Chương 7
Tử Văn
30/11/2013
Sau khi chăm sóc, trong ánh sáng mờ mờ, Liễu Nham Phong vỗ về Lý Vũ Dương, nhẹ nói: "Ngay chân nàng có một sợ dây đeo bằng bạc. Ta muốn mở ra nhưng không được."
"Đó là quà mà nương cho ta. Mẹ đã nói, một khi đeo lên thì không thể gỡ được." Nàng nhu hòa tựa vào hắn, buồn ngủ, "Năm xưa, bà đã giao ta cho Linh di. Sau một giấc mộng, ta đã không thể gặp lại bà và phụ thân được nữa."
Hắn ngắm nàng không chớp mắt, suy xét rốt cuộc có nên hay không cứu Tư Đồ Linh. Thân tình không phải là thứ mà hắn quen thuộc, hắn quý trọng tộc nhân, cũng có thể nói tất cả bọn họ đều là thân nhân của hắn, nhưng không thể bước sâu vào trong lòng hắn được.
Nữ nhân trong ngực này là người đầu tiên bước vào trái tim hắn, mà người nàng quan tâm lại là Tư Đồ Linh. . . . . .
Hắn nghiêng thân khẽ hôn nàng, hai cỗ thân thể dán chặt vào nhau, cơ hồ muốn hợp nhất, "Ta sẽ cứu Linh di của nàng."
Nhìn ánh sáng quay trở lại đôi mắt kia, Liễu Nham Phong dường như muốn đắm chìm trong đó, nhẹ nhàng vén tóc nàng sau tai, ôn nhu nói: "Nghe ta nói hết xong đã rồi hẳn vui mừng."
Tròng mắt nàng lóe sáng, mang theo sự chờ đợi.
"Ta sẽ ra tay cứu, nhưng không phải cứu mạng của bà. Chỉ là làm cho bà có đủ sức lực chịu đựng đến khi trở về quê hương."
Nàng hơi sững sờ. Tuy dự tính của hắn và kỳ vọng của nàng khác xa nhau như lòng sông với mặt biển, nhưng lúc này, đó đã là kết quả tốt nhất rồi. Đôi môi nở nụ cười khả ái, "Như vậy cũng rất tuyệt."
Nàng biết rõ, hắn nguyện ý gật đầu nhượng bộ đã là đáng quý. Cho dù không thể chữa khỏi cho Linh di, nhưng ít ra cũng toại nguyện được mong ước cuối cùng của bà, quay về cố hương. Nàng nên cảm tạ hắn.
"Cám ơn chàng." Nàng hôn lên gương mặt hắn, "Thật lòng cảm ơn chàng."
Hành động này khiến hắn bật cười, "Chỉ cần nàng đừng tiến thêm bước nữa là được."
Biết hắn ám chỉ chính là yêu cầu chữa trị tận gốc, nàng chỉ cười, không đáp lại hắn.
Nàng dĩ nhiên sẽ không bảo gì nữa. Dù sao thế sự khó liệu, không chừng sáng mai hắn thay đổi chủ ý.
Hắn ôm nàng, bàn tay to vỗ về cái lưng bóng loáng. Cảm nhận được sự dịu dàng đầy yêu thương của hắn, nàng nhắm mắt lại, thỏa mãn phiêu nhiên đi vào giấc mộng.
Nhìn nàng an ổn ngủ trong ngực mình, trong mắt Liễu Nham Phong lên một tia nhu tình.
Đã lỡ tay ném đá vào mặt hồ không yên tĩnh, hắn hiểu hơn bất cứ ai rằng quyết định ngày hôm nay sẽ dấy lên cơn sóng lớn —— nhưng có làm sao? Dù sao lúc dẫn nàng vào cốc đã phá vỡ nguyên tắc của hắn, hiện tại cũng chẳng kém gì.
Trời vừa sáng, Lý Vũ Dương vội vã cùng Liễu Nham Phong trở lại Cẩn Vương phủ.
