Chân Thiên Kim Nhập Cung Làm Hậu, Phụ Thân Cùng Huynh Trưởng Khóc Lóc Cầu Xin Quay Về
Chương 36: Cái Chết Của Yến Thanh
Khoái Lạc Tinh Đới Lộ
03/08/2024
Tô Ngọc ngẩn ngơ một lát, sau đó cười khổ rồi bước xuống giường.
“Đại công tử, không bằng người nói với tướng quân một tiếng, gần đây tình trạng của người ngày càng nghiêm trọng.” Tiểu tư nhẹ giọng nói, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Tô Ngọc.
“Phụ thân gần đây đã về phủ mấy lần rồi?”
“Tướng quân đã về phủ bốn lần.”
“Mỗi lần phụ thân ở lại trong phủ bao lâu và đều ở đâu?” Tô Ngọc cười khổ hơn cả khóc, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn gầy đi nhanh chóng, vẻ mặt trở nên u ám.
“Đại công tử… tướng quân chỉ đến viện của chúng ta một lần, còn lại đều là đến thăm nhị tiểu thư.”
Tiếng của tiểu tư càng ngày càng nhỏ, trong lòng cũng có chút bất mãn. Rõ ràng đại công tử là đích trưởng tử của tướng quân phủ, tại sao tướng quân không dành nhiều thời gian cho đại công tử?
“Chỉ vậy thôi.” Tô Ngọc uống tách trà hoa có hương vị giống nhất với trước đây, cố gắng bình tâm lại: “Ta cũng không qua được kỳ thi quan, sau này chắc sẽ bị phái ra ngoài làm một huyện quan thôi.”
“Đại công tử, tướng quân sẽ không để người bị phái ra khỏi kinh thành đâu.”
“Từ nhỏ ta đã không thích vũ khí, nhị đệ lại thích hơn, vì thế phụ thân luôn dành nhiều thời gian dạy dỗ nhị đệ.”
Tô Ngọc hiếm khi mở lời, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Từ nhỏ người ở bên cạnh ta nhiều nhất chính là phu tử và ngươi.” Tô Ngọc nhìn tiểu tư bên cạnh: “Yến Thanh, bao nhiêu năm qua, ta chưa từng để người trong phủ phải lo lắng cho ta, có lẽ vì thế họ nghĩ rằng ta thực sự không cần quan tâm.”
Yến Thanh không biết phải khuyên giải Tô Ngọc như thế nào, nghĩ đến trạng thái tồi tệ của Tô Ngọc trong một hai tháng gần đây, trong lòng cũng dần quyết định.
“Lần này ta không thi đỗ trạng nguyên, ngay cả kỳ thi quan cũng không qua, phụ thân và Uyển nhi chắc đều nghĩ ta đã làm họ mất mặt.”
“Sẽ không đâu, đại công tử. Những gì người đạt được đều là do người tự mình cố gắng học hành, nô tài đã thấy người miệt mài học tập không quản ngày đêm.”
“Yến Thanh, thật ra bị phái ra ngoài cũng tốt, làm một quan huyện nhỏ cũng là một việc tốt.”
Tại tướng quân phủ, Yến Thanh chạy đến viện của Tô Uyển, lần đầu tiên tự mình làm việc mà không nhận lệnh của Tô Ngọc, tim Yến Thanh đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài.
“Là đại công tử tìm nhị tiểu thư sao? Nhị tiểu thư đã đi đến cửa hàng phấn son rồi.” Thị nữ trong viện của Tô Uyển thấy Yến Thanh liền tự nhiên nói.
Yến Thanh gật đầu cứng ngắc, sau đó vội vàng chạy ra ngoài phủ.
Tại cửa hàng phấn son.
Tô Uyển đang cùng Chu Minh thưởng trà trong nội viện, Chu Minh đưa cho Tô Uyển một bức họa, mặt Tô Uyển đầy ý tứ thẹn thùng.
