Chàng Ma Đẹp Trai Trong Phòng Tôi Lại Là Diêm Vương
Chương 2
Bạch Thần Tra
11/09/2024
Nhưng cũng may, họ nhanh chóng trở lại trong trạng thái cuống cuồng, thậm chí còn có thêm năm người nữa, hung hăng tiến về phía tôi.
Tôi tưởng họ định đánh hội đồng, nhưng hóa ra họ dùng một cái ghế gỗ đỏ tám người khiêng, đưa tôi đến cổng tháp Công Đức.
Sau đó, họ cung kính đưa tôi chiếc chìa khóa:
“Cô ở tầng 18, tầng cao nhất.”
“Chúng tôi chức vị thấp, không tiện vào.”
Nói xong họ nhét chìa khóa vào tay tôi rồi vội vã chạy đi.
Còn tôi đứng dưới ánh trăng, ngước lên nhìn tòa tháp cao mấy chục mét, cổ tôi gần như phải ngả hẳn về phía sau mới nhìn thấy toàn bộ.
Tháp cao vút tận trời, uy nghi và tráng lệ.
Dưới bầu trời u ám ảm đạm, nó như một con quái thú khổng lồ nuốt chửng mọi thứ.
Có lẽ là do bức tường ảnh bát quái màu đỏ khổng lồ ở cổng, dù đang là tháng Tám giữa mùa hè nhưng xung quanh vẫn lạnh buốt.
Tôi giơ tay chạm vào, vừa chạm đến bức tường, cuốn sổ tay tân sinh viên lập tức cập nhật điều lệ thứ hai:
[2. Bức tường bát quái là màu đỏ, tuyệt đối không thay đổi màu. Nếu nó đổi màu, đừng để họ bắt được em.]
Cùng lúc đó, ở chỗ ngón tay tôi chạm vào, có hai cái bóng dài mờ mờ hiện lên.
Tôi giật mình, lập tức rụt tay lại.
Nhìn kỹ lần nữa, chẳng có gì cả.
Có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi thôi.
3
Nhưng sau khi chuyển vào tháp Công Đức, tôi luôn cảm thấy có ai đó trong phòng.
Lúc phơi quần áo, tôi chợt nhớ ra chưa tắt bếp, vội lao vào bếp, nhưng trứng rán vẫn vừa đẹp màu vàng óng.
Vô tình làm đổ ấm nước, vừa định đi lấy khăn lau, chỉ kịp nhặt cái nắp, mặt bàn đã sạch sẽ như mới.
Còn sáng nay, vội đi học đụng lệch bức tranh treo tường, chiều về đã thấy nó trở lại vị trí ban đầu.
Nhưng điều kỳ quái nhất là đêm nay.
Để tiết kiệm điện, tôi đặc biệt tắt điều hòa trước khi đi ngủ.
Nửa đêm tôi lạnh cóng mà tỉnh dậy.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng “tinh”, cánh quạt từ từ mở ra, gió lạnh lập tức ùa vào, sương mỏng dần bao phủ khắp phòng.
Tôi gượng mở mắt, mò mẫm mãi mới tìm thấy điều khiển trong ngăn kéo.
Nhưng sau khi tắt điều hòa và nằm xuống, tôi vừa chợp mắt thì bỗng giật mình tỉnh dậy.
Tôi bật dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào tủ đầu giường.
Dưới ánh trăng yếu ớt, cái tủ gỗ ướt nhẹp, đỏ thẫm như máu.
Tôi hoảng loạn nhớ lại, rõ ràng tôi đã kéo ngăn kéo ra mới lấy được điều khiển.
Vậy nên không thể nào là tôi vô tình bật điều hòa khi đang ngủ được.
Vậy ai đã bật điều hòa?
4
Trong phòng có người khác!
Nghĩ đến đây, toàn thân tôi nổi da gà, vội vàng cầm điện thoại định báo cảnh sát.
Nhưng khi nhìn màn hình, tim tôi chợt ngừng đập.
4:44!
Lại là 4:44!
Đây đã là lần thứ tư trong vòng 4 ngày tôi thấy 4:44!
5
Tôi vừa hét toáng lên một tiếng, vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài. Nhưng trong lúc đó, tôi lại liếc thấy quyển sổ tay sinh viên mới trên bàn, nó vừa hiện thêm một dòng chữ:
[3] Ma không thể tấn công người trong chăn, vì thế bạn sẽ hoàn toàn an toàn nếu ở trong chăn.
Ngay lập tức, tôi quay đầu lại chạy về phòng, túm lấy sổ tay, nhảy thẳng lên giường và chui vào trong chăn. Vừa nằm xuống, quy tắc thứ tư trong sổ tay cập nhật ngay trước mắt, rõ ràng có dấu vết bị tẩy xóa:
[4] Thời gian an toàn không bao gồm ngày thứ 4 lúc 4:44 sáng, đừng để hắn phát hiện ra bạn! Đừng thay đổi quá khứ!
