Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 1248
N-H
24/03/2021
"Bùi Nguyên Minh, để tôi nói cho anh biết!" "Anh đúng là không biết tốt xấu gì!”
“Chị đây nhìn trúng anh, cho nên mới cho anh một cơ hội.
Anh không những không cảm kích mà còn làm tôi mất hết danh dự?”
"Nhưng có ích gì nữa đâu! Một người có năng lực như tôi đây dù có thế nào vẫn có thể trở thành cao thủ!" "Bây giờ, tôi có đặc quyền quyết định xem em vợ của anh có thể học đại học không!" "Tôi có thể quyết định phần còn lại của cuộc đời cô ta chỉ trong một lời nói!" "Thậm chí, tôi cũng có thể hủy hoại cô ta chỉ bằng một câu nói của mình!" Lâm Sa Sa nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt trịch thượng vô cùng. Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: "Chỉ dựa vào tài trí của cô thì sẽ có ngày bị kéo xuống dưới thôi, mấy năm sau cô sẽ già đi, liệu cô còn có thể ngồi ở vị trí này nữa không.
Nếu vẫn còn thì tới lúc đó hãng đến rồi tự hào trước mặt tôi một lần nữa”
Bùi Nguyên Minh làm sao có thể không nhìn ra Lâm Sa Sa này cặp kè với mấy lão già trung niên được. "Hừ! Thật sao? Đã nhiêu năm rồi, tôi không phải từng bước thăng chức sao! Tôi còn nói cho anh biết, tôi sẽ sớm là chủ nhiệm khoa của đại học thủ đô thôi!" "Đến lúc đó, tôi sẽ nắm chắc nhiều tài nguyên hơn, tôi sẽ quen biết những người đàn ông đẳng cấp hơn, không phải là người rác rưởi như anh!" Lâm Sa Sa vẻ mặt đắc thắng.
Cô ta không những không xấu hổ vì bản thân phát triển sự nghiệp bằng cách lên giường với người khác, mà còn ra vẻ rất đỗi tự hào. Bùi Nguyên Minh cười đầy ẩn ý, nói: "Trưởng khoa giảng dạy đại học thủ đô? Đừng ôm mộng nữa, cô sẽ không bao giờ ngồi vào được vị trí này đâu”
Lâm Sa Sa cười chế nhạo: "Anh cho rằng mình vẫn còn giàu có lắm à? Anh chỉ là một đứa ở rể, anh có thể làm gì được tôi?" "Mà anh có thể yên tâm, anh không có cơ hội trả thù tôi đâu!" "Lân này gặp mặt, tôi nhất định sẽ xử anh! Anh hãy chờ đấy!" Lâm Sa Sa đắc thắng, sau đó xoay người rời đi. Tuy nhiên, cô ta không rời khỏi Dương Thành nhanh chóng như vậy đâu, thay vào đó, dựa vào thân phận là giáo viên của văn phòng tuyển sinh của Đại học thủ đô mà cô ta bắt đầu đến thăm cộng đồng giáo dục ở Dương Thành. Bao gồm cả Vương Thái Hợp, người thứ hai phụ trách hệ thống giáo dục ở Dương Thành, Châu Kiến Bình, người phụ trách số một trong hệ thống giáo dục, Tiền Đổng Trác và một số người khác là mục tiêu của cô ta. Khi gặp những ông già này, cô ta như thường lệ để lại danh thiếp thơm phức của mình, đây là điều mà cô ta làm không phải lân một lần hai. Còn câu chuyện có thể xảy ra cho cả hai bên hay không thì còn tùy thuộc vào việc có đủ lợi ích hay không.
“Chị đây nhìn trúng anh, cho nên mới cho anh một cơ hội.
Anh không những không cảm kích mà còn làm tôi mất hết danh dự?”
"Nhưng có ích gì nữa đâu! Một người có năng lực như tôi đây dù có thế nào vẫn có thể trở thành cao thủ!" "Bây giờ, tôi có đặc quyền quyết định xem em vợ của anh có thể học đại học không!" "Tôi có thể quyết định phần còn lại của cuộc đời cô ta chỉ trong một lời nói!" "Thậm chí, tôi cũng có thể hủy hoại cô ta chỉ bằng một câu nói của mình!" Lâm Sa Sa nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt trịch thượng vô cùng. Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: "Chỉ dựa vào tài trí của cô thì sẽ có ngày bị kéo xuống dưới thôi, mấy năm sau cô sẽ già đi, liệu cô còn có thể ngồi ở vị trí này nữa không.
Nếu vẫn còn thì tới lúc đó hãng đến rồi tự hào trước mặt tôi một lần nữa”
Bùi Nguyên Minh làm sao có thể không nhìn ra Lâm Sa Sa này cặp kè với mấy lão già trung niên được. "Hừ! Thật sao? Đã nhiêu năm rồi, tôi không phải từng bước thăng chức sao! Tôi còn nói cho anh biết, tôi sẽ sớm là chủ nhiệm khoa của đại học thủ đô thôi!" "Đến lúc đó, tôi sẽ nắm chắc nhiều tài nguyên hơn, tôi sẽ quen biết những người đàn ông đẳng cấp hơn, không phải là người rác rưởi như anh!" Lâm Sa Sa vẻ mặt đắc thắng.
Cô ta không những không xấu hổ vì bản thân phát triển sự nghiệp bằng cách lên giường với người khác, mà còn ra vẻ rất đỗi tự hào. Bùi Nguyên Minh cười đầy ẩn ý, nói: "Trưởng khoa giảng dạy đại học thủ đô? Đừng ôm mộng nữa, cô sẽ không bao giờ ngồi vào được vị trí này đâu”
Lâm Sa Sa cười chế nhạo: "Anh cho rằng mình vẫn còn giàu có lắm à? Anh chỉ là một đứa ở rể, anh có thể làm gì được tôi?" "Mà anh có thể yên tâm, anh không có cơ hội trả thù tôi đâu!" "Lân này gặp mặt, tôi nhất định sẽ xử anh! Anh hãy chờ đấy!" Lâm Sa Sa đắc thắng, sau đó xoay người rời đi. Tuy nhiên, cô ta không rời khỏi Dương Thành nhanh chóng như vậy đâu, thay vào đó, dựa vào thân phận là giáo viên của văn phòng tuyển sinh của Đại học thủ đô mà cô ta bắt đầu đến thăm cộng đồng giáo dục ở Dương Thành. Bao gồm cả Vương Thái Hợp, người thứ hai phụ trách hệ thống giáo dục ở Dương Thành, Châu Kiến Bình, người phụ trách số một trong hệ thống giáo dục, Tiền Đổng Trác và một số người khác là mục tiêu của cô ta. Khi gặp những ông già này, cô ta như thường lệ để lại danh thiếp thơm phức của mình, đây là điều mà cô ta làm không phải lân một lần hai. Còn câu chuyện có thể xảy ra cho cả hai bên hay không thì còn tùy thuộc vào việc có đủ lợi ích hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.