Chàng Rể Quyền Thế (Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Chương 1082: Mày muốn chết hả? "A!"
N-H
15/03/2021
Hạ Vân bị đau, nhịn không được mà kêu lên. Lúc này nước mắt của cô ta đều đã trào ra.
Trong lòng của cô ta chỉ còn thấy sự tuyệt vọng.
Cô ta không có nghĩ rằng La Hàn Trạc lại có thể không biết xấu hổ đến mức này. Anh ta đúng là một tên cặn bã, ngay cả loại chuyện như thế này mà anh ta cũng có thể làm ra được.
Vậy là tiêu rồi!
Lần này thực sự là tiêu thật rồi!
Bây giờ, Hạ Vân chỉ muốn nhảy lầu tự tử, dù sao cô ta cũng thà chết chứ không muốn phải chịu đựng nỗi nhục nhã như thế này. La Hàn Trạc nhanh chóng cởi quần áo của cô ta ra, sau đó cầm mấy viên thuốc và nuốt hết chúng.
Chẳng bao lâu sau, anh ta đã cảm nhận được những sự thay đổi bên trong mình, cười toe toét nói: "Cục cưng nhỏ, anh sẽ cho em biết thế nào là một người đàn ông đích thực." "Âm!"
Ngay lúc La Hàn Trạc đang định nhào lên giường, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng động rất lớn. Cửa phòng vốn đã được khóa chặt rồi, giờ lại bị người khác dùng một cú đạp mà bị tung ra.
La Hàn Trạc, Tôn Vũ Đạt và những kẻ khác đều bị giật mình. Sau đó bọn họ đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Bùi Nguyên Minh. "Mày là ai? Mày không biết đây là một nơi riêng tư hay sao?" La
Hàn Trạc là kẻ đầu tiên lên tiếng với giọng nói đầy giận dữ.
Nếu như anh ta không uống thuốc, có lẽ còn có thể còn lại một chút bình tĩnh để nhìn sắc mặt của Bùi Nguyên Minh, nhưng vào lúc này vì tác dụng của thuốc trong người, cho nên anh ta cũng không để ý gì đến việc này. Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net
Bây giờ anh ta như thể đã được lên dây cót rồi, không bộc phát không được. Nhưng đột nhiên lại có người dám đến quấy rầy anh ta vào lúc này, đúng là đang muốn đi tìm cái chết đây mà. Khuôn mặt Tôn Vũ Đạt đã trở nên dữ tợn, lạnh lùng nói: "Các anh em, tóm thắng nhóc này phế đi! Cũng không biết là từ bãi rác nào chạy ra. Xem TV nhiều quá, rồi học đòi đi làm anh hùng cứu người đẹp hả? Nghĩ cái gì vậy chứ?"
Theo lệnh của Tôn Vũ Đạt, mấy tên côn đồ đều nhanh chóng xông về phía Bùi Nguyên Minh.
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lẽo đến cực điểm, một hơi thở chết chóc nhàn nhạt từ trong cơ thể anh lan ra. "Bốp.
Anh đá một cú ra, khiến cho tên côn đồ trực tiếp bay ra xa hơn mười mét, đập vào tường. Lúc rơi xuống đất, cả người còn không ngừng run rẩy, phía dưới cơ thể đều là máu tươi. "Bốp!"
Bùi Nguyên Minh tiện tay cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên mặt bàn, đập thắng vào mặt tên côn đồ tiếp theo. Sau khi bị đập vào mặt, anh ta lập tức nằm sấp trên mặt đất, ngay cả sức mà lăn lộn cũng không có.
Hai tên côn đồ cuối cùng vừa xông lên, Bùi Nguyên Minh lập tức đá thêm một cú nữa vào con dao rọc giấy nằm trên mặt đất. Trong vài giây tiếp theo, cả hai tên côn đồ này đều lộ ra vẻ mặt khó tin, sau đó ôm cổ họng mà chậm rãi quỳ trên mặt đất. Ở những ngón tay của bọn họ, có máu tươi không ngừng chảy ra.
