bách Thế lại vang lên.
- Ngươi là kẻ thứ hai ta loại.
Cũng là ở dãy bàn đó, Bách Thế chỉ tay về vị thiếu niên đang đứng sau lưng vị Vương gia thứ hai từ dưới đếm lên.
- Mười bảy tuổi, thiên phú 76 sợi xích, Thủy Tâm Đan, nhưng tu vi chỉ là Linh Nhân cảnh trung kỳ. Ngươi chắc hắn đã rất lười tu luyện đúng chứ? Người đã lười thì không có khả năng tham gia được Bát Huyền Tông. Đó là lý do ta loại ngươi.
- Và cuối cùng là ngươi.
Không rãnh để xem mấy ông – cháu hay cha – con quát mắng nhau hay cắn nhau khi biết được sự thật là thằng con, thằng cháu phế vật như vậy, Bách Thế lại chỉ tay đến dãy bàn ở bên trái, hướng vào thiếu nữ vận áo xanh dương đang đứng ngay cạnh vị đại tướng quân thứ nhất từ trên đếm xuống.
- Cũng mười bảy tuổi, thiên phú 75 sợi xích, Mộc Tâm Đan, tu vi Linh Nhân cảnh… tầng 2. Xem ra ngươi đã phục dụng rất nhiều đan dược trong quá trình tu luyện nên mới có thể đạt đến tu vi Linh Nhân cảnh tầng 2 trong khi người khác cao lắm chỉ vừa mới bước vào tu vi Linh Nhân cảnh tầng 1. Phục dụng đan dược nhiều, linh lực sẽ trở nên hỗn tạp, suy yếu, vậy nên linh lực của ngươi bây giờ chỉ mạnh ngang tầm với người có thiên phú 65 sợi xích mà thôi. Ngươi không đạt yêu cầu của Bát Huyền Tông.
- Cái gì, Huệ nhi! Những điều trưởng lão nói có thật không, con từ trước giở lại lợi dụng đan dược để tu luyện?
- Thằng trời đánh, mày lại…
- Ngươi dám phá thân?
Hai trung niên, một lão già lúc này cũng đã không nén giận được nữa mà quát lên, tra hỏi dữ dội đối với con cháu của họ. Nhưng mà tất nhiên với tính cách bấy lâu của Bách Thế, hắn không rãnh để nghe họ quát tháo hay đè xuống đánh mông nhau, nên lập tức quát lạnh.
- Im lặng đi!
- Ta không có hứng ở đây nghe các ngươi la mắng tình cảm thân thiết. Hãy đợi về nhà mà làm điều đó.
- Giờ thì hãy để ta được nói chuyện riêng với những tiểu bối còn lại.
Đợi hai trung niên và lão giả kia tự biết rõ tình hình nơi đây là đâu, người vừa nói là ai nên vâng lời, lập tức cố nén giận lại.
Bách Thế đảo mắt đến trên người của mười vị thiếu niên, bốn vị thiếu nữ hợp chuẩn còn lại. Nhìn gương mặt tuấn tú, xinh xắn cùng với những biểu cảm e dè, lo sợ, cũng có tự tin, cố gắng trấn bĩnh, tự nhiên của mười bốn người rồi chợt hỏi.
- Mấy đứa nhóc, các ngươi có biết chuyện gì sẽ xảy ra khi các ngươi đậu cuộc thi tuyển ở đây và được đưa đến Bát Huyền Tông không?
- Thưa tiền bối, khi đó chúng ta sẽ tham dự cuộc sát hạch trở thành đệ tử chính thức của Bát Huyền Tông.
Một thiếu niên trông rất bĩnh tĩnh, tự tin trong đám tiểu bối đó đã nhanh miệng đáp.
- Không sai. Vậy các ngươi có biết nội dung sát hạch là gì không?
- Biết, thưa tiền bối.
Thiếu niên kia lần nữa thể hiện tài trí của bản thân, nhưng rồi khi thiếu niên chỉ là chợt dừng lại một nhịp để lấy hơi, chuẩn bị nói thì một thiếu niên khác đã ngay lập tức chớp lấy cơ hội nói nhanh.
Cơ hội lấy le với trưởng lão, làm sao lại dễ dàng bỏ qua được.
- Thưa tiền bối, sát hạch có hai phần. Một là khảo hạch kiểm tra lĩnh ngộ của bản thân mỗi người. Hai là sát hạch sinh tử.
