Chàng Ma Đẹp Trai Trong Phòng Tôi Lại Là Diêm Vương
Chương 5
Bạch Thần Tra
11/09/2024
Tôi bước lại gần, theo ánh mắt của anh ta nhìn ra ngoài.
Tháp Công Đức có tổng cộng 18 tầng, là tòa nhà cao nhất trên đảo Cô Hồng. Từ đây nhìn ra, xung quanh chỉ toàn những căn nhà lụp xụp, hoang tàn, và một vùng đất bỏ hoang rộng lớn. Nhưng nhìn xa hơn, lại thấy rõ những tòa nhà cao tầng sáng loáng trong thành phố. Một ranh giới rõ ràng, khác biệt như trời với đất.
Ánh mắt của Mạc Hoang Niên dừng lại trên một gò đất nhỏ giữa khu đất hoang.
Nhìn biểu cảm lạnh lẽo, buồn bã của anh ta, trong lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa:
"Đó là mộ của anh à?"
Anh ta lắc đầu: "Không phải."
Tôi chưng hửng: "Không phải mộ của anh mà anh nhìn chăm chú vậy?"
Bất ngờ, anh ta quay đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm: "Đó là của cô."
17
Một tia chớp xé toạc bầu trời.
Đầu tôi nổ tung, cả người lạnh toát từ đầu đến chân.
Tôi kinh hoàng nhìn anh ta, hy vọng rằng đây chỉ là một trò đùa.
Nhưng anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt tối tăm, không nói một lời.
Trong khoảnh khắc đó, vô số ý nghĩ lướt qua đầu tôi, cuối cùng chỉ còn lại một từ: ‘Chạy!
Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, anh ta đã xuất hiện ngay trước mặt tôi, khuôn mặt gần đến mức đáng sợ, vặn vẹo, méo mó.
Anh ta chăm chú nhìn tôi, định mở miệng nói gì đó, nhưng tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, cắt ngang.
Bên ngoài vang lên tiếng gọi gấp gáp của Thượng Lục Lục:
"Lý Đế! Cô ở trong đó không?!"
"Lý Đế! Trả lời tôi đi!"
"Lý, Đế!"
Tiếng cuối cùng đột ngột lớn lên, vang rền như sấm, làm tôi giật mình, cơ thể tê liệt bắt đầu dần dần lấy lại cảm giác.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, như thể nó đang dội vào n.g.ự.c tôi, càng lúc càng gấp gáp: "Lý Đế! Mở cửa ra! Mau mở cửa!"
Mạc Hoang Niên lạnh lùng nhìn cánh cửa đang rung lên dữ dội, quay lại nhìn tôi: "Đừng mở."
Khi anh ta nói, khuôn mặt anh ta dần mất hết sắc máu, chỉ còn lại một màu trắng bệch đáng sợ, đôi mắt nhìn tôi trừng trừng, cực kỳ khủng khiếp.
Cùng lúc đó, bên ngoài đã bắt đầu đập cửa, rõ ràng sẽ không dừng lại nếu tôi không mở.
"Lý Đế! Tôi biết cậu ở trong đó! Mở cửa ra đi! Mau mở cửa!"
Chân tôi run lên không ngừng, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Phải chạy thôi!
18
Tim tôi đập loạn xạ, tôi quay người bỏ chạy.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Mạc Hoang Niên đã chắn trước mặt tôi, nghiêm khắc quát lên: "Không được đi!"
Tôi không ngừng lại, một hơi chạy xuyên qua cơ thể anh ta.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta lại xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Tôi lại chạy xuyên qua.
Anh ta lại xuất hiện.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, vô cùng quái dị.
Dường như linh thể của anh ta ngày càng khó duy trì.
Tôi sởn gai ốc, mặc kệ tất cả mà lao thẳng về phía cửa.
Đột nhiên, từ phía sau vang lên tiếng anh ta ho khan đầy đau đớn.
Anh ta đã từng nói, quỷ ghét tiếp xúc với con người, vì khi bị người sống chạy xuyên qua, phải chịu nỗi đau khủng khiếp, linh hồn sẽ trở nên bất ổn.
Tôi khựng lại.
Cánh cửa, ngay trước mắt.
Chỉ cần mở ra, tôi có thể trốn thoát.
Nhưng nhìn lại, anh ta đứng không xa, đôi mắt nhìn tôi đầy tuyệt vọng, khuôn mặt trắng bệch, dần trở nên thâm đen, như thể anh ta đang bị rút cạn sức sống.
Ngoài kia, gió bão gào thét, sấm chớp nổ đùng đoàng, chiếu sáng vẻ tuyệt vọng không thể che giấu trong mắt anh ta.
Tôi do dự.
Một tiếng "rầm" vang lên, cánh cửa đột ngột bị đá văng ra.
19
Biểu cảm của Mạc Hoang Niên trở nên u ám, rồi anh ta tan biến ngay trước mắt tôi.