“Bản vương dù không thấy cảnh nàng thưởng hoa, nhưng trong đầu dường như có hình ảnh này, liền cầm bút vẽ xuống.” Chu Minh mặc áo trắng, nhưng trong mắt luôn đầy tình cảm, nhìn vào một người khiến người đó như chìm đắm trong biển tình.
“Vương gia vẽ rất sinh động, thần nữ nhất định sẽ trân trọng giữ gìn.” Tô Uyển lòng thiếu nữ rung động, tay cầm bức họa đỏ lên vài phần.
“Bản vương thấy nàng ngày ngày đều mệt mỏi, còn phải tự mình lo liệu cửa hàng, thật sự là vất vả.”
“Mẫu thân mất sớm, các ca ca lại không quản việc trong nhà, nên phần lớn công việc trong nội phủ do ta đảm nhiệm.” Tô Uyển lời lẽ ẩn chứa niềm tự hào: “Nay được vương gia khen ngợi, thần nữ cảm thấy rất đáng giá.”
Khi Chu Minh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào Tô Uyển, Yến Thanh vừa chạy đến nội viện, thở hổn hển.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Yến Thanh đột nhiên cảm thấy chân mình như mềm nhũn.
Lúc đầu đại công tử bảo mình điều tra nhị tiểu thư, mình đã phát hiện nhị tiểu thư thường xuyên đến cửa hàng phấn son này, nhưng chưa từng điều tra kỹ việc nhị tiểu thư đến đây để làm gì, không ngờ...
“Yến Thanh.” Thị nữ thân cận của Tô Uyển thấy Yến Thanh, ánh mắt đột nhiên co lại, theo bản năng muốn kéo Yến Thanh ra ngoài, nhưng giọng của Tô Uyển lại vang lên đúng lúc này: “Là đại ca bảo ngươi đến tìm ta sao?”
“Không phải.” Yến Thanh lúc này đầu óc đã có chút không thông suốt, nghe thấy Tô Uyển nói liền vô thức đáp lại, mà không nhận ra tia lạnh lùng thoáng qua trong mắt Tô Uyển.
“Nhị tiểu thư, gần đây đại công tử tâm thần bất định, ban đêm thường xuyên gặp ác mộng, nô tài muốn thỉnh nhị tiểu thư... có thể thường xuyên qua thăm đại công tử hay không.”
Trong mắt Yến Thanh, cả tướng quân phủ, Tô Ngọc quan tâm đến Tô Uyển nhất, vì vậy hắn nghĩ sự quan tâm của Tô Uyển chắc chắn sẽ khiến tình trạng của Tô Ngọc cải thiện.
“Thì ra là vậy, gần đây là ta sơ suất, ngươi yên tâm, ta sẽ về phủ và đến viện của đại ca thăm ngay.”
Tô Uyển mặt không thay đổi, Yến Thanh nghe thấy vậy cảm động liền dập đầu ba cái rồi mới rời khỏi cửa hàng phấn son.
“Uyển nhi, tên hạ nhân đó...” Chu Minh giả vờ đau khổ, rơi vào mắt Tô Uyển, khiến lòng nàng co lại, cố gắng giữ nụ cười trên mặt.
“Vương gia, giao cho Uyển nhi xử lý.”
“Bản vương biết Uyển nhi là người có thể cùng bản vương sánh bước nhất.”
Trong mắt Chu Minh tràn đầy nụ cười, nắm tay Tô Uyển, từ trong ngực lấy ra một chiếc vòng ngọc đeo vào cổ tay nàng: “Bản vương nhìn thấy chiếc vòng này lần đầu tiên liền nghĩ nó nên đeo trên tay nàng.”
Chiếc vòng ngọc dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh, trông vô hại mà lại ôn hòa.
...
Tại tướng quân phủ, trong viện của Tô Ngọc.
“Yến Thanh?” Tô Ngọc gọi liên tiếp mấy lần nhưng không thấy Yến Thanh trả lời, cau mày đi ra ngoài viện: “Yến Thanh đâu?”
“Hồi đại công tử, Yến Thanh đã ra ngoài mấy canh giờ trước, hình như đi về phía viện của nhị tiểu thư.”
