Chào Em, Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh
Chương 300: Vừa thấy mặt đã bị chọc
Lục Khinh Quân
04/11/2021
"Kẹo bông gòn nhanh lên một chút." Lệ Quân Triệt giục.
Nguyễn Manh Manh theo phía sau anh, cúi đầu, cũng không muốn giương mắt.
Cô cũng không biết đời trước mình tạo cái nghiệt gì... Người khác là chần chần chừ chừ, cô là sợ Lệ Quân Ngự, nghĩ mà sợ Lệ Quân Đình...
Lệ Quân Triệt chỉ dùng uy hiếp "Méc Lệ Quân Ngự", cô liền ngoan ngoãn theo lại đây.
Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng riêng ra, giọng vui cười hớn hở của Lệ Diệu Dương liền truyền ra: "Được rồi, Manh Manh và A Triệt cũng tới rồi... Quân Đình, đây chính là Manh Manh ba đề cập với con. Con còn chưa từng thấy, đến đến đến ba giới thiệu cho các con."
Lệ Diệu Dương cười đi tới, dắt Nguyễn Manh Manh.
"Manh Manh, đến, cùng chú lại đây, chú giới thiệu cho con —— đây là con thứ hai của chú, Quân Đình."
Chú Lệ tự mình giới thiệu, dù cho Nguyễn Manh Manh muốn hạ thấp cảm giác tồn tại như thế nào đi nữa, lúc này cũng không thể không lễ phép, ngẩng đầu theo hướng ngón tay ông.
Vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy bóng người cao to kiên cường đứng bên cạnh bàn kia.
Đây là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi.
Nhìn sơ qua, thân hình có chút tương tự với Lệ Quân Ngự, nhưng nhìn kỹ, thân hình dường như thoáng thấp hơn Lệ Quân Ngự một chút.
Ngũ quan là đẹp trai không có đối thủ như thế, chỉ là so với Lệ Quân Ngự đều là gương mặt lạnh lùng, cao ngạo lạnh lùng cấm dục.
Ngũ quan của người đàn ông trẻ tuổi này càng thêm tà tứ đẹp trai, trong mắt thâm thúy chứa một tia ý cười bất cần đời.
Đứng ở nơi đó, chỉ hơi cong môi, liền rõ ràng lộ ra một luồng hơi thở câu người.
Làm Nguyễn Manh Manh yêu cái đẹp, suýt nữa không bước chân ra được.
Nhưng nghĩ đến, người này chính là Lệ Quân Đình, là... Là Lệ Quân Đình cô từng ngủ cùng kia.
"Xin chào, em là Nguyễn Manh Manh..." Nguyễn Manh Manh qua loa hỏi thăm một chút, lại nhanh chóng cúi đầu.
Đáng tiếc, Lệ Quân Đình dường như cũng không tính cứ như thế buông tha "Thành viên mới trong gia đình" này, chân thon dài đi về phía trước, tiến đến trước mũi chân cô.
"A, rất đáng yêu nha." Giọng từ tính câu người của Lệ Quân Đình vang lên.
"Chú ba, cô gái khả ái như thế, sao chú không ăn đi? Không cảm thấy, cô ấy rất giống một loại đồ ngọt nào đó sao."
Lệ Quân Triệt yên lặng giương mắt, lấy một loại ánh mắt quỷ dị, liếc mắt nhìn anh hai không sợ chết nhà anh.
Quả nhiên, vừa gặp mặt đã bắt đầu trêu chọc.
Cũng không sợ vén đến thiết bản.
Thấy em ba không tiếp lời, Lệ Quân Đình cũng bất giác lúng túng, khóe môi tà tứ nhếch lên.
Bỗng nhiên hạ thấp eo, cúi người xuống, dùng ngón trỏ thon dài nâng cằm nhỏ buông xuống của Nguyễn Manh Manh lên.
Từ đầu tới cuối mặt Nguyễn Manh Manh mơ hồ, mắt hạnh nước sáng ngơ ngác chớp chớp, hầu như cứng tại chỗ.
Lệ... Lệ nhị thiếu... Anh anh anh... Anh sẽ không phải nhớ tới gì đó chứ! ?
Vì sợ bí mật của mình bị Lệ Quân Đình phát hiện, Nguyễn Manh Manh động cũng không dám động, nhìn xem gương mặt tuấn tú bỗng nhiên tới gần kia.
Ai biết, Lệ Quân Đình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh đẹp của cô nhìn một chút, khóe môi bỗng nhiên cong lên một độ cong đẹp đẽ, cười với cô.
"Manh Manh... Không ngại anh gọi em như thế chứ? Nhớ kỹ, anh là Quân Đình, sau này em liền gọi anh là Đình anh trai, hoặc là Quân Đình. Gặp phải bất cứ phiền phức gì cũng có thể tìm Đình anh trai hỗ trợ, Đình anh trai hiểu rõ nhất là cô gái khả ái giống như em."
"Đình anh trai gì chứ, gọi anh hai..." Lệ Diệu Dương vỗ một cái vào trên lưng con trai mình.
"Thằng nhóc con, ba cảnh cáo con, đừng dùng bộ dạng bên ngoài kia đến chọc Manh Manh!"
"Ba, bây giờ đã thời đại nào rồi, ai còn gọi loại xưng hô anh hai quê mùa kia nữa. Lại nói, cô gái chính là dùng để yêu thương, Manh Manh đáng yêu như thế, con thương còn không kịp sao có thể chọc cô..."
