Chương 27
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
19/06/2021
Tôi bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh tương lai tăm tối của tôi, nó sẽ mù mịt như cái quầng thâm mắt của tôi vậy. Hằng ngày tôi sẽ bị đánh đập, hầu hạ sách cặp, tôi vỗ mặt mình, tỉnh táo lại bớt xem mấy phim học đường lại thì giờ huyết áp đã không nhảy uỳnh uỳnh trong người thế này rồi.
"Cậu sao vậy, mặt cứ xanh xanh đỏ đỏ, nhìn giải trí thật í" Cậu ta cười như vậy chẳng khác nào tạt nước lạnh vào mặt tôi, trong khi tôi đang lo như thế này mà cậu ta lại có thế thảnh thơi cười được như thế, ngọn lửa của tôi bốc lên tận trên đỉnh đầu "Cậu còn cười à, muốn tôi bẻ răng không?"
"Không cười nữa, sao? Muốn tôi giúp không" Cậu ta đặt điện thoại xuống, chống tay lên bàn nhìn tôi, ánh mắt mời gọi kiểu "Đến đây và chiếm lấy anh đi" Không ngờ dạo này trí tưởng tưởng của tôi bay cao bay xa và thỉnh thoảng lại bay đi luôn thật ấy.
Tôi nghiêm túc trở lại hỏi cậu ta "Cậu tính giúp tôi như thế nào?"
"Làm bạn gái tôi đi"
"Cậu á? Có kế hoạch nào đó làm tôi có lợi tí không?" Tôi ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ bỗng nhiên mặt Đông Quân biến sắc "Bộ làm bạn gái tôi cậu thấy thiệt à?"
"Cũng...nhìn cậu không được khỏe lắm" Ý của tôi đơn giản là nhìn cậu ta có hơi gầy hơi ốm thôi, tại cái lúc đó tôi không biết bụng cậu ta có sicula, vẻ gầy yếu chỉ là bên ngoài nhưng bên trong thì khác nha nhưng cậu ta lại không nghĩ giống tôi, mặt cậu ta bỗng dưng gian xảo cười cười nhìn tôi "Sao cậu biết tôi không khỏe"
"Nhìn bên ngoài là biết" Tôi ngây thơ trả lời.
"Đã thử đâu mà biết, tối nay sang nhà tôi, tôi cho thử"
Trời đựu, thằng cha này lại nghĩ linh tinh cái gì vậy, tôi tức giận quát nhưng phải nhỏ tiếng nha "Nhìn cậu gầy thế kia"
"Muốn tôi kẹp cổ cậu không?" Đông Quân giơ tay ra muốn động thủ với tôi, bỗng nhiên bên ngoài ầm ĩ, rầm rầm cả lên. Hôm nay do tôi đi sớm lên mãi mà không vào lớp tôi thực ra muốn vào lớp nhanh nhanh chút tại tôi cứ thấy bên ngoài kia nguy hiểm như nào ấy và đúng như tôi nghĩ bên ngoài đấy nguy hiểm thật.
"Là con bé kia đúng không?" Có mấy cô gái nhìn vào tôi, theo tôi thấy chắc tầm lớp 10 hay lớp 11 thôi mà lại dám gọi tôi là "con bé" mấy người tới số với tôi. Nghe có vẻ ngang trái sao nhỉ, thực ra tôi cầu cứu cậu ta nếu trong trường hợp cả trường biết mặt tôi mà muốn đánh hội đồng chứ mấy nhãi bé này tôi chả ngán. Lúc đó tôi đang định sắn tay áo lên thì.....
- -----------------------------
Like và cmt cho tui nha mn, chương sau có bước ngoặt trong mối quan hệ của nam và nữ chính ó =)))
"Cậu sao vậy, mặt cứ xanh xanh đỏ đỏ, nhìn giải trí thật í" Cậu ta cười như vậy chẳng khác nào tạt nước lạnh vào mặt tôi, trong khi tôi đang lo như thế này mà cậu ta lại có thế thảnh thơi cười được như thế, ngọn lửa của tôi bốc lên tận trên đỉnh đầu "Cậu còn cười à, muốn tôi bẻ răng không?"
"Không cười nữa, sao? Muốn tôi giúp không" Cậu ta đặt điện thoại xuống, chống tay lên bàn nhìn tôi, ánh mắt mời gọi kiểu "Đến đây và chiếm lấy anh đi" Không ngờ dạo này trí tưởng tưởng của tôi bay cao bay xa và thỉnh thoảng lại bay đi luôn thật ấy.
Tôi nghiêm túc trở lại hỏi cậu ta "Cậu tính giúp tôi như thế nào?"
"Làm bạn gái tôi đi"
"Cậu á? Có kế hoạch nào đó làm tôi có lợi tí không?" Tôi ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ bỗng nhiên mặt Đông Quân biến sắc "Bộ làm bạn gái tôi cậu thấy thiệt à?"
"Cũng...nhìn cậu không được khỏe lắm" Ý của tôi đơn giản là nhìn cậu ta có hơi gầy hơi ốm thôi, tại cái lúc đó tôi không biết bụng cậu ta có sicula, vẻ gầy yếu chỉ là bên ngoài nhưng bên trong thì khác nha nhưng cậu ta lại không nghĩ giống tôi, mặt cậu ta bỗng dưng gian xảo cười cười nhìn tôi "Sao cậu biết tôi không khỏe"
"Nhìn bên ngoài là biết" Tôi ngây thơ trả lời.
"Đã thử đâu mà biết, tối nay sang nhà tôi, tôi cho thử"
Trời đựu, thằng cha này lại nghĩ linh tinh cái gì vậy, tôi tức giận quát nhưng phải nhỏ tiếng nha "Nhìn cậu gầy thế kia"
"Muốn tôi kẹp cổ cậu không?" Đông Quân giơ tay ra muốn động thủ với tôi, bỗng nhiên bên ngoài ầm ĩ, rầm rầm cả lên. Hôm nay do tôi đi sớm lên mãi mà không vào lớp tôi thực ra muốn vào lớp nhanh nhanh chút tại tôi cứ thấy bên ngoài kia nguy hiểm như nào ấy và đúng như tôi nghĩ bên ngoài đấy nguy hiểm thật.
"Là con bé kia đúng không?" Có mấy cô gái nhìn vào tôi, theo tôi thấy chắc tầm lớp 10 hay lớp 11 thôi mà lại dám gọi tôi là "con bé" mấy người tới số với tôi. Nghe có vẻ ngang trái sao nhỉ, thực ra tôi cầu cứu cậu ta nếu trong trường hợp cả trường biết mặt tôi mà muốn đánh hội đồng chứ mấy nhãi bé này tôi chả ngán. Lúc đó tôi đang định sắn tay áo lên thì.....
- -----------------------------
Like và cmt cho tui nha mn, chương sau có bước ngoặt trong mối quan hệ của nam và nữ chính ó =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.