Chương 8
Bố Ngẫu Tiểu Thư, Bố Ngẫu Tiểu Tỷ
02/04/2024
19.
Thế là ta bay ra khỏi lăng mộ và quay trở lại Thiên Đô, ở đó ta tình cờ gặp một hồn ma nữ khác.
Ta hỏi bà ấy tại sao không đi đầu thai.
Bà chỉ vào một người phụ nữ bán đồ trang sức rồi cười nói: “Đó là con gái ta, ta ch** được ba năm rồi, nó nghĩ về ta nhiều đến nỗi ám ảnh, khiến ta bị mắc kẹt mãi ở đây không thể rời đi."
Ta đoán chắc ta cũng giống vậy.
Ta bay về chỗ Ngụy Kỳ, có lẽ đó là chàng.
Nhưng chàng đang ngồi trong sân nhắm mắt thiền định, ấm trà pha sẵn đặt trước mặt, thời gian trôi qua, trông chàng có vẻ bình yên.
Dù ta mong chàng ấy có thể sống một cuộc sống bình thường, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi có chút chạnh lòng.
Ta mới được chôn cất chưa đầy một tháng, mà chàng đã quên mất ta rồi.
Khi ta chuẩn bị rời đi, một cơn gió thổi qua cuốn bông hoa rơi xuống đậu lên mặt chàng.
Sau đó ta nghe chàng nói: "A Man, đừng nghịch ngợm."
Ta tự nhiên bối rối, ta không làm gì cả mà.
Chàng mở mắt ra, nhìn thấy thứ làm phiền chàng là bông hoa chứ không phải ta.
Chàng choáng váng rồi đột nhiên nôn ra một ngụm máu.
Ta kinh hoảng, dù bị thương nặng đến đâu, chàng cũng chưa bao giờ nôn ra máu như thế này.
Ta điên cuồng cố gắng giúp chàng, nhưng tay ta chỉ xuyên qua cơ thể chàng một cách vô ích.
Chàng lảo đảo đứng dậy, vừa lúc nhị ca tới, vội vàng đỡ chàng rồi gọi thái y qua.
"Nhị ca, đệ thật hối hận, đệ không nên đem A Man về Thiên Đô." Ngụy Kỳ nói.
Nhị ca an ủi: "A Kỳ, đừng như vậy, đó không phải là lỗi của đệ đâu."
Khóe mắt Ngụy Kỳ rưng rưng, nước mắt hòa vào máu, cùng nhau rơi xuống: “Không, đều là lỗi của đệ, là đệ đã hại ch** nàng.”
Chàng nói rằng chàng không nên mềm lòng đồng ý bất cứ yêu cầu nào của ta.
Đừng nghĩ rằng để ta ở lại thì chàng sẽ không gặp rắc rối gì.
Đáng lẽ ta không nên rời đi sáng hôm đó mà chưa ăn xong món bánh bao hấp tự tay mình đã làm.
Chàng nói nếu biết trước điều này chàng đã không bỏ mặc ta suốt ba năm đó chỉ để đề phòng gián điệp. Chàng nói nên cùng ta cưỡi ngựa lên núi thiêng, sinh con với ta và sống cuộc sống bình yên ở mạn Bắc.
Chàng nói chàng càng ghét bản thân mình hơn vì đã không nhận ra ta khi chàng đã đứng ngay trước thi th* ta, còn gửi ta và con vào tay quân phản loạn.
Chàng buồn bã nói: “Nếu có linh hồn, nàng ấy đã tuyệt vọng và buồn bã đến mức nào khi nhìn thấy đệ làm điều đó với nàng chứ?”
Ta thì thầm vào tai chàng: “Ta buồn nhưng ta không oán giận chàng, vậy mà cũng không biết.”
Chàng không thể nghe được.
Cuối cùng ta cũng biết rằng nỗi ám ảnh của chàng chính là ta.
Ta ám ảnh chàng đến nỗi khi một bông hoa rơi, chàng còn lầm tưởng đó là ta đùa nghịch.
Sự bình tĩnh của chàng không phải là thật, chỉ là chàng không thể hiện ra được thôi.
