Chương 426
Dạ Cầm
05/08/2021
Người nhà họ Lâm ở cách đó không xa đêu nhìn thây toàn bộ cảnh tượng này.
Khóe miệng nhéch lên, trong mắt hiện lên vẻ tự hào.
“Có lẽ cả đời của Lâm thần y đó cũng không thể đạt đến độ cao như vậy.” Lâm Tung mỉm cười nói.
“Anh ta chưa bao giờ biết rõ bản thân mình đang ở vị trí nào. Cuối cùng anh ta cũng không biết rõ bản thân rốt cuộc là mấy cân máy lượng. Nhưng khi đến Yến Kinh, anh ta sẽ có thể nhận thức rõ thực tế.” Lâm Ngữ Yên lắc đầu, Sải bước đi về phía trước.
Nhưng mà chính vào lúc này …
Úc!
Một tiếng động lạ phát ra.
Mọi người khẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy ông cụ vừa nãy.
còn chạy bộ đột nhiên ngã thẳng xuống đất, bất động.
Đứa cháu trai đứng bên cạnh sững sờ một lúc, sau đó mới phát ra tiếng gào thét thấu tâm can: “Ông nội !II”
Những người xung quanh đều hoảng hốt.
“Ông cụ đó có chuyện gì vậy?”
“Không lẽ mắc bệnh sao?”
“Mau, mau gọi xe cấp cứu!”
Người tại địa điểm tham quan lần lượt hét lên, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
“Cô Ngữ Yên, chúng ta có ra tay không?” Một người nhà họ Lâm hỏi.
Hầu hết người nhà họ Lâm đều biết chút y thuật, dù sao thì y thuật của Lâm Thị cũng vô cùng nỏi tiếng.
Nhưng Lâm Ngữ Yên hiển nhiên không có hứng thú với chuyện này.
“Sống chết có số, phú quý tại trời, đừng nhiều chuyện, đi thôi, sau khi tham quan xong địa điểm tiếp theo, tôi cũng phải quay về Yến Kinh.” Lâm Ngữ Yên nói.
“Được rồi.”
Người nhà họ Lâm gật đầu rồi cùng Lâm Ngữ Yên rời đi.
Tuy nhiên, ngay khi mấy người vừa bước ra khỏi địa điểm tham quan, liền nhìn thấy những chiếc xe cấp cứu nối đuôi nhau chạy trên đường phô.
“Xe cấp cứu của Giang Thành đến nhanh quá.”
“Bọn họ dường như không phải đến đây.”
Hai người nhà họ Lâm đang nói chuyện.
Lâm Ngữ Yên khẽ cau mày, trực tiếp lên xe lái về hướng địa điểm tham quan tiếp theo.
Nhưng khi xe đang chạy, mọi người phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Trên đường đi …lại xuất hiện rất nhiều người ngắt xỉu.
Một số được đưa vào xe cấp cứu, một số được nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Trên đường phố khắp nơi đều là tiếng la hét và kêu cứu.
Toàn bộ Giang Thành lúc này thực sự trở nên hỗn loạn.
“Đây là… xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Ngữ Yên sững sờ.
Lâm Ngữ Yên ngưng trọng nhìn tất cả những chuyện này, đột nhiên trở nên bắt an.
Không hiểu vì sao, cô ta cảm thấy chuyện có chút gì đó không ổn.
“Cô Ngữ Yên, mọi chuyện dường như có chút kỳ lạ, sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người ngất xìu như vậy? Bọn họ mắc bệnh gì vậy?” Lâm Tùng cẩn thận dè dặt hỏi.
“Bệnh gì thì có liên quan đến chúng ta sao? Cậu lo lắng cái gì?” Lâm Vũ Hào hừ nói.
Lâm Tùng rụt cổ không nói gì.
Nhưng vào lúc này, Lâm Ngữ Yên đột nhiên nói: “Chúng ta đến bệnh viện xem thử một chút.”
Lâm Vũ Hào và những người khác đều không khỏi sửng sốt.
“Em họ, đến bệnh viện làm cái gì vậy?”
“Cứ đi là biết thôi.”
Lâm Ngữ Yên cũng lười giải thích, khit mũi nói một tiếng, trực tiếp bẻ tay lái vội vàng đến bệnh viện Nhân dân gần nhất.
Khi mọi người lái xe đên trước cửa bệnh viện, bọn họ đã vô củng sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt ….
Toàn bộ bệnh viện lúc này đều người đông nghìn nghịt, tụ tập một lượng lớn nhân dân.
