Chân Thiên Kim Nhập Cung Làm Hậu, Phụ Thân Cùng Huynh Trưởng Khóc Lóc Cầu Xin Quay Về
Chương 39: Mục Đích Của Chu Minh
Khoái Lạc Tinh Đới Lộ
03/08/2024
“Tổ phụ, nếu như Dự vương đã đề nghị Hoàng thượng tự thân xuất chinh, vậy thì an nguy của Hoàng thượng trên đường trở về...” Phương Diệc Thanh suy đoán rằng Chu Minh hiếm khi có cơ hội như thế này, chắc chắn muốn lợi dụng cơ hội ở dọc đường để hạ thủ Chu Diệp.
“Hoàng thượng cũng đã nghĩ đến điều đó.” Phương Mẫn Chính nhấp một ngụm trà: “Nếu Hoàng thượng tự thân xuất chinh, thì các ám vệ mà tiên hoàng để lại sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ.”
“Xem ra Hoàng thượng đã có sự chuẩn bị sẵn sàng.”
Nhìn thấy Phương Mẫn Chính và Phương Diệc Thanh đang phân tích mục đích của Chu Minh và nhận định Chu Diệp đã có phương án đối phó, tâm trạng của Tô Cẩm vẫn không thể buông tay.
Rốt cuộc có điều gì không đúng? Tô Cẩm cảm thấy bối rối không thể lý giải nổi.
Tại Thái Hòa Điện, Chu Diệp đang nghiên cứu bản đồ địa hình của Miêu Cương.
“Việc Miêu Cương gây hấn với biên giới của Đại Lăng vào lúc này có lẽ là do nội bộ của họ gặp phải vấn đề gì đó.” Chu Diệp chỉ vào vị trí của Miêu Cương: “Nếu không, với tính cách thích bóng tối của người Miêu Cương, họ sẽ không muốn gây chuyện vào mùa hè.”
“Hoàng thượng có ý định tự thân xuất chinh?”
“Ta đã tự thân xuất chinh một lần rồi, lần này Miêu Cương không bằng Hung Nô năm trước về số lượng quân đội, ta có lý do gì để không đi?” Chu Diệp nhớ lại cảnh tượng khi Chu Minh và đám văn thần cùng nhau kêu gọi xuất chinh, tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Hoàng thượng, nhưng người Miêu Cương rất giỏi trong việc dùng bùa chú và độc dược, phương pháp của họ rất xảo quyệt.” A Thủy rõ ràng có phần lo lắng, Dự vương liên tục khuyên Hoàng thượng xuất chinh, mục đích rõ ràng.
“Ta biết, và Tô Lăng Phong cũng biết. Tô Lăng Phong có kinh nghiệm chiến đấu hơn ta, hắn sẽ chuẩn bị cho ta một kế hoạch toàn diện.”
Chu Diệp thở dài nhẹ nhàng: “Ta sẽ mang theo đầy đủ thuốc men cần thiết.”
Thấy A Thủy còn muốn nói thêm, Chu Diệp cười nhẹ vài tiếng: “Ta còn lựa chọn nào khác sao?”
Nếu từ chối xuất chinh, nếu Tô Lăng Phong thắng trận, hắn sẽ bị mang tiếng là chỉ quan tâm đến tính mạng của mình, còn nếu Tô Lăng Phong thất bại, lần sau chỉ có thể là tự thân xuất chinh, nguy hiểm còn lớn hơn.
Chu Diệp nhiều lần suy nghĩ lợi hại, chỉ có cách tự mình xuất chinh mới có thể phá vỡ thế cục này.
A Thủy cúi đầu, thực ra lúc này chỉ cần có người trong hoàng tộc đứng ra nói rằng sự an toàn của hoàng đế quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, hoàng đế sẽ không cần phải đích thân chiến đấu.
Người khác có thể nói điều này, nhưng bản thân hoàng đế thì không thể.
Người duy nhất có thể nói điều đó chính là Dự vương, nhưng Dự vương lại là người muốn đẩy Hoàng thượng vào nguy hiểm.
“A Thủy, chuyện trong triều gác lại, hiện tại người của ta đang gặp khó khăn.”
Trong đêm khuya, Chu Diệp nhớ lại cảnh tượng trước khi lên ngôi.
“Diệp nhi, con biết một vị hoàng đế tốt phải là người như thế nào không?” Lão hoàng đế ôm Chu Diệp vào lòng.
