Chào Em, Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh
Chương 229: Nguyễn Manh Manh nổi giận
Lục Khinh Quân
03/11/2021
Tài xế Lý trở về liền nói cho ông Triệu, đại tiểu thư và đại thiếu gia cãi nhau, bị đuổi xuống xe.
ông Triệu vừa nghe, lập tức phái người đi ra ngoài tìm, còn cố ý chờ ở cửa.
Kết quả, những người kia mới ra đi không bao lâu, liền nhìn thấy tiểu thư trở về.
Chú Triệu xem xem thời gian, lúc này mới qua hơn một giờ, nửa giờ đi xe, đại tiểu thư lại chạy về đến rồi?
Nguyễn Manh Manh ngoại trừ có chút thở, cũng không có những chỗ nào không khỏe.
Ai bảo cô trời sinh có vận động phát triển chứ, chạy mười km đối với cô mà nói là việc nhỏ như con thỏ.
"Chú Triệu, con không có chuyện gì... Đúng rồi, tên khốn Lệ Quân Ngự kia đâu, anh ấy ở đâu, con muốn tìm anh ấy!"
Mẹ nó, Nguyễn Manh Manh xuống xe càng nghĩ càng thấy được bản thân chịu thiệt.
Dựa vào cái gì anh đuổi cô đi, cô liền phải đi.
Còn có, anh không hiểu ra sao nổi nóng, cô căn bản không biết chọc giận anh chỗ nào, bị anh hung dữ đến sững sờ sững sờ.
Dù sao, trong lòng kìm nén nỗi tức giận, làm sao cũng không hạ xuống được, nhất định phải trở về tìm anh hỏi rõ ràng.
"Đại thiếu gia vừa tới nhà liền bị bên nhà cũ kia gọi rời đi... Đêm nay có lẽ sẽ không trở về."
Nội tâm chú Triệu kinh hoảng, may là bên ông, bà, nghe nói Đại thiếu gia và cậu của mình ăn cơm, liền gọi người rời đi.
Bằng không, anh vẫn đúng là sợ đại tiểu thư trở về, sẽ đánh một trận với Đại thiếu gia.
"Nhà cũ?" Nguyễn Manh Manh nhíu mày.
"Đúng, là ông và bà muốn gặp Đại thiếu gia, nên lại muốn thay Đại thiếu gia sắp xếp ra mắt."
Cái chữ "Lại" này sâu sắc xúc động Nguyễn Manh Manh.
Nghĩ đến vừa nãy ở trên xe, Lệ Quân Ngự đột nhiên trở nên cực lạnh, cô không nhịn được hỏi: "Chú Triệu, có phải Lệ Quân Ngự rất ghét người khác nhắc tới hai chữ "Ra mắt" không?"
"Có sao?" Chú Triệu cau mày, nhớ lại một hồi, "Không có chứ... Ông từng sắp xếp cho Đại thiếu gia ra mắt rất nhiều lần, tuy rằng cuối cùng đối phương đều không lọt mắt Đại thiếu gia, nhưng cũng không có bài xích rõ ràng."
Chú Triệu bán đứng thiếu gia nhà mình, đó là mặt không đổi sắc, tim không loạn.
Nguyễn Manh Manh vừa nghe, loại cảm giác không vui trong lòng kia, nhất thời càng thêm nặng mấy phần.
Lệ Quân Ngự... Anh ngược lại diễm phúc không cạn.
Ở trước mặt anh, nói hai chữ "Ra mắt" liền nổi trận lôi đình.
Kết quả thì sao, còn không biết đã sớm gặp mặt những phụ nữ khác mấy lần, hôn mấy lần.
Thời khắc này, Nguyễn Manh Manh hoàn toàn không có phát hiện, lập trường của mình đã thay đổi.
Những đối tượng hẹn hò được ông Lệ gia sắp xếp cho Lệ Quân Ngự kia, toàn bộ biến thành "Những phụ nữ khác" trong miệng cô.
"Đại tiểu thư, vì sao cô đột nhiên quan tâm tới chuyện ra mắt của thiếu gia? Nếu như cô muốn biết, tôi có thể chậm rãi nói với cô, tôi nhớ tới có Vương gia, có nhà họ Tô còn có..."
"Không cần đâu chú Triệu, cơm tối con không ăn, con trở về phòng."
Càng nghe chú Triệu nói, cô liền càng cảm thấy trong bụng có một đốm lửa âm ỉ.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy, mình cần phát - tiết gấp!
Cô lên lầu, trở về phòng, lấy điện thoại di động ra.
Cũng không tiếp tục muốn quan tâm Lệ Quân Ngự có tức giận hay không, Nguyễn Manh Manh mở game ra, trực tiếp đăng nhập tài khoản của mình.
"Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ" đăng nhập game!
Đáng tiếc, đang chuẩn bị chơi riêng một mình, trên màn hình liền nhảy ra lời mời tổ đội của "Bảo bảo vô địch thiên hạ".
( đánh lên cấp vua, cô rốt cục login! Mau mau mau, hôm nay anh cả tôi không có ở nhà, có thể đánh hộ rồi! Chúng ta dành thời gian, mau nhanh!)
Lệ Quân Tỳ bị Lệ Quân Ngự khổ sở áp chế hai tuần, như ngựa hoang mất cương, lao nhanh trên thảo nguyên rộng lớn.
Lông mày đẹp đẽ của Nguyễn Manh Manh, thoáng nhíu nhẹ.
Nếu như thường ngày, nhìn thấy Lệ Quân Tỳ nhắn như vậy, sẽ muốn trêu chọc cậu hai câu.
Nhưng ngày hôm nay, tâm trạng cô rất kém.
Một câu cũng không trả lời, trực tiếp tiếp nhận tổ đội của Lệ Quân Tỳ, sau đó chiến đấu.
Sau đó...
——Double kill(song gϊếŧ)! Triple kill(ba gϊếŧ)! Quadro kill(bốn gϊếŧ)! Penta kill! (năm gϊếŧ)!
——Ace! (đoàn diệt đối phương)
—— God like(tiếp cận thần gϊếŧ chóc)! Legendary(vượt qua thần gϊếŧ chóc)!
Nghe tiếng đánh gϊếŧ không ngừng vang lên trong điện thoại di động.
Toàn bộ hành trình miệng của Lệ Quân Tỳ đều hình trứng vịt.
Khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo đẹp đẽ kia, hầu như vẫn duy trì tư thế miệng mở lớn.
Cậu phát hiện trận đối chiến này, căn bản không cần mình tham dự.
Không chỉ có không cần mình, cũng không cần ba đồng đội khác của mình.
Bốn người khác có thể chơi hay không căn bản không quan trọng, chỉ cần bọn họ nằm trên đất, gọi 666 đã đủ rồi.
Dù sao chỉ cần một mình "Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ", liền có thể gϊếŧ sạch đối phương.
ông Triệu vừa nghe, lập tức phái người đi ra ngoài tìm, còn cố ý chờ ở cửa.
Kết quả, những người kia mới ra đi không bao lâu, liền nhìn thấy tiểu thư trở về.
Chú Triệu xem xem thời gian, lúc này mới qua hơn một giờ, nửa giờ đi xe, đại tiểu thư lại chạy về đến rồi?
Nguyễn Manh Manh ngoại trừ có chút thở, cũng không có những chỗ nào không khỏe.
Ai bảo cô trời sinh có vận động phát triển chứ, chạy mười km đối với cô mà nói là việc nhỏ như con thỏ.
"Chú Triệu, con không có chuyện gì... Đúng rồi, tên khốn Lệ Quân Ngự kia đâu, anh ấy ở đâu, con muốn tìm anh ấy!"
Mẹ nó, Nguyễn Manh Manh xuống xe càng nghĩ càng thấy được bản thân chịu thiệt.
Dựa vào cái gì anh đuổi cô đi, cô liền phải đi.
Còn có, anh không hiểu ra sao nổi nóng, cô căn bản không biết chọc giận anh chỗ nào, bị anh hung dữ đến sững sờ sững sờ.
Dù sao, trong lòng kìm nén nỗi tức giận, làm sao cũng không hạ xuống được, nhất định phải trở về tìm anh hỏi rõ ràng.
"Đại thiếu gia vừa tới nhà liền bị bên nhà cũ kia gọi rời đi... Đêm nay có lẽ sẽ không trở về."
Nội tâm chú Triệu kinh hoảng, may là bên ông, bà, nghe nói Đại thiếu gia và cậu của mình ăn cơm, liền gọi người rời đi.
Bằng không, anh vẫn đúng là sợ đại tiểu thư trở về, sẽ đánh một trận với Đại thiếu gia.
"Nhà cũ?" Nguyễn Manh Manh nhíu mày.
"Đúng, là ông và bà muốn gặp Đại thiếu gia, nên lại muốn thay Đại thiếu gia sắp xếp ra mắt."
Cái chữ "Lại" này sâu sắc xúc động Nguyễn Manh Manh.
Nghĩ đến vừa nãy ở trên xe, Lệ Quân Ngự đột nhiên trở nên cực lạnh, cô không nhịn được hỏi: "Chú Triệu, có phải Lệ Quân Ngự rất ghét người khác nhắc tới hai chữ "Ra mắt" không?"
"Có sao?" Chú Triệu cau mày, nhớ lại một hồi, "Không có chứ... Ông từng sắp xếp cho Đại thiếu gia ra mắt rất nhiều lần, tuy rằng cuối cùng đối phương đều không lọt mắt Đại thiếu gia, nhưng cũng không có bài xích rõ ràng."
Chú Triệu bán đứng thiếu gia nhà mình, đó là mặt không đổi sắc, tim không loạn.
Nguyễn Manh Manh vừa nghe, loại cảm giác không vui trong lòng kia, nhất thời càng thêm nặng mấy phần.
Lệ Quân Ngự... Anh ngược lại diễm phúc không cạn.
Ở trước mặt anh, nói hai chữ "Ra mắt" liền nổi trận lôi đình.
Kết quả thì sao, còn không biết đã sớm gặp mặt những phụ nữ khác mấy lần, hôn mấy lần.
Thời khắc này, Nguyễn Manh Manh hoàn toàn không có phát hiện, lập trường của mình đã thay đổi.
Những đối tượng hẹn hò được ông Lệ gia sắp xếp cho Lệ Quân Ngự kia, toàn bộ biến thành "Những phụ nữ khác" trong miệng cô.
"Đại tiểu thư, vì sao cô đột nhiên quan tâm tới chuyện ra mắt của thiếu gia? Nếu như cô muốn biết, tôi có thể chậm rãi nói với cô, tôi nhớ tới có Vương gia, có nhà họ Tô còn có..."
"Không cần đâu chú Triệu, cơm tối con không ăn, con trở về phòng."
Càng nghe chú Triệu nói, cô liền càng cảm thấy trong bụng có một đốm lửa âm ỉ.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy, mình cần phát - tiết gấp!
Cô lên lầu, trở về phòng, lấy điện thoại di động ra.
Cũng không tiếp tục muốn quan tâm Lệ Quân Ngự có tức giận hay không, Nguyễn Manh Manh mở game ra, trực tiếp đăng nhập tài khoản của mình.
"Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ" đăng nhập game!
Đáng tiếc, đang chuẩn bị chơi riêng một mình, trên màn hình liền nhảy ra lời mời tổ đội của "Bảo bảo vô địch thiên hạ".
( đánh lên cấp vua, cô rốt cục login! Mau mau mau, hôm nay anh cả tôi không có ở nhà, có thể đánh hộ rồi! Chúng ta dành thời gian, mau nhanh!)
Lệ Quân Tỳ bị Lệ Quân Ngự khổ sở áp chế hai tuần, như ngựa hoang mất cương, lao nhanh trên thảo nguyên rộng lớn.
Lông mày đẹp đẽ của Nguyễn Manh Manh, thoáng nhíu nhẹ.
Nếu như thường ngày, nhìn thấy Lệ Quân Tỳ nhắn như vậy, sẽ muốn trêu chọc cậu hai câu.
Nhưng ngày hôm nay, tâm trạng cô rất kém.
Một câu cũng không trả lời, trực tiếp tiếp nhận tổ đội của Lệ Quân Tỳ, sau đó chiến đấu.
Sau đó...
——Double kill(song gϊếŧ)! Triple kill(ba gϊếŧ)! Quadro kill(bốn gϊếŧ)! Penta kill! (năm gϊếŧ)!
——Ace! (đoàn diệt đối phương)
—— God like(tiếp cận thần gϊếŧ chóc)! Legendary(vượt qua thần gϊếŧ chóc)!
Nghe tiếng đánh gϊếŧ không ngừng vang lên trong điện thoại di động.
Toàn bộ hành trình miệng của Lệ Quân Tỳ đều hình trứng vịt.
Khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo đẹp đẽ kia, hầu như vẫn duy trì tư thế miệng mở lớn.
Cậu phát hiện trận đối chiến này, căn bản không cần mình tham dự.
Không chỉ có không cần mình, cũng không cần ba đồng đội khác của mình.
Bốn người khác có thể chơi hay không căn bản không quan trọng, chỉ cần bọn họ nằm trên đất, gọi 666 đã đủ rồi.
Dù sao chỉ cần một mình "Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ", liền có thể gϊếŧ sạch đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.