- Giỏi, các ngươi có hiểu biết đấy.
Bách Thế khẽ cười tán thưởng, rồi bỗng hỏi.
- Vậy… các ngươi có biết cứ mỗi lần sát hạch sinh tử, một nghìn tiểu bối tham gia thì đã có hơn chín trăm người phải chết không?
- …
Nghe được lời này, mười bốn tiểu bối, dù là hai thiếu niên đã rất nhanh nhạy, tự tin trả lời những câu hỏi trước cũng phải lập tức kinh ngạc, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một sự sợ hãi khi nghĩ đến việc “liệu mình có thể vượt qua được phần khảo nghiệm sinh tử hay không khi trong 1000 người chỉ có chưa đến 100 người sống sót?”.
Những thiếu niên này vừa nhìn cũng đã biết đều là người non kinh nghiệm, ít chiến đấu, ít giết chóc máu tanh, đối với việc “sẽ chết”, họ tất phải sợ, sợ đến vãi cả đái ra ấy.
Tuy vậy hắn cố giữ vững bình tĩnh trong lòng, nhàn nhạt như vẫn còn giận nói.
- Nếu trưởng lão đã lên tiếng thích nàng như vậy ta cũng không trách tội nàng nữa, đồng thời ta còn ban tặng nàng làm nữ nhân cho trưởng lão, trưởng lão thấy thế nào?
- Thế thì ta xin cảm tạ hoàng thượng. Ta thật sự, thật sự rất thích nàng đấy.
Bách Thế không xoay mặt đáp, sau đó hắn nhìn con chim non bé nhỏ đang sợ hãi trước mặt nói.
- Cô bé chắc đã nghe hoàng thượng ban chỉ rồi đấy, từ bây giờ nàng liền là nữ nhân của ta.
Nói rồi Bách Thế cũng tức thì trong ánh mắt của mọi người bế cô bé lên, ôm nàng quay trở về chỗ ngồi.
- Phụ… ho…
Phận nữ nhi yếu đuối, tu vi trong người cũng chẳng thể có, thiếu nữ bị hắn ôm liền sợ hãi tột độ, lệ ngấn khóe mắt không ngừng rơi trong ánh mắt tội nghiệp, đáng thương của khá nhiều thiếu niên, thiếu nữ đang đứng nơi đây mà nhìn Lang Phá Thạch kêu lên hai từ tiếng gì đó không rõ lắm.
- Câm mồm!
Lang Phá Thạch lập tức kêu lên, đôi mắt trừng lên theo kiểu “đồ ngu, cấm mày phá kế hoạch của tao, nên cam chịu đi”.
- Trẫm đã ban chỉ, ngươi không được cãi. Từ nay ngươi sống là người của Bách Thế trưởng lão, chết là ma của Bách Thế trưởng lão.
Câu nói đó khiến thiếu nữ điếng lòng, gương mặt buồn bã trở nên chết lặng, cơ thể tuy là buông lỏng nhưng cũng còn đó sự chống cự vô cùng mãnh liệt của bản năng nàng khi ở trong vòng tay một người lạ.
Bách Thế không để ý nàng thế nào, tiếng nấc nhẹ hay lớn vì hắn biết đó là điều tất nhiên xảy ra đối với một thiếu nữ ngây thơ, từ nhỏ đến giờ luôn nằm trong sự bảo bọc, yêu thương của cha mẹ. Hắn chỉ là đơn giản nói vài lời.
- Sợ? Phải, cứ sợ đi, nó từ từ rồi sẽ quen thôi cô bé. Hồi nhỏ, khi ta còn yếu nhược thì còn gặp phải nhiều thứ đáng sợ hơn ngươi nhiều. Chẳng hạn như một lão già mấy trăm tuổi đầu ngang nhiên cưỡng hiếp một tiểu nữ chỉ mới năm tuổi trước mặt ta, máu ở vùng hạ thân của tiểu nữ đó chảy ra không ngừng, ám ảnh ta mãi cho đến bây giờ vẫn còn nhớ ngày đó.
- Hay là gia đình nọ chỉ vì ngày xưa không cho tên kia mượn một ít tiền, mấy chục năm sau liền bị tên đó quay về giết sạch sẽ, một đứa trẻ nhỏ cũng không tha.