“Phụ hoàng đã dạy con rằng phải lấy dân chúng làm trọng.” Tiểu Chu Diệp nói từng chữ từng câu.
“Bá tánh là quan trọng, hoàng đế thì không.” Lão hoàng đế chỉ tay ra ngoài bức tường cung điện: “Dân chúng của Đại Lăng sẽ là gánh nặng trên vai con, con phải làm cho họ sống tốt, thì Đại Lăng mới ngày càng hùng mạnh.”
“Hoàng tổ phụ, con sẽ nhớ kỹ.”
Chu Diệp trằn trọc trên giường, mùi hương an thần êm dịu chậm rãi vây quanh Chu Diệp. Hoàng tổ phụ, dù có khó khăn đến đâu, ta sẽ cố gắng trở thành một minh quân.
Vài ngày sau, trong buổi triều sáng, Chu Diệp chính thức tuyên bố rằng hắn sẽ tự thân xuất chinh, lệnh cho Tô Lăng Phong dẫn đầu năm vạn quân tinh nhuệ xuất phát trước, còn hắn sẽ dẫn năm vạn quân tinh nhuệ đi sau.
Khu vực biên giới của Đại Lăng tiếp giáp với Miêu Cương được gọi là Đài Thành.
“Tô tướng quân, mười vạn tinh nhuệ có đủ không?” Chu Diệp nhìn Tô Lăng Phong đứng trước mặt mình, ánh mắt đầy sự tín nhiệm khiến Tô Lăng Phong cảm thấy nhiệm vụ nặng nề trên vai.
Chu Diệp vẫn luôn biết Tô Lăng Phong đang tranh giành quyền lực, việc ép hắn vào An Bình năm thứ nhấ,t bắt hắn đích thân xuất chinh chỉ là để hắn càng ỷ lại vào chính phủ tướng quân mà thôi.
Thứ mà Chu Minh đang tranh giành chính là ngai vàng.
“Bẩm Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không tự thân xuất chinh, năm vạn tinh nhuệ là đủ.”
Khả năng chiến đấu của Tô Lăng Phong không thể nghi ngờ, chức vị tướng quân của hắn là kết quả của từng trận đánh dành được.
“Vậy thì ta sẽ giao mười vạn tinh nhuệ cho tướng quân.” Chu Diệp nói với giọng không thể tranh cãi: “Ta chỉ đóng vai trò ổn định quân tâm, còn lại giao cho tướng quân xử lý.”
Vài ngày liên tiếp, Tô Cẩm cảm thấy bất an.
“Ngoại tổ phụ, việc của Miêu Cương đã có kết luận gì chưa?” Tô Cẩm suy đi nghĩ lại, cuối cùng mới hỏi.
Khi Phương Mẫn Chính giải thích những sắp xếp của Chu Diệp cho Tô Cẩm, sắc mặt của Tô Cẩm có phần yên tâm hơn: “Hoàng thượng đã chuẩn bị rất chu đáo.”
“Chúng ta phái ra toàn bộ ám vệ do tiên hoàng để lại, cùng với Tô Lăng Phong chia quân hai hướng, để Tô Lăng Phong có thể đến lãnh thổ Miêu Cương trước. Hoàng thượng đã sắp xếp mọi thứ có thể nghĩ tới.” Ngay cả Phương Mẫn Chính, người đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm cũng phải khen ngợi sự chu đáo này.
“Ngoại tổ phụ, cháu gái gần đây đã chế một ít thuốc chữa thương, trong đó có thêm một số thuốc giải độc cơ bản, ngày mai người đưa cho Hoàng thượng vài phần, để phòng bất trắc.”
Phương Mẫn Chính nhìn đống lọ thuốc: “Cảm ơn cháu gái nhiều.”
“Ngoại tổ phụ, cháu chỉ biết rằng chỉ khi Hoàng thượng bình an vô sự, thì Phương gia mới có thể ngày càng thịnh vượng.”
Tô Cẩm trong ánh mắt toát lên sự kiên định, có một sự kiên cường không sợ gió sương.
Tại phủ Dự vương.
Tô Uyển mang theo mạng che mặt, lén lút đến phủ Dự vương, khi mở khăn ra, Tô Uyển nhìn Chu Minh bằng ánh mắt mê hoặc.
