Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 1175
N-H
20/03/2021
Trên xe lúc này có ba mươi người bước xuống.
Những người này đều là người cao to lực lưỡng, hơn nữa đều là khuôn mặt Tây, nhìn giống như một có thể đánh mười, khí thế rất đáng sợ.
Những người này trên tay đều cầm dùi cui điện mà cảnh sát hay dùng, vẻ mặt lạnh lùng.
Bùi Nguyên Minh đậu xe, sau khi xuông xe khóa cửa, mới thản nhiên nhìn đám người kia.
Giữa đám người, Vương Khoan Khắc đi tới, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Cậu nhóc, lá gan của mày thật lớn đó!" "Thấy tụi tao rồi còn dám tiếp tục chạy!?" Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Thừa dịp tâm trạng của tôi bây giờ rất tốt, mau cút khỏi đây, nếu không, nếu không làm phiền vợ tôi nghỉ ngơi, tất cả các người đều sẽ gãy tay gãy chân.
"Ha ha ha...
Lúc này, Vương Khoan Khắc và nhóm côn đồ cười phá lên.
"Bố mày cũng sẽ không nói nhảm với mày nữa, cùng tiến lên phế nó!" Vương Khoan Khắc cười lạnh một tiếng, lập tức liên thấy mấy tên côn đồ cười lạnh xông lên.
"Ầm!" Kết quả, Bùi Nguyên Minh thò tay phải ra, trực tiếp kê vào cố tên côn đồ kia, sau đó hung hăng vật cả người anh ta ngã xuống đất.
"Phốc!" Người này phun ra một ngụm máu tươi, trong máu dường như còn trộn lẫn với nội tạng.
Anh ta hơi co quắp một chút, không có cử động nào.
Một chiêu này này trực tiếp trấn áp lên tất cả mọi người có mặt ở đây.
"Lên! Cùng tiến lên!" "Nó không chết, chúng mày sẽ phải chết!" Vương Khoan Khắc gận giữ hết gầm lên.
Kết quả, Bùi Nguyên Minh tùy ý bước lên, một cước đá bay hai tên côn đồ bên cạnh anh ra ngoài, sau đó, Bùi Nguyên Minh tung cước đạp thẳng vàophần dưới người Vương Khoan Khắc.
"Gào...
Tiếng trứng vỡ phát ra, Vương Khoan Khắc che lấy phần dưới, run rấy co quắp tại chỗ.
Tiếp đó, tất cả ba mươi tên được gọi là côn đồ này đều bị Bùi Nguyên Minh giết chết cú một.
Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả bọn họ đều nằm bất động trên mặt đất.
Tay chân của những người này đã bị phế sạch.
Nhìn cảnh này, Vương Khoan Khắc lại hít một luồng khí lạnh.
Quá mạnh! Người này quá lợi hại! Quả thật giỗng như Chiến Thần trên chiến trường.
Những tên côn đồ này của anh ta đã từng xông pha trên chiến trường, đều là binh lính xuất ngũ, nhưng những người này cộng lại, thế mà không cầm cự được nửa phút sao?
- -----------------
Những người này đều là người cao to lực lưỡng, hơn nữa đều là khuôn mặt Tây, nhìn giống như một có thể đánh mười, khí thế rất đáng sợ.
Những người này trên tay đều cầm dùi cui điện mà cảnh sát hay dùng, vẻ mặt lạnh lùng.
Bùi Nguyên Minh đậu xe, sau khi xuông xe khóa cửa, mới thản nhiên nhìn đám người kia.
Giữa đám người, Vương Khoan Khắc đi tới, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Cậu nhóc, lá gan của mày thật lớn đó!" "Thấy tụi tao rồi còn dám tiếp tục chạy!?" Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Thừa dịp tâm trạng của tôi bây giờ rất tốt, mau cút khỏi đây, nếu không, nếu không làm phiền vợ tôi nghỉ ngơi, tất cả các người đều sẽ gãy tay gãy chân.
"Ha ha ha...
Lúc này, Vương Khoan Khắc và nhóm côn đồ cười phá lên.
"Bố mày cũng sẽ không nói nhảm với mày nữa, cùng tiến lên phế nó!" Vương Khoan Khắc cười lạnh một tiếng, lập tức liên thấy mấy tên côn đồ cười lạnh xông lên.
"Ầm!" Kết quả, Bùi Nguyên Minh thò tay phải ra, trực tiếp kê vào cố tên côn đồ kia, sau đó hung hăng vật cả người anh ta ngã xuống đất.
"Phốc!" Người này phun ra một ngụm máu tươi, trong máu dường như còn trộn lẫn với nội tạng.
Anh ta hơi co quắp một chút, không có cử động nào.
Một chiêu này này trực tiếp trấn áp lên tất cả mọi người có mặt ở đây.
"Lên! Cùng tiến lên!" "Nó không chết, chúng mày sẽ phải chết!" Vương Khoan Khắc gận giữ hết gầm lên.
Kết quả, Bùi Nguyên Minh tùy ý bước lên, một cước đá bay hai tên côn đồ bên cạnh anh ra ngoài, sau đó, Bùi Nguyên Minh tung cước đạp thẳng vàophần dưới người Vương Khoan Khắc.
"Gào...
Tiếng trứng vỡ phát ra, Vương Khoan Khắc che lấy phần dưới, run rấy co quắp tại chỗ.
Tiếp đó, tất cả ba mươi tên được gọi là côn đồ này đều bị Bùi Nguyên Minh giết chết cú một.
Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả bọn họ đều nằm bất động trên mặt đất.
Tay chân của những người này đã bị phế sạch.
Nhìn cảnh này, Vương Khoan Khắc lại hít một luồng khí lạnh.
Quá mạnh! Người này quá lợi hại! Quả thật giỗng như Chiến Thần trên chiến trường.
Những tên côn đồ này của anh ta đã từng xông pha trên chiến trường, đều là binh lính xuất ngũ, nhưng những người này cộng lại, thế mà không cầm cự được nửa phút sao?
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.