- Nỗi sợ hãi của ngươi so ra chỉ là những nỗi sợ bé nhỏ nhất trên thế gian này mà thôi. Là nữ nhân, không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày được gả đi, gả cho người tốt không nói, gả nhầm người xấu hay bị kẻ gian bắt cóc về làm áp trại phu nhân thì khổ. Trở thành nữ nhân của ta xem như số ngươi đủ tốt, ngươi biết là không phải nữ nhân nào cũng vừa tầm mắt của ta đâu.
Thật là một câu chuyện xạo lờ, nhưng cũng không phải là không đúng của Bách Thế.
Ở thế giới này, người làm nữ nhân thật sự rất khổ. Nữ nhân càng xinh đẹp lại càng khổ hơn nữa, khổ đến nỗi mà có khi đã qua tay hơn cả trăm thằng đàn ông, vùng kín rách tươm, chảy xệ, thâm đen đến mức mà ai nhìn vào cũng đều gật đầu bảo chắc bị đàn ông giã chày đến cả tỷ lần, nhưng vẫn có người ham, người mê, người từ sáng đến tối giã chày liên tục chỉ vì nàng ta đẹp, có thân hình nóng bỏng.
Nữ nhân sinh ra có thiên phú cực cao nhưng hầu như chẳng tu luyện chưa được bao lâu thì đã bị dâm tặc cường giả đè xuống cưỡng hiếp, hủy hoại con đường tu luyện. Cổ chí kim, cường giả lưu danh mang thân phận nữ nhi liệu có mấy người?
Hồng nhan là họa thủy, cũng là bạc phận!
Trong buổi yến tiệc đêm nay, nguyên nhân các vị tướng dưới trướng Lang Phá Thạch chỉ toàn là nam nhân cũng là điều dễ hiểu.
- Trưởng lão nói rất không sai. Ngươi được trẫm chỉ định làm nữ nhân của trưởng lão là phúc đức ba đời của ngươi, ngươi phải tự biết bản thân nên làm gì. Đừng khóc lóc như đứa trẻ nữa, nữ nhân rồi sẽ có ngày lấy chồng thôi.
Lang Phá Thạch vừa phẩy tay đuổi bảy người nhạc cụ – vũ nữ đi, vừa trầm giọng nói với thiếu nữ.
Trong đó có câu “người phải tự biết bản thân nên làm gì” dường như là mang ẩn ý nhắc nhở gì đó với thiếu nữ chứ không đơn thuần là nói cho có.
Bất quá cũng ngay đúng lúc này, khi những người khác vì thận phận yếu nhược nên chẳng dám xen vào “chuyện ba người” thì Bách Thế bỗng tháo mắt kính xuống, đeo lên gương mặt buồn rầu của thiếu nữ trong lòng ngực. Gương mặt hắn chuyển sang chế độ “thanh niên nghiêm túc”, nhàn nhạt nói.
- Được rồi, Lang Phá Thạch ngươi cũng không cần giả điên nữa. Kế hoạch nhỏ của các ngươi đều đã bị ta nhìn thấu, vậy nên hãy nói thẳng ra những điều mà các ngươi muốn nói đi.
Có được thiếu nữ là một niềm vui bất ngờ trong chuyến viếng thăm hoàng cung này của Bách Thế, cho nên hắn cũng không còn muốn ở nơi đây lâu hơn. Giải quyết xong sớm, quay về nhà từ từ hưởng thụ mỹ nữ nóng bỏng trong lòng mới là đạo lý.
- Trưởng lão đang nói gì vậy, ta không hiểu?
Lang Phá Thạch đơn nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận.
Bách Thế méo miệng, mặt bắt đầu trở nên lạnh lùng nói.
- Sức chịu đựng của ta rất có giới hạn. Ta chỉ nói một lần duy nhất nữa thôi. Các ngươi có cái gì thì nói thẳng ra, không nói thì về sau cũng đừng nói nữa.
Dứt lời, Bách Thế cũng lập tức ôm lấy mỹ nữ trong lòng đứng dậy, có lẽ là chuẩn bị rời đi nếu như Lang Phá Thạch còn dám nhây nhụa, che giấu cái ý đồ mà hắn đã đoán được từ lâu.