Cũng mãi cho đến lúc này, Lý Nhạc mới biết từ miệng Khổng tổng quản: nghĩa nữ đã hai ngày nay vắng bóng. Hôm nay vừa về tới, lại dẫn theo bên cạnh một gã nam tử, bây giờ hai người đang ở trong phòng khách.
Tin tức đó khiến ông thất kinh. Vì không muốn kinh động đến ái thê đang nghỉ trên giường, ông vẫn tỏ vẻ bình thường, nhưng vừa ra cửa phòng, vẻ mặt lập tức biến đổi, cau mày bước nhanh đến phòng khách.
Nhưng người còn chưa tới, từ rất xa đã nghe đến âm thanh cãi vã không nhỏ trong đại sảnh.
"Rốt cuộc ngươi có hiểu rõ quy củ hay không?" Lý Tử Nhứ hừ lạnh một tiếng, "Đây là Cẩn Vương Phủ, không phải là nơi mà ngươi có thể tùy tiện đưa người ra vào." Đại phu”, ánh mắt Lý Nhạc thận trọng nhìn Liễu Nham Phong “Làm phiền, mời đi bên này.”
Vẻ mặt Lý Tử Nhứ, trong nháy mắt Lý Nhạc mở miệng liền cứng đờ.
Lý Vũ Dương lộ ra nét mặt phấn khởi “Cám ơn phụ vương!”
Thái độ của Cẩn Vương Gia điềm tĩnh khiến Liễu Nham Phong có chút kinh ngạc. Hắn nhìn người đàn ông trung niên cao lớn trước mắt, không ngờ tới đối phương không nói nửa câu đã đồng ý để cho hắn rat ay cứu ái thê của mình!
“Ta tin tưởng Vũ Dương. Nếu như con bé nói ngươi có thể… ta sẽ tin ngươi.” Giống như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, Lý Nhạc lãnh đạm giải thích.
Một câu đơn giản, đã có thể là người ta hiểu rõ hắn là thật tình yêu thương Vũ Dương, cũng có thể, đây cũng có thể giải thích vì sao Vũ Dương có thể đem cả mạng mình ra để cứu Tư Đồ Linh, bởi vì không chung huyết thống không có nghĩa là không có tình thân.
Liễu Nham Phong đi theo phía sau Lý Nhạc, gương mặt lạnh lùng, không tỏ ra chút tình cảm. Hắn đồng ý với Vũ Dương là giúp Tư Đồ Linh hoàn thành tâm nguyện sau cùng, trở về quê cũ, trừ việc này ra, hắn sẽ không phí tâm tư thêm. Chỉ là… Vũ DƯơng lại có thể tự định chung thân?! Trong đầu hắn nghĩ tới lời nói điêu ngoa vừa rồi của Lý Tử Nhứ, nhất thời cảm thấy trong lòng không vui.
Một vầng trăng sáng treo cao phía chân trời, ánh trăng như bạc, trong không khí vẫn còn mát mẻ, cục gạch trong lòng Lý Nhạc cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, tinh thần có vẻ sảng khoái.
Hắn đi trên hành lang cong cong bên ngoài Minh Nguyệt các, sau lưng còn có Liễu Nham Phong.
“Bổn vương phải tạ ơn ngươi thế nào?”
Đứng ở hành lang trên mặt hồ này, Liễu Nham Phong có thể nhìn thấy phòng xá lộng lẫy xinh đẹp trong Cẩn Vương phủ. Đêm nay, Minh Nguyệt các, nơi ở của Tư Đồ Linh đèn đuốc sáng trưng, trên dưới vương phủ đều vui mừng vì thân thể nàng chuyển biến tốt, có thể thấy được thứ Vương phi này lấy đức phục nhân, rất được lòng người, chẳng trách lại có thể dạy dỗ được một nữ nhân trạch tâm nhân hậu như Vũ Dương.
