Chào Buổi Sáng Tổng Thống Đại Nhân
Chương 10: Mắt *** của anh ta bị mù sao
Nam Âm Âm
05/12/2017
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ta dứt lời, không đợi Hạ Tinh Thần phản ứng lại đã xoay người rời đi.
Hạ Tinh Thần tức giận không ít nhưng hiện tại bộ dạng này quá chật vật, hơn nữa đây còn là Bộ Ngoại giao, cô là nhân viên nên phải chú ý hình tượng không thể nào tranh cãi ầm ĩ với Hạ Tinh Không.
“Tổng… tổng thống!”
Hạ Tinh Thần định rời đi sửa sang lại thì nghe âm thanh kinh ngạc của Hạ Tinh Không. Cô quay đầu, theo tầm mắt của cô ta nhìn sang, thấy không biết từ lúc nào Bạch Dạ Kình đã xuất hiện hành lang. Vẫn là đội ngũ như trước, tất cả đều là tâm phúc của anh, luôn đi theo sau lưng.
Hiện tại Hạ Tinh Không đứng thẳng người, gương mặt đều là sự sùng bái đối với người đàn ông này, không che giấu được sự kính sợ.
Người đàn ông này quả thật đủ dể khiến cho tất cả phụ nữ không khống chế được.
Nhưng hiện tại trong lòng Hạ Tinh Thần cực kì tức giận anh, nhất là sau khi nhìn thấy Hứa Nham và Hạ Tinh Không.
Nếu không phải năm đó anh tự quyết định chọn cô sinh con cho anh hiện tại cô sẽ không mất đi tình yêu, còn phải chịu sự khiêu khích của Hạ Tinh Không.
Bạch Dạ Kình đi về phía trước, Hạ Tinh Không nhìn thấy khoảng cách người đàn ông hoàn mỹ ngày càng gần cô ta, chỉ cảm thấy không kịp thở, kích động muốn ngất đi. Nhưng mà người đàn ông chỉ đi qua cô ta mà đi thẳng tới chỗ Hạ Tinh Thần.
Cho dù là liếc mắt cũng không cho Hạ Tinh Không. Xem cô ta giống như không khí hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Hạ Tinh Không không thể tin được xoay người sang chỗ khác nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần.
“Xin chào ngài.” Hạ Tinh Thần hơi cúi đầu, thái độ ôn hòa.
Bạch Dạ Kình cau mày, không nói gì mà nâng cằm cô lên. Tầm mắt của anh dừng lại nơi cổ cô, một đường nhìn xuống…
Sức lực không nhẹ, Hạ Tinh Thần bị đau, trong lòng càng thêm tức giận, nghiêng mặt đi.
Bạch Dạ Kình trừng mắt nhìn cô, ánh mắt không giận mà uy. Cho dù Hạ Tinh Thần có tức giận nhiều thế nào cũng không dám lộn xộn nữa nhưng mà không hiểu người đàn ông này muốn làm gì, mà còn…
Khoảng cách của hai người gần như vậy. Ngón tay thon dài của anh chạm vào mặt cô, nhiệt độ đầu ngón tay không tính là nóng nhưng không hiểu sao làm cho Hạ Tinh Thần cảm thấy nóng như lửa đốt, trái tim không hiểu sao đập bùm bụp.
Hơn nữa… tầm mắt của anh, đang nhìn chỗ nào thế? Nhìn đến ngực cô rồi đây.
“Cái đó, tổng thống…” Cô mấp máy môi thăm dò hỏi, cả người cứng ngắc sắp thành đá rồi.
Vào lúc này, Bạch Dạ Kình mới buông cô ra, ngược lại nhìn Lãnh Phi: “Tìm bác sĩ qua đây.”
“Vâng, thưa ngài.” Lãnh Phi đáp lại, Bạch Dạ Kình cũng không ở lâu mà xoay người rời đi.
Lúc đi qua cho Hạ Tinh Không thì hơi dừng lại liếc nhìn cô ta, đôi mắt đen thâm trầm làm cho Hạ Tinh Không rùng mình, chỉ cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua.
Mãi đến khi Bạch Dạ Kình biến mất không thấy, Hạ Tinh Thần vẫn còn thẫn thờ. Một lúc lâu sau đưa tay lên chạm măt, gọng như nơi đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Bạch Dạ Kình. Cho nên… vừa này anh nhìn thấy cô bị bỏng sao?
Nếu đúng như thế, vậy người đàn ông kia… xem ra cũng không đáng ghét như vậy.
Lúc này Hạ Tinh Không mới hồi phục lại tinh thần, thấy bộ dáng thất thần của Hạ Tinh Thần không khỏi châm chọc: “Chị à, biểu tình này của chị không phải đang tự mình đa tinhdf đấy chứ?”
