Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 171
Tang Ốc
25/11/2022
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Hả?? Bệnh nhân có độ nguy hiểm cao chủ động giúp đỡ? Chuyện này tồn tại thật sao?”
“Nói gì thì nói, trước kia tôi cũng từng thấy NPC hoặc Boss trà trộn vào trong đội ngũ, nhưng trắng trợn kiểu này thì đúng là chưa thấy qua lần nào…”
“Sốc vãi… Đã thế hắn còn chuẩn bị hỗ trợ bọn họ???”
“Ảo ma canada vãi chưởng!!!”
Suốt dọc đường đi, tất cả mọi người đều duy trì trạng thái thần kinh căng thẳng, không chỉ đề phòng quái vật có thể xông ra bất cứ lúc nào mà còn phải phí thêm sức đề phòng tên đi cuối hàng. Đến nay vẫn chưa biết rõ mục đích và nắm bắt được tình hình của số 02.
Hành lang cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng bước chân khe khẽ của mọi người.
Trong sự im lặng ngột ngạt đến nghẹt thở ấy, từng người đều có mối bận tâm của riêng mình.
Tuy nhiên điều khiến tất cả mọi người không ngờ là, suốt dọc đường đi số 02 chẳng làm gì cả.
Anh ta chỉ thờ ơ đi theo đội ngũ, hiếm khi mở mồm nói chuyện, tư thế nhàn nhã, thậm chí còn giúp đỡ họ trong rất nhiều tình huống.
“Cộp cộp.”
Ngón tay trắng bệch gõ xuống nền nhà, đám tay rậm rạp bò nhanh trên đất cách đó không xa phát ra tiếng động dựng tóc gáy, khiến tất cả streamer đều bất giác né xa tụi nó, chỉ sợ bất cẩn sẽ bị chúng nó nhào tới bắt được.
Nhưng bất ngờ là, từ đầu đến cuối chúng nó đều không tấn công bọn họ, ngược lại, đám quái vật đáng sợ này vô cùng trung thành hoàn thành nhiệm vụ dò đường.
Kể từ khi số 02 trở thành một phần của đội, hành trình của họ đã trở nên suôn sẻ hơn nhiều, dù gặp khó khăn nguy hiểm cũng dễ dàng được giải quyết.
“…”
Ngay cả Luce cũng tỏ vẻ do dự.
Hắn ta lén lút quay đầu, thầm đánh mắt nhìn số 02 đang theo sau đội ngũ.
Đối phương vẫn giữ dáng vẻ vô hại nhàn tản, thành thực đến mức khó tin.
Chẳng lẽ…
Tên này thực sự sẵn lòng giúp đỡ?
Sao có thể được?
Mục đích của anh ta là gì?
Vì vẫn ở trong thế giới bên ngoài nên mặc dù có một số “sinh vật” vốn không thuộc về nơi đây xuất hiện, nhưng bản đồ tổng thể, bao gồm cả chiều dài của hành lang vẫn không thay đổi.
Xuất phát từ tính cảnh giác, tốc độ mọi người di chuyển rất chậm, song chẳng mấy chốc đã đến điểm cuối của tầng hầm một.
Cách đó không xa, một chiếc cầu thang dẫn lên phía trên xuất hiện trước mặt mọi người.
Dẫu rằng phía trước vẫn đen xì như bị bao phủ trong làn sương mù dày đặc không thể hoà tan, nhưng điều này cũng có nghĩa là tầng hầm một đã kết thúc.
Mọi người lập tức xốc lại tinh thần.
Chỉ cần tiếp tục đi lên là có thể rời khỏi đây!
Mặc dù bọn họ không có năng lực ghi nhớ toàn bộ bản đồ trong đầu như Ôn Giản Ngôn, nhưng có một điều bọn họ biết rất rõ, đó là sau khi đi lên từ chỗ này, chạy thêm khoảng năm phút nữa là có thể xuyên qua đại sảnh đi tới cửa nhỏ phía sau, từ đó có thể chạy thẳng đến chỗ giếng trời.
Trước khi cho phép số 02 gia nhập đội ngũ, Ôn Giản Ngôn đã nhắc trước với mọi người. Tuy rằng có thể tạm thời đồng hành cùng nhau nhưng sau khi vào đại sảnh nhất định mau chóng cắt đuôi hắn.
Tất cả mọi người đều là streamer kỳ cựu, và bọn họ hiểu rất rõ hàm ý câu này của Ôn Giản Ngôn.
Đó là: nghe lệnh, kích hoạt đạo cụ, tản ra chạy trốn, tập hợp điểm kết.
Đoàn người tiến từng về phía trước, tốc độ của bọn họ không có thay đổi, vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác và chậm rãi, thế nhưng cơ thể mọi người đều theo bản năng hơi căng thẳng, lén lút chuẩn bị đạo cụ ấn núp hoặc là đạo cụ gia tốc, chỉ chờ Ôn Giản Ngôn ra lệnh thì họ sẽ lập tức kích hoạt.
Tuy rằng tạm thời chưa biết tình hình đại sảnh, song thân là streamer kỳ cựu, ít nhiều gì trên người bọn họ cũng có vài món đồ phòng thân, có thể đảm bảo bản thân ở trong trạng thái vô định từ hai đến ba phút, một đường phi nước đại đến sau đại sảnh cũng không khó.
Nơi này không phải thế giới tinh thần không thể thoát ra, hay nói cách khác, cho dù tỉ lệ thành công không được 70 80% thì cũng được 50 60%.
“…”
Luce hít sâu một hơi, âm thầm nhìn Ôn Giản Ngôn đang đi cách đó không xa.
Chàng trai không chớp mắt nhìn thẳng về phía trước, nửa mặt của hắn khuất trong bóng tối không thể thấy rõ biểu cảm, đôi chân cẩn thận bước lên bậc thang.
Chờ đợi.
Một đoạn cầu thang hẹp, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.
Chẳng bao lâu sau cầu thang đã đến điểm cuối.
Vài người cao to tụ tập trong chiếc cầu thang nho nhỏ, làm cho không gian vốn đã chật hẹp càng thêm bí bách.
Cách lớp ván cửa có thể nhìn thấy đại sảnh tối đen bên ngoài.
Không biết những ngọn đèn treo trên đầu đã bị tắt từ lúc nào, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc. Trong bóng tối, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh chuyển động nhớp nháp khe khẽ của loài sinh vật nào đó, khiến cho da đầu người nghe tê dại, gần như khiến họ không muốn nâng chân tiến lên.
“Cộp cộp.”
Bàn tay trắng bệch nhanh chóng bò ra từ trong bóng tối, vượt qua đôi chân của streamer không tránh né kịp, đi tới bên cạnh ống quần của số 02, men dọc theo chân anh ta bò lên rồi ghé sát tai.
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, hàng mi đen nhánh rủ xuống, hình như đang chuyên chú lắng nghe một loại ngôn ngữ nào đó mà người bình thường không thể hiểu được.
Vài chục giây sau, bàn tay nhảy xuống khỏi vai số 02 và biến mất trong bóng tối.
Số 02 ngước mắt nhìn Ôn Giản Ngôn, dùng giọng nói mang theo âm sắc hơi kỳ lạ thông báo: “Có tổng cộng ba sào huyệt, cư ngụ ở hướng một giờ, ba giờ và tám giờ.”
Ôn Giản Ngôn nhìn anh ta chăm chú: “Anh qua đây.”
Số 02 nghe lời đi tới. Anh ta nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn đang khua tay múa chân chỉ bức tường.
Đó là bản đồ tóm tắt đại sảnh tầng một.
“Có lẽ hiện tại chúng ta ở đây.”
Ôn Giản Ngôn chỉ vào một hướng, sau đó nhìn số 02: “Vị trí cụ thể của ba sào huyệt ở đâu? ”
Số 02 nở nụ cười khẽ, cũng không quan tâm đến giọng điệu ra lệnh công việc của Ôn Giản Ngôn, chỉ dịu dàng nâng tay điểm nhẹ lên ba chỗ trên bản đồ.
“Đây, đây và đây.”
Anh ta gần như đáp ứng mọi yêu cầu, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu “hữu dụng” mà mình quảng cáo trước đó.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Vãi chưởng!!! Sao tên kia nghe lời vậy!”
“Đây là lần đầu tôi thấy một bệnh nhân nguy hiểm cao ngoan ngoãn như vậy… Quả thực đúng là phục tùng mệnh lệnh của streamer!”
“Thật luôn, nếu tin tức hắn đưa ra là chính xác, vậy thì hắn hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu kia.”
“Danh hiệu gì?”
“Con chó của Ôn Giản Ngôn.”
“Ha ha ha ha ha ha ha chuẩn vãi!”
Sau khi nhận được câu trả lời của số 02, Ôn Giản Ngôn gật đầu. Đoạn hắn xoay đầu nhìn về phía mấy người còn lại: “Mọi người đều thấy rõ chưa?”
Những người còn lại không biết Ôn Giản Ngôn lúc này đang suy nghĩ gì, đành phải gật đầu.
“Dựa theo những gì chúng ta từng trải trong phòng thí nghiệm và lần mắc kẹt trong sảnh lầu một, tôi đoán có lẽ những cái đầu kia dựa vào âm thanh để phán đoán vị trí con mồi. Nếu như tụ lại một chỗ, cho dù tốc độ chúng ta có nhanh hơn nữa thì cũng sẽ bị ba sào huyệt đồng thời công kích, nhất định chết là cái chắc.” Ôn Giản Ngôn hạ giọng, bình tĩnh nói tiếp: “Cho nên tôi đề nghị chúng ta chia nhau ra chạy, bảy người chia làm ba tổ chạy các tuyến đường khác nhau, như vậy cùng lắm mỗi tổ chỉ phải đối mặt với một sào huyệt, tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên rất nhiều. ”
… Bảy người?
Mọi người giật mình, thầm liếc mắt nhìn kẻ ngoại lai duy nhất trong đội, sau đó nhanh chóng rời mắt nhìn sang chỗ khác.
Hiển nhiên đây là người thứ bảy trong số họ.
Những nghi vấn mơ hồ từ đáy lòng nổi lên.
Chẳng lẽ… Ôn Giản Ngôn đã đổi ý? Hắn thật sự muốn kẻ kia gia nhập đội?
Luce khẽ nhíu mày.
Tuy rằng hắn ta thừa nhận suốt dòng đường đi số 02 đã phát huy công dụng không thể coi thường, nhưng… dù thế nào đi chăng nữa thì kẻ này cũng chỉ là một bệnh nhân nguy hiểm cao, không phải nên thoát khỏi số 02 càng sớm càng tốt à?
Ôn Giản Ngôn nhìn bọn họ, chỉ vào trong nhóm: “Hai người cùng nhau.”
“Hai người các anh cũng vậy.”
Tô Thành và Tóc Vàng được phân vào đội đầu tiền, Thược Dược và một người khác trong đội Luce được phân cùng tổ. Dù sao trong tình huống nguy cấp, chắc chắn đồng đội quen thuộc hành động cùng nhau sẽ tốt hơn, hơn nữa còn có thể tin tưởng nhau, tỉ lệ sống sót cũng cao hơn một chút.
Dứt lời, Ôn Giản Ngôn chỉ Luce: “Anh và tôi cùng một nhóm.”
“Và cả anh nữa.” Hắn nhìn số 02 nói.
Nhóm này… Thoạt nhìn đúng là chuẩn bị biến số 02 trở thành đội viên vĩnh viễn.
Huống chi Ôn Giản Ngôn còn không thèm giấu giếm kế hoạch hành động riêng lẻ, càng không chuẩn bị điều gì để tách người ra.
Luce nhìn số 02 đứng bên cạnh.
Hiển nhiên số 02 không chú ý tới sự khác thường của những người còn lại. Anh ta vẫn nhàn nhã mỉm cười, hàng lông mi dài cong vút rủ xuống, đôi mắt màu sô cô la chăm chú, lưu luyến nhìn Ôn Giản Ngôn đứng ở bên.
Chẳng lẽ… Kẻ này thật sự vô hại?
Trái lại cũng không vô lý lắm…
Dù sao suốt dọc đường đi anh ta có rất nhiều cơ hội giết bọn họ, nhưng anh ta chẳng những không động thủ mà còn tận tình giúp đỡ. Thậm chí có thể nói, nếu như không phải có số 02 trong đội thì độ khó bọn họ gặp ở hai tầng sẽ tăng lên gấp mấy lần, cũng không có cách nào tiến tới đây nhanh chóng mà không có thương vong nào.
Trong khi Luce suy ngẫm, Ôn Giản Ngôn mở miệng nói: “Mọi người đã sẵn sàng chưa?”
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt màu hổ phách của chàng trai lấp lánh: “Tôi nói bắt đầu thì chạy ngay về phía trước, đã hiểu chứ?”
“Hiểu rồi.”
Mọi người gật đầu.
“Bắt đầu!”
Giọng Ôn Giản Ngôn kiên định, cách nhấn nhá chữ rõ ràng và nhanh chóng, giống như một bàn tay bóp chặt trái tim mọi người.
Gần như là theo bản năng, tất cả mọi người lao vọt ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất!
Mái vòm ở đây rất cao.
Trong đại sảnh tối om bị bóng tối bao phủ, mơ hồ có thể thấy ba thứ cao to như ngọn núi nhỏ. Chúng lẳng lặng ẩn mình trong bóng tối, không hiểu vì sao khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Theo tiếng bước chân, những ngọn núi này chậm rãi nhúc nhích.
Những đường viền trong bóng tối nhấp nhô, âm thanh ma sát ướt át quỷ dị vang vọng trong đại sảnh.
Lúc trước chỉ có Tóc Vàng tận mắt nhìn thấy dung mạo thật sự của những thứ này, còn những người khác chỉ là phỏng đoán. Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy hình hài thật sự của chúng, mọi người vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Từ “sào huyệt” này thật sự dùng quá chuẩn.
Những chiếc cổ mảnh khảnh giống như loài sên quấn quanh vào nhau và chồng lên nhau như một ngọn núi. Sau khi nghe thấy tiếng động, ngọn núi trắng bệch được hình thành từ sự chất đống của vô số tay chân nhẵn nhũi tản ra, để lộ từng cái đầu trắng bệch, dò xét về hướng âm thanh truyền đến.
Không thể thấy rõ điểm cuối của những cái đầu là thứ gì, điều duy nhất có thể nhìn là những khuôn mặt đờ đẫn tê liệt, con ngươi vô hồn nhìn chăm chú về hướng phát ra âm thanh.
“!!!”
Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi.
Phải nói rằng Ôn Giản Ngôn đã đoán đúng.
Nơi này nhất định phải chia ra chạy, mặc dù tốc độ của mấy thứ kia không nhanh nhưng thắng ở số lượng nhiều. Nếu để chúng nó chạy cùng một hướng thì cho dù từ đầu bọn họ chưa bị bắt, nhưng chẳng mấy chốc cũng bị phong toả không gian hành động, rơi vào tình cảnh buộc phải chiến đấu… Tuy nhiên bọn họ không thể động thủ, bởi nếu dính phải chất lỏng trong cơ thể chúng thì đâu ai biết sẽ xảy ra chuyện tồi tệ gì.
Khi đó bọn họ sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, và có thể sẽ chẳng còn cơ hội nào chạy trốn.
Chỉ có tách ra mới có cơ hội cứu vãn.
Chạy, chạy, chạy!
Trái tim mọi người đều treo cao, chuẩn bị kích hoạt đạo cụ, nhanh chóng chạy về phía lối ra đằng xa!
Từng cái đầu trắng bệch duỗi dài trong không gian tăm tối như muốn quấn lấy những nhân loại không nghe lời kia, sau đó kéo họ vào trong hang ổ của mình.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, rất nhiều nguy hiểm đã xảy ra.
Luce kích hoạt đạo cụ, khó khăn chặn được một cái đầu đang lao về phía mình, tiếp đó mạo hiểm nhảy về phía trước né tránh một cái cổ dưới chân.
Hắn ta thở hổn hển, chớp mắt để những giọt mồ hôi đọng trên mi mắt lăn xuống và nhìn về phía trước.
Cách đó chục mét chính là cửa sau.
Chỉ cần băng qua cánh cửa và đi vào chỗ giếng trời là bọn họ đã thành công!
Sự mừng rỡ và kích động lên men dưới đáy lòng làm đầu ngón tay Luce không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Nhanh hơn.
Nhanh hơn chút nữa!
Hắn theo bản năng đánh mắt nhìn sang đồng đội bên cạnh hòng xác nhận sự an toàn của đối phương.
Trong bóng tối, hắn đối diện với đôi mắt màu hổ phách sáng ngời.
“…!”
Đối phương cũng đang nhìn hắn?
Luce sửng sốt, không ngờ mình lại bắt gặp ánh mắt của Ôn Giản Ngôn vào ngay lúc này.
Ánh sáng lờ mờ, thế nhưng đôi mắt chàng trai lại sáng ngời ngợi, không một bóng tối nào có thể lọt vào mắt hắn. Không hiểu vì sao, Luce bắt gặp một tia cảm xúc sâu xa lướt qua đáy mắt hắn.
Chờ đã…?
Một dự cảm không rõ ràng về nguy hiểm sắp ập tới đã chiếm trọn tâm trí Luce, giống như mây đen rợp trời cùng với hơi ẩm xộc vào khoang mũi trước khi mưa rơi.
Luce bất giác rùng mình!
Cảm giác bất an mạnh mẽ ập đến khiến hắn bất giác sởn tóc gáy.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng hắn còn chưa kịp sắp xếp mạch suy nghĩ của mình và tìm ra nguyên nhân thì… một giây sau, dị biến đột nhiên xảy ra!
Chàng trai dứt khoát xoay người, giữa những ngón tay thon dài cầm một khẩu súng đồ chơi cũ kỹ được làm bằng nhựa thô. Gần như không cần gợi ý gì, Luce lập tức hiểu ra nguồn gốc của khẩu súng… Là đạo cụ, chắc chắn nó là đạo cụ.
Hơn nữa…
Còn là cụ công kích!
[Súng đồ chơi oan hồn (đạo cụ cấp khó trong phó bản Cô nhi viện) đã được kích hoạt]
[Số lần sử dụng: 0]
Rõ ràng không gian nhỏ hẹp như vậy nhưng Luce vẫn luôn có ảo giác, cảnh vật xung quanh cứ như âm thanh cùng hình ảnh bị quay chậm, một giây biến thành một thế kỷ, hắn chỉ có thể ngơ ngác, trơ mắt đứng nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt.
“Pằng.”
Viên đạn lấy thế lôi đình, xé toạc không khí lao thẳng đến ngực người đàn ông.
Ở cuối đường đạn là số 02.
“Hả?? Bệnh nhân có độ nguy hiểm cao chủ động giúp đỡ? Chuyện này tồn tại thật sao?”
“Nói gì thì nói, trước kia tôi cũng từng thấy NPC hoặc Boss trà trộn vào trong đội ngũ, nhưng trắng trợn kiểu này thì đúng là chưa thấy qua lần nào…”
“Sốc vãi… Đã thế hắn còn chuẩn bị hỗ trợ bọn họ???”
“Ảo ma canada vãi chưởng!!!”
Suốt dọc đường đi, tất cả mọi người đều duy trì trạng thái thần kinh căng thẳng, không chỉ đề phòng quái vật có thể xông ra bất cứ lúc nào mà còn phải phí thêm sức đề phòng tên đi cuối hàng. Đến nay vẫn chưa biết rõ mục đích và nắm bắt được tình hình của số 02.
Hành lang cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng bước chân khe khẽ của mọi người.
Trong sự im lặng ngột ngạt đến nghẹt thở ấy, từng người đều có mối bận tâm của riêng mình.
Tuy nhiên điều khiến tất cả mọi người không ngờ là, suốt dọc đường đi số 02 chẳng làm gì cả.
Anh ta chỉ thờ ơ đi theo đội ngũ, hiếm khi mở mồm nói chuyện, tư thế nhàn nhã, thậm chí còn giúp đỡ họ trong rất nhiều tình huống.
“Cộp cộp.”
Ngón tay trắng bệch gõ xuống nền nhà, đám tay rậm rạp bò nhanh trên đất cách đó không xa phát ra tiếng động dựng tóc gáy, khiến tất cả streamer đều bất giác né xa tụi nó, chỉ sợ bất cẩn sẽ bị chúng nó nhào tới bắt được.
Nhưng bất ngờ là, từ đầu đến cuối chúng nó đều không tấn công bọn họ, ngược lại, đám quái vật đáng sợ này vô cùng trung thành hoàn thành nhiệm vụ dò đường.
Kể từ khi số 02 trở thành một phần của đội, hành trình của họ đã trở nên suôn sẻ hơn nhiều, dù gặp khó khăn nguy hiểm cũng dễ dàng được giải quyết.
“…”
Ngay cả Luce cũng tỏ vẻ do dự.
Hắn ta lén lút quay đầu, thầm đánh mắt nhìn số 02 đang theo sau đội ngũ.
Đối phương vẫn giữ dáng vẻ vô hại nhàn tản, thành thực đến mức khó tin.
Chẳng lẽ…
Tên này thực sự sẵn lòng giúp đỡ?
Sao có thể được?
Mục đích của anh ta là gì?
Vì vẫn ở trong thế giới bên ngoài nên mặc dù có một số “sinh vật” vốn không thuộc về nơi đây xuất hiện, nhưng bản đồ tổng thể, bao gồm cả chiều dài của hành lang vẫn không thay đổi.
Xuất phát từ tính cảnh giác, tốc độ mọi người di chuyển rất chậm, song chẳng mấy chốc đã đến điểm cuối của tầng hầm một.
Cách đó không xa, một chiếc cầu thang dẫn lên phía trên xuất hiện trước mặt mọi người.
Dẫu rằng phía trước vẫn đen xì như bị bao phủ trong làn sương mù dày đặc không thể hoà tan, nhưng điều này cũng có nghĩa là tầng hầm một đã kết thúc.
Mọi người lập tức xốc lại tinh thần.
Chỉ cần tiếp tục đi lên là có thể rời khỏi đây!
Mặc dù bọn họ không có năng lực ghi nhớ toàn bộ bản đồ trong đầu như Ôn Giản Ngôn, nhưng có một điều bọn họ biết rất rõ, đó là sau khi đi lên từ chỗ này, chạy thêm khoảng năm phút nữa là có thể xuyên qua đại sảnh đi tới cửa nhỏ phía sau, từ đó có thể chạy thẳng đến chỗ giếng trời.
Trước khi cho phép số 02 gia nhập đội ngũ, Ôn Giản Ngôn đã nhắc trước với mọi người. Tuy rằng có thể tạm thời đồng hành cùng nhau nhưng sau khi vào đại sảnh nhất định mau chóng cắt đuôi hắn.
Tất cả mọi người đều là streamer kỳ cựu, và bọn họ hiểu rất rõ hàm ý câu này của Ôn Giản Ngôn.
Đó là: nghe lệnh, kích hoạt đạo cụ, tản ra chạy trốn, tập hợp điểm kết.
Đoàn người tiến từng về phía trước, tốc độ của bọn họ không có thay đổi, vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác và chậm rãi, thế nhưng cơ thể mọi người đều theo bản năng hơi căng thẳng, lén lút chuẩn bị đạo cụ ấn núp hoặc là đạo cụ gia tốc, chỉ chờ Ôn Giản Ngôn ra lệnh thì họ sẽ lập tức kích hoạt.
Tuy rằng tạm thời chưa biết tình hình đại sảnh, song thân là streamer kỳ cựu, ít nhiều gì trên người bọn họ cũng có vài món đồ phòng thân, có thể đảm bảo bản thân ở trong trạng thái vô định từ hai đến ba phút, một đường phi nước đại đến sau đại sảnh cũng không khó.
Nơi này không phải thế giới tinh thần không thể thoát ra, hay nói cách khác, cho dù tỉ lệ thành công không được 70 80% thì cũng được 50 60%.
“…”
Luce hít sâu một hơi, âm thầm nhìn Ôn Giản Ngôn đang đi cách đó không xa.
Chàng trai không chớp mắt nhìn thẳng về phía trước, nửa mặt của hắn khuất trong bóng tối không thể thấy rõ biểu cảm, đôi chân cẩn thận bước lên bậc thang.
Chờ đợi.
Một đoạn cầu thang hẹp, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.
Chẳng bao lâu sau cầu thang đã đến điểm cuối.
Vài người cao to tụ tập trong chiếc cầu thang nho nhỏ, làm cho không gian vốn đã chật hẹp càng thêm bí bách.
Cách lớp ván cửa có thể nhìn thấy đại sảnh tối đen bên ngoài.
Không biết những ngọn đèn treo trên đầu đã bị tắt từ lúc nào, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc. Trong bóng tối, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh chuyển động nhớp nháp khe khẽ của loài sinh vật nào đó, khiến cho da đầu người nghe tê dại, gần như khiến họ không muốn nâng chân tiến lên.
“Cộp cộp.”
Bàn tay trắng bệch nhanh chóng bò ra từ trong bóng tối, vượt qua đôi chân của streamer không tránh né kịp, đi tới bên cạnh ống quần của số 02, men dọc theo chân anh ta bò lên rồi ghé sát tai.
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, hàng mi đen nhánh rủ xuống, hình như đang chuyên chú lắng nghe một loại ngôn ngữ nào đó mà người bình thường không thể hiểu được.
Vài chục giây sau, bàn tay nhảy xuống khỏi vai số 02 và biến mất trong bóng tối.
Số 02 ngước mắt nhìn Ôn Giản Ngôn, dùng giọng nói mang theo âm sắc hơi kỳ lạ thông báo: “Có tổng cộng ba sào huyệt, cư ngụ ở hướng một giờ, ba giờ và tám giờ.”
Ôn Giản Ngôn nhìn anh ta chăm chú: “Anh qua đây.”
Số 02 nghe lời đi tới. Anh ta nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn đang khua tay múa chân chỉ bức tường.
Đó là bản đồ tóm tắt đại sảnh tầng một.
“Có lẽ hiện tại chúng ta ở đây.”
Ôn Giản Ngôn chỉ vào một hướng, sau đó nhìn số 02: “Vị trí cụ thể của ba sào huyệt ở đâu? ”
Số 02 nở nụ cười khẽ, cũng không quan tâm đến giọng điệu ra lệnh công việc của Ôn Giản Ngôn, chỉ dịu dàng nâng tay điểm nhẹ lên ba chỗ trên bản đồ.
“Đây, đây và đây.”
Anh ta gần như đáp ứng mọi yêu cầu, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu “hữu dụng” mà mình quảng cáo trước đó.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Vãi chưởng!!! Sao tên kia nghe lời vậy!”
“Đây là lần đầu tôi thấy một bệnh nhân nguy hiểm cao ngoan ngoãn như vậy… Quả thực đúng là phục tùng mệnh lệnh của streamer!”
“Thật luôn, nếu tin tức hắn đưa ra là chính xác, vậy thì hắn hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu kia.”
“Danh hiệu gì?”
“Con chó của Ôn Giản Ngôn.”
“Ha ha ha ha ha ha ha chuẩn vãi!”
Sau khi nhận được câu trả lời của số 02, Ôn Giản Ngôn gật đầu. Đoạn hắn xoay đầu nhìn về phía mấy người còn lại: “Mọi người đều thấy rõ chưa?”
Những người còn lại không biết Ôn Giản Ngôn lúc này đang suy nghĩ gì, đành phải gật đầu.
“Dựa theo những gì chúng ta từng trải trong phòng thí nghiệm và lần mắc kẹt trong sảnh lầu một, tôi đoán có lẽ những cái đầu kia dựa vào âm thanh để phán đoán vị trí con mồi. Nếu như tụ lại một chỗ, cho dù tốc độ chúng ta có nhanh hơn nữa thì cũng sẽ bị ba sào huyệt đồng thời công kích, nhất định chết là cái chắc.” Ôn Giản Ngôn hạ giọng, bình tĩnh nói tiếp: “Cho nên tôi đề nghị chúng ta chia nhau ra chạy, bảy người chia làm ba tổ chạy các tuyến đường khác nhau, như vậy cùng lắm mỗi tổ chỉ phải đối mặt với một sào huyệt, tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên rất nhiều. ”
… Bảy người?
Mọi người giật mình, thầm liếc mắt nhìn kẻ ngoại lai duy nhất trong đội, sau đó nhanh chóng rời mắt nhìn sang chỗ khác.
Hiển nhiên đây là người thứ bảy trong số họ.
Những nghi vấn mơ hồ từ đáy lòng nổi lên.
Chẳng lẽ… Ôn Giản Ngôn đã đổi ý? Hắn thật sự muốn kẻ kia gia nhập đội?
Luce khẽ nhíu mày.
Tuy rằng hắn ta thừa nhận suốt dòng đường đi số 02 đã phát huy công dụng không thể coi thường, nhưng… dù thế nào đi chăng nữa thì kẻ này cũng chỉ là một bệnh nhân nguy hiểm cao, không phải nên thoát khỏi số 02 càng sớm càng tốt à?
Ôn Giản Ngôn nhìn bọn họ, chỉ vào trong nhóm: “Hai người cùng nhau.”
“Hai người các anh cũng vậy.”
Tô Thành và Tóc Vàng được phân vào đội đầu tiền, Thược Dược và một người khác trong đội Luce được phân cùng tổ. Dù sao trong tình huống nguy cấp, chắc chắn đồng đội quen thuộc hành động cùng nhau sẽ tốt hơn, hơn nữa còn có thể tin tưởng nhau, tỉ lệ sống sót cũng cao hơn một chút.
Dứt lời, Ôn Giản Ngôn chỉ Luce: “Anh và tôi cùng một nhóm.”
“Và cả anh nữa.” Hắn nhìn số 02 nói.
Nhóm này… Thoạt nhìn đúng là chuẩn bị biến số 02 trở thành đội viên vĩnh viễn.
Huống chi Ôn Giản Ngôn còn không thèm giấu giếm kế hoạch hành động riêng lẻ, càng không chuẩn bị điều gì để tách người ra.
Luce nhìn số 02 đứng bên cạnh.
Hiển nhiên số 02 không chú ý tới sự khác thường của những người còn lại. Anh ta vẫn nhàn nhã mỉm cười, hàng lông mi dài cong vút rủ xuống, đôi mắt màu sô cô la chăm chú, lưu luyến nhìn Ôn Giản Ngôn đứng ở bên.
Chẳng lẽ… Kẻ này thật sự vô hại?
Trái lại cũng không vô lý lắm…
Dù sao suốt dọc đường đi anh ta có rất nhiều cơ hội giết bọn họ, nhưng anh ta chẳng những không động thủ mà còn tận tình giúp đỡ. Thậm chí có thể nói, nếu như không phải có số 02 trong đội thì độ khó bọn họ gặp ở hai tầng sẽ tăng lên gấp mấy lần, cũng không có cách nào tiến tới đây nhanh chóng mà không có thương vong nào.
Trong khi Luce suy ngẫm, Ôn Giản Ngôn mở miệng nói: “Mọi người đã sẵn sàng chưa?”
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt màu hổ phách của chàng trai lấp lánh: “Tôi nói bắt đầu thì chạy ngay về phía trước, đã hiểu chứ?”
“Hiểu rồi.”
Mọi người gật đầu.
“Bắt đầu!”
Giọng Ôn Giản Ngôn kiên định, cách nhấn nhá chữ rõ ràng và nhanh chóng, giống như một bàn tay bóp chặt trái tim mọi người.
Gần như là theo bản năng, tất cả mọi người lao vọt ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất!
Mái vòm ở đây rất cao.
Trong đại sảnh tối om bị bóng tối bao phủ, mơ hồ có thể thấy ba thứ cao to như ngọn núi nhỏ. Chúng lẳng lặng ẩn mình trong bóng tối, không hiểu vì sao khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Theo tiếng bước chân, những ngọn núi này chậm rãi nhúc nhích.
Những đường viền trong bóng tối nhấp nhô, âm thanh ma sát ướt át quỷ dị vang vọng trong đại sảnh.
Lúc trước chỉ có Tóc Vàng tận mắt nhìn thấy dung mạo thật sự của những thứ này, còn những người khác chỉ là phỏng đoán. Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy hình hài thật sự của chúng, mọi người vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Từ “sào huyệt” này thật sự dùng quá chuẩn.
