Chương 5
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
19/06/2021
"Nhà cậu ở khu chung cư chúng ta gặp nhau đúng không?"
"Cậu bỏ tôi xuống nhanh"
"Muốn chết thì cứ nhảy xuống" Nói rồi cậu ta phóng đi như muốn thách thức với thần chết ấy. Tôi sợ quá vội bám lấy cậu ta "Cậu đi chậm thôi, tôi không có mũ bảo hiểm"
"Nhà ở đâu?" Cậu ta hỏi nhưng tôi im lặng không nói gi vậy cậu ta lại lên ga khiến tôi giật nảy mình. Tôi túm chặt áo của cậu ta còn cậu ta thì đi thẳng về khu chung cư nơi tôi ở.
Sau khi nhảy xuống tôi vội vàng chạy vào nhà nhưng bị cậu ta túm lấy cặp mà lôi lại, cậu ta đẩy chiếc kính của mũ bảo hiểm lên ánh mắt đe dọa nhìn tôi "Nhà chúng ta gần nhau này, từ ngày mai tôi đưa cậu đi học, nếu sáng mai tôi không gặp cậu thì cậu cứ cẩn thận đi"
Nói rồi cậu ta kéo kính xuống phi xe thẳng vào khu nhà giàu, nhà cậu ta đúng thật là ở trong đấy rồi. Tôi vò đầu bứt tóc đi vào nhà.
Vừa mở cửa vào đến nhà đã nghe thấy tiếng mẹ tôi "Mày vừa đi với thằng nào đấy, trông có vẻ giàu nhỉ?"
"Cậu ta giàu thì liên quan gì đến con"
"Sao mày ngu thế, ít nhật cũng phải lợi dụng nó để moi tiền chứ?"
Tôi tức giận cầm cặp đi vào phòng, mẹ tôi rốt cuộc xem tôi là cái thứ gì vậy? Loại gái rẻ tiền à? Tôi mệt mỏi nằm gục xuống bàn không biết phải đối phó với cậu ta vào ngày mai như thế nào. Tường trừng có thể yên ổn học nốt lớp 12 vậy mà ông trời cũng không tha cho tôi.
Tôi đi vào bếp nấu cơm, chiều tôi sẽ đi làm thêm kiếm tiền, nhìn mẹ tôi đang gác chân mà ngồi xem ti vi khiến tôi cực kì uất ức. Bà ta không phải mẹ ruột của tôi, vốn là tôi được nhận nuôi từ nhỏ. Tôi từ khi lên lớp 8 đã bắt đầu phải đi làm thêm để tự kiếm sống, không chỉ nuôi một mình tôi mà phải nuôi cả người mẹ này nữa.
"Mẹ thử đi làm đi, con không thể gánh vác mọi chi phí hết được"
"Tao ở nhà là may cho mày đó, ở đấy mà kêu chừng nào tao đi đánh bài rồi mày hẵng kêu"
Tôi nấu xong thì mang ra đưa cho bà ăn còn tôi thì làm bài tập về nhà để chuẩn bị đi làm thêm, tôi ăn một ít cũng no rồi lên không cần ngồi ăn chung với bà ấy nữa.
"Con đi làm"
"Ờ"
Tôi vừa mang cặp xuống đến cửa chính tầng một thì lại gặp cậu ta - Đông Quân.
"Đi đâu vậy?"
"Tôi đi đâu cậu hỏi làm gì?" Tôi khó chịu tránh xa cậu ta nhưng cậu ta cứ lái chiếc xe lại gần tôi.
"Cậu bỏ tôi xuống nhanh"
"Muốn chết thì cứ nhảy xuống" Nói rồi cậu ta phóng đi như muốn thách thức với thần chết ấy. Tôi sợ quá vội bám lấy cậu ta "Cậu đi chậm thôi, tôi không có mũ bảo hiểm"
"Nhà ở đâu?" Cậu ta hỏi nhưng tôi im lặng không nói gi vậy cậu ta lại lên ga khiến tôi giật nảy mình. Tôi túm chặt áo của cậu ta còn cậu ta thì đi thẳng về khu chung cư nơi tôi ở.
Sau khi nhảy xuống tôi vội vàng chạy vào nhà nhưng bị cậu ta túm lấy cặp mà lôi lại, cậu ta đẩy chiếc kính của mũ bảo hiểm lên ánh mắt đe dọa nhìn tôi "Nhà chúng ta gần nhau này, từ ngày mai tôi đưa cậu đi học, nếu sáng mai tôi không gặp cậu thì cậu cứ cẩn thận đi"
Nói rồi cậu ta kéo kính xuống phi xe thẳng vào khu nhà giàu, nhà cậu ta đúng thật là ở trong đấy rồi. Tôi vò đầu bứt tóc đi vào nhà.
Vừa mở cửa vào đến nhà đã nghe thấy tiếng mẹ tôi "Mày vừa đi với thằng nào đấy, trông có vẻ giàu nhỉ?"
"Cậu ta giàu thì liên quan gì đến con"
"Sao mày ngu thế, ít nhật cũng phải lợi dụng nó để moi tiền chứ?"
Tôi tức giận cầm cặp đi vào phòng, mẹ tôi rốt cuộc xem tôi là cái thứ gì vậy? Loại gái rẻ tiền à? Tôi mệt mỏi nằm gục xuống bàn không biết phải đối phó với cậu ta vào ngày mai như thế nào. Tường trừng có thể yên ổn học nốt lớp 12 vậy mà ông trời cũng không tha cho tôi.
Tôi đi vào bếp nấu cơm, chiều tôi sẽ đi làm thêm kiếm tiền, nhìn mẹ tôi đang gác chân mà ngồi xem ti vi khiến tôi cực kì uất ức. Bà ta không phải mẹ ruột của tôi, vốn là tôi được nhận nuôi từ nhỏ. Tôi từ khi lên lớp 8 đã bắt đầu phải đi làm thêm để tự kiếm sống, không chỉ nuôi một mình tôi mà phải nuôi cả người mẹ này nữa.
"Mẹ thử đi làm đi, con không thể gánh vác mọi chi phí hết được"
"Tao ở nhà là may cho mày đó, ở đấy mà kêu chừng nào tao đi đánh bài rồi mày hẵng kêu"
Tôi nấu xong thì mang ra đưa cho bà ăn còn tôi thì làm bài tập về nhà để chuẩn bị đi làm thêm, tôi ăn một ít cũng no rồi lên không cần ngồi ăn chung với bà ấy nữa.
"Con đi làm"
"Ờ"
Tôi vừa mang cặp xuống đến cửa chính tầng một thì lại gặp cậu ta - Đông Quân.
"Đi đâu vậy?"
"Tôi đi đâu cậu hỏi làm gì?" Tôi khó chịu tránh xa cậu ta nhưng cậu ta cứ lái chiếc xe lại gần tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.