Chương 22: Võ đường kiếm đạo
Kent Lee
29/03/2023
Bóng đèn đường bật mở, từ phía trên nhìn xuống tựa như một con rắn khổng lồ đàn toả sáng và không ngừng uốn khắp cả thành phố. Xe cộ qua lại như mắc cửi, dòng người qua lại tấp nập, tiếng huyên náo của các hàng quán không ngừng vang lên.
Lý Thế Kiệt quyết định gặp Nguyễn Thanh Phong. Không phải vì có nguyên nhân gì sâu xa, anh chỉ cảm thấy mình muốn gặp. Có thể do từng cùng nhau trải qua sinh tử nên mới có cảm giác như vậy chăng?
Ngang qua một con hẻm, Lý Thế Kiệt vô tình thấy hai cô gái trong một quán ăn cãi nhau. Những người đứng xung quanh, người thì vào can ngăn, người thì lấy di động ra ghi hình lại. Đây là điều thường xảy ra khi các tình huống tương tự xảy ra.
Hình ảnh này khiến Lý Thế Kiệt nhớ đến Trịnh Thu Thảo cãi nhau với một cô gái trong cửa hàng bán hoa ở gần tiệm bánh của anh. Dù không nắm rõ nội tình, từ những gì cô nói chỉ biết có thể cô gái kia là người thứ ba chen ngang vào cuộc tình của họ. Nhưng với một người có chút danh tiếng, cách hành xử của cô như vậy không nên xảy ra cho dù người khác ai cũng làm vậy cả.
Tiếng cãi vã ngày một lớn hơn, thậm chí có cả động tay động chân. Lý Thế Kiệt cũng không muốn nán lại lâu nên nhanh chân sải từng bước dài đi nhanh khỏi đó.
Theo thông tin John Davis cung cấp, thông thường sau giờ làm, nếu không đi ăn cùng Đoàn Yến Nhi thì Nguyễn Thanh Phong đều đến võ đường kiếm đạo do mình mở ra. Anh ta thường chỉ nhận dạy trẻ em. Do mới mở gần đây nên cũng không có quá nhiều người, cũng chưa thuê thêm được người thầy nào cho hẳn hoi, đành phải đích thân ra trận.
Võ đường kiếm đạo là một văn phòng cỡ lớn nằm ở tầng trệt trong trung tâm thể thao. Trung tâm nằm ở tuyến đường huyết mạch nên không ít xe cộ qua lại. Trước cổng trung tâm tập trung khá nhiều phụ huynh đứng đợi con mình ra về.
Lách qua nhóm phụ huynh, Lý Thế Kiệt đi thẳng trong trung tâm. Sau khi hỏi qua bác bảo vệ thì ông chỉ anh đi thẳng vào trong, sau đó rẽ trái là đến.
Đi được vài bước thì tiếng nhạc chuông vang lên bất ngờ. Lý Thế Kiệt lấy ra xem, là Lê Nhã Trân.
"Anh Kiệt." Giọng cô truyền đến từ phía bên kia đầu dây, có chút căng thẳng: "Những người lúc trước đến tìm anh hôm nay cũng đến nữa."
"Họ đến khi nào?" Lý Thế Kiệt hỏi. Bởi vì anh vừa rời khỏi tiệm bánh không được bao lâu.
"Anh vừa mới đi vài phút thì họ liền đến đây." Lê Nhã Trân đáp: "Nhưng họ cũng về ngay, chỉ để lại lời nhắn kêu em nói lại với anh."
"Họ nói gì?" Lý Thế Kiệt cau mày, nhìn quanh một lượt rồi tiến vào nơi vắng người để tiếp tục nghe điện thoại.
"Họ nói anh làm việc hơi lâu." Cô nói, vừa cởi áo khoác bên ngoài vừa hỏi: "Anh làm chuyện gì với họ vậy?"