Trước tình hình căng thẳng, cực kỳ quan trọng này, Lang Phá Thạch không thể làm gì hơn ngoài việc lập tức liếc mắt “đưa tình” một vòng với tất cả các vị đại thần, dường như là đang xin ý kiến biểu thị.
“Hoàng thượng…”
“Chúng ta…”
“Haizzz…”
“Phải làm thôi…”
“Chỉ còn cách nghe theo lời hắn…”
Mọi người đều liếc mắt đáp lời, miệng họ tuy là không nói, truyền âm không sử dụng, nhưng lời cầu mong hoàng thượng làm ra quyết định đúng đắn là đã thể hiện rất rõ ràng.
Lang Phá Thạch hiểu ý, hắn chỉ đành thở dài nói.
- Trưởng lão đừng giận. Chuyện nếu đã để trưởng lão biết thì ta cũng không còn gì để giấu trưởng lão. Ta sẽ nói hết tất cả.
- Như vậy có phải tốt hơn không. Nói ta nghe đi.
Bách Thế cười tà, tay ôm mỹ nữ ngồi xuống lắng nghe.
Lang Phá Thạch cũng bắt đầu kể ra âm mưu mà cũng không thể gọi là “âm mưu” của hắn và các đại thần. Nó hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Bách Thế.
Nghe Lang Phá Thạch kể ra tường tận mới rõ. Tại trong lãnh thổ Nam Hà quốc, triều đình của Nam Hà quốc không phải là thế lực mạnh mẽ duy nhất, ở ngoài kia, không hề tham gia sự vụ triều chính hay trực tiếp quản lý đất nước còn có thập đại gia tộc, với mỗi đại gia tộc đều có lão tổ Tông cảnh tọa trấn.
Cứ hằng ba năm, mỗi lần Bát Huyền Tông đi đến kinh thành để tổ chức cuộc tuyển chọn nhân tài thì mười đại gia tộc đều cử những con cháu tốt nhất trong gia tộc đến tham dự. Và có lẽ là do cách thức rèn luyện con cháu của triều đình thua kém nên Bát Huyền Tông tuyển mười thì đã có hết chín tiểu bối trúng cử đều là người đến từ thập đại gia tộc. Nhờ đó, thập đại gia tộc cứ từ năm này qua năm khác, thực lực không ngừng mạnh lên, dần dần có đủ sức uy hiếp đến triều đình, uy hiếp đến trật tự quy luật trên toàn bộ Nam Hà quốc.
Tình trạng này nếu cứ để tiếp diễn, e rằng chỉ cần qua thêm chục năm, qua thêm vài lần tuyển chọn nhân tài, Nam Hà quốc sẽ phải đổi chủ.
Đó là toàn bộ nguyên nhân mà bắt đầu từ 21 năm trước, cứ mỗi lần các vị trưởng lão giám khảo Bát Huyền Tông đến kinh thành, triều đình mở yến tiệc chiêu đãi tẩy gió trần lại có thêm tiết mục tỷ thí giữa các tiểu bối để các trưởng lão Bất Huyền Tông thấy chúng có tương lai, sau đó đưa ra lời dụ dỗ, thậm chí là bỏ tài vật đút lót, mua chuộc các vị trưởng lão, khiến con cháu triều đình được cơ hội trúng cử nhiều hơn.
Nhưng mà không biết có phải là do các vị trưởng lão đến từ Bát Huyền Tông quá mức liêm chính hoặc do các nhân tài của thập đại gia tộc đến Bát Huyền Tông đã có danh tiếng nổi bật trong tông hay không, mà dù triều đình có dụ hoặc bằng bao nhiêu tài vật quý hiếm đi chăng nữa cũng không một ai chấm chế, trợ giúp.
Mười ngày trước Phú Khánh và lão giả áo nâu cũng như vậy. Không biết lần này Bách Thế khi nghe xong sự tự tình có khác biệt?
Âm mưu của họ chỉ đơn giản như vậy. Đây cũng không phải là do nhóm người Lang Phá Thạch cố tình che giấu mà chỉ là do họ chưa đến lúc phải nói, giờ Bách Thế đã phát hiện, bắt họ nói ra thì họ đành nói.
Bách Thế nghe xong, bỗng cười nhạt hỏi.
- Các ngươi hoàn toàn tin tưởng ta là trưởng lão do Bát Huyền Tông phái đến nên mới không chút nghi ngờ bày ra cách thức này?