Nhớ tới nàng khi mới quen, dám làm việc nghĩa, lại còn cái chăn lông kia, trong mắt hắn hiện lên một tia nhu tình.
“Nếu ngươi không nói, bổn vương tự quyết định. Người đâu!”
Lý Nhạc gọi một tiếng, lập tức có hai người đi tới, mỗi người đều cầm một cái mâm che lụa đỏ, Cẩn vương đưa tay vén tấm lụa đỏ, lộ ra hộp vàng trên mâm, cùng với viên Dạ Minh châu to bằng nắm tay. Phía trên hộp vàng điêu khắc tinh xảo, đây là do thợ triều đình gia công gần ba tháng mới hoàn thành, Dạ minh châu ở một bên tỏa ra ánh sáng láo mắt trong bóng đêm.
Châu báu hiếm có khó gặp này vừa xuất hiện, rộ lên âm thanh tán thưởng của hạ nhân bốn phía.
Nhưng Liễu Nham Phong chỉ nhàn nhạt nhìn chăm chú, khóe miệng cũng không nhấc lên, bộ dạng vô vị đó, thể hiện rõ không để bảo vật vào mắt.
Nhìn hắn không hề nhúc nhích, đáy mắt Lý Nhạc hiện lên một tia khen ngợi “Ngươi không cần sao? Vậy ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ngươi mở miệng, bổn vương đều có thể cho ngươi.”
Liễu Nham Phong lẳng lặng nhìn tia sáng phản chiếu trên mặt hồ, không lên tiếng.
Lý Nhạc không khỏi đánh giá. Nam tử này trẻ tuổi, nhưng đã có sự thận trọng từng trải, đối với bất cứ người nào hay việc gì cũng lạnh nhạt, không giống như Vũ Dương hoạt bát thẳng thắn, nhưng cho dù hắn thần bí cách xa mọi người ngàn dặm, ánh mắt nhìn Vũ Dương vẫn thập phần ôn nhu….
Xem ra, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đây là định luật bất biến từ thiên cổ.
Biết được Liễu Nham Phong không đem những của cải tầm thường này để vào trong mắt, Lý Nhạc vung tay lên, bảo hạ nhân thu hồi bảo vật. Hai tay hắn chắp sau lưng, chậm rãi đi tới đình trong hồ.
Liễu Nham Phong cũng chậm rãi bước theo hắn.
“Thật không dám dấu diếm, bổn vương đã thay Vũ Dương xem xét thật tốt chuyện hôn nhân.” Lý Nhạc thản nhiên nói “Đối phương là con cả La Thạc của Bình Nam Tướng Quân, trưởng thành cùng với Vũ DƯơng, đối xử với Vũ Dương vô cùng tốt, tướng mạo hắn đường đường, dũng mãnh hơn người, là người khó gặp được. Tuy Vũ DƯơng không phải do bổn Vương thân sinh, nhưng bổn vương thật tâm yêu thương nghĩa nữ này… Vũ Dương quận chúa Vương Phủ sánh đôi với công tử Bình Nam tướng quân, có thể nói là trời đất tạo nên, Liễu công tử cảm thấy thế nào?”
Liễu Nham Phong nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Nhạc, cuối cùng mở miệng “Cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần một người.”
Lý Nhạc bình tĩnh, không nói một câu, chờ hắn nói hết lời.
“Tôi muốn Vũ Dương quận chúa của Cẩn vương phủ.”
Đáp án này Lý Nhạc đã dự định trong lòng. Hắn cười nhạt một tiếng “Chỉ bằng ngươi?” Hắn ung dung trả lời “Ngươi tuy có y thuật tốt, nhưng bổn vương đối với ngươi hoàn toàn không biết gì cả, bổn vương sao có thể yên tâm đem hòn ngọc quý trên tay cho ngươi?”