"Cảm ơn cô đã nhắn lại." Lý Thế Kiệt đổi tay cầm di động, nhìn người đàn ông vừa đi ngang qua mình đang đi thẳng về phía cổng: "Chuyện đó cô không cần quan tâm đâu. Cô cứ làm tốt công việc của mình là được."
"Dạ." Cô hơi ủ rũ đáp, tưởng có thể được biết thêm chuyện gì.
Sau đó Lý Thế Kiệt liền chào tạm biệt rồi cúp máy. Sau đó anh vẫn nhìn về phía người đàn ông qua lớp hàng rào của trung tâm cho đến khi ông ta khuất khỏi tầm mắt.
Anh không tin bất cứ ai cả. Anh chỉ tin vào bản thân mình và John Davis. Đối với Lý Thế Kiệt, những ai tiếp xúc anh ở khoảng cách gần, dù chỉ là lướt qua nhau thôi cũng nghĩ có thể họ có một lý do nào đó có thể liên quan đến anh.
Sống trong cuộc đời này mà nghi ngờ quá nhiều thì chỉ làm khổ bản thân mình. Anh biết điều đó. Nhưng với một sát thủ như anh, điều đó không hề dư thừa chút nào. Chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng đủ để bạn trả một cái giá đắt.
Phòng tập kiếm đạo hiện tại của Nguyễn Thanh Phong có chưa đến hai mươi người theo học. Phần lớn đều là trẻ em nhỏ. Vừa thấy Lý Thế Kiệt, Nguyễn Thanh Phong cũng có chút bất ngờ, song anh ta vẫn bình tĩnh chỉ dạy đám trẻ, sau đó cho bọn chúng nghỉ giải lao.
Không vào thẳng vấn đề, cũng không hỏi nguyên nhân. Nguyễn Thanh Phong tiến đến hỏi Lý Thế Kiệt có muốn đánh với nhau vài hiệp hay không. Anh nhìn quanh một lượt, không từ chối mà tham gia vào cuộc tỉ thí này ngay.
Cởi bỏ lớp áo ngoài ra, Lý Thế Kiệt đeo áo giáp, mặt nạ phòng hộ và cây kiếm gỗ ra. Cả hai cùng di chuyển ra giữa sân tập, đứng đối diện nhau thủ thế.
Dù không một thông báo, cũng không phô trương nhưng đám học sinh đang nghỉ giải lao trò chuyện đều im lặng nhìn về phía này. Không khí tỏa ra từ hai người đàn ông khiến bọn chúng cảm thấy kích thích, như đang đi xem một trận thi đấu ở giải lớn vậy.
Cả hai lao vào tấn công, tôi chém anh đỡ, tôi đỡ anh chém. Chỉ vài phút đầu bầu không khí đã trở nên căng thẳng. Đám trẻ em xung quanh liền hò hét cổ vũ.
Từng tiếng cạch cạch khi hai thanh kiếm gỗ chạm vào nhau liên tục phát ra. Nhịp độ trận đấu được đẩy lên cao, Lý Thế Kiệt tấn công liên tục. Chỉ một lúc Nguyễn Thanh Phong liền phản công đánh trả khiến anh phải lui về phòng thủ.
Sử dụng kiếm Nhật để giết người thì đó là điều dễ dàng, nhưng đấu với một người sử dụng nó chuyên nghiệp, Lý Thế Kiệt căn bản không phải là đối thủ của Nguyễn Thanh Phong. Vừa vung kém chém đầu thì Nguyễn Thanh Phong đã gạt đi, chém một phát vào bụng, sau đó kết thúc bằng đòn chém vào mặt hạ gục Lý Thế Kiệt một cách nhanh chóng.
May mà có lớp bảo hộ và đây là kiếm gỗ nên anh mới không sao. Nếu không có gì hết và dùng kiếm thật, Lý Thế Kiệt biết chắc anh đã bị Nguyễn Thanh Phong chém bay đầu rồi.
