Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 913
N-H
10/03/2021
Sau một lúc, một người đàn ông mặc vest bước nhanh đến chỗ Tô Đức Thẳng, thấp giọng nói: "Thế Tử, đã điều tra sơ qua rồi." "Xe của người đàn ông này để dưới danh nghĩa một tập đoàn lớn, người đăng ký là một phụ nữ, cho nên xe của anh ta có khả năng là được thuê "Sau đó, căn cứ theo tên của anh ta thì tra ra anh ta là một người ở r." "Về phần những tư liệu khác, e rằng phải đợi đến ngày mai." Sau khi Tô Đức Thắng nghe mấy lời này thì bật cười: "Một thắng ở rể đi thuê xe, vậy mà dám chạy đến đây tranh phụ nữ với tôi sao?" "Không cần điều tra nữa, loại người này không cần lãng phí thời gian.
Trong lúc nói chuyện, Tô Đức Thắng mở cửa phòng bao ở tầng hai, đi đến chỗ Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân đang ăn. "Bốp!"
Một xấp tiền giấy đủ màu sắc đột nhiên đập xuống bàn ăn của Bùi Nguyên Minh, canh rau bắn tung tóe, dính đầy lên quần áo của anh.
Bùi Nguyên Minh theo bản năng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Đức Thắng lạnh lùng nói: "Họ Bùi kia, tôi đã tra rõ ra thân phận của cậu rõ ràng rồi, cậu là cái thá gì, tôi biết rất rõ!" "Cầm ba mươi lăm triệu này, lập tức cút đi cho tôi!" Bùi Nguyên Minh thản nhiên đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Bàn đồ ăn này là người đẹp mời tôi, là vật vô giá. Anh phá bàn đồ ăn này thì anh phải bồi thường tiền."
Tô Đức Thắng nở nụ cười, ngay sau đó, anh ta giơ tay lên, toàn bộ nhà hàng quán bar trở nên yên tĩnh, tất cả âm thanh đều đột ngột dừng lại. "Chuyện gì xảy ra vậy?" "Chúng tôi đến đây là vì bầu không khí, các anh làm gì vậy?" "Có tin là chúng tôi không trả tiền hay không?" Trong nháy mắt có rất nhiều khách xung quanh tức giận bất mãn. "Những người nào có ý kiến thì cút ra đây cho tôi." Tô Đức Thắng lạnh lùng nói.
Nhưng khi những vị khách này nhìn thấy Tô Đức Thắng, trong nháy mắt đều câm như hến, không dám nói gì nữa. "Thế Tử Thắng, là anh sao! Xin lỗi, là tôi lắm miệng!" "Nếu Thế Tử Thắng muốn làm chuyện gì, thì mau bật đèn lên "Chúng tôi sẽ giúp Thể Tử Thắng một tay!" Rất hiển nhiên là ở đây có rất nhiều người biết Tô Đức Thắng.
Hơn nữa, vị Tô Đức Thắng này khi làm việc hơn phân nửa là chẳng kiêng kỵ gì, nếu không những người này sẽ không sợ anh ta như vậy. "Bốp bốp bốp!"
Bùi Nguyên Minh ngồi trên ghế, vỗ nhẹ hai tay nói: "Thật là uy phong lẫm lẫm, thật là hung ác."
Lời chế giễu của Bùi Nguyên Minh không những không làm cho Tô Đức Thắng tức giận mà ngược lại anh ta còn mỉm cười đắc ý. "Họ Bùi kia, lúc này mà anh còn giả bộ ở trước mặt tôi sao? Có tin hay không, một chút nữa tôi sai người đến đập nát chiếc xe thuê của anh, đến lúc đó chỉ sợ dù anh có đi làm trai bao cũng không bò dậy nổi đâu!" "Xin cứ tự nhiên, nhưng bàn thức ăn vừa rồi là ba trăm năm mươi tỷ, chiếc ô tô cũng ba trăm năm mươi tỷ. Chỉ cần anh lấy tiền ra được thì tôi không sao cả." Bùi Nguyên Minh nói.
Anh đang định tìm cơ hội gây phiền phức cho nhà họ Tô, nhưng không ngờ con trai nhà họ Tô lại tự mình nhảy ra đây. Chỉ có thể nói là anh ta tự buộc dây treo mình, ngại mình sống đi!" quá lâu! "Lại là ba trăm năm mươi tỷ!?" Tô Đức Thắng cười lạnh nói: "Anh là cái thá gì? Đừng tưởng rằng tôi không biết thân phận của anh. Không phải chỉ là một thằng đi ở rể sao? Còn giả bộ trước mặt tôi?"
Lý Tuyết Vân nghe hết câu thì cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Vẻ mặt khó có thể tin được.
