Chương 76
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
19/06/2021
"Phu nhân, chuyện này làm sao có thể"
"Ta xin con đấy, ta chỉ còn 1 tia hy vọng duy nhất mà thôi" Sau đó Lộc phu nhân tiến đến gần Thư Di, chân bà như muốn quỳ xuống, Thư Di thấy vậy vội vàng đỡ bà dậy.
"Phu nhân đừng làm thế, đây ạ nhưng sợ làm người thất vọng" Cô vừa nói vừa lấy một sợi tóc của mình, Lộc phu nhân thấy vậy vội vàng cầm lấy sựi tóc sau đó kéo cả Thư Di theo "Con đi với ta đi"
Thư Di cũng có một chút mong chờ, mong chờ được tìm thấy mẹ ruột. Mặc dù mẹ nuôi giờ không còn làm khổ cô nữa ngược lại có phần yêu thương cô hơn nhưng ai mà chả muốn tìm thấy máu mủ ruột già của mình. Họ nhanh chóng đi đến nơi kiểm tra DNA. Phu nhân thật sự rất cẩn thận, từ đầu đến cuối ba cầm khư khư cái túi đựng tóc của cô, không cho một ai động vào. Đến nơi cũng đích thân bà cầm vào mắt luôn nhìn vào sợi tóc, bà sợ có ai đó tráo đổi như vậy bà sẽ lạc mất con lần nữa.
Vì bà là đối tượng được ưu tiên đặc biệt ở thành phố b nên rất nhanh họ đã kiểm tra xong và đưa cho bà kết quả. Cầm lấy tờ giấy trên tay bà dần mở ra trang cuối sau đó bật khóc nức nở, bà chạy lại ôm Thư Di vào lòng "Trời ơi con gái bé bỏng của mẹ..sống...sống ở bên ngoài chắc con khổ lắm, từ giờ mẹ sẽ bù đắp cho con" Bà cứ như vậy ôm Thư Di vào lòng rồi òa khóc, những người xung quanh nhận ra bà, biết bà mất con từ 18 năm trước giờ lại tìm thấy con gái, họ cũng mừng thay cho bà.
Thư Di cứ đứng như chết chân tại chỗ vậy, cô cuối cùng tìm thấy mẹ ruột rồi mà mẹ ruột của cô lại là một phu nhân, cô chính là một tiểu thư danh giá của thành phố B. Nhưng thứ làm cô cảm thấy vui hơn bao giờ hết là mẹ ruột của cô đang ở ngay trước mặt. Cô dần dần đưa tay lên ôm lấy bà, mắt rưng rưng, dạo này cô khóc nhiều thật nhưng lần này cô sẽ không ngăn những giọt nước mắt của mình chảy nữa, đây là giọt nước mắt khi tìm kiếm được lại mẹ, chính là rất vui!
"Mẹ..." Cô lẩm bẩm gọi một tiếng nhỏ. Lộc phu nhân nghe thấy vậy lại càng vui hơn, hai tay bà sờ lên hai má của cô "Trước giờ con sống thế nào? Có ai bắt nạt con không?"
Cô lắc đầu không biết lên nói gì.
Bà lại tiếp tục kéo tay cô "Đi...mau đi gặp ba con thôi"
"Nhưng..nhưng ở thành phố A con còn có 1 người mẹ"
"Người đấy đã nuôi dưỡng con từ bé đúng không? Ta..ta phải hậu ta người đó thật đàng hoàng mới được"
"Lộc...à mẹ, mẹ có thể cho mẹ nuôi sống với con được không?" Thư Di dè dặt hỏi, cô cảm thấy những phu nhân quyền quý thường không thích những người nghèo như bọn họ, liệu mẹ ruột có ghét mẹ nuôi không?
Lộc phu nhân lập tức tươi cười "Được, mời bà ấy về thành phố B đi mẹ sẽ cho bà ấy làm quản gia trong gia đình mình" Không ngờ nhân cách chắc chắn được truyền từ người mẹ đầy phúc hậu này, mặc dù chưa nhìn thấy ba nhưng cô đoán ba chắc là người quyết đoán thì cô mới mạnh mẽ như thế này.
Lộc phu nhân đón cả mẹ nuôi của Thư Di vào thành phố B, mới đó mà họ đã đứng trước biệt thự to lớn của nhà họ Lộc rồi. Cả cô và mẹ nuôi lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh xa hoa như thế này lập tức có chút hoa mắt, đây là nơi mà họ sẽ sống sau này. Mặc dù Thư Di từng nhìn thấy biệt thự của Đông Quân nhưng biệt thự này có chút to hơn.