“Đây là hứa hẹn của Vương gia, chỉ cần tôi mở miệng, Vương gia sẽ cho.” Liễu Nham Phong lập lại, không kiêu ngạo, không siểm nịnh. “Tôi muốn Vũ Dương quận chúa của Cẩn Vương phủ.”
Lý Nhạc nhìn hắn trêu ghẹo “Ngươi không sợ bổn vương tức giận sao?”
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, tuấn nhan không có chút e sợ.
“Chẳng lẽ… dù là chuyện gì cũng không tác động đến tâm tình của ngươi được?” Lý Nhạc nhịn không được ngẩng mặt cười “Được, bổn vương nói là làm, hôm nay làm chủ phó thác Vũ DƯơng cho ngươi.”
Liễu Nham Phong chợt nhíu mày nhìn hắn. Đây tuy là kết quả hắn mong muốn đạt được, nhưng Cẩn Vương gia lại dễ dàng cho phép như vậy, hắn không thể nói không bất ngờ.
“Nói bổn vương coi trọng ngươi, không bằng nói tin tưởng Vũ Dương.” Giữa ngọn đèn dầu đong đưa, tâm tư Lý Nhạc giống như trở lại cái miếu đổ nát kia.
Một nữ tử ôn nhu uyển chuyển, mang theo một đứa bé gái phấn điêu ngọc trác, nhu nhược không nơi nương tựa, điềm đạm đáng yêu, giây phút đó, hắn đã coi nữ tử đó là trân bảo trong lòng, mà bé gái trưởng thành thành một giai nhân yêu kiều duyên dáng, chớp mắt đã mười năm trôi qua.
“Bởi vì tâm tư Vũ Dương đặt ở ngươi, thay vì tìm người nó không yêu, làm nó buồn bã cả đời, chi bằng thuận theo lòng nó. Hướng chi… bộ dáng ngươi thập phần rất giống một người ta biết , Tam hoàng huynh của ta.”
Sauk hi nghe được, Liễu Nham Phong hạ ánh mắt.
Lý Nhạc gọi ông lão kế bên, “Khổng tổng quản, ngươi cũng lại đây nhìn xem, xem hắn có giống không?”
Khổng tổng quản cung kính tiến lên một bước, nhìn nhìn, gật gật đầu “Bẩm Vương gia, quả thật rất giống.”
Nghe thế, Liễu Nham Phong chỉ nghiêm mặt lạnh, không đáp lời.
“Tuy là các người lớn lên giống, tính tình lại không hề giống, Tam hoàng huynh ta là một nam nhi hay cười sang sảng, chỉ tiếc…” Lý Nhạc trầm mặc một hồi, sau cùng lắc đầu “Ngươi là người phương nào?”
“Đi tới đâu chỗ đó là nhà.”
Câu trả lời này làm Lý Nhạc không khỏi bật cười “Ngươi là đang nói với bổn vương, sau khi Vũ Dương gả cho ngươi, cũng phải đi theo ngươi, bốn biển là nhà sao?”
Về vấn đề này, Liễu Nham Phong không muốn trả lời.
Lý Nhạc cười khổ, lại lắc đầu “Thôi thôi, Vũ Dương một đêm chưa về, vì trinh tiết của nó, cũng chỉ theo ngươi thôi.”
Liễu Nham Phong cũng không tạ ơn, chỉ gật đầu nhẹ, cho biết hắn nghe được lời nói.
Lại có thể tự cao như vậy a…. Lý Nhạc không khỏi lắc đầu bật cười.
Vũ Dương hoạt bát hiếu động, sao có thể nhìn trúng một nam nhân tích chữ như vàng như vậy? Đôi với sự trầm mặc của hắn, Lý Nhạc cũng không tức giận, dù sao cũng là người cứu ái thê của mình, cho nên việc nhỏ ấy Lý Nhạc không để trong lòng.
