Chào Em, Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh
Chương 75: Đào hầm cho Cao Hán Thu nhảy (2)
Lục Khinh Quân
31/10/2021
Nói cách khác, bài tập khó mà Cao Hán Thu tỉ mỉ chuẩn bị này, cả lớp chỉ có Nguyễn Manh Manh và Việt Quân Triệt làm được.
Bởi vậy, Cao Hán Thu hoàn toàn có lý do tin tưởng, Nguyễn Manh Manh là ăn cắp đáp án của Việt Quân Triệt.
Nguyễn Manh Manh nghe vậy, nhẹ nhàng nhíu mày.
Loại bài tập này, ở trong mắt thầy Tào có lẽ không tính là câu hỏi khó.
Cô bảo ông ấy tùy tiện làm, ông già kia chỉ sợ là làm bài này, kết quả là dùng định lý không được học trong chương trình trung học, giải bài tập khó mà Cao Hán Thu tỉ mỉ chuẩn bị.
"Nguyễn Manh Manh, tôi có thể chấp nhận học sinh vô năng, nhưng tuyệt đối không cho phép học sinh dối trá, càng không thể chấp nhận học sinh chép bài thành thói quen như trò."
Lớp 1 bọn họ, tuyệt đối không thể xuất hiện dung túng cho việc chép bài.
Nguyễn Manh Manh tồn tại, dĩ nhiên kéo thấp tố chất tối thiểu của lớp 1 bọn họ.
Bây giờ anh ta càng ngày càng khó chịu Nguyễn Manh Manh, luôn cảm thấy cô tiếp tục ở lại, sẽ ảnh hưởng xấu cho học sinh có tiền đồ nhất lớp bọn họ.
"Giáo viên Cao, em nghĩ thầy hiểu lầm. . ." Nguyễn Manh Manh thở dài, giọng điệu lành lạnh mang theo một chút bất đắc dĩ.
"Em không có chép bài ai, cũng không cần chép bài ai. Nếu như em thật sự muốn làm những bài tập này, có người sẽ dạy em viết."
"Ai dạy trò viết?" Cao Hán Thu nheo cặp mắt lại.
"Giáo viên gia đình của em. . ." Nguyễn Manh Manh đáp, "Cũng như bài tập này, chính là giáo viên gia đình của em dạy em viết."
"Giáo viên gia đình?" Vẻ giận dữ nơi đáy mắt Cao Hán Thu từ từ chuyển đậm hơn.
Một giây sau, hóa thành một tiếng quát chói tai: "Giáo viên gia đình chó má gì? Trò ngay cả cơ bản cũng không làm được, lại dạy trò dùng phương pháp này giải bài tập! Loại giáo viên gia đình như vậy, chính là đầu độc con cháu người ta! Đi, gọi điện thoại cho người lớn nhà trò, tôi muốn đích thân nói chuyện với bọn họ một chút!"
Tuy rằng Cao Hán Thu muốn dạy dỗ Nguyễn Manh Manh, nhưng nghe cô nói, lại càng thêm phẫn nộ.
Trong học sinh của anh ta, có rất nhiều gia đình có điều kiện ưu việt.
Anh ghét nhất, chính là học sinh đi học không nghe giảng, sau đó các gia trưởng tự cho là đúng, bỏ nhiều tiền để mời cái gọi là giáo viên nổi tiếng, rồi cho học bổ túc sau giờ học.
Cao Hán Thu cho rằng, đi học nghe giảng mới là quan trọng nhất.
Cá nhân anh ta, cực kỳ phản cảm học bổ túc ngoại khóa.
Vừa nghe nói người lớn trong nhà của Nguyễn Manh Manh, lại tự cho là đúng mời gia sư dạy kèm ở nhà cho cô.
Cao Hán Thu ngay lập tức liền quên mất chuyện chính, trái lại nổi lên so sánh với gia sư dạy kèm ở nhà của Nguyễn Manh Manh.