Thất bại bao nhiêu lần thì đứng lên bấy nhiêu lần. Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt liền đứng dậy. Anh muốn đánh tiếp nhưng Nguyễn Thanh Phong đã đưa tay ra hiệu dừng trận đấu, sau đó nói với anh hẹn lần sau mới đánh tiếp. Rồi anh ta hất tay gọi các học viên của mình quay trở lại tập luyện.
Hôm nay đấu lại, Lý Thế Kiệt cũng có chút thấm mệt nên đi vào một góc nằm xuống, nhìn thẳng lên trần nhà đã bong tróc một vài lớp vôi bên ngoài.
Anh nghĩ bụng: Liệu mình kết hôn với Trịnh Thu Cúc có phải là một lựa chọn sáng suốt hay không? Hay nó còn một cách khác nữa mà Lý Hữu Bằng không nói ra?
Song, anh cũng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này ra một bên. Đã xác nhận sẽ giúp đỡ như vậy rồi mà còn nghi ngờ người ta thì được cái gì. Giấy tờ đã ký kết và công chứng cả rồi, còn gì để nói nữa đây.
Nửa tiếng sau, Nguyễn Thanh Phong cho các học viên của mình tập trung thành một hàng ngang, sau đó cúi chào theo thông lệ rồi ra về. Những đứa trẻ cười nói vui vẻ, còn nói muốn coi anh ta và Lý Thế Kiệt đấu thêm nhiều ván nữa. Nguyễn Thanh Phong chỉ cười rồi thúc giục bọn chúng ra về.
Bầu không khí trong võ đường rất nhanh đã chìm vào tĩnh lặng. Nguyễn Thanh Phong tiến đến góc phòng, đưa một chai nước cho Lý Thế Kiệt, đồng thời mở miệng hỏi: "Thế nào? Hôm nay cậu đến đây tìm tôi có chuyện gì?"
Lý Thế Kiệt nhận lấy chai nước, vặn nắp rồi tu ừng ực hết nửa chai. Anh đáp: "Cũng không có gì đặc biệt. Chẳng qua chỉ muốn gặp lại thôi."
"Chỉ muốn gặp lại?" Nguyễn Thanh Phong uống xong đặt chai nước sang bên cạnh, nhíu mày nhìn Lý Thế Kiệt bằng ánh mắt đầy sự nghi hoặc: "Không lẽ cậu… thích đàn ông à?"
"Điên à?" Lý Thế Kiệt phản ứng rất mạnh. Anh là đàn ông chính tông. Sau đó thở dài một hơi nói: "Như cậu biết tôi cũng khá ít bạn, đã vậy còn rời đi nhiều nên nếu có thể, tôi chỉ muốn gặp lại thôi."
"Cũng phải. Nếu không thì làm sao cậu lại kết hôn với Trịnh Thu Cúc được." Nguyễn Thanh Phong cười cười, nói: "Vậy còn John Davis, cậu còn liên lạc với cậu ta chứ?"
Lý Thế Kiệt gật đầu: "Còn." Anh không nói rõ là mình thường xuyên. Vì với trí thông minh của Nguyễn Thanh Phong, anh ra hoàn toàn có thể nhận ra phía sau câu chuyện này có một điều gì đó ẩn giấu.
Im lặng một lúc, Nguyễn Thanh Phong lại hỏi: "Sao cậu lại kết hôn với Thu Cúc vậy?" Anh ta lục lại trí nhớ mấy năm trước: "Trước giờ tôi thấy cậu có bao giờ dính líu đến mấy cô gái nhà giàu kiêu ngạo đâu."
Lý Thế Kiệt tựa người lên đống áo giáp và nón bảo hộ: "Hôn nhân trong thương trường."
"Tôi hiểu rồi." Nguyễn Thanh Phong gật đầu. Vấn đề này khi nói đến đây, không cần biết phần sau cũng có thể biết được câu chuyện.