Tôi hoảng rồi! Toàn thân run cầm cập, tay kéo chặt chăn, cảm giác như xung quanh có thứ gì đó đang lơ lửng bay qua bay lại. Mắt đảo lia lịa, không dám phát ra tiếng động nào, điên cuồng nhắn tin cho Thượng Lục Lục:
[Cứu tớ, cứu tớ, cứu tớ! Trong phòng tớ có ma!]
Cô ấy vừa tan học môn thiên văn, đang ở tiệm tạp hóa chọn ống nhòm, lập tức chạy qua. Vừa vào phòng, cô ấy đưa cho tôi một quả táo. Quả táo tròn xoe, có những đường vân lạ lùng.
Tôi lập tức cảm thấy sức mạnh trỗi dậy, đầy hy vọng hỏi cô ấy: “Cái này có thể trừ tà à?”
Cô ấy đáp: “Cái này ngon lắm!”
Tôi: “…”
Chẳng có tác dụng gì!
Nhưng Thượng Lục Lục xoay xoay cái mai rùa, đi vòng quanh phòng tôi hồi lâu, rồi nói không có gì bất thường.
Tôi không tin nổi: “Vậy còn điều hòa…?”
“Chắc là cũ quá rồi, hỏng hóc thôi.”
“Vậy còn cái trứng chiên…?”
“Chắc bếp bị lỗi, tự động tắt lửa thôi mà.”
“Vậy còn ấm nước…?”
“Có thể là đụng vào dây nên đúng lúc nó trở về vị trí.”
“Vậy còn bức tranh…”
“Chắc mày tự chỉnh lại mà quên thôi!”
Tôi cạn lời. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
“Chỉ là trùng hợp thôi.” Cô ấy nói với vẻ mặt đầy chính trực, “Mày phải tin vào khoa học, đừng có mê tín.”
Mày bỏ cái mai rùa xuống rồi nói câu đó được không!
“Tuy nhiên,” tôi liếc nhìn xung quanh, hạ giọng, cố gắng đấu tranh lần cuối: “Mỗi lần tao ngủ đều cảm thấy có ai đó nhìn tớ.”
“Thật à?” Cô ấy bấm vào ngón tay tôi, tính toán một hồi lâu, rồi nghi hoặc nói:
“Không có gì cả, trừ khi…”
“Trừ khi gì?”
“Trừ khi hắn tu luyện cao siêu quá, đến mức tớ cũng không cảm nhận được.”
Tôi: Xin nghỉ học ngay, cảm ơn!
Tôi tưởng họ định đánh hội đồng, nhưng hóa ra họ dùng một cái ghế gỗ đỏ tám người khiêng, đưa tôi đến cổng tháp Công Đức.
Sau đó, họ cung kính đưa tôi chiếc chìa khóa:
“Cô ở tầng 18, tầng cao nhất.”
“Chúng tôi chức vị thấp, không tiện vào.”
Nói xong họ nhét chìa khóa vào tay tôi rồi vội vã chạy đi.
Còn tôi đứng dưới ánh trăng, ngước lên nhìn tòa tháp cao mấy chục mét, cổ tôi gần như phải ngả hẳn về phía sau mới nhìn thấy toàn bộ.
Tháp cao vút tận trời, uy nghi và tráng lệ.
Dưới bầu trời u ám ảm đạm, nó như một con quái thú khổng lồ nuốt chửng mọi thứ.
Có lẽ là do bức tường ảnh bát quái màu đỏ khổng lồ ở cổng, dù đang là tháng Tám giữa mùa hè nhưng xung quanh vẫn lạnh buốt.
Tôi giơ tay chạm vào, vừa chạm đến bức tường, cuốn sổ tay tân sinh viên lập tức cập nhật điều lệ thứ hai:
[2. Bức tường bát quái là màu đỏ, tuyệt đối không thay đổi màu. Nếu nó đổi màu, đừng để họ bắt được em.]
Cùng lúc đó, ở chỗ ngón tay tôi chạm vào, có hai cái bóng dài mờ mờ hiện lên.
Tôi giật mình, lập tức rụt tay lại.
Nhìn kỹ lần nữa, chẳng có gì cả.
Có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi thôi.
3
Nhưng sau khi chuyển vào tháp Công Đức, tôi luôn cảm thấy có ai đó trong phòng.
Lúc phơi quần áo, tôi chợt nhớ ra chưa tắt bếp, vội lao vào bếp, nhưng trứng rán vẫn vừa đẹp màu vàng óng.
Vô tình làm đổ ấm nước, vừa định đi lấy khăn lau, chỉ kịp nhặt cái nắp, mặt bàn đã sạch sẽ như mới.
Còn sáng nay, vội đi học đụng lệch bức tranh treo tường, chiều về đã thấy nó trở lại vị trí ban đầu.
