Chương 46: Tổ đội ba người cao, gầy-mập-thấp
Mặc Y Bạch
01/07/2021
Editor: Đông Vân Triều
Ánh chiều tà leo lét, màn đêm u ám dần dần kéo đến. Nhánh cây bị vứt chung vào đống lửa, phát ra âm thanh "lách tách". Tạ Trì An và Lâm Xảo ngồi cạnh đó, ánh sáng cam đỏ chiếu trên mặt mỗi người, chớp tắt theo ngọn lửa bập bùng.
Tạ Trì An lật xiên nấm luôn tay, kiên nhẫn phết thêm gia vị, khiến nó thêm phần ngon miệng.
Nấm dại sống khó ăn đến mức tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng Lâm Xảo nay dưới bàn tay thần kỳ của Tạ Trì An lại toả hương thơm nức mũi, màu nâm vàng rụm mê người càng khiến người thèm nhỏ nước dãi.
Lâm Xảo nuốt nước miếng cái ực, nhìn chằm chằm xiên nấm trong tay Tạ Trì An không chớp mắt.
Tạ Trì An đưa Lâm Xảo xiên đầu tiên, tiếp tục lật các xiên còn lại.
Lâm Xảo giơ hai tay ra nhận, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh ạ."
"Mau ăn đi." Tạ Trì An không định để bữa ăn này kéo dài lâu. Đốt lửa trong rừng là chuyện rất nguy hiểm, ánh lửa trong đêm tối bắt mắt vô cùng, rất dễ thu hút những 'vị khách không mời mà đến'.
Nhưng đối với Tạ Trì An mà nói, ăn sống nấm dại còn nguy hiểm hơn.
Lâm Xảo khéo gật, hương vị cây nấm ban ban ngày kia khiến Lâm Xảo còn sợ hãi, em hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn khuất phục trước mùi nướng thơm lừng.
Em nhắm mắt lại, thấy chết không sờn mà cắn một miếng nhỏ.
Rồi lập tức kinh ngạc đến tròn mắt.
Em chưa từng được ăn thứ nào ngon đến thế!
Đây quả thực là hóa mục nát thành thần kỳ đó!
Lâm Xảo cảm động suýt khóc.
Tạ Trì An cũng nếm thử một miếng, đầu mày giãn ra.
Xem như vừa miệng, không đến mức khó nuốt.
Với Tạ Trì An, đây chưa được tính là mỹ vị gì. Cậu đã ăn quen đủ loại trân bảo khắp thế gian. Nhưng đối với một Lâm Xảo phải thường xuyên ăn cơm thừa thịt nguội, đó chính là món siêu ngon.
Còn vì sao cậu lại đi nướng nấm, Tạ Trì An cũng không biết. Theo lý thuyết cậu hẳn là một thiếu gia mười ngón tay không dính nước, cũng chưa xuống bếp lần nào. Nhưng từ lúc cậu bắt đầu có ý thức, cậu biết mình sẽ nấu cơm, lại còn rất ngon, nhất là đồ nướng... Đây hẳn là kỹ năng cậu nắm giữ được từ đoạn ký ức lãng quên kia.
Nấm nướng ăn với quả dại ngọt lành, tạo thành một bữa ăn ngon.
Tạ Trì An nướng sáu xiên nấm, chia một nửa cho Lâm Xảo.
Lâm Xảo sung sướng ăn như gió cuốn.
Nấm và quả dại còn rất nhiều, đủ cho hai người họ ăn ba ngày. Lâm Xảo ăn một ngụm nấm lại một miếng quả dại, say sưa đến quên cả trời đất.
Tạ Trì An ghé miệng cắn trái cây, suy tư về thông báo tử vong ban sáng.
Kể cả số 62 bị ẻm đi, tổng cộng số người chết hôm nay là 31 người.
Thật phát sợ!
Cả thảy mới được 99 người, thời hạn những một tháng, vậy mà chưa hết một ngày, một phần ba số người chơi đã hy sinh.
Người ở cửa này quá nhanh rồi.