Cảnh tượng này thực sự làm cho những người ở đây phát sợ. Không ai có thể tưởng tượng rằng kỹ năng của Bùi Nguyên Minh lại đáng sợ đến như vậy. Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Đối với anh, đám người cặn bã này chỉ như mấy con gà mà thôi. "Mày muốn chết hả?"
Đột nhiên Tôn Vũ Đạt lấy ra một khẩu súng giảm thanh, chỉ vào người Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt dữ tợn.
Anh ta bước nhanh về phía trước, dí thắng súng lên trán Bùi
Nguyên Minh, tức giận quát: "Tao đang hỏi mày đấy, thắng nhãi ranh này! Không phải mày giỏi đánh nhau lắm sao? Đến đây đi! Mày thử đánh tao xem nào!"
Một giây sau, Tôn Vũ Đạt định bóp cò.
Nhưng ngay lúc cậu ta đang định ra tay, lại phát hiện tay phải của Bùi Nguyên Minh đã nắm chặt cổ tay của cậu ta, sau đó lập tức nghe thấy một tiếng răng rắc, cổ tay của Tôn Vũ Đạt lập tức bị bẻ gãy.
Súng rơi vào trong tay của Bùi Nguyên Minh, anh không thèm nhìn, mà ngẫu hứng nổ hai phát súng. "Bằng bằng... "
Tiếng động nhè nhẹ phát ra, hai lần bắn này có độ chính xác vô cùng cao, đã xuyên đúng vào hai quả trứng của Tôn Vũ Đạt.
Tôn Vũ Đạt hét lên một tiếng kêu vừa thảm thiết lại còn thê lương hơn cả con lợn bị cắt tiết, lúc này cậu ta đang lăn lộn trên mặt đất.
Điều này thậm chí còn khiến cho cậu ta khó chịu hơn cả việc bị giết chết, bởi vì từ ngày hôm nay trở đi, cậu ta đã không còn là một người đàn ông thực sự nữa rồi.
La Hàn Trạc nhìn thấy cảnh tượng này lập tức bị dọa thành ngơ ngác. Cả người của anh ta cứng đờ, nửa bước chân cũng không thể đi được, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Trong lòng của cô ta chỉ còn thấy sự tuyệt vọng.
Cô ta không có nghĩ rằng La Hàn Trạc lại có thể không biết xấu hổ đến mức này. Anh ta đúng là một tên cặn bã, ngay cả loại chuyện như thế này mà anh ta cũng có thể làm ra được.
Vậy là tiêu rồi!
Lần này thực sự là tiêu thật rồi!
Bây giờ, Hạ Vân chỉ muốn nhảy lầu tự tử, dù sao cô ta cũng thà chết chứ không muốn phải chịu đựng nỗi nhục nhã như thế này. La Hàn Trạc nhanh chóng cởi quần áo của cô ta ra, sau đó cầm mấy viên thuốc và nuốt hết chúng.
Chẳng bao lâu sau, anh ta đã cảm nhận được những sự thay đổi bên trong mình, cười toe toét nói: "Cục cưng nhỏ, anh sẽ cho em biết thế nào là một người đàn ông đích thực." "Âm!"
Ngay lúc La Hàn Trạc đang định nhào lên giường, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng động rất lớn. Cửa phòng vốn đã được khóa chặt rồi, giờ lại bị người khác dùng một cú đạp mà bị tung ra.
La Hàn Trạc, Tôn Vũ Đạt và những kẻ khác đều bị giật mình. Sau đó bọn họ đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Bùi Nguyên Minh. "Mày là ai? Mày không biết đây là một nơi riêng tư hay sao?" La
Hàn Trạc là kẻ đầu tiên lên tiếng với giọng nói đầy giận dữ.
