Chương 15: Ngoại truyện
Hoa Sinh Tước Bất Động
20/11/2024
NGOẠI TRUYỆN: TAKE IT EASY
- Edit: Yu Xin -
*
Vu Dao là một người rất nhạy cảm, khi ở cạnh người khác sẽ theo thói quen mà để ý đến cảm xúc của người bên cạnh, bản thân mình thì luôn nhượng bộ. Cậu chưa từng nghĩ hôn nhân sẽ mang đến những biến hóa gì cho cuộc sống của mình. Mãi cho đến một ngày nào đó cậu bỗng phát hiện ra, bản thân có thể thản nhiên nói với Cố Hoài Châu tất cả những vấn đề vụn vặt trong công việc.
Lúc trước Vu Dao không dám nói, sợ làm phiền đến giáo sư, sợ người khác nói cậu đi cửa sau nhờ vào quan hệ với cấp trên. Hôm đó cậu thuận miệng nói đến việc hiện tại mình đang cạnh tranh với đồng nghiệp một quỹ học bổng dành cho giáo viên trẻ, vừa nói xong lập tức mở to mắt nhìn Cố Hoài Châu, vội vàng bày tỏ bản thân mình không có ý gì khác.
Cố Hoài Châu sửng sốt mất nửa ngày mới theo kịp đường não chạy của Vu Dao, bất đắc dĩ cười cười: "Anh thật sự rất muốn xem bên trong cái đầu nhỏ này của em suốt ngày bận suy nghĩ cái gì đấy, ở đâu ra mà có nhiều hàm ý đến thế?"
Vu Dao bỏ bàn tay đang lột dở nửa quả quýt xuống, cực kỳ đứng đắn nói với anh: "Em thật sự không phải muốn đòi hỏi cái gì..."
Cố Hoài Châu đương nhiên biết rõ cậu thật sự không phải đang muốn cái gì, hai người ở bên nhau đã lâu, đến cả tiền lương cũng tách riêng ra mà tiêu. Ngoài miệng Vu Dao không nói, nhưng anh biết Vu Dao đang trộm ghi sổ, cậu sợ mình chiếm lợi từ anh dù chỉ là một chút, cũng chẳng hiểu tại sao, hai người đến con cũng đã có rồi mà còn khách khí với nhau như thế.
"Anh không phải người xét duyệt, không cần phải tránh hiềm nghi." Cố Hoài Châu cũng nghiêm túc giải thích cho cậu, "Nhưng anh có thể giúp em chỉnh sửa hồ sơ xin phép, hoặc là giúp em xem xét tài liệu, cũng có thể hỗ trợ em luyện tập cách thức bảo vệ hồ sơ."
"Nhưng làm vậy có ổn không..." Vu Dao đã quen với việc độc lập, lại sợ mang đến phiền phức cho Cố Hoài Châu, cũng sợ người khác nói ra nói vào.
Cố Hoài Châu chìa bàn tay đeo nhẫn ở ngón áp út ra cho cậu xem: "Không sao, không có chuyện gì cả, một học sinh không có bất cứ quan hệ thân thiết nào với em đến tìm em giải đáp thắc mắc, em cũng luôn nhiệt tình hỗ trợ. Vậy vì sao với quan hệ giữa hai chúng ta, em lại không muốn nhờ anh giúp đỡ chứ?"
"Anh với học sinh đâu có giống nhau..."
"Dĩ nhiên không giống rồi, học sinh hỏi bài xong sẽ phải nói cảm ơn thầy giáo, nhưng em hỏi anh xong thì không cần phải nói cảm ơn."
Cố Hoài Châu không muốn nói dài dòng với cậu nữa, anh trực tiếp cầm lấy máy tính của cậu, tự anh nhập mật khẩu khởi động máy: "Trước tiên nói cho anh biết ý tưởng của em, em dự định đi theo hướng nào?"
Thật ra Cố Hoài Châu vẫn luôn biết cậu đang bận làm gì trong suốt tháng này, mỗi ngày ngồi xem tài liệu đều xem đến tận khuya. Công việc kể chuyện xưa cho Vu Tinh đều do một mình Cố Hoài Châu đảm nhận. Anh luôn cố gắng hết sức chia sẻ một phần công việc trong cuộc sống hằng ngày với Vu Dao, hy vọng cậu có thể chủ động bước tiếp một bước nữa, tìm anh kể về những vấn đề nhỏ xảy ra trong sự nghiệp của bản thân, nhưng mà đợi rồi đợi mãi, cuối cùng chỉ đợi được một câu không có ý gì khác.
Cố Hoài Châu đành phải tự mình mở lời trước.
Anh luôn đứng bên cạnh đợi bé ốc sên nhỏ thò giác hút của mình ra ngoài, nhưng mà anh đã đợi rất lâu rồi. Cố Hoài Châu không có lập trường trách móc tính cách của Vu Dao, chỉ có thể tự mình chủ động hơn nữa, lời nói cũng phải quyết đoán không cho phép từ chối.
Một bên Vu Dao cảm thấy lời thầy Cố nói rất có đạo lý, một bên lại bị hành động cưỡng ép mở laptop của anh đẩy đi theo, có lẽ với một người có tính cách bị động như cậu, thì cần phải có một người khống chế tiết tấu ở bên mới đúng.
