Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 951
N-H
10/03/2021
Trong miệng của Việt Thế Long ở đầu dây
bên kia đăng chát, ông ta im lặng rất lâu sau rôi
mới lên tiếng: “Nếu ông đã nói là phải canh giữ
bên ngoài cho người kia thì phải canh giữ thật tốt
vào cho tôi. Tổng giáo đầu đang làm việc, ông cứ
coi như mình là người mù, không thây cái gì cả,
không biết rõ cái gì, hiểu chưa? Còn chuyện áp
lực từ nhà họ Tô thì tôi sẽ chống thay cho ông!”
“Ông Huy à, chuyện này đã lớn lắm rồi, hai
người chúng ta đứng ở trung tâm lốc xoáy, không
cẩn thận chút là phải chịu kết cục phơi thây, ông
không được lơ là nghe chưa!”
“Vâng!”
Lâm Gia Huy nặng nề lên tiếng rôi cúp điện
thoại. Vào ngay lúc này, ông ta đã muốn vạch rõ
ranh giới với nhà họ Tô. Nhà họ Tô các người đỉnh
thật đấy, ngay cả tổng giáo đầu mà cũng dám
trêu chọc, còn bảo đồn cảnh sát Dương Thành
bọn tôi đến bắt tổng giáo đầu nữa chứ.
Các người đừng hài hước như thế được
không?
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh rời khỏi biệt
thự, anh di chuyển về phía khu du lịch Bạch Vân
một cách nhanh chóng. Chỉ hơn mười phút là anh
đã đến công trường làm việc.
Ở cửa công trường, có mười tên côn đồ đã tụ
tập ở đó, người của Lão Cửu từng xuất hiện trước
cửa công trường rồi, nhưng còn chưa bước qua
cửa đã bị người ta đánh gãy tay chân rồi ném qua
một bên. Sau lưng những tên côn đồ này có một
chiếc Mercedes-Benz cỡ G lớn, người đàn ông
ngôi trong xe hết sức âm hiểm, đó chính là Thế
Tử nhà họ Tô, Tô Đức Thắng!
Tô Đức Thắng đi đến trước mặt đám người
kia, vỗ tay mấy cái rồi nói: “Tổng giám đốc Dương,
cô còn chưa chịu ra à? Cô em gái đáng yêu của
cô đang nằm trong tay tôi rôi, nếu cô không tin thì
tự nhìn xem đi!”
Tô Đức Thắng vừa nói thằng lây một chiếc
điện thoại di động ra, ném về phía trước. Có vài
người trong công trường đi đến, người đi đầu tiên
chính là Trịnh Tuyết Dương, trừ cô ra còn có vài
người của tập đoàn Thiện Nhân.
Khi Trịnh Tuyết Dương nhặt điện thoại di
động lên xem vài lần, cả người cô lập tức run rẩy
kịch liệt. Trong hình, Trịnh Khánh Vân đang bị
mấy tên lưu manh đánh đập bằng gậy gộc, tuy là
Trịnh Khánh Vân không kêu la thảm thiết nhưng
mỗi một gậy đều có thể khiến Trịnh Tuyết Dương
đau lòng như cắt.
bên kia đăng chát, ông ta im lặng rất lâu sau rôi
mới lên tiếng: “Nếu ông đã nói là phải canh giữ
bên ngoài cho người kia thì phải canh giữ thật tốt
vào cho tôi. Tổng giáo đầu đang làm việc, ông cứ
coi như mình là người mù, không thây cái gì cả,
không biết rõ cái gì, hiểu chưa? Còn chuyện áp
lực từ nhà họ Tô thì tôi sẽ chống thay cho ông!”
“Ông Huy à, chuyện này đã lớn lắm rồi, hai
người chúng ta đứng ở trung tâm lốc xoáy, không
cẩn thận chút là phải chịu kết cục phơi thây, ông
không được lơ là nghe chưa!”
“Vâng!”
Lâm Gia Huy nặng nề lên tiếng rôi cúp điện
thoại. Vào ngay lúc này, ông ta đã muốn vạch rõ
ranh giới với nhà họ Tô. Nhà họ Tô các người đỉnh
thật đấy, ngay cả tổng giáo đầu mà cũng dám
trêu chọc, còn bảo đồn cảnh sát Dương Thành
bọn tôi đến bắt tổng giáo đầu nữa chứ.
Các người đừng hài hước như thế được
không?
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh rời khỏi biệt
thự, anh di chuyển về phía khu du lịch Bạch Vân
một cách nhanh chóng. Chỉ hơn mười phút là anh
đã đến công trường làm việc.
Ở cửa công trường, có mười tên côn đồ đã tụ
tập ở đó, người của Lão Cửu từng xuất hiện trước
cửa công trường rồi, nhưng còn chưa bước qua
cửa đã bị người ta đánh gãy tay chân rồi ném qua
một bên. Sau lưng những tên côn đồ này có một
chiếc Mercedes-Benz cỡ G lớn, người đàn ông
ngôi trong xe hết sức âm hiểm, đó chính là Thế
Tử nhà họ Tô, Tô Đức Thắng!
Tô Đức Thắng đi đến trước mặt đám người
kia, vỗ tay mấy cái rồi nói: “Tổng giám đốc Dương,
cô còn chưa chịu ra à? Cô em gái đáng yêu của
cô đang nằm trong tay tôi rôi, nếu cô không tin thì
tự nhìn xem đi!”
Tô Đức Thắng vừa nói thằng lây một chiếc
điện thoại di động ra, ném về phía trước. Có vài
người trong công trường đi đến, người đi đầu tiên
chính là Trịnh Tuyết Dương, trừ cô ra còn có vài
người của tập đoàn Thiện Nhân.
Khi Trịnh Tuyết Dương nhặt điện thoại di
động lên xem vài lần, cả người cô lập tức run rẩy
kịch liệt. Trong hình, Trịnh Khánh Vân đang bị
mấy tên lưu manh đánh đập bằng gậy gộc, tuy là
Trịnh Khánh Vân không kêu la thảm thiết nhưng
mỗi một gậy đều có thể khiến Trịnh Tuyết Dương
đau lòng như cắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.