Cuối cùng chàng chôn cất ta rồi, lại không khác gì tự gi** chính mình.
20.
Sau này, chàng bị bệnh lâu ngày, sau khi khỏi bệnh lại ra chiến trường.
Cả cha và nhị ca đều không cho phép chàng đi, nhưng chàng vẫn cố chấp đi.
Trong ba năm, chàng đã tự tay tiêu diệt Tây Triệu và Nam Việt, đánh đuổi tộc Sắc Lặc về phía Bắc và biến Bình triều trở thành bá chủ thiên hạ.
Ta theo chàng đi khắp nơi, khi mệt mỏi ta sẽ ôm chàng, cắn môi chàng để hút lấy dương khí.
Tôi không dám quá phận, nhiều nhất là ba ngụm.
Chàng chưa bao giờ để ý đến điều đó, nhưng một nhà sư đã tốt bụng nhắc nhở chàng rằng chàng có thể đang bị ma nữ quấn thân, ma nữ đó đang hút lấy dương khí của chàng, thậm chí còn muốn hút sạch, đến lúc đó chàng sẽ chết.
Chàng lười biếng hỏi: “Ồ, là hút kiểu gì vậy?”
Nhà sư ngập ngừng không nói ra được.
Chàng còn đe dọa sẽ phá hủy ngôi chùa của ông ta nếu họ tiếp tục lừa dối mọi người bằng những lời lẽ linh tinh.
Vì thế không ai dám nhắc tới nữa.
Mùa xuân năm thứ tư, cha ta lâm bệnh nặng, chàng vội vã trở về Thiên Đô.
Nhưng trên đường về, chàng nhìn thấy một phụ nữ mang thai đang ăn xin bên vệ đường.
Chàng xuống ngựa đưa nước, thức ăn và tiền cho nàng ta, người phụ nữ mang thai hỏi xin áo choàng của chàng, chàng đưa cho nàng ta không chút do dự, nhưng nàng ta lại nhân cơ hội đâm chàng bị thương.
Dù chỉ là một vết thương nhỏ nhưng con dao có tẩm kịch độc.
Không biết là ai muốn giết chàng, chỉ có cha và nhị ca biết chàng đang trên đường hồi kinh.
Đoàn tùy tùng đưa chàng đến y quán tốt nhất trong thành, nhưng những thầy lang ở đó đều lắc đầu.
Vậy mà chàng vẫn mỉm cười, nói chẳng có chuyện gì xảy ra cả, bảo rằng cuộc đời này chàng đã chịu đủ rồi.
Cuối cùng, chàng hỏi thầy lang: “Sau khi chết đi thật sự có thể trở thành linh hồn sao?”
Thầy lang già trìu mến trả lời: "Đúng vậy, mọi người đều có linh hồn, đều có cơ hội đầu thai chuyển kiếp."
Chàng mỉm cười: “Ta cũng nghĩ vậy. Ta thường xuyên cảm thấy thê tử của ta luôn ở bên cạnh, mặc dù nàng chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của ta.”
"Nhưng ta có cảm giác như nàng ấy đang đến đón ta rồi, ta nhìn thấy nàng ấy... nàng ấy thật sự đang ở bên cạnh nắm tay ta."
Ta kinh ngạc nhìn chàng, bởi ta thực sự đang nắm tay chàng đây.
Sau đó, ánh mắt chàng gặp được ta, sửng sốt một lúc, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười nói: "A Man, hóa ra nàng thực sự đang ở cạnh ta."
Ta bắt đầu nức nở: “Mau trở về, chàng không nên nhìn thấy ta đâu”.
Chàng bật dậy ôm lấy ta: “Ta không về đâu, ta đã sống thêm bảy năm nữa rồi nàng quên à, lúc ấy nếu nàng mà không tìm ta thì ta coi như đã ch** luôn rồi.”
Ta khóc mãi, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người có thể nói chuyện với ta, đó lại chính là chàng ấy.