Lúc Cố Hoài Châu làm việc cực kỳ có sức hấp dẫn, làm đến chức trưởng khoa vẫn duy trì thói quen đọc tài liệu của mình, cũng thường xuyên tham gia các buổi tọa đàm học thuật trên khắp cả nước. Tuy đề tài của Vu Dao thiên về phần dịch bệnh nhiều hơn, cũng không thuộc chuyên môn nghiên cứu của Cố Hoài Châu, nhưng cái chuyện viết hồ sơ nhận dự án này luôn là trăm bài như một, nội dung có thể khác nhưng về bản chất thì không khác mấy, quan trọng là tính khả thi và sự sáng tạo. Anh giúp cậu chỉnh sửa lại vài chỗ, nhìn qua nó đã hoàn thiện hơn rất nhiều.
Không muốn để Vu Dao có quá nhiều gánh nặng trong lòng, anh còn vừa sửa vừa nói chuyện với cậu, Vu Tinh và bạn cùng lớp cũng sẽ giúp nhau làm bài tập nữa là, huống chi là hai chồng chồng với nhau.
Vu Dao đang cố gắng để mạch não theo kịp tốc độ giảng bài của giáo sư Cố, nói đến số học thống kê còn giải thích thêm hai câu cho cậu, chậm rãi tự mình lĩnh hội tư duy nghiên cứu khoa học, chuyện này phải do mình xem thật nhiều tài liệu rồi dần dần tích lũy kiến thức. Ánh mắt cậu nhìn Cố Hoài Châu càng ngày càng nhiều sự sùng bái, đột nhiên lại nghe thấy tên con trai ở trong, cậu theo phản xạ hỏi một câu: "Làm bài tập gì cơ?"
Bàn tay đang gõ phím lạch cạch của Cố Hoài Châu khựng lại, bấy giờ anh mới ý thức được mình lỡ lời, vì để nhanh chóng thành lập tình cảm cha con hữu nghị, anh đã đồng ý không nói ra việc bé con không chịu ngoan ngoãn uống sữa bò. Sau này Vu Tinh cũng sẽ ghé đến bên tai anh chia sẻ một ít bí mật nhỏ của bé.
Chẳng hạn như ở nhà trẻ được phát sữa bò, Vu Tinh sẽ chia cho bạn nhỏ ngồi cùng bàn, bạn nhỏ đó rất thích uống sữa bò, vậy nên sẽ giúp bé con làm bài tập để trao đổi.
Lại ví dụ như bán đứng ba ruột của mình, bé con kể tất tần tật các việc nhỏ nhặt liên quan đến ba mình cho Cố Hoài Châu, nào là Vu Dao thích ăn nhất là khoai tây và thịt dê, cậu thích bày một ít hoa tươi có màu xanh lam trong nhà hay cậu chỉ thích ăn bánh ú nhân đậu.
Sau đó Cố Hoài Châu sẽ trộm mua ít đồ ăn vặt cho bé, mối quan hệ hữu nghị này đều được thành lập dựa trên việc lấy Vu Dao làm cơ sở.
"Ờm... không có gì, chúng ta mau xem lại ppt hồ sơ của em đi..."
Vu Dao vừa nghe đã cảm thấy không thích hợp, lông mày lập tức nhíu lại, cố ý đè giọng xuống hỏi anh: "Giáo sư Cố và Vu Tinh đã bắt đầu có bí mật nhỏ với nhau rồi?"
Cố Hoài Châu nghe lời này là biết cậu đang nói đùa, Vu Dao không phải kiểu người lớn có tính cách thích kiểm soát mạnh mẽ gì đó. Chỉ cần không phải là chuyện liên quan đến vấn đề nguyên tắc, cậu đều sẽ vui vẻ tạo dựng một không gian trưởng thành độc lập cho Vu Tinh. Còn về phần anh, cậu cũng có sự tin tưởng đầy đủ, không có chuyện anh sẽ cưng chiều bé quá mức.
"Đúng rồi, chính là bí mật nhỏ đã nghéo tay không thể nói cho em biết đó."
"Không sao cả, Vu Tinh khá dễ lừa, cho con một viên kẹo sô cô la là thì cái gì con trai cũng chịu nói hết với em." Vu Dao đoạt lại laptop của mình, giả bộ ra vẻ mình không tò mò và cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Cố Hoài Châu vội vàng dựa lại gần, hệt như một chú cún to xác đặt cằm mình lên hõm vai Vu Dao, nhẹ nhàng cọ cọ quần áo cậu: "Anh không cần sô cô la nè, chỉ cần em hôn anh một cái thôi."
"Thầy Cố à, anh đây là đang tính cạnh tranh ác liệt với con trai đấy à?"
"Đúng vậy, phải để cho con sớm nhận thức được xã hội này hiểm ác thế nào."
Bạn nhỏ Vu Tinh phải sớm nhận biết xã hội hiểm ác lại rất biết cách lấy lòng người lớn, liếc mắt một cái là bé đã có thể nhìn ra trong nhà này ai mới là nóc. Lúc đến nhà ông bà nội chơi, bé chỉ cần ôm ông nội làm nũng một xíu thôi là dù bé có muốn hái sao trên trời ông nội cũng sẽ hái xuống cho bé ngay.
Vu Tinh từ nhỏ lớn lên cùng ba, chưa từng trải qua cảm giác có người thân cách thế hệ là như thế nào. Lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ Cố Hoài Châu, xém chút nữa là bé đã bị dọa sợ đến quên mất mình họ gì.