Tôi kinh ngạc đến mức không thể phản ứng.
Đứng trước cửa, ngoài Thượng Lục Lục, còn có Hách Dao Thanh.
Hách Dao Thanh hạ chân xuống sau khi đá cửa: "Chỉ là một cái cửa nhỏ xíu, dễ như trở bàn tay."
Thượng Lục Lục thì không tin nổi, nhìn khung cửa như bị sốc nặng.
Hách Dao Thanh kiêu hãnh ngẩng cao đầu: "Không cần cảm ơn đâu."
"Thế mà cậu cũng đòi cảm ơn à! Đây là đồ cổ đấy!" Thượng Lục Lục nổi giận, vội vàng tiến đến kiểm tra, giọng nói đầy vẻ hả hê: "Cậu c.h.ế.t chắc rồi, sư phụ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
Hách Dao Thanh: "..."
Cậu ta im lặng, từ từ rút ra một cây roi mây từ sau lưng, gãi cổ đầy lúng túng:
"Thôi, các cậu cứ tiếp tục đi. Tôi đi quỳ nhang đây... hu hu hu..."
Thượng Lục Lục nhìn theo cậu ta rời đi, búng ngón tay làm phép, kéo mạnh một tấm bùa trên khung cửa, lập tức những vết nứt biến mất.
Tôi ngơ ngác hỏi: "Cậu vừa làm gì đấy...?"
"Phép che mắt thôi mà."
Cậu ta thu lại tấm bùa, đáp tỉnh bơ, "Cho cậu ta một bài học. Hôm qua cậu ta với Hứa Phất Lăng trốn học, còn định dắt con quỷ trong phòng mình đi xem show live của Triệu Tinh Hồn. Nếu tôi không phát hiện kịp thời, sư phụ đã xử lý hai người họ rồi."
Thông tin quá nhiều, tôi không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
"Quỷ... cũng xem ca nhạc à?"
"Ừ, mà còn không cần mua vé nữa, quá hời!"
"Ý tớ là, chẳng phải quỷ ở đảo Cô Hồng không thể rời đi sao?"
"Được chứ, chỉ cần đốt hương trầm dẫn đường là xong!"
"Nhưng nhỡ có bão, giữa chừng hương tắt thì sao?"
"Đương nhiên là dùng hương điện rồi!" Cậu ta nhìn tôi như thể tôi vừa nói gì ngớ ngẩn lắm, "Cậu có phải người hiện đại không thế? Kỷ nguyên công nghệ mà cậu tụt hậu thế à?"
Tôi: ...
Tháp Công Đức có tổng cộng 18 tầng, là tòa nhà cao nhất trên đảo Cô Hồng. Từ đây nhìn ra, xung quanh chỉ toàn những căn nhà lụp xụp, hoang tàn, và một vùng đất bỏ hoang rộng lớn. Nhưng nhìn xa hơn, lại thấy rõ những tòa nhà cao tầng sáng loáng trong thành phố. Một ranh giới rõ ràng, khác biệt như trời với đất.
Ánh mắt của Mạc Hoang Niên dừng lại trên một gò đất nhỏ giữa khu đất hoang.
Nhìn biểu cảm lạnh lẽo, buồn bã của anh ta, trong lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa:
"Đó là mộ của anh à?"
Anh ta lắc đầu: "Không phải."
Tôi chưng hửng: "Không phải mộ của anh mà anh nhìn chăm chú vậy?"
Bất ngờ, anh ta quay đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm: "Đó là của cô."
17
Một tia chớp xé toạc bầu trời.
Đầu tôi nổ tung, cả người lạnh toát từ đầu đến chân.
Tôi kinh hoàng nhìn anh ta, hy vọng rằng đây chỉ là một trò đùa.
Nhưng anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt tối tăm, không nói một lời.
Trong khoảnh khắc đó, vô số ý nghĩ lướt qua đầu tôi, cuối cùng chỉ còn lại một từ: ‘Chạy!
Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, anh ta đã xuất hiện ngay trước mặt tôi, khuôn mặt gần đến mức đáng sợ, vặn vẹo, méo mó.
Anh ta chăm chú nhìn tôi, định mở miệng nói gì đó, nhưng tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, cắt ngang.
Bên ngoài vang lên tiếng gọi gấp gáp của Thượng Lục Lục:
"Lý Đế! Cô ở trong đó không?!"
"Lý Đế! Trả lời tôi đi!"
"Lý, Đế!"
Tiếng cuối cùng đột ngột lớn lên, vang rền như sấm, làm tôi giật mình, cơ thể tê liệt bắt đầu dần dần lấy lại cảm giác.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, như thể nó đang dội vào n.g.ự.c tôi, càng lúc càng gấp gáp: "Lý Đế! Mở cửa ra! Mau mở cửa!"