Hắn muốn dẫn Linh nhi hồi hương đã nhiều ngày nay, nếu như có con rể Liễu Nham Phong này ở lại Cẩn vương phủ trợ giúp, tính ra, cũng có thể yên tâm phần nào.
"Đó là quà mà nương cho ta. Mẹ đã nói, một khi đeo lên thì không thể gỡ được." Nàng nhu hòa tựa vào hắn, buồn ngủ, "Năm xưa, bà đã giao ta cho Linh di. Sau một giấc mộng, ta đã không thể gặp lại bà và phụ thân được nữa."
Hắn ngắm nàng không chớp mắt, suy xét rốt cuộc có nên hay không cứu Tư Đồ Linh. Thân tình không phải là thứ mà hắn quen thuộc, hắn quý trọng tộc nhân, cũng có thể nói tất cả bọn họ đều là thân nhân của hắn, nhưng không thể bước sâu vào trong lòng hắn được.
Nữ nhân trong ngực này là người đầu tiên bước vào trái tim hắn, mà người nàng quan tâm lại là Tư Đồ Linh. . . . . .
Hắn nghiêng thân khẽ hôn nàng, hai cỗ thân thể dán chặt vào nhau, cơ hồ muốn hợp nhất, "Ta sẽ cứu Linh di của nàng."
Nhìn ánh sáng quay trở lại đôi mắt kia, Liễu Nham Phong dường như muốn đắm chìm trong đó, nhẹ nhàng vén tóc nàng sau tai, ôn nhu nói: "Nghe ta nói hết xong đã rồi hẳn vui mừng."
Tròng mắt nàng lóe sáng, mang theo sự chờ đợi.
"Ta sẽ ra tay cứu, nhưng không phải cứu mạng của bà. Chỉ là làm cho bà có đủ sức lực chịu đựng đến khi trở về quê hương."
Nàng hơi sững sờ. Tuy dự tính của hắn và kỳ vọng của nàng khác xa nhau như lòng sông với mặt biển, nhưng lúc này, đó đã là kết quả tốt nhất rồi. Đôi môi nở nụ cười khả ái, "Như vậy cũng rất tuyệt."
Nàng biết rõ, hắn nguyện ý gật đầu nhượng bộ đã là đáng quý. Cho dù không thể chữa khỏi cho Linh di, nhưng ít ra cũng toại nguyện được mong ước cuối cùng của bà, quay về cố hương. Nàng nên cảm tạ hắn.
"Cám ơn chàng." Nàng hôn lên gương mặt hắn, "Thật lòng cảm ơn chàng."
Hành động này khiến hắn bật cười, "Chỉ cần nàng đừng tiến thêm bước nữa là được."
Biết hắn ám chỉ chính là yêu cầu chữa trị tận gốc, nàng chỉ cười, không đáp lại hắn.
Nàng dĩ nhiên sẽ không bảo gì nữa. Dù sao thế sự khó liệu, không chừng sáng mai hắn thay đổi chủ ý.
Hắn ôm nàng, bàn tay to vỗ về cái lưng bóng loáng. Cảm nhận được sự dịu dàng đầy yêu thương của hắn, nàng nhắm mắt lại, thỏa mãn phiêu nhiên đi vào giấc mộng.
Nhìn nàng an ổn ngủ trong ngực mình, trong mắt Liễu Nham Phong lên một tia nhu tình.
Đã lỡ tay ném đá vào mặt hồ không yên tĩnh, hắn hiểu hơn bất cứ ai rằng quyết định ngày hôm nay sẽ dấy lên cơn sóng lớn —— nhưng có làm sao? Dù sao lúc dẫn nàng vào cốc đã phá vỡ nguyên tắc của hắn, hiện tại cũng chẳng kém gì.
Trời vừa sáng, Lý Vũ Dương vội vã cùng Liễu Nham Phong trở lại Cẩn Vương phủ.
