Chào Em, Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh
Chương 235: Có thể dỗ bạn gái hay không!
Lục Khinh Quân
03/11/2021
Cái gì gọi là nhà dột còn gặp mưa, hôm nay Nguyễn Manh Manh là triệt triệt để để trải nghiệm được.
Nhà tài trợ xảy ra vấn đề, cố vấn tranh cử cũng không có, cô cần phải đi tìm một công ty, cùng với một người hợp tác có kinh nghiệm quản lý.
Vốn là dự định đến chỗ thầy Cao xin nghỉ một ngày, kết quả mới vừa nói xong, cô liền bị thầy Cao nắm lấy.
"Tiểu sư muội, chuyện xin nghỉ trước hết để qua một bên, hôm nay em phải cố gắng biểu hiện. Ngày hôm nay trong thành phố tạm thời thêm một đề thi chung toàn thành phố. Đây là sau khi em đến Trí Học, lần đầu tiên tham gia loại cuộc thi toàn thành phố này. Nhất định phải cố lên, tranh thủ nắm hạng nhất toàn thành phố."
Lần này thành tích của Nguyễn Manh Manh rất ổn định, cũng không hồ đồ nộp giấy trắng, trên căn bản mỗi lần thi xong đều là hạng nhất toàn trường.
Cao Hán Thu mới vừa rồi còn nói khoác một phen ở trước mặt lãnh đạo thành phố nói anh vừa dạy được một học sinh mới, vừa thiên tài lại ưu tú.
Nguyễn Manh Manh nghe xong, sắc mặt khẽ biến thành u tối, có chút không kềm được.
Thi bây giờ, còn là đề thi chung toàn thành phố, nhưng cô...
"Tiểu sư muội, biểu hiện thật tốt, em yên tâm đi... Chờ thi xong lần này, liền để em xin nghỉ. Đừng nói là xế chiều hôm nay không đến, chính là ngày mai ngày mốt đều nghỉ cũng không quan trọng lắm."
A, ha ha ha...
Nguyễn Manh Manh yên lặng lau mồ hôi.
Chỉ sợ, ngày hôm nay cuộc thi này kết thúc, thầy Cao sẽ ước gì cô chạy về nhà đi, tốt nhất đừng lắc lư trước mặt anh nữa.
Không có Lệ Quân Ngự hôn, bệnh cũ ngất toán khẳng định sẽ lại tái phát.
Nhưng, đánh chết cô, cô cũng sẽ không đi cầu hoà với Lệ Quân Ngự.
Không thể làm gì, Nguyễn Manh Manh không thể làm gì khác hơn là trở lại lớp học, ngồi trở lại chỗ của mình.
Cũng không lâu lắm, thầy Cao ôm đề thi vào, tuyên bố chuyện đề thi chung ngay bây giờ.
Phía dưới bạn học nhất thời kêu rên một mảnh.
Nguyễn Manh Manh không kêu rên, chỉ là sắc mặt lộ ra một ít không tốt.
Vừa nãy cô đã tiện tay lật qua lật lại sách toán học, vô số con số hỗn độn tràn vào đầu óc, hầu như muốn bóp nát đầu óc của cô.
Không có cách nào làm toán, hoàn toàn không có cách nào làm toán...
Liếc mắt nhìn những con số kia, lại như ác mộng đến.
Chỉ cần thoáng coi một cái, cảm giác choáng váng và loại đau đớn giấu trong xương kia, lại sẽ như hình với bóng.
Cuối cùng... Nguyễn Manh Manh chỉ có thể kiên trì làm xong môn khoa học xã hội và phần sinh học không cần giải toán.
Còn lại toán học, vật lý, hóa học, sau khi làm xong trắc nghiệm, chỉ có thể nộp giấy trắng.
Cuộc thi đã đến giờ, nộp bài.
Bài thi là từ hàng cuối cùng, truyền lên cho người ở hàng trước.
Vì vậy, cho dù chưa có điểm thin gay lập tức, nhưng vì Nguyễn Manh Manh ngồi ở hàng cuối cùng, nộp bài thì đưa cho người ngồi phía trước cô, hầu như đều sẽ thấy toàn bộ hơn một nửa đề toán học và khoa học toàn diện chưa làm kia của cô.
Thi xong còn chưa được mười phút, tin tức Nguyễn Manh Manh thi hỏng, hầu như nộp giấy trắng, cũng đã lan truyền nhanh chóng.
Mà chuyện cô bị công ty tài trợ và cố vấn tranh cử hủy hợp tác, lúc này cũng đồng thời truyền ra.
