Chương 35: Trước Kia (2)
Tường Vân
16/02/2024
Khi Diêu Dao 16 tuổi, ông nội — người nuôi nấng cô đến lớn — đột ngột qua đời vì bệnh, đó quả thực là đả kích lớn đối với cô.
Đó cũng là lúc Diêu Dao có mối tình đầu, người kia gọi là Tần Việt, tình cảm khi ấy thực đơn thuần. Tần Việt đối xử với cô rất tốt, có thể nói, chính Tần Việt đã giúp cô vượt qua quãng thời gian đó.
Diêu Dao từ nhỏ đã là một cô bé đáng yêu. Cô thông minh lại xinh đẹp. Tần Việt ngày đó tựa như xem cô là bảo bối mà chăm sóc. Ngoại trừ được ông nội yêu thương từ thuở bé thơ, cô bé Diêu Dao kia chưa từng được ai nâng niu, quý trong như vậy. Năm tháng trôi qua, cô đã đem bản thân mình tin tưởng mà giao cho anh.
Diêu Dao đã từng cho rằng gia thế không phải thứ trọng yếu, cho nên thẳng thắn nói cho Tần Việt biết mọi thứ. Nhưng gia đình anh lại khác, đó là một gia đình bình thường, đều là người làm công ăn lương.
Khác biệt giữa hai người bắt đầu khi cả hai vào đại học. Cô thi vào Đại học S trong khi Tần Việt học một trường đại học lân cận. Người theo đuổi cô ngày một nhiều và hiển nhiên, Diêu Dao kiên quyết từ chối hết thảy. Nhưng ngờ vực trong lòng Tần Việt lại dần đậm nét, anh cãi nhau với cô. Vòng luẩn quẩn làm hòa, cãi nhau rồi lại làm hòa cứ mãi tiếp diễn.
Lần cãi vã cuối cùng là khi Diêu Dao đặt máy bay đến tìm Tần Việt, hai người ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê.
"Chia tay đi." Tần Việt nói.
Từ khi cô xuống máy bay đến bây giờ, Tần Việt chưa từng hỏi han cô lấy một câu. Đây là câu nói đầu tiên của anh.
Diêu Dao khựng lại. Cô hỏi anh nguyên nhân.
"Em không phát hiện sao, hai ta vốn không hợp."
Tần Việt bình tĩnh đích nói:
"Hai ta không có tương lai, anh sẽ về nhà, làm một công việc bình thường, nhưng em thì không như vậy."
Tần Việt nói với cô:
"Em có thể tùy tùy tiện tiện ngồi máy bay đến đây, anh không thể, đó có thể là nửa tháng phí sinh hoạt của anh."
Diêu Dao có chút oan ức. Đó là vì anh nên cô mới đặt máy bay đến nơi này. Cô đã quen việc có anh làm bạn bên cạnh. Người vừa chạm môi nay bỗng chốc trở nên xa lạ. Chuyện ở đời cũng thật vô thường!
Tần Việt rất kiên quyết, mặc cho cô nói gì, anh vẫn muốn chia tay. Nói xong lời cuối cùng, Diêu Dao đột nhiên hiểu ra, hóa ra là không thương.
Vậy thì cô nói gì cũng đều vô dụng mà thôi. Diêu Dao ngồi máy bay trở lại trường.
Từ đó về sau, Diêu Dao ý thức được thói quen của một người có bao nhiêu đáng sợ. Cô sợ cảm giác toàn bộ thế giới đều rời bỏ cô mà đi. Diêu Dao chưa từng yêu ai lần nữa. Cô bắt đầu học cách ở một mình, có dục vọng cũng chỉ tìm người giải quyết, cho đến khi cô gặp Hoắc Không Hiệp.
Hoắc Không Hiệp cũng là một nam sinh đơn thuần, nhưng cậu và Tần Việt không hề giống nhau.
Gia cảnh Hoắc Không Hiệp so với Tần Việt năm đó còn kém hơn rất nhiều, nhưng Hoắc Không Hiệp có tham vọng. Diêu Dao rất thích điểm này của cậu, vậy nên mới nguyện ý chọn cậu. Nhưng cô sợ một ngày kia, khi cậu biết gia cảnh của cô, sẽ giống Tần Việt, chỉ vì không tự tin mà rời đi. Cho nên, cô quyết định che giấu tất cả.
Buổi sáng khi Diêu Dao tỉnh lại, phát hiện mắt sưng, đầu lại rất đau.
Cô cố hồi tưởng một chút, dường như tối hôm nằm mơ, sau đó...
Sau đó hình như cùng Hoắc Không Hiệp làm?
Diêu Dao không chắc lắm, nhưng đau đầu là vấn đề rất lớn. Diêu Dao gọi điện cho trợ lý, nói hôm nay cô sẽ tham gia cuộc họp qua mạng.
