Chương 7
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
19/06/2021
"Đi làm thêm"
"Sao lại còn đi làm thêm, đã bảo tôi thuê cậu mà"
Tôi đã thân thiên hơn quay sang nhìn cậu ta cười một cái "Dù gì cũng phải đến lấy tiền công của mấy hôm trước chứ"
"Có mấy trăm nghìn có cần phải tính toán thế không?" Cậu ta khuôn mặt khinh thường nhìn tôi.
"Mấy trăm nghìn thì không phải tiền à?" Nói rồi tôi đi càng ngày càng nhanh bỏ lại cậu ta ở phía sau. Đông Quân cũng không có ý định muốn theo tôi nữa nếu cậu ta muốn thì sao tôi mà thong thả đi thế này được.
Đi trên đường tôi mơ tưởng đến quãng đường tương lại tươi đẹp mỗi tháng lãnh 10 triệu tiền lương, quả là sung sướng nhưng tôi đâu biết để có thể lấy được 10 triệu từ cậu ta khó đến chừng nào cơ chứ.
[...]
"Hôm nay đi làm kiếm được nhiêu tiền vậy?"
"Không đủ tiền để mẹ đánh bài đâu" Tôi vừa sới cơm vừa sắp xếp bát đũa.
Mẹ tôi cười cười "Mày cứ đùa, tao biết mày sắp thành phu nhân của bên dãy nhà kia rồi, tao còn thấy mấy tờ tiền mày cầm, chia cho tao ít đi, dù sao cũng mấy ngày tao không...."
"Mẹ đừng có như thế nữa, đây là tiền con sẽ làm ra, vả lại nhà còn bao thứ phải lo, cứ suốt ngày bài bạc là thế nào"
"Mày nói thế với tao đấy à, ai nuôi mày lớn bằng từng này"
Tôi không thèm đếm xỉa đến bà ấy nữa chuyên tâm vào mà ăn, sau đó rửa bát và chạy vào phòng ôn bài của ngày hôm sau.
Sáng ngày hôm sau tôi chuẩn bị đồ dùng xong tất cả và đi xuống nhà thì lại thấy cái tên đó.
"Mau lên" Cậu ta vẫy vẫy tôi, nể tình hôm qua cậu ta cho tôi viêc làm tôi tiến đến chỗ cậu ta nói nhỏ "Không phải là tôi không muốn cạu đưa tôi đi nhưng mà ở trường đông lắm, mọi người sẽ..."
"Cậu không phải sợ, chẳng phải có tôi ở đây sao" Tôi bĩu môi, thấy chưa mới có nhường nhịn một tí mà mặt cậu ta sắp vênh đến tận trời rồi.
Tôi cười cười rụt rè "Thật sự không được mà"
"Ngồi lên"
"Thật sự không được"
"Nhanh!"
"Xin lỗi nhưng tôi..."
"Nhanh lên!!!"
Một tiếng "bụp" vang lên, tôi phủi phủi tay miệng nói "Ây za cái tên điên này" Sau đó tôi bỏ đi, còn cậu ta á hả, đang nằm bẹp dí dưới nền đất kia kìa, miệng run rẩy nói "Cậu chờ đó"
Lúc tôi đến trường thì cũng có kha khá người rồi sau đó lại là tiếng xe moto, ồ tên này dậy được rồi à. Người bình thường khi ăn phải một đấm của cô chắc chắn sẽ ngất ít nhất là 1 giờ đấy. Thật sự là cũng chỉ đùa thôi.
"Sao lại còn đi làm thêm, đã bảo tôi thuê cậu mà"
Tôi đã thân thiên hơn quay sang nhìn cậu ta cười một cái "Dù gì cũng phải đến lấy tiền công của mấy hôm trước chứ"
"Có mấy trăm nghìn có cần phải tính toán thế không?" Cậu ta khuôn mặt khinh thường nhìn tôi.
"Mấy trăm nghìn thì không phải tiền à?" Nói rồi tôi đi càng ngày càng nhanh bỏ lại cậu ta ở phía sau. Đông Quân cũng không có ý định muốn theo tôi nữa nếu cậu ta muốn thì sao tôi mà thong thả đi thế này được.
Đi trên đường tôi mơ tưởng đến quãng đường tương lại tươi đẹp mỗi tháng lãnh 10 triệu tiền lương, quả là sung sướng nhưng tôi đâu biết để có thể lấy được 10 triệu từ cậu ta khó đến chừng nào cơ chứ.
[...]
"Hôm nay đi làm kiếm được nhiêu tiền vậy?"
"Không đủ tiền để mẹ đánh bài đâu" Tôi vừa sới cơm vừa sắp xếp bát đũa.
Mẹ tôi cười cười "Mày cứ đùa, tao biết mày sắp thành phu nhân của bên dãy nhà kia rồi, tao còn thấy mấy tờ tiền mày cầm, chia cho tao ít đi, dù sao cũng mấy ngày tao không...."
"Mẹ đừng có như thế nữa, đây là tiền con sẽ làm ra, vả lại nhà còn bao thứ phải lo, cứ suốt ngày bài bạc là thế nào"
"Mày nói thế với tao đấy à, ai nuôi mày lớn bằng từng này"
Tôi không thèm đếm xỉa đến bà ấy nữa chuyên tâm vào mà ăn, sau đó rửa bát và chạy vào phòng ôn bài của ngày hôm sau.
Sáng ngày hôm sau tôi chuẩn bị đồ dùng xong tất cả và đi xuống nhà thì lại thấy cái tên đó.
"Mau lên" Cậu ta vẫy vẫy tôi, nể tình hôm qua cậu ta cho tôi viêc làm tôi tiến đến chỗ cậu ta nói nhỏ "Không phải là tôi không muốn cạu đưa tôi đi nhưng mà ở trường đông lắm, mọi người sẽ..."
"Cậu không phải sợ, chẳng phải có tôi ở đây sao" Tôi bĩu môi, thấy chưa mới có nhường nhịn một tí mà mặt cậu ta sắp vênh đến tận trời rồi.
Tôi cười cười rụt rè "Thật sự không được mà"
"Ngồi lên"
"Thật sự không được"
"Nhanh!"
"Xin lỗi nhưng tôi..."
"Nhanh lên!!!"
Một tiếng "bụp" vang lên, tôi phủi phủi tay miệng nói "Ây za cái tên điên này" Sau đó tôi bỏ đi, còn cậu ta á hả, đang nằm bẹp dí dưới nền đất kia kìa, miệng run rẩy nói "Cậu chờ đó"
Lúc tôi đến trường thì cũng có kha khá người rồi sau đó lại là tiếng xe moto, ồ tên này dậy được rồi à. Người bình thường khi ăn phải một đấm của cô chắc chắn sẽ ngất ít nhất là 1 giờ đấy. Thật sự là cũng chỉ đùa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.