Hai ông bà cụ hối thúc con trai kết hôn suốt chục năm trời, thậm chí còn cãi nhau to tiếng đến mức không muốn nhìn mặt nhau nữa, nào có ngờ được Cố Hoài Châu bỗng nhiên dắt về một omega trẻ tuổi, tay kia còn dẫn theo một đứa con trai năm tuổi mới lớn đâu chứ.
Vu Dao trông còn quá trẻ, sau khi cha Cố lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ thì phản ứng đầu tiên của ông chính là, Cố Hoài Châu ở trong trường học làm bậy. Thế nhưng lại không dám nói quá mức khó nghe ngay trước mặt Vu Dao, chỉ có thể bóng gió xa gần chỉ trích Cố Hoài Châu.
Cố Hoài Châu hiểu rất rõ cha mình, nhìn ánh mắt thay đổi của ông là anh đã biết trong đầu ông cụ đang nghĩ gì rồi. Nhưng mà quan hệ của anh với Vu Dao, tuy không phải là tình thầy trò yêu đương ngay trong trường học, nhưng lúc mới bắt đầu quả thật cũng không được xem là chuyện vẻ vang gì, Cố Hoài Châu không muốn giải thích lại từ đầu, anh chỉ nắm chặt lấy tay Vu Dao.
Vu Dao theo bản năng cũng nắm chặt lấy tay anh, nghiêng đầu liếc nhìn giáo sư Cố nhà mình, đôi mắt hơi mở to ý hỏi anh làm sao vậy.
Đây chính là sự ăn ý được bồi dưỡng ra trong khoảng thời gian sống chung đã lâu của cả hai, bọn họ có thể từ một ánh mắt mà hiểu được đối phương đang suy nghĩ cái gì, đây cũng là một điều mà Cố Hoài Châu thích nhất, cũng là việc mà anh có thể nghĩ ra, một phương thức đơn giản trực tiếp nhất để chứng minh cho ông cụ biết mình và Vu Dao là tự do yêu đương.
Ông bà Cố nên duyên từ rất trẻ, hai người ân ái đã nhiều năm, làm sao có thể không nhận ra loại ám muội bên trong ánh mắt của hai người trẻ. Nhưng họ vẫn nặng nề thở dài, hai người luôn cảm thấy Vu Dao ở bên cạnh con trai mình rất thua thiệt, cũng may sự chú ý của hai người nhanh chóng bị cháu trai nhỏ hấp dẫn đi mất.
Vu Tinh mặc một cái áo màu xanh da trời in hình gấu trúc, mấy chú gấu trúc ngơ ngác xếp hàng nằm cạnh nhau, nương theo động tác hoạt động của Vu Tinh mà sinh động hẳn lên. Bé con chỉ vào bàn cờ để trên bàn nói với hai ông bà, bé thường xuyên nhìn mấy ông bà trong khu nhà mình chơi cờ tường.
Ông cụ ôm bé đặt lên đùi mình, chỉ vào bàn cờ tướng trên bàn hỏi bé có biết chơi hay không. Vu Tinh không chỉ có thể nhận biết tất cả quân cờ, mà bé còn nhảy xuống khỏi đùi ông cụ, nói rằng ngồi lâu sẽ làm ông nội mệt.
Bé còn lôi bài tập thủ công mình làm ở nhà trẻ để trong cặp sách nhỏ ra, nó là một món đồ trang trí do bé và bạn cùng bàn cùng nhau làm, là hai chú hổ con ngốc nghếch đáng yêu, trên trán còn viết chữ Vương rất to, một cái bé cho Cố Hoài Châu treo ở trên xe, còn hai con này là mang đến tặng cho ông bà nội.
Ông cụ và Cố Hoài Châu đã rất nhiều năm chỉ có cãi nhau và chiến tranh lạnh, ông cũng sắp sửa quên mất lần cuối cùng mình nhận được món quà trẻ con như này là từ khi nào. Ông cầm con hổ trên tay xem như bảo bối mà lật qua lật lại xem kĩ, đường may lởm chởm cũng được ông xem rất cẩn thận, còn kéo lấy bàn tay nhỏ của Vu Tinh hỏi bé, sao giáo viên lại để cho các bé dùng kim chỉ.
Vu Tinh giải thích rằng kim may ở nhà trẻ rất cùn, tuyệt đối sẽ không đâm vào tay.
Một nửa là từ sức mạnh huyết thống, nửa còn lại là do ông cụ thật sự rất thích trẻ con, nên Vu Tinh và ông bà nội ở chung với nhau rất hòa thuận. Vu Dao vốn dĩ đang căng thẳng cũng dần dần bình tĩnh lại, cậu chủ động giới thiệu cho ông cụ biết mình là trợ giảng của Cố Hoài Châu, là một đồng nghiệp ở trường học.
Ông cụ thở phào một hơi, không phải anh làm lớn bụng học sinh của mình là được.
Tối hôm qua Cố Hoài Châu đã sớm nhắn tin dặn hai ông bà trước, để hai người không hỏi tới những chuyện như lần đầu bọn họ gặp nhau như thế nào, tại sao lại có con linh tinh. Anh sợ Vu Dao nghe thấy sẽ cảm thấy không được tự nhiên, hai ông bà cũng không muốn làm khó con cháu, nghĩ thầm chờ khi nào một mình Cố Hoài Châu về nhà thì sẽ cùng nhau hội thẩm sau. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Vu Dao ra mắt gia đình, cũng không thể làm con nhà người ta thấy xấu hổ được.