Lộc lão gia đã được báo tin là chính phu nhân đã tìm thấy con gái nhà họ Lộc lại một lần nữa tất bật chuẩn bị đón tiểu thư lớn cuối cùng đã tìm thấy. Tìm kiếm suốt bao nhiêu năm họ dường như đã mất hy vọng không ngờ 18 năm sau con gái của họ lại quay về.
Lộc lão gia không yên đi đi lại lại ở phòng khác lớn, cuối cùng cũng đợi được con gái đi vào nhà. Thư Di có từng xem tin tức của ông trên mạng thấy ông có phần hung dữ cô rất sợ ông nhưng hôm nay lại khác, ông vừa nhìn thấy cô liền ngay lập tức chạy lại ôm cô y như Lộc phu nhân vậy.
"Cuối cùng...con gái con đã về với ông bà già này"
Và sau đó Lộc lão gia cũng hỏi như Lộc phu nhân vậy xem có ai bắt nạt cô không, cô không hề nói ra chuyện mẹ nuôi tại bây giờ bà ấy đã tốt hơn nhiều rồi. Những ngày sau đó tin tức về tiểu thư danh giá của thành phố B bắt đầu lan tràn trên các mặt báo, thời sự cũng đưa tin nhưng Lộc lão gia không hề để lộ mặt con gái của mình, có nhiều phóng viên hỏi vì sao ông chỉ trả lời "Để bảo vệ con gái" mà thôi.
Từ bây giờ cô bắt đầu sống và học tập dưới cái tên Lộc Ninh mà gia đình đặt, danh phận của cô bây giờ chính là người kế thừa toàn bộ tài sản duy nhất của tập đoàn Lộc Thị. Cô theo học trường giỏi nhất của Lộc Thi luôn luôn dành học bổng, rất nhanh sau đó cô tốt nghiệp năm 22 tuổi.
- ------------------------
Hôm qua thức đêm xem bóng đá hôm nay mãi mới dậy đc để đăng chap, mn thông cảm
Like và theo dõi truyện nha
"Ta xin con đấy, ta chỉ còn 1 tia hy vọng duy nhất mà thôi" Sau đó Lộc phu nhân tiến đến gần Thư Di, chân bà như muốn quỳ xuống, Thư Di thấy vậy vội vàng đỡ bà dậy.
"Phu nhân đừng làm thế, đây ạ nhưng sợ làm người thất vọng" Cô vừa nói vừa lấy một sợi tóc của mình, Lộc phu nhân thấy vậy vội vàng cầm lấy sựi tóc sau đó kéo cả Thư Di theo "Con đi với ta đi"
Thư Di cũng có một chút mong chờ, mong chờ được tìm thấy mẹ ruột. Mặc dù mẹ nuôi giờ không còn làm khổ cô nữa ngược lại có phần yêu thương cô hơn nhưng ai mà chả muốn tìm thấy máu mủ ruột già của mình. Họ nhanh chóng đi đến nơi kiểm tra DNA. Phu nhân thật sự rất cẩn thận, từ đầu đến cuối ba cầm khư khư cái túi đựng tóc của cô, không cho một ai động vào. Đến nơi cũng đích thân bà cầm vào mắt luôn nhìn vào sợi tóc, bà sợ có ai đó tráo đổi như vậy bà sẽ lạc mất con lần nữa.
Vì bà là đối tượng được ưu tiên đặc biệt ở thành phố b nên rất nhanh họ đã kiểm tra xong và đưa cho bà kết quả. Cầm lấy tờ giấy trên tay bà dần mở ra trang cuối sau đó bật khóc nức nở, bà chạy lại ôm Thư Di vào lòng "Trời ơi con gái bé bỏng của mẹ..sống...sống ở bên ngoài chắc con khổ lắm, từ giờ mẹ sẽ bù đắp cho con" Bà cứ như vậy ôm Thư Di vào lòng rồi òa khóc, những người xung quanh nhận ra bà, biết bà mất con từ 18 năm trước giờ lại tìm thấy con gái, họ cũng mừng thay cho bà.