Ngày hôm qua, Nguyễn Manh Manh còn là người cạnh tranh hội trưởng Hội Học Sinh được tiếng hô cực cao.
Ngày hôm nay, còn chưa tới 24 giờ, những người chống đỡ cô kia, cũng đã nảy sinh dao động.
Thi xong, Nguyễn Manh Manh lên sân thượng thông khí.
Mới vừa ngồi mấy phút, Mộ Cảnh Hành, Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm và đỏ vàng xanh liền tìm tới.
"Cô chủ đáng yêu, cậu không quan trọng lắm đi, tại sao bệnh cũ lại tái phát?" Mộ công tử bột nhìn thấy cô, ngay lập tức ôm bóng người nhỏ gầy ngồi trên sân thượng kia vào trong lồng ngực.
Anh che chở cô, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy, ân cần hỏi.
Mộ công tử bột bình thường không nghiêm túc, nhưng trên thực tế sớm coi cô là người thân.
Nhìn thấy Nguyễn Manh Manh một mình ngồi trên sân thượng, bóng lưng có chút cô đơn, chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng.
"Mộ công tử bột, mình không có chuyện gì... Mình có thể có chuyện gì, không phải mình khỏe mạnh sao."
"Cậu..." Mộ Cảnh Hành cúi đầu, đối diện mắt hạnh trong veo Nguyễn Manh Manh, suýt chút nữa nói không ra lời.
Hai mắt Nguyễn Manh Manh sáng lấp lánh, lộ ra mọng nước, nhưng... Lại rõ ràng mang theo dấu vết đã khóc.
"Bạn trai giả kia của cậu, tại sao anh ấy không hôn cậu? !"
Nếu không phải là không thể bị những người khác nghe được, Mộ Cảnh Hành thật muốn mắng to Việt Quân Ngự.
Có thể chăm sóc bạn gái hay không hả!
Coi như là giả, cũng không thể như vậy nha... Mỗi ngày hôn nhẹ theo lệ, là yêu cầu cơ bản nhất.
Huống hồ, anh ta còn làm bạn gái khóc!
Dỗ con gái đơn giản biết bao nhiêu nha...
Cô chủ đáng yêu này, là cô gái chỉ cần bạn trai có khuôn mặt đẹp đẽ, tùy tiện hò hét liền có thể dỗ tốt, vậy mà anh ta lại đều có thể làm cho khóc thành như vậy!
Nhà tài trợ xảy ra vấn đề, cố vấn tranh cử cũng không có, cô cần phải đi tìm một công ty, cùng với một người hợp tác có kinh nghiệm quản lý.
Vốn là dự định đến chỗ thầy Cao xin nghỉ một ngày, kết quả mới vừa nói xong, cô liền bị thầy Cao nắm lấy.
"Tiểu sư muội, chuyện xin nghỉ trước hết để qua một bên, hôm nay em phải cố gắng biểu hiện. Ngày hôm nay trong thành phố tạm thời thêm một đề thi chung toàn thành phố. Đây là sau khi em đến Trí Học, lần đầu tiên tham gia loại cuộc thi toàn thành phố này. Nhất định phải cố lên, tranh thủ nắm hạng nhất toàn thành phố."
Lần này thành tích của Nguyễn Manh Manh rất ổn định, cũng không hồ đồ nộp giấy trắng, trên căn bản mỗi lần thi xong đều là hạng nhất toàn trường.
Cao Hán Thu mới vừa rồi còn nói khoác một phen ở trước mặt lãnh đạo thành phố nói anh vừa dạy được một học sinh mới, vừa thiên tài lại ưu tú.
Nguyễn Manh Manh nghe xong, sắc mặt khẽ biến thành u tối, có chút không kềm được.
Thi bây giờ, còn là đề thi chung toàn thành phố, nhưng cô...
"Tiểu sư muội, biểu hiện thật tốt, em yên tâm đi... Chờ thi xong lần này, liền để em xin nghỉ. Đừng nói là xế chiều hôm nay không đến, chính là ngày mai ngày mốt đều nghỉ cũng không quan trọng lắm."
A, ha ha ha...
Nguyễn Manh Manh yên lặng lau mồ hôi.
Chỉ sợ, ngày hôm nay cuộc thi này kết thúc, thầy Cao sẽ ước gì cô chạy về nhà đi, tốt nhất đừng lắc lư trước mặt anh nữa.
Không có Lệ Quân Ngự hôn, bệnh cũ ngất toán khẳng định sẽ lại tái phát.