Hạ Tinh Thần hoàn hồn, liếc cô ta: “Ngược lại biểu tình của cô càng giống hơn một chút.”
“Tôi đã có Hứa Nham rồi không cần đa tình.” Hạ Tinh Không đắc ý nói: “Nhưng mà tôi khuyên cô không cần không biết trời cao đất dày, không phải ai cũng có thể mơ ước. Tổng thống là người nhân dân, cô là người đàn bà đã từng sinh con đừng nói là tổng thống, ngay cả anh Hứa Nham cũng chướng mắt cô. Cho nên đừng mơ mộng nữa.”
Hạ Tinh Thần cười: “Qủa thật tổng thống rất nhân dân, cho dù là nhân dân nhưng cũng chỉ xem cô như không khí.”
“…” Hạ Tinh Không bị tức không còn lời nào để nói, sau đó có người vội vàng chạy tới: “Xin hỏi ai là Hạ tiểu thư?”
“Cả hai đều đúng.” Giọng nói của Hạ Tinh Không không tốt đẹp.
“Tiểu thư Hạ Tinh Thần.” Đối phương bổ sung thêm.
“…” Hạ Tinh Không im miệng không nói gì.
Đối phương nhìn Hạ Tinh Thần mỉm cười cung kính nói: “Mời đi theo tôi, tổng thống ra lệnh xử lý vết thương trên người cô.”
Hạ Tinh Thần đi theo đối phương, Hạ Tinh Không tức giận đến giẫm chân. Cô ta vận khí thật tốt.
Thật ra cũng không xem là thương tổn gì, chỉ hơi đỏ mà thôi. Bác sĩ xử lý đơn giản cho Hạ Tinh Thần, lễ phục trên người cô không có cách nào mặc nữa đành phải mặc đồ công sở ban đầu vào hội trường. So sánh với đám người mặc lễ phục long trọng thì cô quả thật không hợp.
Hạ Tinh Thần ngồi tít đằng sau, cách rất xa hàng thứ nhất. Nhưng mà người đàn ông kia vẫn chói mắt như vậy, ở xa nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn rõ ràng. Bên cạnh anh đều là người quyền cao chức trọng, một đám trước mặt anh đều cúi đầu xưng thần.
“Đừng nhìn nữa, lại nhìn sẽ bị mọi người chú ý.”
Trì Vị Ương quơ quơ trước mặt cô, lúc này Hạ Tinh Thần mới ý thức cô không xem biểu diễn mà lại nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Dạ Kình, quẫn bách, chột dạ quay mặt đi: “Biểu diễn rất đẹp.”
“Làm bộ, mình biết cậu nhìn tổng thống. Nhưng mà mình sẽ không trêu cậu. Người ta có mị lực như thế, nếu cậu không chăm chú nhìn người ta thì mình mới cảm thấy lạ. Chẳng qua là, bên phải hình như Hứa NhaMmnhìn cậu rất nhiều lần. Ôi chao, cậu nói lẽ nào Hứa Nham vẫn còn để ý cậu? Hai người các cậu nói không chừng còn có thể thành đôi!”
Hạ Tinh Thần nắm chặt bàn tay để trên đầu gối, bình thản nói: “Hiện tại anh ấy là bạn trai của Hạ Tinh Không, cậu cảm thấy… hai chúng mình vẫn còn khả năng sao?”
Trì Vị Ương mù mờ, há miệng tới mức có thể nhét vào quả trừng ngỗng. Một giây sau không nhịn được mắng: “Anh ta đúng là mắt *** bị mù mà. Tiên nhân Hạ Tinh Không này, tức chết. Lúc trước cậu và Hứa Nham yêu nhau, mình đã nói nhất định cô ta không hề đơn giản, vừa hấy Hứa Nham như uống phải thuốc kích dục, hiện tại cuối cùng cũng lộ ra rồi.”
“Xuỵt…” Hạ Tinh Thần làm thủ thế chớ có lên tiếng. Nơi này là Bộ ngoại giao, bên trong đều là nhân vật lớn, cô ấy nói lời thô tục như thế nếu đã người ta nghe dược thì xong rồi. Cuối cùng Trì Vị Ương cũng phát hiện ra, nhanh chóng vỗ miệng mình, im miệng không dám nói gì nữa.
Hạ Tinh Thần vẫn không nhìn được nhìn Hứa Nham, nhưng không đợi anh quay đầu lại thì cô đã dời tầm mắt.
Lồng ngực chua xót, thế sự vô thường, trước đây chưa bao giờ cô nghĩ Hứa Nham sẽ ở cùng một chỗ với Hạ Tinh Không.
