Chương 43
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
19/06/2021
Đang ngồi học mọi thứ rất bình thường chỉ trừ việc Khánh Vân và Đông Quân có hay nói chuyện với nhau khiến tôi
có khó chịu, vậy mà cứ mắng tôi, đay nghiến tôi các kiểu mà nhìn cậu ta xem rõ ràng cậu ta đang nói chuyện với Khánh Vân hết sức vui vẻ. Tôi vì cứ nhìn họ như vậy mà bị mất tập trung trong tiết học nhưng tôi cũng phát hiện ra một cái nữa, bạn cùng bàn của tôi học vô cùng giỏi.
Khác một trời một vực so với cái tên khó ưa kia, Cao Tuấn học rất chăm chỉ cô giao bài nào lập tức làm được bài đấy đã thế còn hoàn thành rất nhanh, thường xuyên giơ tay phát biểu khiến co lớp trầm trồ không ngừng nhưng trừ người nào đó.
Đông Quân nhếch môi đầy khinh bỉ "Chỉ là một đứa một sách, chắc chắn cậu ta sẽ bại dưới tay mình"
Cứ thế một ngày đi họ không mấy vui vẻ đã kết thúc, lần này khi tan học Đông Quân không hề buông tha cho tôi, cậu ta cứ lẽo đẽo theo tôi liên tục, tôi cũng không còn gặp rắc rối với cái danh bạn gái của cậu ta nữa rồi, không người nào tìm đến tôi nữa. Nghe nói sau sự việc kia Hạ Tiểu Vy xấu hổ lên cũng không tìm đến tôi nữa và đang yêu đương với người khác rồi, đúng là "chung tình" ghê.
"Cậu cứ đi theo tôi làm gì?" Tôi thấy thắc mắc rõ ràng đã qua nhà xe mà cậu ta không lấy xe mà cứ đi theo tôi suốt.
Đông Quân vẫn như cái đuôi đi theo tôi liên tục "Sao cậu dám cười với tên đó" Tôi lúc đấy tức tối uất nghẹn kinh khủng, cậu ta thì được phép nói chuyện với Khánh Vân còn tôi thì không được hả.
Tôi quay ngoắt lại ngước lên nhìn cậu ta "Cậu đừng nói là cậu không nói chuyện với Khánh Vân nhá"
"Cậu ghen à?" Đông Quân tươi cười chạy đuổi theo.
"Ghen cái con khỉ, biến đi" Tôi tức tối lớn tiếng với cậu ta khiến chúng tôi càng bị chú ý, tôi vội vàng chạy đi chúi trước cho đỡ quê.
Rồi cứ thế chúng tôi như một đôi đi cùng nhau về cùng nhau, tôi mặc kệ cậu ta cứ giữ khoảng cách với cậu ta.
"Cậu làm bạn gái tôi đấy"
"Lúc nào? Tôi còn chẳng biết" Tôi mặc dù trả treo cậu ta nhưng vẫn không quay lại nhìn cậu ta xíu nào.
Đông Quân chạy đến bỗng dưng ôm eo tôi kéo lên, vẫn là cái dáng bế không thể xấu hơn, tôi bị cậu ta vác ngang ngược, eo đau mà chỉ có thể kêu gào rồi cậu ta lôi tôi tới một con hẻm tối om khiến tôi bắt đầu có cảm giác chẳng lành.
- ---------------------------
Buồn quá mn, au chăm chỉ nhưng view ít quá, tự nhiên muốn drop:(((
Mong mn tương tác nhiều hơn với au nha
có khó chịu, vậy mà cứ mắng tôi, đay nghiến tôi các kiểu mà nhìn cậu ta xem rõ ràng cậu ta đang nói chuyện với Khánh Vân hết sức vui vẻ. Tôi vì cứ nhìn họ như vậy mà bị mất tập trung trong tiết học nhưng tôi cũng phát hiện ra một cái nữa, bạn cùng bàn của tôi học vô cùng giỏi.
Khác một trời một vực so với cái tên khó ưa kia, Cao Tuấn học rất chăm chỉ cô giao bài nào lập tức làm được bài đấy đã thế còn hoàn thành rất nhanh, thường xuyên giơ tay phát biểu khiến co lớp trầm trồ không ngừng nhưng trừ người nào đó.
Đông Quân nhếch môi đầy khinh bỉ "Chỉ là một đứa một sách, chắc chắn cậu ta sẽ bại dưới tay mình"
Cứ thế một ngày đi họ không mấy vui vẻ đã kết thúc, lần này khi tan học Đông Quân không hề buông tha cho tôi, cậu ta cứ lẽo đẽo theo tôi liên tục, tôi cũng không còn gặp rắc rối với cái danh bạn gái của cậu ta nữa rồi, không người nào tìm đến tôi nữa. Nghe nói sau sự việc kia Hạ Tiểu Vy xấu hổ lên cũng không tìm đến tôi nữa và đang yêu đương với người khác rồi, đúng là "chung tình" ghê.
"Cậu cứ đi theo tôi làm gì?" Tôi thấy thắc mắc rõ ràng đã qua nhà xe mà cậu ta không lấy xe mà cứ đi theo tôi suốt.
Đông Quân vẫn như cái đuôi đi theo tôi liên tục "Sao cậu dám cười với tên đó" Tôi lúc đấy tức tối uất nghẹn kinh khủng, cậu ta thì được phép nói chuyện với Khánh Vân còn tôi thì không được hả.
Tôi quay ngoắt lại ngước lên nhìn cậu ta "Cậu đừng nói là cậu không nói chuyện với Khánh Vân nhá"
"Cậu ghen à?" Đông Quân tươi cười chạy đuổi theo.
"Ghen cái con khỉ, biến đi" Tôi tức tối lớn tiếng với cậu ta khiến chúng tôi càng bị chú ý, tôi vội vàng chạy đi chúi trước cho đỡ quê.
Rồi cứ thế chúng tôi như một đôi đi cùng nhau về cùng nhau, tôi mặc kệ cậu ta cứ giữ khoảng cách với cậu ta.
"Cậu làm bạn gái tôi đấy"
"Lúc nào? Tôi còn chẳng biết" Tôi mặc dù trả treo cậu ta nhưng vẫn không quay lại nhìn cậu ta xíu nào.
Đông Quân chạy đến bỗng dưng ôm eo tôi kéo lên, vẫn là cái dáng bế không thể xấu hơn, tôi bị cậu ta vác ngang ngược, eo đau mà chỉ có thể kêu gào rồi cậu ta lôi tôi tới một con hẻm tối om khiến tôi bắt đầu có cảm giác chẳng lành.
- ---------------------------
Buồn quá mn, au chăm chỉ nhưng view ít quá, tự nhiên muốn drop:(((
Mong mn tương tác nhiều hơn với au nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.