Chương 18: Hoảng sợ nhưng không nguy hiểm
Triệu Hùng Cường
27/01/2024
Nhìn Tôn Lan Lan nằm xụi lơ, thở hổn hển mặt đỏ bừng, trong lòng Triệu Hùng Cường cười hì hì, cảm thấy đã đến lúc rồi: “Chị dâu, bây giờ chúng ta vào trong nhà nhé? Chị thấy đấy, nó đã lớn rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, em sẽ nổ tung mất.”
Triệu Hùng Cường vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tôn Lan Lan, đặt vào thứ to lớn của mình. Mặc dù cách lớp vải quần, Tôn Lan Lan vẫn có thể cảm nhận được nó tràn đầy sức sống mà nhảy lên, mặt không tránh khỏi mà đỏ bừng lên: “Tiểu Cường, tối nay đi, anh Đại Tráng của cậu sắp về rồi, tối nay chị dâu cho cậu hết có được không?”
“Chị dâu, chị được thoải mái nhưng em vẫn còn nhịn đây. này, tối nay ngộ nhỡ chị không đến thì em bị lỗ to rồi sao, chị cho em thử một miếng coi như tiền lãi nhé?”
Nói xong câu này, Triệu Hùng Cường vén ngay quần áo mỏng manh của Tôn Lan Lan lên, thực ra không cần vén lên anh cũng có thể nhìn rõ, vừa rồi lớp mồ hôi thơm tho mướt mải kia đã làm ướt lớp quần áo mỏng manh của cô ta. Tôn Lan Lan biết mình đánh không lại Triệu Hùng Cường nhưng vẫn giả vờ ngăn cản một chút.
“Tiểu Cường, cậu đừng như vậy, vừa rồi chị dâu suýt bị cậu làm cho mất hồn, nếu cậu làm chị dâu nữa, e rằng hôm nay chị dâu sẽ không thể xuống đồng làm việc được nữa”
“Hì hì chị dâu, em không biết đâu, em chỉ muốn nếm thử một chút thôi, em đã làm cho chị suýt mất hồn, nhưng chị khiến em nhịn sắp chết rồi đây, chị không thể đồng ý yêu cầu nhỏ nhoi này được à?”
Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Triệu Hùng Cường, Tôn Lan Lan mềm lòng.
“Cậu là oan gia của chị dâu mà, cậu nếm thử một chút thôi, nhưng không thể được đằng chân lên đằng đầu với chị dâu mãi đâu đấy”
Tôn Lan Lan vừa nói vừa liếc ánh mắt quyến rũ mà vén quần áo lên. Dưới ánh sáng mặt trời, cặp ngực mềm mại trằng nõn như tuyết chói lóa, phần bụng dưới phẳng lì nhìn thấy cơ bụng như ẩn như hiện.
“Cậu mau thử đi, sao còn ngây ra đó?”
Triệu Hùng Cường bị giọng nói của Tôn Lan Lan làm cho. tỉnh táo lại, nhìn đôi chân tuyết trắng giống như tác phẩm nghệ thuật, miệng anh ứa nước miếng.
Phịch...
Triệu Hùng Cường không nhiều lời nhào tới, ôm chặt Tôn Lan Lan vào lòng rồi mút thật mạnh. Miệng Triệu Hùng Cường vừa chạm vào thì anh đã không kiềm được bắt đầu mút mạnh.
“Ưm... hừ...”
Cảm nhận được lực hút của Triệu Hùng Cường, cơ thể của Tôn Lan Lan không kiểm soát được mà run lên, sức của Triệu Hùng Cường mạnh hơn Lưu Đại Tráng rất nhiều, bỗng dưng bị Triệu Hùng Cường hút mạnh, Tôn Lan Lan thế mà lại cảm nhận được một loại sung sướng khác, loại sung sướng này giống như ăn một miếng dưa chua trước khi ăn bánh bao vậy. Lúc này, việc Triệu Hùng Cường làm chính là cho cô ta nếm mùi dưa chua.