Sau khi mẹ Cố về hưu vẫn luôn chuyên tâm nghiên cứu vẽ tranh, bà vẫn ngóng trông có thể dạy cháu trai vẽ tranh, lấy bộ màu mới mua hôm qua ở siêu thị ra, bà Cố nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Vu Tinh trong tay mình, dạy bé vẽ rừng cây rậm rạp. Bỗng nhiên bà nhớ đến nhiều năm trước mình cũng từng cầm tay Cố Hoài Châu dậy anh viết chữ như thế này, thế là liếc mắt nhìn anh một cách đầy ẩn ý.
Thật ra hai ông bà cụ ép Cố Hoài Châu kết hôn nhiều năm như thế, cũng không phải thật sự chỉ muốn anh cứ kết hôn là được. Ông bà chỉ hy vọng con trai có thể tìm cho mình một người tâm đầu ý hợp sống cùng nhau, nào biết hai bên chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng lại khiến quan hệ giữa hai bên trở nên đông cứng thành như vậy.
Nếu không phải Vu Dao xuất hiện, cũng không biết quan hệ cha con giữa hai người họ đến khi nào mới có thể hòa hoãn trở lại. Mẹ Cố thật sự cảm thấy may mắn, bọn họ đâu chỉ chuẩn bị mỗi đồ chơi để chào đón Vu Tinh, họ còn chuẩn bị cả thịt dê tươi mà Cố Hoài Châu thích ăn nhất nữa.
Bà cũng không muốn dò hỏi hai đứa nhỏ quen biết nhau như thế nào, cãi nhau nhiều năm như thế, mẹ Cố đã sớm suy nghĩ thông suốt, người trẻ tuổi có thể sống tốt đã rất tốt rồi, những người già như họ không nên can thiệp vào quá nhiều, hiện giờ thái độ của ông cụ cũng bởi vì có cháu trai nhỏ ở giữa mà cũng đã dịu bớt.
Người một nhà có thể ngồi cùng nhau tâm sự một ít chuyện vụn vặt trong công việc đời thường như thế này, cũng là khung cảnh ấm áp mà hai ông bà đã ao ước rất nhiều năm nay.
Nhà họ Cố là một gia đình ABO bình đẳng, không ai nhắc đến việc sau này Vu Tinh sẽ phân hóa thành gì. Vu Dao chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình công bằng ấm áp thế này, mỗi lần mẹ Cố gắp thức ăn cho cậu đều giống như đang trao cho cậu một chiếc chìa khóa, để cậu dùng nó chậm rãi tháo gỡ những khúc mắc tồn tại trong lòng bấy lâu.
Không cần phải cố gắng chứng minh dù cho mình là beta cũng có thể ưu tú hơn AO, chỉ cần một điều đơn giản là con cái mình lớn lên khỏe mạnh là được, so với sự ưu tú gì đó thì càng đáng giá hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng mất ngủ Vu Dao sẽ suy nghĩ lung tung, tự hỏi rốt cuộc ý nghĩa của hôn nhân là gì, có lẽ chính là tìm được một người, có thể cùng bạn cởi bỏ những vướng mắc trong suốt những năm tháng cuộc đời.
Không phải cố ý dạy bảo bạn như một người từng trải, cũng sẽ không nói bạn làm không đúng, sau này phải sửa chữa như thế nào, những vướng mắc thật sự sẽ được tháo gỡ trong những khoảnh khắc bình thường của cuộc sống này.
Những sợ hãi đến từ mối quan hệ thân mật nhất, sự nhạy cảm phát sinh từ những lần giao tiếp giữa người với người, hay hoàn cảnh trưởng thành mang đến cảm giác tự ti, tất cả đều do mình tự cho là sự thiếu hụt của tính cách. Hóa ra sẽ có một người xuất hiện, nói với bạn rằng không sao cả, không cần phải lo lắng.
Happy or sad, just take it easy.
============ KẾT THÚC ============
Yu Xin: vậy là truyện đến đây đã hoàn toàn kết thúc rồi, mặc dù còn rất nhiều tiếc nuối, mong muốn về cuộc sống ngọt ngào của thầy Cố và Vu Dao nhưng thật sự phải dừng ở đây. Rất vui vì bộ truyện được rất nhiều người đón nhận và yêu thích ^^ Hẹn gặp lại mọi người trong những bộ truyện sau ở nhà mình nhé <3
Góc pr truyện nhà: Hiện tại mình sẽ tập trung làm hai bộ dài nhất trong nhà, một bộ điền văn cổ trang rất ngọt rất nhẹ nhàng, một bộ tận thế nhưng không ngột ngạt, là quá trình trưởng thành dắt díu nhau đi tiếp của hai đứa trẻ lạc giữa dòng đời. Bạn nào có hứng thú với thể loại nào thì nhớ ghé qua ủng hộ rồi ủn mông cho tui làm nhanh hơn nhé (nhờ mn ủn mông mà tui chạy chương bộ này nhanh quá trời nè:v). Ngoài ra thì có thể tui sẽ edit thêm một bộ đoản văn hay H văn siêu choáy nữa =))) có giới thiệu cả rồi, chỉ chờ mọi người vào húp thôi ợ, dự là không choáy không lấy tiền kkk
Nói cũng nhiều rồi, thôi hẹn gặp mọi người ở những bộ truyện khác nhé ^^
Mãi yêu.