Nghe lời hồi đáp của thị nữ quét dọn trong viện, Tô Ngọc có một cảm giác bất an không nói nên lời, liền chạy tới viện của Tô Uyển tìm người: “Đại công tử, Yến Thanh có đến, nhưng sau khi nô tì nói nhị tiểu thư đang ở cửa hàng phấn son thì hắn đã rời đi.”
Tô Ngọc lơ đãng gật đầu, trở về viện ngồi bần thần trên ghế đá.
Liên tục chờ đến khi mặt trời lặn, Tô Ngọc cũng không thấy tiểu tư lớn lên cùng mình trở về.
“Đại ca.” Giọng của Tô Uyển vang lên, Tô Ngọc quay đầu nhìn nàng với ánh mắt vô cùng xa lạ.
Tô Uyển vốn đã có chút chột dạ, thấy vậy vội vàng gọi phủ y tới bắt mạch cho Tô Ngọc: “Đại ca, buổi chiều ở cửa hàng phấn son ta nghe Yến Thanh nói gần đây ngươi không được thoải mái, đặc biệt gọi phủ y đến xem cho ngươi.”
“Yến Thanh?”
“Đúng vậy, Yến Thanh buổi chiều đến cửa hàng phấn son nói chuyện này với ta xong liền rời đi, chưa kịp hỏi thêm vài câu!” Tô Uyển mồ hôi thấm ướt lưng áo, mặt vẫn cố tỏ vẻ bình thản.
“Ngươi biết Yến Thanh sau khi rời cửa hàng phấn son đã đi đâu không?” Giọng Tô Ngọc bình tĩnh, như đã biết trước kết cục.
“Điều này... ta không biết, hắn nói hôm nay tìm ta không phải do đại ca ngươi bảo, cũng không biết hắn hôm nay làm sao nữa.”
Tô Uyển đến nhanh đi cũng nhanh, như hoàn thành một nhiệm vụ.
Tô Ngọc chỉ có thể nhìn Tô Uyển rời khỏi viện mình, không biết ngồi bao lâu, ngồi đến khi đôi chân tê dại, Tô Ngọc cố gắng đứng dậy.
“Đi tới bãi tha ma.”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
“Đại công tử, không bằng người nói với tướng quân một tiếng, gần đây tình trạng của người ngày càng nghiêm trọng.” Tiểu tư nhẹ giọng nói, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Tô Ngọc.
“Phụ thân gần đây đã về phủ mấy lần rồi?”
“Tướng quân đã về phủ bốn lần.”
“Mỗi lần phụ thân ở lại trong phủ bao lâu và đều ở đâu?” Tô Ngọc cười khổ hơn cả khóc, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn gầy đi nhanh chóng, vẻ mặt trở nên u ám.
“Đại công tử… tướng quân chỉ đến viện của chúng ta một lần, còn lại đều là đến thăm nhị tiểu thư.”
Tiếng của tiểu tư càng ngày càng nhỏ, trong lòng cũng có chút bất mãn. Rõ ràng đại công tử là đích trưởng tử của tướng quân phủ, tại sao tướng quân không dành nhiều thời gian cho đại công tử?
“Chỉ vậy thôi.” Tô Ngọc uống tách trà hoa có hương vị giống nhất với trước đây, cố gắng bình tâm lại: “Ta cũng không qua được kỳ thi quan, sau này chắc sẽ bị phái ra ngoài làm một huyện quan thôi.”
“Đại công tử, tướng quân sẽ không để người bị phái ra khỏi kinh thành đâu.”
“Từ nhỏ ta đã không thích vũ khí, nhị đệ lại thích hơn, vì thế phụ thân luôn dành nhiều thời gian dạy dỗ nhị đệ.”
Tô Ngọc hiếm khi mở lời, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Từ nhỏ người ở bên cạnh ta nhiều nhất chính là phu tử và ngươi.” Tô Ngọc nhìn tiểu tư bên cạnh: “Yến Thanh, bao nhiêu năm qua, ta chưa từng để người trong phủ phải lo lắng cho ta, có lẽ vì thế họ nghĩ rằng ta thực sự không cần quan tâm.”