"Tôi cũng không muốn như vậy." Lý Thế Kiệt nhắm mắt vài giây rồi lại mở ra: "Nếu có cơ hội, tôi cũng không muốn dính líu đến nhà của Thu Cúc. Đặc biệt là sống cùng với cô ấy. Chỉ có ba từ để miêu tả: 'rất phiền phức'."
Nguyễn Thanh Phong bật cười. Bầu không khí im lặng lại bao trùm lấy cả võ đường một lúc, Lý Thế Kiệt lại hỏi: "Phải rồi. Sao cậu lại kết hôn với Đoàn Yến Nhi vậy?"
Trước đây, Nguyễn Thanh Phong từng nói với anh rằng anh ta không muốn bị gò bó bởi hôn nhân gia đình. Bây giờ nhìn thấy anh ta kết hôn với Đoàn Yến Nhi nên anh có chút ngạc nhiên.
"Tôi không biết phải nói với cậu thế nào. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Yến Nhi, tôi đã muốn ở bên cô ấy, chăm sóc cho cô ấy. Sau đó tôi rời khỏi tổ chức, sống cuộc sống bình thường rồi kết hôn với cô ấy."
Đúng là tình yêu. Nghe vậy, Lý Thế Kiệt cũng không biết nói gì thêm. Lúc này anh lại nghe Nguyễn Thanh Phong hỏi: "Cậu đã rời khỏi tổ chức chưa?"
Lý Thế Kiệt gật đầu đáp: "Rồi. Tôi biết mình nên làm gì. Nếu còn ở trong tổ chức, gia đình của Thu Cúc sẽ gặp nguy hiểm."
Thậm chí khi đã rời khỏi tổ chức, anh lại chuẩn bị đối đầu với một tổ chức nguy hiểm.
Nhìn đồng hồ treo tường, đã gần chín giờ tối. Lý Thế Kiệt đứng dậy chào tạm biệt Nguyễn Thanh Phong rồi hẹn khi nào rảnh sẽ đến tỉ thí với anh ta tiếp. Anh ta tiễn anh ra đến tận công trung tâm mới quay trở vào.
Không chậm trễ, Lý Thế Kiệt liền khởi động xe, chạy thẳng về phái biệt thự của Trịnh Thu Cúc.
Lý Thế Kiệt quyết định gặp Nguyễn Thanh Phong. Không phải vì có nguyên nhân gì sâu xa, anh chỉ cảm thấy mình muốn gặp. Có thể do từng cùng nhau trải qua sinh tử nên mới có cảm giác như vậy chăng?
Ngang qua một con hẻm, Lý Thế Kiệt vô tình thấy hai cô gái trong một quán ăn cãi nhau. Những người đứng xung quanh, người thì vào can ngăn, người thì lấy di động ra ghi hình lại. Đây là điều thường xảy ra khi các tình huống tương tự xảy ra.
Hình ảnh này khiến Lý Thế Kiệt nhớ đến Trịnh Thu Thảo cãi nhau với một cô gái trong cửa hàng bán hoa ở gần tiệm bánh của anh. Dù không nắm rõ nội tình, từ những gì cô nói chỉ biết có thể cô gái kia là người thứ ba chen ngang vào cuộc tình của họ. Nhưng với một người có chút danh tiếng, cách hành xử của cô như vậy không nên xảy ra cho dù người khác ai cũng làm vậy cả.
Tiếng cãi vã ngày một lớn hơn, thậm chí có cả động tay động chân. Lý Thế Kiệt cũng không muốn nán lại lâu nên nhanh chân sải từng bước dài đi nhanh khỏi đó.
Theo thông tin John Davis cung cấp, thông thường sau giờ làm, nếu không đi ăn cùng Đoàn Yến Nhi thì Nguyễn Thanh Phong đều đến võ đường kiếm đạo do mình mở ra. Anh ta thường chỉ nhận dạy trẻ em. Do mới mở gần đây nên cũng không có quá nhiều người, cũng chưa thuê thêm được người thầy nào cho hẳn hoi, đành phải đích thân ra trận.