Cùng vào cửa thứ Hai, tâm lý nên có đã chuẩn bị xong ở cửa đầu tiên, nên vừa vào trận mới đã "đại khai sát giới" cũng chẳng có gì là sai. Còn lò dò từng bước? Đó là chuyện chỉ có người mới chơi mới làm.
Càng về sau, con người càng không thể không quả quyết, càng không dễ bị mềm lòng, khiếp đảm. Cửa thứ Hai này chính là minh chứng.
Tạ Trì An chỉ biết rằng những người xếp hạng phía sau đều rất yếu, nhưng lại không rõ mười vị trí đầu có trình độ nào. Cậu chưa từng chạm trán với những kẻ đó, nên cũng không biết thực lực của chúng.
Nếu như cậu không phải số 0, thì sẽ xếp hạng mấy trong 99 người này?
Tạ Trì An suy ngẫm mãi, như vậy thì cậu cũng có cái để mà tham chiếu, ước lượng được sức chiến đấu của mọi người.
Đáng tiếc, cậu lại là số 0. Không có vật tham chiếu không khác nào cậu bị bịt cả hai mắt.
Hôm nay có không ít người đạt được thành tựu TRIPLE-KILL. Về lý do tại sao những người xếp hạng thấp lại có thể tập hợp với những người khác ngoài đồng đội của mình và bị giết bởi mười người chơi hàng đầu trong một thời gian ngắn, Tạ Trì An phỏng đoán... theo thời gian, người chơi dần hiểu rằng số hiệu của họ tạo thành một bảng thứ hạng và thứ hạng đại diện cho thực lực tương ứng, cứ tiếp tục như vậy thì kẻ yếu sẽ không có đất dung thân. Mà kẻ yếu thường có tâm lý ôm nhau để giữ ấm, trong một tiếng tìm kiếm đồng đội ấy, tất cả những người sau số 80 quyết định mang theo đồng đội của mình tập hợp lại một chỗ, chống lại kẻ mạnh, dù sao cha ông ta cũng nói "người đông thế mạnh" mà...
Mặc dù họ có liên minh hay không thì kết quả cuối cùng vẫn là bị tận diệt mà thôi, vô ích.
Một khi thực lực đã chênh nhau tới một mức nhất định, khoảng cách đó đâu thể bù đắp bởi một hai người thêm vào.
Đó là tâm lý của 'con mồi', về phần 'kẻ đi săn'...
Người được hệ thống 'vinh danh' sẽ khiến số còn lại cảnh giác, nhưng không đồng nghĩa với việc chúng sẽ cụp đuôi làm người. Cường giả chân chính sẽ không sợ hãi. Nếu không phải Tạ Trì An phải cõng trên vai con số 0 phiền toái này, cậu sẽ chém giết hăng tiết vịt luôn.
Thôi quên đi. Số hiệu của cậu quá đỗi 'thu hút', để qua cửa thành công, tìm được tung tích của Tạ Trầm Sơ, Tạ Trì An nhất định phải cực kỳ thận trọng.
Có lo lắng, tự nhiên sẽ có chỗ cố kỵ.
Nhưng cũng nhờ có lo lắng mới có dũng cảm để bước tiếp.
-
Sau vỏ ngoài màu xanh chua chua là cắn ngập vào thịt quả trắng mọng nước, Tạ Trì An ăn uống nhã nhặn như lúc đầu, nhưng tốc độ tuyệt đối không chậm, so với kiểu càn quét như vũ bão của Lâm Xảo còn nhanh hơn.
Tạ Trì An xử hết sạch phần mình, Lâm Xảo mới ăn xong hai xiên, em đang tính cắn xiên thứ ba thì Tạ Trì An đột ngột bảo: "Đi thôi, có người đến."
Cậu lắng tai nghe bước chân.
Một, hai, ba.
Ba người.
Nghỉ phẻ, giết là phiền ngay. Tạ Trì An chẳng trông ngóng gì cái thành tựu TRIPLE-KILL kia, bèn đứng dậy rời đi.
Lâm Xảo thấy Tạ Trì An đi vội vã, còn tưởng Tạ Trì An không đánh lại mấy người đang đến. Dù sao Tạ Trì An chỉ biểu diễn kỹ năng sinh tồn siêu quần trước mặt em mà không phải cách chiến đấu.