Nếu như anh ta không uống thuốc, có lẽ còn có thể còn lại một chút bình tĩnh để nhìn sắc mặt của Bùi Nguyên Minh, nhưng vào lúc này vì tác dụng của thuốc trong người, cho nên anh ta cũng không để ý gì đến việc này. Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net
Bây giờ anh ta như thể đã được lên dây cót rồi, không bộc phát không được. Nhưng đột nhiên lại có người dám đến quấy rầy anh ta vào lúc này, đúng là đang muốn đi tìm cái chết đây mà. Khuôn mặt Tôn Vũ Đạt đã trở nên dữ tợn, lạnh lùng nói: "Các anh em, tóm thắng nhóc này phế đi! Cũng không biết là từ bãi rác nào chạy ra. Xem TV nhiều quá, rồi học đòi đi làm anh hùng cứu người đẹp hả? Nghĩ cái gì vậy chứ?"
Theo lệnh của Tôn Vũ Đạt, mấy tên côn đồ đều nhanh chóng xông về phía Bùi Nguyên Minh.
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lẽo đến cực điểm, một hơi thở chết chóc nhàn nhạt từ trong cơ thể anh lan ra. "Bốp.
Anh đá một cú ra, khiến cho tên côn đồ trực tiếp bay ra xa hơn mười mét, đập vào tường. Lúc rơi xuống đất, cả người còn không ngừng run rẩy, phía dưới cơ thể đều là máu tươi. "Bốp!"
Bùi Nguyên Minh tiện tay cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên mặt bàn, đập thắng vào mặt tên côn đồ tiếp theo. Sau khi bị đập vào mặt, anh ta lập tức nằm sấp trên mặt đất, ngay cả sức mà lăn lộn cũng không có.
Hai tên côn đồ cuối cùng vừa xông lên, Bùi Nguyên Minh lập tức đá thêm một cú nữa vào con dao rọc giấy nằm trên mặt đất. Trong vài giây tiếp theo, cả hai tên côn đồ này đều lộ ra vẻ mặt khó tin, sau đó ôm cổ họng mà chậm rãi quỳ trên mặt đất. Ở những ngón tay của bọn họ, có máu tươi không ngừng chảy ra.
Cảnh tượng này thực sự làm cho những người ở đây phát sợ. Không ai có thể tưởng tượng rằng kỹ năng của Bùi Nguyên Minh lại đáng sợ đến như vậy. Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Đối với anh, đám người cặn bã này chỉ như mấy con gà mà thôi. "Mày muốn chết hả?"
Đột nhiên Tôn Vũ Đạt lấy ra một khẩu súng giảm thanh, chỉ vào người Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt dữ tợn.
Anh ta bước nhanh về phía trước, dí thắng súng lên trán Bùi
Nguyên Minh, tức giận quát: "Tao đang hỏi mày đấy, thắng nhãi ranh này! Không phải mày giỏi đánh nhau lắm sao? Đến đây đi! Mày thử đánh tao xem nào!"
Một giây sau, Tôn Vũ Đạt định bóp cò.
Nhưng ngay lúc cậu ta đang định ra tay, lại phát hiện tay phải của Bùi Nguyên Minh đã nắm chặt cổ tay của cậu ta, sau đó lập tức nghe thấy một tiếng răng rắc, cổ tay của Tôn Vũ Đạt lập tức bị bẻ gãy.
Súng rơi vào trong tay của Bùi Nguyên Minh, anh không thèm nhìn, mà ngẫu hứng nổ hai phát súng. "Bằng bằng... "
Tiếng động nhè nhẹ phát ra, hai lần bắn này có độ chính xác vô cùng cao, đã xuyên đúng vào hai quả trứng của Tôn Vũ Đạt.
Tôn Vũ Đạt hét lên một tiếng kêu vừa thảm thiết lại còn thê lương hơn cả con lợn bị cắt tiết, lúc này cậu ta đang lăn lộn trên mặt đất.
Điều này thậm chí còn khiến cho cậu ta khó chịu hơn cả việc bị giết chết, bởi vì từ ngày hôm nay trở đi, cậu ta đã không còn là một người đàn ông thực sự nữa rồi.
La Hàn Trạc nhìn thấy cảnh tượng này lập tức bị dọa thành ngơ ngác. Cả người của anh ta cứng đờ, nửa bước chân cũng không thể đi được, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.