Hoắc Không Hiệp nghe phòng ngủ có động tĩnh, liền lên lầu, cậu thấy Diêu Dao đang gọi điện thoại, cậu lặng lẽ bước vào, ngồi bên giường.
Diêu Dao nói chuyện xong ngượng ngùng nhìn cậu, thật cẩn thận hỏi:
"Đêm qua..."
Hoắc Không Hiệp tâm tình phức tạp tiếp lời:
"Nửa đêm chị khóc. Sau khi tỉnh thì cùng tôi làm, làm một nửa thì chị ngủ mất."
Diêu Dao ngồi phịch trên giường, thở dài, ngượng ngùng nhìn cậu.
Hoắc Không Hiệp nhìn nhìn:
"Tôi phải đi học, chị ở nhà một mình được chứ?"
Diêu Dao nằm trong chăn rầu rĩ:
"Tôi không tiễn cậu được, đầu tôi đau quá."
Hoắc Không Hiệp kéo chăn, lộ ra mái tóc rối cùng khuôn mặt trắng nõn, dịu dàng hôn lên môi cô.
"Nghỉ ngơi cho tốt, cháo trong nồi, cơm hôm qua đều trong tủ lạnh, hâm nóng là có thể ăn."
Diêu Dao ngại ngùng đắp chăn kín mít, nói tạm biệt.
Hoắc Không Hiệp đi rồi, Diêu Dao ở trên giường bắt đầu trang điểm.
Hoắc Không Hiệp sau khi học xong liền quay về ký túc xá lấy tài liệu. Cậu tình cờ gặp hai người bạn cùng phòng, họ nói bài kiểm tra lại đã bị đình chỉ. Hai người kia và cậu vốn chẳng phải là mối quan hệ tốt đẹp gì. Hoắc Không Hiệp không chào hỏi, cứ thế đi thẳng.
"Này, có người có bạn gái là thay đổi ngay, cũng không thèm về phòng nữa." Hai tên kia tựa vào đầu giường, dùng ngữ khí kỳ lạ nói.
"Nói bậy bạ gì đó, người ta về nhà học tập đó." Lão Hắc cãi lại.
"Cũng không biết được, đều là người có thể tốt nghiệp sớm." Hai tên kia chế giễu.
Cậu trước giờ vốn không để ý tới những người này. Hiện tại, cậu đột nhiên cảm thấy thứ rác rưởi này nghĩ cậu không biết phản kháng, nghĩ rằng có thể tùy ý bắt nạt Hoắc Không Hiệp cậu.
Đó cũng là lúc Diêu Dao có mối tình đầu, người kia gọi là Tần Việt, tình cảm khi ấy thực đơn thuần. Tần Việt đối xử với cô rất tốt, có thể nói, chính Tần Việt đã giúp cô vượt qua quãng thời gian đó.
Diêu Dao từ nhỏ đã là một cô bé đáng yêu. Cô thông minh lại xinh đẹp. Tần Việt ngày đó tựa như xem cô là bảo bối mà chăm sóc. Ngoại trừ được ông nội yêu thương từ thuở bé thơ, cô bé Diêu Dao kia chưa từng được ai nâng niu, quý trong như vậy. Năm tháng trôi qua, cô đã đem bản thân mình tin tưởng mà giao cho anh.
Diêu Dao đã từng cho rằng gia thế không phải thứ trọng yếu, cho nên thẳng thắn nói cho Tần Việt biết mọi thứ. Nhưng gia đình anh lại khác, đó là một gia đình bình thường, đều là người làm công ăn lương.
Khác biệt giữa hai người bắt đầu khi cả hai vào đại học. Cô thi vào Đại học S trong khi Tần Việt học một trường đại học lân cận. Người theo đuổi cô ngày một nhiều và hiển nhiên, Diêu Dao kiên quyết từ chối hết thảy. Nhưng ngờ vực trong lòng Tần Việt lại dần đậm nét, anh cãi nhau với cô. Vòng luẩn quẩn làm hòa, cãi nhau rồi lại làm hòa cứ mãi tiếp diễn.
Lần cãi vã cuối cùng là khi Diêu Dao đặt máy bay đến tìm Tần Việt, hai người ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê.
"Chia tay đi." Tần Việt nói.
Từ khi cô xuống máy bay đến bây giờ, Tần Việt chưa từng hỏi han cô lấy một câu. Đây là câu nói đầu tiên của anh.
Diêu Dao khựng lại. Cô hỏi anh nguyên nhân.
"Em không phát hiện sao, hai ta vốn không hợp."
Tần Việt bình tĩnh đích nói:
"Hai ta không có tương lai, anh sẽ về nhà, làm một công việc bình thường, nhưng em thì không như vậy."