Võ đường kiếm đạo là một văn phòng cỡ lớn nằm ở tầng trệt trong trung tâm thể thao. Trung tâm nằm ở tuyến đường huyết mạch nên không ít xe cộ qua lại. Trước cổng trung tâm tập trung khá nhiều phụ huynh đứng đợi con mình ra về.
Lách qua nhóm phụ huynh, Lý Thế Kiệt đi thẳng trong trung tâm. Sau khi hỏi qua bác bảo vệ thì ông chỉ anh đi thẳng vào trong, sau đó rẽ trái là đến.
Đi được vài bước thì tiếng nhạc chuông vang lên bất ngờ. Lý Thế Kiệt lấy ra xem, là Lê Nhã Trân.
"Anh Kiệt." Giọng cô truyền đến từ phía bên kia đầu dây, có chút căng thẳng: "Những người lúc trước đến tìm anh hôm nay cũng đến nữa."
"Họ đến khi nào?" Lý Thế Kiệt hỏi. Bởi vì anh vừa rời khỏi tiệm bánh không được bao lâu.
"Anh vừa mới đi vài phút thì họ liền đến đây." Lê Nhã Trân đáp: "Nhưng họ cũng về ngay, chỉ để lại lời nhắn kêu em nói lại với anh."
"Họ nói gì?" Lý Thế Kiệt cau mày, nhìn quanh một lượt rồi tiến vào nơi vắng người để tiếp tục nghe điện thoại.
"Họ nói anh làm việc hơi lâu." Cô nói, vừa cởi áo khoác bên ngoài vừa hỏi: "Anh làm chuyện gì với họ vậy?"
"Cảm ơn cô đã nhắn lại." Lý Thế Kiệt đổi tay cầm di động, nhìn người đàn ông vừa đi ngang qua mình đang đi thẳng về phía cổng: "Chuyện đó cô không cần quan tâm đâu. Cô cứ làm tốt công việc của mình là được."
"Dạ." Cô hơi ủ rũ đáp, tưởng có thể được biết thêm chuyện gì.
Sau đó Lý Thế Kiệt liền chào tạm biệt rồi cúp máy. Sau đó anh vẫn nhìn về phía người đàn ông qua lớp hàng rào của trung tâm cho đến khi ông ta khuất khỏi tầm mắt.
Anh không tin bất cứ ai cả. Anh chỉ tin vào bản thân mình và John Davis. Đối với Lý Thế Kiệt, những ai tiếp xúc anh ở khoảng cách gần, dù chỉ là lướt qua nhau thôi cũng nghĩ có thể họ có một lý do nào đó có thể liên quan đến anh.
Sống trong cuộc đời này mà nghi ngờ quá nhiều thì chỉ làm khổ bản thân mình. Anh biết điều đó. Nhưng với một sát thủ như anh, điều đó không hề dư thừa chút nào. Chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng đủ để bạn trả một cái giá đắt.
Phòng tập kiếm đạo hiện tại của Nguyễn Thanh Phong có chưa đến hai mươi người theo học. Phần lớn đều là trẻ em nhỏ. Vừa thấy Lý Thế Kiệt, Nguyễn Thanh Phong cũng có chút bất ngờ, song anh ta vẫn bình tĩnh chỉ dạy đám trẻ, sau đó cho bọn chúng nghỉ giải lao.
Không vào thẳng vấn đề, cũng không hỏi nguyên nhân. Nguyễn Thanh Phong tiến đến hỏi Lý Thế Kiệt có muốn đánh với nhau vài hiệp hay không. Anh nhìn quanh một lượt, không từ chối mà tham gia vào cuộc tỉ thí này ngay.
Cởi bỏ lớp áo ngoài ra, Lý Thế Kiệt đeo áo giáp, mặt nạ phòng hộ và cây kiếm gỗ ra. Cả hai cùng di chuyển ra giữa sân tập, đứng đối diện nhau thủ thế.