Nhưng điều kỳ quái nhất là đêm nay.
Để tiết kiệm điện, tôi đặc biệt tắt điều hòa trước khi đi ngủ.
Nửa đêm tôi lạnh cóng mà tỉnh dậy.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng “tinh”, cánh quạt từ từ mở ra, gió lạnh lập tức ùa vào, sương mỏng dần bao phủ khắp phòng.
Tôi gượng mở mắt, mò mẫm mãi mới tìm thấy điều khiển trong ngăn kéo.
Nhưng sau khi tắt điều hòa và nằm xuống, tôi vừa chợp mắt thì bỗng giật mình tỉnh dậy.
Tôi bật dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào tủ đầu giường.
Dưới ánh trăng yếu ớt, cái tủ gỗ ướt nhẹp, đỏ thẫm như máu.
Tôi hoảng loạn nhớ lại, rõ ràng tôi đã kéo ngăn kéo ra mới lấy được điều khiển.
Vậy nên không thể nào là tôi vô tình bật điều hòa khi đang ngủ được.
Vậy ai đã bật điều hòa?
4
Trong phòng có người khác!
Nghĩ đến đây, toàn thân tôi nổi da gà, vội vàng cầm điện thoại định báo cảnh sát.
Nhưng khi nhìn màn hình, tim tôi chợt ngừng đập.
4:44!
Lại là 4:44!
Đây đã là lần thứ tư trong vòng 4 ngày tôi thấy 4:44!
5
Tôi vừa hét toáng lên một tiếng, vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài. Nhưng trong lúc đó, tôi lại liếc thấy quyển sổ tay sinh viên mới trên bàn, nó vừa hiện thêm một dòng chữ:
[3] Ma không thể tấn công người trong chăn, vì thế bạn sẽ hoàn toàn an toàn nếu ở trong chăn.
Ngay lập tức, tôi quay đầu lại chạy về phòng, túm lấy sổ tay, nhảy thẳng lên giường và chui vào trong chăn. Vừa nằm xuống, quy tắc thứ tư trong sổ tay cập nhật ngay trước mắt, rõ ràng có dấu vết bị tẩy xóa:
[4] Thời gian an toàn không bao gồm ngày thứ 4 lúc 4:44 sáng, đừng để hắn phát hiện ra bạn! Đừng thay đổi quá khứ!
Tôi hoảng rồi! Toàn thân run cầm cập, tay kéo chặt chăn, cảm giác như xung quanh có thứ gì đó đang lơ lửng bay qua bay lại. Mắt đảo lia lịa, không dám phát ra tiếng động nào, điên cuồng nhắn tin cho Thượng Lục Lục:
[Cứu tớ, cứu tớ, cứu tớ! Trong phòng tớ có ma!]
Cô ấy vừa tan học môn thiên văn, đang ở tiệm tạp hóa chọn ống nhòm, lập tức chạy qua. Vừa vào phòng, cô ấy đưa cho tôi một quả táo. Quả táo tròn xoe, có những đường vân lạ lùng.
Tôi lập tức cảm thấy sức mạnh trỗi dậy, đầy hy vọng hỏi cô ấy: “Cái này có thể trừ tà à?”
Cô ấy đáp: “Cái này ngon lắm!”
Tôi: “…”
Chẳng có tác dụng gì!
Nhưng Thượng Lục Lục xoay xoay cái mai rùa, đi vòng quanh phòng tôi hồi lâu, rồi nói không có gì bất thường.
Tôi không tin nổi: “Vậy còn điều hòa…?”
“Chắc là cũ quá rồi, hỏng hóc thôi.”
“Vậy còn cái trứng chiên…?”
“Chắc bếp bị lỗi, tự động tắt lửa thôi mà.”
“Vậy còn ấm nước…?”
“Có thể là đụng vào dây nên đúng lúc nó trở về vị trí.”
“Vậy còn bức tranh…”
“Chắc mày tự chỉnh lại mà quên thôi!”
Tôi cạn lời. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
“Chỉ là trùng hợp thôi.” Cô ấy nói với vẻ mặt đầy chính trực, “Mày phải tin vào khoa học, đừng có mê tín.”
Mày bỏ cái mai rùa xuống rồi nói câu đó được không!
“Tuy nhiên,” tôi liếc nhìn xung quanh, hạ giọng, cố gắng đấu tranh lần cuối: “Mỗi lần tao ngủ đều cảm thấy có ai đó nhìn tớ.”
“Thật à?” Cô ấy bấm vào ngón tay tôi, tính toán một hồi lâu, rồi nghi hoặc nói:
“Không có gì cả, trừ khi…”
“Trừ khi gì?”
“Trừ khi hắn tu luyện cao siêu quá, đến mức tớ cũng không cảm nhận được.”
Tôi: Xin nghỉ học ngay, cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.