Chàng an ủi ta, nói rằng chàng luôn có cảm giác ta đang ở bên cạnh, thế nhưng ta lại chưa bao giờ xuất hiện, kể cả trong giấc mơ.
Chàng biết mình bị hồn ma bám theo, nhưng chàng chưa bao giờ để thượng đế đến gần, chàng sợ nếu là hồn ma thật thì có thể sẽ bị thương.
Chàng xin lỗi ta, nói rằng ngày hôm đó không nhận ra ta là lỗi của chàng, đó cũng là nỗi đau cả đời chàng.
"A Man, ta sẽ không bao giờ thất bại trong việc nhận ra nàng nữa." Chàng nói.
Ta gật đầu: “Vậy ta miễn cưỡng tin chàng lần này.”
Chàng mỉm cười trong nước mắt, rồi cúi đầu xuống hôn ta.
Ta cũng ôm chàng, nhưng trong đầu ta chợt nảy ra một câu hỏi: “Chàng đã bao giờ coi ta thành Công chúa Tấn Dương chưa?”
Chàng nhìn vào mắt ta rồi trả lời: "Không bao giờ. Lúc đầu ta thực sự chỉ chung sống với nàng theo ý cha mẹ, nhưng sau đó không biết từ bao giờ điều đó đã thay đổi, ta càng ngày càng muốn nhiều hơn. Dù số phận có trêu đùa thì may mắn, cuối cùng ta đã không bỏ lỡ nàng.”
Ta nhìn thấy trong mắt chàng ấy, ta vẫn là dáng vẻ của ngày xưa.
21.
Y quán biến mất, trước mắt chúng ta là một dòng sông nước cuồn cuộn chảy.
Một con sói lông đen tuyền nằm dài bên bờ sông, khi nhìn thấy chúng ta, nó lập tức đứng dậy, vẫy đuôi lia lịa chạy tới.
Đó là Hắc Hổ.
Con sói ngốc nghếch này đã đợi chúng ta rất lâu rồi.
Ta và Ngụy Kỳ sờ đầu nó, rồi hai chúng ta cũng bước về phía trước.
Lại ở bên nhau, ung dung tự tại.
(HOÀN)
Thế là ta bay ra khỏi lăng mộ và quay trở lại Thiên Đô, ở đó ta tình cờ gặp một hồn ma nữ khác.
Ta hỏi bà ấy tại sao không đi đầu thai.
Bà chỉ vào một người phụ nữ bán đồ trang sức rồi cười nói: “Đó là con gái ta, ta ch** được ba năm rồi, nó nghĩ về ta nhiều đến nỗi ám ảnh, khiến ta bị mắc kẹt mãi ở đây không thể rời đi."
Ta đoán chắc ta cũng giống vậy.
Ta bay về chỗ Ngụy Kỳ, có lẽ đó là chàng.
Nhưng chàng đang ngồi trong sân nhắm mắt thiền định, ấm trà pha sẵn đặt trước mặt, thời gian trôi qua, trông chàng có vẻ bình yên.
Dù ta mong chàng ấy có thể sống một cuộc sống bình thường, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi có chút chạnh lòng.
Ta mới được chôn cất chưa đầy một tháng, mà chàng đã quên mất ta rồi.
Khi ta chuẩn bị rời đi, một cơn gió thổi qua cuốn bông hoa rơi xuống đậu lên mặt chàng.
Sau đó ta nghe chàng nói: "A Man, đừng nghịch ngợm."
Ta tự nhiên bối rối, ta không làm gì cả mà.
Chàng mở mắt ra, nhìn thấy thứ làm phiền chàng là bông hoa chứ không phải ta.
Chàng choáng váng rồi đột nhiên nôn ra một ngụm máu.
Ta kinh hoảng, dù bị thương nặng đến đâu, chàng cũng chưa bao giờ nôn ra máu như thế này.
Ta điên cuồng cố gắng giúp chàng, nhưng tay ta chỉ xuyên qua cơ thể chàng một cách vô ích.
Chàng lảo đảo đứng dậy, vừa lúc nhị ca tới, vội vàng đỡ chàng rồi gọi thái y qua.