20/03/2024.
- Edit: Yu Xin -
*
Vu Dao là một người rất nhạy cảm, khi ở cạnh người khác sẽ theo thói quen mà để ý đến cảm xúc của người bên cạnh, bản thân mình thì luôn nhượng bộ. Cậu chưa từng nghĩ hôn nhân sẽ mang đến những biến hóa gì cho cuộc sống của mình. Mãi cho đến một ngày nào đó cậu bỗng phát hiện ra, bản thân có thể thản nhiên nói với Cố Hoài Châu tất cả những vấn đề vụn vặt trong công việc.
Lúc trước Vu Dao không dám nói, sợ làm phiền đến giáo sư, sợ người khác nói cậu đi cửa sau nhờ vào quan hệ với cấp trên. Hôm đó cậu thuận miệng nói đến việc hiện tại mình đang cạnh tranh với đồng nghiệp một quỹ học bổng dành cho giáo viên trẻ, vừa nói xong lập tức mở to mắt nhìn Cố Hoài Châu, vội vàng bày tỏ bản thân mình không có ý gì khác.
Cố Hoài Châu sửng sốt mất nửa ngày mới theo kịp đường não chạy của Vu Dao, bất đắc dĩ cười cười: "Anh thật sự rất muốn xem bên trong cái đầu nhỏ này của em suốt ngày bận suy nghĩ cái gì đấy, ở đâu ra mà có nhiều hàm ý đến thế?"
Vu Dao bỏ bàn tay đang lột dở nửa quả quýt xuống, cực kỳ đứng đắn nói với anh: "Em thật sự không phải muốn đòi hỏi cái gì..."
Cố Hoài Châu đương nhiên biết rõ cậu thật sự không phải đang muốn cái gì, hai người ở bên nhau đã lâu, đến cả tiền lương cũng tách riêng ra mà tiêu. Ngoài miệng Vu Dao không nói, nhưng anh biết Vu Dao đang trộm ghi sổ, cậu sợ mình chiếm lợi từ anh dù chỉ là một chút, cũng chẳng hiểu tại sao, hai người đến con cũng đã có rồi mà còn khách khí với nhau như thế.
"Anh không phải người xét duyệt, không cần phải tránh hiềm nghi." Cố Hoài Châu cũng nghiêm túc giải thích cho cậu, "Nhưng anh có thể giúp em chỉnh sửa hồ sơ xin phép, hoặc là giúp em xem xét tài liệu, cũng có thể hỗ trợ em luyện tập cách thức bảo vệ hồ sơ."
"Nhưng làm vậy có ổn không..." Vu Dao đã quen với việc độc lập, lại sợ mang đến phiền phức cho Cố Hoài Châu, cũng sợ người khác nói ra nói vào.
Cố Hoài Châu chìa bàn tay đeo nhẫn ở ngón áp út ra cho cậu xem: "Không sao, không có chuyện gì cả, một học sinh không có bất cứ quan hệ thân thiết nào với em đến tìm em giải đáp thắc mắc, em cũng luôn nhiệt tình hỗ trợ. Vậy vì sao với quan hệ giữa hai chúng ta, em lại không muốn nhờ anh giúp đỡ chứ?"
"Anh với học sinh đâu có giống nhau..."
"Dĩ nhiên không giống rồi, học sinh hỏi bài xong sẽ phải nói cảm ơn thầy giáo, nhưng em hỏi anh xong thì không cần phải nói cảm ơn."
Cố Hoài Châu không muốn nói dài dòng với cậu nữa, anh trực tiếp cầm lấy máy tính của cậu, tự anh nhập mật khẩu khởi động máy: "Trước tiên nói cho anh biết ý tưởng của em, em dự định đi theo hướng nào?"
Thật ra Cố Hoài Châu vẫn luôn biết cậu đang bận làm gì trong suốt tháng này, mỗi ngày ngồi xem tài liệu đều xem đến tận khuya. Công việc kể chuyện xưa cho Vu Tinh đều do một mình Cố Hoài Châu đảm nhận. Anh luôn cố gắng hết sức chia sẻ một phần công việc trong cuộc sống hằng ngày với Vu Dao, hy vọng cậu có thể chủ động bước tiếp một bước nữa, tìm anh kể về những vấn đề nhỏ xảy ra trong sự nghiệp của bản thân, nhưng mà đợi rồi đợi mãi, cuối cùng chỉ đợi được một câu không có ý gì khác.
Cố Hoài Châu đành phải tự mình mở lời trước.
Anh luôn đứng bên cạnh đợi bé ốc sên nhỏ thò giác hút của mình ra ngoài, nhưng mà anh đã đợi rất lâu rồi. Cố Hoài Châu không có lập trường trách móc tính cách của Vu Dao, chỉ có thể tự mình chủ động hơn nữa, lời nói cũng phải quyết đoán không cho phép từ chối.
Một bên Vu Dao cảm thấy lời thầy Cố nói rất có đạo lý, một bên lại bị hành động cưỡng ép mở laptop của anh đẩy đi theo, có lẽ với một người có tính cách bị động như cậu, thì cần phải có một người khống chế tiết tấu ở bên mới đúng.