Yến Thanh không biết phải khuyên giải Tô Ngọc như thế nào, nghĩ đến trạng thái tồi tệ của Tô Ngọc trong một hai tháng gần đây, trong lòng cũng dần quyết định.
“Lần này ta không thi đỗ trạng nguyên, ngay cả kỳ thi quan cũng không qua, phụ thân và Uyển nhi chắc đều nghĩ ta đã làm họ mất mặt.”
“Sẽ không đâu, đại công tử. Những gì người đạt được đều là do người tự mình cố gắng học hành, nô tài đã thấy người miệt mài học tập không quản ngày đêm.”
“Yến Thanh, thật ra bị phái ra ngoài cũng tốt, làm một quan huyện nhỏ cũng là một việc tốt.”
Tại tướng quân phủ, Yến Thanh chạy đến viện của Tô Uyển, lần đầu tiên tự mình làm việc mà không nhận lệnh của Tô Ngọc, tim Yến Thanh đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài.
“Là đại công tử tìm nhị tiểu thư sao? Nhị tiểu thư đã đi đến cửa hàng phấn son rồi.” Thị nữ trong viện của Tô Uyển thấy Yến Thanh liền tự nhiên nói.
Yến Thanh gật đầu cứng ngắc, sau đó vội vàng chạy ra ngoài phủ.
Tại cửa hàng phấn son.
Tô Uyển đang cùng Chu Minh thưởng trà trong nội viện, Chu Minh đưa cho Tô Uyển một bức họa, mặt Tô Uyển đầy ý tứ thẹn thùng.
“Bản vương dù không thấy cảnh nàng thưởng hoa, nhưng trong đầu dường như có hình ảnh này, liền cầm bút vẽ xuống.” Chu Minh mặc áo trắng, nhưng trong mắt luôn đầy tình cảm, nhìn vào một người khiến người đó như chìm đắm trong biển tình.
“Vương gia vẽ rất sinh động, thần nữ nhất định sẽ trân trọng giữ gìn.” Tô Uyển lòng thiếu nữ rung động, tay cầm bức họa đỏ lên vài phần.
“Bản vương thấy nàng ngày ngày đều mệt mỏi, còn phải tự mình lo liệu cửa hàng, thật sự là vất vả.”
“Mẫu thân mất sớm, các ca ca lại không quản việc trong nhà, nên phần lớn công việc trong nội phủ do ta đảm nhiệm.” Tô Uyển lời lẽ ẩn chứa niềm tự hào: “Nay được vương gia khen ngợi, thần nữ cảm thấy rất đáng giá.”
Khi Chu Minh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào Tô Uyển, Yến Thanh vừa chạy đến nội viện, thở hổn hển.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Yến Thanh đột nhiên cảm thấy chân mình như mềm nhũn.
Lúc đầu đại công tử bảo mình điều tra nhị tiểu thư, mình đã phát hiện nhị tiểu thư thường xuyên đến cửa hàng phấn son này, nhưng chưa từng điều tra kỹ việc nhị tiểu thư đến đây để làm gì, không ngờ...
“Yến Thanh.” Thị nữ thân cận của Tô Uyển thấy Yến Thanh, ánh mắt đột nhiên co lại, theo bản năng muốn kéo Yến Thanh ra ngoài, nhưng giọng của Tô Uyển lại vang lên đúng lúc này: “Là đại ca bảo ngươi đến tìm ta sao?”
“Không phải.” Yến Thanh lúc này đầu óc đã có chút không thông suốt, nghe thấy Tô Uyển nói liền vô thức đáp lại, mà không nhận ra tia lạnh lùng thoáng qua trong mắt Tô Uyển.
“Nhị tiểu thư, gần đây đại công tử tâm thần bất định, ban đêm thường xuyên gặp ác mộng, nô tài muốn thỉnh nhị tiểu thư... có thể thường xuyên qua thăm đại công tử hay không.”