“Đã mấy ngày không gặp, Uyển Nhi lại xinh đẹp hơn rồi.”
Chu Minh và Tô Uyển nhẹ nhàng trao đổi mấy câu, lại quay lại chủ đề: "Tô tướng quân sắp đi viễn chinh, Uyển Nhi nhất định rất lo lắng phải không?"
“Vương gia, phụ thân xuất chinh đã là chuyện thường ngày, mặc dù ta lo lắng nhưng cũng không thể ngăn cản phụ thân.”
“Uyển Nhi quả thật là người có phẩm hạnh cao quý.” Chu Minh vuốt ve tay Tô Uyển: “Vậy thì Uyển Nhi hãy ở bên cạnh tướng quân nhiều hơn, chăm sóc cho tướng quân.”
“Uyển Nhi sẽ nghe lời vương gia.” Tô Uyển nắm lấy góc áo của Chu Minh, làm mặt hờn dỗi: “Gần đây đại ca đang điều tra việc của tiệm son phấn, Uyển Nhi chỉ có thể ở trong phủ, đã nhiều ngày không gặp vương gia.”
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, bản vương đảm bảo sau khi tướng quân xuất chinh, ngươi sẽ thường xuyên gặp được bản vương.” Chu Minh nhìn cần cổ trắng mịn của Tô Uyển, cắn răng, quả thật dễ lừa.
Cùng lúc đó, tại phủ tướng quân.
Yến Phong thở hổn hển chạy vào phòng của Tô Ngọc, thở không ra hơi nói: “Đại công tử, nhị tiểu thư đã cải trang lén ra khỏi phủ.”
“Đi theo hướng nào?” Tô Ngọc sinh nghi, sao phải lén lút ra ngoài như vậy, giống như tránh né người của phủ tướng quân.
Yến Phong rõ ràng tinh ranh hơn Yến Thanh nhiều: “Nô tài chỉ theo một đoạn ngắn rồi không dám tiếp tục, nhưng theo hướng có vẻ như là phủ Dự vương.”
Sổ sách rơi xuống đất, tay của Tô Ngọc đang treo lơ lửng run rẩy: “Ngươi không tiếp tục theo dõi là đúng. Việc tiếp theo không cần điều tra nữa.”
Tất cả đã rõ ràng, mọi chuyện đã giải thích được.
Tô Ngọc trong ánh mắt mang theo sự cuồng loạn, đó là muội muội yêu dấu của hắn, lại âm thầm kết liên với kẻ thù lớn nhất của phủ tướng quân.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
“Hoàng thượng cũng đã nghĩ đến điều đó.” Phương Mẫn Chính nhấp một ngụm trà: “Nếu Hoàng thượng tự thân xuất chinh, thì các ám vệ mà tiên hoàng để lại sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ.”
“Xem ra Hoàng thượng đã có sự chuẩn bị sẵn sàng.”
Nhìn thấy Phương Mẫn Chính và Phương Diệc Thanh đang phân tích mục đích của Chu Minh và nhận định Chu Diệp đã có phương án đối phó, tâm trạng của Tô Cẩm vẫn không thể buông tay.
Rốt cuộc có điều gì không đúng? Tô Cẩm cảm thấy bối rối không thể lý giải nổi.
Tại Thái Hòa Điện, Chu Diệp đang nghiên cứu bản đồ địa hình của Miêu Cương.
“Việc Miêu Cương gây hấn với biên giới của Đại Lăng vào lúc này có lẽ là do nội bộ của họ gặp phải vấn đề gì đó.” Chu Diệp chỉ vào vị trí của Miêu Cương: “Nếu không, với tính cách thích bóng tối của người Miêu Cương, họ sẽ không muốn gây chuyện vào mùa hè.”
“Hoàng thượng có ý định tự thân xuất chinh?”
“Ta đã tự thân xuất chinh một lần rồi, lần này Miêu Cương không bằng Hung Nô năm trước về số lượng quân đội, ta có lý do gì để không đi?” Chu Diệp nhớ lại cảnh tượng khi Chu Minh và đám văn thần cùng nhau kêu gọi xuất chinh, tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Hoàng thượng, nhưng người Miêu Cương rất giỏi trong việc dùng bùa chú và độc dược, phương pháp của họ rất xảo quyệt.” A Thủy rõ ràng có phần lo lắng, Dự vương liên tục khuyên Hoàng thượng xuất chinh, mục đích rõ ràng.