Bùi Nguyên Minh thật sự là người đi ở rể sao? Nhưng lúc trước anh lợi hại như vậy, có năng lực lớn như vậy, chẳng lẽ đều là mượn người từ mối quan hệ của vợ mình sao?
Giờ phút này trong lòng Lý Tuyết Vân không biết có cảm giác gì, bản thân coi trọng một người đàn ông nhưng người đó lại là một phế vật ăn bám vợ?
Trong lúc nói chuyện, Tô Đức Thắng mở cửa phòng bao ở tầng hai, đi đến chỗ Bùi Nguyên Minh và Lý Tuyết Vân đang ăn. "Bốp!"
Một xấp tiền giấy đủ màu sắc đột nhiên đập xuống bàn ăn của Bùi Nguyên Minh, canh rau bắn tung tóe, dính đầy lên quần áo của anh.
Bùi Nguyên Minh theo bản năng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Đức Thắng lạnh lùng nói: "Họ Bùi kia, tôi đã tra rõ ra thân phận của cậu rõ ràng rồi, cậu là cái thá gì, tôi biết rất rõ!" "Cầm ba mươi lăm triệu này, lập tức cút đi cho tôi!" Bùi Nguyên Minh thản nhiên đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Bàn đồ ăn này là người đẹp mời tôi, là vật vô giá. Anh phá bàn đồ ăn này thì anh phải bồi thường tiền."
Tô Đức Thắng nở nụ cười, ngay sau đó, anh ta giơ tay lên, toàn bộ nhà hàng quán bar trở nên yên tĩnh, tất cả âm thanh đều đột ngột dừng lại. "Chuyện gì xảy ra vậy?" "Chúng tôi đến đây là vì bầu không khí, các anh làm gì vậy?" "Có tin là chúng tôi không trả tiền hay không?" Trong nháy mắt có rất nhiều khách xung quanh tức giận bất mãn. "Những người nào có ý kiến thì cút ra đây cho tôi." Tô Đức Thắng lạnh lùng nói.
Nhưng khi những vị khách này nhìn thấy Tô Đức Thắng, trong nháy mắt đều câm như hến, không dám nói gì nữa. "Thế Tử Thắng, là anh sao! Xin lỗi, là tôi lắm miệng!" "Nếu Thế Tử Thắng muốn làm chuyện gì, thì mau bật đèn lên "Chúng tôi sẽ giúp Thể Tử Thắng một tay!" Rất hiển nhiên là ở đây có rất nhiều người biết Tô Đức Thắng.
Hơn nữa, vị Tô Đức Thắng này khi làm việc hơn phân nửa là chẳng kiêng kỵ gì, nếu không những người này sẽ không sợ anh ta như vậy. "Bốp bốp bốp!"
Bùi Nguyên Minh ngồi trên ghế, vỗ nhẹ hai tay nói: "Thật là uy phong lẫm lẫm, thật là hung ác."
Lời chế giễu của Bùi Nguyên Minh không những không làm cho Tô Đức Thắng tức giận mà ngược lại anh ta còn mỉm cười đắc ý. "Họ Bùi kia, lúc này mà anh còn giả bộ ở trước mặt tôi sao? Có tin hay không, một chút nữa tôi sai người đến đập nát chiếc xe thuê của anh, đến lúc đó chỉ sợ dù anh có đi làm trai bao cũng không bò dậy nổi đâu!" "Xin cứ tự nhiên, nhưng bàn thức ăn vừa rồi là ba trăm năm mươi tỷ, chiếc ô tô cũng ba trăm năm mươi tỷ. Chỉ cần anh lấy tiền ra được thì tôi không sao cả." Bùi Nguyên Minh nói.
Anh đang định tìm cơ hội gây phiền phức cho nhà họ Tô, nhưng không ngờ con trai nhà họ Tô lại tự mình nhảy ra đây. Chỉ có thể nói là anh ta tự buộc dây treo mình, ngại mình sống đi!" quá lâu! "Lại là ba trăm năm mươi tỷ!?" Tô Đức Thắng cười lạnh nói: "Anh là cái thá gì? Đừng tưởng rằng tôi không biết thân phận của anh. Không phải chỉ là một thằng đi ở rể sao? Còn giả bộ trước mặt tôi?"
Lý Tuyết Vân nghe hết câu thì cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Vẻ mặt khó có thể tin được.
Bùi Nguyên Minh thật sự là người đi ở rể sao? Nhưng lúc trước anh lợi hại như vậy, có năng lực lớn như vậy, chẳng lẽ đều là mượn người từ mối quan hệ của vợ mình sao?
Giờ phút này trong lòng Lý Tuyết Vân không biết có cảm giác gì, bản thân coi trọng một người đàn ông nhưng người đó lại là một phế vật ăn bám vợ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.