Trông anh ấy gầy thế kia, hơn mình chẳng đáng mấy tuổi, không đánh lại người khác âu cũng là bình thường. Lâm Xảo khéo hiểu lòng người thay, cũng vội vàng đứng lên chạy, bởi vì hấp tấp, em làm rơi luôn xiên nấm chưa kịp ăn ấy ở giữa đường. Em quay đầu nhìn lại mà đau hết cả lòng nhưng không có gan trở lại nhặt, đành theo đuôi Tạ Trì An biến mất trong màn đêm.
Lâm Xảo ngây thơi hoàn toàn chẳng hay rằng Tạ Trì An chạy trốn không phải vì không địch lại, mà là không muốn giết đủ ba người...
Trước khi khuất dạng, đầu Tạ Trì An còn bật ra một ý tưởng nguy hiểm, cậu đang suy xét đốt cả khu rừng này... nhưng cân nhắc rằng cậu cũng không có khả năng thoát khỏi phạm vi đám cháy nên đành thôi.
-
Bên đống lửa tàn chưa tắt hẳn, có ba bóng đen hắt xuống.
"Chúng nó chạy mất rồi." Người đàn ông béo cau mày.
"Chả sao, có đồ để lại là được." Một tên cao gầy khác đảo mắt một vòng, phát hiện ra xiên nấm bị 'thất lạc'của Lâm Xảo, gã sướng rơ.
Bọn chúng trông thấy ánh lửa nên mới mò đến, càng tới gần thì càng bị mùi đồ nướng hấp dẫn.
Chúng biết trên đảo có đủ loại nấm và quả dại. Nhưng chúng không biết đâu có độc đâu không nên không dám ăn, mà trái cây thì cao quá không hái được, đã đói bụng cả một ngày.
Đói một ngày không tính là gì, nhưng đang đói mà ngửi mùi đồ ăn thì đúng là không chịu được.
Kẻ nướng xiên nấm này đã chạy biến, nên khẳng định xiên nấm này không có độc.
Tên cao gầy và tên béo liếc nhau, đạt thành nhận thức chung: "Mày nửa tao nửa?"
"... Vậy còn tao?" Bị xem nhẹ quá lâu khiến gã lùn không thể nhịn được. Gã cũng đói cả ngày nay rồi chứ bộ.
"Chỉ có một xiên, chia cho hai người còn không đủ, lại thêm cái mặt mày, mơ à?" Tên cao gầy lên giọng cười nhạo.
Gã lùn tức "mặt đỏ tía tai": "Chúng mày đã nói kết làm đồng minh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu cơ mà?"
Tên béo nói như đương nhiên: "Đúng còn, thì chả là có phúc chúng tao hưởng, gặp nạn mình mày chịu đó thây."
Thứ gọi là 'đồng minh', chẳng phải là bia đỡ đạn thay cho chúng trong thời khắc mấu chốt sao? Cũng đâu phải đồng đội.
Tên béo và tên cao gầy mới là đồng đội. Thứ hạng của chúng không cao, nên giống như những người khác, chúng cũng phải tìm một tổ đội không có ưu thế khác làm đồng minh, cũng chính là tổ đội của gã lùn. Nhưng đồng đội của gã - số 55 đã sớm chết trong tay một thanh niên khi đi thám thính rồi.
Số 55 mạnh nhất trong bốn người, coi như là chỗ để gã lùn ngẩng cao đầu. Số 55 vừa chết, liên minh nháy mắt trở nên lúng túng, bị hai tên gầy-béo này hắt hủi, xa lánh mà vẫn phải nhịn.
Ai bảo gã yếu cơ chứ?
Nhưng một khi đã dính dáng đến vấn đề lương thực, gã lùn không nhịn nổi nữa. Cửa thứ Nhất gã đã suýt chết đói nên tuyệt đối không thể nhân nhượng đồ ăn nửa bước.
Gã thở hổn hển vì tức: "Sao chúng mày nói mà không giữ lời!"
Tên béo tỏ ra kinh ngạc: "Giữ lời là gì? Có ăn được không? Đếch. Chúng tao muốn ăn, không muốn giữ lời."
Gã lùn quát: "Lửa là do tao phát hiện trước! Nếu như không có tao, chúng mày còn lâu mới tìm thấy đồ ăn!" Đến gần ngửi thấy mùi thơm, cũng là gã vạch ra kế hoạch "cướp ăn", không ngờ 'đầu bếp' lại chạy trước một bước. Chuyện rành rành ra đấy, sao lại không có phần của gã cơ chứ?!
Tên cao gầy chẳng chút thành ý quẳng ra một câu: "Vậy thì cảm ơn mày nhá."
Gã lùn tức iar.
Quan hệ đồng minh yếu ớt vậy đấy, tùy thời tùy chỗ có thể sụp đổ.
Tên béo cũng chêm vào: "Đúng đó, bạn hữu à, công của mày thật lớn."
Gã lùn: "..."
Hai mắt gã long sòng sọc, căm hận tột độ: "Lũ vô liêm sỉ... "
"Các vị đang tranh chấp gì đấy?"
Có giọng nam lười nhác vang lên từ trong đêm tối, lắng đọng như một bản xô-nát chơi bởi đàn Xen-lô[1] dưới ánh trăng. Thanh niên ấy bước ra từ rừng sâu, hắn nhướng mi, mặt mày sắc bén, góc cạnh rõ ràng, vừa anh tuấn vừa anh dũng, thoạt nhìn khí chất rất tùy tiện.
[1] Đàn Xen-lô: (đàn Cello) còn được gọi trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Khác với vĩ cầm, cello có kích thước lớn hơn vĩ cầm và thường được chơi bằng một nhạc công ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân. (theo Wikipedia)
"..." Ba người bọn chúng đứng hình mất năm giây.
Cứt thật, không phải cái tên nhoằng một cái giết số 55 ban sáng sao?!
Tầm nhìn của thanh niên căn bản không tới nơi bọn chúng mà chiếu thẳng tắp vào xiên nấm nướng nằm lăn lóc trên đất.
"Thì ra là giành nhau cái này." Thanh niên cất giọng lười nhác, "Không đơn giản nha. Thôi thì đừng giành nữa, nó thuộc về tôi, có được không?"
Dưới ánh trăng, các ngón tay thuôn dài của thanh niên đang thưởng thức một con dao sáng loáng.
Tên béo, tên cao gầy và gã lùn: "..." Không dám nói không.
Ba người bọn chúng lau mồ hôi, cung kính đáp: "Không, không sao cả."
"Vâng lời quá." Thanh niên cười cười, "Tiếc rằng tôi đang tìm người nướng nấm này, mà các vị lại dọa chạy mất rồi, tôi đã rất buồn đấy."
...
Một phút sau, tổ đội ba người cao, gầy-thấp-mập toàn diệt.
Thanh niên ngồi xổm xuống nhặt xiên nấm lên, chẳng chê bôi gì mà cắn luôn một miếng, hắn giật mình.
"Cứ cảm thấy mùi vị này... rất quen thuộc."
-
Cùng lúc, Tạ Trì An và Lâm Xảo ở đâu đó trong rừng nghe thấy tiếng thông báo.
"Người chơi số 63 đã tử vong."
"Người chơi số 71 đã tử vong."
"Người chơi số 77 đã tử vong."
"Chúc mừng người chơi số 1 đạt thành tựu TRIPLE-KILL."
- -----
Đông Vân Triều: Một chiếc chương được dịch vào giữa mùa kiểm tra nèk.
Btw, mời các bạn đón đọc pj mới của bạn Cúc Râm Đãng aka Lãng Tử sau một thời gian dài vắng bóng - Ai Cũng Nói Tôi Gặp Ma tác giả Thanh Sắc Vũ Dực. Đam mỹ, hiện đại, linh dị thần quái, chủ thụ. Nếu các bạn đã ưa thích Ra Vẻ Mang TOOL HACK Là Dễ Chết Nhất nồng nặc mùi văn phong chẻ chow của tôi thì hẳn các bạn đã quen với truyện dùng ngôi thứ nhất rồi đó. Mau mau nhảy hố thôi nàoo!!
