Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Chương 11: Đừng Đi

Lan Phương ( Bí )

27/08/2021

“Dạo này cậu hay làm phiền tôi quá nhỉ? Nên nhớ rằng, tôi là Luân chứ không phải Quân!”

“Cái gì vậy?”

Thầy Toán đứng trên bục giảng quát xuống. Ai biểu tên Luân la lớn quá chi. Thấy thầy la, cậu ta lườm tôi một cái xong quay qua hướng khác. Cái đồ trẻ con, chắc sự quan tâm của tôi chỉ là dư thừa với Luân thôi nhỉ? Thôi kệ cậu ấy.

Cuối giờ ra về, mọi người về hết rồi. Luân đương nhiên là ra về đầu tiên, thế là chỉ mình tôi trực lớp, hôm nay phải lau lớp nữa cơ. Xách thùng nước từ lầu 1 lên lầu 3 thì ôi thôi rồi.

“Chết tiệt, cái tên đáng ghét ấy!!”

“Uiz, sao nặng quá vậy?”

“Haizz, tiêu rồi tiêu rồi ôi cột sống của tôiiii”

Tôi vừa vác thùng nước vừa vặn vẹo sống lưng của mình. Bỗng có ai đó bước tới, nắm lấy quai xách thùng, tôi ngước lên nhìn, haiz, là tên Luân đáng ghét ấy.

“Không cần cậu giúp”

Luân bị điếc ấy nhỉ, thẳng thừng giật thùng nước của tôi đi thẳng lên. Cuối cùng cột sống của tôi cũng được nghĩ ngơi rồi. Tôi nhanh chân đuổi theo cậu ta.

Cứ tưởng Luân biết lau nhà, nhưng không.. cậu ta thẳng thừng đá chân vào cái thùng nước khiến nó ngã lăn lóc.

“Cậu làm cái gì vậy Luân?!”

“Lau nhà”

“Lau cái đm cậu”

Chết rồi, lại chửi tục, tức quá mà. Tôi cố gắng kìm chế bằng cách hít thở thật sâu, sau đó lấy cây lau nhà, lau từ từ nước bị đổ. Khổ nỗi nước nhiều quá, trơn trượt khó khô.

Tôi thì còng lưng ra lau còn tên Luân thì cứ đứng đấy không biết làm gì. Tôi bất mãn quá, ném cây lau nhà xuống đất, chống tay nhìn Luân.

“Ông cố nội, lau giúp con”

“Không biết lau”

Tới lau nhà còn không biết thì tiêu rồi. Tôi cầm cây lau nhà lên, ném cho Luân, kêu cậu cầm sau đó vịnh lấy tay Luân đẩy từ từ về phía trước.

“Rồi biết lau chưa?”

Tôi nhìn Luân thấy cậu ta gật đầu mới an tâm. Tôi quay lưng lau bảng thì phát hiện cũng đã gần 12h trưa rồi, tôi mà về trễ xíu nữa mẹ cho ăn tông lào mất thôi.

“Này, lau xong chưa?”

Tôi check lại sàn thì ok rồi, vội cầm balo của mình chạy đi thì bị Luân kéo lại, ai ngờ sàn trơn quá tôi bị trượt ngã xuống đất, đầu đập thẳng xuống nền.

“Aaa cậu lôi tôi lại làm gì?! Đau quá!!”



Té mạnh như thế, tôi cảm thấy đau điếng luôn, nước mắt tự nhiên giàn ra. Tôi hét lên với Luân.

“Cậu biết đau lắm không? Huhu... huhu...”

“Cậu là cái đồ đáng ghét!! Cái đm nhà cậu.. huhu..”

“Quá đáng vừa thôi!”

Tôi cứ nghĩ Luân sẽ xoa dịu tôi nhưng không hề, cậu ta vẫn đứng sừng sững ở đấy nhìn tôi khóc. Tôi làm quạng không được bèn xách balo bỏ về.

Hôm nay giận lắm, té đau như thế mà không đỡ chắc do Luân cố tình rồi. Tôi vừa về nhà là ba mẹ đã ăn cơm xong, mẹ chưa kịp la đã thấy tôi khóc nức nở rồi, hai người họ vội dìu tôi vào bàn ăn. Tôi vừa khóc vừa kể.

“Chắc do bạn không cố ý đâu con. Phải có chuyện gì bạn mới kêu con lại chứ?”

Ba tôi nghe xong hơi chau mày.