Dù không một thông báo, cũng không phô trương nhưng đám học sinh đang nghỉ giải lao trò chuyện đều im lặng nhìn về phía này. Không khí tỏa ra từ hai người đàn ông khiến bọn chúng cảm thấy kích thích, như đang đi xem một trận thi đấu ở giải lớn vậy.
Cả hai lao vào tấn công, tôi chém anh đỡ, tôi đỡ anh chém. Chỉ vài phút đầu bầu không khí đã trở nên căng thẳng. Đám trẻ em xung quanh liền hò hét cổ vũ.
Từng tiếng cạch cạch khi hai thanh kiếm gỗ chạm vào nhau liên tục phát ra. Nhịp độ trận đấu được đẩy lên cao, Lý Thế Kiệt tấn công liên tục. Chỉ một lúc Nguyễn Thanh Phong liền phản công đánh trả khiến anh phải lui về phòng thủ.
Sử dụng kiếm Nhật để giết người thì đó là điều dễ dàng, nhưng đấu với một người sử dụng nó chuyên nghiệp, Lý Thế Kiệt căn bản không phải là đối thủ của Nguyễn Thanh Phong. Vừa vung kém chém đầu thì Nguyễn Thanh Phong đã gạt đi, chém một phát vào bụng, sau đó kết thúc bằng đòn chém vào mặt hạ gục Lý Thế Kiệt một cách nhanh chóng.
May mà có lớp bảo hộ và đây là kiếm gỗ nên anh mới không sao. Nếu không có gì hết và dùng kiếm thật, Lý Thế Kiệt biết chắc anh đã bị Nguyễn Thanh Phong chém bay đầu rồi.
Thất bại bao nhiêu lần thì đứng lên bấy nhiêu lần. Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt liền đứng dậy. Anh muốn đánh tiếp nhưng Nguyễn Thanh Phong đã đưa tay ra hiệu dừng trận đấu, sau đó nói với anh hẹn lần sau mới đánh tiếp. Rồi anh ta hất tay gọi các học viên của mình quay trở lại tập luyện.
Hôm nay đấu lại, Lý Thế Kiệt cũng có chút thấm mệt nên đi vào một góc nằm xuống, nhìn thẳng lên trần nhà đã bong tróc một vài lớp vôi bên ngoài.
Anh nghĩ bụng: Liệu mình kết hôn với Trịnh Thu Cúc có phải là một lựa chọn sáng suốt hay không? Hay nó còn một cách khác nữa mà Lý Hữu Bằng không nói ra?
Song, anh cũng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này ra một bên. Đã xác nhận sẽ giúp đỡ như vậy rồi mà còn nghi ngờ người ta thì được cái gì. Giấy tờ đã ký kết và công chứng cả rồi, còn gì để nói nữa đây.
Nửa tiếng sau, Nguyễn Thanh Phong cho các học viên của mình tập trung thành một hàng ngang, sau đó cúi chào theo thông lệ rồi ra về. Những đứa trẻ cười nói vui vẻ, còn nói muốn coi anh ta và Lý Thế Kiệt đấu thêm nhiều ván nữa. Nguyễn Thanh Phong chỉ cười rồi thúc giục bọn chúng ra về.
Bầu không khí trong võ đường rất nhanh đã chìm vào tĩnh lặng. Nguyễn Thanh Phong tiến đến góc phòng, đưa một chai nước cho Lý Thế Kiệt, đồng thời mở miệng hỏi: "Thế nào? Hôm nay cậu đến đây tìm tôi có chuyện gì?"
Lý Thế Kiệt nhận lấy chai nước, vặn nắp rồi tu ừng ực hết nửa chai. Anh đáp: "Cũng không có gì đặc biệt. Chẳng qua chỉ muốn gặp lại thôi."