“Tiểu Cường... được... được rồi” Tôn Lan Lan kìm nén lại sự thôi thúc muốn đẩy Triệu Hùng Cường ra khỏi cơ thể mình, nhưng Triệu Hùng Cường đã mút rồi thì sao anh có thể dễ dàng buông ra được. Nơi trắng trẻo mềm mại kia khi cho vào miệng thì giống như một miếng bánh kem bơ, khiến Triệu Hùng Cường không nhịn được dùng lưỡi liếm nhẹ.
“Ư... Đừng... Đừng liếm mà” Tôn Lan Lan không ngờ răng thằng nhóc mới lớn như Triệu Hùng Cường lại biết nhiều cách chơi thế này, khi đầu lưỡi của Triệu Hùng Cường liếm nhẹ lên, cô ta lại cảm nhận được từng đợt cảm giác sung sướng ập tới, cảm giác này khiến cô ta không nỡ từ chối. Ngay lúc Triệu Hùng Cường đang chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo thì giọng nói của Lưu Đại Tráng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.
“Trương Phú Quý, anh đi đâu vậy? Không phải anh lại đi nhìn trộm Tống Ngọc Thanh đang tắm nữa chứ?”
“Vãi, cái mồm quạ đen nhà anh, anh còn mặt mũi nhắc chuyện này sao? Anh có biết vì chuyện này mà con vợ tôi đêm nào cũng muốn không hả, bây giờ tôi đi đường còn thấy run chân đây này, sau này đừng nhäc đến chuyện này nữa, nếu không tôi sẽ nói cho Lan Lan nhà anh biết, để cô ấy đêm nào cũng ép khô anh, cho anh nếm thử cảm giác không đi lại nổi”
“Hì hì, vậy là do anh không được rồi, chứ tôi giỏi lắm đấy”
Trong sân, Tôn Lan Lan và Triệu Hùng Cường cũng bị dọa hết hồn, Tôn Lan Lan vội vàng trở về phòng thay quần áo, còn Triệu Hùng Cường dọn dẹp nấm thông trên mặt đất, lặng lẽ đi đến trước cửa mở khóa ra.
Cạch... Cửa lớn bị Lưu Đại Tráng đẩy ra, anh ta nhìn thấy Triệu. Truyện Kiếm Hiệp
Hùng Cường đang dọn nấm, cau mày: “Tiểu Cường, sao em lại ở đây?”
“Hì hì, anh Đại Tráng, em hái rất nhiều nấm thông trên núi nên mang tặng cho anh một ít, nhưng chị dâu lại không muốn, làm rơi đầy đất, với lại em muốn mượn xe máy nhà anh. Em muốn vào thị trấn bán nấm thông kiếm ít tiền để cưới vợ.”
Nhìn khuôn mặt thật thà của Triệu Hùng Cường, Lưu Đại Tráng không nghi ngờ gì cả.
“À, chắc chị dâu em cảm thấy rằng em cũng khó khăn nên mới không muốn, nhóc con em cũng khổ cực mà, vừa chăm sóc bố mẹ còn phải chăm sóc chị dâu của em nữa, sau này có cần gì thì cứ đến lấy đi, đừng khách sáo với anh.”
Nghe xong, Triệu Hùng Cường đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ với Lưu Đại Tráng, dù sao thì vừa rồi anh cũng thật sự chơi chị dâu còn nếm thử bánh bao.
Tôn Lan Lan cầm ki hốt rác từ trong phòng ra, làm như không có chuyện gì xảy ra, căn nhăn: “Anh Đại Tráng cậu nói đúng, sau này có cần gì thì cứ đến lấy, vừa rồi chị dâu đã nói không cần rồi, mà cậu cứ muốn cho, làm đổ hết rồi đúng không, dùng cái xẻng hốt rác này sẽ nhanh hơn đó:
“Cảm ơn chị dâu, cảm ơn anh” Triệu Hùng Cường cầm lấy ki hốt rác nhanh chóng dọn dẹp, anh không dám nhìn Lưu Đại Tráng sợ đối phương phát hiện ra điều gì. Tôn Lan Lan quỳ xuống dọn đẹp với Triệu Hùng Cường, còn Lưu Đại Tráng đi ra sau nhà đẩy xe máy ra ngoài. Triệu Hùng Cường nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt khi vô tình liếc nhìn cặp tuyết trằng sâu trong cổ áo Tôn Lan Lan.