Tần Việt nói với cô:
"Em có thể tùy tùy tiện tiện ngồi máy bay đến đây, anh không thể, đó có thể là nửa tháng phí sinh hoạt của anh."
Diêu Dao có chút oan ức. Đó là vì anh nên cô mới đặt máy bay đến nơi này. Cô đã quen việc có anh làm bạn bên cạnh. Người vừa chạm môi nay bỗng chốc trở nên xa lạ. Chuyện ở đời cũng thật vô thường!
Tần Việt rất kiên quyết, mặc cho cô nói gì, anh vẫn muốn chia tay. Nói xong lời cuối cùng, Diêu Dao đột nhiên hiểu ra, hóa ra là không thương.
Vậy thì cô nói gì cũng đều vô dụng mà thôi. Diêu Dao ngồi máy bay trở lại trường.
Từ đó về sau, Diêu Dao ý thức được thói quen của một người có bao nhiêu đáng sợ. Cô sợ cảm giác toàn bộ thế giới đều rời bỏ cô mà đi. Diêu Dao chưa từng yêu ai lần nữa. Cô bắt đầu học cách ở một mình, có dục vọng cũng chỉ tìm người giải quyết, cho đến khi cô gặp Hoắc Không Hiệp.
Hoắc Không Hiệp cũng là một nam sinh đơn thuần, nhưng cậu và Tần Việt không hề giống nhau.
Gia cảnh Hoắc Không Hiệp so với Tần Việt năm đó còn kém hơn rất nhiều, nhưng Hoắc Không Hiệp có tham vọng. Diêu Dao rất thích điểm này của cậu, vậy nên mới nguyện ý chọn cậu. Nhưng cô sợ một ngày kia, khi cậu biết gia cảnh của cô, sẽ giống Tần Việt, chỉ vì không tự tin mà rời đi. Cho nên, cô quyết định che giấu tất cả.
Buổi sáng khi Diêu Dao tỉnh lại, phát hiện mắt sưng, đầu lại rất đau.
Cô cố hồi tưởng một chút, dường như tối hôm nằm mơ, sau đó...
Sau đó hình như cùng Hoắc Không Hiệp làm?
Diêu Dao không chắc lắm, nhưng đau đầu là vấn đề rất lớn. Diêu Dao gọi điện cho trợ lý, nói hôm nay cô sẽ tham gia cuộc họp qua mạng.
Hoắc Không Hiệp nghe phòng ngủ có động tĩnh, liền lên lầu, cậu thấy Diêu Dao đang gọi điện thoại, cậu lặng lẽ bước vào, ngồi bên giường.
Diêu Dao nói chuyện xong ngượng ngùng nhìn cậu, thật cẩn thận hỏi:
"Đêm qua..."
Hoắc Không Hiệp tâm tình phức tạp tiếp lời:
"Nửa đêm chị khóc. Sau khi tỉnh thì cùng tôi làm, làm một nửa thì chị ngủ mất."
Diêu Dao ngồi phịch trên giường, thở dài, ngượng ngùng nhìn cậu.
Hoắc Không Hiệp nhìn nhìn:
"Tôi phải đi học, chị ở nhà một mình được chứ?"
Diêu Dao nằm trong chăn rầu rĩ:
"Tôi không tiễn cậu được, đầu tôi đau quá."
Hoắc Không Hiệp kéo chăn, lộ ra mái tóc rối cùng khuôn mặt trắng nõn, dịu dàng hôn lên môi cô.
"Nghỉ ngơi cho tốt, cháo trong nồi, cơm hôm qua đều trong tủ lạnh, hâm nóng là có thể ăn."
Diêu Dao ngại ngùng đắp chăn kín mít, nói tạm biệt.
Hoắc Không Hiệp đi rồi, Diêu Dao ở trên giường bắt đầu trang điểm.
Hoắc Không Hiệp sau khi học xong liền quay về ký túc xá lấy tài liệu. Cậu tình cờ gặp hai người bạn cùng phòng, họ nói bài kiểm tra lại đã bị đình chỉ. Hai người kia và cậu vốn chẳng phải là mối quan hệ tốt đẹp gì. Hoắc Không Hiệp không chào hỏi, cứ thế đi thẳng.
"Này, có người có bạn gái là thay đổi ngay, cũng không thèm về phòng nữa." Hai tên kia tựa vào đầu giường, dùng ngữ khí kỳ lạ nói.
"Nói bậy bạ gì đó, người ta về nhà học tập đó." Lão Hắc cãi lại.
"Cũng không biết được, đều là người có thể tốt nghiệp sớm." Hai tên kia chế giễu.
Cậu trước giờ vốn không để ý tới những người này. Hiện tại, cậu đột nhiên cảm thấy thứ rác rưởi này nghĩ cậu không biết phản kháng, nghĩ rằng có thể tùy ý bắt nạt Hoắc Không Hiệp cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.