“Ta biết, và Tô Lăng Phong cũng biết. Tô Lăng Phong có kinh nghiệm chiến đấu hơn ta, hắn sẽ chuẩn bị cho ta một kế hoạch toàn diện.”
Chu Diệp thở dài nhẹ nhàng: “Ta sẽ mang theo đầy đủ thuốc men cần thiết.”
Thấy A Thủy còn muốn nói thêm, Chu Diệp cười nhẹ vài tiếng: “Ta còn lựa chọn nào khác sao?”
Nếu từ chối xuất chinh, nếu Tô Lăng Phong thắng trận, hắn sẽ bị mang tiếng là chỉ quan tâm đến tính mạng của mình, còn nếu Tô Lăng Phong thất bại, lần sau chỉ có thể là tự thân xuất chinh, nguy hiểm còn lớn hơn.
Chu Diệp nhiều lần suy nghĩ lợi hại, chỉ có cách tự mình xuất chinh mới có thể phá vỡ thế cục này.
A Thủy cúi đầu, thực ra lúc này chỉ cần có người trong hoàng tộc đứng ra nói rằng sự an toàn của hoàng đế quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, hoàng đế sẽ không cần phải đích thân chiến đấu.
Người khác có thể nói điều này, nhưng bản thân hoàng đế thì không thể.
Người duy nhất có thể nói điều đó chính là Dự vương, nhưng Dự vương lại là người muốn đẩy Hoàng thượng vào nguy hiểm.
“A Thủy, chuyện trong triều gác lại, hiện tại người của ta đang gặp khó khăn.”
Trong đêm khuya, Chu Diệp nhớ lại cảnh tượng trước khi lên ngôi.
“Diệp nhi, con biết một vị hoàng đế tốt phải là người như thế nào không?” Lão hoàng đế ôm Chu Diệp vào lòng.
“Phụ hoàng đã dạy con rằng phải lấy dân chúng làm trọng.” Tiểu Chu Diệp nói từng chữ từng câu.
“Bá tánh là quan trọng, hoàng đế thì không.” Lão hoàng đế chỉ tay ra ngoài bức tường cung điện: “Dân chúng của Đại Lăng sẽ là gánh nặng trên vai con, con phải làm cho họ sống tốt, thì Đại Lăng mới ngày càng hùng mạnh.”
“Hoàng tổ phụ, con sẽ nhớ kỹ.”
Chu Diệp trằn trọc trên giường, mùi hương an thần êm dịu chậm rãi vây quanh Chu Diệp. Hoàng tổ phụ, dù có khó khăn đến đâu, ta sẽ cố gắng trở thành một minh quân.
Vài ngày sau, trong buổi triều sáng, Chu Diệp chính thức tuyên bố rằng hắn sẽ tự thân xuất chinh, lệnh cho Tô Lăng Phong dẫn đầu năm vạn quân tinh nhuệ xuất phát trước, còn hắn sẽ dẫn năm vạn quân tinh nhuệ đi sau.
Khu vực biên giới của Đại Lăng tiếp giáp với Miêu Cương được gọi là Đài Thành.
“Tô tướng quân, mười vạn tinh nhuệ có đủ không?” Chu Diệp nhìn Tô Lăng Phong đứng trước mặt mình, ánh mắt đầy sự tín nhiệm khiến Tô Lăng Phong cảm thấy nhiệm vụ nặng nề trên vai.
Chu Diệp vẫn luôn biết Tô Lăng Phong đang tranh giành quyền lực, việc ép hắn vào An Bình năm thứ nhấ,t bắt hắn đích thân xuất chinh chỉ là để hắn càng ỷ lại vào chính phủ tướng quân mà thôi.
Thứ mà Chu Minh đang tranh giành chính là ngai vàng.
“Bẩm Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không tự thân xuất chinh, năm vạn tinh nhuệ là đủ.”
Khả năng chiến đấu của Tô Lăng Phong không thể nghi ngờ, chức vị tướng quân của hắn là kết quả của từng trận đánh dành được.
“Vậy thì ta sẽ giao mười vạn tinh nhuệ cho tướng quân.” Chu Diệp nói với giọng không thể tranh cãi: “Ta chỉ đóng vai trò ổn định quân tâm, còn lại giao cho tướng quân xử lý.”