Lúc Cố Hoài Châu làm việc cực kỳ có sức hấp dẫn, làm đến chức trưởng khoa vẫn duy trì thói quen đọc tài liệu của mình, cũng thường xuyên tham gia các buổi tọa đàm học thuật trên khắp cả nước. Tuy đề tài của Vu Dao thiên về phần dịch bệnh nhiều hơn, cũng không thuộc chuyên môn nghiên cứu của Cố Hoài Châu, nhưng cái chuyện viết hồ sơ nhận dự án này luôn là trăm bài như một, nội dung có thể khác nhưng về bản chất thì không khác mấy, quan trọng là tính khả thi và sự sáng tạo. Anh giúp cậu chỉnh sửa lại vài chỗ, nhìn qua nó đã hoàn thiện hơn rất nhiều.
Không muốn để Vu Dao có quá nhiều gánh nặng trong lòng, anh còn vừa sửa vừa nói chuyện với cậu, Vu Tinh và bạn cùng lớp cũng sẽ giúp nhau làm bài tập nữa là, huống chi là hai chồng chồng với nhau.
Vu Dao đang cố gắng để mạch não theo kịp tốc độ giảng bài của giáo sư Cố, nói đến số học thống kê còn giải thích thêm hai câu cho cậu, chậm rãi tự mình lĩnh hội tư duy nghiên cứu khoa học, chuyện này phải do mình xem thật nhiều tài liệu rồi dần dần tích lũy kiến thức. Ánh mắt cậu nhìn Cố Hoài Châu càng ngày càng nhiều sự sùng bái, đột nhiên lại nghe thấy tên con trai ở trong, cậu theo phản xạ hỏi một câu: "Làm bài tập gì cơ?"
Bàn tay đang gõ phím lạch cạch của Cố Hoài Châu khựng lại, bấy giờ anh mới ý thức được mình lỡ lời, vì để nhanh chóng thành lập tình cảm cha con hữu nghị, anh đã đồng ý không nói ra việc bé con không chịu ngoan ngoãn uống sữa bò. Sau này Vu Tinh cũng sẽ ghé đến bên tai anh chia sẻ một ít bí mật nhỏ của bé.
Chẳng hạn như ở nhà trẻ được phát sữa bò, Vu Tinh sẽ chia cho bạn nhỏ ngồi cùng bàn, bạn nhỏ đó rất thích uống sữa bò, vậy nên sẽ giúp bé con làm bài tập để trao đổi.
Lại ví dụ như bán đứng ba ruột của mình, bé con kể tất tần tật các việc nhỏ nhặt liên quan đến ba mình cho Cố Hoài Châu, nào là Vu Dao thích ăn nhất là khoai tây và thịt dê, cậu thích bày một ít hoa tươi có màu xanh lam trong nhà hay cậu chỉ thích ăn bánh ú nhân đậu.
Sau đó Cố Hoài Châu sẽ trộm mua ít đồ ăn vặt cho bé, mối quan hệ hữu nghị này đều được thành lập dựa trên việc lấy Vu Dao làm cơ sở.
"Ờm... không có gì, chúng ta mau xem lại ppt hồ sơ của em đi..."
Vu Dao vừa nghe đã cảm thấy không thích hợp, lông mày lập tức nhíu lại, cố ý đè giọng xuống hỏi anh: "Giáo sư Cố và Vu Tinh đã bắt đầu có bí mật nhỏ với nhau rồi?"
Cố Hoài Châu nghe lời này là biết cậu đang nói đùa, Vu Dao không phải kiểu người lớn có tính cách thích kiểm soát mạnh mẽ gì đó. Chỉ cần không phải là chuyện liên quan đến vấn đề nguyên tắc, cậu đều sẽ vui vẻ tạo dựng một không gian trưởng thành độc lập cho Vu Tinh. Còn về phần anh, cậu cũng có sự tin tưởng đầy đủ, không có chuyện anh sẽ cưng chiều bé quá mức.
"Đúng rồi, chính là bí mật nhỏ đã nghéo tay không thể nói cho em biết đó."
"Không sao cả, Vu Tinh khá dễ lừa, cho con một viên kẹo sô cô la là thì cái gì con trai cũng chịu nói hết với em." Vu Dao đoạt lại laptop của mình, giả bộ ra vẻ mình không tò mò và cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Cố Hoài Châu vội vàng dựa lại gần, hệt như một chú cún to xác đặt cằm mình lên hõm vai Vu Dao, nhẹ nhàng cọ cọ quần áo cậu: "Anh không cần sô cô la nè, chỉ cần em hôn anh một cái thôi."
"Thầy Cố à, anh đây là đang tính cạnh tranh ác liệt với con trai đấy à?"
"Đúng vậy, phải để cho con sớm nhận thức được xã hội này hiểm ác thế nào."
Bạn nhỏ Vu Tinh phải sớm nhận biết xã hội hiểm ác lại rất biết cách lấy lòng người lớn, liếc mắt một cái là bé đã có thể nhìn ra trong nhà này ai mới là nóc. Lúc đến nhà ông bà nội chơi, bé chỉ cần ôm ông nội làm nũng một xíu thôi là dù bé có muốn hái sao trên trời ông nội cũng sẽ hái xuống cho bé ngay.
Vu Tinh từ nhỏ lớn lên cùng ba, chưa từng trải qua cảm giác có người thân cách thế hệ là như thế nào. Lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ Cố Hoài Châu, xém chút nữa là bé đã bị dọa sợ đến quên mất mình họ gì.