Ánh chiều tà leo lét, màn đêm u ám dần dần kéo đến. Nhánh cây bị vứt chung vào đống lửa, phát ra âm thanh "lách tách". Tạ Trì An và Lâm Xảo ngồi cạnh đó, ánh sáng cam đỏ chiếu trên mặt mỗi người, chớp tắt theo ngọn lửa bập bùng.
Tạ Trì An lật xiên nấm luôn tay, kiên nhẫn phết thêm gia vị, khiến nó thêm phần ngon miệng.
Nấm dại sống khó ăn đến mức tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng Lâm Xảo nay dưới bàn tay thần kỳ của Tạ Trì An lại toả hương thơm nức mũi, màu nâm vàng rụm mê người càng khiến người thèm nhỏ nước dãi.
Lâm Xảo nuốt nước miếng cái ực, nhìn chằm chằm xiên nấm trong tay Tạ Trì An không chớp mắt.
Tạ Trì An đưa Lâm Xảo xiên đầu tiên, tiếp tục lật các xiên còn lại.
Lâm Xảo giơ hai tay ra nhận, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh ạ."
"Mau ăn đi." Tạ Trì An không định để bữa ăn này kéo dài lâu. Đốt lửa trong rừng là chuyện rất nguy hiểm, ánh lửa trong đêm tối bắt mắt vô cùng, rất dễ thu hút những 'vị khách không mời mà đến'.
Nhưng đối với Tạ Trì An mà nói, ăn sống nấm dại còn nguy hiểm hơn.
Lâm Xảo khéo gật, hương vị cây nấm ban ban ngày kia khiến Lâm Xảo còn sợ hãi, em hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn khuất phục trước mùi nướng thơm lừng.
Em nhắm mắt lại, thấy chết không sờn mà cắn một miếng nhỏ.
Rồi lập tức kinh ngạc đến tròn mắt.
Em chưa từng được ăn thứ nào ngon đến thế!
Đây quả thực là hóa mục nát thành thần kỳ đó!
Lâm Xảo cảm động suýt khóc.
Tạ Trì An cũng nếm thử một miếng, đầu mày giãn ra.
Xem như vừa miệng, không đến mức khó nuốt.
Với Tạ Trì An, đây chưa được tính là mỹ vị gì. Cậu đã ăn quen đủ loại trân bảo khắp thế gian. Nhưng đối với một Lâm Xảo phải thường xuyên ăn cơm thừa thịt nguội, đó chính là món siêu ngon.
Còn vì sao cậu lại đi nướng nấm, Tạ Trì An cũng không biết. Theo lý thuyết cậu hẳn là một thiếu gia mười ngón tay không dính nước, cũng chưa xuống bếp lần nào. Nhưng từ lúc cậu bắt đầu có ý thức, cậu biết mình sẽ nấu cơm, lại còn rất ngon, nhất là đồ nướng... Đây hẳn là kỹ năng cậu nắm giữ được từ đoạn ký ức lãng quên kia.
Nấm nướng ăn với quả dại ngọt lành, tạo thành một bữa ăn ngon.
Tạ Trì An nướng sáu xiên nấm, chia một nửa cho Lâm Xảo.
Lâm Xảo sung sướng ăn như gió cuốn.
Nấm và quả dại còn rất nhiều, đủ cho hai người họ ăn ba ngày. Lâm Xảo ăn một ngụm nấm lại một miếng quả dại, say sưa đến quên cả trời đất.
Tạ Trì An ghé miệng cắn trái cây, suy tư về thông báo tử vong ban sáng.
Kể cả số 62 bị ẻm đi, tổng cộng số người chết hôm nay là 31 người.
Thật phát sợ!
Cả thảy mới được 99 người, thời hạn những một tháng, vậy mà chưa hết một ngày, một phần ba số người chơi đã hy sinh.
Người ở cửa này quá nhanh rồi.
Cùng vào cửa thứ Hai, tâm lý nên có đã chuẩn bị xong ở cửa đầu tiên, nên vừa vào trận mới đã "đại khai sát giới" cũng chẳng có gì là sai. Còn lò dò từng bước? Đó là chuyện chỉ có người mới chơi mới làm.