Cũng mãi cho đến lúc này, Lý Nhạc mới biết từ miệng Khổng tổng quản: nghĩa nữ đã hai ngày nay vắng bóng. Hôm nay vừa về tới, lại dẫn theo bên cạnh một gã nam tử, bây giờ hai người đang ở trong phòng khách.
Tin tức đó khiến ông thất kinh. Vì không muốn kinh động đến ái thê đang nghỉ trên giường, ông vẫn tỏ vẻ bình thường, nhưng vừa ra cửa phòng, vẻ mặt lập tức biến đổi, cau mày bước nhanh đến phòng khách.
Nhưng người còn chưa tới, từ rất xa đã nghe đến âm thanh cãi vã không nhỏ trong đại sảnh.
"Rốt cuộc ngươi có hiểu rõ quy củ hay không?" Lý Tử Nhứ hừ lạnh một tiếng, "Đây là Cẩn Vương Phủ, không phải là nơi mà ngươi có thể tùy tiện đưa người ra vào." Đại phu”, ánh mắt Lý Nhạc thận trọng nhìn Liễu Nham Phong “Làm phiền, mời đi bên này.”
Vẻ mặt Lý Tử Nhứ, trong nháy mắt Lý Nhạc mở miệng liền cứng đờ.
Lý Vũ Dương lộ ra nét mặt phấn khởi “Cám ơn phụ vương!”
Thái độ của Cẩn Vương Gia điềm tĩnh khiến Liễu Nham Phong có chút kinh ngạc. Hắn nhìn người đàn ông trung niên cao lớn trước mắt, không ngờ tới đối phương không nói nửa câu đã đồng ý để cho hắn rat ay cứu ái thê của mình!
“Ta tin tưởng Vũ Dương. Nếu như con bé nói ngươi có thể… ta sẽ tin ngươi.” Giống như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, Lý Nhạc lãnh đạm giải thích.
Một câu đơn giản, đã có thể là người ta hiểu rõ hắn là thật tình yêu thương Vũ Dương, cũng có thể, đây cũng có thể giải thích vì sao Vũ Dương có thể đem cả mạng mình ra để cứu Tư Đồ Linh, bởi vì không chung huyết thống không có nghĩa là không có tình thân.
Liễu Nham Phong đi theo phía sau Lý Nhạc, gương mặt lạnh lùng, không tỏ ra chút tình cảm. Hắn đồng ý với Vũ Dương là giúp Tư Đồ Linh hoàn thành tâm nguyện sau cùng, trở về quê cũ, trừ việc này ra, hắn sẽ không phí tâm tư thêm. Chỉ là… Vũ DƯơng lại có thể tự định chung thân?! Trong đầu hắn nghĩ tới lời nói điêu ngoa vừa rồi của Lý Tử Nhứ, nhất thời cảm thấy trong lòng không vui.
Một vầng trăng sáng treo cao phía chân trời, ánh trăng như bạc, trong không khí vẫn còn mát mẻ, cục gạch trong lòng Lý Nhạc cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, tinh thần có vẻ sảng khoái.
Hắn đi trên hành lang cong cong bên ngoài Minh Nguyệt các, sau lưng còn có Liễu Nham Phong.
“Bổn vương phải tạ ơn ngươi thế nào?”
Đứng ở hành lang trên mặt hồ này, Liễu Nham Phong có thể nhìn thấy phòng xá lộng lẫy xinh đẹp trong Cẩn Vương phủ. Đêm nay, Minh Nguyệt các, nơi ở của Tư Đồ Linh đèn đuốc sáng trưng, trên dưới vương phủ đều vui mừng vì thân thể nàng chuyển biến tốt, có thể thấy được thứ Vương phi này lấy đức phục nhân, rất được lòng người, chẳng trách lại có thể dạy dỗ được một nữ nhân trạch tâm nhân hậu như Vũ Dương.
Nhớ tới nàng khi mới quen, dám làm việc nghĩa, lại còn cái chăn lông kia, trong mắt hắn hiện lên một tia nhu tình.
