Chương 38: Cùng có một cảm xúc kỳ lạ.
Nấm 21
31/08/2024
Đình Xuyên đặt tay trên trán cô, nóng và rất nóng. (2
Anh rời tay, thấp giọng nói: (
"Đợi tôi một chút."
Sương Hàn nâng mắt nhìn Đình Xuyên, anh rời đi nhanh như một cơn gió, căn phòng lại yên tĩnh không một tiếng động. Cô cảm thấy lòng mình nôn nao, liền nhanh chóng cố gắng kiềm lại, cổ họng đẳng ngắt khó chịu, mày đen khẽ nhíu lại.
Đình Xuyên trở lại vào phòng, anh đi rất nhanh về cũng rất nhanh, trên tay cầm theo những vật dụng y tế. Đình Xuyên thở có chút gấp gáp, lồng ngực đập mạnh vì chạy nhanh, anh dần bĩnh tĩnh lại, đi về phía người trên giường.
Đình Xuyên kiểm tra nhiệt độ cho Sương Hàn bằng nhiệt kế y tế.
Nhiệt độ 38.5
Anh nói:
"Nằm xuống."
Cô không cãi lời, chậm rãi thả mình xuống nệm êm. Trán Sương Hàn được dán miếng hạ sốt, rất mát, làm cô cảm thấy dễ chịu. Nhưng thân nhiệt vẫn còn nóng, Sương Hàn nằm đó, hô hấp có chút khó khăn.
Cô không muốn Đình Xuyên rời đi, cảm xúc của bản thân Sương Hàn không thể hiểu, vừa lạ mà vừa quen. Cô nghĩ, nhất định phải rút ngắn khoảng cách của hai người, nhất định phải có được lòng tin của đối phương, anh có tình ý với ai Sương Hàn đều không quản. NOW
Nhưng nhất định cô phải trở thành một phần trong lòng người chồng này, không yêu sẽ càng không đau. Sương Hàn chỉ cần một danh phận vững chắc, cô vươn tay níu lấy tay áo Đình Xuyên, lời nói ra vừa nhỏ vừa mềm:
"Em nóng... nóng lắm."
Anh trầm giọng: "Tôi biết, bỏ tôi ra."
Sương Hàn có chút nhói lòng, không biết lý do tại sao, chỉ khẽ gật đầu. Buông tay ra, Đình Xuyên đứng dậy, thực hiện công việc pha thuốc hạ sốt. Anh nâng đầu cô, giúp Sương Hàn uống hết thuốc trong cốc, vươn tay cầm lấy chăn lông trên nửa thân cô để sang một bên.
Sương Hàn xoay người nằm nghiêng, cô vẫn nhìn Đình Xuyên chằm chằm.
Anh lại rời khỏi phòng một lần nữa, xuống nhà nhanh chóng chuẩn bị nước ấm khăn lông. Thân thể Sương Hàn rét run, gai người, Đình Xuyên nhanh chân trở lại, cẩn thận nhúng khăn lông xuống nước ấm. Anh ngồi lên giường, Sương Hàn mệt mỏi đã khép mi từ bao giờ.
Cô không ngủ, chỉ cảm thấy mi mắt quá nặng nề.
Đình Xuyên nâng người Sương Hàn lên, cô bị hành động của anh làm cho bất ngờ mà mở mắt ra, tay Đình Xuyên di chuyển đến nơi cúc áo đầu tiên trên người Sương Hàn. Từ từ cởi bỏ chiếc cúc thứ nhất, anh khựng lại nhìn cô, mắt đụng mắt, Sương Hàn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Đình Xuyên dịu giọng:
"Tôi xin phép."
Cô cúi đầu, không còn nhìn anh nữa: "Ừm"
Anh cởi bỏ áo ngủ trên người Sương Hàn, Đình Xuyên để đầu cô dựa vào lòng mình, giờ đây Sương Hàn chẳng thể nhìn thấy anh. Khoảng cách gần khiến cô cảm nhận được hương lá bạc hà quen thuộc, một thân trắng nõn ngọc ngà, dáng lưng yêu kiều eo nhỏ lả lướt, phía trên Sương Hàn chỉ mặc áo nhỏ màu trắng sữa.
Đình Xuyên cẩn thận lau người cho cô, khăn ấm chườm lưng, anh cảm nhận được hương của loài hoa không tên thoang thoảng trên người Sương Hàn. Khăn ấm từ từ di chuyển dọc theo sống lưng, Đình Xuyên khuôn mặt lại chẳng có bất cứ cảm xúc khác lạ nào, vẫn trầm lặng như mặt nước, ánh mắt cũng không có bất cứ gợn sóng nào.
Nhưng tai anh lại đỏ rực, rất đỏ, đến mức muốn giấu cũng không thể.