Các loại ô tô cá nhân không ra vào được, tiếng còi cứ réo rắt không ngừng.
Khóe miệng nhéch lên, trong mắt hiện lên vẻ tự hào.
“Có lẽ cả đời của Lâm thần y đó cũng không thể đạt đến độ cao như vậy.” Lâm Tung mỉm cười nói.
“Anh ta chưa bao giờ biết rõ bản thân mình đang ở vị trí nào. Cuối cùng anh ta cũng không biết rõ bản thân rốt cuộc là mấy cân máy lượng. Nhưng khi đến Yến Kinh, anh ta sẽ có thể nhận thức rõ thực tế.” Lâm Ngữ Yên lắc đầu, Sải bước đi về phía trước.
Nhưng mà chính vào lúc này …
Úc!
Một tiếng động lạ phát ra.
Mọi người khẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy ông cụ vừa nãy.
còn chạy bộ đột nhiên ngã thẳng xuống đất, bất động.
Đứa cháu trai đứng bên cạnh sững sờ một lúc, sau đó mới phát ra tiếng gào thét thấu tâm can: “Ông nội !II”
Những người xung quanh đều hoảng hốt.
“Ông cụ đó có chuyện gì vậy?”
“Không lẽ mắc bệnh sao?”
“Mau, mau gọi xe cấp cứu!”
Người tại địa điểm tham quan lần lượt hét lên, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
“Cô Ngữ Yên, chúng ta có ra tay không?” Một người nhà họ Lâm hỏi.
Hầu hết người nhà họ Lâm đều biết chút y thuật, dù sao thì y thuật của Lâm Thị cũng vô cùng nỏi tiếng.
Nhưng Lâm Ngữ Yên hiển nhiên không có hứng thú với chuyện này.
“Sống chết có số, phú quý tại trời, đừng nhiều chuyện, đi thôi, sau khi tham quan xong địa điểm tiếp theo, tôi cũng phải quay về Yến Kinh.” Lâm Ngữ Yên nói.
“Được rồi.”
Người nhà họ Lâm gật đầu rồi cùng Lâm Ngữ Yên rời đi.
Tuy nhiên, ngay khi mấy người vừa bước ra khỏi địa điểm tham quan, liền nhìn thấy những chiếc xe cấp cứu nối đuôi nhau chạy trên đường phô.
“Xe cấp cứu của Giang Thành đến nhanh quá.”
“Bọn họ dường như không phải đến đây.”
Hai người nhà họ Lâm đang nói chuyện.
Lâm Ngữ Yên khẽ cau mày, trực tiếp lên xe lái về hướng địa điểm tham quan tiếp theo.
Nhưng khi xe đang chạy, mọi người phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Trên đường đi …lại xuất hiện rất nhiều người ngắt xỉu.
Một số được đưa vào xe cấp cứu, một số được nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Trên đường phố khắp nơi đều là tiếng la hét và kêu cứu.
Toàn bộ Giang Thành lúc này thực sự trở nên hỗn loạn.
“Đây là… xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Ngữ Yên sững sờ.
Lâm Ngữ Yên ngưng trọng nhìn tất cả những chuyện này, đột nhiên trở nên bắt an.
Không hiểu vì sao, cô ta cảm thấy chuyện có chút gì đó không ổn.
“Cô Ngữ Yên, mọi chuyện dường như có chút kỳ lạ, sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người ngất xìu như vậy? Bọn họ mắc bệnh gì vậy?” Lâm Tùng cẩn thận dè dặt hỏi.
“Bệnh gì thì có liên quan đến chúng ta sao? Cậu lo lắng cái gì?” Lâm Vũ Hào hừ nói.
Lâm Tùng rụt cổ không nói gì.
Nhưng vào lúc này, Lâm Ngữ Yên đột nhiên nói: “Chúng ta đến bệnh viện xem thử một chút.”
Lâm Vũ Hào và những người khác đều không khỏi sửng sốt.
“Em họ, đến bệnh viện làm cái gì vậy?”
“Cứ đi là biết thôi.”
Lâm Ngữ Yên cũng lười giải thích, khit mũi nói một tiếng, trực tiếp bẻ tay lái vội vàng đến bệnh viện Nhân dân gần nhất.
Khi mọi người lái xe đên trước cửa bệnh viện, bọn họ đã vô củng sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt ….
Toàn bộ bệnh viện lúc này đều người đông nghìn nghịt, tụ tập một lượng lớn nhân dân.
Các loại ô tô cá nhân không ra vào được, tiếng còi cứ réo rắt không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.