“Hồi đó bà chuyên gia cố ý bóp đít tôi còn gì?”

“Ông im mau!”

“Không những bà bóp đít tôi, còn đánh lộn với tôi nữa bà không nhớ à?”

Tôi nghe hai người kể mà cười ra nước mắt luôn ấy.

“À thằng bé đó cũng là em của Quân à? Sao ba không biết nhỉ?”

Rồi rốt cuộc hai người có quan tâm tới tôi không mà bên vực thằng ấy chứ!! Tức quá đi mất, tôi lại khóc tiếp..

[...]

3h chiều tôi được mẹ sai đi mua đồ gần trường thế là lon ton chạy đi nhưng mà được một đoạn thì trời mưa khá to. Tôi phải trú ở gần đó vì không mang áo mưa.

“Hử? Tên điên nào mưa mà còn ngồi dưới gốc cây nhỉ?”

Tôi cố nheo mắt nhìn. Cậu ta mặc đồng phục trường tôi, mưa rơi xuống ướt cả áo sơ mi trông thật mlem..

Tôi không biết nghĩ gì mà sẵn lòng tốt trùm áo khoác chạy sang chỗ thanh niên ấy. Ngộ nhỡ dầm mưa lâu sét đánh thì thấy bà.

“Này, mưa rồi cậu làm gì ở đây vậy?”

Thanh niên đó ngước lên nhìn tôi. Là Luân mà?! Sao cậu ta còn ngồi đây? Lại mặc đồ lúc sáng nữa, đừng nói, đừng nói là không ai rước Luân về nha? Nhà Luân cũng khá xa..

Luân vẫn nhìn tôi, cậu im lặng. Tôi khá khó chịu. Bộ không tính xin lỗi vụ lúc sáng à? Sao câm như hến vậy?

“Cậu ổn không?”



“Ê này”

“Luân!!”

Luân vẫn không lên tiếng, tôi quyết quay lưng định đi cho cậu biết mặt thì Luân đột ngột đứng dậy. Kéo lấy áo tôi.

“Cậu chở tôi về được không?”

Ố là la, tôi không mê trai nhưng mà được trai đẹp ngỏ ý thì tôi sẵn lòng. Thế là dù mưa lớn cách mấy thì hai con điên như tôi và cậu cũng băng băng trên đường lớn về nhà. Tuy nhiên Luân vẫn không nói lời nào.

Tới nơi, Luân bước xuống, tôi cũng định về nhà thì bị Luân kéo yên xe lại.

“Cậu bị ướt rồi”

“Thì sao?”

“Khi nào cậu khô thì tôi đưa cậu về”

Ặc, điên à? Tôi không nghe nhưng cứ bị tên Luân kéo xe lại mãi, đành vác xe vào sân nhà cậu. Theo Luân vào nhà.

Chú tài xế nhìn thấy Luân thì run cầm cập giọng lí nhí hỏi cậu mới về. Nhưng Luân thì không quan tâm trực tiếp đi lên phòng, để tôi đứng ở dưới nhà, một lúc sau cậu trở lại.

“Bộ định đứng đó cho mau khô à?”

Thế là tôi theo Luân lên phòng. Đúng là đứa con gái dễ dãi mà! Huhu đừng nghĩ thế, vì tôi sợ mình ướt thế này đứng dưới lại phiền người khác.

Lên phòng Luân thì cũng không làm gì, ngồi yên ở đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cảm giác lành lạnh, phòng khá tối, Luân thì đi tắm rồi. Rốt cuộc thì tôi lên đây để làm gì chứ?!

“Con nghe bảo bé Lan đến chơi à? Bé đâu rồi dì Hương?”

“À cậu chủ nhỏ rủ Lan lên phòng rồi”

“Cái gì?”

Đây là giọng Quân mà? Dạo này ít gặp anh ta ghê. Rất nhanh sau đó tôi nghe tiếng gõ cửa.

*Cốc.. Cốc!

“Lan, em có trong đó không?”

Tôi định đứng dậy đi đến gần cửa, đưa tay lên cầm lấy tay cửa mở thì..

*Rầm!

Tôi giật mình.. thứ gì đó ép sát tôi vào cửa. Tôi quay người lại. Là Luân?! Cậu ta tóc ướt rũ rượi đang chống tay vào cửa như thể ép tôi lại. Tôi nhìn Luân khó hiểu. Khoảng cách giữa tôi và cậu rất gần..

“Đừng đi..”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook