Chương 41
Gấu bông nhỏ
25/10/2021
Ở một thành phố khác, trong một căn phòng nằm trên cao tầng có thể thông qua cửa kính lớn nhìn toàn bộ thành phố tấp nập rực rỡ về đêm bên dưới, một bóng người đưa lưng về phía phòng, tay cầm ly rượu lắc nhẹ nhìn ra cửa kính lớn nghe một nam nhân áo đen phía sau báo cáo:
"Sao rồi?"
"Gia chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ chờ ngài quyết định. " nam sĩ áo đen cúi người bẩm báo.
Nam nhân thần bí đưa lưng về phía hắn chỉ khẽ ừ một tiếng rồi bỗng hỏi:
"Cô ấy sao rồi?" Cô ấy là ai không nói cũng biết.
Nam sĩ nghe hắn hỏi liền thành thật báo cáo những gì mình điều tra trong thời gian qua:
"Kiều tiểu thư vẫn ổn, chỉ có điều hình như hôn ước của tiểu thư với Lục Tổng vẫn tiếp tục không có ý định hủy bỏ." nói xong nam sĩ áo đen liền im bặt cảm nhận sự lãnh lẽo toả ra từ nam nhân trước mặt mình.
"Vẫn chưa hủy?" Cô có tình cảm với hắn ta sâu nặng rồi sao? Đôi mắt tím tử sắc kì dị toả ra sự âm trầm trong đêm tối khiến mọi thứ xung quanh nam nhân như phủ thêm một tầng âm u, lãnh khí.
"Vâng." cảm nhận bão tố sắp tới nam sĩ áo đen thầm sợ hãi. Phải biết toàn gia tộc từ trên xuống dưới,ai cũng biết vị Kiều tiểu thư kia là vảy ngược của gia chủ họ.
"Tiếp tục điều tra, làm mọi cách ngăn cản họ." nam nhân thần bí ra lệnh nhưng sau đó lại đổi ý:"Thôi không cần nữa. "
Tuy không hiểu sao nhưng nam sĩ áo đen vẫn gật đầu nghe lệnh rồi rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại nam nhân kia, hắn khẽ lay động kỳ rượu đỏ trong tay, xoay người đi về phía bàn làm việc lấy một khung ảnh trong tủ ra, trong khung là một tấm ảnh hai người một nam và một nữ, nữ nhân tóc xám tro mắt màu hổ phách cười ngọt ngào nhìn màn ảnh tay ôm cánh tay nam nhân bên cạnh , nam nhân tóc tím cùng đồng tử màu tím tử sắc âm u kì dị nhưng lại mang sự dịu dàng sủng nịnh nhìn cô gái bên cạnh.
"Đợi tôi giải quyết xong hết mọi chuyện trong gia tộc, giải quyết hết mấy lão già cổ hủ kia những kẻ có ý định cản đường hai ta. Tôi sẽ về bên em, đợi tôi , Mạn nhi." Nam nhân tay khẽ vân vê một cách dịu dàng trân trọng khuôn mặt nữ nhân thông qua khung ảnh như thể đang chạm vào người thật vậy.
--------------
Cô đang ngồi ăn tối với ông Kiều và Kiều Thi Hàm đánh cái rùng mình.
Ai đang nhắc cô thế?
"Sao vậy tiểu Mạn. Con bị cảm à?" ông kiều nhìn cô lo lắng hỏi.
"Không có. Chỉ là cảm giác như ai đó đang nhắc con. Chắc là ảo giác thôi."
"À. " ông gật gù.
"Đúng rồi. Ngày mai con và Thi Hàm đi tổ chức huấn luyện đúng không?" ông Kiều như nghĩ đến điều gì hỏi cả hai.
"Vâng. Tụi con sẽ đi 3 ngày 2 đêm " Kiều Thi Hàm ngoan ngoãn gật gầu.