Lưu Đại Tráng cau mày, nhưng cuối cùng lại không nói gì, trong mắt anh ta, Triệu Hùng Cường là một đứa trẻ, chỉ là con của một người nghèo khổ phải lo liệu việc nhà từ nhỏ mà thôi.
“Anh Đại Tráng, anh phải nhận chỗ nấm thông này, nếu anh không nhận, sau này em sẽ không đến mượn xe máy nữa” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Hùng Cường, Lưu Đại Tráng thở dài nói: “Được rồi, anh sẽ nhận, cái tính bướng bỉnh của thăng nhóc em anh cũng biết rõ, em cãi nhau với mọi người trong thôn của chúng ta chỉ vì chị dâu của em, em đi nhanh đi, anh với chị dâu em cũng nghỉ một lát rồi ra đồng làm việc nữa”
“Anh Đại Tráng, lát nữa anh hãy ra ngoài làm việc, nằng này rất độc dễ bị say nắng, em đi trước đây.”
Nói xong, Triệu Hùng Cường khởi động xe máy, lái xe thẳng về hướng nhà Tống Ngọc Thanh, khoảnh khắc Lưu Đại Tráng mới về thật sự doạ anh chết khiếp, tuy rằng anh không sợ đối phương, nhưng dù sao cũng làm ra chuyện có lỗi với người ta, nên thấy chột dạ.
“Haiz... nếu mình nói muốn mượn chị dâu dùng một lát, không biết anh Đại Tráng có vui vẻ cho mượn không đây?” Những lời này Triệu Hùng Cường chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Chẳng bao lâu sau anh đã đến trước cửa nhà Tống Ngọc. Thanh. Vừa lái xe tới cửa, anh đã nhìn thấy Trương Phú Quý giữa ban ngày ban mặt trèo lên nhìn qua khe cửa, thỉnh thoảng còn cười ngốc nghếch. Điều này khiến Triệu Hùng Cường giận sôi máu.
Triệu Hùng Cường vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tôn Lan Lan, đặt vào thứ to lớn của mình. Mặc dù cách lớp vải quần, Tôn Lan Lan vẫn có thể cảm nhận được nó tràn đầy sức sống mà nhảy lên, mặt không tránh khỏi mà đỏ bừng lên: “Tiểu Cường, tối nay đi, anh Đại Tráng của cậu sắp về rồi, tối nay chị dâu cho cậu hết có được không?”
“Chị dâu, chị được thoải mái nhưng em vẫn còn nhịn đây. này, tối nay ngộ nhỡ chị không đến thì em bị lỗ to rồi sao, chị cho em thử một miếng coi như tiền lãi nhé?”
Nói xong câu này, Triệu Hùng Cường vén ngay quần áo mỏng manh của Tôn Lan Lan lên, thực ra không cần vén lên anh cũng có thể nhìn rõ, vừa rồi lớp mồ hôi thơm tho mướt mải kia đã làm ướt lớp quần áo mỏng manh của cô ta. Tôn Lan Lan biết mình đánh không lại Triệu Hùng Cường nhưng vẫn giả vờ ngăn cản một chút.
“Tiểu Cường, cậu đừng như vậy, vừa rồi chị dâu suýt bị cậu làm cho mất hồn, nếu cậu làm chị dâu nữa, e rằng hôm nay chị dâu sẽ không thể xuống đồng làm việc được nữa”
“Hì hì chị dâu, em không biết đâu, em chỉ muốn nếm thử một chút thôi, em đã làm cho chị suýt mất hồn, nhưng chị khiến em nhịn sắp chết rồi đây, chị không thể đồng ý yêu cầu nhỏ nhoi này được à?”
Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Triệu Hùng Cường, Tôn Lan Lan mềm lòng.