"Nhị ca, đệ thật hối hận, đệ không nên đem A Man về Thiên Đô." Ngụy Kỳ nói.
Nhị ca an ủi: "A Kỳ, đừng như vậy, đó không phải là lỗi của đệ đâu."
Khóe mắt Ngụy Kỳ rưng rưng, nước mắt hòa vào máu, cùng nhau rơi xuống: “Không, đều là lỗi của đệ, là đệ đã hại ch** nàng.”
Chàng nói rằng chàng không nên mềm lòng đồng ý bất cứ yêu cầu nào của ta.
Đừng nghĩ rằng để ta ở lại thì chàng sẽ không gặp rắc rối gì.
Đáng lẽ ta không nên rời đi sáng hôm đó mà chưa ăn xong món bánh bao hấp tự tay mình đã làm.
Chàng nói nếu biết trước điều này chàng đã không bỏ mặc ta suốt ba năm đó chỉ để đề phòng gián điệp. Chàng nói nên cùng ta cưỡi ngựa lên núi thiêng, sinh con với ta và sống cuộc sống bình yên ở mạn Bắc.
Chàng nói chàng càng ghét bản thân mình hơn vì đã không nhận ra ta khi chàng đã đứng ngay trước thi th* ta, còn gửi ta và con vào tay quân phản loạn.
Chàng buồn bã nói: “Nếu có linh hồn, nàng ấy đã tuyệt vọng và buồn bã đến mức nào khi nhìn thấy đệ làm điều đó với nàng chứ?”
Ta thì thầm vào tai chàng: “Ta buồn nhưng ta không oán giận chàng, vậy mà cũng không biết.”
Chàng không thể nghe được.
Cuối cùng ta cũng biết rằng nỗi ám ảnh của chàng chính là ta.
Ta ám ảnh chàng đến nỗi khi một bông hoa rơi, chàng còn lầm tưởng đó là ta đùa nghịch.
Sự bình tĩnh của chàng không phải là thật, chỉ là chàng không thể hiện ra được thôi.
Cuối cùng chàng chôn cất ta rồi, lại không khác gì tự gi** chính mình.
20.
Sau này, chàng bị bệnh lâu ngày, sau khi khỏi bệnh lại ra chiến trường.
Cả cha và nhị ca đều không cho phép chàng đi, nhưng chàng vẫn cố chấp đi.
Trong ba năm, chàng đã tự tay tiêu diệt Tây Triệu và Nam Việt, đánh đuổi tộc Sắc Lặc về phía Bắc và biến Bình triều trở thành bá chủ thiên hạ.
Ta theo chàng đi khắp nơi, khi mệt mỏi ta sẽ ôm chàng, cắn môi chàng để hút lấy dương khí.
Tôi không dám quá phận, nhiều nhất là ba ngụm.
Chàng chưa bao giờ để ý đến điều đó, nhưng một nhà sư đã tốt bụng nhắc nhở chàng rằng chàng có thể đang bị ma nữ quấn thân, ma nữ đó đang hút lấy dương khí của chàng, thậm chí còn muốn hút sạch, đến lúc đó chàng sẽ chết.
Chàng lười biếng hỏi: “Ồ, là hút kiểu gì vậy?”
Nhà sư ngập ngừng không nói ra được.
Chàng còn đe dọa sẽ phá hủy ngôi chùa của ông ta nếu họ tiếp tục lừa dối mọi người bằng những lời lẽ linh tinh.
Vì thế không ai dám nhắc tới nữa.
Mùa xuân năm thứ tư, cha ta lâm bệnh nặng, chàng vội vã trở về Thiên Đô.
Nhưng trên đường về, chàng nhìn thấy một phụ nữ mang thai đang ăn xin bên vệ đường.
Chàng xuống ngựa đưa nước, thức ăn và tiền cho nàng ta, người phụ nữ mang thai hỏi xin áo choàng của chàng, chàng đưa cho nàng ta không chút do dự, nhưng nàng ta lại nhân cơ hội đâm chàng bị thương.
Dù chỉ là một vết thương nhỏ nhưng con dao có tẩm kịch độc.