"Giáo viên Cao, người nhà em đang đi công tác ở nước ngoài, bên kia đang là buổi tối không tiện. Nếu không, thầy trực tiếp nói chuyện với giáo viên gia đình của em đi?"
Nguyễn Manh Manh quay về Cao Hán Thu nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không nhìn ra, cô chính là đang đào hầm cho Cao Hán Thu nhảy.
"Được, trò bấm điện thoại, tôi nói với anh ta!" Cao Hán Thu cũng không mắng Nguyễn Manh Manh, ngồi trên ghế, híp mắt chờ đợi.
Lát nữa, anh nhất định phải làm cho tên khốn lừa gạt tiền kia, chủ động xin nghỉ.
Nguyễn Manh Manh gật đầu, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của thầy Tào.
Một lát sau, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc của người đàn ông già, "Alo. . . Đại tiểu thư, cô tìm tôi có việc?"
Không biết tại sao, Nguyễn Manh Manh cảm thấy, ông Tào nhận được điện thoại của cô, giọng còn mang theo một chút âm run.
Cô âm thầm kiểm điểm, lẽ nào gần đây thật sự bắt nạt ông Tào đến quá thảm?
"Khụ khụ. . ." Nguyễn Manh Manh thanh thanh giọng, "Giáo viên, là như vậy. . . Chủ nhiệm lớp toán học Cao Hán Thu giáo viên Cao của em, có chút ý kiến đối với bài tập khó mà thầy đã hướng dẫn em tối hôm qua. Ừm. . . Thầy ấy muốn hàn huyên tán gẫu với thầy."
Nguyễn Manh Manh vẫn là rất cho ông Tào mặt mũi, không có nói ngay trước mặt Cao Hán Thu, những bài tập kia đều là ông Tào làm.
"Tán gẫu? Thằng nhóc con kia muốn tán gẫu cái gì?" ông Tào nhất thời trở nên nghiêm túc.
Trong lòng nghĩ đến lại là, sẽ không bị học sinh của mình phát hiện, những bài tập kia đều là ông viết thay chứ?
Nói như vậy, mất mặt cỡ nào chứ!
"Em cũng không rõ lắm, nếu không, các người trực tiếp nói chuyện đi." Nói xong, Nguyễn Manh Manh liền đưa điện thoại tới.
Bởi vậy, Cao Hán Thu hoàn toàn có lý do tin tưởng, Nguyễn Manh Manh là ăn cắp đáp án của Việt Quân Triệt.
Nguyễn Manh Manh nghe vậy, nhẹ nhàng nhíu mày.
Loại bài tập này, ở trong mắt thầy Tào có lẽ không tính là câu hỏi khó.
Cô bảo ông ấy tùy tiện làm, ông già kia chỉ sợ là làm bài này, kết quả là dùng định lý không được học trong chương trình trung học, giải bài tập khó mà Cao Hán Thu tỉ mỉ chuẩn bị.
"Nguyễn Manh Manh, tôi có thể chấp nhận học sinh vô năng, nhưng tuyệt đối không cho phép học sinh dối trá, càng không thể chấp nhận học sinh chép bài thành thói quen như trò."
Lớp 1 bọn họ, tuyệt đối không thể xuất hiện dung túng cho việc chép bài.
Nguyễn Manh Manh tồn tại, dĩ nhiên kéo thấp tố chất tối thiểu của lớp 1 bọn họ.
Bây giờ anh ta càng ngày càng khó chịu Nguyễn Manh Manh, luôn cảm thấy cô tiếp tục ở lại, sẽ ảnh hưởng xấu cho học sinh có tiền đồ nhất lớp bọn họ.
"Giáo viên Cao, em nghĩ thầy hiểu lầm. . ." Nguyễn Manh Manh thở dài, giọng điệu lành lạnh mang theo một chút bất đắc dĩ.
"Em không có chép bài ai, cũng không cần chép bài ai. Nếu như em thật sự muốn làm những bài tập này, có người sẽ dạy em viết."
"Ai dạy trò viết?" Cao Hán Thu nheo cặp mắt lại.