Cô ta dứt lời, không đợi Hạ Tinh Thần phản ứng lại đã xoay người rời đi.
Hạ Tinh Thần tức giận không ít nhưng hiện tại bộ dạng này quá chật vật, hơn nữa đây còn là Bộ Ngoại giao, cô là nhân viên nên phải chú ý hình tượng không thể nào tranh cãi ầm ĩ với Hạ Tinh Không.
“Tổng… tổng thống!”
Hạ Tinh Thần định rời đi sửa sang lại thì nghe âm thanh kinh ngạc của Hạ Tinh Không. Cô quay đầu, theo tầm mắt của cô ta nhìn sang, thấy không biết từ lúc nào Bạch Dạ Kình đã xuất hiện hành lang. Vẫn là đội ngũ như trước, tất cả đều là tâm phúc của anh, luôn đi theo sau lưng.
Hiện tại Hạ Tinh Không đứng thẳng người, gương mặt đều là sự sùng bái đối với người đàn ông này, không che giấu được sự kính sợ.
Người đàn ông này quả thật đủ dể khiến cho tất cả phụ nữ không khống chế được.
Nhưng hiện tại trong lòng Hạ Tinh Thần cực kì tức giận anh, nhất là sau khi nhìn thấy Hứa Nham và Hạ Tinh Không.
Nếu không phải năm đó anh tự quyết định chọn cô sinh con cho anh hiện tại cô sẽ không mất đi tình yêu, còn phải chịu sự khiêu khích của Hạ Tinh Không.
Bạch Dạ Kình đi về phía trước, Hạ Tinh Không nhìn thấy khoảng cách người đàn ông hoàn mỹ ngày càng gần cô ta, chỉ cảm thấy không kịp thở, kích động muốn ngất đi. Nhưng mà người đàn ông chỉ đi qua cô ta mà đi thẳng tới chỗ Hạ Tinh Thần.
Cho dù là liếc mắt cũng không cho Hạ Tinh Không. Xem cô ta giống như không khí hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Hạ Tinh Không không thể tin được xoay người sang chỗ khác nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần.
“Xin chào ngài.” Hạ Tinh Thần hơi cúi đầu, thái độ ôn hòa.
Bạch Dạ Kình cau mày, không nói gì mà nâng cằm cô lên. Tầm mắt của anh dừng lại nơi cổ cô, một đường nhìn xuống…
Sức lực không nhẹ, Hạ Tinh Thần bị đau, trong lòng càng thêm tức giận, nghiêng mặt đi.
Bạch Dạ Kình trừng mắt nhìn cô, ánh mắt không giận mà uy. Cho dù Hạ Tinh Thần có tức giận nhiều thế nào cũng không dám lộn xộn nữa nhưng mà không hiểu người đàn ông này muốn làm gì, mà còn…
Khoảng cách của hai người gần như vậy. Ngón tay thon dài của anh chạm vào mặt cô, nhiệt độ đầu ngón tay không tính là nóng nhưng không hiểu sao làm cho Hạ Tinh Thần cảm thấy nóng như lửa đốt, trái tim không hiểu sao đập bùm bụp.
Hơn nữa… tầm mắt của anh, đang nhìn chỗ nào thế? Nhìn đến ngực cô rồi đây.
“Cái đó, tổng thống…” Cô mấp máy môi thăm dò hỏi, cả người cứng ngắc sắp thành đá rồi.
Vào lúc này, Bạch Dạ Kình mới buông cô ra, ngược lại nhìn Lãnh Phi: “Tìm bác sĩ qua đây.”
“Vâng, thưa ngài.” Lãnh Phi đáp lại, Bạch Dạ Kình cũng không ở lâu mà xoay người rời đi.
Lúc đi qua cho Hạ Tinh Không thì hơi dừng lại liếc nhìn cô ta, đôi mắt đen thâm trầm làm cho Hạ Tinh Không rùng mình, chỉ cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua.
Mãi đến khi Bạch Dạ Kình biến mất không thấy, Hạ Tinh Thần vẫn còn thẫn thờ. Một lúc lâu sau đưa tay lên chạm măt, gọng như nơi đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Bạch Dạ Kình. Cho nên… vừa này anh nhìn thấy cô bị bỏng sao?
Nếu đúng như thế, vậy người đàn ông kia… xem ra cũng không đáng ghét như vậy.
Lúc này Hạ Tinh Không mới hồi phục lại tinh thần, thấy bộ dáng thất thần của Hạ Tinh Thần không khỏi châm chọc: “Chị à, biểu tình này của chị không phải đang tự mình đa tinhdf đấy chứ?”