Hai ông bà cụ hối thúc con trai kết hôn suốt chục năm trời, thậm chí còn cãi nhau to tiếng đến mức không muốn nhìn mặt nhau nữa, nào có ngờ được Cố Hoài Châu bỗng nhiên dắt về một omega trẻ tuổi, tay kia còn dẫn theo một đứa con trai năm tuổi mới lớn đâu chứ.
Vu Dao trông còn quá trẻ, sau khi cha Cố lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ thì phản ứng đầu tiên của ông chính là, Cố Hoài Châu ở trong trường học làm bậy. Thế nhưng lại không dám nói quá mức khó nghe ngay trước mặt Vu Dao, chỉ có thể bóng gió xa gần chỉ trích Cố Hoài Châu.
Cố Hoài Châu hiểu rất rõ cha mình, nhìn ánh mắt thay đổi của ông là anh đã biết trong đầu ông cụ đang nghĩ gì rồi. Nhưng mà quan hệ của anh với Vu Dao, tuy không phải là tình thầy trò yêu đương ngay trong trường học, nhưng lúc mới bắt đầu quả thật cũng không được xem là chuyện vẻ vang gì, Cố Hoài Châu không muốn giải thích lại từ đầu, anh chỉ nắm chặt lấy tay Vu Dao.
Vu Dao theo bản năng cũng nắm chặt lấy tay anh, nghiêng đầu liếc nhìn giáo sư Cố nhà mình, đôi mắt hơi mở to ý hỏi anh làm sao vậy.
Đây chính là sự ăn ý được bồi dưỡng ra trong khoảng thời gian sống chung đã lâu của cả hai, bọn họ có thể từ một ánh mắt mà hiểu được đối phương đang suy nghĩ cái gì, đây cũng là một điều mà Cố Hoài Châu thích nhất, cũng là việc mà anh có thể nghĩ ra, một phương thức đơn giản trực tiếp nhất để chứng minh cho ông cụ biết mình và Vu Dao là tự do yêu đương.
Ông bà Cố nên duyên từ rất trẻ, hai người ân ái đã nhiều năm, làm sao có thể không nhận ra loại ám muội bên trong ánh mắt của hai người trẻ. Nhưng họ vẫn nặng nề thở dài, hai người luôn cảm thấy Vu Dao ở bên cạnh con trai mình rất thua thiệt, cũng may sự chú ý của hai người nhanh chóng bị cháu trai nhỏ hấp dẫn đi mất.
Vu Tinh mặc một cái áo màu xanh da trời in hình gấu trúc, mấy chú gấu trúc ngơ ngác xếp hàng nằm cạnh nhau, nương theo động tác hoạt động của Vu Tinh mà sinh động hẳn lên. Bé con chỉ vào bàn cờ để trên bàn nói với hai ông bà, bé thường xuyên nhìn mấy ông bà trong khu nhà mình chơi cờ tường.
Ông cụ ôm bé đặt lên đùi mình, chỉ vào bàn cờ tướng trên bàn hỏi bé có biết chơi hay không. Vu Tinh không chỉ có thể nhận biết tất cả quân cờ, mà bé còn nhảy xuống khỏi đùi ông cụ, nói rằng ngồi lâu sẽ làm ông nội mệt.
Bé còn lôi bài tập thủ công mình làm ở nhà trẻ để trong cặp sách nhỏ ra, nó là một món đồ trang trí do bé và bạn cùng bàn cùng nhau làm, là hai chú hổ con ngốc nghếch đáng yêu, trên trán còn viết chữ Vương rất to, một cái bé cho Cố Hoài Châu treo ở trên xe, còn hai con này là mang đến tặng cho ông bà nội.
Ông cụ và Cố Hoài Châu đã rất nhiều năm chỉ có cãi nhau và chiến tranh lạnh, ông cũng sắp sửa quên mất lần cuối cùng mình nhận được món quà trẻ con như này là từ khi nào. Ông cầm con hổ trên tay xem như bảo bối mà lật qua lật lại xem kĩ, đường may lởm chởm cũng được ông xem rất cẩn thận, còn kéo lấy bàn tay nhỏ của Vu Tinh hỏi bé, sao giáo viên lại để cho các bé dùng kim chỉ.
Vu Tinh giải thích rằng kim may ở nhà trẻ rất cùn, tuyệt đối sẽ không đâm vào tay.
Một nửa là từ sức mạnh huyết thống, nửa còn lại là do ông cụ thật sự rất thích trẻ con, nên Vu Tinh và ông bà nội ở chung với nhau rất hòa thuận. Vu Dao vốn dĩ đang căng thẳng cũng dần dần bình tĩnh lại, cậu chủ động giới thiệu cho ông cụ biết mình là trợ giảng của Cố Hoài Châu, là một đồng nghiệp ở trường học.
Ông cụ thở phào một hơi, không phải anh làm lớn bụng học sinh của mình là được.
Tối hôm qua Cố Hoài Châu đã sớm nhắn tin dặn hai ông bà trước, để hai người không hỏi tới những chuyện như lần đầu bọn họ gặp nhau như thế nào, tại sao lại có con linh tinh. Anh sợ Vu Dao nghe thấy sẽ cảm thấy không được tự nhiên, hai ông bà cũng không muốn làm khó con cháu, nghĩ thầm chờ khi nào một mình Cố Hoài Châu về nhà thì sẽ cùng nhau hội thẩm sau. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Vu Dao ra mắt gia đình, cũng không thể làm con nhà người ta thấy xấu hổ được.