Lang Phá Thạch gượng cười nói.
- Trưởng lão là người có giấy tờ do Tông chủ đại nhân đóng dấu chứng minh hẳn hoi, chúng ta nào dám nghi ngờ gì đối với trưởng lão chứ.
- Ồ, thế nhưng là vẫn có một đứa ngu xuẩn phủ nhận điều đó. Và kết cục của tên đó như thế nào thì hẳn các ngươi đều đã biết rồi đấy.
Bách Thế cười lạnh. Sau đó hắn quay về vấn đề chính, khẽ đảo đôi mắt sắc bén nhìn một cách kỹ càng hơn đối với mười bảy đứa tiểu bối có mặt tại nơi đây.
Chừng gần mười giây trôi đi, hắn thu hồi ánh mắt trong sự mong chờ một cái gật đầu nhẹ của hắn đến từ mọi người để họ có thể thấy được hy vọng mong manh, hắn nói.
- Nể tình hoàng thượng đã ban tặng mỹ nữ cho ta, ta cũng không ngại trợ giúp các ngươi một chút.
- Tốt quá!
- Nhưng mà trước đó ta cần hỏi một câu.
Lang Phá Thạch và các đại thần đang sáng mắt vui mừng thì Bách Thế lại hỏi.
- Đây là những tiểu bối có tiềm năng nhất trong nhà của các ngươi?
- Đúng vậy thưa trưởng lão, tất cả đều là tiểu bối mạnh nhất của mỗi nhà.
Lang Phá Thạch thay mặt mọi người đáp.
Bách Thế gật gù hiểu, rồi nghiêm nghị nói ngay.
- Nếu thế thì ta xin được loại bỏ ba tiểu bối vì chúng sẽ không thể và không bao giờ có khả năng được tuyển chọn đến Bát Huyền Tông khảo hạch.
Bách Thế lập tức giơ tay lên, chỉ ngay về một thiếu niên đang đứng sau lưng của vị đại nguyên soái thứ hai từ dưới đếm lên, ngồi ở dãy bàn bên phải.
- Mười bảy tuổi, thiên phú 74 sợi xích, Thủy Tâm Đan, tu vi Linh Nhân cảnh hậu kỳ, một tốc độ tăng trưởng tu vi có thể nói là rất cao so với những tiểu bối còn lại. Nhưng...
Một từ “nhưng” hắn nói ra, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt chú ý với đủ loại sắc thái biểu cảm lên vị thiếu niên, nhất là vị đại nguyên soái là cha, ông hay chú, bác gì đó của thiếu niên.
- Hai ngày trước dường như ngươi đã đụng chạm đến nữ nhân, điều đó khiến tốc độ tăng trưởng tu vi của ngươi trong tương lai sẽ chậm lại vô cùng. Nói đúng hơn, tiền đồ cường giả của ngươi đã bị hủy.
- Ngươi không có tư cách trở thành đệ tử Bát Huyền Tông.
Lời này của hắn vừa dứt, thiếu niên được chỉ điểm lập tức sợ hãi vì bị người nói đúng tim đen, trung niên lục tuần có quan hệ với thiếu niên cũng mang theo sự kinh ngạc rồi hóa thành tức giận vô cùng.
Bất quá họ còn chưa tra hỏi rõ sự thật thì giọng Bách Thế lại vang lên.
- Ngươi là kẻ thứ hai ta loại.
Cũng là ở dãy bàn đó, Bách Thế chỉ tay về vị thiếu niên đang đứng sau lưng vị Vương gia thứ hai từ dưới đếm lên.
- Mười bảy tuổi, thiên phú 76 sợi xích, Thủy Tâm Đan, nhưng tu vi chỉ là Linh Nhân cảnh trung kỳ. Ngươi chắc hắn đã rất lười tu luyện đúng chứ? Người đã lười thì không có khả năng tham gia được Bát Huyền Tông. Đó là lý do ta loại ngươi.
- Và cuối cùng là ngươi.
Không rãnh để xem mấy ông – cháu hay cha – con quát mắng nhau hay cắn nhau khi biết được sự thật là thằng con, thằng cháu phế vật như vậy, Bách Thế lại chỉ tay đến dãy bàn ở bên trái, hướng vào thiếu nữ vận áo xanh dương đang đứng ngay cạnh vị đại tướng quân thứ nhất từ trên đếm xuống.