Càng về sau, con người càng không thể không quả quyết, càng không dễ bị mềm lòng, khiếp đảm. Cửa thứ Hai này chính là minh chứng.
Tạ Trì An chỉ biết rằng những người xếp hạng phía sau đều rất yếu, nhưng lại không rõ mười vị trí đầu có trình độ nào. Cậu chưa từng chạm trán với những kẻ đó, nên cũng không biết thực lực của chúng.
Nếu như cậu không phải số 0, thì sẽ xếp hạng mấy trong 99 người này?
Tạ Trì An suy ngẫm mãi, như vậy thì cậu cũng có cái để mà tham chiếu, ước lượng được sức chiến đấu của mọi người.
Đáng tiếc, cậu lại là số 0. Không có vật tham chiếu không khác nào cậu bị bịt cả hai mắt.
Hôm nay có không ít người đạt được thành tựu TRIPLE-KILL. Về lý do tại sao những người xếp hạng thấp lại có thể tập hợp với những người khác ngoài đồng đội của mình và bị giết bởi mười người chơi hàng đầu trong một thời gian ngắn, Tạ Trì An phỏng đoán... theo thời gian, người chơi dần hiểu rằng số hiệu của họ tạo thành một bảng thứ hạng và thứ hạng đại diện cho thực lực tương ứng, cứ tiếp tục như vậy thì kẻ yếu sẽ không có đất dung thân. Mà kẻ yếu thường có tâm lý ôm nhau để giữ ấm, trong một tiếng tìm kiếm đồng đội ấy, tất cả những người sau số 80 quyết định mang theo đồng đội của mình tập hợp lại một chỗ, chống lại kẻ mạnh, dù sao cha ông ta cũng nói "người đông thế mạnh" mà...
Mặc dù họ có liên minh hay không thì kết quả cuối cùng vẫn là bị tận diệt mà thôi, vô ích.
Một khi thực lực đã chênh nhau tới một mức nhất định, khoảng cách đó đâu thể bù đắp bởi một hai người thêm vào.
Đó là tâm lý của 'con mồi', về phần 'kẻ đi săn'...
Người được hệ thống 'vinh danh' sẽ khiến số còn lại cảnh giác, nhưng không đồng nghĩa với việc chúng sẽ cụp đuôi làm người. Cường giả chân chính sẽ không sợ hãi. Nếu không phải Tạ Trì An phải cõng trên vai con số 0 phiền toái này, cậu sẽ chém giết hăng tiết vịt luôn.
Thôi quên đi. Số hiệu của cậu quá đỗi 'thu hút', để qua cửa thành công, tìm được tung tích của Tạ Trầm Sơ, Tạ Trì An nhất định phải cực kỳ thận trọng.
Có lo lắng, tự nhiên sẽ có chỗ cố kỵ.
Nhưng cũng nhờ có lo lắng mới có dũng cảm để bước tiếp.
-
Sau vỏ ngoài màu xanh chua chua là cắn ngập vào thịt quả trắng mọng nước, Tạ Trì An ăn uống nhã nhặn như lúc đầu, nhưng tốc độ tuyệt đối không chậm, so với kiểu càn quét như vũ bão của Lâm Xảo còn nhanh hơn.
Tạ Trì An xử hết sạch phần mình, Lâm Xảo mới ăn xong hai xiên, em đang tính cắn xiên thứ ba thì Tạ Trì An đột ngột bảo: "Đi thôi, có người đến."
Cậu lắng tai nghe bước chân.
Một, hai, ba.
Ba người.
Nghỉ phẻ, giết là phiền ngay. Tạ Trì An chẳng trông ngóng gì cái thành tựu TRIPLE-KILL kia, bèn đứng dậy rời đi.
Lâm Xảo thấy Tạ Trì An đi vội vã, còn tưởng Tạ Trì An không đánh lại mấy người đang đến. Dù sao Tạ Trì An chỉ biểu diễn kỹ năng sinh tồn siêu quần trước mặt em mà không phải cách chiến đấu.