"Giáo viên gia đình của em. . ." Nguyễn Manh Manh đáp, "Cũng như bài tập này, chính là giáo viên gia đình của em dạy em viết."
"Giáo viên gia đình?" Vẻ giận dữ nơi đáy mắt Cao Hán Thu từ từ chuyển đậm hơn.
Một giây sau, hóa thành một tiếng quát chói tai: "Giáo viên gia đình chó má gì? Trò ngay cả cơ bản cũng không làm được, lại dạy trò dùng phương pháp này giải bài tập! Loại giáo viên gia đình như vậy, chính là đầu độc con cháu người ta! Đi, gọi điện thoại cho người lớn nhà trò, tôi muốn đích thân nói chuyện với bọn họ một chút!"
Tuy rằng Cao Hán Thu muốn dạy dỗ Nguyễn Manh Manh, nhưng nghe cô nói, lại càng thêm phẫn nộ.
Trong học sinh của anh ta, có rất nhiều gia đình có điều kiện ưu việt.
Anh ghét nhất, chính là học sinh đi học không nghe giảng, sau đó các gia trưởng tự cho là đúng, bỏ nhiều tiền để mời cái gọi là giáo viên nổi tiếng, rồi cho học bổ túc sau giờ học.
Cao Hán Thu cho rằng, đi học nghe giảng mới là quan trọng nhất.
Cá nhân anh ta, cực kỳ phản cảm học bổ túc ngoại khóa.
Vừa nghe nói người lớn trong nhà của Nguyễn Manh Manh, lại tự cho là đúng mời gia sư dạy kèm ở nhà cho cô.
Cao Hán Thu ngay lập tức liền quên mất chuyện chính, trái lại nổi lên so sánh với gia sư dạy kèm ở nhà của Nguyễn Manh Manh.
"Giáo viên Cao, người nhà em đang đi công tác ở nước ngoài, bên kia đang là buổi tối không tiện. Nếu không, thầy trực tiếp nói chuyện với giáo viên gia đình của em đi?"
Nguyễn Manh Manh quay về Cao Hán Thu nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không nhìn ra, cô chính là đang đào hầm cho Cao Hán Thu nhảy.
"Được, trò bấm điện thoại, tôi nói với anh ta!" Cao Hán Thu cũng không mắng Nguyễn Manh Manh, ngồi trên ghế, híp mắt chờ đợi.
Lát nữa, anh nhất định phải làm cho tên khốn lừa gạt tiền kia, chủ động xin nghỉ.
Nguyễn Manh Manh gật đầu, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của thầy Tào.
Một lát sau, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc của người đàn ông già, "Alo. . . Đại tiểu thư, cô tìm tôi có việc?"
Không biết tại sao, Nguyễn Manh Manh cảm thấy, ông Tào nhận được điện thoại của cô, giọng còn mang theo một chút âm run.
Cô âm thầm kiểm điểm, lẽ nào gần đây thật sự bắt nạt ông Tào đến quá thảm?
"Khụ khụ. . ." Nguyễn Manh Manh thanh thanh giọng, "Giáo viên, là như vậy. . . Chủ nhiệm lớp toán học Cao Hán Thu giáo viên Cao của em, có chút ý kiến đối với bài tập khó mà thầy đã hướng dẫn em tối hôm qua. Ừm. . . Thầy ấy muốn hàn huyên tán gẫu với thầy."
Nguyễn Manh Manh vẫn là rất cho ông Tào mặt mũi, không có nói ngay trước mặt Cao Hán Thu, những bài tập kia đều là ông Tào làm.
"Tán gẫu? Thằng nhóc con kia muốn tán gẫu cái gì?" ông Tào nhất thời trở nên nghiêm túc.
Trong lòng nghĩ đến lại là, sẽ không bị học sinh của mình phát hiện, những bài tập kia đều là ông viết thay chứ?
Nói như vậy, mất mặt cỡ nào chứ!
"Em cũng không rõ lắm, nếu không, các người trực tiếp nói chuyện đi." Nói xong, Nguyễn Manh Manh liền đưa điện thoại tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.