Mạc Hoang Niên lạnh lùng nhìn cánh cửa đang rung lên dữ dội, quay lại nhìn tôi: "Đừng mở."
Khi anh ta nói, khuôn mặt anh ta dần mất hết sắc máu, chỉ còn lại một màu trắng bệch đáng sợ, đôi mắt nhìn tôi trừng trừng, cực kỳ khủng khiếp.
Cùng lúc đó, bên ngoài đã bắt đầu đập cửa, rõ ràng sẽ không dừng lại nếu tôi không mở.
"Lý Đế! Tôi biết cậu ở trong đó! Mở cửa ra đi! Mau mở cửa!"
Chân tôi run lên không ngừng, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Phải chạy thôi!
18
Tim tôi đập loạn xạ, tôi quay người bỏ chạy.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Mạc Hoang Niên đã chắn trước mặt tôi, nghiêm khắc quát lên: "Không được đi!"
Tôi không ngừng lại, một hơi chạy xuyên qua cơ thể anh ta.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta lại xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Tôi lại chạy xuyên qua.
Anh ta lại xuất hiện.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, vô cùng quái dị.
Dường như linh thể của anh ta ngày càng khó duy trì.
Tôi sởn gai ốc, mặc kệ tất cả mà lao thẳng về phía cửa.
Đột nhiên, từ phía sau vang lên tiếng anh ta ho khan đầy đau đớn.
Anh ta đã từng nói, quỷ ghét tiếp xúc với con người, vì khi bị người sống chạy xuyên qua, phải chịu nỗi đau khủng khiếp, linh hồn sẽ trở nên bất ổn.
Tôi khựng lại.
Cánh cửa, ngay trước mắt.
Chỉ cần mở ra, tôi có thể trốn thoát.
Nhưng nhìn lại, anh ta đứng không xa, đôi mắt nhìn tôi đầy tuyệt vọng, khuôn mặt trắng bệch, dần trở nên thâm đen, như thể anh ta đang bị rút cạn sức sống.
Ngoài kia, gió bão gào thét, sấm chớp nổ đùng đoàng, chiếu sáng vẻ tuyệt vọng không thể che giấu trong mắt anh ta.
Tôi do dự.
Một tiếng "rầm" vang lên, cánh cửa đột ngột bị đá văng ra.
19
Biểu cảm của Mạc Hoang Niên trở nên u ám, rồi anh ta tan biến ngay trước mắt tôi.
Tôi kinh ngạc đến mức không thể phản ứng.
Đứng trước cửa, ngoài Thượng Lục Lục, còn có Hách Dao Thanh.
Hách Dao Thanh hạ chân xuống sau khi đá cửa: "Chỉ là một cái cửa nhỏ xíu, dễ như trở bàn tay."
Thượng Lục Lục thì không tin nổi, nhìn khung cửa như bị sốc nặng.
Hách Dao Thanh kiêu hãnh ngẩng cao đầu: "Không cần cảm ơn đâu."
"Thế mà cậu cũng đòi cảm ơn à! Đây là đồ cổ đấy!" Thượng Lục Lục nổi giận, vội vàng tiến đến kiểm tra, giọng nói đầy vẻ hả hê: "Cậu c.h.ế.t chắc rồi, sư phụ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
Hách Dao Thanh: "..."
Cậu ta im lặng, từ từ rút ra một cây roi mây từ sau lưng, gãi cổ đầy lúng túng:
"Thôi, các cậu cứ tiếp tục đi. Tôi đi quỳ nhang đây... hu hu hu..."
Thượng Lục Lục nhìn theo cậu ta rời đi, búng ngón tay làm phép, kéo mạnh một tấm bùa trên khung cửa, lập tức những vết nứt biến mất.
Tôi ngơ ngác hỏi: "Cậu vừa làm gì đấy...?"
"Phép che mắt thôi mà."
Cậu ta thu lại tấm bùa, đáp tỉnh bơ, "Cho cậu ta một bài học. Hôm qua cậu ta với Hứa Phất Lăng trốn học, còn định dắt con quỷ trong phòng mình đi xem show live của Triệu Tinh Hồn. Nếu tôi không phát hiện kịp thời, sư phụ đã xử lý hai người họ rồi."
Thông tin quá nhiều, tôi không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
"Quỷ... cũng xem ca nhạc à?"
"Ừ, mà còn không cần mua vé nữa, quá hời!"
"Ý tớ là, chẳng phải quỷ ở đảo Cô Hồng không thể rời đi sao?"
"Được chứ, chỉ cần đốt hương trầm dẫn đường là xong!"
"Nhưng nhỡ có bão, giữa chừng hương tắt thì sao?"
"Đương nhiên là dùng hương điện rồi!" Cậu ta nhìn tôi như thể tôi vừa nói gì ngớ ngẩn lắm, "Cậu có phải người hiện đại không thế? Kỷ nguyên công nghệ mà cậu tụt hậu thế à?"
Tôi: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.