Má cô như được phủ một lớp phấn hồng mỏng, từng nơi từng nơi khăn ấm đi qua đều để lại một cảm giác dễ chịu, Sương Hàn trước mắt Đình Xuyên như một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người. Yết hầu anh trượt xuống, vẫn dịu dàng chườm ấm cho cô, Đình Xuyên cảm nhận được lồng ngực mình đập mạnh.
Sương Hàn ở ngay sát bên anh, Đình Xuyên sợ cô nghe ra cảm xúc của mình lúc này. Sương Hàn vùi đầu trong lòng anh, cô mím chặt cánh môi hồng nhạt ươn ướt, vài tai phủ trên mình một tầng phấn hồng, lồng ngực Sương Hàn cũng đang đập mạnh mạnh, sợ người trước mắt sẽ nghe ra.
Cô nghe thấy tiếng nhịp đập của lồng ngực, rất rõ ràng. Thanh âm dịu dàng dễ nghe vang lên:
"Có dễ chịu hơn không?"
Sương Hàn hơi rũ mi, gật gật, nhỏ giọng nói:
"Có, rất dễ chịu."
Đình Xuyên từ lưng chuyển lên bả vai, chầm chậm chườm ấm, khung xương cô rất đẹp rất chuẩn, xương quai xanh rõ nét hiện lên. Áo nhỏ màu trắng sữa che chắn đôi gò bồng căng trời đầy đặn.
Anh không nhìn... là thứ đó tự đập vào mắt.
Đình Xuyên thấy bản thân như vậy thực sự không tốt, anh nâng mắt lên, cổ gắng tránh ánh nhìn đụng phải những thứ không nên thấy. Không khí cứ dần chìm trong sự ám muội, phần phía trước, Đình Xuyên không chườm. (T
"Cô muốn tự làm không?"
Sương Hàn không mất nhiều thời gian, đáp lại:
"Không muốn."
Anh cũng biết ngượng, vành tai đã chuyển thành màu cà chua chín, khăn ấm di chuyển xuống bụng cô. Vòng eo cô rất nhỏ, có thể nằm gọn trong hai bàn tay của Đình Xuyên, anh dừng lại việc chườm ấm. Đình Xuyên nói:
"Xong rồi."
Sương Hàn khẽ gật đầu, không dám ngước lên nhìn đối phương.
Anh, cô không ai nhìn nhau, vì cả hai đều biết gương mặt của mình lúc này ra sao. Đình Xuyên vừa định đứng dậy, đã bị cánh nắm cổ tay của Sương Hàn giữ lại, cô vẫn cúi mặt, nói:
"Em đang sốt, đêm nay, anh ở bên em đi"
Anh rời tay, thấp giọng nói: (
"Đợi tôi một chút."
Sương Hàn nâng mắt nhìn Đình Xuyên, anh rời đi nhanh như một cơn gió, căn phòng lại yên tĩnh không một tiếng động. Cô cảm thấy lòng mình nôn nao, liền nhanh chóng cố gắng kiềm lại, cổ họng đẳng ngắt khó chịu, mày đen khẽ nhíu lại.
Đình Xuyên trở lại vào phòng, anh đi rất nhanh về cũng rất nhanh, trên tay cầm theo những vật dụng y tế. Đình Xuyên thở có chút gấp gáp, lồng ngực đập mạnh vì chạy nhanh, anh dần bĩnh tĩnh lại, đi về phía người trên giường.
Đình Xuyên kiểm tra nhiệt độ cho Sương Hàn bằng nhiệt kế y tế.
Nhiệt độ 38.5
Anh nói:
"Nằm xuống."
Cô không cãi lời, chậm rãi thả mình xuống nệm êm. Trán Sương Hàn được dán miếng hạ sốt, rất mát, làm cô cảm thấy dễ chịu. Nhưng thân nhiệt vẫn còn nóng, Sương Hàn nằm đó, hô hấp có chút khó khăn.
Cô không muốn Đình Xuyên rời đi, cảm xúc của bản thân Sương Hàn không thể hiểu, vừa lạ mà vừa quen. Cô nghĩ, nhất định phải rút ngắn khoảng cách của hai người, nhất định phải có được lòng tin của đối phương, anh có tình ý với ai Sương Hàn đều không quản. NOW
Nhưng nhất định cô phải trở thành một phần trong lòng người chồng này, không yêu sẽ càng không đau. Sương Hàn chỉ cần một danh phận vững chắc, cô vươn tay níu lấy tay áo Đình Xuyên, lời nói ra vừa nhỏ vừa mềm:
"Em nóng... nóng lắm."
Anh trầm giọng: "Tôi biết, bỏ tôi ra."
Sương Hàn có chút nhói lòng, không biết lý do tại sao, chỉ khẽ gật đầu. Buông tay ra, Đình Xuyên đứng dậy, thực hiện công việc pha thuốc hạ sốt. Anh nâng đầu cô, giúp Sương Hàn uống hết thuốc trong cốc, vươn tay cầm lấy chăn lông trên nửa thân cô để sang một bên.