“Nếu ngươi không nói, bổn vương tự quyết định. Người đâu!”
Lý Nhạc gọi một tiếng, lập tức có hai người đi tới, mỗi người đều cầm một cái mâm che lụa đỏ, Cẩn vương đưa tay vén tấm lụa đỏ, lộ ra hộp vàng trên mâm, cùng với viên Dạ Minh châu to bằng nắm tay. Phía trên hộp vàng điêu khắc tinh xảo, đây là do thợ triều đình gia công gần ba tháng mới hoàn thành, Dạ minh châu ở một bên tỏa ra ánh sáng láo mắt trong bóng đêm.
Châu báu hiếm có khó gặp này vừa xuất hiện, rộ lên âm thanh tán thưởng của hạ nhân bốn phía.
Nhưng Liễu Nham Phong chỉ nhàn nhạt nhìn chăm chú, khóe miệng cũng không nhấc lên, bộ dạng vô vị đó, thể hiện rõ không để bảo vật vào mắt.
Nhìn hắn không hề nhúc nhích, đáy mắt Lý Nhạc hiện lên một tia khen ngợi “Ngươi không cần sao? Vậy ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ngươi mở miệng, bổn vương đều có thể cho ngươi.”
Liễu Nham Phong lẳng lặng nhìn tia sáng phản chiếu trên mặt hồ, không lên tiếng.
Lý Nhạc không khỏi đánh giá. Nam tử này trẻ tuổi, nhưng đã có sự thận trọng từng trải, đối với bất cứ người nào hay việc gì cũng lạnh nhạt, không giống như Vũ Dương hoạt bát thẳng thắn, nhưng cho dù hắn thần bí cách xa mọi người ngàn dặm, ánh mắt nhìn Vũ Dương vẫn thập phần ôn nhu….
Xem ra, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đây là định luật bất biến từ thiên cổ.
Biết được Liễu Nham Phong không đem những của cải tầm thường này để vào trong mắt, Lý Nhạc vung tay lên, bảo hạ nhân thu hồi bảo vật. Hai tay hắn chắp sau lưng, chậm rãi đi tới đình trong hồ.
Liễu Nham Phong cũng chậm rãi bước theo hắn.
“Thật không dám dấu diếm, bổn vương đã thay Vũ Dương xem xét thật tốt chuyện hôn nhân.” Lý Nhạc thản nhiên nói “Đối phương là con cả La Thạc của Bình Nam Tướng Quân, trưởng thành cùng với Vũ DƯơng, đối xử với Vũ Dương vô cùng tốt, tướng mạo hắn đường đường, dũng mãnh hơn người, là người khó gặp được. Tuy Vũ DƯơng không phải do bổn Vương thân sinh, nhưng bổn vương thật tâm yêu thương nghĩa nữ này… Vũ Dương quận chúa Vương Phủ sánh đôi với công tử Bình Nam tướng quân, có thể nói là trời đất tạo nên, Liễu công tử cảm thấy thế nào?”
Liễu Nham Phong nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Nhạc, cuối cùng mở miệng “Cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần một người.”
Lý Nhạc bình tĩnh, không nói một câu, chờ hắn nói hết lời.
“Tôi muốn Vũ Dương quận chúa của Cẩn vương phủ.”
Đáp án này Lý Nhạc đã dự định trong lòng. Hắn cười nhạt một tiếng “Chỉ bằng ngươi?” Hắn ung dung trả lời “Ngươi tuy có y thuật tốt, nhưng bổn vương đối với ngươi hoàn toàn không biết gì cả, bổn vương sao có thể yên tâm đem hòn ngọc quý trên tay cho ngươi?”
“Đây là hứa hẹn của Vương gia, chỉ cần tôi mở miệng, Vương gia sẽ cho.” Liễu Nham Phong lập lại, không kiêu ngạo, không siểm nịnh. “Tôi muốn Vũ Dương quận chúa của Cẩn Vương phủ.”
