Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 1112
N-H
16/03/2021
"Cái tên họ Bùi kia, mày bị điên rồi sao? Mày có biết đại ca của anh Thương Dăng là người nào hay không hả? Kêu người ta tới xin lỗi mày, bọn mày có nhận nổi hay không hả?"
"Người đó mới thực sự là đại ca của xã hội đen đấy, là loại người ngửa tay là mây, úp tay là mưa, mày còn dám kêu loại nhân vật lớn này cúi đầu trước mặt mày hay sao hả?"
"Mày chỉ là cái loại ở rể ra ngoài bày sạp bán hàng rong mà thôi, mày đang nghĩ cái gì vậy hả? Mày mà cũng xứng hay sao hả?"
Đám người Lý Đức Tài lúc này đều đang chỉ tay chửi bới Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên là bọn họ chưa từng gặp qua loại người nào mà không biết tốt xấu như vậy.
Trịnh Tuyết Dương càng thêm gấp gáp hơn nữa, hệt như một con kiến đang nằm trên cái nồi nóng vậy.
Để đại ca xã hội đen đến đây để xin lỗi mình hay sao hả?
Rốt cuộc thì Bùi Nguyên Minh đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Anh đây là đang muốn tự tìm đường chết hay sao hả?
Trịnh Tuyết Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra, run rẩy gửi một tin nhắn đi cho Thanh Khánh và Thanh Quốc Lai.
Mặc dù cô thật sự không muốn đi nhờ vả người khác, nhưng mà trong tình huống như thế này, nếu không nhờ người nhà họ Thanh ra mặt giải quyết, thì Trịnh Tuyết Dương thực sự sợ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ bị lũ người của anh Thương Dăng đánh chết tại chỗ mất thôi.
Còn về phần anh Thương Dăng, khi mà anh ta nghe được Bùi Nguyên Minh muốn anh ta kêu đại ca đến để đánh gãy chân hắn, hơn nữa còn bắt lão đại của hắn phải cúi đầu đi xin lỗi một con đàn bà.
Lúc này, anh Thương Dăng đã tức đến mức muốn nổ tung cả phổi ra rồi.
"Tao nói cả nhà của mày!" anh Thương Dăng vừa chửi rủa vừa bước tới, một bạt tai nhắm về phía Bùi Nguyên Minh mà tát tới.
"Bốp!"
Giấy tiếp theo, đã thấy Bùi Nguyên Minh trở tay ném một cái, một bạt tai trực tiếp tát thẳng vào mặt của anh Thương Dăng.
"Bang!"
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh nhấc một chân lên đá thẳng vào bụng dưới của Thương Dăng.
"AAAAAAAAAAAA"
Cái tên anh Thương Dăng khi nãy còn đang khí thế hùng hồn, ngay lúc này đây đã hét lên vô cùng thảm thiết, hệt như tiếng của một con heo vừa bị cắt cổ vậy, cả người anh ta quỳ rạp xuống ngay trước mặt của Bùi Nguyên Minh.
"Bốp…"
Bùi Nguyên Minh lại tát thêm một cái vào mặt của Lý Phán Phán, khiến cô ta ngay lập tức cũng ngã rạp xuống đất.
Rất nhanh, cả hai người họ đều đã quỳ rạp xuống ngay trước mặt của Bùi Nguyên Minh. Cảnh tượng này đều khiến những người đang vây quanh xem đều phải choáng váng.
Cái tên ở rể này cũng thật độc ác quá phải không? Anh ta thực sự đã chủ động ra tay đánh cho anh Thương Dăng và người phụ nữ của anh ta đều phải nằm rạp trên mặt đất hay sao hả?
"Tiểu tử thối kia, mày điên rồi sao? Mày dám ra tay với lão đại của bọn tao sao hả? Mày không muốn sống nữa à?"
"Cùng nhau lên đi!"
Ở phía sau, mười mấy tên côn đồ lúc này đang la lối om sòm và xông tới phía anh, trên tay bọn họ còn cầm cả ống thép muốn đập xuống đầu của anh.
Chỉ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đá ra một cước, trực tiếp đá bay cái tên côn đồ đang đứng đầu nhào tới kia.
Sau đó, anh ta chộp lấy cây ống thép trên tay của một tên côn đồ rồi trực tiếp đâm thẳng vào đùi của một tên côn đồ khác.