Trông anh ấy gầy thế kia, hơn mình chẳng đáng mấy tuổi, không đánh lại người khác âu cũng là bình thường. Lâm Xảo khéo hiểu lòng người thay, cũng vội vàng đứng lên chạy, bởi vì hấp tấp, em làm rơi luôn xiên nấm chưa kịp ăn ấy ở giữa đường. Em quay đầu nhìn lại mà đau hết cả lòng nhưng không có gan trở lại nhặt, đành theo đuôi Tạ Trì An biến mất trong màn đêm.
Lâm Xảo ngây thơi hoàn toàn chẳng hay rằng Tạ Trì An chạy trốn không phải vì không địch lại, mà là không muốn giết đủ ba người...
Trước khi khuất dạng, đầu Tạ Trì An còn bật ra một ý tưởng nguy hiểm, cậu đang suy xét đốt cả khu rừng này... nhưng cân nhắc rằng cậu cũng không có khả năng thoát khỏi phạm vi đám cháy nên đành thôi.
-
Bên đống lửa tàn chưa tắt hẳn, có ba bóng đen hắt xuống.
"Chúng nó chạy mất rồi." Người đàn ông béo cau mày.
"Chả sao, có đồ để lại là được." Một tên cao gầy khác đảo mắt một vòng, phát hiện ra xiên nấm bị 'thất lạc'của Lâm Xảo, gã sướng rơ.
Bọn chúng trông thấy ánh lửa nên mới mò đến, càng tới gần thì càng bị mùi đồ nướng hấp dẫn.
Chúng biết trên đảo có đủ loại nấm và quả dại. Nhưng chúng không biết đâu có độc đâu không nên không dám ăn, mà trái cây thì cao quá không hái được, đã đói bụng cả một ngày.
Đói một ngày không tính là gì, nhưng đang đói mà ngửi mùi đồ ăn thì đúng là không chịu được.
Kẻ nướng xiên nấm này đã chạy biến, nên khẳng định xiên nấm này không có độc.
Tên cao gầy và tên béo liếc nhau, đạt thành nhận thức chung: "Mày nửa tao nửa?"
"... Vậy còn tao?" Bị xem nhẹ quá lâu khiến gã lùn không thể nhịn được. Gã cũng đói cả ngày nay rồi chứ bộ.
"Chỉ có một xiên, chia cho hai người còn không đủ, lại thêm cái mặt mày, mơ à?" Tên cao gầy lên giọng cười nhạo.
Gã lùn tức "mặt đỏ tía tai": "Chúng mày đã nói kết làm đồng minh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu cơ mà?"
Tên béo nói như đương nhiên: "Đúng còn, thì chả là có phúc chúng tao hưởng, gặp nạn mình mày chịu đó thây."
Thứ gọi là 'đồng minh', chẳng phải là bia đỡ đạn thay cho chúng trong thời khắc mấu chốt sao? Cũng đâu phải đồng đội.
Tên béo và tên cao gầy mới là đồng đội. Thứ hạng của chúng không cao, nên giống như những người khác, chúng cũng phải tìm một tổ đội không có ưu thế khác làm đồng minh, cũng chính là tổ đội của gã lùn. Nhưng đồng đội của gã - số 55 đã sớm chết trong tay một thanh niên khi đi thám thính rồi.
Số 55 mạnh nhất trong bốn người, coi như là chỗ để gã lùn ngẩng cao đầu. Số 55 vừa chết, liên minh nháy mắt trở nên lúng túng, bị hai tên gầy-béo này hắt hủi, xa lánh mà vẫn phải nhịn.
Ai bảo gã yếu cơ chứ?
Nhưng một khi đã dính dáng đến vấn đề lương thực, gã lùn không nhịn nổi nữa. Cửa thứ Nhất gã đã suýt chết đói nên tuyệt đối không thể nhân nhượng đồ ăn nửa bước.
Gã thở hổn hển vì tức: "Sao chúng mày nói mà không giữ lời!"
Tên béo tỏ ra kinh ngạc: "Giữ lời là gì? Có ăn được không? Đếch. Chúng tao muốn ăn, không muốn giữ lời."