Nguyễn Manh Manh theo phía sau anh, cúi đầu, cũng không muốn giương mắt.
Cô cũng không biết đời trước mình tạo cái nghiệt gì... Người khác là chần chần chừ chừ, cô là sợ Lệ Quân Ngự, nghĩ mà sợ Lệ Quân Đình...
Lệ Quân Triệt chỉ dùng uy hiếp "Méc Lệ Quân Ngự", cô liền ngoan ngoãn theo lại đây.
Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng riêng ra, giọng vui cười hớn hở của Lệ Diệu Dương liền truyền ra: "Được rồi, Manh Manh và A Triệt cũng tới rồi... Quân Đình, đây chính là Manh Manh ba đề cập với con. Con còn chưa từng thấy, đến đến đến ba giới thiệu cho các con."
Lệ Diệu Dương cười đi tới, dắt Nguyễn Manh Manh.
"Manh Manh, đến, cùng chú lại đây, chú giới thiệu cho con —— đây là con thứ hai của chú, Quân Đình."
Chú Lệ tự mình giới thiệu, dù cho Nguyễn Manh Manh muốn hạ thấp cảm giác tồn tại như thế nào đi nữa, lúc này cũng không thể không lễ phép, ngẩng đầu theo hướng ngón tay ông.
Vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy bóng người cao to kiên cường đứng bên cạnh bàn kia.
Đây là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi.
Nhìn sơ qua, thân hình có chút tương tự với Lệ Quân Ngự, nhưng nhìn kỹ, thân hình dường như thoáng thấp hơn Lệ Quân Ngự một chút.
Ngũ quan là đẹp trai không có đối thủ như thế, chỉ là so với Lệ Quân Ngự đều là gương mặt lạnh lùng, cao ngạo lạnh lùng cấm dục.
Ngũ quan của người đàn ông trẻ tuổi này càng thêm tà tứ đẹp trai, trong mắt thâm thúy chứa một tia ý cười bất cần đời.
Đứng ở nơi đó, chỉ hơi cong môi, liền rõ ràng lộ ra một luồng hơi thở câu người.
Làm Nguyễn Manh Manh yêu cái đẹp, suýt nữa không bước chân ra được.
Nhưng nghĩ đến, người này chính là Lệ Quân Đình, là... Là Lệ Quân Đình cô từng ngủ cùng kia.
"Xin chào, em là Nguyễn Manh Manh..." Nguyễn Manh Manh qua loa hỏi thăm một chút, lại nhanh chóng cúi đầu.
Đáng tiếc, Lệ Quân Đình dường như cũng không tính cứ như thế buông tha "Thành viên mới trong gia đình" này, chân thon dài đi về phía trước, tiến đến trước mũi chân cô.
"A, rất đáng yêu nha." Giọng từ tính câu người của Lệ Quân Đình vang lên.
"Chú ba, cô gái khả ái như thế, sao chú không ăn đi? Không cảm thấy, cô ấy rất giống một loại đồ ngọt nào đó sao."
Lệ Quân Triệt yên lặng giương mắt, lấy một loại ánh mắt quỷ dị, liếc mắt nhìn anh hai không sợ chết nhà anh.
Quả nhiên, vừa gặp mặt đã bắt đầu trêu chọc.
Cũng không sợ vén đến thiết bản.
Thấy em ba không tiếp lời, Lệ Quân Đình cũng bất giác lúng túng, khóe môi tà tứ nhếch lên.
Bỗng nhiên hạ thấp eo, cúi người xuống, dùng ngón trỏ thon dài nâng cằm nhỏ buông xuống của Nguyễn Manh Manh lên.
Từ đầu tới cuối mặt Nguyễn Manh Manh mơ hồ, mắt hạnh nước sáng ngơ ngác chớp chớp, hầu như cứng tại chỗ.
Lệ... Lệ nhị thiếu... Anh anh anh... Anh sẽ không phải nhớ tới gì đó chứ! ?
Vì sợ bí mật của mình bị Lệ Quân Đình phát hiện, Nguyễn Manh Manh động cũng không dám động, nhìn xem gương mặt tuấn tú bỗng nhiên tới gần kia.
Ai biết, Lệ Quân Đình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh đẹp của cô nhìn một chút, khóe môi bỗng nhiên cong lên một độ cong đẹp đẽ, cười với cô.
"Manh Manh... Không ngại anh gọi em như thế chứ? Nhớ kỹ, anh là Quân Đình, sau này em liền gọi anh là Đình anh trai, hoặc là Quân Đình. Gặp phải bất cứ phiền phức gì cũng có thể tìm Đình anh trai hỗ trợ, Đình anh trai hiểu rõ nhất là cô gái khả ái giống như em."
"Đình anh trai gì chứ, gọi anh hai..." Lệ Diệu Dương vỗ một cái vào trên lưng con trai mình.
"Thằng nhóc con, ba cảnh cáo con, đừng dùng bộ dạng bên ngoài kia đến chọc Manh Manh!"
"Ba, bây giờ đã thời đại nào rồi, ai còn gọi loại xưng hô anh hai quê mùa kia nữa. Lại nói, cô gái chính là dùng để yêu thương, Manh Manh đáng yêu như thế, con thương còn không kịp sao có thể chọc cô..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.