"Bang, bang, bang-"
"AAAAAA"
Không cần tốn bao nhiêu công sức, những tiếng hét thê thảm cùng lúc phát ra, những tên côn đồ nhỏ bé này đều đã lăn lộn và rên rỉ trên mặt đất rồi.
Tất cả mọi người đều dùng cái ánh mắt không thể tin được mà nhìn Bùi Nguyên Minh, họ đều không ngờ được rằng anh lại có thể đánh đến như vậy.
Trịnh Tuyết Dương cũng ngây người ra cả rồi, cô vẫn luôn sợ Bùi Nguyên Minh sẽ gây ra chuyện, nhưng lại không ngờ được chuyện này đã động trời đến như vậy rồi.
Bùi Nguyên Minh không có giải quyết mâu thuẫn, mà anh vươn tay ra vỗ vỗ vào mặt của anh Thương Dăng, nhàn nhạt nói: "Mau chóng kêu đại ca của mày đến đây đi, tao còn rất bận đấy."
Cả khuôn mặt của anh Thương Dăng đều là oán hận, anh ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh và nói: "Mày có biết lão đại của tao là ai hay không hả? Lão đại của tao là cái người vô cùng nổi danh, tên là Tô Sư Gia đấy! Mày xong đời rồi!"
Nói xong, anh Thương Dăng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi "Lão đại à! Nhanh đến cứu em với!"
Không đợi người bên kia kịp lên tiếng, Bùi Nguyên Minh đã giật lấy điện thoại di động của hắn ta, anh nhàn nhạt nói: "Tô Sư Gia đúng chứ hả? Tao cho mày thời gian là ba phút, nhanh chóng bò qua đây mà xin lỗi!"
Nói xong, Bùi Nguyên Minh liền cúp điện thoại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều vô cùng chấn động.
Điên rồi!
Thằng nhóc này tuyệt đối là bị điên rồi!
Tô Sư Gia là ai cơ hả?
Đó là một ông trùm thực sự của thực sự đấy! So với cái tên côn đồ nhỏ nhoi anh Thương Dăng kia thì đó hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau đấy!
Bùi Nguyên Minh làm như vậy, chính là đang động thủ trên đầu Thái Tuế mà!
- -----------------
"Người đó mới thực sự là đại ca của xã hội đen đấy, là loại người ngửa tay là mây, úp tay là mưa, mày còn dám kêu loại nhân vật lớn này cúi đầu trước mặt mày hay sao hả?"
"Mày chỉ là cái loại ở rể ra ngoài bày sạp bán hàng rong mà thôi, mày đang nghĩ cái gì vậy hả? Mày mà cũng xứng hay sao hả?"
Đám người Lý Đức Tài lúc này đều đang chỉ tay chửi bới Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên là bọn họ chưa từng gặp qua loại người nào mà không biết tốt xấu như vậy.
Trịnh Tuyết Dương càng thêm gấp gáp hơn nữa, hệt như một con kiến đang nằm trên cái nồi nóng vậy.
Để đại ca xã hội đen đến đây để xin lỗi mình hay sao hả?
Rốt cuộc thì Bùi Nguyên Minh đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Anh đây là đang muốn tự tìm đường chết hay sao hả?
Trịnh Tuyết Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra, run rẩy gửi một tin nhắn đi cho Thanh Khánh và Thanh Quốc Lai.
Mặc dù cô thật sự không muốn đi nhờ vả người khác, nhưng mà trong tình huống như thế này, nếu không nhờ người nhà họ Thanh ra mặt giải quyết, thì Trịnh Tuyết Dương thực sự sợ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ bị lũ người của anh Thương Dăng đánh chết tại chỗ mất thôi.
Còn về phần anh Thương Dăng, khi mà anh ta nghe được Bùi Nguyên Minh muốn anh ta kêu đại ca đến để đánh gãy chân hắn, hơn nữa còn bắt lão đại của hắn phải cúi đầu đi xin lỗi một con đàn bà.
Lúc này, anh Thương Dăng đã tức đến mức muốn nổ tung cả phổi ra rồi.
"Tao nói cả nhà của mày!" anh Thương Dăng vừa chửi rủa vừa bước tới, một bạt tai nhắm về phía Bùi Nguyên Minh mà tát tới.