Gã lùn quát: "Lửa là do tao phát hiện trước! Nếu như không có tao, chúng mày còn lâu mới tìm thấy đồ ăn!" Đến gần ngửi thấy mùi thơm, cũng là gã vạch ra kế hoạch "cướp ăn", không ngờ 'đầu bếp' lại chạy trước một bước. Chuyện rành rành ra đấy, sao lại không có phần của gã cơ chứ?!
Tên cao gầy chẳng chút thành ý quẳng ra một câu: "Vậy thì cảm ơn mày nhá."
Gã lùn tức iar.
Quan hệ đồng minh yếu ớt vậy đấy, tùy thời tùy chỗ có thể sụp đổ.
Tên béo cũng chêm vào: "Đúng đó, bạn hữu à, công của mày thật lớn."
Gã lùn: "..."
Hai mắt gã long sòng sọc, căm hận tột độ: "Lũ vô liêm sỉ... "
"Các vị đang tranh chấp gì đấy?"
Có giọng nam lười nhác vang lên từ trong đêm tối, lắng đọng như một bản xô-nát chơi bởi đàn Xen-lô[1] dưới ánh trăng. Thanh niên ấy bước ra từ rừng sâu, hắn nhướng mi, mặt mày sắc bén, góc cạnh rõ ràng, vừa anh tuấn vừa anh dũng, thoạt nhìn khí chất rất tùy tiện.
[1] Đàn Xen-lô: (đàn Cello) còn được gọi trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Khác với vĩ cầm, cello có kích thước lớn hơn vĩ cầm và thường được chơi bằng một nhạc công ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân. (theo Wikipedia)
"..." Ba người bọn chúng đứng hình mất năm giây.
Cứt thật, không phải cái tên nhoằng một cái giết số 55 ban sáng sao?!
Tầm nhìn của thanh niên căn bản không tới nơi bọn chúng mà chiếu thẳng tắp vào xiên nấm nướng nằm lăn lóc trên đất.
"Thì ra là giành nhau cái này." Thanh niên cất giọng lười nhác, "Không đơn giản nha. Thôi thì đừng giành nữa, nó thuộc về tôi, có được không?"
Dưới ánh trăng, các ngón tay thuôn dài của thanh niên đang thưởng thức một con dao sáng loáng.
Tên béo, tên cao gầy và gã lùn: "..." Không dám nói không.
Ba người bọn chúng lau mồ hôi, cung kính đáp: "Không, không sao cả."
"Vâng lời quá." Thanh niên cười cười, "Tiếc rằng tôi đang tìm người nướng nấm này, mà các vị lại dọa chạy mất rồi, tôi đã rất buồn đấy."
...
Một phút sau, tổ đội ba người cao, gầy-thấp-mập toàn diệt.
Thanh niên ngồi xổm xuống nhặt xiên nấm lên, chẳng chê bôi gì mà cắn luôn một miếng, hắn giật mình.
"Cứ cảm thấy mùi vị này... rất quen thuộc."
-
Cùng lúc, Tạ Trì An và Lâm Xảo ở đâu đó trong rừng nghe thấy tiếng thông báo.
"Người chơi số 63 đã tử vong."
"Người chơi số 71 đã tử vong."
"Người chơi số 77 đã tử vong."
"Chúc mừng người chơi số 1 đạt thành tựu TRIPLE-KILL."
- -----
Đông Vân Triều: Một chiếc chương được dịch vào giữa mùa kiểm tra nèk.
Btw, mời các bạn đón đọc pj mới của bạn Cúc Râm Đãng aka Lãng Tử sau một thời gian dài vắng bóng - Ai Cũng Nói Tôi Gặp Ma tác giả Thanh Sắc Vũ Dực. Đam mỹ, hiện đại, linh dị thần quái, chủ thụ. Nếu các bạn đã ưa thích Ra Vẻ Mang TOOL HACK Là Dễ Chết Nhất nồng nặc mùi văn phong chẻ chow của tôi thì hẳn các bạn đã quen với truyện dùng ngôi thứ nhất rồi đó. Mau mau nhảy hố thôi nàoo!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.