Không biết là ai muốn giết chàng, chỉ có cha và nhị ca biết chàng đang trên đường hồi kinh.
Đoàn tùy tùng đưa chàng đến y quán tốt nhất trong thành, nhưng những thầy lang ở đó đều lắc đầu.
Vậy mà chàng vẫn mỉm cười, nói chẳng có chuyện gì xảy ra cả, bảo rằng cuộc đời này chàng đã chịu đủ rồi.
Cuối cùng, chàng hỏi thầy lang: “Sau khi chết đi thật sự có thể trở thành linh hồn sao?”
Thầy lang già trìu mến trả lời: "Đúng vậy, mọi người đều có linh hồn, đều có cơ hội đầu thai chuyển kiếp."
Chàng mỉm cười: “Ta cũng nghĩ vậy. Ta thường xuyên cảm thấy thê tử của ta luôn ở bên cạnh, mặc dù nàng chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của ta.”
"Nhưng ta có cảm giác như nàng ấy đang đến đón ta rồi, ta nhìn thấy nàng ấy... nàng ấy thật sự đang ở bên cạnh nắm tay ta."
Ta kinh ngạc nhìn chàng, bởi ta thực sự đang nắm tay chàng đây.
Sau đó, ánh mắt chàng gặp được ta, sửng sốt một lúc, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười nói: "A Man, hóa ra nàng thực sự đang ở cạnh ta."
Ta bắt đầu nức nở: “Mau trở về, chàng không nên nhìn thấy ta đâu”.
Chàng bật dậy ôm lấy ta: “Ta không về đâu, ta đã sống thêm bảy năm nữa rồi nàng quên à, lúc ấy nếu nàng mà không tìm ta thì ta coi như đã ch** luôn rồi.”
Ta khóc mãi, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người có thể nói chuyện với ta, đó lại chính là chàng ấy.
Chàng an ủi ta, nói rằng chàng luôn có cảm giác ta đang ở bên cạnh, thế nhưng ta lại chưa bao giờ xuất hiện, kể cả trong giấc mơ.
Chàng biết mình bị hồn ma bám theo, nhưng chàng chưa bao giờ để thượng đế đến gần, chàng sợ nếu là hồn ma thật thì có thể sẽ bị thương.
Chàng xin lỗi ta, nói rằng ngày hôm đó không nhận ra ta là lỗi của chàng, đó cũng là nỗi đau cả đời chàng.
"A Man, ta sẽ không bao giờ thất bại trong việc nhận ra nàng nữa." Chàng nói.
Ta gật đầu: “Vậy ta miễn cưỡng tin chàng lần này.”
Chàng mỉm cười trong nước mắt, rồi cúi đầu xuống hôn ta.
Ta cũng ôm chàng, nhưng trong đầu ta chợt nảy ra một câu hỏi: “Chàng đã bao giờ coi ta thành Công chúa Tấn Dương chưa?”
Chàng nhìn vào mắt ta rồi trả lời: "Không bao giờ. Lúc đầu ta thực sự chỉ chung sống với nàng theo ý cha mẹ, nhưng sau đó không biết từ bao giờ điều đó đã thay đổi, ta càng ngày càng muốn nhiều hơn. Dù số phận có trêu đùa thì may mắn, cuối cùng ta đã không bỏ lỡ nàng.”
Ta nhìn thấy trong mắt chàng ấy, ta vẫn là dáng vẻ của ngày xưa.
21.
Y quán biến mất, trước mắt chúng ta là một dòng sông nước cuồn cuộn chảy.
Một con sói lông đen tuyền nằm dài bên bờ sông, khi nhìn thấy chúng ta, nó lập tức đứng dậy, vẫy đuôi lia lịa chạy tới.
Đó là Hắc Hổ.
Con sói ngốc nghếch này đã đợi chúng ta rất lâu rồi.
Ta và Ngụy Kỳ sờ đầu nó, rồi hai chúng ta cũng bước về phía trước.
Lại ở bên nhau, ung dung tự tại.
(HOÀN)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.