Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 22: Trương Hàn 2

Cật Bạch Thái Yêu

28/08/2021

Dưới khí thế vừa rồi, trong lòng bọn họ chỉ có thần phục, không có bất cứ tức giận hoặc phản kháng gì.

Cảnh giới cách biệt quá lớn.

Gia chủ nhà họ Trương cũng thay đổi thái độ, vội vàng nói: “Tiền bối giá lâm nhà họ Trương ta, có gì phân phó?”

Lão ta nói xong, còn nhìn Vương Duy giống như chó chết.

Không phải Vương Duy và người mạnh này là đồng bọn đấy chứ?

Lão ta có chút kinh hồn táng đảm.

Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi, bộ dạng lạnh lùng, nhìn ánh mắt gia chủ nhà họ Trương, cũng hiểu rõ gì đó.

Hắn liếc mắt nhìn Vương Duy đang hôn mê một cái.

Yên tâm rồi.

Gia hỏa kia đã hôn mê.

Kết quả là, Sở Duyên lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, bổn tọa không có quan hệ gì với người này, bổn tọa cảm nhận được nhà họ Trương các ngươi có một người có duyên với bổn tọa, nên làm đệ tử của bổn tọa, cho nên mới xuống đây.”

Người nhà họ Trương nghe thấy thế, cả đám đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy nghi ngờ.

Nhà họ Trương bọn họ có ai được vị cường giả này nhìn trúng vậy.

Sở Duyên thản nhiên nói: “Trương Hàn của nhà họ Trương ở đâu?”

Những lời này vừa nói ra.

Gia chủ nhà họ Trương và tất cả mọi người vô cùng sợ hãi.

Chuyện hiện giờ Trương Hàn không thể tu luyện, đã là chuyện mười năm trước.

Bây giờ mọi người đều biết.

Vị cường giả này còn thu nhận Trương Hàn không thể tu luyện làm đồ đệ sao?

Gia chủ nhà họ Trương chua xót nói: “Tiền bối, Trương Hàn là con trai ta, chẳng qua mười năm trước vì một chút lý do, linh căn đã bị hủy diệt, hiện giờ không thể tu hành, tiền bối có biết chuyện này không?”

Chính vì không có linh căn hắn mới tới.

Không phải phế vật, hắn cần làm gì.

Sở Duyên ngầm trợn tròn mắt, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Không sao, bổn tọa có biện pháp giúp hắn tu luyện, gọi Trương Hàn ra đây, bổn tọa mong muốn dẫn hắn rời đi, đi tới tông môn tu hành trước.”

Có thể khiến Trương Hàn tu luyện sao?

Gia chủ nhà họ Trương nghe thấy thế, kích động la to: “Được được được, tiền bối đợi một lát, vãn bối đi dẫn Hàn Nhi tới!”



Lão ta lập tức chạy ra ngoài.

Sở Duyên đứng tại chỗ không nhúc nhích, yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sớm biết như vậy, hắn trực tiếp đi tới là được.

Còn phải lòe loẹt như thế làm gì.

Có trời mới biết trong đầu hắn nghĩ gì.

Người nhà họ Trương ở bên cạnh đi tới, cung kính nói: “Tiền bối, người này tự tiện xông vào nhà họ Trương ta, nên xử lý thế nào mới tốt đây?”

Sở Duyên lại nhìn thoáng qua Vương Duy.

Quả quyết qua cầu rút ván.

Hắn phải dạy cho Vương Duy biết, cái gì gọi là lòng người hiểm ác.

“Người này không có quan hệ gì với bổn tọa, các ngươi xử lý như thế nào, là chuyện của các ngươi, không cần hỏi bổn tọa.”

Sở Duyên xua tay, rất quyết đoán nói.

Người nhà họ Trương vội vàng chắp tay, cùng đáp lại, bất chợt gọi hai người kéo Vương Duy xuống.

Sở Duyên nhìn Vương Duy bị mang đi, nhìn chằm chằm một lát, sau đó nhìn trời không.

Không liên quan đến ta.

Không liên quan đến ta.

Không liên quan đến ta.

Hắn đứng tại chỗ đợi một lát.

Rất nhanh, gia chủ nhà họ Trương dẫn một người trở về lần nữa.

Đó là một người trẻ tuổi, tuổi xấp xỉ Vương Duy, khoảng gần hai mươi tuổi, gương mặt anh tuấn, không kém đại đệ tử Diệp Lạc của hắn bao nhiêu.

Chẳng qua khí chất của Diệp Lạc thiên về cao ngạo, giống như một pho tượng kiếm tiên.

Mà khí chất của người trẻ tuổi này có chút nho nhã, khiến người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.

Đầu tiên nhìn qua, sẽ cảm thấy thái độ của người này rất tốt.

Đây là Trương Hàn sao?

Khí chất rất tốt, đáng tiếc là phế vật.



Đây là đánh giá ấn tượng đầu tiên của Sở Duyên đối với Trương Hàn.



Mấy ngày sau.

Bên ngoài thành Võ Thường.

Một bóng người đứng yên giữa sườn núi.

Áo bào màu trắng, tóc dài xõa vai, khí chất mờ mịt hư ảo, không ăn khói lửa nhân gian.

Giống như một pho tượng trích tiên tuyệt thế hành tẩu ở hồng trần.

Đúng là Sở Duyên.

Phía sau Sở Duyên, Trương Hàn theo sát phía sau.

Rất rõ ràng, thông qua mấy ngày nay.

Trương Hàn sớm đã bái Sở Duyên làm sư phụ, còn tự nguyện đi theo về tông môn tu hành.

Chơi không trả tiền ở nhà họ Trương, khụ, nghỉ ngơi mấy ngày ở nhà họ Trương xong, Sở Duyên tính toán trở về tông môn, lừa dối Trương Hàn trước.

Nhưng mà trước khi về tông môn.

Sở Duyên định tiện đường đi xem dãy núi ở gần đó một lát.

Từ trong thành Võ Thường, hắn biết được giữa tu tiên giả hung hiểm dị thường, loại chuyện như giết người cướp của, đều vô số kể.

Ừm, hắn vốn đang định đi làm chuyện giết người cướp của.

Chuyện này cũng không có biện pháp, hắn quá nghèo rồi.

Thân là một tên cảnh giới Nguyên Anh, nhất cùng nhị bách, ngay cả công pháp bình thường đều không có.

Chỉ có thể đi giết người cướp của thôi!

“Đồ nhi, dãy núi Huyền Thiên đi hướng này đúng không? Đi, vi sư dẫn con đi xem, vi sư sẽ dạy cho con tiết chương 1: , đó chính là cho con lĩnh hội thế giới tu tiên giả một chút.”

Ngón tay của Sở Duyên vươn từ trong ống tay áo rộng ra, chỉ vào một phương hướng, trong mắt có sắc thái hưng phấn.

Giết người cướp của đấy.

Chuyện này có khả năng phải giết người cướp của.

Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này.

Có chút hưng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook