Chào Em, Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh
Chương 79: Tát Nguyễn Kiều Kiều ở trước mặt mọi người (1)
Lục Khinh Quân
31/10/2021
"Chị gái, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Có chuyện gì,
chúng ta vẫn là nói riêng đi. . . đừng liên luỵ những bạn học khác vào."
Nguyễn Kiều Kiều không nghĩ tới Nguyễn Manh Manh lại đột nhiên như vậy.
Tuy rằng cô ta không đoán được sau đó Nguyễn Manh Manh muốn nói cái gì, nhưng trong lòng đã mơ hồ có bất an.
"Tại sao phải nói riêng? Không phải vừa nãy cô luôn mồm luôn miệng chỉ trích tôi sao, nha, tôi biết rồi, ý của cô là nói, tôi chính là chuyện xấu trong nhà họ Nguyễn sao?"
Nguyễn Manh Manh nở nụ cười, lúm đồng tiền kiều diễm suýt chút nữa lóe mù mắt quần chúng vây xem.
"được lắm, nếu chuyện xấu trong nhà là tôi đây cũng không sợ mất mặt, vậy cô sợ cái gì? Đến đến đến, các bạn học. . . Mọi người đều lại đây, ghé sát vào một chút, nghe tôi nói nha. . ."
Nguyễn Kiều Kiều muốn ngăn cản Nguyễn Manh Manh, cô ta biết Nguyễn Manh Manh tuyệt đối không nói ra lời gì tốt.
Nhưng, hôm nay cô ta cố ý một mình tới đây.
Vốn là muốn thân đơn bóng chiếc, dùng khổ nhục kế thu phục đồng tình.
Kết quả bây giờ, Nguyễn Manh Manh đột nhiên làm lớn chuyện, khiến cho xung quanh ầm ầm.
Nguyễn Kiều Kiều từ xưa tới nay xây dựng hình tượng, đều là học sinh tốt thanh thuần, thiện lương, yếu ớt nhu nhược.
Mọi người đều biết, Nguyễn Kiều Kiều chưa bao giờ nói dối, mà lời nói ra đều là nhẹ nhàng mềm mại cực kỳ lễ phép.
Bảo cô ta giống như Nguyễn Manh Manh, lớn giọng nói chuyện, căn bản không thể.
"Chị gái, chị đừng. . ."
"Đến, mọi người nghe tôi nói. . ." Tiếng nói mềm mại hoạt bát của Nguyễn Manh Manh, rất dễ dàng vượt trên Nguyễn Kiều Kiều.
"Vừa nãy Nguyễn Kiều Kiều, có phải là làm cho các người rất tò mò? Có phải các người rất muốn biết, vì sao tôi chọc tức bà ngoại tới phát bệnh, lại là vì sao hại bà ngoại tôi tiến vào trại tạm giam đúng không?"
Quần chúng gật đầu như giã tỏi.
Nghe tám chuyện một nửa, lòng ngứa ngáy, quả thực rất muốn biết.
"Được được được, vậy bây giờ tôi liền nói cho mọi người. Chuyện là như vậy, có một đôi vợ chồng, vốn là vợ chồng ân ái, người vợ sinh cho người chồng hai người con gái. Nhưng bởi vì hai đứa trẻ đều là con gái, bà nội không vui, muốn cháu trai, liền để cho nữ hầu bò lên giường nam chủ nhân."
"Đáng tiếc, một năm sau, nữ hầu sinh ra được cũng là con gái. Có điều, đứa trẻ đã sinh ra, thì có biện pháp gì đây, cũng không thể nhét trở về đúng không? Vì vậy, từ đó về khi, nam chủ nhân của nhà này, có hai gia đình. Một là nhà chính, một cái khác là nhà nhỏ nuôi ở bên ngoài."
"Vãi, còn có chuyện như vậy? Bà nội và người thứ ba kia cũng quá không phải người. . ."
"Phải đó, tìm người thứ ba, chưa từng thấy mẹ ruột tìm người thứ ba cho con trai của mình!"
Quần chúng không nhịn được lên tiếng phê phán.
Lại không phát hiện, Nguyễn Kiều Kiều đứng trong đám người, màu máu trên mặt đang từng chút từng chút trôi đi.
Nguyễn Kiều Kiều có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Nguyễn Manh Manh dám ở ngay trước mặt mọi người, nói ra chuyện như vậy.
Cô ta cảm thấy yết hầu rất khô rất nghẹn, muốn nói gì cứu lại, nhưng một mực không nói ra được.
"Đúng vậy, chính là có chuyện ly kỳ như thế. Không chỉ là như vậy, tâm cơ của người thứ ba này cũng rất sâu, vì lấy lòng bà nội có thể tự mình rửa chân cho bà ấy, dỗ bà đến hài lòng không biết bao nhiêu."
Quần chúng A: "MN, rửa chân. . . Chuyện như thế cũng làm được sao?"
Quần chúng B: "Quả nhiên là người thứ ba, thủ đoạn 666!"
Nguyễn Kiều Kiều không nghĩ tới Nguyễn Manh Manh lại đột nhiên như vậy.
Tuy rằng cô ta không đoán được sau đó Nguyễn Manh Manh muốn nói cái gì, nhưng trong lòng đã mơ hồ có bất an.
"Tại sao phải nói riêng? Không phải vừa nãy cô luôn mồm luôn miệng chỉ trích tôi sao, nha, tôi biết rồi, ý của cô là nói, tôi chính là chuyện xấu trong nhà họ Nguyễn sao?"
Nguyễn Manh Manh nở nụ cười, lúm đồng tiền kiều diễm suýt chút nữa lóe mù mắt quần chúng vây xem.
"được lắm, nếu chuyện xấu trong nhà là tôi đây cũng không sợ mất mặt, vậy cô sợ cái gì? Đến đến đến, các bạn học. . . Mọi người đều lại đây, ghé sát vào một chút, nghe tôi nói nha. . ."
Nguyễn Kiều Kiều muốn ngăn cản Nguyễn Manh Manh, cô ta biết Nguyễn Manh Manh tuyệt đối không nói ra lời gì tốt.
Nhưng, hôm nay cô ta cố ý một mình tới đây.
Vốn là muốn thân đơn bóng chiếc, dùng khổ nhục kế thu phục đồng tình.
Kết quả bây giờ, Nguyễn Manh Manh đột nhiên làm lớn chuyện, khiến cho xung quanh ầm ầm.
Nguyễn Kiều Kiều từ xưa tới nay xây dựng hình tượng, đều là học sinh tốt thanh thuần, thiện lương, yếu ớt nhu nhược.
Mọi người đều biết, Nguyễn Kiều Kiều chưa bao giờ nói dối, mà lời nói ra đều là nhẹ nhàng mềm mại cực kỳ lễ phép.
Bảo cô ta giống như Nguyễn Manh Manh, lớn giọng nói chuyện, căn bản không thể.
"Chị gái, chị đừng. . ."
"Đến, mọi người nghe tôi nói. . ." Tiếng nói mềm mại hoạt bát của Nguyễn Manh Manh, rất dễ dàng vượt trên Nguyễn Kiều Kiều.
"Vừa nãy Nguyễn Kiều Kiều, có phải là làm cho các người rất tò mò? Có phải các người rất muốn biết, vì sao tôi chọc tức bà ngoại tới phát bệnh, lại là vì sao hại bà ngoại tôi tiến vào trại tạm giam đúng không?"
Quần chúng gật đầu như giã tỏi.
Nghe tám chuyện một nửa, lòng ngứa ngáy, quả thực rất muốn biết.
"Được được được, vậy bây giờ tôi liền nói cho mọi người. Chuyện là như vậy, có một đôi vợ chồng, vốn là vợ chồng ân ái, người vợ sinh cho người chồng hai người con gái. Nhưng bởi vì hai đứa trẻ đều là con gái, bà nội không vui, muốn cháu trai, liền để cho nữ hầu bò lên giường nam chủ nhân."
"Đáng tiếc, một năm sau, nữ hầu sinh ra được cũng là con gái. Có điều, đứa trẻ đã sinh ra, thì có biện pháp gì đây, cũng không thể nhét trở về đúng không? Vì vậy, từ đó về khi, nam chủ nhân của nhà này, có hai gia đình. Một là nhà chính, một cái khác là nhà nhỏ nuôi ở bên ngoài."
"Vãi, còn có chuyện như vậy? Bà nội và người thứ ba kia cũng quá không phải người. . ."
"Phải đó, tìm người thứ ba, chưa từng thấy mẹ ruột tìm người thứ ba cho con trai của mình!"
Quần chúng không nhịn được lên tiếng phê phán.
Lại không phát hiện, Nguyễn Kiều Kiều đứng trong đám người, màu máu trên mặt đang từng chút từng chút trôi đi.
Nguyễn Kiều Kiều có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Nguyễn Manh Manh dám ở ngay trước mặt mọi người, nói ra chuyện như vậy.
Cô ta cảm thấy yết hầu rất khô rất nghẹn, muốn nói gì cứu lại, nhưng một mực không nói ra được.
"Đúng vậy, chính là có chuyện ly kỳ như thế. Không chỉ là như vậy, tâm cơ của người thứ ba này cũng rất sâu, vì lấy lòng bà nội có thể tự mình rửa chân cho bà ấy, dỗ bà đến hài lòng không biết bao nhiêu."
Quần chúng A: "MN, rửa chân. . . Chuyện như thế cũng làm được sao?"
Quần chúng B: "Quả nhiên là người thứ ba, thủ đoạn 666!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.