Thư Di cứ đứng như chết chân tại chỗ vậy, cô cuối cùng tìm thấy mẹ ruột rồi mà mẹ ruột của cô lại là một phu nhân, cô chính là một tiểu thư danh giá của thành phố B. Nhưng thứ làm cô cảm thấy vui hơn bao giờ hết là mẹ ruột của cô đang ở ngay trước mặt. Cô dần dần đưa tay lên ôm lấy bà, mắt rưng rưng, dạo này cô khóc nhiều thật nhưng lần này cô sẽ không ngăn những giọt nước mắt của mình chảy nữa, đây là giọt nước mắt khi tìm kiếm được lại mẹ, chính là rất vui!
"Mẹ..." Cô lẩm bẩm gọi một tiếng nhỏ. Lộc phu nhân nghe thấy vậy lại càng vui hơn, hai tay bà sờ lên hai má của cô "Trước giờ con sống thế nào? Có ai bắt nạt con không?"
Cô lắc đầu không biết lên nói gì.
Bà lại tiếp tục kéo tay cô "Đi...mau đi gặp ba con thôi"
"Nhưng..nhưng ở thành phố A con còn có 1 người mẹ"
"Người đấy đã nuôi dưỡng con từ bé đúng không? Ta..ta phải hậu ta người đó thật đàng hoàng mới được"
"Lộc...à mẹ, mẹ có thể cho mẹ nuôi sống với con được không?" Thư Di dè dặt hỏi, cô cảm thấy những phu nhân quyền quý thường không thích những người nghèo như bọn họ, liệu mẹ ruột có ghét mẹ nuôi không?
Lộc phu nhân lập tức tươi cười "Được, mời bà ấy về thành phố B đi mẹ sẽ cho bà ấy làm quản gia trong gia đình mình" Không ngờ nhân cách chắc chắn được truyền từ người mẹ đầy phúc hậu này, mặc dù chưa nhìn thấy ba nhưng cô đoán ba chắc là người quyết đoán thì cô mới mạnh mẽ như thế này.
Lộc phu nhân đón cả mẹ nuôi của Thư Di vào thành phố B, mới đó mà họ đã đứng trước biệt thự to lớn của nhà họ Lộc rồi. Cả cô và mẹ nuôi lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh xa hoa như thế này lập tức có chút hoa mắt, đây là nơi mà họ sẽ sống sau này. Mặc dù Thư Di từng nhìn thấy biệt thự của Đông Quân nhưng biệt thự này có chút to hơn.
Lộc lão gia đã được báo tin là chính phu nhân đã tìm thấy con gái nhà họ Lộc lại một lần nữa tất bật chuẩn bị đón tiểu thư lớn cuối cùng đã tìm thấy. Tìm kiếm suốt bao nhiêu năm họ dường như đã mất hy vọng không ngờ 18 năm sau con gái của họ lại quay về.
Lộc lão gia không yên đi đi lại lại ở phòng khác lớn, cuối cùng cũng đợi được con gái đi vào nhà. Thư Di có từng xem tin tức của ông trên mạng thấy ông có phần hung dữ cô rất sợ ông nhưng hôm nay lại khác, ông vừa nhìn thấy cô liền ngay lập tức chạy lại ôm cô y như Lộc phu nhân vậy.
"Cuối cùng...con gái con đã về với ông bà già này"
Và sau đó Lộc lão gia cũng hỏi như Lộc phu nhân vậy xem có ai bắt nạt cô không, cô không hề nói ra chuyện mẹ nuôi tại bây giờ bà ấy đã tốt hơn nhiều rồi. Những ngày sau đó tin tức về tiểu thư danh giá của thành phố B bắt đầu lan tràn trên các mặt báo, thời sự cũng đưa tin nhưng Lộc lão gia không hề để lộ mặt con gái của mình, có nhiều phóng viên hỏi vì sao ông chỉ trả lời "Để bảo vệ con gái" mà thôi.
Từ bây giờ cô bắt đầu sống và học tập dưới cái tên Lộc Ninh mà gia đình đặt, danh phận của cô bây giờ chính là người kế thừa toàn bộ tài sản duy nhất của tập đoàn Lộc Thị. Cô theo học trường giỏi nhất của Lộc Thi luôn luôn dành học bổng, rất nhanh sau đó cô tốt nghiệp năm 22 tuổi.
- ------------------------
Hôm qua thức đêm xem bóng đá hôm nay mãi mới dậy đc để đăng chap, mn thông cảm
Like và theo dõi truyện nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.