Chương 21: Ngoại truyện
Tử Văn
30/11/2013
"Mẫu thân, người có thể hay không đồng ý cho con một chuyện?" Bánh butdinh ca ca của nhà ta nói với ta, "Thứ bảy cùng chủ nhật con đi đến trường học đá cầu, người có thể cho con tự đi không?”
Ta lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ đến cho hắn một mình đi đến trường, mặc dù từ nhà tới trường đi bọ đại khái mất 5 phút đồng hồ, nhưng nghĩ đến phải đi qua dòng người hàng xe ngựa chạy, cuối cùng ta không yên tâm.
"Tốt như vậy sao? Con có thể tự đi không?" Ta hỏi ngược lại hắn.
"COn có thể. con đã trưởng thành, sẽ tự mình băng qua đường, cũng sẽ nhìn xe."
Nhìn hắn, lòng của ta đang giao chiến, cuối cùng ta chỉ có thể nói cho hắn biết, "Dù sao đến thứ bảy còn có mấy ngày, để cho mẫu thân suy nghĩ một chút."
Sau khi về nhà, ta cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, có lẽ bởi vì thời đại mới đã đến, chúng ta làm cha mẹ đã quá bảo vệ con cái, lo lắng cái kia sợ cái này, cho nên mới nuôi ra đứa trẻ hết sức lệ thuộc.
Từ lúc bánh pút-đing một tuổi đến bốn tuổi, ta đều làm một người mẹ yêu con, cơ hồ không có một ngày gián đoạn, tại thời điểm hắn lên năm, ta liền không đến trường nữa, bởi vì hắn đã lớn , có thể tự chăm sóc chính mình.
Nhớ lại lúc tựu trường khi hắn năm tuổi, sáng sớm mỗi ngày đều giành thời gian đến trường, trong đầu luôn có ý nghĩ không tự chủ được—— bánh pút-đing đi học không biết có làm sao không?
Theo trôi qua thời gian , sự thật đã chứng minh, hắn rất tốt, giống như chính hắn nói, cuối cùng ta mới phát hiện, thì ra người không bỏ được là chính mình.
Vì vậy khi hắn lên năm lên sáu, ta bắt đầu nhặt lại quá khứ, viết bản thảo, du lịch ra khỏi nước . Ta học cách buông tay, cũng học cách để cho hắn độc lập.
Mà hơn nửa năm nữa hắn cũng làm rất tốt, ta có cái gì không yên lòng sao? Cuối cùng, ta đã quyết định, tuần lễ này ta quyết định để cho hắn một mình tới trường.
Ở ngoài cửa sổ thấy hắn đi ra đầu hẻm, mặc dù trái tim có chút không nỡ, muốn đi theo phía sau hắn, nhưng cuối cùng ta làm không được.
Bởi vì hắn đứa nhỏ của ta, ta tin tưởng hắn sẽ làm được cái hắn nói—— mẫu thân, ta trưởng thành, ta sẽ tự mình băng qua đường, cũng sẽ nhìn xe. . . . . .
Hắn quả thật không còn là tiểu oa nhi, nhưng trong tim của mỗi người mẹ đều có một cái hy vọng, hi vọng đứa nhỏ có thể nhớ ——
HẾT
Ta lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ đến cho hắn một mình đi đến trường, mặc dù từ nhà tới trường đi bọ đại khái mất 5 phút đồng hồ, nhưng nghĩ đến phải đi qua dòng người hàng xe ngựa chạy, cuối cùng ta không yên tâm.
"Tốt như vậy sao? Con có thể tự đi không?" Ta hỏi ngược lại hắn.
"COn có thể. con đã trưởng thành, sẽ tự mình băng qua đường, cũng sẽ nhìn xe."
Nhìn hắn, lòng của ta đang giao chiến, cuối cùng ta chỉ có thể nói cho hắn biết, "Dù sao đến thứ bảy còn có mấy ngày, để cho mẫu thân suy nghĩ một chút."
Sau khi về nhà, ta cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, có lẽ bởi vì thời đại mới đã đến, chúng ta làm cha mẹ đã quá bảo vệ con cái, lo lắng cái kia sợ cái này, cho nên mới nuôi ra đứa trẻ hết sức lệ thuộc.
Từ lúc bánh pút-đing một tuổi đến bốn tuổi, ta đều làm một người mẹ yêu con, cơ hồ không có một ngày gián đoạn, tại thời điểm hắn lên năm, ta liền không đến trường nữa, bởi vì hắn đã lớn , có thể tự chăm sóc chính mình.
Nhớ lại lúc tựu trường khi hắn năm tuổi, sáng sớm mỗi ngày đều giành thời gian đến trường, trong đầu luôn có ý nghĩ không tự chủ được—— bánh pút-đing đi học không biết có làm sao không?
Theo trôi qua thời gian , sự thật đã chứng minh, hắn rất tốt, giống như chính hắn nói, cuối cùng ta mới phát hiện, thì ra người không bỏ được là chính mình.
Vì vậy khi hắn lên năm lên sáu, ta bắt đầu nhặt lại quá khứ, viết bản thảo, du lịch ra khỏi nước . Ta học cách buông tay, cũng học cách để cho hắn độc lập.
Mà hơn nửa năm nữa hắn cũng làm rất tốt, ta có cái gì không yên lòng sao? Cuối cùng, ta đã quyết định, tuần lễ này ta quyết định để cho hắn một mình tới trường.
Ở ngoài cửa sổ thấy hắn đi ra đầu hẻm, mặc dù trái tim có chút không nỡ, muốn đi theo phía sau hắn, nhưng cuối cùng ta làm không được.
Bởi vì hắn đứa nhỏ của ta, ta tin tưởng hắn sẽ làm được cái hắn nói—— mẫu thân, ta trưởng thành, ta sẽ tự mình băng qua đường, cũng sẽ nhìn xe. . . . . .
Hắn quả thật không còn là tiểu oa nhi, nhưng trong tim của mỗi người mẹ đều có một cái hy vọng, hi vọng đứa nhỏ có thể nhớ ——
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.