Nhưng, đánh chết cô, cô cũng sẽ không đi cầu hoà với Lệ Quân Ngự.
Không thể làm gì, Nguyễn Manh Manh không thể làm gì khác hơn là trở lại lớp học, ngồi trở lại chỗ của mình.
Cũng không lâu lắm, thầy Cao ôm đề thi vào, tuyên bố chuyện đề thi chung ngay bây giờ.
Phía dưới bạn học nhất thời kêu rên một mảnh.
Nguyễn Manh Manh không kêu rên, chỉ là sắc mặt lộ ra một ít không tốt.
Vừa nãy cô đã tiện tay lật qua lật lại sách toán học, vô số con số hỗn độn tràn vào đầu óc, hầu như muốn bóp nát đầu óc của cô.
Không có cách nào làm toán, hoàn toàn không có cách nào làm toán...
Liếc mắt nhìn những con số kia, lại như ác mộng đến.
Chỉ cần thoáng coi một cái, cảm giác choáng váng và loại đau đớn giấu trong xương kia, lại sẽ như hình với bóng.
Cuối cùng... Nguyễn Manh Manh chỉ có thể kiên trì làm xong môn khoa học xã hội và phần sinh học không cần giải toán.
Còn lại toán học, vật lý, hóa học, sau khi làm xong trắc nghiệm, chỉ có thể nộp giấy trắng.
Cuộc thi đã đến giờ, nộp bài.
Bài thi là từ hàng cuối cùng, truyền lên cho người ở hàng trước.
Vì vậy, cho dù chưa có điểm thin gay lập tức, nhưng vì Nguyễn Manh Manh ngồi ở hàng cuối cùng, nộp bài thì đưa cho người ngồi phía trước cô, hầu như đều sẽ thấy toàn bộ hơn một nửa đề toán học và khoa học toàn diện chưa làm kia của cô.
Thi xong còn chưa được mười phút, tin tức Nguyễn Manh Manh thi hỏng, hầu như nộp giấy trắng, cũng đã lan truyền nhanh chóng.
Mà chuyện cô bị công ty tài trợ và cố vấn tranh cử hủy hợp tác, lúc này cũng đồng thời truyền ra.
Ngày hôm qua, Nguyễn Manh Manh còn là người cạnh tranh hội trưởng Hội Học Sinh được tiếng hô cực cao.
Ngày hôm nay, còn chưa tới 24 giờ, những người chống đỡ cô kia, cũng đã nảy sinh dao động.
Thi xong, Nguyễn Manh Manh lên sân thượng thông khí.
Mới vừa ngồi mấy phút, Mộ Cảnh Hành, Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm và đỏ vàng xanh liền tìm tới.
"Cô chủ đáng yêu, cậu không quan trọng lắm đi, tại sao bệnh cũ lại tái phát?" Mộ công tử bột nhìn thấy cô, ngay lập tức ôm bóng người nhỏ gầy ngồi trên sân thượng kia vào trong lồng ngực.
Anh che chở cô, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy, ân cần hỏi.
Mộ công tử bột bình thường không nghiêm túc, nhưng trên thực tế sớm coi cô là người thân.
Nhìn thấy Nguyễn Manh Manh một mình ngồi trên sân thượng, bóng lưng có chút cô đơn, chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng.
"Mộ công tử bột, mình không có chuyện gì... Mình có thể có chuyện gì, không phải mình khỏe mạnh sao."
"Cậu..." Mộ Cảnh Hành cúi đầu, đối diện mắt hạnh trong veo Nguyễn Manh Manh, suýt chút nữa nói không ra lời.
Hai mắt Nguyễn Manh Manh sáng lấp lánh, lộ ra mọng nước, nhưng... Lại rõ ràng mang theo dấu vết đã khóc.
"Bạn trai giả kia của cậu, tại sao anh ấy không hôn cậu? !"
Nếu không phải là không thể bị những người khác nghe được, Mộ Cảnh Hành thật muốn mắng to Việt Quân Ngự.
Có thể chăm sóc bạn gái hay không hả!
Coi như là giả, cũng không thể như vậy nha... Mỗi ngày hôn nhẹ theo lệ, là yêu cầu cơ bản nhất.
Huống hồ, anh ta còn làm bạn gái khóc!
Dỗ con gái đơn giản biết bao nhiêu nha...
Cô chủ đáng yêu này, là cô gái chỉ cần bạn trai có khuôn mặt đẹp đẽ, tùy tiện hò hét liền có thể dỗ tốt, vậy mà anh ta lại đều có thể làm cho khóc thành như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.