Sương Hàn xoay người nằm nghiêng, cô vẫn nhìn Đình Xuyên chằm chằm.
Anh lại rời khỏi phòng một lần nữa, xuống nhà nhanh chóng chuẩn bị nước ấm khăn lông. Thân thể Sương Hàn rét run, gai người, Đình Xuyên nhanh chân trở lại, cẩn thận nhúng khăn lông xuống nước ấm. Anh ngồi lên giường, Sương Hàn mệt mỏi đã khép mi từ bao giờ.
Cô không ngủ, chỉ cảm thấy mi mắt quá nặng nề.
Đình Xuyên nâng người Sương Hàn lên, cô bị hành động của anh làm cho bất ngờ mà mở mắt ra, tay Đình Xuyên di chuyển đến nơi cúc áo đầu tiên trên người Sương Hàn. Từ từ cởi bỏ chiếc cúc thứ nhất, anh khựng lại nhìn cô, mắt đụng mắt, Sương Hàn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Đình Xuyên dịu giọng:
"Tôi xin phép."
Cô cúi đầu, không còn nhìn anh nữa: "Ừm"
Anh cởi bỏ áo ngủ trên người Sương Hàn, Đình Xuyên để đầu cô dựa vào lòng mình, giờ đây Sương Hàn chẳng thể nhìn thấy anh. Khoảng cách gần khiến cô cảm nhận được hương lá bạc hà quen thuộc, một thân trắng nõn ngọc ngà, dáng lưng yêu kiều eo nhỏ lả lướt, phía trên Sương Hàn chỉ mặc áo nhỏ màu trắng sữa.
Đình Xuyên cẩn thận lau người cho cô, khăn ấm chườm lưng, anh cảm nhận được hương của loài hoa không tên thoang thoảng trên người Sương Hàn. Khăn ấm từ từ di chuyển dọc theo sống lưng, Đình Xuyên khuôn mặt lại chẳng có bất cứ cảm xúc khác lạ nào, vẫn trầm lặng như mặt nước, ánh mắt cũng không có bất cứ gợn sóng nào.
Nhưng tai anh lại đỏ rực, rất đỏ, đến mức muốn giấu cũng không thể.
Má cô như được phủ một lớp phấn hồng mỏng, từng nơi từng nơi khăn ấm đi qua đều để lại một cảm giác dễ chịu, Sương Hàn trước mắt Đình Xuyên như một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người. Yết hầu anh trượt xuống, vẫn dịu dàng chườm ấm cho cô, Đình Xuyên cảm nhận được lồng ngực mình đập mạnh.
Sương Hàn ở ngay sát bên anh, Đình Xuyên sợ cô nghe ra cảm xúc của mình lúc này. Sương Hàn vùi đầu trong lòng anh, cô mím chặt cánh môi hồng nhạt ươn ướt, vài tai phủ trên mình một tầng phấn hồng, lồng ngực Sương Hàn cũng đang đập mạnh mạnh, sợ người trước mắt sẽ nghe ra.
Cô nghe thấy tiếng nhịp đập của lồng ngực, rất rõ ràng. Thanh âm dịu dàng dễ nghe vang lên:
"Có dễ chịu hơn không?"
Sương Hàn hơi rũ mi, gật gật, nhỏ giọng nói:
"Có, rất dễ chịu."
Đình Xuyên từ lưng chuyển lên bả vai, chầm chậm chườm ấm, khung xương cô rất đẹp rất chuẩn, xương quai xanh rõ nét hiện lên. Áo nhỏ màu trắng sữa che chắn đôi gò bồng căng trời đầy đặn.
Anh không nhìn... là thứ đó tự đập vào mắt.
Đình Xuyên thấy bản thân như vậy thực sự không tốt, anh nâng mắt lên, cổ gắng tránh ánh nhìn đụng phải những thứ không nên thấy. Không khí cứ dần chìm trong sự ám muội, phần phía trước, Đình Xuyên không chườm. (T
"Cô muốn tự làm không?"
Sương Hàn không mất nhiều thời gian, đáp lại:
"Không muốn."
Anh cũng biết ngượng, vành tai đã chuyển thành màu cà chua chín, khăn ấm di chuyển xuống bụng cô. Vòng eo cô rất nhỏ, có thể nằm gọn trong hai bàn tay của Đình Xuyên, anh dừng lại việc chườm ấm. Đình Xuyên nói:
"Xong rồi."
Sương Hàn khẽ gật đầu, không dám ngước lên nhìn đối phương.
Anh, cô không ai nhìn nhau, vì cả hai đều biết gương mặt của mình lúc này ra sao. Đình Xuyên vừa định đứng dậy, đã bị cánh nắm cổ tay của Sương Hàn giữ lại, cô vẫn cúi mặt, nói:
"Em đang sốt, đêm nay, anh ở bên em đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.