“Cậu là oan gia của chị dâu mà, cậu nếm thử một chút thôi, nhưng không thể được đằng chân lên đằng đầu với chị dâu mãi đâu đấy”
Tôn Lan Lan vừa nói vừa liếc ánh mắt quyến rũ mà vén quần áo lên. Dưới ánh sáng mặt trời, cặp ngực mềm mại trằng nõn như tuyết chói lóa, phần bụng dưới phẳng lì nhìn thấy cơ bụng như ẩn như hiện.
“Cậu mau thử đi, sao còn ngây ra đó?”
Triệu Hùng Cường bị giọng nói của Tôn Lan Lan làm cho. tỉnh táo lại, nhìn đôi chân tuyết trắng giống như tác phẩm nghệ thuật, miệng anh ứa nước miếng.
Phịch...
Triệu Hùng Cường không nhiều lời nhào tới, ôm chặt Tôn Lan Lan vào lòng rồi mút thật mạnh. Miệng Triệu Hùng Cường vừa chạm vào thì anh đã không kiềm được bắt đầu mút mạnh.
“Ưm... hừ...”
Cảm nhận được lực hút của Triệu Hùng Cường, cơ thể của Tôn Lan Lan không kiểm soát được mà run lên, sức của Triệu Hùng Cường mạnh hơn Lưu Đại Tráng rất nhiều, bỗng dưng bị Triệu Hùng Cường hút mạnh, Tôn Lan Lan thế mà lại cảm nhận được một loại sung sướng khác, loại sung sướng này giống như ăn một miếng dưa chua trước khi ăn bánh bao vậy. Lúc này, việc Triệu Hùng Cường làm chính là cho cô ta nếm mùi dưa chua.
“Tiểu Cường... được... được rồi” Tôn Lan Lan kìm nén lại sự thôi thúc muốn đẩy Triệu Hùng Cường ra khỏi cơ thể mình, nhưng Triệu Hùng Cường đã mút rồi thì sao anh có thể dễ dàng buông ra được. Nơi trắng trẻo mềm mại kia khi cho vào miệng thì giống như một miếng bánh kem bơ, khiến Triệu Hùng Cường không nhịn được dùng lưỡi liếm nhẹ.
“Ư... Đừng... Đừng liếm mà” Tôn Lan Lan không ngờ răng thằng nhóc mới lớn như Triệu Hùng Cường lại biết nhiều cách chơi thế này, khi đầu lưỡi của Triệu Hùng Cường liếm nhẹ lên, cô ta lại cảm nhận được từng đợt cảm giác sung sướng ập tới, cảm giác này khiến cô ta không nỡ từ chối. Ngay lúc Triệu Hùng Cường đang chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo thì giọng nói của Lưu Đại Tráng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.
“Trương Phú Quý, anh đi đâu vậy? Không phải anh lại đi nhìn trộm Tống Ngọc Thanh đang tắm nữa chứ?”
“Vãi, cái mồm quạ đen nhà anh, anh còn mặt mũi nhắc chuyện này sao? Anh có biết vì chuyện này mà con vợ tôi đêm nào cũng muốn không hả, bây giờ tôi đi đường còn thấy run chân đây này, sau này đừng nhäc đến chuyện này nữa, nếu không tôi sẽ nói cho Lan Lan nhà anh biết, để cô ấy đêm nào cũng ép khô anh, cho anh nếm thử cảm giác không đi lại nổi”
“Hì hì, vậy là do anh không được rồi, chứ tôi giỏi lắm đấy”
Trong sân, Tôn Lan Lan và Triệu Hùng Cường cũng bị dọa hết hồn, Tôn Lan Lan vội vàng trở về phòng thay quần áo, còn Triệu Hùng Cường dọn dẹp nấm thông trên mặt đất, lặng lẽ đi đến trước cửa mở khóa ra.
Cạch... Cửa lớn bị Lưu Đại Tráng đẩy ra, anh ta nhìn thấy Triệu. Truyện Kiếm Hiệp
Hùng Cường đang dọn nấm, cau mày: “Tiểu Cường, sao em lại ở đây?”