Lý Nhạc nhìn hắn trêu ghẹo “Ngươi không sợ bổn vương tức giận sao?”
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, tuấn nhan không có chút e sợ.
“Chẳng lẽ… dù là chuyện gì cũng không tác động đến tâm tình của ngươi được?” Lý Nhạc nhịn không được ngẩng mặt cười “Được, bổn vương nói là làm, hôm nay làm chủ phó thác Vũ DƯơng cho ngươi.”
Liễu Nham Phong chợt nhíu mày nhìn hắn. Đây tuy là kết quả hắn mong muốn đạt được, nhưng Cẩn Vương gia lại dễ dàng cho phép như vậy, hắn không thể nói không bất ngờ.
“Nói bổn vương coi trọng ngươi, không bằng nói tin tưởng Vũ Dương.” Giữa ngọn đèn dầu đong đưa, tâm tư Lý Nhạc giống như trở lại cái miếu đổ nát kia.
Một nữ tử ôn nhu uyển chuyển, mang theo một đứa bé gái phấn điêu ngọc trác, nhu nhược không nơi nương tựa, điềm đạm đáng yêu, giây phút đó, hắn đã coi nữ tử đó là trân bảo trong lòng, mà bé gái trưởng thành thành một giai nhân yêu kiều duyên dáng, chớp mắt đã mười năm trôi qua.
“Bởi vì tâm tư Vũ Dương đặt ở ngươi, thay vì tìm người nó không yêu, làm nó buồn bã cả đời, chi bằng thuận theo lòng nó. Hướng chi… bộ dáng ngươi thập phần rất giống một người ta biết , Tam hoàng huynh của ta.”
Sauk hi nghe được, Liễu Nham Phong hạ ánh mắt.
Lý Nhạc gọi ông lão kế bên, “Khổng tổng quản, ngươi cũng lại đây nhìn xem, xem hắn có giống không?”
Khổng tổng quản cung kính tiến lên một bước, nhìn nhìn, gật gật đầu “Bẩm Vương gia, quả thật rất giống.”
Nghe thế, Liễu Nham Phong chỉ nghiêm mặt lạnh, không đáp lời.
“Tuy là các người lớn lên giống, tính tình lại không hề giống, Tam hoàng huynh ta là một nam nhi hay cười sang sảng, chỉ tiếc…” Lý Nhạc trầm mặc một hồi, sau cùng lắc đầu “Ngươi là người phương nào?”
“Đi tới đâu chỗ đó là nhà.”
Câu trả lời này làm Lý Nhạc không khỏi bật cười “Ngươi là đang nói với bổn vương, sau khi Vũ Dương gả cho ngươi, cũng phải đi theo ngươi, bốn biển là nhà sao?”
Về vấn đề này, Liễu Nham Phong không muốn trả lời.
Lý Nhạc cười khổ, lại lắc đầu “Thôi thôi, Vũ Dương một đêm chưa về, vì trinh tiết của nó, cũng chỉ theo ngươi thôi.”
Liễu Nham Phong cũng không tạ ơn, chỉ gật đầu nhẹ, cho biết hắn nghe được lời nói.
Lại có thể tự cao như vậy a…. Lý Nhạc không khỏi lắc đầu bật cười.
Vũ Dương hoạt bát hiếu động, sao có thể nhìn trúng một nam nhân tích chữ như vàng như vậy? Đôi với sự trầm mặc của hắn, Lý Nhạc cũng không tức giận, dù sao cũng là người cứu ái thê của mình, cho nên việc nhỏ ấy Lý Nhạc không để trong lòng.
Hắn muốn dẫn Linh nhi hồi hương đã nhiều ngày nay, nếu như có con rể Liễu Nham Phong này ở lại Cẩn vương phủ trợ giúp, tính ra, cũng có thể yên tâm phần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.