- Cũng mười bảy tuổi, thiên phú 75 sợi xích, Mộc Tâm Đan, tu vi Linh Nhân cảnh… tầng 2. Xem ra ngươi đã phục dụng rất nhiều đan dược trong quá trình tu luyện nên mới có thể đạt đến tu vi Linh Nhân cảnh tầng 2 trong khi người khác cao lắm chỉ vừa mới bước vào tu vi Linh Nhân cảnh tầng 1. Phục dụng đan dược nhiều, linh lực sẽ trở nên hỗn tạp, suy yếu, vậy nên linh lực của ngươi bây giờ chỉ mạnh ngang tầm với người có thiên phú 65 sợi xích mà thôi. Ngươi không đạt yêu cầu của Bát Huyền Tông.
- Cái gì, Huệ nhi! Những điều trưởng lão nói có thật không, con từ trước giở lại lợi dụng đan dược để tu luyện?
- Thằng trời đánh, mày lại…
- Ngươi dám phá thân?
Hai trung niên, một lão già lúc này cũng đã không nén giận được nữa mà quát lên, tra hỏi dữ dội đối với con cháu của họ. Nhưng mà tất nhiên với tính cách bấy lâu của Bách Thế, hắn không rãnh để nghe họ quát tháo hay đè xuống đánh mông nhau, nên lập tức quát lạnh.
- Im lặng đi!
- Ta không có hứng ở đây nghe các ngươi la mắng tình cảm thân thiết. Hãy đợi về nhà mà làm điều đó.
- Giờ thì hãy để ta được nói chuyện riêng với những tiểu bối còn lại.
Đợi hai trung niên và lão giả kia tự biết rõ tình hình nơi đây là đâu, người vừa nói là ai nên vâng lời, lập tức cố nén giận lại.
Bách Thế đảo mắt đến trên người của mười vị thiếu niên, bốn vị thiếu nữ hợp chuẩn còn lại. Nhìn gương mặt tuấn tú, xinh xắn cùng với những biểu cảm e dè, lo sợ, cũng có tự tin, cố gắng trấn bĩnh, tự nhiên của mười bốn người rồi chợt hỏi.
- Mấy đứa nhóc, các ngươi có biết chuyện gì sẽ xảy ra khi các ngươi đậu cuộc thi tuyển ở đây và được đưa đến Bát Huyền Tông không?
- Thưa tiền bối, khi đó chúng ta sẽ tham dự cuộc sát hạch trở thành đệ tử chính thức của Bát Huyền Tông.
Một thiếu niên trông rất bĩnh tĩnh, tự tin trong đám tiểu bối đó đã nhanh miệng đáp.
- Không sai. Vậy các ngươi có biết nội dung sát hạch là gì không?
- Biết, thưa tiền bối.
Thiếu niên kia lần nữa thể hiện tài trí của bản thân, nhưng rồi khi thiếu niên chỉ là chợt dừng lại một nhịp để lấy hơi, chuẩn bị nói thì một thiếu niên khác đã ngay lập tức chớp lấy cơ hội nói nhanh.
Cơ hội lấy le với trưởng lão, làm sao lại dễ dàng bỏ qua được.
- Thưa tiền bối, sát hạch có hai phần. Một là khảo hạch kiểm tra lĩnh ngộ của bản thân mỗi người. Hai là sát hạch sinh tử.
- Giỏi, các ngươi có hiểu biết đấy.
Bách Thế khẽ cười tán thưởng, rồi bỗng hỏi.
- Vậy… các ngươi có biết cứ mỗi lần sát hạch sinh tử, một nghìn tiểu bối tham gia thì đã có hơn chín trăm người phải chết không?
- …
Nghe được lời này, mười bốn tiểu bối, dù là hai thiếu niên đã rất nhanh nhạy, tự tin trả lời những câu hỏi trước cũng phải lập tức kinh ngạc, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một sự sợ hãi khi nghĩ đến việc “liệu mình có thể vượt qua được phần khảo nghiệm sinh tử hay không khi trong 1000 người chỉ có chưa đến 100 người sống sót?”.
Những thiếu niên này vừa nhìn cũng đã biết đều là người non kinh nghiệm, ít chiến đấu, ít giết chóc máu tanh, đối với việc “sẽ chết”, họ tất phải sợ, sợ đến vãi cả đái ra ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.