"Chỉ muốn gặp lại?" Nguyễn Thanh Phong uống xong đặt chai nước sang bên cạnh, nhíu mày nhìn Lý Thế Kiệt bằng ánh mắt đầy sự nghi hoặc: "Không lẽ cậu… thích đàn ông à?"
"Điên à?" Lý Thế Kiệt phản ứng rất mạnh. Anh là đàn ông chính tông. Sau đó thở dài một hơi nói: "Như cậu biết tôi cũng khá ít bạn, đã vậy còn rời đi nhiều nên nếu có thể, tôi chỉ muốn gặp lại thôi."
"Cũng phải. Nếu không thì làm sao cậu lại kết hôn với Trịnh Thu Cúc được." Nguyễn Thanh Phong cười cười, nói: "Vậy còn John Davis, cậu còn liên lạc với cậu ta chứ?"
Lý Thế Kiệt gật đầu: "Còn." Anh không nói rõ là mình thường xuyên. Vì với trí thông minh của Nguyễn Thanh Phong, anh ra hoàn toàn có thể nhận ra phía sau câu chuyện này có một điều gì đó ẩn giấu.
Im lặng một lúc, Nguyễn Thanh Phong lại hỏi: "Sao cậu lại kết hôn với Thu Cúc vậy?" Anh ta lục lại trí nhớ mấy năm trước: "Trước giờ tôi thấy cậu có bao giờ dính líu đến mấy cô gái nhà giàu kiêu ngạo đâu."
Lý Thế Kiệt tựa người lên đống áo giáp và nón bảo hộ: "Hôn nhân trong thương trường."
"Tôi hiểu rồi." Nguyễn Thanh Phong gật đầu. Vấn đề này khi nói đến đây, không cần biết phần sau cũng có thể biết được câu chuyện.
"Tôi cũng không muốn như vậy." Lý Thế Kiệt nhắm mắt vài giây rồi lại mở ra: "Nếu có cơ hội, tôi cũng không muốn dính líu đến nhà của Thu Cúc. Đặc biệt là sống cùng với cô ấy. Chỉ có ba từ để miêu tả: 'rất phiền phức'."
Nguyễn Thanh Phong bật cười. Bầu không khí im lặng lại bao trùm lấy cả võ đường một lúc, Lý Thế Kiệt lại hỏi: "Phải rồi. Sao cậu lại kết hôn với Đoàn Yến Nhi vậy?"
Trước đây, Nguyễn Thanh Phong từng nói với anh rằng anh ta không muốn bị gò bó bởi hôn nhân gia đình. Bây giờ nhìn thấy anh ta kết hôn với Đoàn Yến Nhi nên anh có chút ngạc nhiên.
"Tôi không biết phải nói với cậu thế nào. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Yến Nhi, tôi đã muốn ở bên cô ấy, chăm sóc cho cô ấy. Sau đó tôi rời khỏi tổ chức, sống cuộc sống bình thường rồi kết hôn với cô ấy."
Đúng là tình yêu. Nghe vậy, Lý Thế Kiệt cũng không biết nói gì thêm. Lúc này anh lại nghe Nguyễn Thanh Phong hỏi: "Cậu đã rời khỏi tổ chức chưa?"
Lý Thế Kiệt gật đầu đáp: "Rồi. Tôi biết mình nên làm gì. Nếu còn ở trong tổ chức, gia đình của Thu Cúc sẽ gặp nguy hiểm."
Thậm chí khi đã rời khỏi tổ chức, anh lại chuẩn bị đối đầu với một tổ chức nguy hiểm.
Nhìn đồng hồ treo tường, đã gần chín giờ tối. Lý Thế Kiệt đứng dậy chào tạm biệt Nguyễn Thanh Phong rồi hẹn khi nào rảnh sẽ đến tỉ thí với anh ta tiếp. Anh ta tiễn anh ra đến tận công trung tâm mới quay trở vào.
Không chậm trễ, Lý Thế Kiệt liền khởi động xe, chạy thẳng về phái biệt thự của Trịnh Thu Cúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.