"Bốp!"
Giấy tiếp theo, đã thấy Bùi Nguyên Minh trở tay ném một cái, một bạt tai trực tiếp tát thẳng vào mặt của anh Thương Dăng.
"Bang!"
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh nhấc một chân lên đá thẳng vào bụng dưới của Thương Dăng.
"AAAAAAAAAAAA"
Cái tên anh Thương Dăng khi nãy còn đang khí thế hùng hồn, ngay lúc này đây đã hét lên vô cùng thảm thiết, hệt như tiếng của một con heo vừa bị cắt cổ vậy, cả người anh ta quỳ rạp xuống ngay trước mặt của Bùi Nguyên Minh.
"Bốp…"
Bùi Nguyên Minh lại tát thêm một cái vào mặt của Lý Phán Phán, khiến cô ta ngay lập tức cũng ngã rạp xuống đất.
Rất nhanh, cả hai người họ đều đã quỳ rạp xuống ngay trước mặt của Bùi Nguyên Minh. Cảnh tượng này đều khiến những người đang vây quanh xem đều phải choáng váng.
Cái tên ở rể này cũng thật độc ác quá phải không? Anh ta thực sự đã chủ động ra tay đánh cho anh Thương Dăng và người phụ nữ của anh ta đều phải nằm rạp trên mặt đất hay sao hả?
"Tiểu tử thối kia, mày điên rồi sao? Mày dám ra tay với lão đại của bọn tao sao hả? Mày không muốn sống nữa à?"
"Cùng nhau lên đi!"
Ở phía sau, mười mấy tên côn đồ lúc này đang la lối om sòm và xông tới phía anh, trên tay bọn họ còn cầm cả ống thép muốn đập xuống đầu của anh.
Chỉ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đá ra một cước, trực tiếp đá bay cái tên côn đồ đang đứng đầu nhào tới kia.
Sau đó, anh ta chộp lấy cây ống thép trên tay của một tên côn đồ rồi trực tiếp đâm thẳng vào đùi của một tên côn đồ khác.
"Bang, bang, bang-"
"AAAAAA"
Không cần tốn bao nhiêu công sức, những tiếng hét thê thảm cùng lúc phát ra, những tên côn đồ nhỏ bé này đều đã lăn lộn và rên rỉ trên mặt đất rồi.
Tất cả mọi người đều dùng cái ánh mắt không thể tin được mà nhìn Bùi Nguyên Minh, họ đều không ngờ được rằng anh lại có thể đánh đến như vậy.
Trịnh Tuyết Dương cũng ngây người ra cả rồi, cô vẫn luôn sợ Bùi Nguyên Minh sẽ gây ra chuyện, nhưng lại không ngờ được chuyện này đã động trời đến như vậy rồi.
Bùi Nguyên Minh không có giải quyết mâu thuẫn, mà anh vươn tay ra vỗ vỗ vào mặt của anh Thương Dăng, nhàn nhạt nói: "Mau chóng kêu đại ca của mày đến đây đi, tao còn rất bận đấy."
Cả khuôn mặt của anh Thương Dăng đều là oán hận, anh ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh và nói: "Mày có biết lão đại của tao là ai hay không hả? Lão đại của tao là cái người vô cùng nổi danh, tên là Tô Sư Gia đấy! Mày xong đời rồi!"
Nói xong, anh Thương Dăng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi "Lão đại à! Nhanh đến cứu em với!"
Không đợi người bên kia kịp lên tiếng, Bùi Nguyên Minh đã giật lấy điện thoại di động của hắn ta, anh nhàn nhạt nói: "Tô Sư Gia đúng chứ hả? Tao cho mày thời gian là ba phút, nhanh chóng bò qua đây mà xin lỗi!"
Nói xong, Bùi Nguyên Minh liền cúp điện thoại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều vô cùng chấn động.
Điên rồi!
Thằng nhóc này tuyệt đối là bị điên rồi!
Tô Sư Gia là ai cơ hả?
Đó là một ông trùm thực sự của thực sự đấy! So với cái tên côn đồ nhỏ nhoi anh Thương Dăng kia thì đó hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau đấy!
Bùi Nguyên Minh làm như vậy, chính là đang động thủ trên đầu Thái Tuế mà!
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.