Sau khi mẹ Cố về hưu vẫn luôn chuyên tâm nghiên cứu vẽ tranh, bà vẫn ngóng trông có thể dạy cháu trai vẽ tranh, lấy bộ màu mới mua hôm qua ở siêu thị ra, bà Cố nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Vu Tinh trong tay mình, dạy bé vẽ rừng cây rậm rạp. Bỗng nhiên bà nhớ đến nhiều năm trước mình cũng từng cầm tay Cố Hoài Châu dậy anh viết chữ như thế này, thế là liếc mắt nhìn anh một cách đầy ẩn ý.
Thật ra hai ông bà cụ ép Cố Hoài Châu kết hôn nhiều năm như thế, cũng không phải thật sự chỉ muốn anh cứ kết hôn là được. Ông bà chỉ hy vọng con trai có thể tìm cho mình một người tâm đầu ý hợp sống cùng nhau, nào biết hai bên chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng lại khiến quan hệ giữa hai bên trở nên đông cứng thành như vậy.
Nếu không phải Vu Dao xuất hiện, cũng không biết quan hệ cha con giữa hai người họ đến khi nào mới có thể hòa hoãn trở lại. Mẹ Cố thật sự cảm thấy may mắn, bọn họ đâu chỉ chuẩn bị mỗi đồ chơi để chào đón Vu Tinh, họ còn chuẩn bị cả thịt dê tươi mà Cố Hoài Châu thích ăn nhất nữa.
Bà cũng không muốn dò hỏi hai đứa nhỏ quen biết nhau như thế nào, cãi nhau nhiều năm như thế, mẹ Cố đã sớm suy nghĩ thông suốt, người trẻ tuổi có thể sống tốt đã rất tốt rồi, những người già như họ không nên can thiệp vào quá nhiều, hiện giờ thái độ của ông cụ cũng bởi vì có cháu trai nhỏ ở giữa mà cũng đã dịu bớt.
Người một nhà có thể ngồi cùng nhau tâm sự một ít chuyện vụn vặt trong công việc đời thường như thế này, cũng là khung cảnh ấm áp mà hai ông bà đã ao ước rất nhiều năm nay.
Nhà họ Cố là một gia đình ABO bình đẳng, không ai nhắc đến việc sau này Vu Tinh sẽ phân hóa thành gì. Vu Dao chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình công bằng ấm áp thế này, mỗi lần mẹ Cố gắp thức ăn cho cậu đều giống như đang trao cho cậu một chiếc chìa khóa, để cậu dùng nó chậm rãi tháo gỡ những khúc mắc tồn tại trong lòng bấy lâu.
Không cần phải cố gắng chứng minh dù cho mình là beta cũng có thể ưu tú hơn AO, chỉ cần một điều đơn giản là con cái mình lớn lên khỏe mạnh là được, so với sự ưu tú gì đó thì càng đáng giá hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng mất ngủ Vu Dao sẽ suy nghĩ lung tung, tự hỏi rốt cuộc ý nghĩa của hôn nhân là gì, có lẽ chính là tìm được một người, có thể cùng bạn cởi bỏ những vướng mắc trong suốt những năm tháng cuộc đời.
Không phải cố ý dạy bảo bạn như một người từng trải, cũng sẽ không nói bạn làm không đúng, sau này phải sửa chữa như thế nào, những vướng mắc thật sự sẽ được tháo gỡ trong những khoảnh khắc bình thường của cuộc sống này.
Những sợ hãi đến từ mối quan hệ thân mật nhất, sự nhạy cảm phát sinh từ những lần giao tiếp giữa người với người, hay hoàn cảnh trưởng thành mang đến cảm giác tự ti, tất cả đều do mình tự cho là sự thiếu hụt của tính cách. Hóa ra sẽ có một người xuất hiện, nói với bạn rằng không sao cả, không cần phải lo lắng.
Happy or sad, just take it easy.
============ KẾT THÚC ============
Yu Xin: vậy là truyện đến đây đã hoàn toàn kết thúc rồi, mặc dù còn rất nhiều tiếc nuối, mong muốn về cuộc sống ngọt ngào của thầy Cố và Vu Dao nhưng thật sự phải dừng ở đây. Rất vui vì bộ truyện được rất nhiều người đón nhận và yêu thích ^^ Hẹn gặp lại mọi người trong những bộ truyện sau ở nhà mình nhé <3
Góc pr truyện nhà: Hiện tại mình sẽ tập trung làm hai bộ dài nhất trong nhà, một bộ điền văn cổ trang rất ngọt rất nhẹ nhàng, một bộ tận thế nhưng không ngột ngạt, là quá trình trưởng thành dắt díu nhau đi tiếp của hai đứa trẻ lạc giữa dòng đời. Bạn nào có hứng thú với thể loại nào thì nhớ ghé qua ủng hộ rồi ủn mông cho tui làm nhanh hơn nhé (nhờ mn ủn mông mà tui chạy chương bộ này nhanh quá trời nè:v). Ngoài ra thì có thể tui sẽ edit thêm một bộ đoản văn hay H văn siêu choáy nữa =))) có giới thiệu cả rồi, chỉ chờ mọi người vào húp thôi ợ, dự là không choáy không lấy tiền kkk
Nói cũng nhiều rồi, thôi hẹn gặp mọi người ở những bộ truyện khác nhé ^^
Mãi yêu.
20/03/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.