Trong mắt Yến Thanh, cả tướng quân phủ, Tô Ngọc quan tâm đến Tô Uyển nhất, vì vậy hắn nghĩ sự quan tâm của Tô Uyển chắc chắn sẽ khiến tình trạng của Tô Ngọc cải thiện.
“Thì ra là vậy, gần đây là ta sơ suất, ngươi yên tâm, ta sẽ về phủ và đến viện của đại ca thăm ngay.”
Tô Uyển mặt không thay đổi, Yến Thanh nghe thấy vậy cảm động liền dập đầu ba cái rồi mới rời khỏi cửa hàng phấn son.
“Uyển nhi, tên hạ nhân đó...” Chu Minh giả vờ đau khổ, rơi vào mắt Tô Uyển, khiến lòng nàng co lại, cố gắng giữ nụ cười trên mặt.
“Vương gia, giao cho Uyển nhi xử lý.”
“Bản vương biết Uyển nhi là người có thể cùng bản vương sánh bước nhất.”
Trong mắt Chu Minh tràn đầy nụ cười, nắm tay Tô Uyển, từ trong ngực lấy ra một chiếc vòng ngọc đeo vào cổ tay nàng: “Bản vương nhìn thấy chiếc vòng này lần đầu tiên liền nghĩ nó nên đeo trên tay nàng.”
Chiếc vòng ngọc dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh, trông vô hại mà lại ôn hòa.
...
Tại tướng quân phủ, trong viện của Tô Ngọc.
“Yến Thanh?” Tô Ngọc gọi liên tiếp mấy lần nhưng không thấy Yến Thanh trả lời, cau mày đi ra ngoài viện: “Yến Thanh đâu?”
“Hồi đại công tử, Yến Thanh đã ra ngoài mấy canh giờ trước, hình như đi về phía viện của nhị tiểu thư.”
Nghe lời hồi đáp của thị nữ quét dọn trong viện, Tô Ngọc có một cảm giác bất an không nói nên lời, liền chạy tới viện của Tô Uyển tìm người: “Đại công tử, Yến Thanh có đến, nhưng sau khi nô tì nói nhị tiểu thư đang ở cửa hàng phấn son thì hắn đã rời đi.”
Tô Ngọc lơ đãng gật đầu, trở về viện ngồi bần thần trên ghế đá.
Liên tục chờ đến khi mặt trời lặn, Tô Ngọc cũng không thấy tiểu tư lớn lên cùng mình trở về.
“Đại ca.” Giọng của Tô Uyển vang lên, Tô Ngọc quay đầu nhìn nàng với ánh mắt vô cùng xa lạ.
Tô Uyển vốn đã có chút chột dạ, thấy vậy vội vàng gọi phủ y tới bắt mạch cho Tô Ngọc: “Đại ca, buổi chiều ở cửa hàng phấn son ta nghe Yến Thanh nói gần đây ngươi không được thoải mái, đặc biệt gọi phủ y đến xem cho ngươi.”
“Yến Thanh?”
“Đúng vậy, Yến Thanh buổi chiều đến cửa hàng phấn son nói chuyện này với ta xong liền rời đi, chưa kịp hỏi thêm vài câu!” Tô Uyển mồ hôi thấm ướt lưng áo, mặt vẫn cố tỏ vẻ bình thản.
“Ngươi biết Yến Thanh sau khi rời cửa hàng phấn son đã đi đâu không?” Giọng Tô Ngọc bình tĩnh, như đã biết trước kết cục.
“Điều này... ta không biết, hắn nói hôm nay tìm ta không phải do đại ca ngươi bảo, cũng không biết hắn hôm nay làm sao nữa.”
Tô Uyển đến nhanh đi cũng nhanh, như hoàn thành một nhiệm vụ.
Tô Ngọc chỉ có thể nhìn Tô Uyển rời khỏi viện mình, không biết ngồi bao lâu, ngồi đến khi đôi chân tê dại, Tô Ngọc cố gắng đứng dậy.
“Đi tới bãi tha ma.”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.