Hạ Tinh Thần hoàn hồn, liếc cô ta: “Ngược lại biểu tình của cô càng giống hơn một chút.”
“Tôi đã có Hứa Nham rồi không cần đa tình.” Hạ Tinh Không đắc ý nói: “Nhưng mà tôi khuyên cô không cần không biết trời cao đất dày, không phải ai cũng có thể mơ ước. Tổng thống là người nhân dân, cô là người đàn bà đã từng sinh con đừng nói là tổng thống, ngay cả anh Hứa Nham cũng chướng mắt cô. Cho nên đừng mơ mộng nữa.”
Hạ Tinh Thần cười: “Qủa thật tổng thống rất nhân dân, cho dù là nhân dân nhưng cũng chỉ xem cô như không khí.”
“…” Hạ Tinh Không bị tức không còn lời nào để nói, sau đó có người vội vàng chạy tới: “Xin hỏi ai là Hạ tiểu thư?”
“Cả hai đều đúng.” Giọng nói của Hạ Tinh Không không tốt đẹp.
“Tiểu thư Hạ Tinh Thần.” Đối phương bổ sung thêm.
“…” Hạ Tinh Không im miệng không nói gì.
Đối phương nhìn Hạ Tinh Thần mỉm cười cung kính nói: “Mời đi theo tôi, tổng thống ra lệnh xử lý vết thương trên người cô.”
Hạ Tinh Thần đi theo đối phương, Hạ Tinh Không tức giận đến giẫm chân. Cô ta vận khí thật tốt.
Thật ra cũng không xem là thương tổn gì, chỉ hơi đỏ mà thôi. Bác sĩ xử lý đơn giản cho Hạ Tinh Thần, lễ phục trên người cô không có cách nào mặc nữa đành phải mặc đồ công sở ban đầu vào hội trường. So sánh với đám người mặc lễ phục long trọng thì cô quả thật không hợp.
Hạ Tinh Thần ngồi tít đằng sau, cách rất xa hàng thứ nhất. Nhưng mà người đàn ông kia vẫn chói mắt như vậy, ở xa nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn rõ ràng. Bên cạnh anh đều là người quyền cao chức trọng, một đám trước mặt anh đều cúi đầu xưng thần.
“Đừng nhìn nữa, lại nhìn sẽ bị mọi người chú ý.”
Trì Vị Ương quơ quơ trước mặt cô, lúc này Hạ Tinh Thần mới ý thức cô không xem biểu diễn mà lại nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Dạ Kình, quẫn bách, chột dạ quay mặt đi: “Biểu diễn rất đẹp.”
“Làm bộ, mình biết cậu nhìn tổng thống. Nhưng mà mình sẽ không trêu cậu. Người ta có mị lực như thế, nếu cậu không chăm chú nhìn người ta thì mình mới cảm thấy lạ. Chẳng qua là, bên phải hình như Hứa NhaMmnhìn cậu rất nhiều lần. Ôi chao, cậu nói lẽ nào Hứa Nham vẫn còn để ý cậu? Hai người các cậu nói không chừng còn có thể thành đôi!”
Hạ Tinh Thần nắm chặt bàn tay để trên đầu gối, bình thản nói: “Hiện tại anh ấy là bạn trai của Hạ Tinh Không, cậu cảm thấy… hai chúng mình vẫn còn khả năng sao?”
Trì Vị Ương mù mờ, há miệng tới mức có thể nhét vào quả trừng ngỗng. Một giây sau không nhịn được mắng: “Anh ta đúng là mắt *** bị mù mà. Tiên nhân Hạ Tinh Không này, tức chết. Lúc trước cậu và Hứa Nham yêu nhau, mình đã nói nhất định cô ta không hề đơn giản, vừa hấy Hứa Nham như uống phải thuốc kích dục, hiện tại cuối cùng cũng lộ ra rồi.”
“Xuỵt…” Hạ Tinh Thần làm thủ thế chớ có lên tiếng. Nơi này là Bộ ngoại giao, bên trong đều là nhân vật lớn, cô ấy nói lời thô tục như thế nếu đã người ta nghe dược thì xong rồi. Cuối cùng Trì Vị Ương cũng phát hiện ra, nhanh chóng vỗ miệng mình, im miệng không dám nói gì nữa.
Hạ Tinh Thần vẫn không nhìn được nhìn Hứa Nham, nhưng không đợi anh quay đầu lại thì cô đã dời tầm mắt.
Lồng ngực chua xót, thế sự vô thường, trước đây chưa bao giờ cô nghĩ Hứa Nham sẽ ở cùng một chỗ với Hạ Tinh Không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.