Những chiếc cổ mảnh khảnh giống như loài sên quấn quanh vào nhau và chồng lên nhau như một ngọn núi. Sau khi nghe thấy tiếng động, ngọn núi trắng bệch được hình thành từ sự chất đống của vô số tay chân nhẵn nhũi tản ra, để lộ từng cái đầu trắng bệch, dò xét về hướng âm thanh truyền đến.
Không thể thấy rõ điểm cuối của những cái đầu là thứ gì, điều duy nhất có thể nhìn là những khuôn mặt đờ đẫn tê liệt, con ngươi vô hồn nhìn chăm chú về hướng phát ra âm thanh.
“!!!”
Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi.
Phải nói rằng Ôn Giản Ngôn đã đoán đúng.
Nơi này nhất định phải chia ra chạy, mặc dù tốc độ của mấy thứ kia không nhanh nhưng thắng ở số lượng nhiều. Nếu để chúng nó chạy cùng một hướng thì cho dù từ đầu bọn họ chưa bị bắt, nhưng chẳng mấy chốc cũng bị phong toả không gian hành động, rơi vào tình cảnh buộc phải chiến đấu… Tuy nhiên bọn họ không thể động thủ, bởi nếu dính phải chất lỏng trong cơ thể chúng thì đâu ai biết sẽ xảy ra chuyện tồi tệ gì.
Khi đó bọn họ sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, và có thể sẽ chẳng còn cơ hội nào chạy trốn.
Chỉ có tách ra mới có cơ hội cứu vãn.
Chạy, chạy, chạy!
Trái tim mọi người đều treo cao, chuẩn bị kích hoạt đạo cụ, nhanh chóng chạy về phía lối ra đằng xa!
Từng cái đầu trắng bệch duỗi dài trong không gian tăm tối như muốn quấn lấy những nhân loại không nghe lời kia, sau đó kéo họ vào trong hang ổ của mình.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, rất nhiều nguy hiểm đã xảy ra.
Luce kích hoạt đạo cụ, khó khăn chặn được một cái đầu đang lao về phía mình, tiếp đó mạo hiểm nhảy về phía trước né tránh một cái cổ dưới chân.
Hắn ta thở hổn hển, chớp mắt để những giọt mồ hôi đọng trên mi mắt lăn xuống và nhìn về phía trước.
Cách đó chục mét chính là cửa sau.
Chỉ cần băng qua cánh cửa và đi vào chỗ giếng trời là bọn họ đã thành công!
Sự mừng rỡ và kích động lên men dưới đáy lòng làm đầu ngón tay Luce không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Nhanh hơn.
Nhanh hơn chút nữa!
Hắn theo bản năng đánh mắt nhìn sang đồng đội bên cạnh hòng xác nhận sự an toàn của đối phương.
Trong bóng tối, hắn đối diện với đôi mắt màu hổ phách sáng ngời.
“…!”
Đối phương cũng đang nhìn hắn?
Luce sửng sốt, không ngờ mình lại bắt gặp ánh mắt của Ôn Giản Ngôn vào ngay lúc này.
Ánh sáng lờ mờ, thế nhưng đôi mắt chàng trai lại sáng ngời ngợi, không một bóng tối nào có thể lọt vào mắt hắn. Không hiểu vì sao, Luce bắt gặp một tia cảm xúc sâu xa lướt qua đáy mắt hắn.
Chờ đã…?
Một dự cảm không rõ ràng về nguy hiểm sắp ập tới đã chiếm trọn tâm trí Luce, giống như mây đen rợp trời cùng với hơi ẩm xộc vào khoang mũi trước khi mưa rơi.
Luce bất giác rùng mình!
Cảm giác bất an mạnh mẽ ập đến khiến hắn bất giác sởn tóc gáy.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng hắn còn chưa kịp sắp xếp mạch suy nghĩ của mình và tìm ra nguyên nhân thì… một giây sau, dị biến đột nhiên xảy ra!
Chàng trai dứt khoát xoay người, giữa những ngón tay thon dài cầm một khẩu súng đồ chơi cũ kỹ được làm bằng nhựa thô. Gần như không cần gợi ý gì, Luce lập tức hiểu ra nguồn gốc của khẩu súng… Là đạo cụ, chắc chắn nó là đạo cụ.
Hơn nữa…
Còn là cụ công kích!
[Súng đồ chơi oan hồn (đạo cụ cấp khó trong phó bản Cô nhi viện) đã được kích hoạt]
[Số lần sử dụng: 0]
Rõ ràng không gian nhỏ hẹp như vậy nhưng Luce vẫn luôn có ảo giác, cảnh vật xung quanh cứ như âm thanh cùng hình ảnh bị quay chậm, một giây biến thành một thế kỷ, hắn chỉ có thể ngơ ngác, trơ mắt đứng nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt.
“Pằng.”
Viên đạn lấy thế lôi đình, xé toạc không khí lao thẳng đến ngực người đàn ông.
Ở cuối đường đạn là số 02.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.