Vài ngày liên tiếp, Tô Cẩm cảm thấy bất an.
“Ngoại tổ phụ, việc của Miêu Cương đã có kết luận gì chưa?” Tô Cẩm suy đi nghĩ lại, cuối cùng mới hỏi.
Khi Phương Mẫn Chính giải thích những sắp xếp của Chu Diệp cho Tô Cẩm, sắc mặt của Tô Cẩm có phần yên tâm hơn: “Hoàng thượng đã chuẩn bị rất chu đáo.”
“Chúng ta phái ra toàn bộ ám vệ do tiên hoàng để lại, cùng với Tô Lăng Phong chia quân hai hướng, để Tô Lăng Phong có thể đến lãnh thổ Miêu Cương trước. Hoàng thượng đã sắp xếp mọi thứ có thể nghĩ tới.” Ngay cả Phương Mẫn Chính, người đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm cũng phải khen ngợi sự chu đáo này.
“Ngoại tổ phụ, cháu gái gần đây đã chế một ít thuốc chữa thương, trong đó có thêm một số thuốc giải độc cơ bản, ngày mai người đưa cho Hoàng thượng vài phần, để phòng bất trắc.”
Phương Mẫn Chính nhìn đống lọ thuốc: “Cảm ơn cháu gái nhiều.”
“Ngoại tổ phụ, cháu chỉ biết rằng chỉ khi Hoàng thượng bình an vô sự, thì Phương gia mới có thể ngày càng thịnh vượng.”
Tô Cẩm trong ánh mắt toát lên sự kiên định, có một sự kiên cường không sợ gió sương.
Tại phủ Dự vương.
Tô Uyển mang theo mạng che mặt, lén lút đến phủ Dự vương, khi mở khăn ra, Tô Uyển nhìn Chu Minh bằng ánh mắt mê hoặc.
“Đã mấy ngày không gặp, Uyển Nhi lại xinh đẹp hơn rồi.”
Chu Minh và Tô Uyển nhẹ nhàng trao đổi mấy câu, lại quay lại chủ đề: "Tô tướng quân sắp đi viễn chinh, Uyển Nhi nhất định rất lo lắng phải không?"
“Vương gia, phụ thân xuất chinh đã là chuyện thường ngày, mặc dù ta lo lắng nhưng cũng không thể ngăn cản phụ thân.”
“Uyển Nhi quả thật là người có phẩm hạnh cao quý.” Chu Minh vuốt ve tay Tô Uyển: “Vậy thì Uyển Nhi hãy ở bên cạnh tướng quân nhiều hơn, chăm sóc cho tướng quân.”
“Uyển Nhi sẽ nghe lời vương gia.” Tô Uyển nắm lấy góc áo của Chu Minh, làm mặt hờn dỗi: “Gần đây đại ca đang điều tra việc của tiệm son phấn, Uyển Nhi chỉ có thể ở trong phủ, đã nhiều ngày không gặp vương gia.”
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, bản vương đảm bảo sau khi tướng quân xuất chinh, ngươi sẽ thường xuyên gặp được bản vương.” Chu Minh nhìn cần cổ trắng mịn của Tô Uyển, cắn răng, quả thật dễ lừa.
Cùng lúc đó, tại phủ tướng quân.
Yến Phong thở hổn hển chạy vào phòng của Tô Ngọc, thở không ra hơi nói: “Đại công tử, nhị tiểu thư đã cải trang lén ra khỏi phủ.”
“Đi theo hướng nào?” Tô Ngọc sinh nghi, sao phải lén lút ra ngoài như vậy, giống như tránh né người của phủ tướng quân.
Yến Phong rõ ràng tinh ranh hơn Yến Thanh nhiều: “Nô tài chỉ theo một đoạn ngắn rồi không dám tiếp tục, nhưng theo hướng có vẻ như là phủ Dự vương.”
Sổ sách rơi xuống đất, tay của Tô Ngọc đang treo lơ lửng run rẩy: “Ngươi không tiếp tục theo dõi là đúng. Việc tiếp theo không cần điều tra nữa.”
Tất cả đã rõ ràng, mọi chuyện đã giải thích được.
Tô Ngọc trong ánh mắt mang theo sự cuồng loạn, đó là muội muội yêu dấu của hắn, lại âm thầm kết liên với kẻ thù lớn nhất của phủ tướng quân.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.