"Vậy à. Haizz~ sắp tới lão già ta phải cô đơn một mình rồi." ông tỏ ra buồn rầu nói.
"Phải không? Hay là ba đang vui mừng vì con đi rồi không ai làm phiền ba." cô châm chọc ông nói.
"Con nhỏ này,..." ông tuy mắng cô nhưng lại cười vui vẻ sau đó dặn dò cả hai người:
"Đúng rồi, hai đứa chuẩn bị gì chưa? Có đem theo đủ đồ không, trên núi về đêm rất lạnh đó. Nhớ đem theo túi làm ấm, còn có ở đó mũi và côn trùng nhiều lắm có đem theo thuốc phòng côn trùng chưa, nếu không ta kêu người đem cho hai đứa, còn có đem thức ăn dự trữ theo lỡ đói quá rồi không có gì ăn, còn có..." ông lãi nhải một lèo vậy mà Kiều Thi Hàm ngân ngoãn nghe ông nói, cô cảm thấy có chút đau đầu:
"Được rồi ba, con đi có 3 ngày 2 đêm thôi chứ có phải đi luôn đâu mà lo thế. Ba lo xa quá rồi." cô gắp thức ăn vào chén ông ngăn ý đồ nói tiếp của ông: "Mau ăn đi."
"Thật là...con gái lớn rồi không cần ba nó nữa mà" ông tỏ ra đau khổ lau nước mắt.
Khoé môi Kiều Tuyết Mạn giật giật. Ông có thể giả thêm chút không? Không thèm so đo với lão già gần 60 rồi mà vẫn trẻ con như đứa trẻ 6 tuổi này.
Trên bàn ăn, ông tỏ ra hờn giận , cô thì tỏ ra không quan tâm nhưng thật tế cũng có chút buồn cười nhìn lão đầu trẻ con này,Kiều Thi Hàm ngồi đối diện cười vui vẻ nhì cả hai, không khí trong phòng ấm áp hài hoà nhưng liệu tình cảnh này sẽ kéo đài được bao lâu? Nụ cười có thể giữ trên môi đến cuối cùng không ?
END.
Nhớ để lại một like( bình chọn) và bình luận ý kiến của bạn bên dưới để tác giả có động lực ra chương nhiều hơn.
"Sao rồi?"
"Gia chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ chờ ngài quyết định. " nam sĩ áo đen cúi người bẩm báo.
Nam nhân thần bí đưa lưng về phía hắn chỉ khẽ ừ một tiếng rồi bỗng hỏi:
"Cô ấy sao rồi?" Cô ấy là ai không nói cũng biết.
Nam sĩ nghe hắn hỏi liền thành thật báo cáo những gì mình điều tra trong thời gian qua:
"Kiều tiểu thư vẫn ổn, chỉ có điều hình như hôn ước của tiểu thư với Lục Tổng vẫn tiếp tục không có ý định hủy bỏ." nói xong nam sĩ áo đen liền im bặt cảm nhận sự lãnh lẽo toả ra từ nam nhân trước mặt mình.
"Vẫn chưa hủy?" Cô có tình cảm với hắn ta sâu nặng rồi sao? Đôi mắt tím tử sắc kì dị toả ra sự âm trầm trong đêm tối khiến mọi thứ xung quanh nam nhân như phủ thêm một tầng âm u, lãnh khí.
"Vâng." cảm nhận bão tố sắp tới nam sĩ áo đen thầm sợ hãi. Phải biết toàn gia tộc từ trên xuống dưới,ai cũng biết vị Kiều tiểu thư kia là vảy ngược của gia chủ họ.