“Hì hì, anh Đại Tráng, em hái rất nhiều nấm thông trên núi nên mang tặng cho anh một ít, nhưng chị dâu lại không muốn, làm rơi đầy đất, với lại em muốn mượn xe máy nhà anh. Em muốn vào thị trấn bán nấm thông kiếm ít tiền để cưới vợ.”
Nhìn khuôn mặt thật thà của Triệu Hùng Cường, Lưu Đại Tráng không nghi ngờ gì cả.
“À, chắc chị dâu em cảm thấy rằng em cũng khó khăn nên mới không muốn, nhóc con em cũng khổ cực mà, vừa chăm sóc bố mẹ còn phải chăm sóc chị dâu của em nữa, sau này có cần gì thì cứ đến lấy đi, đừng khách sáo với anh.”
Nghe xong, Triệu Hùng Cường đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ với Lưu Đại Tráng, dù sao thì vừa rồi anh cũng thật sự chơi chị dâu còn nếm thử bánh bao.
Tôn Lan Lan cầm ki hốt rác từ trong phòng ra, làm như không có chuyện gì xảy ra, căn nhăn: “Anh Đại Tráng cậu nói đúng, sau này có cần gì thì cứ đến lấy, vừa rồi chị dâu đã nói không cần rồi, mà cậu cứ muốn cho, làm đổ hết rồi đúng không, dùng cái xẻng hốt rác này sẽ nhanh hơn đó:
“Cảm ơn chị dâu, cảm ơn anh” Triệu Hùng Cường cầm lấy ki hốt rác nhanh chóng dọn dẹp, anh không dám nhìn Lưu Đại Tráng sợ đối phương phát hiện ra điều gì. Tôn Lan Lan quỳ xuống dọn đẹp với Triệu Hùng Cường, còn Lưu Đại Tráng đi ra sau nhà đẩy xe máy ra ngoài. Triệu Hùng Cường nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt khi vô tình liếc nhìn cặp tuyết trằng sâu trong cổ áo Tôn Lan Lan.
Lưu Đại Tráng cau mày, nhưng cuối cùng lại không nói gì, trong mắt anh ta, Triệu Hùng Cường là một đứa trẻ, chỉ là con của một người nghèo khổ phải lo liệu việc nhà từ nhỏ mà thôi.
“Anh Đại Tráng, anh phải nhận chỗ nấm thông này, nếu anh không nhận, sau này em sẽ không đến mượn xe máy nữa” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Hùng Cường, Lưu Đại Tráng thở dài nói: “Được rồi, anh sẽ nhận, cái tính bướng bỉnh của thăng nhóc em anh cũng biết rõ, em cãi nhau với mọi người trong thôn của chúng ta chỉ vì chị dâu của em, em đi nhanh đi, anh với chị dâu em cũng nghỉ một lát rồi ra đồng làm việc nữa”
“Anh Đại Tráng, lát nữa anh hãy ra ngoài làm việc, nằng này rất độc dễ bị say nắng, em đi trước đây.”
Nói xong, Triệu Hùng Cường khởi động xe máy, lái xe thẳng về hướng nhà Tống Ngọc Thanh, khoảnh khắc Lưu Đại Tráng mới về thật sự doạ anh chết khiếp, tuy rằng anh không sợ đối phương, nhưng dù sao cũng làm ra chuyện có lỗi với người ta, nên thấy chột dạ.
“Haiz... nếu mình nói muốn mượn chị dâu dùng một lát, không biết anh Đại Tráng có vui vẻ cho mượn không đây?” Những lời này Triệu Hùng Cường chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Chẳng bao lâu sau anh đã đến trước cửa nhà Tống Ngọc. Thanh. Vừa lái xe tới cửa, anh đã nhìn thấy Trương Phú Quý giữa ban ngày ban mặt trèo lên nhìn qua khe cửa, thỉnh thoảng còn cười ngốc nghếch. Điều này khiến Triệu Hùng Cường giận sôi máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.