"Tiếp tục điều tra, làm mọi cách ngăn cản họ." nam nhân thần bí ra lệnh nhưng sau đó lại đổi ý:"Thôi không cần nữa. "
Tuy không hiểu sao nhưng nam sĩ áo đen vẫn gật đầu nghe lệnh rồi rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại nam nhân kia, hắn khẽ lay động kỳ rượu đỏ trong tay, xoay người đi về phía bàn làm việc lấy một khung ảnh trong tủ ra, trong khung là một tấm ảnh hai người một nam và một nữ, nữ nhân tóc xám tro mắt màu hổ phách cười ngọt ngào nhìn màn ảnh tay ôm cánh tay nam nhân bên cạnh , nam nhân tóc tím cùng đồng tử màu tím tử sắc âm u kì dị nhưng lại mang sự dịu dàng sủng nịnh nhìn cô gái bên cạnh.
"Đợi tôi giải quyết xong hết mọi chuyện trong gia tộc, giải quyết hết mấy lão già cổ hủ kia những kẻ có ý định cản đường hai ta. Tôi sẽ về bên em, đợi tôi , Mạn nhi." Nam nhân tay khẽ vân vê một cách dịu dàng trân trọng khuôn mặt nữ nhân thông qua khung ảnh như thể đang chạm vào người thật vậy.
--------------
Cô đang ngồi ăn tối với ông Kiều và Kiều Thi Hàm đánh cái rùng mình.
Ai đang nhắc cô thế?
"Sao vậy tiểu Mạn. Con bị cảm à?" ông kiều nhìn cô lo lắng hỏi.
"Không có. Chỉ là cảm giác như ai đó đang nhắc con. Chắc là ảo giác thôi."
"À. " ông gật gù.
"Đúng rồi. Ngày mai con và Thi Hàm đi tổ chức huấn luyện đúng không?" ông Kiều như nghĩ đến điều gì hỏi cả hai.
"Vâng. Tụi con sẽ đi 3 ngày 2 đêm " Kiều Thi Hàm ngoan ngoãn gật gầu.
"Vậy à. Haizz~ sắp tới lão già ta phải cô đơn một mình rồi." ông tỏ ra buồn rầu nói.
"Phải không? Hay là ba đang vui mừng vì con đi rồi không ai làm phiền ba." cô châm chọc ông nói.
"Con nhỏ này,..." ông tuy mắng cô nhưng lại cười vui vẻ sau đó dặn dò cả hai người:
"Đúng rồi, hai đứa chuẩn bị gì chưa? Có đem theo đủ đồ không, trên núi về đêm rất lạnh đó. Nhớ đem theo túi làm ấm, còn có ở đó mũi và côn trùng nhiều lắm có đem theo thuốc phòng côn trùng chưa, nếu không ta kêu người đem cho hai đứa, còn có đem thức ăn dự trữ theo lỡ đói quá rồi không có gì ăn, còn có..." ông lãi nhải một lèo vậy mà Kiều Thi Hàm ngân ngoãn nghe ông nói, cô cảm thấy có chút đau đầu:
"Được rồi ba, con đi có 3 ngày 2 đêm thôi chứ có phải đi luôn đâu mà lo thế. Ba lo xa quá rồi." cô gắp thức ăn vào chén ông ngăn ý đồ nói tiếp của ông: "Mau ăn đi."
"Thật là...con gái lớn rồi không cần ba nó nữa mà" ông tỏ ra đau khổ lau nước mắt.
Khoé môi Kiều Tuyết Mạn giật giật. Ông có thể giả thêm chút không? Không thèm so đo với lão già gần 60 rồi mà vẫn trẻ con như đứa trẻ 6 tuổi này.
Trên bàn ăn, ông tỏ ra hờn giận , cô thì tỏ ra không quan tâm nhưng thật tế cũng có chút buồn cười nhìn lão đầu trẻ con này,Kiều Thi Hàm ngồi đối diện cười vui vẻ nhì cả hai, không khí trong phòng ấm áp hài hoà nhưng liệu tình cảnh này sẽ kéo đài được bao lâu? Nụ cười có thể giữ trên môi đến cuối cùng không ?
END.
Nhớ để lại một like( bình chọn) và bình luận ý kiến của bạn bên dưới để tác giả có động lực ra chương nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.